Chương 7
Ẩm Quân Tửu
11/11/2023
Dọn rác? Nhìn tin nhắn, Tô Ngự hơi mỉm cười, ác quỷ cũng quét dọn sao? Hình tượng của ác quỷ trong lòng cậu bỗng bình dị hơn nhiều.
Nhắn tin xong, Tống Quân Ngật tắt quang não đi rồi quay lại nhìn mấy kẻ đang quỳ bò trên đất.
“Kẻ nào sai khiến các người?”
Rõ ràng giọng điệu không hề lên xuống, nhưng lại khiến người khác nghe mà sợ.
Đám người đang quỳ bò trên đất không một ai dám lên tiếng, có lẽ không phải không dám, mà là sợ tới mức không nói nên lời.
Hiển nhiên kiên nhẫn của người đàn ông có hạn, đôi chân dài của Tống Quân Ngật lướt qua họ đi về phía cửa, vừa đi vừa hạ lệnh: “Giết hết đi.”
Người đàn ông đóng cửa lại, không ai biết bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng tiếng kêu cứu dồn dập cùng một tia hồng quang tràn ra từ khe cửa khiến người ta run sợ từ tận đáy lòng.
Ngày hôm sau là bắt đầu học quân sự. Tô Ngự tắm rửa xong liền thay quân phục, xuống lầu ăn sáng, dưới lầu có một quán ăn sáng rất ngon.
Nghe tiếng động, Phạm Thư Thuỵ mơ màng thò đầu ra, “Cậu đi mua đồ ăn sáng à? Mua hộ tôi một suất với.”
Có thêm hai giọng nói nữa trên giường vang lên.
“Thêm một.”
“Thêm hai.”
“Ừ.” Tô Ngự nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Vì trường hợp tác với trường họ để học quân sự vừa có chút chuyện nên đợt huấn luyện quân sự lần này của bọn họ được tổ chức trong phòng học, có thể coi như may mắn và dễ dàng hơn những lần trước.
Mua đồ ăn sáng xong, Tô Ngự mang bốn suất lên lầu.
Lúc Tô Ngự về, họ cũng đã dậy đánh răng rồi.
Hạn ngạch của Tô Ngự hôm nay là 6.400, và cậu đã nghĩ xong cách tiêu rồi. Mua hết mấy đồ trên giường.
Ngủ giường cứng vài ngày thực sự hơi khó chịu, cho nên trước tiên Tô Ngự lên Taobao tìm mua nệm cao su, loại hơn 2.000 một chiếc rồi đặt đơn. Lại thêm ga giường 10 cm có tặng kèm gối đầu. Có điều Tô Ngự hơi mỏng manh chút, cậu không quen dùng gối cao su non, quá cao. Cậu thích ngủ thấp hơn chút, nhưng lại không được thấp quá.
Vì thế cậu lại đặt thêm một chiếc gối giá hơn 300 đồng.
Ruột chăn thì mua loại nặng tầm một cân rưỡi, hai đêm nay ngủ phòng điều hoà thấy hơi lạnh. Hơn nữa cũng sắp sang đông rồi, mua chăn năm cân là vừa, có khi đến lúc đó còn phải mua thêm một chiếc giường khác.
Mua dầu gội sữa tắm cũng mất hơn 400 rồi.
Nghĩ đến ánh sáng ngoài hành lang buổi tối hơi chói mắt, cậu lại mua thêm cái màn giường hơn 300.
Mua hết chỗ đó mới có tầm 4.000, còn 2.400 chưa tiêu hết.
Cậu nhìn giờ, đã 7h40 rồi, 8h là sẽ tập trung rồi đi học quân sự.
Tô Ngự cất điện thoại đi.
Học xong rồi lại nghĩ cách tiêu nốt số tiền kia.
Ngày đầu tiên, huấn luyện viên muốn lập uy nên dành cả buổi sáng để huấn luyện và trừng phạt họ, chỉ cho nghỉ giữa trưa để ăn cơm, sau khi ăn xong lại lao vào huấn luyện.
