Hôm Nay Tôi Lại Bị Ép Sống Lại
Quyển 4 - Chương 3: Quyển 4 - Chương 66
A Từ Cô Nương
27/10/2021
Chiêu các em còn chưa tốt nghiệp rời trường của thầy cô luôn có tác dụng bất cứ lúc nào. Bởi vì chỉ cần bạn còn đi học, các thầy cô sẽ có nghĩa vụ phải bảo vệ bạn an toàn.
Mặc dù dì quản lý không phải giáo viên, nhưng bà cũng chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của sinh viên trong ký túc xá, nếu có người chơi gọi hồn trong ký túc xá mà dì không phát hiện ra, dì sẽ không thể ngăn cản, nhưng bây giờ có người báo cáo, thế thì chắc chắn dì sẽ phải quản.
Cho nên Thẩm Thu Kích vừa báo cáo chưa được mấy phút, cậu và Cố Nhung đã thấy dì quản lý nghiêm mặt chạy lên tầng năm.
Đúng như Cố Nhung đoán, phòng 519 còn lôi kéo thêm hai nam sinh phòng bên cạnh chơi bút tiên, khi bà đến nơi bọn họ chưa kịp chơi, nhưng đã ngồi xuống bàn.
Dì quản lý bắt được tận tay, “công cụ gây án” của mấy người phòng 519 bị lấy mất, cả ba cũng bị dì quản lý mắng cho một trận.
Khi đứng ở cửa thấy dì quản lý “thắng lợi trở về”, cuối cùng Cố Nhung cũng yên tâm hẳn, giơ ngón cái khen Thẩm Thu Kích: “May mà có anh.”
“Đừng phức tạp hóa mọi chuyện, bên ngoài thì thôi, nhưng trong trường thì cứ đi báo cáo là được.” Chuyện đầu tiên sau khi Thẩm Thu Kích đóng cửa lại là ngồi xuống xắn quần Cố Nhung lên, nhìn thoáng qua sợi dây chuông quấn trên cổ chân cậu, hỏi, “Lúc em gặp ma, chuông có rung không?”
Cố Nhung nghe vậy mới nhớ ra trên chân mình đang đeo chuông cảm ác, nó bị ống quần che đi, đi lại cũng sẽ không phát ra tiếng, cho nên suýt nữa Cố Nhung đã quên mất trên người mình vẫn còn một món đồ quý như thế, lắc đầu nói: “Không.”
“Không là được rồi.” Thẩm Thu Kích thả ống quần xuống giúp cậu, vỗ lưng Cố Nhung nói, “Có thể là bọn họ chơi bút tiên nên mời phải mấy thứ dơ bẩn, tạm thời thứ kia âm khí không nặng, cho nên chỉ đi dọa người chứ không làm được trò trống gì đâu.”
Cố Nhung khẽ rũ mắt, nhẹ giọng thở dài: “Hi vọng là thế thật.”
Lý Minh Học và Lương Thiếu đã sớm lên giường nằm nên không biết Cố Nhung và Thẩm Thu Kích đứng nói gì ngoài cửa, chỉ cho là hai tên chim cu đang dính lấy nhau sến súa, không muốn đến quấy rầy.
Phích nước của Cố Nhung bị cậu vứt trước phòng 519, cậu định ngày mai đi mua cái mới, cũng không buồn uống trà hoa cúc câu kỷ nữa, ngoan ngoãn uống nước khoáng có sẵn trong phòng.
Vì bị dọa sợ nên Cố Nhung thấy hơi mệt. Không phải cơ thể nhức mỏi mà là nội tâm mệt mỏi, cho nên buổi đêm cậu rửa mặt xong là leo lên giường ngay.
Thẩm Thu Kích giặt đồ phơi quần áo xong cũng nằm xuống, mà Lý Minh Học và Lương Thiếu đang đói, nằm xuống lại ngồi dậy, qua máy nước nóng lấy một bình nước về pha mì tôm ăn.
“Mì tôm thơm quá.” Lương Thiếu than thở, “Nhưng tớ vẫn thích ăn bún ốc hơn, mà bún ốc phải nấu lên, không pha ra được.”
Lý Minh Học mắng cậu ta: “Có mì ăn là được rồi, cậu đừng mơ được ăn bún ốc trong ký túc xá.”
