Chương 99: Phiên ngoại Trần Thiệu Vũ (2)
Ẩm Quân Tửu
11/11/2023
Khi biết một nhân vật lớn sẽ đến dự tiệc sinh nhật của Ngôn Húc, cả Trần Thiệu Vũ và Trần Hùng đều muốn móc nối với nhân vật lớn này.
Nhưng không ngờ nhân vật lớn đó lại quen biết Tô Ngự, ngày đó Trần Hùng và Trần Thiệu Vũ đều không thể hòa hợp được với Tô Ngự. Hơn nữa, khi nói chuyện với người khác, họ luôn bị đối xử lạnh lùng.
Sau khi đến dự tiệc sinh nhật, họ rời đi trong tuyệt vọng.
Không ai muốn để ý tới tình hình hiện tại của Trần thị, họ phải ngồi chầu chực là chuyện bình thường.
Sau khi rời đi, Trần Hùng hỏi Trần Thiệu Vũ một số điều về Tô Ngự. Trần Thiệu Vũ không nói nên lời.
Về phần Tô Ngự, cậu không có tư cách đi nhờ người ta giúp đỡ, bởi vì cậu đã làm rất nhiều chuyện không tốt với Tô Ngự. Nếu như những chuyện này xảy ra với cậu, nhất định cậu cũng sẽ không muốn giúp đỡ người đó, thậm chí còn không để ý đến người ta.
Cho nên Trần Thiệu Vũ sai, nhưng cậu lại không dám nói cho Trần Hùng
Sau vài lần Trần Hùng ám chỉ, và cũng vì áp lực từ công ty, cậu quyết định đến gặp Tô Ngự để xem có thể cải thiện được gì không.
Hôm đó cậu đến trường, vừa mới bước vào lớp thì tay cậu bất ngờ bị nắm lấy. Cậu giật mình nên vô thức hất ra, nhưng không ngờ người nắm tay mình lại là Sở Mạn. Cô ta ngã xuống đất.
Khoảnh khắc nhìn thấy Sở Mạn, đầu óc cậu trống rỗng, khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô ta, trong lòng cậu đau đớn, chính cậu đã đẩy cô ta ngã xuống đất… Cậu hơi áy náy, muốn bước tới đỡ Sở Mạn dậy, lại bị cô ta hất tay ra.
Mu bàn tay cậu đau rát, nhưng không đau bằng trong tim.
“Cút đi, tôi không cần anh nữa!” Sở Mãn đỏ bừng mắt mắng cậu.
Phải, sao cô ta lại cần cậu được? Trần Thiệu Vũ cảm thấy cay đắng. Cậu rút tay lại, khó nhọc thốt ra một từ trong cổ họng: “Được.”
Trần thị suy đổ thì cậu cũng nghèo túng, không ai biết những ngày này cậu mệt mỏi đến thế nào. Trong thâm tâm, cậu rất mong người mình yêu quan tâm đến mình, dù chỉ một lời nói hay một cái ôm thôi cũng được.
Nhưng… không có gì cả.
Cậu đang nghĩ gì vậy? Cậu và Sở Mạn đã chia tay, không có cũng phải rồi. Có lẽ cô ta… đã đi tìm Tô Ngự rồi phải không?
Cậu cảm thấy hơi khó chịu, nhìn Sở Mạn đứng lên xoay người rời đi, trong mắt rưng rưng, môi mím chặt.
Trong lòng cậu như trống rỗng.
Cậu nghĩ mình và Sở Mạn thật sự không hợp nhau, nếu không tại sao lần nào cậu cũng cảm thấy khó chịu như vậy?
Cậu bước vào lớp, tiết học đã bắt đầu, cậu không làm phiền Tô Ngự mà lặng lẽ chờ tiết học kết thúc.
Nhìn thấy Tô Ngự đi ra khỏi lớp, cậu cũng đi theo, nhưng luôn giữ một khoảng cách nhất định. Nếu đuổi theo thì vẫn có thể đuổi kịp, nhưng cậu không dám, vì cảm thấy áy náy.
Ra cổng trường, cậu thấy Tô Ngự chạy về phía người đàn ông kia. Trong mắt họ là tình yêu sâu đậm, điều mà cậu biết mình và Sở Mạn không bao giờ có.
