Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa?
Chương 83:
Thừa Bắc
26/05/2023
Lục Minh Châu mím môi cười, từ sâu trong đáy mắt lộ ra sự vui thích. Chàng phất tay một cái, vệ quân áp giải hai người rời đi.
Người đàn ông thanh tú kia vẫn không cam lòng mà la to.
"Thái Thượng hoàng giết phụ thân, giết huynh đệ đoạt vị, tội ác vô cùng. Tề vương mới chính là chân mệnh thiên tử."
"Thái Thượng hoàng..."
Hắn vừa mở miệng lần nữa thì vệ quân ở bên cạnh cởi vớ thúi xuống chặn miệng hắn. Đáy mắt giận dữ không giãy ra khỏi dây thừng, chỉ có thể tức giận trợn tròn mắt nhìn mọi người.
Giang Thanh Ba nghe thấy tiếng người đàn ông thanh tú la lên, trong lòng lại thấy lộp bộp. Lúc Thái Thượng hoàng kế vị, trên bầu trời ngày nào cũng được bao phủ huyết quang. Tiên Hoàng ngu ngốc, có khuynh hướng thích sủng phi Quách thị, thậm chí còn muốn phế bỏ ngôi vị Thái tử của Thái Thượng hoàng để con trai Quách thị thừa kế ngôi Hoàng đế. Âm thầm mang binh phù cho Quách gia.
(*) Binh phù: Là phù tiết (Lệnh bài) điều binh khiển tướng khi xưa.
Cuộc chiến tranh quyền đoạt vị máu tanh thê thảm, quý tộc chết cũng rất nhiều. Tiên hoàng vì muốn bảo vệ Thái Thượng hoàng mà lấy thân làm mồi câu chết trong cuộc phản loạn kia. Ngoại tổ mẫu của nàng, là tỷ tỷ của Thái Thượng hoàng, nên quân Liên Hòa đại thắng, mới để Thái Thượng hoàng thuận lợi kế vị như ngày hôm nay.
Nhưng cuối cùng vẫn xảy ra sơ suất, để cho nhi tử nhỏ trong nhà Tề Vương chạy thoát.
Từ đây, sự phản loạn này đã trở thành bí mật mà giới quý tộc ở kinh đô không dám nhắc đến nữa.
Bây giờ người đàn ông thanh tú dũng cảm, lại dám lớn giọng kể lại. Củng vệ ti sợ chỉ có bận rộn mãi.
Nhưng bây giờ nàng lại lo lắng cho mình hơn.
"Mới nãy ta nghe thấy... Không sao chứ?"
"Không sao."
Giang Thanh Ba thở phào nhẹ nhõm, quay đầu thì đúng lúc nhìn thấy vệ quân đã mang Lục Tử Ninh đang hôn mê rời khỏi cửa. Lương Nghi Tĩnh lảo đảo theo sát phía sau, không ai chăm sóc nàng ta, rất nhiều lần suýt ngã nhào ở trên con hẻm nhỏ không bằng phẳng.
Nàng vờ như không nhìn thấy, xem như không có chuyện gì, không nhìn nữa. Nàng quay đầu thì nhìn thấy đôi mắt thâm sâu của Lục Minh Châu, khẽ nhíu mày.
"Sao thế?"
"Hôm nay cảm ơn nàng."
"Phải trả giá vì gia đình này, cho dù có khó khăn nhưng ta cũng bằng lòng trợ giúp phu quân."
Lục Cửu: ...
Nàng bỏ ra cái gì? Có gì khó khăn, hôm nay nàng khó khăn ăn ngon uống ngon ở thuyền hoa hả?"
Chơi còn vui vẻ hơn người khác nữa.
Ra khỏi hẻm, Giang Thanh Ba lên xe ngựa, nhìn Lục Minh Châu đang cưỡi trên lưng ngựa vẫy tay một cái: "Chàng đi làm việc đi, ta về phủ trước đây."
Lục Minh Châu nhìn xung quanh: "Muộn rồi, ta đưa nàng về."
Giang Thanh Ba muốn nói không cần nhưng nhìn thấy đáy mắt Lục Minh Châu đã quyết định nên cũng không từ chối, nàng có thể nhớ rõ người đàn ông này có rất nhiều kẻ thù, không sợ gì cả chỉ sợ nhỡ đâu.
Hạ mành che xuống, ngả người trong xe ngựa, Giang Thanh Ba nghe tiếng vó ngựa kêu lên bên ngoài, nghe tiếng bánh xe lăn, từ từ nhắm mắt lại.
Giằng co một ngày trời, quá mệt mỏi.
Khi nàng tỉnh lại lần nữa thì vẫn còn trên xe ngựa, ngoài xe lại không có bất kỳ âm thanh nào thì giật mình sợ hãi. Nàng vén rèm che lên thì phát hiện đã ở Thu Thủy Uyển, đám người Lục Y, Lục Tùng vẫn đang bận rộn bên ngoài. Nàng thở phào, đứng dậy xuống xe ngựa.
"Tiểu thư, cuối cùng người cũng tỉnh rồi."
"Sao không đánh thức ta?"
"Cô gia không cho gọi ạ, nói người mệt rồi để người ngủ nhiều một chút." Lục Y vừa ngẩng đầu quan sát Giang Thanh Ba, vừa nhỏ tiếng nói: "Cô gia đưa người đến cửa thì đi ngay."
Người đàn ông thanh tú kêu lên như thế, sợ rằng tối nay Củng vệ ti sẽ làm thêm giờ rồi, sợ ngay cả cung của Thái Thượng hoàng cũng ngủ không yên đấy.
"Chuẩn bị nước tắm, tối nay tắm rửa thoải mái chút."
