Chương 20
Ẩm Quân Tửu
11/11/2023
Vì phải học quân sự nên thứ Hai tuần này không họp lớp, nhoáng cái, hôm nay đã thứ Năm rồi.
Phụ đạo viên sắp xếp lịch học là một ngày buổi sáng một ngày buổi chiều, hôm nay là lớp buổi sáng.
“Oa, bộ đồ này của Gia Hân là hàng chính hãng sao? Đẹp quá.” Mạc Khải Quyên hâm mộ nhìn Lâm Gia Hân.
Lâm Gia Hân hơi ngẩng đầu: “Mua ở Burberry, hơn một vạn đó.”
Tô Ngự ngẩng đầu nhìn cô ta, nhớ kỹ loại quần áo này, sau này không thể mặc kiểu này nữa.
“Là Tô Tử Kính bên khoa Tài chính dẫn cậu đi mua phải không?” Mạc Khải Quyên hỏi.
“Mua vài bộ ấy chứ.” Lâm Gia Hân tự hào.
Mạc Khải Quyên cực kỳ hâm mộ: “Sao cậu quen anh ấy vậy? Thật tuyệt! Anh ấy giàu ghê.”
“Tình cờ gặp lúc khai giảng thôi.” Vừa nói, cô ta vừa nhìn sang Tô Ngự, “Dù sao người ta chính là thiếu gia thật của nhà giàu nhất tỉnh G nha, chắc chắn là phải có tiền rồi, đâu có như vị thiếu gia giả nào đó của lớp chúng ta, làm hỏng đồ của người khác mà có mấy trăm đồng cũng tiếc không bồi thường.”
Có rất nhiều người biết chuyện này, còn nói cô ta dùng mỹ phẩm hết hạn, khiến cô ta rất xấu hổ, không dám khoe mỹ phẩm nữa.
“Cái cô này buồn cười thật chứ.” Phạm Thư Thụy thì thầm với Tô Ngự, “Mặc bộ quần áo mà cũng nói sang mỹ phẩm được, đã thế nguyên bộ quần áo này còn do người khác mua cho. Anh Ngôn Húc của chúng ta mặc nguyên cây đồ hiệu còn chưa nói gì kia kìa, nhỉ?”
Tô Ngự không nói gì, cũng không cần nói, cậu không thích ồn ào.
Cậu chỉ chỉ ra cửa, “Vào học thôi.”
Phạm Thư Thụy nhìn ra, thấy giáo viên thực sự đã đến rồi nên không dám nói nữa.
Sau khi tan học, chiều nay không phải đi học nữa, mà mai còn học chiều nên mọi người trong ký túc có thể về nhà thì đều đã về hết. Trong ký túc chỉ còn mỗi mình Tô Ngự.
Tô Ngự sửa soạn một chút, đeo chiếc đồng hồ tròn đơn giản màu nâu vàng Patek Philippe mới mua, mặc áo T shirt màu trắng của LV và quần của Burberry, đi giày màu vàng của Adidas, lại đeo vòng cổ tròn hàng từ thiện của Bulgari lên, phối đồ xong rồi.
Nhiệm vụ hôm nay là tiêu hết 7300 đồng. Cậu định đến Phỉ Thuý Vân Phủ, quần áo cậu mua đều để hết trong biệt thự nhỏ. Tối nay cậu muốn qua đó dọn dẹp chút. Ngày mai là thứ Sáu rồi, tan học xong, cậu muốn về đó ở hai ngày.
Biết khách hàng lớn sắp tới ở, tiểu Dương vội vã ra đón. Hai hôm trước hắn đã dọn dẹp nhà cửa xong xuôi rồi, còn sắp xếp gọn gàng cả đồ mà khách hàng lớn mua rồi chuyển tới, chỉ sợ có chỗ nào làm chưa đủ tốt.
Nhìn tiểu Dương nhiệt tình, Tô Ngự cảm thấy hơi không quen. Cậu nói: “Anh đi làm đi, tôi tự đến đó.”
Tiểu Dương nghe xong cũng vui vẻ rời đi.
Nhìn hắn đi, Tô Ngự thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nói cậu quái gở cũng được, cô độc cũng được, nhưng cậu thực sự không thích có người đi theo.
