Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa?
Chương 77:
Thừa Bắc
25/05/2023
Giang Thanh Ba: Ta mặc tơ lụa, chàng mặc vải bông, thân phận nhìn cái là biết ngay. Phú bà và chàng rể ở rể ăn nhờ ở đậu nóng tính.
Lục Minh Châu:...
Chàng sai rồi, chàng cũng không nên xuất hiện!
Nhưng đây là chuyện bất đắc dĩ đấy ---
Giang Thanh Ba đảo mắt: Có sẵn kịch bản rồi đấy, tới lượt chàng
"..." Lục Minh Châu xoa vùng giữa mày, mím môi, yên lặng một lúc rồi mở miệng nói: "Ta sai rồi, đừng đuổi ta ra ngoài."
"Hừ, coi như chàng xin lỗi khá thành tâm, tạm thời để chàng ở thêm bên cạnh ta mấy ngày."
Lục Minh Châu:...
Lục Cửu:...
Lục Y:...
Phu nhân/ tiểu thư người đang nhảy nhót bên bờ vực của cái chết đấy.
Lục Minh Châu im lặng cầm lấy cổ tay trắng nõn của nàng. Giang Thanh Ba ngạc nhiên, cảm nhận lòng bàn tay sần sùi lướt nhẹ qua, đôi mắt càng ngày càng sáng hơn.
Thả tấm rèm che xuống che khuất đi nửa người, tiến lên một bước đến gần Lục Minh Châu, dùng giọng nói mà chỉ có hai người mới nghe được nói.
"Thuyền hoa?"
"Ta là một tiểu thư khuê cát đi đến nơi đó có phải không tốt lắm không?"
"Ta thật sự rất không thích hợp để lên thuyền hoa đúng không?"
"Nhưng nếu phu quân yêu cầu, ta chỉ có thể liều mình đi cùng chàng."
"Ta hy sinh như thế... Thật khó khăn quá đi..."
Lục Minh Châu:...
Nếu trong lúc nói chuyện nàng đừng hớn hở như thế thì ta sẽ tin đấy.
"Mau, chúng ta lên xe ngựa." GIang Thanh Ba tạm dừng, giống như cũng cảm nhận được mình đang rất vui vẻ, hơi ho khan, dịu dàng mở miệng: "Lên xe ngựa đi."
"Khá gần, không cần đi xe ngựa." Lục Minh Châu cúi đầu, nhỏ giọng nhắc nhở.
Đi bộ thì mệt quá, nhưng nghĩ đến việc sắp được đến hoa lâu mà nàng mong đã từ lâu, chút đường đi này cũng chẳng coi là gì. Nàng cầm lấy cây quạt giấy trên xe ngựa đưa cho Lục Minh Châu.
"??? Làm gì?"
"Che nắng cho ta."
Người nam nhân này chẳng có chút tự giác bản thân đang ở rể nào cả, diễn xuất kém quá.
"... Không phải nàng có mang theo màn che sao?"
"Ta kêu chàng che, sao chàng lại nói nhiều thế."
Bây giờ nàng là phú bà có quyền có thế, sợ ai chứ?
Lục Minh Châu:...
Lục Y:...
Lục Cửu:...
Phu nhân/ tiểu thư nguy hiểm!
Đi đến ven hồ lớn cũng một khắc đồng hồ, Lục Minh Châu hóa thân thành dù che nắng hình người, im lặng ở bên cạnh. Đến mục tiêu, Giang Thanh Ba nhìn trúng thuyền hoa sang trọng nhất trên hồ. Nàng không làm bậy, mà núp ở bên trong rèm che im lặng quan sát bốn phía.
Trên đường nàng đến đây, cảm thấy được mấy đôi mắt như hình với bóng đi theo nàng, cũng có thể là quan sát Lục Minh Châu. Nàng ho khan, dùng âm lượng chỉ cho mỗi Lục Minh Châu nghe: "Phải làm sao?"
"Đi đến thuyền hoa sang trọng nhất. Hấp dẫn ánh mắt người khác, quậy càng lớn càng tốt." Lục Minh Châu cúi đầu, tay phải nắm thành quyền đặt ở bên môi nói.
Thuyền hoa sang trọng nhất?
Quậy banh nóc?
Giang Thanh Ba rất thạo việc này.