"Tiểu thư, đừng tắm. Phu nhân phòng nhị đang hung dữ đi đến." Lục Mai khép cửa viện lại, chạy đến nói.
Người đàn ông thanh tú kia vẫn không cam lòng mà la to.
"Thái Thượng hoàng giết phụ thân, giết huynh đệ đoạt vị, tội ác vô cùng. Tề vương mới chính là chân mệnh thiên tử."
"Thái Thượng hoàng..."
Hắn vừa mở miệng lần nữa thì vệ quân ở bên cạnh cởi vớ thúi xuống chặn miệng hắn. Đáy mắt giận dữ không giãy ra khỏi dây thừng, chỉ có thể tức giận trợn tròn mắt nhìn mọi người.
Giang Thanh Ba nghe thấy tiếng người đàn ông thanh tú la lên, trong lòng lại thấy lộp bộp. Lúc Thái Thượng hoàng kế vị, trên bầu trời ngày nào cũng được bao phủ huyết quang. Tiên Hoàng ngu ngốc, có khuynh hướng thích sủng phi Quách thị, thậm chí còn muốn phế bỏ ngôi vị Thái tử của Thái Thượng hoàng để con trai Quách thị thừa kế ngôi Hoàng đế. Âm thầm mang binh phù cho Quách gia.
(*) Binh phù: Là phù tiết (Lệnh bài) điều binh khiển tướng khi xưa.
Cuộc chiến tranh quyền đoạt vị máu tanh thê thảm, quý tộc chết cũng rất nhiều. Tiên hoàng vì muốn bảo vệ Thái Thượng hoàng mà lấy thân làm mồi câu chết trong cuộc phản loạn kia. Ngoại tổ mẫu của nàng, là tỷ tỷ của Thái Thượng hoàng, nên quân Liên Hòa đại thắng, mới để Thái Thượng hoàng thuận lợi kế vị như ngày hôm nay.
Nhưng cuối cùng vẫn xảy ra sơ suất, để cho nhi tử nhỏ trong nhà Tề Vương chạy thoát.
Từ đây, sự phản loạn này đã trở thành bí mật mà giới quý tộc ở kinh đô không dám nhắc đến nữa.
Bây giờ người đàn ông thanh tú dũng cảm, lại dám lớn giọng kể lại. Củng vệ ti sợ chỉ có bận rộn mãi.
Nhưng bây giờ nàng lại lo lắng cho mình hơn.
"Mới nãy ta nghe thấy... Không sao chứ?"
"Không sao."
Giang Thanh Ba thở phào nhẹ nhõm, quay đầu thì đúng lúc nhìn thấy vệ quân đã mang Lục Tử Ninh đang hôn mê rời khỏi cửa. Lương Nghi Tĩnh lảo đảo theo sát phía sau, không ai chăm sóc nàng ta, rất nhiều lần suýt ngã nhào ở trên con hẻm nhỏ không bằng phẳng.
Nàng vờ như không nhìn thấy, xem như không có chuyện gì, không nhìn nữa. Nàng quay đầu thì nhìn thấy đôi mắt thâm sâu của Lục Minh Châu, khẽ nhíu mày.
"Sao thế?"
"Hôm nay cảm ơn nàng."
"Phải trả giá vì gia đình này, cho dù có khó khăn nhưng ta cũng bằng lòng trợ giúp phu quân."
Lục Cửu: ...
Nàng bỏ ra cái gì? Có gì khó khăn, hôm nay nàng khó khăn ăn ngon uống ngon ở thuyền hoa hả?"
Chơi còn vui vẻ hơn người khác nữa.
Ra khỏi hẻm, Giang Thanh Ba lên xe ngựa, nhìn Lục Minh Châu đang cưỡi trên lưng ngựa vẫy tay một cái: "Chàng đi làm việc đi, ta về phủ trước đây."
Lục Minh Châu nhìn xung quanh: "Muộn rồi, ta đưa nàng về."
Giang Thanh Ba muốn nói không cần nhưng nhìn thấy đáy mắt Lục Minh Châu đã quyết định nên cũng không từ chối, nàng có thể nhớ rõ người đàn ông này có rất nhiều kẻ thù, không sợ gì cả chỉ sợ nhỡ đâu.
Hạ mành che xuống, ngả người trong xe ngựa, Giang Thanh Ba nghe tiếng vó ngựa kêu lên bên ngoài, nghe tiếng bánh xe lăn, từ từ nhắm mắt lại.
Giằng co một ngày trời, quá mệt mỏi.
Khi nàng tỉnh lại lần nữa thì vẫn còn trên xe ngựa, ngoài xe lại không có bất kỳ âm thanh nào thì giật mình sợ hãi. Nàng vén rèm che lên thì phát hiện đã ở Thu Thủy Uyển, đám người Lục Y, Lục Tùng vẫn đang bận rộn bên ngoài. Nàng thở phào, đứng dậy xuống xe ngựa.
"Tiểu thư, cuối cùng người cũng tỉnh rồi."
"Sao không đánh thức ta?"
"Cô gia không cho gọi ạ, nói người mệt rồi để người ngủ nhiều một chút." Lục Y vừa ngẩng đầu quan sát Giang Thanh Ba, vừa nhỏ tiếng nói: "Cô gia đưa người đến cửa thì đi ngay."
Người đàn ông thanh tú kêu lên như thế, sợ rằng tối nay Củng vệ ti sẽ làm thêm giờ rồi, sợ ngay cả cung của Thái Thượng hoàng cũng ngủ không yên đấy.
"Chuẩn bị nước tắm, tối nay tắm rửa thoải mái chút."
"Tiểu thư, đừng tắm. Phu nhân phòng nhị đang hung dữ đi đến." Lục Mai khép cửa viện lại, chạy đến nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.