Chương 4: Tên phế vật
Thỏ Vĩ Lam
09/07/2022
Cũng không phải cái gì khác, chỉ là trước Huyền Phù Quật có thêm một người, chỉ thấy Nam Cung Thiếu Uyên ngồi co mình tựa vào cửa động, xem ra hắn còn đang say ngủ.
Lãnh Ly Tuyên sửng sốt một chút, rồi sau đó vỗ vỗ bờ vai hắn.
Nam Cung Thiếu Uyên xoa xoa đôi mắt, đợi khi thấy rõ người tới, đột nhiên nhảy lên, cười nói: "Sư tôn!"
Lãnh Ly Tuyên nhìn hắn, nghi hoặc nói: "Ngươi ở đây làm gì?"
Nam Cung Thiếu Uyên nói: "Ta biết hôm nay sư tôn sắp tới đây bế quan tu hành, ta muốn đến đây tiễn người, cho nên mới chờ ở đây."
Nghe vậy, Lãnh Ly Tuyên càng khó hiểu, nói: "Ngươi đến tiễn ta trực tiếp đi tìm ta không phải được rồi sao, vì sao phải chờ ở đây."
Nam Cung Thiếu Uyên mỉm cười, nói: "Thay vì quấy rầy sư tôn nghỉ ngơi, còn không bằng chờ ở đây."
Lãnh Ly Tuyên nhìn hắn từ trên xuống dưới, hỏi: "Không phải là ngươi cả đêm đều ở đây chứ?"
Nghe vậy, Nam Cung Thiếu Uyên gật gật đầu, ngay sau đó lại lắc lắc đầu, nói: "Không... không phải, ta... chỉ là đến sớm hơn sư tôn một chút mà thôi."
Lãnh Ly Tuyên mới vừa rồi còn đang suy nghĩ, hắn chắc hẳn là cả đêm đều chờ ở đây.
Nghe hắn nói không phải, lúc này mới chợt cảm thấy là mình suy nghĩ nhiều, đâu ai không ngủ mà đứng ngốc ở đó chờ nửa ngày vậy, đây thật sự là tự mình đa tình.
Trước lúc bế quan, Nam Cung Thiếu Uyên kéo kéo ống tay áo Lãnh Ly Tuyên, không nỡ nói: "Sư tôn... Người chừng nào thì xuất quan vậy? Đồ nhi... Đồ nhi..." Hình như còn muốn nói gì đó, nhưng đợi một lát cũng không nói ra.
Lãnh Ly Tuyên xoa xoa đầu hắn.
Tạm biệt, duyên phận thầy trò của ta và ngươi đã sắp hết rồi.
Nhìn đôi mắt Nam Cung Thiếu Uyên, trầm giọng nói: "Thiếu Uyên, đừng oán vi sư... Ba năm kỳ thật rất ngắn, hãy quý trọng ba năm này đi."
"Ba năm này không có người, ta làm sao chịu đựng được chứ." Nam Cung Thiếu Uyên nghĩ lại vẫn gật đầu.
Đứng bên ngoài nhìn Lãnh Ly Tuyên từng bước một đi vào. Một đạo kết giới thình lình hạ xuống, giống như một vách ngăn cách không thể vượt giữa hai người.
Nam Cung Thiếu Uyên cứ lẳng lặng nhìn như thế, cho đến khi thân ảnh Lãnh Ly Tuyên biến mất. Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi cất bước chân, lưu luyến mỗi bước rời đi.
Trở lại sau núi, ánh vào mi mắt không phải là phong cảnh đầy núi, mà trong mắt đều là bóng hình Lãnh Ly Tuyên, nơi nơi đều có dấu vết của y.
Những ngày trước nhanh như nước chảy, chợt nửa bước cũng trở nên khó đi.
Trước mắt Lãnh Ly Tuyên không ở đây, Nam Cung Thiếu Uyên cũng không cần phải giả vờ, cầm lấy "Hồi Ức" học theo dáng vẻ Lãnh Ly Tuyên múa kiếm.
Thiếu niên mười lăm tuổi cầm kiếm, ánh mắt chuyên chú mà âm lãnh, một kiếm nhấc lá rụng trên mặt đất lên, trong nháy mắt nổi lên một trận vòng xoáy, tiếng kiếm lạnh thấu xương tràn ngập cả sau núi.
Một kiếm ném xuống đất, lá cây lâng lâng rơi xuống.
Đợi bụng kêu "ọt ọt", mới nhớ tới đi Văn Nhã Đường giải quyết ấm no.
