Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa?
Chương 72:
Thừa Bắc
25/05/2023
Từ đó về sau, đại phòng và nhị phòng ầm ĩ không ngừng. Mỗi ngày việc đầu tiên khi Giang Thanh Ba thức dậy chính là vừa tám chuyện vừa ăn sáng.
Hôm nay, quyền quản lý nội trợ của Đan Tuệ Quân lại bị chia cắt nữa. Hầu phu nhân thích yên lặng, Bùi Thục Nhàn sắp vực dậy nắm quyền rồi.
Ngày mai, vị trí thế tử dự bị của Lục Minh Quân bị cắt. Võ An Hầu chuẩn bị nuôi dạy tiểu tôn tử Lục Tử Ninh và Lục Minh Thần đã quá kế cho huynh đệ.
Ngày mốt, cha con Lục Tử Ninh đến cửa cầu hòa, bị trưởng tẩu hất nước rửa chân lên người, đuổi khỏi cửa.
...
Trong khoảng thời gian này, Giang Thanh Ba ra cửa đi dạo để tiêu hóa thức ăn gặp được hai mẹ con nhị phòng. Lương Nghi Tĩnh ngồi bên cạnh Đan Tuệ Quân, cẩn thận nịnh nọt bà giống như nha hoàn. Hai người nhìn thấy nàng, người trước thì yên lặng, người sau thì mắt đỏ ngầu giống như muốn nhào đến ăn nàng.
Nàng sợ đến mức đêm hôm đó vội vã chạy đến chỗ Võ An Hầu mách lẽo. Sau đó cho dù nàng gặp người của nhị phòng ở đâu, đều bị ngó lơ.
Giang Thanh Ba rất oan uổng. Nàng chỉ là sâu lười, không gây chuyện không làm gì. Nếu không phải nhị phòng quá đáng, nàng chẳng thèm nhìn đến.
Vẫn là đại phòng dễ thương hơn. Mỹ nhân lạnh lùng đại tẩu sẽ đột nhiên dùng nụ cười kia tấn công nàng. Giang Thanh Ba nhìn đám Lục Tùng và Lục Tử Ninh đang đá cầu trong sân, đôi mắt cong cong thành trăng lưỡi liềm. Bạn nhỏ năm tuổi mới là dễ thương nhất, dễ thương giống cháu gái nàng vậy, chỉ có điều gầy quá, trên mặt chẳng có chút thịt nào.
"Tam thẩm, người xem thử phối màu thế này được không?" Lục Tử Oánh cầm khung thêu, nghiêng người đến gần Giang Thanh Ba, đôi mắt đầy chờ mong.
"Đẹp, đẹp lắm."
Cô nương này chỉ muốn nghe nàng khen, tìm đủ mọi cách để đòi nàng khen.
Lục Tử Oánh thỏa mãn, ngồi thẳng người tiếp tục vùi đầu vào khung thêu. Giang Thanh Ba nhìn thấy cảm xúc xuất hiện trong ánh mắt nàng, không còn vẻ mặt ngây ngốc như khi xưa, hài lòng cong khóe môi.
Lúc Lục Tử Oánh đến Thu Thủy Uyển, Giang Thanh Ba cũng thấy rất kinh ngạc, dẫu sao hai bên cũng chẳng thân thiết gì. Lúc ấy nàng chỉ nghĩ Bùi Thục Nhàn chỉ nói chơi thôi, ai ngờ thỉnh thoảng Lục Tử Oánh lại đến đây đưa chút bánh trái. Cái bánh hình con nhím dễ thương muốn chết, không ăn thì không được.
Sau đó nàng ấy tìm Lục Tùng học cách thêu. Tài nghệ thêu của Lục Tùng là do nàng cố ý mời đại sư về chỉ dạy. Đôi bên giao tiếp nhiều, cũng dần thân thiết hơn.
Thời gian Lục Tử Oánh ở Thu Thủy Uyển càng nhiều, mấy ngày gần đây cũng đưa đệ đệ đến chơi.
Trong viện cũng náo nhiệt hơn xưa.
"Cô gia."
Lục Tùng vừa dứt lời, Lục Minh Châu đã vào sân. Lục Tử Oánh đang thêu mặt trắng bệch. Lục Tử Ninh đang chơi đùa thì không biết làm sao đứng yên tại chỗ, trái cầu đỏ chói rơi trên mặt đất. Giang Thanh Ba thấy mà đau lòng, vẫy tay để hai người về trước.
Lục Tử Oánh dắt tay Lục Tử Ninh, thi lễ, vội vàng ra khỏi Thu Thủy Uyển. Giang Thanh Ba cạn lời, mặc dù khí thế của Lục Minh Châu có hơi đáng sợ, nhưng cũng không đáng sợ như thế.