Đến 3h chiều thì trời bắt đầu mưa lớn, trong khi dự báo thời tiết hôm nay không có mưa. Họ phải tập dưới cơn mưa cả buổi chiều nên quần áo đã ướt đẫm nước, vì trời mưa nên buổi tối họ không phải tập nữa. Trước khi tan học, huấn luyện viên còn dặn họ nhớ mua canh gừng uống để làm ấm cơ thể, chống cảm lạnh.
Sau khi uống canh gừng xong thì trở về ký túc xá tắm rửa, Tô Ngự gọi đồ ăn mang về, bắt đầu nghĩ cách tiêu số tiền còn lại.
Cơ bản là chỉ cần mua ít quần áo giày dép là hoàn thành nhiệm vụ rồi, nhưng hôm nay hơi mệt, Tô Ngự đến nghĩ cũng lười. Đúng lúc giày cậu đã cũ, cậu tìm được đôi giày Adidas màu vàng, giá 2.059 đồng rồi chốt đơn luôn.
Bữa sáng mua đồ ăn Trung Quốc, hết 40 đồng, giờ còn thừa 300.
Vừa rồi trời mưa và điều hòa hơi lạnh nên Tô Ngự đặt mua Malatang với giá 20 đồng, số tiền còn lại, Tô Ngự đã mua vài đôi tất Nike.
Sau khi tiêu tiền, cuối cùng Tô Ngự cũng thở phào nhẹ nhõm, hóa ra đôi khi tiêu tiền cũng khá mệt mỏi.
“Này, hình như hoa khôi của khoa thiết kế, tên Sở Mạn đang cặp kè với Trần Thiệu Vũ rồi.” Phạm Thư Thuỵ tắm xong, vừa lau tóc vừa nói.
“Các cậu biết Trần Thiệu Vũ rồi đúng không? Chính là cái tên phú nhị đại, vừa khai giảng đã lái Porsche đến trường ấy, nghe nói nhà cậu ta còn tài trợ cho trường học ấy.”
“Ai cơ?” Tằng Gia Thần nghi hoặc.
“Chuyện này mà cậu cũng không biết.” Phạm Thư Thuỵ nói, “Lúc nhập học, tên kia lái Porsche, rất nhiều người đều nhìn thấy.”
“Người ta yêu đương thì liên quan gì đến cậu? Chẳng lẽ cậu muốn chen vào?” Ngôn Húc nhìn Phạm Thư Thuỵ.
“Ờ thì không liên quan đến tôi.” Phạm Thư Thuỵ uể oải nói, “Nhưng cậu nói xem, sao người ta vừa nhập học đã có người yêu chứ? Tôi cũng muốn.”
“Muốn gì?” Ngôn Húc liếc Phạm Thư Thuỵ, “Nhìn cái dáng vẻ như em trai nhà bên của cậu đi, muốn cũng vô dụng.”
Phạm Thư Thuỵ nghe mà nổi cáu: “Cậu mới là em trai, cả nhà cậu mới là em trai!”
“Này Tô Ngự, sao từ lúc về tới giờ cậu cứ nghịch điện thoại thế?” Phạm Thư Thuỵ thấy Tô Ngự cứ luôn nghịch điện thoại nên ngó sang.
Tô Ngự vừa chụp một bức ảnh trời mưa gửi cho người kia, nghe vậy tay cậu hơi khựng lại, thấy Phạm Thư Thuỵ ngó sang thì lập tức tắt điện thoại.
“Gì mà bí mật ghê vậy, chẳng lẽ cậu cũng yêu đương?” Phạm Thư Thuỵ cười gian, “Khoa nào thế? Xinh không?”
Tằng Gia Thần cùng Ngôn Húc cũng đồng thời nhìn sang Tô Ngự.
“Nhìn biểu cảm giống lắm ấy.” Tằng Gia Thần nghiêm túc nói.
Biểu cảm? Biểu cảm gì chứ? Tô Ngự nhìn lại gương, chỉ thấy mình đang mỉm cười, mặt lại hơi đỏ. Cậu rũ mi, cố che giấu cảm xúc kỳ lạ trong lòng.