Biệt thự được xanh hóa rất tốt, rất xứng đáng với giá tiền, đi bộ chút cho dễ tiêu cũng được, chỉ có điều hơi lâu.
Tô Ngự có hơi hối hận vì không để tiểu Dương đi cùng, thà ngồi xe tham quan còn hơn! Phỉ Thúy Vân Phủ rất lớn, người ở đây đều là người có tiền. Chút khoảng cách này với người có xe thì chẳng là gì cả, nhưng với Tô Ngự thì thực sự là lâu dã man. Lần trước ngồi xe tham quan nên cậu còn không cảm thấy gì, nhưng giờ nhận ra thì cũng đâu làm gì được. Cậu đi học sớm, dù giờ đã vào đại học thì cũng phải tới tháng Mười Một năm nay mới thành niên.
Sau khi thành niên mới có thể thi lấy bằng rồi mua xe.
Tô Ngự đi bộ hơn một tiếng mới tới biệt thự nhỏ. Căn nhỏ này nằm trong cùng của khu Phỉ Thúy Vân Phủ nên khá xa.
Tô Ngự vốn định lại ra ngoài nhưng xa quá nên thôi, cậu đặt chút hải sản trên mạng để người ta ship tới.
Phải hơn một tiếng nữa mới giao hàng, Tô Ngự thăm thú biệt thự trước, thấy quần áo đã được xếp hết vào phòng quần áo rồi mới lên giường nằm nghỉ ngơi. Cậu nghĩ, tiểu Dương làm dịch vụ cũng tốt ra phết.
Tô Ngự ngủ thiếp đi lúc nào không biết, lúc bị đánh thức còn đang mơ màng. Cậu mở điện thoại ra xem, mới 3 rưỡi, ngủ chưa tới 20 phút, cơm còn chưa được ship tới. Vậy ai đang ở bên ngoài làm ồn vậy nhỉ?
Cậu không đóng cửa ban công nên đi ra đó nhìn, chẳng biết đã có một đám người tới biệt thự từ lúc nào, còn mang theo cả đống đạo cụ, nhìn có vẻ là chuẩn bị quay chụp gì đó.
Tô Ngự cũng không muốn quấy rầy người ta. Cậu vào phòng chơi điện thoại, chờ cơm ship đến.
Cậu cũng không biết chơi gì. Lần trước, lúc tập quân sự thì có chơi Hòa Bình Tinh Anh với mấy người bạn cùng ký túc, nhưng cậu chỉ chơi có một ván liền thôi.
Hôm nay thật nhàm chán, có lẽ là vì khung cảnh này khiến cậu cảm thấy thoải mái, cho nên cậu liền mở game, đeo tai nghe chơi game.
Tổ đội có bốn người thì hai người đã off rồi, chỉ còn lại Tô Ngự cùng một cô gái.
Cô gái bật mic lên, lúc ngồi trên máy bay thì hỏi: “Tổ đội chỉ còn hai ta thôi, những người khác đều đi rồi, sao cậu còn không đi?”
Tô Ngự hơi xấu hổ: “Tôi sẽ không đi đâu.”
Cậu rất ít khi chơi game.
Người bên kia cười khẽ một tiếng.
Tô Ngự đi khắp nơi nhặt vật tư, cô gái kia cũng vậy. Sau khi nhặt đủ rồi thì lái xe tới trước mặt Tô Ngự: “Đi thôi, đến khu tín hiệu.”
Tô Ngự cân nhắc lên xe, dọc đường đi, cô gái dừng xe rất nhiều lần để xuống nổ súng.
Tô Ngự không nhìn thấy ai, cũng không biết cô gái vì sao cứ nổ súng, mãi cho đến khi giao diện hiện lên nhắc nhở, cậu mới biết thật sự có người.
Tô Ngự đã vào được tới tận cửa cuối, nhưng ngại cái là cậu chưa từng bắn một phát súng nào, thậm chí còn chưa từng xuống xe. Có thể nói là chẳng làm gì cũng thắng, mãi tới khi đội cậu giành hạng nhất mà Tô Ngự vẫn ngơ ngác – cậu chẳng hề làm gì cả.
Kết thúc trò chơi, Tô Ngự đã thêm bạn tốt với cô gái.
Chơi hết một ván, cơm hộp mà Tô Ngự gọi cũng tới rồi. Cậu nói với cô gái một tiếng rồi rời khỏi trò chơi.