Khi Tô Ngự lên xe, người đàn ông im lặng dùng tay đỡ cửa xe, động tác nhỏ này chứng tỏ anh ta rất quan tâm đến Tô Ngự.
Cậu thấy hơi hâm mộ Tô Ngự, hâm mộ cái gì? Có lẽ là vì Tô Ngự có thể có được người mình thích thích, hoặc có thể là vì có một người đàn ông có thể thích Tô Ngự đến vậy…
So với Tô Ngự, cậu càng cảm thấy chua xót khi nghĩ đến tình yêu sâu đậm trong quá khứ của mình.
Nếu có người thích cậu nhiều như người đàn ông đó thích Tô Ngự thì tốt biết bao! Thật tiếc là không có nếu.
Trần Thiệu Vũ đi học về, lần này cậu nói thẳng với Trần Hùng về mối quan hệ khó xử giữa cậu và Tô Ngự. Cha cậu không trách móc, mà chỉ thở dài.
Vì gia đình, Trần Thiệu Vũ không thể thoát khỏi liên hôn được, nhưng nên liên hôn với ai? Cậu biết tìm ai để liên hôn đây? Chỉ sợ dù cậu có ở rể cũng không ai cần?
Nhưng cũng chỉ có thể thử vận may thôi, rồi họ công bố tin tức này.
Tin tức nhanh chóng lan truyền, trợ lý của chủ tịch Nghiêm thị cũng nghe được tin tức. Nghĩ đến việc ông chủ lớn của họ đã đưa đứa trẻ về cách đây không lâu, anh ta quyết định nói chuyện này với ông chủ lớn trước.
Nghe trợ lý báo cáo xong, mặt Nghiêm Dữ Sâm chẳng hề có biểu cảm gì.
Trợ lý chỉ báo cáo thôi, cũng không muốn biết ông chủ sẽ phản ứng ra sao, báo cáo xong liền rời đi.
Nghiêm Dữ Sâm lại hỏi: “Nhà họ Trần giờ thiếu tiền lắm sao?”
Đây không phải là vô nghĩa sao? Chẳng lẽ ông chủ lớn không biết gì về cuộc khủng hoảng hiện tại của Trần thị à?
Trợ lý mỉm cười: “Vâng, thưa ông chủ.”
“Ồ, tôi hiểu rồi.”
Sếp lớn trả lời một câu rất khó hiểu, trợ lý cảm thấy mình không hiểu sếp lớn đang nghĩ gì.
Tin tức liên hôn đã truyền ra đã mấy ngày, nhưng chẳng có ai đến. Ngay lúc đang muốn bỏ cuộc thì dường như Trần Hùng đã nhận được tin tức gì đó, liền dẫn Trần Thiệu Vũ ra khỏi biệt thự, đứng ở cửa như đang đợi ai đó.
Hôm nay trời mưa, không lớn lắm, chỉ mưa phùn.
Một chiếc Rolls-Royce dừng trước mặt họ, tài xế mở cửa, một chiếc ô màu đen chìa ra.
Một bóng người cao lớn cầm ô đi tới, khi hắn gấp ô lại, nhìn thấy bộ dáng của người đàn ông này, Trần Thiệu Vũ kinh ngạc.
Người đàn ông khách khí nhìn Trần Hùng, nói: “Đã lâu không gặp, chú Trần.”
Một tiếng chú Trần khiến Trần Hùng vui mừng không giấu được: “Hahaha, đã lâu không gặp. Không ngờ bây giờ còn có người đến nhà họ Trần.”
Trần Thiệu Vũ vẫn còn kinh ngạc, từ khi nào mà tình bạn giữa nhà họ Trần và nhà họ Nghiêm lại trở nên sâu sắc như vậy? Từ khi nào mà Nghiêm Dữ Sâm lại chủ động hạ thấp địa vị của mình như thế?
“Mau vào đi, ta vui quá nên quên mất trời đang mưa!” Cuối cùng thì Trần Hùng cũng nhận ra phải đón khách vào nhà.
Nghiêm Dữ Sâm không nói gì nữa. Lúc vào nhà thì thoáng nhìn qua Trần Thiệu Vũ.
Thái độ bề trên vô tình bộc lộ khiến Trần Thiệu Vũ cảm nhận được khoảng cách giữa Trần thị và Nghiêm thị.