“Không yêu đương đâu, là người nhà thôi.” Cậu nói khẽ như đang nói cho chính mình nghe.
Tay cầm điện thoại của cậu hơi siết chặt chút, nếu nói ác quỷ là người nhà chắc anh ta sẽ không giận đâu nhỉ?
Nghe nói là người nhà, ít nhiều mọi người cũng hơi thất vọng nên chẳng ai hỏi nữa.
Đồ ăn Tô Ngự đặt cũng tới rồi, malatang vẫn còn nóng hổi. Thấy Tô Ngự ăn, những người kia mới nhớ ra mình quên gọi cơm, cho nên chẳng ai nói gì nữa, ăn cơm mới là quan trọng nhất.
Đang mở hộp thì điện thoại hơi rung lên, một tin nhắn Wechat gửi tới.
[Thích ngày mưa?]
Tô Ngự mới ngửi cho đối phương một bức ảnh, vì bị Phạm Thư Thuỵ cắt ngang nên cậu còn chưa kịp nói thêm gì. Thực ra cậu chỉ định nói với đối phương là hôm nay trời mưa thôi, nhưng đối phương hiểu vậy cũng chẳng sao, thực ra cậu chỉ muốn nói chuyện phiếm với anh mà thôi.
Cá: [Ừm, thích ngày mưa, như vậy có thể được nghỉ tập quân sự.]
Đợi một lúc lâu, đối phương chỉ nhắn lại cho Tô Ngự có một chữ.
[Được.]
Tô Ngự nhìn một lúc lâu cũng chưa hiểu, sau đó lại nhận được một tin nhắn khác.
[Không thích học quân sự?]
Tô Ngự cũng không ghét học quân sự, cậu chỉ ghét ra mồ hôi, những người xung quanh đều toát mồ hôi rất khó ngửi.
Cá: [Cũng tạm, không ghét.]
Người kia có vẻ thích trả lời bằng một chữ.
[Ừm.]
Nhìn chữ này, Tô Ngự suy nghĩ thật lâu, gần như có thể tưởng tượng ra ngữ khí của người đó. Tô Ngự nắm chặt điện thoại, dường như muốn xuyên thấu qua nó để cảm nhận nhiệt độ của đối phương.
Nhắn tin xong, Tống Quân Ngật tắt quang não đi rồi quay lại nhìn mấy kẻ đang quỳ bò trên đất.
“Kẻ nào sai khiến các người?”
Rõ ràng giọng điệu không hề lên xuống, nhưng lại khiến người khác nghe mà sợ.
Đám người đang quỳ bò trên đất không một ai dám lên tiếng, có lẽ không phải không dám, mà là sợ tới mức không nói nên lời.
Hiển nhiên kiên nhẫn của người đàn ông có hạn, đôi chân dài của Tống Quân Ngật lướt qua họ đi về phía cửa, vừa đi vừa hạ lệnh: “Giết hết đi.”
Người đàn ông đóng cửa lại, không ai biết bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng tiếng kêu cứu dồn dập cùng một tia hồng quang tràn ra từ khe cửa khiến người ta run sợ từ tận đáy lòng.
Ngày hôm sau là bắt đầu học quân sự. Tô Ngự tắm rửa xong liền thay quân phục, xuống lầu ăn sáng, dưới lầu có một quán ăn sáng rất ngon.
Nghe tiếng động, Phạm Thư Thuỵ mơ màng thò đầu ra, “Cậu đi mua đồ ăn sáng à? Mua hộ tôi một suất với.”
Có thêm hai giọng nói nữa trên giường vang lên.
“Thêm một.”
“Thêm hai.”
“Ừ.” Tô Ngự nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Vì trường hợp tác với trường họ để học quân sự vừa có chút chuyện nên đợt huấn luyện quân sự lần này của bọn họ được tổ chức trong phòng học, có thể coi như may mắn và dễ dàng hơn những lần trước.
Mua đồ ăn sáng xong, Tô Ngự mang bốn suất lên lầu.
Lúc Tô Ngự về, họ cũng đã dậy đánh răng rồi.