Hôm nay, quyền quản lý nội trợ của Đan Tuệ Quân lại bị chia cắt nữa. Hầu phu nhân thích yên lặng, Bùi Thục Nhàn sắp vực dậy nắm quyền rồi.
Ngày mai, vị trí thế tử dự bị của Lục Minh Quân bị cắt. Võ An Hầu chuẩn bị nuôi dạy tiểu tôn tử Lục Tử Ninh và Lục Minh Thần đã quá kế cho huynh đệ.
Ngày mốt, cha con Lục Tử Ninh đến cửa cầu hòa, bị trưởng tẩu hất nước rửa chân lên người, đuổi khỏi cửa.
...
Trong khoảng thời gian này, Giang Thanh Ba ra cửa đi dạo để tiêu hóa thức ăn gặp được hai mẹ con nhị phòng. Lương Nghi Tĩnh ngồi bên cạnh Đan Tuệ Quân, cẩn thận nịnh nọt bà giống như nha hoàn. Hai người nhìn thấy nàng, người trước thì yên lặng, người sau thì mắt đỏ ngầu giống như muốn nhào đến ăn nàng.
Nàng sợ đến mức đêm hôm đó vội vã chạy đến chỗ Võ An Hầu mách lẽo. Sau đó cho dù nàng gặp người của nhị phòng ở đâu, đều bị ngó lơ.
Giang Thanh Ba rất oan uổng. Nàng chỉ là sâu lười, không gây chuyện không làm gì. Nếu không phải nhị phòng quá đáng, nàng chẳng thèm nhìn đến.
Vẫn là đại phòng dễ thương hơn. Mỹ nhân lạnh lùng đại tẩu sẽ đột nhiên dùng nụ cười kia tấn công nàng. Giang Thanh Ba nhìn đám Lục Tùng và Lục Tử Ninh đang đá cầu trong sân, đôi mắt cong cong thành trăng lưỡi liềm. Bạn nhỏ năm tuổi mới là dễ thương nhất, dễ thương giống cháu gái nàng vậy, chỉ có điều gầy quá, trên mặt chẳng có chút thịt nào.
"Tam thẩm, người xem thử phối màu thế này được không?" Lục Tử Oánh cầm khung thêu, nghiêng người đến gần Giang Thanh Ba, đôi mắt đầy chờ mong.
"Đẹp, đẹp lắm."
Cô nương này chỉ muốn nghe nàng khen, tìm đủ mọi cách để đòi nàng khen.
Lục Tử Oánh thỏa mãn, ngồi thẳng người tiếp tục vùi đầu vào khung thêu. Giang Thanh Ba nhìn thấy cảm xúc xuất hiện trong ánh mắt nàng, không còn vẻ mặt ngây ngốc như khi xưa, hài lòng cong khóe môi.
Lúc Lục Tử Oánh đến Thu Thủy Uyển, Giang Thanh Ba cũng thấy rất kinh ngạc, dẫu sao hai bên cũng chẳng thân thiết gì. Lúc ấy nàng chỉ nghĩ Bùi Thục Nhàn chỉ nói chơi thôi, ai ngờ thỉnh thoảng Lục Tử Oánh lại đến đây đưa chút bánh trái. Cái bánh hình con nhím dễ thương muốn chết, không ăn thì không được.
Sau đó nàng ấy tìm Lục Tùng học cách thêu. Tài nghệ thêu của Lục Tùng là do nàng cố ý mời đại sư về chỉ dạy. Đôi bên giao tiếp nhiều, cũng dần thân thiết hơn.
Thời gian Lục Tử Oánh ở Thu Thủy Uyển càng nhiều, mấy ngày gần đây cũng đưa đệ đệ đến chơi.
Trong viện cũng náo nhiệt hơn xưa.
"Cô gia."
Lục Tùng vừa dứt lời, Lục Minh Châu đã vào sân. Lục Tử Oánh đang thêu mặt trắng bệch. Lục Tử Ninh đang chơi đùa thì không biết làm sao đứng yên tại chỗ, trái cầu đỏ chói rơi trên mặt đất. Giang Thanh Ba thấy mà đau lòng, vẫy tay để hai người về trước.
Lục Tử Oánh dắt tay Lục Tử Ninh, thi lễ, vội vàng ra khỏi Thu Thủy Uyển. Giang Thanh Ba cạn lời, mặc dù khí thế của Lục Minh Châu có hơi đáng sợ, nhưng cũng không đáng sợ như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.