Đó là nơi chúng đệ tử thường ăn cơm, đây là lần đầu tiên Nam Cung Thiếu Uyên đến.
Lãnh Ly Tuyên từng mang theo hắn đi dạo chung quanh một lần, hắn cũng biết Văn Nhã Đường này ở nơi nào liền đi theo trí nhớ.
Vào chỗ ăn cơm tìm chỗ ngồi xuống, Nam Cung Thiếu Uyên vẫn nhìn chằm chằm đồ ăn, thật lâu mới ăn một miếng, dừng một chút, hắn lại đem những món ăn khác nếm thử một lần, sau đó ngẩn người.
Hắn dùng đũa lần lượt gắp từng món đồ ăn: Đậu hủ, rau xanh, măng, nấm...
Thầm nghĩ: Rõ ràng là cùng một thứ, tại sao hương vị này lại khác nhau đến vậy?
Hắn nhếch nhếch môi, đặt đũa xuống.
Không ăn nữa, liền rời đi.
Nam Cung Thiếu Uyên vừa bước ra Văn Nhã Đường, liền nghe thấy có người hét lên: "Yo, đây không phải là cao đồ của Lãnh tông sư sao?"
"Ha, đúng thật nha, nghe nói người ta có bản lĩnh lắm đấy!"
"Vậy sao? Nói một chút nghe xem?" Lời này là thân thiện, nhưng ngữ khí của người nói lời này lại không thân thiện như vậy.
Người nọ nói tiếp: "Mấy ngày trước, người ta còn suýt chút nữa một kiếm đâm chết đạo đồng đưa đồ ăn kia, thật sự là bản lĩnh lớn lắm nha!"
"Ha ha ha... Cũng không biết Lãnh tông sư nghĩ như thế nào, con mèo con chó gì cũng mang về!"
"Haizz, các ngươi nói xem, Lãnh tông sư này có phải là..." Kỷ Văn Xương chỉ tay vào đầu nói: "Đầu óc có bệnh không! Thế mà mang một tên phế vật trở về! Các ngươi nói..." Cũng không phải hắn không nói, mà là bị Nam Cung Thiếu Uyên đánh đến mức nói không ra lời.
Nam Cung Thiếu Uyên vốn không có ý muốn so đo, định bỏ đi.
Nhưng nghe được câu nói sau, hắn một giây cũng không do dự, chân phải điểm xuống đất, bỗng chốc bay đến trước mặt người nọ, không đợi phản ứng một quyền đánh gã ngã xuống đất, người nọ phun ra máu sắc mặt rất kém.
Tần Vũ thấy Nam Cung Thiếu Uyên không có ý bỏ qua, vội vàng tiến lên ngăn cản nói: "Nam Cung Thiếu Uyên ngươi đừng có quá đáng, Kỷ sư huynh lại chưa nói gì, ngươi cần gì phải ra tay!"
Nam Cung Thiếu Uyên nhướng mày lạnh lùng nói: "Chưa nói gì à? Hừ, tránh ra! Bằng không ta sẽ đánh luôn cả ngươi!"
Trên mặt Tần Vũ bỗng dưng từng đợt xanh rồi tím, dường như bị tức giận. Người mới nói chuyện với Kỷ Văn Xương chính là hắn, hiển nhiên là rất khinh thường Nam Cung Thiếu Uyên.
Quả nhiên, Tần Vũ liền nói: "Nếu ngươi còn không chịu ngừng tay, chớ trách ta thủ hạ vô tình!"
Nam Cung Thiếu Uyên hừ lạnh một tiếng, trên mặt tràn ngập khinh miệt.
Tần Vũ còn chưa làm gì, ngược lại chọc giận Kỷ Văn Xương đang nằm trên mặt đất.
Chỉ thấy tay phải gã vỗ đất, bất thình nhảy lên, rút kiếm đâm về phía Nam Cung Thiếu Uyên.
Nam Cung Thiếu Uyên hơi nghiêng người một chút, bắt lấy cổ tay Kỷ Văn Xương, hơi dùng lực, Kỷ Văn Xương liền thống khổ kêu thảm thiết, kiếm cũng rời tay rơi xuống đất. Nam Cung Thiếu Uyên không cho hắn cơ hội phản ứng, giơ chân lên một cước đá Kỷ Văn Xương ra xa một trượng!
Người bên cạnh đứng chờ xem trò cười của Nam Cung Thiếu Uyên, tức khắc ngây người.