Thỏ thỏ đáng yêu như thế: [Lần sau lại cùng chơi nhé.]
Cá: [Ừ.]
Cơm hộp ở bên ngoài, Tô Ngự phải ra hẳn cổng biệt thự mới lấy được.
Xung quanh rất ồn ào, Tô Ngự ra ngoài rồi mà vẫn không thấy ship đâu cả.
Cậu gọi điện hỏi.
“Anh ở đâu thế?”
Anh ship nói: “Có phải là căn mà bên cạnh có một nhóm người không? Tôi đang đứng cạnh người quay phim ngay bên ngoài biệt thự đó.”
Đầu bên kia điện thoại cũng khá ồn, trùng với tiếng ồn ở đây.
Tô Ngự nhìn về phía người quay phim, thấy người quay phim đang ngồi đối diện biệt thự, bên cạnh còn có một biệt thự khác, Tô Ngự biết ship đi nhầm chỗ rồi.
Tô Ngự cúp điện thoại và đi đến đó.
Dù làm gián đoạn quá trình quay phim của họ khiến cậu hơi ngại, nhưng cơm hộp của cậu đang ở bên đó.
“Biệt thự này nhỏ như vậy, quay lên làm sao có cảm giác như một ông chủ bá đạo được?” Một cô gái xinh đẹp đang phàn nàn.
“Đạo diễn cũng không muốn quay ở đây, nhưng căn biệt thự lớn nhất kia đã bán rồi. Đây là căn duy nhất trong Phỉ Thúy Vân Phủ mà người ta nguyện ý cho thuê.” Trợ lý an ủi.
Cô gái miễn cưỡng nằm xuống ghế.
Tô Ngự đã tìm được anh ship, lúc nhận hàng cũng bảo là anh ta đi nhầm rồi. Anh ship xin lỗi, Tô Ngự cũng không trách, nhận cơm hộp xong liền đi về.
Cô gái nằm trên ghế lúc này cũng nhìn thấy Tô Ngự: “Người này là ai? Sao tôi chưa từng gặp?”
Trợ lý cũng chưa từng gặp Tô Ngự, nhưng thấy tay cậu xách đồ, liền nói: “Có thể là tổ đạo diễn gọi tới đưa cơm hộp.”
Phụ đạo viên sắp xếp lịch học là một ngày buổi sáng một ngày buổi chiều, hôm nay là lớp buổi sáng.
“Oa, bộ đồ này của Gia Hân là hàng chính hãng sao? Đẹp quá.” Mạc Khải Quyên hâm mộ nhìn Lâm Gia Hân.
Lâm Gia Hân hơi ngẩng đầu: “Mua ở Burberry, hơn một vạn đó.”
Tô Ngự ngẩng đầu nhìn cô ta, nhớ kỹ loại quần áo này, sau này không thể mặc kiểu này nữa.
“Là Tô Tử Kính bên khoa Tài chính dẫn cậu đi mua phải không?” Mạc Khải Quyên hỏi.
“Mua vài bộ ấy chứ.” Lâm Gia Hân tự hào.
Mạc Khải Quyên cực kỳ hâm mộ: “Sao cậu quen anh ấy vậy? Thật tuyệt! Anh ấy giàu ghê.”
“Tình cờ gặp lúc khai giảng thôi.” Vừa nói, cô ta vừa nhìn sang Tô Ngự, “Dù sao người ta chính là thiếu gia thật của nhà giàu nhất tỉnh G nha, chắc chắn là phải có tiền rồi, đâu có như vị thiếu gia giả nào đó của lớp chúng ta, làm hỏng đồ của người khác mà có mấy trăm đồng cũng tiếc không bồi thường.”
Có rất nhiều người biết chuyện này, còn nói cô ta dùng mỹ phẩm hết hạn, khiến cô ta rất xấu hổ, không dám khoe mỹ phẩm nữa.
“Cái cô này buồn cười thật chứ.” Phạm Thư Thụy thì thầm với Tô Ngự, “Mặc bộ quần áo mà cũng nói sang mỹ phẩm được, đã thế nguyên bộ quần áo này còn do người khác mua cho. Anh Ngôn Húc của chúng ta mặc nguyên cây đồ hiệu còn chưa nói gì kia kìa, nhỉ?”
