Hôm Nay Quản Gia Ác Ma Vẫn Cố Gắng Cống Hiến
Chương 25:
Đạo Trương Đan Phi
24/09/2023
Ở thế giới này, quản gia vì phục vụ Người Cấm Kỵ nên cần phải phụ trách rất nhiều chuyện, bao gồm phương diện sinh hoạt trong cuộc sống và công việc của chủ nhân.
Cũng vì chức vụ quản gia ở bên cạnh tiếp xúc lâu dài với chủ nhân nên Á Tiếu mới quyết định lựa chọn làm quản gia của nhân vật phản diện.
Meister âm thầm nhìn qua kính chiếu hậu thì thấy dáng ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh của thiếu niên, dù anh ta vẫn chưa tiếp xúc với vị quản gia mới này không bao lâu, nhưng nếu so sánh với mấy vị quản gia hèn nhát trước kia thì Meister càng thích vị quản gia thiếu niên trông trẻ tuổi này hơn.
“Đa số các hạng mục công việc của Nguyên soái đều do mấy phó quan chúng tôi tiếp quản, nên những hạng mục công việc cần cậu phụ trách không nhiều lắm, cậu không cần lo lắng, chỉ cần làm đúng theo quy tắc của Nguyên soái thì ngài cũng không nghiêm khắc lắm.”
Thật ra, ở một phương diện nào đó mà nói thì Nguyên soái rất dễ sống chung.
Nhưng nếu nói lời này ra, có lẽ sẽ khiến rất nhiều người không tin nổi.
Nghĩ đến việc mấy ngày tới vị quản gia mới này có lẽ sẽ chứng kiến cảnh Nguyên soái mất khống chế, Meister bỗng không biết nên nói gì tiếp.
“Vâng.”
Á Tiếu ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng cũng đồng ý với những lời này, dựa theo điểm tiêu chuẩn của người hướng dẫn ảo thì chỉ cần không phạm quy tắc nào đó của Nguyên soái, kết quả cuối cùng vẫn đạt điểm tối đa dù có mắc vài lỗi sai nhỏ.
Meister thấy Á Tiếu tán thành với cách nói của mình, trong lòng anh ta vừa yên tâm vừa cảm thấy hơi lo lắng, đúng là anh ta không nói dối về chuyện này, nhưng mà, sao trông quản gia mới này dễ lừa như vậy?
Trong lúc lương tâm Meister đang đến lên án bản thân thì xe huyền phù từ từ ngừng lại trước trụ sở căn cứ.
Ở đây có nhiều người mặc quân phục màu đen đi tới đi lui.
Trong đó đa phần đều là Người Cấm Kỵ mặc đồ bảo hộ kín mít, trông bọn họ rất vội vàng, khoảng cách giữa mỗi người đều rất xa, khí chất toát ra từ người bọn họ đều lạnh lùng xa cách, trên gương mặt vô cảm không có vui vẻ hay tươi cười gì.
Khi những Người Cấm Kỵ đi ngang Meister, trông bọn họ cũng không nhiệt tình chào hỏi mà chỉ dựa theo thói quen gật đầu gọi một tiếng “phó quan”, sau đó vội vàng rời đi làm việc riêng của mình.
Thái độ của Meister cũng không có gì lạ thường, có lẽ đây là tình huống bình thường diễn ra hằng ngày, anh ta quay đầu giới thiệu với Á Tiếu: “Bên phía trụ sở chính đều là Người Cấm Kỵ, cậu không cần để ý bọn họ, nếu cậu cần gì thì để bọn họ đi làm là được.”
Á Tiếu gật đầu.
Cũng vì chức vụ quản gia ở bên cạnh tiếp xúc lâu dài với chủ nhân nên Á Tiếu mới quyết định lựa chọn làm quản gia của nhân vật phản diện.
Meister âm thầm nhìn qua kính chiếu hậu thì thấy dáng ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh của thiếu niên, dù anh ta vẫn chưa tiếp xúc với vị quản gia mới này không bao lâu, nhưng nếu so sánh với mấy vị quản gia hèn nhát trước kia thì Meister càng thích vị quản gia thiếu niên trông trẻ tuổi này hơn.
“Đa số các hạng mục công việc của Nguyên soái đều do mấy phó quan chúng tôi tiếp quản, nên những hạng mục công việc cần cậu phụ trách không nhiều lắm, cậu không cần lo lắng, chỉ cần làm đúng theo quy tắc của Nguyên soái thì ngài cũng không nghiêm khắc lắm.”
Thật ra, ở một phương diện nào đó mà nói thì Nguyên soái rất dễ sống chung.
Nhưng nếu nói lời này ra, có lẽ sẽ khiến rất nhiều người không tin nổi.
Nghĩ đến việc mấy ngày tới vị quản gia mới này có lẽ sẽ chứng kiến cảnh Nguyên soái mất khống chế, Meister bỗng không biết nên nói gì tiếp.
“Vâng.”
Á Tiếu ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng cũng đồng ý với những lời này, dựa theo điểm tiêu chuẩn của người hướng dẫn ảo thì chỉ cần không phạm quy tắc nào đó của Nguyên soái, kết quả cuối cùng vẫn đạt điểm tối đa dù có mắc vài lỗi sai nhỏ.
Meister thấy Á Tiếu tán thành với cách nói của mình, trong lòng anh ta vừa yên tâm vừa cảm thấy hơi lo lắng, đúng là anh ta không nói dối về chuyện này, nhưng mà, sao trông quản gia mới này dễ lừa như vậy?
Trong lúc lương tâm Meister đang đến lên án bản thân thì xe huyền phù từ từ ngừng lại trước trụ sở căn cứ.
Ở đây có nhiều người mặc quân phục màu đen đi tới đi lui.
Trong đó đa phần đều là Người Cấm Kỵ mặc đồ bảo hộ kín mít, trông bọn họ rất vội vàng, khoảng cách giữa mỗi người đều rất xa, khí chất toát ra từ người bọn họ đều lạnh lùng xa cách, trên gương mặt vô cảm không có vui vẻ hay tươi cười gì.
Khi những Người Cấm Kỵ đi ngang Meister, trông bọn họ cũng không nhiệt tình chào hỏi mà chỉ dựa theo thói quen gật đầu gọi một tiếng “phó quan”, sau đó vội vàng rời đi làm việc riêng của mình.
Thái độ của Meister cũng không có gì lạ thường, có lẽ đây là tình huống bình thường diễn ra hằng ngày, anh ta quay đầu giới thiệu với Á Tiếu: “Bên phía trụ sở chính đều là Người Cấm Kỵ, cậu không cần để ý bọn họ, nếu cậu cần gì thì để bọn họ đi làm là được.”
Á Tiếu gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.