Tần Vũ thấy tình thế này, sớm đã sai người đi tìm chưởng môn, cáo Nam Cung Thiếu Uyên vô cớ đánh đồng môn.
Trên đại điện, tiểu nhân Kỷ Văn Xương cáo trạng trước, vẻ mặt vô tội nói: "Chưởng môn, người phải làm chủ cho con, con cũng chỉ là nói hắn một câu, hắn liền đi tới đánh con! Ỷ vào con không ra tay với đồng môn mà ức hiếp."
Nói rồi, Kỷ Văn Xương chỉ vào chỗ mặt bầm tím, lại vén tay áo, chỉ chỉ chỗ đỏ rồi chỗ tím ở cổ tay, nói, "Người nhìn mặt con này, cổ tay con nữa, nếu người đến trễ một chút thôi không chừng con đã bị hắn đánh thành ra cái gì đây!"
Ngôn Thời Mão nhìn vết thương trên người Kỷ Văn Xương, nhíu nhíu mày.
Nam Cung Thiếu Uyên cũng không động đậy, chỉ lạnh lùng nói: "Vậy xin hỏi chưởng môn, đệ tử nhục mạ tông sư phải bị tội gì!"
Ngôn Thời Mão nghe vậy, một ánh sáng lạnh quét qua Kỷ Văn Xương, Kỷ Văn Xương lập tức phủ nhận nói: "Cho con mười lá gan con cũng không dám nhục mạ tông sư, chưởng môn, đồ nhi oan uổng quá!"
Du Đồng Phương vừa rồi đang bàn chuyện với Ngôn Thời Mão, vừa vặn đụng phải tình huống này, liền ở lại nhìn một chút.
Hắn đứng ở một bên nhìn tình hình này, đoán đúng được không mười thì cũng tám chín phần sự thật. Tiểu tử Kỷ Văn Xương này, tất nhiên là ghen ghét Lãnh Ly Tuyên thu Nam Cung Thiếu Uyên làm đồ đệ mà không phải hắn, ngứa mắt Nam Cung Thiếu Uyên, lúc này mới xảy ra chuyện như vậy.
Hắn nhìn thoáng qua Nam Cung Thiếu Uyên, thấy vẻ mặt hờ hững, phảng phất căn bản không thèm để ý mình sẽ bị xử phạt gì, âm thầm thở dài, nghĩ: Nam Cung Thiếu Uyên là một hạt giống tốt hiếm có, không thể để hắn cứ thế bị kẻ xấu lừa gạt được.
Nếu không quậy ra đại sự gì, hắn sẽ thành kẻ hẹp hòi tính toán những việc nhỏ nhặt, tiến lên một bước, gật đầu nói: "Chưởng môn, Lãnh tông sư chỉ có một đồ nhi này, huynh ấy trước mắt còn đang bế quan... Như vậy đi, ta thấy phạt Nam Cung Thiếu Uyên diện bích ba tháng, coi như khiển trách. Chưởng môn cảm thấy thế nào?"
Kỷ Văn Xương còn muốn nói gì đó, liền nghe chưởng môn nói: "Cách này cũng được, Nam Cung Thiếu Uyên, ba tháng này ngươi nghiêm túc tự kiểm điểm lại đi." Nói xong phất tay áo rời đi.
Kỷ Văn Xương hung tợn nhìn Nam Cung Thiếu Uyên, hiển nhiên là không chịu bỏ qua.
Mà Nam Cung Thiếu Uyên từ đầu đến cuối cũng chẳng liếc mắt nhìn Kỷ Văn Xương lấy một cái, đi thẳng ra ngoài.
Du Đồng Phương ngăn Nam Cung Thiếu Uyên lại, nói: "Hiện giờ sư tôn ngươi đang bế quan, không người dạy ngươi. Không bằng ngươi tới Kiều Cư Phong nhận ta làm sư tôn, ta sẽ dạy ngươi kiếm thuật, nhất định sẽ không kém Lãnh Ly Tuyên. Thế nào?"
Nghe vậy, Nam Cung Thiếu Uyên nghiêm mặt nói: "Xin lỗi, ta đã có sư tôn, không cần thêm sư tôn, cáo từ." Nói xong nhanh chóng rời đi.
"Cái đồ bướng bỉnh, sư tôn ngươi phải bế quan ba năm! Vậy mà ngươi... thà tự học cũng không chịu nhận ta làm sư tôn, hà tất gì chứ..." Du Đồng Phương nhìn thân ảnh hắn không cam lòng lẩm bẩm nói.