Nếu cuộc khủng hoảng này xảy ra ở Nghiêm thị, có lẽ sẽ không bi thảm như nhà họ, đây là một gia tộc có nền tảng vững chắc ở kinh đô.
“Muốn uống gì không? Tôi bảo người hầu đo làm.” Trần Hùng cực kỳ thân thiết nhìn Nghiêm Dữ Sâm ngồi trên sofa.
“Không cần.” Nghiêm Dữ Sâm nói: “Chúng ta đi vào việc chính đi.”
Việc chính?
Trần Thiệu Vũ không hiểu, cũng không dám hỏi.
Nói đến việc chính, vẻ mặt Trần Hùng lập tức trở nên nghiêm túc. Ông ngồi đối diện Nghiêm Dữ Sâm, dù lớn tuổi hơn nhưng trông vẫn rất căng thẳng.
“Sếp Nghiêm đang có ý định giúp đỡ Trần thị chúng tôi sao?”
Trần Hùng không dám thân cận với Nghiêm Dữ Sâm. Nghiêm Dữ Sâm đối đãi với ai cũng chỉ có một loại thái độ, hắn là một con sói, có thể nhất thời thân thiết với anh, nhưng cũng có thể cắn cổ anh trong bóng tối.
Nghe Trần Hùng nói, Trần Thiệu Vũ hơi ngạc nhiên.
Tại sao Nghiêm Dữ Sâm lại giúp nhà họ?
“Ừm.”
“Nhưng tôi hy vọng Trần thị các người có gì đó đáng để tôi giúp.”
“Sếp Nghiêm, xin ngài yên tâm. Nếu Trần thị vượt qua khó khăn này, khi trở lại thời kỳ huy hoàng trước đây, chúng tôi nhất định sẽ báo đáp Nghiêm thị!” Trần Hùng hơi kích động.
“Ông nghĩ Nghiêm thị chúng tôi cần ông báo đáp sao?” Nghiêm Dữ Sâm ngước mắt nhìn Trần Hùng.
Sắc mặt Trần Hùng cứng đờ. Chỉ dựa vào tên tuổi của Nghiêm Dữ Sâm thì dù Nghiêm thị có gặp phải nguy cơ gì, mọi người đều sẽ nể mặt mà giúp hắn. Cả thủ đô này, có ai mà không biết đến bản lĩnh của Nghiêm Dữ Sâm.
“Vậy… ngài muốn gì?”
Nhưng không ngờ nhân vật lớn đó lại quen biết Tô Ngự, ngày đó Trần Hùng và Trần Thiệu Vũ đều không thể hòa hợp được với Tô Ngự. Hơn nữa, khi nói chuyện với người khác, họ luôn bị đối xử lạnh lùng.
Sau khi đến dự tiệc sinh nhật, họ rời đi trong tuyệt vọng.
Không ai muốn để ý tới tình hình hiện tại của Trần thị, họ phải ngồi chầu chực là chuyện bình thường.
Sau khi rời đi, Trần Hùng hỏi Trần Thiệu Vũ một số điều về Tô Ngự. Trần Thiệu Vũ không nói nên lời.
Về phần Tô Ngự, cậu không có tư cách đi nhờ người ta giúp đỡ, bởi vì cậu đã làm rất nhiều chuyện không tốt với Tô Ngự. Nếu như những chuyện này xảy ra với cậu, nhất định cậu cũng sẽ không muốn giúp đỡ người đó, thậm chí còn không để ý đến người ta.
Cho nên Trần Thiệu Vũ sai, nhưng cậu lại không dám nói cho Trần Hùng
Sau vài lần Trần Hùng ám chỉ, và cũng vì áp lực từ công ty, cậu quyết định đến gặp Tô Ngự để xem có thể cải thiện được gì không.
Hôm đó cậu đến trường, vừa mới bước vào lớp thì tay cậu bất ngờ bị nắm lấy. Cậu giật mình nên vô thức hất ra, nhưng không ngờ người nắm tay mình lại là Sở Mạn. Cô ta ngã xuống đất.
Khoảnh khắc nhìn thấy Sở Mạn, đầu óc cậu trống rỗng, khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô ta, trong lòng cậu đau đớn, chính cậu đã đẩy cô ta ngã xuống đất… Cậu hơi áy náy, muốn bước tới đỡ Sở Mạn dậy, lại bị cô ta hất tay ra.
