Hôm Nay Tần Tiên Sinh Lại Ghen
Chương 46
Bạc Hà
25/11/2022
Khi Tần Tư Lăng và Trình Nhiễm trở về căn hộ của mình thì tuyệt đối đi rất nhẹ nhàng.
Ai ngờ, cô và Tần Tư Lăng vừa đi vào đến phòng khách thì đột nhiên đèn điện trong nhà sáng trưng lên khiến cho Trình Nhiễm giật mình.
Ông nội cô uy nghiêm ngồi trên ghế sopha giữa phòng khách, ánh mứt cực kì tức giận nhìn chằm hai người. Hành động của ông khiến cho cô cứ ngỡ rằng bản thân đang lén lút cùng Tần Tư Lăng làm việc xấu gì đó vậy.
"Ông nội... Ông chưa ngủ sao?"
'"Ta có chuyện muốn nói với hai đứa. Ngồi xuống đi."
Trình Nhiễm rụt rè quay sang nhìn Tần Tư Lăng nhưng hắn lại nắm lấy tay của cô rồi ngồi xuống.
Ông cụ Trình nhìn cháu gái và cháu rể rồi thở dài. Mấy sáng nay ông đã ra ngoài gặp gỡ mấy người hàng xóm kia. Tuy nhiên khi hỏi về cuộc sống của Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng thì mấy người họ hoàn toàn không biết cái gì hết.
Ngoại trừ tên của hai đứa ra thì mấy người kia hoàn toàn chẳng biết gì. Thế mà ngày nào họ cũng đến nói chuyện, chào nhau với Tần Tư Lăng như là thân quen vậy.
Ông cụ Trình còn tận mắt nhìn thấy có một người đàn ông ở bãi đỗ xe đưa tiền cho mấy người vừa gặp Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng. Ban đầu, ông nghĩ mấy người kia là kẻ xấu, cho đến khi vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của cháu gái và cháu rể. Lúc này ông mới ngớ người ra.
Vốn dĩ ông muốn im lặng, nhưng vì thấy hai đứa khổ sở sống như vậy ông lại không nỡ. Đặc biệt cháu gái của ông lại đang mang thai nữa.
Thật ra trước đây ông vô cùng ghét những kẻ giàu có. Trong quá khứ có rất nhiều chuyện không vui khiến cho ông mỗi khi nhớ lại thì vô cùng khó chịu. Ông cứ ngỡ những tên công tử ăn chơi đó không có loại nào tốt cả. Đến cả khi Trình Nhiễm dẫn bạn trai của con bé về ra mắt, ông cũng hỏi về gia thế của người đó đầu tiên.
Chỉ cần người đó nói những câu liên quan đến tiền hay giàu có là ông đã cầm chổi đuổi hết họ đi rồi.
Khi biết chuyện Trình Nhiễm cùng Tần Tư Lăng lừa ôn thì ông cũng rất giận. Nhưng suy nghĩ lại, ông thấy Tần Tư Lăng lại rất quan tâm tới cháu gái của ông.
Những hành động của hắn khiến cho ấn tượng trong mắt của ông càng thêm chắc chắn.
"Hai đứa muốn giấu ta tới khi nào? Đang sống trong biệt thự xa hoa, là người có điều kiện mà lại chuyển đến đây... Chắc hai đứa cũng chịu không ít khổ."
"Ông nội, bọn cháu..."
Thật sự Trình Nhiễm muốn giải thích cho ông hiểu nhưng cô không biết mở miệng ra sao cả.
Cô cũng đâu có muốn lừa gạt mọi người như vậy chứ? Ông nội cô rất kì thị những kẻ lắm tiền. Ông muốn cô lấy người phù hợp, không cần giàu có, chỉ cần sống cuộc sống bình yên qua ngày là được.