_____
Lan: ẻm lạnh lùng quá ≧﹏≦
Lãnh Ly Tuyên sửng sốt một chút, rồi sau đó vỗ vỗ bờ vai hắn.
Nam Cung Thiếu Uyên xoa xoa đôi mắt, đợi khi thấy rõ người tới, đột nhiên nhảy lên, cười nói: "Sư tôn!"
Lãnh Ly Tuyên nhìn hắn, nghi hoặc nói: "Ngươi ở đây làm gì?"
Nam Cung Thiếu Uyên nói: "Ta biết hôm nay sư tôn sắp tới đây bế quan tu hành, ta muốn đến đây tiễn người, cho nên mới chờ ở đây."
Nghe vậy, Lãnh Ly Tuyên càng khó hiểu, nói: "Ngươi đến tiễn ta trực tiếp đi tìm ta không phải được rồi sao, vì sao phải chờ ở đây."
Nam Cung Thiếu Uyên mỉm cười, nói: "Thay vì quấy rầy sư tôn nghỉ ngơi, còn không bằng chờ ở đây."
Lãnh Ly Tuyên nhìn hắn từ trên xuống dưới, hỏi: "Không phải là ngươi cả đêm đều ở đây chứ?"
Nghe vậy, Nam Cung Thiếu Uyên gật gật đầu, ngay sau đó lại lắc lắc đầu, nói: "Không... không phải, ta... chỉ là đến sớm hơn sư tôn một chút mà thôi."
Lãnh Ly Tuyên mới vừa rồi còn đang suy nghĩ, hắn chắc hẳn là cả đêm đều chờ ở đây.
Nghe hắn nói không phải, lúc này mới chợt cảm thấy là mình suy nghĩ nhiều, đâu ai không ngủ mà đứng ngốc ở đó chờ nửa ngày vậy, đây thật sự là tự mình đa tình.
Trước lúc bế quan, Nam Cung Thiếu Uyên kéo kéo ống tay áo Lãnh Ly Tuyên, không nỡ nói: "Sư tôn... Người chừng nào thì xuất quan vậy? Đồ nhi... Đồ nhi..." Hình như còn muốn nói gì đó, nhưng đợi một lát cũng không nói ra.
Lãnh Ly Tuyên xoa xoa đầu hắn.
Tạm biệt, duyên phận thầy trò của ta và ngươi đã sắp hết rồi.
Nhìn đôi mắt Nam Cung Thiếu Uyên, trầm giọng nói: "Thiếu Uyên, đừng oán vi sư... Ba năm kỳ thật rất ngắn, hãy quý trọng ba năm này đi."
"Ba năm này không có người, ta làm sao chịu đựng được chứ." Nam Cung Thiếu Uyên nghĩ lại vẫn gật đầu.
Đứng bên ngoài nhìn Lãnh Ly Tuyên từng bước một đi vào. Một đạo kết giới thình lình hạ xuống, giống như một vách ngăn cách không thể vượt giữa hai người.
Nam Cung Thiếu Uyên cứ lẳng lặng nhìn như thế, cho đến khi thân ảnh Lãnh Ly Tuyên biến mất. Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi cất bước chân, lưu luyến mỗi bước rời đi.
Trở lại sau núi, ánh vào mi mắt không phải là phong cảnh đầy núi, mà trong mắt đều là bóng hình Lãnh Ly Tuyên, nơi nơi đều có dấu vết của y.
Những ngày trước nhanh như nước chảy, chợt nửa bước cũng trở nên khó đi.
Trước mắt Lãnh Ly Tuyên không ở đây, Nam Cung Thiếu Uyên cũng không cần phải giả vờ, cầm lấy "Hồi Ức" học theo dáng vẻ Lãnh Ly Tuyên múa kiếm.
Thiếu niên mười lăm tuổi cầm kiếm, ánh mắt chuyên chú mà âm lãnh, một kiếm nhấc lá rụng trên mặt đất lên, trong nháy mắt nổi lên một trận vòng xoáy, tiếng kiếm lạnh thấu xương tràn ngập cả sau núi.
Một kiếm ném xuống đất, lá cây lâng lâng rơi xuống.
Đợi bụng kêu "ọt ọt", mới nhớ tới đi Văn Nhã Đường giải quyết ấm no.
Đó là nơi chúng đệ tử thường ăn cơm, đây là lần đầu tiên Nam Cung Thiếu Uyên đến.
