Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa?
Chương 63:
Thừa Bắc
25/05/2023
"Đại tỷ à, tên Sầm Dược kia thực sự chẳng ra gì cả."
Lục Tử Oánh vẫn thờ ơ như cũ. Lục Tử Tuệ nghiến răng nói tiếp.
"Vừa nãy hắn đột nhiên lấy lòng muội, kiên quyết cho muội haibức tượng Quan Thế Âm, còn nói đây là hắn có lòng đến chùa Nam Sơn xin được gỗ bồ đề, tự tay khắc thành tượng Quan Thế Âm, đưa cho mẫu thân và muội để phù hộ bình an." Lục Tử Tuệ hốc mắt đỏ hoe, đưa ra hai bức tượng gỗ khắc Quan Thế Âm. "Hắn chính là… tên ngụy quân tử thích ra vẻ."
Lục Tử Tuệ thấy Lục Tử Oánh vẫn yên lặng không nói gì, ánh mắt loé tia tức giận. Nàng ta cầm bức tượng gỗ khắc Quan Thế Âm ném xuống vào hồ hoa sen bên cạnh.
"Không thể gả cho loại người như hắn. Chuyện còn lại đều là đại tỷ quyết định."
"Đa ta muội muội đã báo cho tỷ biết."
Lục Tử Oánh cúi đầu xuống, không thể thấy được sắc mặt của nàng. Lục Tử Tuệ không hề thoả mãn trước phản ứng của Lục Tử Oánh, hơi đảo mắt rồi mở miệng.
"Chúng ta là tỷ muội, muội muội cũng không muốn nhìn thấy tỷ gả cho người không tốt." Nàng ta cầm lấy bàn tay của Lục Tử Oánh, chân thành nói. "Muội biết tỷ sợ ảnh hưởng đến tình hình bệnh của Đại bá mẫu, nhưng đây là chuyện lớn cả đời của tỷ. Muội có thể giúp tỷ nói cho mẫu thân muội biết, để cho mẫu thân muội giải quyết giúp tỷ."
"Ta sẽ bảo mẫu thân giải quyết chuyện này." Lục Tử Oánh nói.
Lục Tử Tuệ hài lòng, trên mặt lộ ra cười chân thành tha thiết. "Muội sẽ giúp tỷ tỷ."
Hai người nói vài câu rồi Lục Tử Tuệ mới rời đi. Chờ đến khi không nhìn thấy người nữa, Lục Tử Oánh vẫn luôn bình tĩnh chợt đỏ hốc mắt, nước mắt thấm ướt khăn thêu.
"Tiểu thư đừng khóc. Sầm công tử là công tử khiêm tốn, không có khả năng giống như nhị tiểu thư nói." Tỳ nữ nãy giờ vẫn giả vờ như bản thân là người gỗ đứng bên cạnh thoải mái nói.
"Ai rồi cũng sẽ thay đổi." Lục Tử Oánh cười gượng. "Đã năm năm ta không gặp hắn. Có lẽ hắn thích Nhị muội thật."
"Người của Nhị phòng thật quá đáng. Mỗi lần Sầm công tử đến, Nhị phu nhân đều tìm ngươi có việc. Mỗi lần chạy tới đều bỏ lỡ." Tỳ nữ tức giận giậm chân. "Tiểu thư đừng tin lời Nhị tiểu thư nói. Có lẽ nên nói cho đại phu nhân, để bà ấy sắp xếp cho hai người một lần gặp mặt."
"Mẫu thân không khỏe, đừng để bà phiền lòng vì chút việc nhỏ này của ta. Với cả..." Lục Tử Oánh mím môi, ánh mắt hiện lên sự bất đắc dĩ. "Sư phụ vỡ lòng của A Diêm đã nói hắn rất có tài nên mẫu thân mong rằng Nhị thúc có thể tìm cho hắn một đại nho làm thầy."
Lục Tử Oánh vẫn thờ ơ như cũ. Lục Tử Tuệ nghiến răng nói tiếp.
"Vừa nãy hắn đột nhiên lấy lòng muội, kiên quyết cho muội haibức tượng Quan Thế Âm, còn nói đây là hắn có lòng đến chùa Nam Sơn xin được gỗ bồ đề, tự tay khắc thành tượng Quan Thế Âm, đưa cho mẫu thân và muội để phù hộ bình an." Lục Tử Tuệ hốc mắt đỏ hoe, đưa ra hai bức tượng gỗ khắc Quan Thế Âm. "Hắn chính là… tên ngụy quân tử thích ra vẻ."
Lục Tử Tuệ thấy Lục Tử Oánh vẫn yên lặng không nói gì, ánh mắt loé tia tức giận. Nàng ta cầm bức tượng gỗ khắc Quan Thế Âm ném xuống vào hồ hoa sen bên cạnh.
"Không thể gả cho loại người như hắn. Chuyện còn lại đều là đại tỷ quyết định."
"Đa ta muội muội đã báo cho tỷ biết."
Lục Tử Oánh cúi đầu xuống, không thể thấy được sắc mặt của nàng. Lục Tử Tuệ không hề thoả mãn trước phản ứng của Lục Tử Oánh, hơi đảo mắt rồi mở miệng.
"Chúng ta là tỷ muội, muội muội cũng không muốn nhìn thấy tỷ gả cho người không tốt." Nàng ta cầm lấy bàn tay của Lục Tử Oánh, chân thành nói. "Muội biết tỷ sợ ảnh hưởng đến tình hình bệnh của Đại bá mẫu, nhưng đây là chuyện lớn cả đời của tỷ. Muội có thể giúp tỷ nói cho mẫu thân muội biết, để cho mẫu thân muội giải quyết giúp tỷ."
"Ta sẽ bảo mẫu thân giải quyết chuyện này." Lục Tử Oánh nói.
Lục Tử Tuệ hài lòng, trên mặt lộ ra cười chân thành tha thiết. "Muội sẽ giúp tỷ tỷ."
Hai người nói vài câu rồi Lục Tử Tuệ mới rời đi. Chờ đến khi không nhìn thấy người nữa, Lục Tử Oánh vẫn luôn bình tĩnh chợt đỏ hốc mắt, nước mắt thấm ướt khăn thêu.
"Tiểu thư đừng khóc. Sầm công tử là công tử khiêm tốn, không có khả năng giống như nhị tiểu thư nói." Tỳ nữ nãy giờ vẫn giả vờ như bản thân là người gỗ đứng bên cạnh thoải mái nói.
"Ai rồi cũng sẽ thay đổi." Lục Tử Oánh cười gượng. "Đã năm năm ta không gặp hắn. Có lẽ hắn thích Nhị muội thật."
"Người của Nhị phòng thật quá đáng. Mỗi lần Sầm công tử đến, Nhị phu nhân đều tìm ngươi có việc. Mỗi lần chạy tới đều bỏ lỡ." Tỳ nữ tức giận giậm chân. "Tiểu thư đừng tin lời Nhị tiểu thư nói. Có lẽ nên nói cho đại phu nhân, để bà ấy sắp xếp cho hai người một lần gặp mặt."
"Mẫu thân không khỏe, đừng để bà phiền lòng vì chút việc nhỏ này của ta. Với cả..." Lục Tử Oánh mím môi, ánh mắt hiện lên sự bất đắc dĩ. "Sư phụ vỡ lòng của A Diêm đã nói hắn rất có tài nên mẫu thân mong rằng Nhị thúc có thể tìm cho hắn một đại nho làm thầy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.