"Ông nội, cháu biết là ông vốn không thích xuất thân gia thế của cháu. Nhưng từ trước đến nay cháu chưa từng làm việc gì để bản thân cảm thấy hổ thẹn cả. Cháu đã quyết định cưới Trình Nhiễm thì cháu cũng đã xác định cả đời này sẽ chỉ có mỗi cô ấy mà thôi... Sau những chuyện xảy ra, cháu thự sự xin lỗi ông..."
Tần Tư Lăng nói xong thì cúi xuống thành thật nhận lỗi. Hắn biết chuyện này sẽ không thể nào có thể giấu mãi được. Cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra mà thôi, chỉ sớm hay muộn thì chưa biết.
Đến cả Trình Nhiễm cũng cảm thấy hối hận, cô cũng xin lỗi ông nội. Dù bây giờ mọi chuyện cũng đã vậy rồi, ông nội cô có bắt cô ly hôn với Tần Tư Lăng thì cô cũng chịu thôi.
"Cháu biết cháu sai rồi, nhưng bây giờ ông có bắt cháu ly hôn với Tư Lăng thì cháu cũng chịu thôi. Cháu..."
Ông cụ Trình chợt thở dài một cách nặng nề.
"Nhiễm Nhiễm, ông nội có bao giơ nỡ nặng lời với cháu đâu. Sao ta có thể bắt cháu ly hôn trong khi cháu đã mang thai rồi chứ."
"Ông nội..."
"Mấy ngày qua, ta đã tận mắt thấy những gì Tư Lăng làm cho cháu. Có vẻ như lần này cháu đã chọn đúng người rồi. Ta làm sao có thể trở thành một người ông tồi tệ chia rẽ hai đứa ra chứ?"
Dừng một lúc ông nhìn chằm Tần Tư Lăng, nói tiếp.
"Chuyện này coi như ta vì đứa bé trong bụng cháu gái ta nên ta sẽ bỏ qua... Vẫn giống như câu nói trước đây, nếu dám làm cháu gái ta khóc hay phản bội nó thì thân già này sẽ không tha cho kẻ đó đâu!"
"Dạ."
Vậy là mọi chuyện đã kết thúc êm đẹp.
Sáng hôm sau thì ba cô cũng đã biết hết mọi chuyện. Ông nội cô còn liên lạc với ông nội của Tần Tư Lăng nói chuyện lúc lâu.
Sau mấy ngày ở lại, ba của cô cũng đã thăm bạn cũ. Sáng hôm ấy, Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng tiễn ông nội và ba ra ga tàu về quê. Trình Nhất Phàm có đợt thì nên không đến được.
Trước khi lên tàu, ông cụ Trình vỗ vai của Tần Tư Lăng căn dặn một hôi rồi đi. Lúc này Trình Nhiễm cũng thở dài nhẹ nhõm. Có vẻ như mọi chuyện đã êm đẹp rồi. Cô cứ sợ rằng tất cả mọi chuyện sẽ xảy ra biến chứ. Ông nội cuối cùng cũng chấp nhận Tần Tư Lăng cũng khiến cho cô yên tâm phần nào hơn. Sau này nếu có thời gian, cô sẽ thường xuyên về quê chơi hơn.
"Tàu đi rồi, chúng ta về thôi."
"Tư Lăng... Em mong muốn cuộc sống của chúng ta sẽ tiếp tục yên bình như thế. Em cũng mong anh có thể chấp nhận đứa bé..."
Tần Tư Lăng nắm lấy tay của Trình Nhiễm, nhẹ nhàng cúi xuống giúp cô gạt đi giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt.
"Chỉ cần em muốn, anh sẽ cố gắng."
Hắn sẽ làm tất cả vì vợ hắn. Dù có phải chết, hắn cũng sẽ bảo vệ cô.