Lãnh Ly Tuyên từng mang theo hắn đi dạo chung quanh một lần, hắn cũng biết Văn Nhã Đường này ở nơi nào liền đi theo trí nhớ.
Vào chỗ ăn cơm tìm chỗ ngồi xuống, Nam Cung Thiếu Uyên vẫn nhìn chằm chằm đồ ăn, thật lâu mới ăn một miếng, dừng một chút, hắn lại đem những món ăn khác nếm thử một lần, sau đó ngẩn người.
Hắn dùng đũa lần lượt gắp từng món đồ ăn: Đậu hủ, rau xanh, măng, nấm...
Thầm nghĩ: Rõ ràng là cùng một thứ, tại sao hương vị này lại khác nhau đến vậy?
Hắn nhếch nhếch môi, đặt đũa xuống.
Không ăn nữa, liền rời đi.
Nam Cung Thiếu Uyên vừa bước ra Văn Nhã Đường, liền nghe thấy có người hét lên: "Yo, đây không phải là cao đồ của Lãnh tông sư sao?"
"Ha, đúng thật nha, nghe nói người ta có bản lĩnh lắm đấy!"
"Vậy sao? Nói một chút nghe xem?" Lời này là thân thiện, nhưng ngữ khí của người nói lời này lại không thân thiện như vậy.
Người nọ nói tiếp: "Mấy ngày trước, người ta còn suýt chút nữa một kiếm đâm chết đạo đồng đưa đồ ăn kia, thật sự là bản lĩnh lớn lắm nha!"
"Ha ha ha... Cũng không biết Lãnh tông sư nghĩ như thế nào, con mèo con chó gì cũng mang về!"
"Haizz, các ngươi nói xem, Lãnh tông sư này có phải là..." Kỷ Văn Xương chỉ tay vào đầu nói: "Đầu óc có bệnh không! Thế mà mang một tên phế vật trở về! Các ngươi nói..." Cũng không phải hắn không nói, mà là bị Nam Cung Thiếu Uyên đánh đến mức nói không ra lời.
Nam Cung Thiếu Uyên vốn không có ý muốn so đo, định bỏ đi.
Nhưng nghe được câu nói sau, hắn một giây cũng không do dự, chân phải điểm xuống đất, bỗng chốc bay đến trước mặt người nọ, không đợi phản ứng một quyền đánh gã ngã xuống đất, người nọ phun ra máu sắc mặt rất kém.
Tần Vũ thấy Nam Cung Thiếu Uyên không có ý bỏ qua, vội vàng tiến lên ngăn cản nói: "Nam Cung Thiếu Uyên ngươi đừng có quá đáng, Kỷ sư huynh lại chưa nói gì, ngươi cần gì phải ra tay!"
Nam Cung Thiếu Uyên nhướng mày lạnh lùng nói: "Chưa nói gì à? Hừ, tránh ra! Bằng không ta sẽ đánh luôn cả ngươi!"
Trên mặt Tần Vũ bỗng dưng từng đợt xanh rồi tím, dường như bị tức giận. Người mới nói chuyện với Kỷ Văn Xương chính là hắn, hiển nhiên là rất khinh thường Nam Cung Thiếu Uyên.
Quả nhiên, Tần Vũ liền nói: "Nếu ngươi còn không chịu ngừng tay, chớ trách ta thủ hạ vô tình!"
Nam Cung Thiếu Uyên hừ lạnh một tiếng, trên mặt tràn ngập khinh miệt.
Tần Vũ còn chưa làm gì, ngược lại chọc giận Kỷ Văn Xương đang nằm trên mặt đất.
Chỉ thấy tay phải gã vỗ đất, bất thình nhảy lên, rút kiếm đâm về phía Nam Cung Thiếu Uyên.
Nam Cung Thiếu Uyên hơi nghiêng người một chút, bắt lấy cổ tay Kỷ Văn Xương, hơi dùng lực, Kỷ Văn Xương liền thống khổ kêu thảm thiết, kiếm cũng rời tay rơi xuống đất. Nam Cung Thiếu Uyên không cho hắn cơ hội phản ứng, giơ chân lên một cước đá Kỷ Văn Xương ra xa một trượng!
Người bên cạnh đứng chờ xem trò cười của Nam Cung Thiếu Uyên, tức khắc ngây người.
Tần Vũ thấy tình thế này, sớm đã sai người đi tìm chưởng môn, cáo Nam Cung Thiếu Uyên vô cớ đánh đồng môn.
