Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa?
Chương 53:
Thừa Bắc
25/05/2023
"Ngươi ra ngoài nghe ngóng xem trong lúc chúng ta rời phủ trong phủ đã xảy ra chuyện gì?" Giang Thanh Ba tò mò đến khó chịu. Rốt cuộc Võ An Hầu đã làm gì mà lại khiến Đan Tuệ Quân như biến thành một con người khác.
"Nô tỳ sẽ đi ngay." Không chỉ Giang Thanh Ba tò mò mà ngay cả Lục Y cũng thấy rất hiếu kỳ.
"Tiểu thư, những dược liệu này xử lý như thế nào?" Lục Mai chỉ vào hai chiếc hộp trên bàn rồi hỏi.
"Đưa đến chỗ Tả đại phu xem xem có thứ gì không nên tồn tại trong đó không." Đồ do Đan Tuệ Quân tặng nàng nhất quyết không thể dùng ngay được.
Giang Thanh Ba chưa chờ được Lục Y quay về báo tin thì đã chờ được Lục Minh Châu mỗi tháng quay về nhà chấm công đúng giờ quy định.
Không có gì quá bất ngờ, bộ đồ màu xanh thẫm trên người chàng lại có thêm mấy vết rách. Cũng may lần này trên người chàng không có vết thương. Lục Minh Châu tắm xong, mặc áo lót màu trắng đi ra ngoài. Chàng không thích tỳ nữ hầu hạ. Giang Thanh Ba đích thân đưa ngoại bào mới làm lên.
"Không cần chuẩn bị đồ ăn. Một lát ta phải ra ngoài."
Đôi tay đang cài cúc áo của Giang Thanh Ba dừng lại. Ngay sau đó động tác lại càng nhanh hơn. Trong mắt nàng hiện lên vui sướng. Vậy là đêm nay không có ai tranh giường với nàng rồi. Nàng cố nén niềm vui mà phủi nếp nhăn trên quần áo. Lúc ngẩng đầu lên, nàng nhận ra Lục Minh Châu đang nhìn nàng chằm chằm.
"Sao vậy?" Giang Thanh Ba sờ khuôn mặt mập mạp, sưng phù của mình rồi quay đi: "Là gương mặt này của thiếp khiến chàng thấy gai mắt sao?"
"Không phải." Lục Minh Châu thu hồi ánh mắt: "Nàng có gì muốn nói với ta không?"
Giang Thanh Ba suy nghĩ rồi nói đầy nghiêm túc: "Yêu quý quần áo."
"..."
Lục Minh Châu quan sát Giang Thanh Ba, mím môi, quay đi như không có chuyện gì. Chàng cầm thanh trường đao trên bàn dắt vào eo, quay người bỏ đi. Lúc đi đến cửa, chàng dừng bước, quay đầu nhìn Giang Thanh Ba.
"Ta đi đây."
Giang Thanh Ba hiểu ý, đưa tay lên vẫy vẫy: "Phu quân đi vui vẻ."
Lục Minh Châu: …
Giang Thanh Ba nhìn thấy bóng lưng chàng xa dần. Nghĩ đến gương mặt vô cảm vừa nãy của chàng, trong lòng nàng lại tiếp tục bối rối. Chẳng lẽ nàng nói sai gì sao?
Nàng hồi tưởng lại cuộc đối thoại của hai người nhưng không phát hiện ra bất cứ điều gì không ổn. Nghĩ không ra nên Giang Thanh Ba cũng lười nghĩ tiếp. Nàng nhấc y phục của Lục Minh Châu lên nhìn một lượt. Mặt sau tay áo có hơn hai mươi cái lỗ nhỏ trông giống như bị đốm lửa bắn vào, chẳng thể cứu chữa. Chàng đi nằm vùng làm người nhóm lửa thuê sao?
"Nô tỳ sẽ đi ngay." Không chỉ Giang Thanh Ba tò mò mà ngay cả Lục Y cũng thấy rất hiếu kỳ.
"Tiểu thư, những dược liệu này xử lý như thế nào?" Lục Mai chỉ vào hai chiếc hộp trên bàn rồi hỏi.
"Đưa đến chỗ Tả đại phu xem xem có thứ gì không nên tồn tại trong đó không." Đồ do Đan Tuệ Quân tặng nàng nhất quyết không thể dùng ngay được.
Giang Thanh Ba chưa chờ được Lục Y quay về báo tin thì đã chờ được Lục Minh Châu mỗi tháng quay về nhà chấm công đúng giờ quy định.
Không có gì quá bất ngờ, bộ đồ màu xanh thẫm trên người chàng lại có thêm mấy vết rách. Cũng may lần này trên người chàng không có vết thương. Lục Minh Châu tắm xong, mặc áo lót màu trắng đi ra ngoài. Chàng không thích tỳ nữ hầu hạ. Giang Thanh Ba đích thân đưa ngoại bào mới làm lên.
"Không cần chuẩn bị đồ ăn. Một lát ta phải ra ngoài."
Đôi tay đang cài cúc áo của Giang Thanh Ba dừng lại. Ngay sau đó động tác lại càng nhanh hơn. Trong mắt nàng hiện lên vui sướng. Vậy là đêm nay không có ai tranh giường với nàng rồi. Nàng cố nén niềm vui mà phủi nếp nhăn trên quần áo. Lúc ngẩng đầu lên, nàng nhận ra Lục Minh Châu đang nhìn nàng chằm chằm.
"Sao vậy?" Giang Thanh Ba sờ khuôn mặt mập mạp, sưng phù của mình rồi quay đi: "Là gương mặt này của thiếp khiến chàng thấy gai mắt sao?"
"Không phải." Lục Minh Châu thu hồi ánh mắt: "Nàng có gì muốn nói với ta không?"
Giang Thanh Ba suy nghĩ rồi nói đầy nghiêm túc: "Yêu quý quần áo."
"..."
Lục Minh Châu quan sát Giang Thanh Ba, mím môi, quay đi như không có chuyện gì. Chàng cầm thanh trường đao trên bàn dắt vào eo, quay người bỏ đi. Lúc đi đến cửa, chàng dừng bước, quay đầu nhìn Giang Thanh Ba.
"Ta đi đây."
Giang Thanh Ba hiểu ý, đưa tay lên vẫy vẫy: "Phu quân đi vui vẻ."
Lục Minh Châu: …
Giang Thanh Ba nhìn thấy bóng lưng chàng xa dần. Nghĩ đến gương mặt vô cảm vừa nãy của chàng, trong lòng nàng lại tiếp tục bối rối. Chẳng lẽ nàng nói sai gì sao?
Nàng hồi tưởng lại cuộc đối thoại của hai người nhưng không phát hiện ra bất cứ điều gì không ổn. Nghĩ không ra nên Giang Thanh Ba cũng lười nghĩ tiếp. Nàng nhấc y phục của Lục Minh Châu lên nhìn một lượt. Mặt sau tay áo có hơn hai mươi cái lỗ nhỏ trông giống như bị đốm lửa bắn vào, chẳng thể cứu chữa. Chàng đi nằm vùng làm người nhóm lửa thuê sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.