Kể từ ngày hôm ấy, Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng chính thức dọn đến Biệt Viện sống cùng với ông bà nội. Mới qua mấy tháng mà bụng của Trình Nhiễm thật sự quá lớn. Vì lí do này mà Tần Tư Lăng cấm không cho cô đi làm nữa. Ở nhà nhàn rỗi quá chán mà bà nội cứ cách mấy tiếng lại đem một món ăn đến ép cô ăn. Đến giờ phút này Trình Nhiễm cảm thấy bản thân sắp sửa bị nuôi thành heo rồi.
Hôm ấy, Tần Tư Lăng được nghỉ nên đã gọi hẳn đội ngũ bác sĩ và y tá đến nhà để khám thai cho Trình Nhiễm. Không những vậy hắn còn chuyển hết tất cả các thiết bị tối tân đến chỉ để phục vụ khám cho mỗi mình cô.
Tần lão phu nhân và Tần Tư Lăng ngồi yên lặng để bác sĩ khám cho Trình Nhiễm. Đến khi hình ảnh cả đứa bé trong bụng hiện lên trên màn hình, Tần lão lão phu nhân kích động đến nỗi đứng bật dậy.
"Mọi người nhìn xem, hai bé rất khỏe mạnh, là một trai một gái."
"Cháu dâu của tôi sinh đôi sao?"
"Dạ, đúng là như vậy thưa lão phu nhân. Chúng mừng bà và gia đình được cặp long phụng."
Nghe xong tin túc, ai nấy đều cười không ngậm được miệng lại. Chỉ có Tần Tư Lăng vẫn âm u ngồi một góc không có biểu cảm gì. Tần lão phu nhân quay lại, thấy thằng cháu trai như vậy thì tiện tay cho hắn một cái tát vào đầu.
"Nghe chưa? Vợ mang song thai, sinh lại càng khó khăn. Nhớ chăm con bé cho tốt. Còn nữa, từ giờ đừng có mang cái bộ mặt như kiểu bị ép buộc đó xuất hiện trước mặt ta. Nếu không thì về biệt thư riêng mà ở một mình đi, công dụng của cháu đến đây là kết thúc rồi. Sau này ta sẽ trông chờ vào hai đứa bé trong bụng của cháu dâu."
..............
Ai ngờ, cô và Tần Tư Lăng vừa đi vào đến phòng khách thì đột nhiên đèn điện trong nhà sáng trưng lên khiến cho Trình Nhiễm giật mình.
Ông nội cô uy nghiêm ngồi trên ghế sopha giữa phòng khách, ánh mứt cực kì tức giận nhìn chằm hai người. Hành động của ông khiến cho cô cứ ngỡ rằng bản thân đang lén lút cùng Tần Tư Lăng làm việc xấu gì đó vậy.
"Ông nội... Ông chưa ngủ sao?"
'"Ta có chuyện muốn nói với hai đứa. Ngồi xuống đi."
Trình Nhiễm rụt rè quay sang nhìn Tần Tư Lăng nhưng hắn lại nắm lấy tay của cô rồi ngồi xuống.
Ông cụ Trình nhìn cháu gái và cháu rể rồi thở dài. Mấy sáng nay ông đã ra ngoài gặp gỡ mấy người hàng xóm kia. Tuy nhiên khi hỏi về cuộc sống của Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng thì mấy người họ hoàn toàn không biết cái gì hết.
Ngoại trừ tên của hai đứa ra thì mấy người kia hoàn toàn chẳng biết gì. Thế mà ngày nào họ cũng đến nói chuyện, chào nhau với Tần Tư Lăng như là thân quen vậy.
Ông cụ Trình còn tận mắt nhìn thấy có một người đàn ông ở bãi đỗ xe đưa tiền cho mấy người vừa gặp Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng. Ban đầu, ông nghĩ mấy người kia là kẻ xấu, cho đến khi vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của cháu gái và cháu rể. Lúc này ông mới ngớ người ra.
Vốn dĩ ông muốn im lặng, nhưng vì thấy hai đứa khổ sở sống như vậy ông lại không nỡ. Đặc biệt cháu gái của ông lại đang mang thai nữa.