Tô Ngự không nói gì, cũng không cần nói, cậu không thích ồn ào.
Cậu chỉ chỉ ra cửa, “Vào học thôi.”
Phạm Thư Thụy nhìn ra, thấy giáo viên thực sự đã đến rồi nên không dám nói nữa.
Sau khi tan học, chiều nay không phải đi học nữa, mà mai còn học chiều nên mọi người trong ký túc có thể về nhà thì đều đã về hết. Trong ký túc chỉ còn mỗi mình Tô Ngự.
Tô Ngự sửa soạn một chút, đeo chiếc đồng hồ tròn đơn giản màu nâu vàng Patek Philippe mới mua, mặc áo T shirt màu trắng của LV và quần của Burberry, đi giày màu vàng của Adidas, lại đeo vòng cổ tròn hàng từ thiện của Bulgari lên, phối đồ xong rồi.
Nhiệm vụ hôm nay là tiêu hết 7300 đồng. Cậu định đến Phỉ Thuý Vân Phủ, quần áo cậu mua đều để hết trong biệt thự nhỏ. Tối nay cậu muốn qua đó dọn dẹp chút. Ngày mai là thứ Sáu rồi, tan học xong, cậu muốn về đó ở hai ngày.
Biết khách hàng lớn sắp tới ở, tiểu Dương vội vã ra đón. Hai hôm trước hắn đã dọn dẹp nhà cửa xong xuôi rồi, còn sắp xếp gọn gàng cả đồ mà khách hàng lớn mua rồi chuyển tới, chỉ sợ có chỗ nào làm chưa đủ tốt.
Nhìn tiểu Dương nhiệt tình, Tô Ngự cảm thấy hơi không quen. Cậu nói: “Anh đi làm đi, tôi tự đến đó.”
Tiểu Dương nghe xong cũng vui vẻ rời đi.
Nhìn hắn đi, Tô Ngự thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nói cậu quái gở cũng được, cô độc cũng được, nhưng cậu thực sự không thích có người đi theo.
Biệt thự được xanh hóa rất tốt, rất xứng đáng với giá tiền, đi bộ chút cho dễ tiêu cũng được, chỉ có điều hơi lâu.
Tô Ngự có hơi hối hận vì không để tiểu Dương đi cùng, thà ngồi xe tham quan còn hơn! Phỉ Thúy Vân Phủ rất lớn, người ở đây đều là người có tiền. Chút khoảng cách này với người có xe thì chẳng là gì cả, nhưng với Tô Ngự thì thực sự là lâu dã man. Lần trước ngồi xe tham quan nên cậu còn không cảm thấy gì, nhưng giờ nhận ra thì cũng đâu làm gì được. Cậu đi học sớm, dù giờ đã vào đại học thì cũng phải tới tháng Mười Một năm nay mới thành niên.
Sau khi thành niên mới có thể thi lấy bằng rồi mua xe.
Tô Ngự đi bộ hơn một tiếng mới tới biệt thự nhỏ. Căn nhỏ này nằm trong cùng của khu Phỉ Thúy Vân Phủ nên khá xa.
Tô Ngự vốn định lại ra ngoài nhưng xa quá nên thôi, cậu đặt chút hải sản trên mạng để người ta ship tới.
Phải hơn một tiếng nữa mới giao hàng, Tô Ngự thăm thú biệt thự trước, thấy quần áo đã được xếp hết vào phòng quần áo rồi mới lên giường nằm nghỉ ngơi. Cậu nghĩ, tiểu Dương làm dịch vụ cũng tốt ra phết.
Tô Ngự ngủ thiếp đi lúc nào không biết, lúc bị đánh thức còn đang mơ màng. Cậu mở điện thoại ra xem, mới 3 rưỡi, ngủ chưa tới 20 phút, cơm còn chưa được ship tới. Vậy ai đang ở bên ngoài làm ồn vậy nhỉ?
Cậu không đóng cửa ban công nên đi ra đó nhìn, chẳng biết đã có một đám người tới biệt thự từ lúc nào, còn mang theo cả đống đạo cụ, nhìn có vẻ là chuẩn bị quay chụp gì đó.
Tô Ngự cũng không muốn quấy rầy người ta. Cậu vào phòng chơi điện thoại, chờ cơm ship đến.