“Được.” Lương Thiếu ủ rũ đáp, cậu ta nhớ Cố Nhung có cái nồi, vốn định mượn để nấu bún ốc, bây giờ đành phải từ bỏ, “Nhị Nhung, Thẩm đại ca, hai cậu không đói à? Có muốn làm bát mì không?”
“Không.” Cố Nhung từ chối ngay, thực đơn hàng ngày của cậu đều lấy sức khỏe làm tiêu chí hàng đầu, “Ngày nào cũng ăn mì tôm sẽ làm lượng muối hấp thụ vượt quá chỉ tiêu, hại sức khỏe.”
Mà Thẩm Thu Kích dù không ăn mì tôm, nhưng lại xuống giường ăn một gói que cay.
Từ sau khi hẹn hò với Thẩm Thu Kích, Cố Nhung đã đổi lại hướng ngủ, biến thành ngủ quay đầu với Thẩm Thu Kích. Ngủ như vậy vừa thân mật, vừa giúp Cố Nhung có thêm cảm giác an toàn, nếu có chuyện gì xảy ra thật sẽ tiện đánh thức Thẩm Thu Kích hơn.
Ăn khuya xong, tất cả mọi người quay lại giường chuẩn bị đi ngủ, Lý Minh Học và Lương Thiếu là vì sáng mai có tiết sớm nên không thể thức khuya, còn Cố Nhung và Thẩm Thu Kích thì dù không có lớp sáng, nhưng Cố Nhung lại đam mê dưỡng sinh, sáng dậy sớm nên không thể thức khuya được.
Nhưng đến lúc tắt đèn rồi, Cố Nhung lại mất ngủ.
Cậu nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi mà không vào giấc được, tỉnh táo đến mức tuyệt vọng, Lý Minh Học và Lương Thiếu giường đối diện đều đã phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, nghe tiếng ngáy của bọn họ, Cố Nhung vốn đã mất ngủ nay lại càng khó ngủ hơn.
Đêm khuya thanh vắng tĩnh mịch, nhưng Cố Nhung vừa nhắm mắt lại, cậu sẽ nghe thấy tiếng động khác ngoài tiếng ngáy của Lý Minh Học và Lương Thiếu trong ký túc xá.
Tiếng “sàn sạt” kia khẽ vang lên, giống hệt với tiếng vang giữa các đạo cụ được chương trình thôi miên sử dụng, tiếng động vang lên khi xa khi gần, khi thì ở trước cửa ra vào, khi thì như ngoài ban công, khi lại như ở cạnh giường Lý Minh Học và Lương Thiếu, khi thì đến trước giường mình.
Ban đầu Cố Nhung không hề để ý, thậm chí còn hơi thư giãn, cơn buồn ngủ dần dâng lên, nhưng có lẽ là vì sắp vào mùa đông, Cố Nhung cảm thấy ký túc xá khá lạnh, cậu bèn hơi động đậy, hai tay níu lấy góc chăn muốn phủ kín mình để ấm hơn một chút.
Cậu vừa khẽ cử động, tiếng đồ ngủ ma sát với lớp vải chăn phát ra tiếng tương tự với tiếng “sàn sạt” kia.
Cố Nhung chợt dừng lại, cơn buồn ngủ vất vả lắm mới có được tiêu tán hết, hơi ấm trong chăn như theo gió lọt ra ngoài, chỉ còn lại hơi lạnh vô tận bao lấy cậu. Cố Nhung rùng mình, da gà toàn thân dần nổi lên.
Tiếng “sàn sạt” vẫn còn đó, nhưng bây giờ Cố Nhung cứ nghe thấy nó lại sợ run lẩy bẩy —— Bởi vì cậu phát hiện ra rằng, đây là âm thanh phát ra khi có người đi lại, để lớp vải trên quần áo ma sát nhau.
Cứ như trong bóng tối, có người qua lại quanh phòng, đầu tiên là từ cửa đến ban công, sau đó quay về đứng trước giường cậu.
Rồi tiếng “sàn sạt” biến mất.
Cố Nhung cuộn người trong chăn, kéo nó lên tận cổ, không dám mở mắt.
Con người càng sợ hãi, xúc giác càng trở nên nhạy bén, cậu cảm nhận được có người ẩn trong bóng tối nhìn mình chằm chằm, người kia như đứng ở bên thang, chỉ để lộ đôi mắt hung tợn nhìn Cố Nhung, dường như muốn nhìn xem rốt cuộc cậu có ngủ thật hay không.