Hạn ngạch của Tô Ngự hôm nay là 6.400, và cậu đã nghĩ xong cách tiêu rồi. Mua hết mấy đồ trên giường.
Ngủ giường cứng vài ngày thực sự hơi khó chịu, cho nên trước tiên Tô Ngự lên Taobao tìm mua nệm cao su, loại hơn 2.000 một chiếc rồi đặt đơn. Lại thêm ga giường 10 cm có tặng kèm gối đầu. Có điều Tô Ngự hơi mỏng manh chút, cậu không quen dùng gối cao su non, quá cao. Cậu thích ngủ thấp hơn chút, nhưng lại không được thấp quá.
Vì thế cậu lại đặt thêm một chiếc gối giá hơn 300 đồng.
Ruột chăn thì mua loại nặng tầm một cân rưỡi, hai đêm nay ngủ phòng điều hoà thấy hơi lạnh. Hơn nữa cũng sắp sang đông rồi, mua chăn năm cân là vừa, có khi đến lúc đó còn phải mua thêm một chiếc giường khác.
Mua dầu gội sữa tắm cũng mất hơn 400 rồi.
Nghĩ đến ánh sáng ngoài hành lang buổi tối hơi chói mắt, cậu lại mua thêm cái màn giường hơn 300.
Mua hết chỗ đó mới có tầm 4.000, còn 2.400 chưa tiêu hết.
Cậu nhìn giờ, đã 7h40 rồi, 8h là sẽ tập trung rồi đi học quân sự.
Tô Ngự cất điện thoại đi.
Học xong rồi lại nghĩ cách tiêu nốt số tiền kia.
Ngày đầu tiên, huấn luyện viên muốn lập uy nên dành cả buổi sáng để huấn luyện và trừng phạt họ, chỉ cho nghỉ giữa trưa để ăn cơm, sau khi ăn xong lại lao vào huấn luyện.
Đến 3h chiều thì trời bắt đầu mưa lớn, trong khi dự báo thời tiết hôm nay không có mưa. Họ phải tập dưới cơn mưa cả buổi chiều nên quần áo đã ướt đẫm nước, vì trời mưa nên buổi tối họ không phải tập nữa. Trước khi tan học, huấn luyện viên còn dặn họ nhớ mua canh gừng uống để làm ấm cơ thể, chống cảm lạnh.
Sau khi uống canh gừng xong thì trở về ký túc xá tắm rửa, Tô Ngự gọi đồ ăn mang về, bắt đầu nghĩ cách tiêu số tiền còn lại.
Cơ bản là chỉ cần mua ít quần áo giày dép là hoàn thành nhiệm vụ rồi, nhưng hôm nay hơi mệt, Tô Ngự đến nghĩ cũng lười. Đúng lúc giày cậu đã cũ, cậu tìm được đôi giày Adidas màu vàng, giá 2.059 đồng rồi chốt đơn luôn.
Bữa sáng mua đồ ăn Trung Quốc, hết 40 đồng, giờ còn thừa 300.
Vừa rồi trời mưa và điều hòa hơi lạnh nên Tô Ngự đặt mua Malatang với giá 20 đồng, số tiền còn lại, Tô Ngự đã mua vài đôi tất Nike.
Sau khi tiêu tiền, cuối cùng Tô Ngự cũng thở phào nhẹ nhõm, hóa ra đôi khi tiêu tiền cũng khá mệt mỏi.
“Này, hình như hoa khôi của khoa thiết kế, tên Sở Mạn đang cặp kè với Trần Thiệu Vũ rồi.” Phạm Thư Thuỵ tắm xong, vừa lau tóc vừa nói.
“Các cậu biết Trần Thiệu Vũ rồi đúng không? Chính là cái tên phú nhị đại, vừa khai giảng đã lái Porsche đến trường ấy, nghe nói nhà cậu ta còn tài trợ cho trường học ấy.”
“Ai cơ?” Tằng Gia Thần nghi hoặc.
“Chuyện này mà cậu cũng không biết.” Phạm Thư Thuỵ nói, “Lúc nhập học, tên kia lái Porsche, rất nhiều người đều nhìn thấy.”