Cậu cũng không biết chơi gì. Lần trước, lúc tập quân sự thì có chơi Hòa Bình Tinh Anh với mấy người bạn cùng ký túc, nhưng cậu chỉ chơi có một ván liền thôi.
Hôm nay thật nhàm chán, có lẽ là vì khung cảnh này khiến cậu cảm thấy thoải mái, cho nên cậu liền mở game, đeo tai nghe chơi game.
Tổ đội có bốn người thì hai người đã off rồi, chỉ còn lại Tô Ngự cùng một cô gái.
Cô gái bật mic lên, lúc ngồi trên máy bay thì hỏi: “Tổ đội chỉ còn hai ta thôi, những người khác đều đi rồi, sao cậu còn không đi?”
Tô Ngự hơi xấu hổ: “Tôi sẽ không đi đâu.”
Cậu rất ít khi chơi game.
Người bên kia cười khẽ một tiếng.
Tô Ngự đi khắp nơi nhặt vật tư, cô gái kia cũng vậy. Sau khi nhặt đủ rồi thì lái xe tới trước mặt Tô Ngự: “Đi thôi, đến khu tín hiệu.”
Tô Ngự cân nhắc lên xe, dọc đường đi, cô gái dừng xe rất nhiều lần để xuống nổ súng.
Tô Ngự không nhìn thấy ai, cũng không biết cô gái vì sao cứ nổ súng, mãi cho đến khi giao diện hiện lên nhắc nhở, cậu mới biết thật sự có người.
Tô Ngự đã vào được tới tận cửa cuối, nhưng ngại cái là cậu chưa từng bắn một phát súng nào, thậm chí còn chưa từng xuống xe. Có thể nói là chẳng làm gì cũng thắng, mãi tới khi đội cậu giành hạng nhất mà Tô Ngự vẫn ngơ ngác – cậu chẳng hề làm gì cả.
Kết thúc trò chơi, Tô Ngự đã thêm bạn tốt với cô gái.
Chơi hết một ván, cơm hộp mà Tô Ngự gọi cũng tới rồi. Cậu nói với cô gái một tiếng rồi rời khỏi trò chơi.
Thỏ thỏ đáng yêu như thế: [Lần sau lại cùng chơi nhé.]
Cá: [Ừ.]
Cơm hộp ở bên ngoài, Tô Ngự phải ra hẳn cổng biệt thự mới lấy được.
Xung quanh rất ồn ào, Tô Ngự ra ngoài rồi mà vẫn không thấy ship đâu cả.
Cậu gọi điện hỏi.
“Anh ở đâu thế?”
Anh ship nói: “Có phải là căn mà bên cạnh có một nhóm người không? Tôi đang đứng cạnh người quay phim ngay bên ngoài biệt thự đó.”
Đầu bên kia điện thoại cũng khá ồn, trùng với tiếng ồn ở đây.
Tô Ngự nhìn về phía người quay phim, thấy người quay phim đang ngồi đối diện biệt thự, bên cạnh còn có một biệt thự khác, Tô Ngự biết ship đi nhầm chỗ rồi.
Tô Ngự cúp điện thoại và đi đến đó.
Dù làm gián đoạn quá trình quay phim của họ khiến cậu hơi ngại, nhưng cơm hộp của cậu đang ở bên đó.
“Biệt thự này nhỏ như vậy, quay lên làm sao có cảm giác như một ông chủ bá đạo được?” Một cô gái xinh đẹp đang phàn nàn.
“Đạo diễn cũng không muốn quay ở đây, nhưng căn biệt thự lớn nhất kia đã bán rồi. Đây là căn duy nhất trong Phỉ Thúy Vân Phủ mà người ta nguyện ý cho thuê.” Trợ lý an ủi.
Cô gái miễn cưỡng nằm xuống ghế.
Tô Ngự đã tìm được anh ship, lúc nhận hàng cũng bảo là anh ta đi nhầm rồi. Anh ship xin lỗi, Tô Ngự cũng không trách, nhận cơm hộp xong liền đi về.
Cô gái nằm trên ghế lúc này cũng nhìn thấy Tô Ngự: “Người này là ai? Sao tôi chưa từng gặp?”
Trợ lý cũng chưa từng gặp Tô Ngự, nhưng thấy tay cậu xách đồ, liền nói: “Có thể là tổ đạo diễn gọi tới đưa cơm hộp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.