Hôm Nay Quản Gia Ác Ma Vẫn Cố Gắng Cống Hiến
Chương 12:
Đạo Trương Đan Phi
21/09/2023
Sáng sớm ngày hôm sau, Meister và Sauron điều khiển phi hành khí đến biệt thự của Nguyên soái.
“Anh phải nói với em trước.” Meister điều chỉnh gọng kính trên mặt, nở nụ cười chân thành: “Anh không có ý kiến về chuyện em đến tìm quản gia mới, nhưng mấy văn kiện còn dư lại bên trụ sở căn cứ, em phải tiếp tục xử lý sau khi trở về đấy nhé.”
“Được.”
Sauron liếc mắt nhìn anh trai mình, cam chịu để công việc của anh trai rơi xuống đầu anh ta.
So với những nhỏ bé không đáng kể này, Sauron lại càng muốn chính mắt mình quan sát xem vị quản gia mới kia có thật sự thích biệt thự của Nguyên soái giống như lời anh trai nói hay không.
Phong cách thiết kệ của biệt Nguyên soái rất quỷ dị, nó lại nằm trên đỉnh núi hoang vắng tiêu điều, lúc trước khi mấy quản gia đầu tiên đến đây, bọn họ còn không dám bước vào cửa lớn của biệt thự.
Meister cúi đầu nhắn tin cho Á Tiếu biết mình đang ở ngoài cửa, anh ta thuận miệng nói: “Hôm qua anh luôn để ý quang não, chú ý đến mức không thể ngủ ngon được, chỉ sợ bỏ lỡ tin nhắc cầu giúp đỡ của quản gia mới.”
Sauron liếc mắt nhìn về phía anh trai, sau đó nghe thấy giọng nói cảm thán của Meister: “Kết quả là quang não không nhận được tin nhắn nào.”
Mấy quản gia trước đều nhắn tin xin Meister giúp đỡ, không thể nói mấy quản gia này có lá gian quá nhỏ được, dù sao nơi này cũng là căn cứ biên cảnh đầy nguy hiểm, từ trước đến giờ mấy vị quản gia đó đều sống an toàn trong thành trung tâm, nên khi một mình ở trên đỉnh núi hoang vắng quỷ dị đều sẽ cảm thấy sợ hãi, đó là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng vị quản gia mới này lại không như vậy.
Meister nhớ đến thiếu niên xinh đẹp với thân hình gầy yếu đó, đúng là anh ta không ngờ cậu lại có lá gan lớn như vậy.
Khi bọn họ đang suy nghĩ về chuyện này thì cánh cửa biệt thự đột nhiên mở ra.
Một thiếu niên mặc áo bành tô màu đen bước ra từ bên trong, cậu mang chiếc bao tay màu trắng, vai lưng thẳng gầy, dường như tâm trạng của cậu rất không tệ, trên gương mặt thiếu niên tràn đầy ý cười, đôi khuyên tai màu bạc khiến cả người cậu trông tươi sáng hơn.
Meister và Sauron liếc mắt nhìn nhau.
Xem ra tối hôm qua vị quản gia mới này ngủ rất ngon.
Đây là một tin tốt dành cho bọn họ.
Chí ít thì vị quản gia mới này không vì sợ phong cách quỷ dị của căn biệt thự mà đưa ra ý định từ chức.
Á Tiếu không biết suy nghĩ trong đầu hai vị phó quan này, nếu biết được, chắc chắn cậu sẽ nghiêm túc nói cho hai người họ biết rằng, buổi tối ngày hôm qua cậu đã có một giấc ngủ ngon nhất kể từ khi đến thế giới này.
Dù sao thì căn biệt thự này là nơi ấm áp xinh đẹp nhất trong lòng Á Tiếu.
“Chào buổi sáng, hai ngài phó quan.”
Gương mặt xinh đẹp trắng trẻo nở nụ cười vui vẻ với đôi mắt cong cong.
Sauron gật đầu đáp lại một câu: “Chào buổi sáng.”
Meister bên cạnh thì nhiệt tình ân cần hỏi thăm: “Á Tiếu à, cậu ăn sáng chưa? Người máy giúp việc làm đồ ăn có hợp khẩu vị của cậu không?”
Nguyên soái rất hiếm khi ăn cơm, đa phần đều vào dịch dinh dưỡng, nhưng người bình thường như Á Tiếu vẫn phải ăn cơm để sống.
“Tôi tùy tiện làm chút đồ ăn sáng cho bản thân rồi.”
Nhớ đến trứng chiên có hình dáng bộ xương khô mà mình cất công làm sáng nay, Á Tiếu âm thầm khen ngợi mình một câu, thực đơn của ác ma và nhân loại có hơi khác biệt, cậu cảm thấy đồ ăn cậu làm ra còn ngon hơn của nhân loại nhiều.