“Người ta yêu đương thì liên quan gì đến cậu? Chẳng lẽ cậu muốn chen vào?” Ngôn Húc nhìn Phạm Thư Thuỵ.
“Ờ thì không liên quan đến tôi.” Phạm Thư Thuỵ uể oải nói, “Nhưng cậu nói xem, sao người ta vừa nhập học đã có người yêu chứ? Tôi cũng muốn.”
“Muốn gì?” Ngôn Húc liếc Phạm Thư Thuỵ, “Nhìn cái dáng vẻ như em trai nhà bên của cậu đi, muốn cũng vô dụng.”
Phạm Thư Thuỵ nghe mà nổi cáu: “Cậu mới là em trai, cả nhà cậu mới là em trai!”
“Này Tô Ngự, sao từ lúc về tới giờ cậu cứ nghịch điện thoại thế?” Phạm Thư Thuỵ thấy Tô Ngự cứ luôn nghịch điện thoại nên ngó sang.
Tô Ngự vừa chụp một bức ảnh trời mưa gửi cho người kia, nghe vậy tay cậu hơi khựng lại, thấy Phạm Thư Thuỵ ngó sang thì lập tức tắt điện thoại.
“Gì mà bí mật ghê vậy, chẳng lẽ cậu cũng yêu đương?” Phạm Thư Thuỵ cười gian, “Khoa nào thế? Xinh không?”
Tằng Gia Thần cùng Ngôn Húc cũng đồng thời nhìn sang Tô Ngự.
“Nhìn biểu cảm giống lắm ấy.” Tằng Gia Thần nghiêm túc nói.
Biểu cảm? Biểu cảm gì chứ? Tô Ngự nhìn lại gương, chỉ thấy mình đang mỉm cười, mặt lại hơi đỏ. Cậu rũ mi, cố che giấu cảm xúc kỳ lạ trong lòng.
“Không yêu đương đâu, là người nhà thôi.” Cậu nói khẽ như đang nói cho chính mình nghe.
Tay cầm điện thoại của cậu hơi siết chặt chút, nếu nói ác quỷ là người nhà chắc anh ta sẽ không giận đâu nhỉ?
Nghe nói là người nhà, ít nhiều mọi người cũng hơi thất vọng nên chẳng ai hỏi nữa.
Đồ ăn Tô Ngự đặt cũng tới rồi, malatang vẫn còn nóng hổi. Thấy Tô Ngự ăn, những người kia mới nhớ ra mình quên gọi cơm, cho nên chẳng ai nói gì nữa, ăn cơm mới là quan trọng nhất.
Đang mở hộp thì điện thoại hơi rung lên, một tin nhắn Wechat gửi tới.
[Thích ngày mưa?]
Tô Ngự mới ngửi cho đối phương một bức ảnh, vì bị Phạm Thư Thuỵ cắt ngang nên cậu còn chưa kịp nói thêm gì. Thực ra cậu chỉ định nói với đối phương là hôm nay trời mưa thôi, nhưng đối phương hiểu vậy cũng chẳng sao, thực ra cậu chỉ muốn nói chuyện phiếm với anh mà thôi.
Cá: [Ừm, thích ngày mưa, như vậy có thể được nghỉ tập quân sự.]
Đợi một lúc lâu, đối phương chỉ nhắn lại cho Tô Ngự có một chữ.
[Được.]
Tô Ngự nhìn một lúc lâu cũng chưa hiểu, sau đó lại nhận được một tin nhắn khác.
[Không thích học quân sự?]
Tô Ngự cũng không ghét học quân sự, cậu chỉ ghét ra mồ hôi, những người xung quanh đều toát mồ hôi rất khó ngửi.
Cá: [Cũng tạm, không ghét.]
Người kia có vẻ thích trả lời bằng một chữ.
[Ừm.]
Nhìn chữ này, Tô Ngự suy nghĩ thật lâu, gần như có thể tưởng tượng ra ngữ khí của người đó. Tô Ngự nắm chặt điện thoại, dường như muốn xuyên thấu qua nó để cảm nhận nhiệt độ của đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.