Nàng mang "người ở rể" lên thuyển, gọi loại rượu tốt nhất, thức ăn ngon nhất, vũ cơ đẹp nhất, phục vụ thượng đẳng nhất.
Lục Minh Châu:...
Chàng sai rồi, chàng cũng không nên xuất hiện!
Nhưng đây là chuyện bất đắc dĩ đấy ---
Giang Thanh Ba đảo mắt: Có sẵn kịch bản rồi đấy, tới lượt chàng
"..." Lục Minh Châu xoa vùng giữa mày, mím môi, yên lặng một lúc rồi mở miệng nói: "Ta sai rồi, đừng đuổi ta ra ngoài."
"Hừ, coi như chàng xin lỗi khá thành tâm, tạm thời để chàng ở thêm bên cạnh ta mấy ngày."
Lục Minh Châu:...
Lục Cửu:...
Lục Y:...
Phu nhân/ tiểu thư người đang nhảy nhót bên bờ vực của cái chết đấy.
Lục Minh Châu im lặng cầm lấy cổ tay trắng nõn của nàng. Giang Thanh Ba ngạc nhiên, cảm nhận lòng bàn tay sần sùi lướt nhẹ qua, đôi mắt càng ngày càng sáng hơn.
Thả tấm rèm che xuống che khuất đi nửa người, tiến lên một bước đến gần Lục Minh Châu, dùng giọng nói mà chỉ có hai người mới nghe được nói.
"Thuyền hoa?"
"Ta là một tiểu thư khuê cát đi đến nơi đó có phải không tốt lắm không?"
"Ta thật sự rất không thích hợp để lên thuyền hoa đúng không?"
"Nhưng nếu phu quân yêu cầu, ta chỉ có thể liều mình đi cùng chàng."
"Ta hy sinh như thế... Thật khó khăn quá đi..."
Lục Minh Châu:...
Nếu trong lúc nói chuyện nàng đừng hớn hở như thế thì ta sẽ tin đấy.
"Mau, chúng ta lên xe ngựa." GIang Thanh Ba tạm dừng, giống như cũng cảm nhận được mình đang rất vui vẻ, hơi ho khan, dịu dàng mở miệng: "Lên xe ngựa đi."
"Khá gần, không cần đi xe ngựa." Lục Minh Châu cúi đầu, nhỏ giọng nhắc nhở.
Đi bộ thì mệt quá, nhưng nghĩ đến việc sắp được đến hoa lâu mà nàng mong đã từ lâu, chút đường đi này cũng chẳng coi là gì. Nàng cầm lấy cây quạt giấy trên xe ngựa đưa cho Lục Minh Châu.
"??? Làm gì?"
"Che nắng cho ta."
Người nam nhân này chẳng có chút tự giác bản thân đang ở rể nào cả, diễn xuất kém quá.
"... Không phải nàng có mang theo màn che sao?"
"Ta kêu chàng che, sao chàng lại nói nhiều thế."
Bây giờ nàng là phú bà có quyền có thế, sợ ai chứ?
Lục Minh Châu:...
Lục Y:...
Lục Cửu:...
Phu nhân/ tiểu thư nguy hiểm!
Đi đến ven hồ lớn cũng một khắc đồng hồ, Lục Minh Châu hóa thân thành dù che nắng hình người, im lặng ở bên cạnh. Đến mục tiêu, Giang Thanh Ba nhìn trúng thuyền hoa sang trọng nhất trên hồ. Nàng không làm bậy, mà núp ở bên trong rèm che im lặng quan sát bốn phía.
Trên đường nàng đến đây, cảm thấy được mấy đôi mắt như hình với bóng đi theo nàng, cũng có thể là quan sát Lục Minh Châu. Nàng ho khan, dùng âm lượng chỉ cho mỗi Lục Minh Châu nghe: "Phải làm sao?"
"Đi đến thuyền hoa sang trọng nhất. Hấp dẫn ánh mắt người khác, quậy càng lớn càng tốt." Lục Minh Châu cúi đầu, tay phải nắm thành quyền đặt ở bên môi nói.
Thuyền hoa sang trọng nhất?
Quậy banh nóc?
Giang Thanh Ba rất thạo việc này.
Nàng mang "người ở rể" lên thuyển, gọi loại rượu tốt nhất, thức ăn ngon nhất, vũ cơ đẹp nhất, phục vụ thượng đẳng nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.