[Bản edit thuộc về Sam - Dtruyen]
“Anh phải nói với em trước.” Meister điều chỉnh gọng kính trên mặt, nở nụ cười chân thành: “Anh không có ý kiến về chuyện em đến tìm quản gia mới, nhưng mấy văn kiện còn dư lại bên trụ sở căn cứ, em phải tiếp tục xử lý sau khi trở về đấy nhé.”
“Được.”
Sauron liếc mắt nhìn anh trai mình, cam chịu để công việc của anh trai rơi xuống đầu anh ta.
So với những nhỏ bé không đáng kể này, Sauron lại càng muốn chính mắt mình quan sát xem vị quản gia mới kia có thật sự thích biệt thự của Nguyên soái giống như lời anh trai nói hay không.
Phong cách thiết kệ của biệt Nguyên soái rất quỷ dị, nó lại nằm trên đỉnh núi hoang vắng tiêu điều, lúc trước khi mấy quản gia đầu tiên đến đây, bọn họ còn không dám bước vào cửa lớn của biệt thự.
Meister cúi đầu nhắn tin cho Á Tiếu biết mình đang ở ngoài cửa, anh ta thuận miệng nói: “Hôm qua anh luôn để ý quang não, chú ý đến mức không thể ngủ ngon được, chỉ sợ bỏ lỡ tin nhắc cầu giúp đỡ của quản gia mới.”
Sauron liếc mắt nhìn về phía anh trai, sau đó nghe thấy giọng nói cảm thán của Meister: “Kết quả là quang não không nhận được tin nhắn nào.”
Mấy quản gia trước đều nhắn tin xin Meister giúp đỡ, không thể nói mấy quản gia này có lá gian quá nhỏ được, dù sao nơi này cũng là căn cứ biên cảnh đầy nguy hiểm, từ trước đến giờ mấy vị quản gia đó đều sống an toàn trong thành trung tâm, nên khi một mình ở trên đỉnh núi hoang vắng quỷ dị đều sẽ cảm thấy sợ hãi, đó là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng vị quản gia mới này lại không như vậy.
Meister nhớ đến thiếu niên xinh đẹp với thân hình gầy yếu đó, đúng là anh ta không ngờ cậu lại có lá gan lớn như vậy.
Khi bọn họ đang suy nghĩ về chuyện này thì cánh cửa biệt thự đột nhiên mở ra.
Một thiếu niên mặc áo bành tô màu đen bước ra từ bên trong, cậu mang chiếc bao tay màu trắng, vai lưng thẳng gầy, dường như tâm trạng của cậu rất không tệ, trên gương mặt thiếu niên tràn đầy ý cười, đôi khuyên tai màu bạc khiến cả người cậu trông tươi sáng hơn.
Meister và Sauron liếc mắt nhìn nhau.
Xem ra tối hôm qua vị quản gia mới này ngủ rất ngon.
Đây là một tin tốt dành cho bọn họ.
Chí ít thì vị quản gia mới này không vì sợ phong cách quỷ dị của căn biệt thự mà đưa ra ý định từ chức.
Á Tiếu không biết suy nghĩ trong đầu hai vị phó quan này, nếu biết được, chắc chắn cậu sẽ nghiêm túc nói cho hai người họ biết rằng, buổi tối ngày hôm qua cậu đã có một giấc ngủ ngon nhất kể từ khi đến thế giới này.
Dù sao thì căn biệt thự này là nơi ấm áp xinh đẹp nhất trong lòng Á Tiếu.
“Chào buổi sáng, hai ngài phó quan.”
Gương mặt xinh đẹp trắng trẻo nở nụ cười vui vẻ với đôi mắt cong cong.
Sauron gật đầu đáp lại một câu: “Chào buổi sáng.”
Meister bên cạnh thì nhiệt tình ân cần hỏi thăm: “Á Tiếu à, cậu ăn sáng chưa? Người máy giúp việc làm đồ ăn có hợp khẩu vị của cậu không?”
Nguyên soái rất hiếm khi ăn cơm, đa phần đều vào dịch dinh dưỡng, nhưng người bình thường như Á Tiếu vẫn phải ăn cơm để sống.
“Tôi tùy tiện làm chút đồ ăn sáng cho bản thân rồi.”
Nhớ đến trứng chiên có hình dáng bộ xương khô mà mình cất công làm sáng nay, Á Tiếu âm thầm khen ngợi mình một câu, thực đơn của ác ma và nhân loại có hơi khác biệt, cậu cảm thấy đồ ăn cậu làm ra còn ngon hơn của nhân loại nhiều.
[Bản edit thuộc về Sam - Dtruyen]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.