Mu bàn tay cậu đau rát, nhưng không đau bằng trong tim.
“Cút đi, tôi không cần anh nữa!” Sở Mãn đỏ bừng mắt mắng cậu.
Phải, sao cô ta lại cần cậu được? Trần Thiệu Vũ cảm thấy cay đắng. Cậu rút tay lại, khó nhọc thốt ra một từ trong cổ họng: “Được.”
Trần thị suy đổ thì cậu cũng nghèo túng, không ai biết những ngày này cậu mệt mỏi đến thế nào. Trong thâm tâm, cậu rất mong người mình yêu quan tâm đến mình, dù chỉ một lời nói hay một cái ôm thôi cũng được.
Nhưng… không có gì cả.
Cậu đang nghĩ gì vậy? Cậu và Sở Mạn đã chia tay, không có cũng phải rồi. Có lẽ cô ta… đã đi tìm Tô Ngự rồi phải không?
Cậu cảm thấy hơi khó chịu, nhìn Sở Mạn đứng lên xoay người rời đi, trong mắt rưng rưng, môi mím chặt.
Trong lòng cậu như trống rỗng.
Cậu nghĩ mình và Sở Mạn thật sự không hợp nhau, nếu không tại sao lần nào cậu cũng cảm thấy khó chịu như vậy?
Cậu bước vào lớp, tiết học đã bắt đầu, cậu không làm phiền Tô Ngự mà lặng lẽ chờ tiết học kết thúc.
Nhìn thấy Tô Ngự đi ra khỏi lớp, cậu cũng đi theo, nhưng luôn giữ một khoảng cách nhất định. Nếu đuổi theo thì vẫn có thể đuổi kịp, nhưng cậu không dám, vì cảm thấy áy náy.
Ra cổng trường, cậu thấy Tô Ngự chạy về phía người đàn ông kia. Trong mắt họ là tình yêu sâu đậm, điều mà cậu biết mình và Sở Mạn không bao giờ có.
Khi Tô Ngự lên xe, người đàn ông im lặng dùng tay đỡ cửa xe, động tác nhỏ này chứng tỏ anh ta rất quan tâm đến Tô Ngự.
Cậu thấy hơi hâm mộ Tô Ngự, hâm mộ cái gì? Có lẽ là vì Tô Ngự có thể có được người mình thích thích, hoặc có thể là vì có một người đàn ông có thể thích Tô Ngự đến vậy…
So với Tô Ngự, cậu càng cảm thấy chua xót khi nghĩ đến tình yêu sâu đậm trong quá khứ của mình.
Nếu có người thích cậu nhiều như người đàn ông đó thích Tô Ngự thì tốt biết bao! Thật tiếc là không có nếu.
Trần Thiệu Vũ đi học về, lần này cậu nói thẳng với Trần Hùng về mối quan hệ khó xử giữa cậu và Tô Ngự. Cha cậu không trách móc, mà chỉ thở dài.
Vì gia đình, Trần Thiệu Vũ không thể thoát khỏi liên hôn được, nhưng nên liên hôn với ai? Cậu biết tìm ai để liên hôn đây? Chỉ sợ dù cậu có ở rể cũng không ai cần?
Nhưng cũng chỉ có thể thử vận may thôi, rồi họ công bố tin tức này.
Tin tức nhanh chóng lan truyền, trợ lý của chủ tịch Nghiêm thị cũng nghe được tin tức. Nghĩ đến việc ông chủ lớn của họ đã đưa đứa trẻ về cách đây không lâu, anh ta quyết định nói chuyện này với ông chủ lớn trước.
Nghe trợ lý báo cáo xong, mặt Nghiêm Dữ Sâm chẳng hề có biểu cảm gì.
Trợ lý chỉ báo cáo thôi, cũng không muốn biết ông chủ sẽ phản ứng ra sao, báo cáo xong liền rời đi.
Nghiêm Dữ Sâm lại hỏi: “Nhà họ Trần giờ thiếu tiền lắm sao?”
Đây không phải là vô nghĩa sao? Chẳng lẽ ông chủ lớn không biết gì về cuộc khủng hoảng hiện tại của Trần thị à?
Trợ lý mỉm cười: “Vâng, thưa ông chủ.”
“Ồ, tôi hiểu rồi.”
Sếp lớn trả lời một câu rất khó hiểu, trợ lý cảm thấy mình không hiểu sếp lớn đang nghĩ gì.