Thật ra trước đây ông vô cùng ghét những kẻ giàu có. Trong quá khứ có rất nhiều chuyện không vui khiến cho ông mỗi khi nhớ lại thì vô cùng khó chịu. Ông cứ ngỡ những tên công tử ăn chơi đó không có loại nào tốt cả. Đến cả khi Trình Nhiễm dẫn bạn trai của con bé về ra mắt, ông cũng hỏi về gia thế của người đó đầu tiên.
Chỉ cần người đó nói những câu liên quan đến tiền hay giàu có là ông đã cầm chổi đuổi hết họ đi rồi.
Khi biết chuyện Trình Nhiễm cùng Tần Tư Lăng lừa ôn thì ông cũng rất giận. Nhưng suy nghĩ lại, ông thấy Tần Tư Lăng lại rất quan tâm tới cháu gái của ông.
Những hành động của hắn khiến cho ấn tượng trong mắt của ông càng thêm chắc chắn.
"Hai đứa muốn giấu ta tới khi nào? Đang sống trong biệt thự xa hoa, là người có điều kiện mà lại chuyển đến đây... Chắc hai đứa cũng chịu không ít khổ."
"Ông nội, bọn cháu..."
Thật sự Trình Nhiễm muốn giải thích cho ông hiểu nhưng cô không biết mở miệng ra sao cả.
Cô cũng đâu có muốn lừa gạt mọi người như vậy chứ? Ông nội cô rất kì thị những kẻ lắm tiền. Ông muốn cô lấy người phù hợp, không cần giàu có, chỉ cần sống cuộc sống bình yên qua ngày là được.
"Ông nội, cháu biết là ông vốn không thích xuất thân gia thế của cháu. Nhưng từ trước đến nay cháu chưa từng làm việc gì để bản thân cảm thấy hổ thẹn cả. Cháu đã quyết định cưới Trình Nhiễm thì cháu cũng đã xác định cả đời này sẽ chỉ có mỗi cô ấy mà thôi... Sau những chuyện xảy ra, cháu thự sự xin lỗi ông..."
Tần Tư Lăng nói xong thì cúi xuống thành thật nhận lỗi. Hắn biết chuyện này sẽ không thể nào có thể giấu mãi được. Cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra mà thôi, chỉ sớm hay muộn thì chưa biết.
Đến cả Trình Nhiễm cũng cảm thấy hối hận, cô cũng xin lỗi ông nội. Dù bây giờ mọi chuyện cũng đã vậy rồi, ông nội cô có bắt cô ly hôn với Tần Tư Lăng thì cô cũng chịu thôi.
"Cháu biết cháu sai rồi, nhưng bây giờ ông có bắt cháu ly hôn với Tư Lăng thì cháu cũng chịu thôi. Cháu..."
Ông cụ Trình chợt thở dài một cách nặng nề.
"Nhiễm Nhiễm, ông nội có bao giơ nỡ nặng lời với cháu đâu. Sao ta có thể bắt cháu ly hôn trong khi cháu đã mang thai rồi chứ."
"Ông nội..."
"Mấy ngày qua, ta đã tận mắt thấy những gì Tư Lăng làm cho cháu. Có vẻ như lần này cháu đã chọn đúng người rồi. Ta làm sao có thể trở thành một người ông tồi tệ chia rẽ hai đứa ra chứ?"
Dừng một lúc ông nhìn chằm Tần Tư Lăng, nói tiếp.
"Chuyện này coi như ta vì đứa bé trong bụng cháu gái ta nên ta sẽ bỏ qua... Vẫn giống như câu nói trước đây, nếu dám làm cháu gái ta khóc hay phản bội nó thì thân già này sẽ không tha cho kẻ đó đâu!"
"Dạ."
Vậy là mọi chuyện đã kết thúc êm đẹp.