Trên đại điện, tiểu nhân Kỷ Văn Xương cáo trạng trước, vẻ mặt vô tội nói: "Chưởng môn, người phải làm chủ cho con, con cũng chỉ là nói hắn một câu, hắn liền đi tới đánh con! Ỷ vào con không ra tay với đồng môn mà ức hiếp."
Nói rồi, Kỷ Văn Xương chỉ vào chỗ mặt bầm tím, lại vén tay áo, chỉ chỉ chỗ đỏ rồi chỗ tím ở cổ tay, nói, "Người nhìn mặt con này, cổ tay con nữa, nếu người đến trễ một chút thôi không chừng con đã bị hắn đánh thành ra cái gì đây!"
Ngôn Thời Mão nhìn vết thương trên người Kỷ Văn Xương, nhíu nhíu mày.
Nam Cung Thiếu Uyên cũng không động đậy, chỉ lạnh lùng nói: "Vậy xin hỏi chưởng môn, đệ tử nhục mạ tông sư phải bị tội gì!"
Ngôn Thời Mão nghe vậy, một ánh sáng lạnh quét qua Kỷ Văn Xương, Kỷ Văn Xương lập tức phủ nhận nói: "Cho con mười lá gan con cũng không dám nhục mạ tông sư, chưởng môn, đồ nhi oan uổng quá!"
Du Đồng Phương vừa rồi đang bàn chuyện với Ngôn Thời Mão, vừa vặn đụng phải tình huống này, liền ở lại nhìn một chút.
Hắn đứng ở một bên nhìn tình hình này, đoán đúng được không mười thì cũng tám chín phần sự thật. Tiểu tử Kỷ Văn Xương này, tất nhiên là ghen ghét Lãnh Ly Tuyên thu Nam Cung Thiếu Uyên làm đồ đệ mà không phải hắn, ngứa mắt Nam Cung Thiếu Uyên, lúc này mới xảy ra chuyện như vậy.
Hắn nhìn thoáng qua Nam Cung Thiếu Uyên, thấy vẻ mặt hờ hững, phảng phất căn bản không thèm để ý mình sẽ bị xử phạt gì, âm thầm thở dài, nghĩ: Nam Cung Thiếu Uyên là một hạt giống tốt hiếm có, không thể để hắn cứ thế bị kẻ xấu lừa gạt được.
Nếu không quậy ra đại sự gì, hắn sẽ thành kẻ hẹp hòi tính toán những việc nhỏ nhặt, tiến lên một bước, gật đầu nói: "Chưởng môn, Lãnh tông sư chỉ có một đồ nhi này, huynh ấy trước mắt còn đang bế quan... Như vậy đi, ta thấy phạt Nam Cung Thiếu Uyên diện bích ba tháng, coi như khiển trách. Chưởng môn cảm thấy thế nào?"
Kỷ Văn Xương còn muốn nói gì đó, liền nghe chưởng môn nói: "Cách này cũng được, Nam Cung Thiếu Uyên, ba tháng này ngươi nghiêm túc tự kiểm điểm lại đi." Nói xong phất tay áo rời đi.
Kỷ Văn Xương hung tợn nhìn Nam Cung Thiếu Uyên, hiển nhiên là không chịu bỏ qua.
Mà Nam Cung Thiếu Uyên từ đầu đến cuối cũng chẳng liếc mắt nhìn Kỷ Văn Xương lấy một cái, đi thẳng ra ngoài.
Du Đồng Phương ngăn Nam Cung Thiếu Uyên lại, nói: "Hiện giờ sư tôn ngươi đang bế quan, không người dạy ngươi. Không bằng ngươi tới Kiều Cư Phong nhận ta làm sư tôn, ta sẽ dạy ngươi kiếm thuật, nhất định sẽ không kém Lãnh Ly Tuyên. Thế nào?"
Nghe vậy, Nam Cung Thiếu Uyên nghiêm mặt nói: "Xin lỗi, ta đã có sư tôn, không cần thêm sư tôn, cáo từ." Nói xong nhanh chóng rời đi.
"Cái đồ bướng bỉnh, sư tôn ngươi phải bế quan ba năm! Vậy mà ngươi... thà tự học cũng không chịu nhận ta làm sư tôn, hà tất gì chứ..." Du Đồng Phương nhìn thân ảnh hắn không cam lòng lẩm bẩm nói.
_____
Lan: ẻm lạnh lùng quá ≧﹏≦
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.