Tin tức liên hôn đã truyền ra đã mấy ngày, nhưng chẳng có ai đến. Ngay lúc đang muốn bỏ cuộc thì dường như Trần Hùng đã nhận được tin tức gì đó, liền dẫn Trần Thiệu Vũ ra khỏi biệt thự, đứng ở cửa như đang đợi ai đó.
Hôm nay trời mưa, không lớn lắm, chỉ mưa phùn.
Một chiếc Rolls-Royce dừng trước mặt họ, tài xế mở cửa, một chiếc ô màu đen chìa ra.
Một bóng người cao lớn cầm ô đi tới, khi hắn gấp ô lại, nhìn thấy bộ dáng của người đàn ông này, Trần Thiệu Vũ kinh ngạc.
Người đàn ông khách khí nhìn Trần Hùng, nói: “Đã lâu không gặp, chú Trần.”
Một tiếng chú Trần khiến Trần Hùng vui mừng không giấu được: “Hahaha, đã lâu không gặp. Không ngờ bây giờ còn có người đến nhà họ Trần.”
Trần Thiệu Vũ vẫn còn kinh ngạc, từ khi nào mà tình bạn giữa nhà họ Trần và nhà họ Nghiêm lại trở nên sâu sắc như vậy? Từ khi nào mà Nghiêm Dữ Sâm lại chủ động hạ thấp địa vị của mình như thế?
“Mau vào đi, ta vui quá nên quên mất trời đang mưa!” Cuối cùng thì Trần Hùng cũng nhận ra phải đón khách vào nhà.
Nghiêm Dữ Sâm không nói gì nữa. Lúc vào nhà thì thoáng nhìn qua Trần Thiệu Vũ.
Thái độ bề trên vô tình bộc lộ khiến Trần Thiệu Vũ cảm nhận được khoảng cách giữa Trần thị và Nghiêm thị.
Nếu cuộc khủng hoảng này xảy ra ở Nghiêm thị, có lẽ sẽ không bi thảm như nhà họ, đây là một gia tộc có nền tảng vững chắc ở kinh đô.
“Muốn uống gì không? Tôi bảo người hầu đo làm.” Trần Hùng cực kỳ thân thiết nhìn Nghiêm Dữ Sâm ngồi trên sofa.
“Không cần.” Nghiêm Dữ Sâm nói: “Chúng ta đi vào việc chính đi.”
Việc chính?
Trần Thiệu Vũ không hiểu, cũng không dám hỏi.
Nói đến việc chính, vẻ mặt Trần Hùng lập tức trở nên nghiêm túc. Ông ngồi đối diện Nghiêm Dữ Sâm, dù lớn tuổi hơn nhưng trông vẫn rất căng thẳng.
“Sếp Nghiêm đang có ý định giúp đỡ Trần thị chúng tôi sao?”
Trần Hùng không dám thân cận với Nghiêm Dữ Sâm. Nghiêm Dữ Sâm đối đãi với ai cũng chỉ có một loại thái độ, hắn là một con sói, có thể nhất thời thân thiết với anh, nhưng cũng có thể cắn cổ anh trong bóng tối.
Nghe Trần Hùng nói, Trần Thiệu Vũ hơi ngạc nhiên.
Tại sao Nghiêm Dữ Sâm lại giúp nhà họ?
“Ừm.”
“Nhưng tôi hy vọng Trần thị các người có gì đó đáng để tôi giúp.”
“Sếp Nghiêm, xin ngài yên tâm. Nếu Trần thị vượt qua khó khăn này, khi trở lại thời kỳ huy hoàng trước đây, chúng tôi nhất định sẽ báo đáp Nghiêm thị!” Trần Hùng hơi kích động.
“Ông nghĩ Nghiêm thị chúng tôi cần ông báo đáp sao?” Nghiêm Dữ Sâm ngước mắt nhìn Trần Hùng.
Sắc mặt Trần Hùng cứng đờ. Chỉ dựa vào tên tuổi của Nghiêm Dữ Sâm thì dù Nghiêm thị có gặp phải nguy cơ gì, mọi người đều sẽ nể mặt mà giúp hắn. Cả thủ đô này, có ai mà không biết đến bản lĩnh của Nghiêm Dữ Sâm.
“Vậy… ngài muốn gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.