Sáng hôm sau thì ba cô cũng đã biết hết mọi chuyện. Ông nội cô còn liên lạc với ông nội của Tần Tư Lăng nói chuyện lúc lâu.
Sau mấy ngày ở lại, ba của cô cũng đã thăm bạn cũ. Sáng hôm ấy, Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng tiễn ông nội và ba ra ga tàu về quê. Trình Nhất Phàm có đợt thì nên không đến được.
Trước khi lên tàu, ông cụ Trình vỗ vai của Tần Tư Lăng căn dặn một hôi rồi đi. Lúc này Trình Nhiễm cũng thở dài nhẹ nhõm. Có vẻ như mọi chuyện đã êm đẹp rồi. Cô cứ sợ rằng tất cả mọi chuyện sẽ xảy ra biến chứ. Ông nội cuối cùng cũng chấp nhận Tần Tư Lăng cũng khiến cho cô yên tâm phần nào hơn. Sau này nếu có thời gian, cô sẽ thường xuyên về quê chơi hơn.
"Tàu đi rồi, chúng ta về thôi."
"Tư Lăng... Em mong muốn cuộc sống của chúng ta sẽ tiếp tục yên bình như thế. Em cũng mong anh có thể chấp nhận đứa bé..."
Tần Tư Lăng nắm lấy tay của Trình Nhiễm, nhẹ nhàng cúi xuống giúp cô gạt đi giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt.
"Chỉ cần em muốn, anh sẽ cố gắng."
Hắn sẽ làm tất cả vì vợ hắn. Dù có phải chết, hắn cũng sẽ bảo vệ cô.
Kể từ ngày hôm ấy, Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng chính thức dọn đến Biệt Viện sống cùng với ông bà nội. Mới qua mấy tháng mà bụng của Trình Nhiễm thật sự quá lớn. Vì lí do này mà Tần Tư Lăng cấm không cho cô đi làm nữa. Ở nhà nhàn rỗi quá chán mà bà nội cứ cách mấy tiếng lại đem một món ăn đến ép cô ăn. Đến giờ phút này Trình Nhiễm cảm thấy bản thân sắp sửa bị nuôi thành heo rồi.
Hôm ấy, Tần Tư Lăng được nghỉ nên đã gọi hẳn đội ngũ bác sĩ và y tá đến nhà để khám thai cho Trình Nhiễm. Không những vậy hắn còn chuyển hết tất cả các thiết bị tối tân đến chỉ để phục vụ khám cho mỗi mình cô.
Tần lão phu nhân và Tần Tư Lăng ngồi yên lặng để bác sĩ khám cho Trình Nhiễm. Đến khi hình ảnh cả đứa bé trong bụng hiện lên trên màn hình, Tần lão lão phu nhân kích động đến nỗi đứng bật dậy.
"Mọi người nhìn xem, hai bé rất khỏe mạnh, là một trai một gái."
"Cháu dâu của tôi sinh đôi sao?"
"Dạ, đúng là như vậy thưa lão phu nhân. Chúng mừng bà và gia đình được cặp long phụng."
Nghe xong tin túc, ai nấy đều cười không ngậm được miệng lại. Chỉ có Tần Tư Lăng vẫn âm u ngồi một góc không có biểu cảm gì. Tần lão phu nhân quay lại, thấy thằng cháu trai như vậy thì tiện tay cho hắn một cái tát vào đầu.
"Nghe chưa? Vợ mang song thai, sinh lại càng khó khăn. Nhớ chăm con bé cho tốt. Còn nữa, từ giờ đừng có mang cái bộ mặt như kiểu bị ép buộc đó xuất hiện trước mặt ta. Nếu không thì về biệt thư riêng mà ở một mình đi, công dụng của cháu đến đây là kết thúc rồi. Sau này ta sẽ trông chờ vào hai đứa bé trong bụng của cháu dâu."
..............
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.