Toàn thân Cố Nhung cứng đờ, mồ hôi lạnh túa ra, cậu biết tóc của mình đã bị thấm ướt, chảy dọc bên trán, nhưng cậu không dám động đậy, thậm chí còn nín thở.
Không biết qua bao lâu, ánh mắt kia cuối cùng cũng rời đi, tiếng “sàn sạt” lại vang lên, sau đó dừng trước giường Lương Thiếu và Lý Minh Học.
“… Làm gì thế?” Lương Thiếu mơ màng lẩm bẩm nói, “Lý Minh Học, đừng có đẩy tớ…”
Lý Minh Học bị Lương Thiếu vô cớ gây sự đánh thức, trở mình nói nhỏ: “Tớ có đẩy cậu đâu…”
Lương Thiếu lại hỏi cậu ta: “Thế sao giường tớ lại rung?”
“Giường tớ cũng bị rung đó thôi.” Lý Minh Học nói đến đây, giọng dần trở nên mạch lạc hơn, “Động đất à?”
Lý Minh Học thấy giường mình rung rất mạnh, cứ như có động đất vậy, cậu ta lập tức mở to mắt nhìn cho rõ, nhưng sau khi mở mắt ra thì thấy bên cầu thang giường có nửa cái đầu nhô lên, hình như có người đang đạp thang, bám lấy lan can giường nhìn mình.
Nhưng Lý Minh Học bị cận nặng, đêm hôm khuya khoắt trời lại tối om, không thể nào thấy rõ mặt người này, chỉ lên tiếng hỏi: “Lương Thiếu?”
“Gì nữa?” Tiếng Lương Thiếu vọng xuống từ trên đầu cậu ta, nhưng chắc chắn không phải từ người bên giường.
“Cố Nhung? Thẩm Thu Kích?” Lý Minh Học lại đổi sang gọi tên hai người kia, dù sao trong ký túc xá bọn họ cũng chỉ có mấy người này.
Lý Minh Học gọi xong, không đợi Thẩm Thu Kích và Cố Nhung trả lời, cậu ta đã lấy di động từ dưới gối bật sáng màn hình, chiếu thẳng vào mặt người kia.
Nhưng cậu ta không soi được gì cả.
Lý Minh Học chỉ thấy bên giường mình trống trơn, không có bóng người nào, cậu ta chỉ thấy bóng lưng của Thẩm Thu Kích và Cố Nhung nằm ở giường đối diện —— Hai người họ cũng không rời giường.
Thế nửa cái đầu ghé vào giường nhìn mình trong bóng tối đó là ai?
Chẳng lẽ cậu ta hoa mắt?
Lý Minh Học sửng sốt tắt di động đi, nhưng trong bóng tối, nửa cái đầu người kia vẫn ghé vào lan can giường như chưa từng rời khỏi. Lý Minh Học lại bật sáng đèn pin chiếu qua, chỗ kia trống trơn, chỉ khi nào tắt điện thoại, người nọ mới có thể xuất hiện trong bóng đêm.
Con người thắp sáng ánh đèn trong bóng đêm là để tìm kiếm hi vọng và yên tâm, nhưng Lý Minh Học cầm đèn điện thoại không chỉ không yên tâm, ngược lại còn trừng lớn mắt, da gà da vịt thi nhau nổi lên, cảm giác rợn đầu cuộn đến như thủy triều, khiến cơn tê dại lan đi khắp cánh tay.
Mà màn hình di động vì không có người bấm trong thời gian dài nên lại tắt ngúm, Lý Minh Học luống cuống muốn bật màn hình lên, kết quả cầm không chắc để nó rớt xuống dưới giường, phát ra âm thanh vang dội.
Lương Thiếu bị âm thanh này làm cho tỉnh lại, ngồi dậy nhìn bóng người kỳ quái bên giường: “Lý Minh Học, rốt cuộc cậu đang làm gì thế? Chưa gì đã dậy rồi à?”
Mà tiếng động cũng khiến Thẩm Thu Kích tỉnh theo: “Sao thế?”
Vào khoảnh khắc Thẩm Thu Kích lên tiếng, Lý Minh Học liền thấy cái đầu người bên mép giường lập tức bò xuống khỏi thang, mấy giây sau cửa ký túc xá “Rầm” một tiếng như có ai sập cửa rời đi.
“Đệch!” Lý Minh Học hét lên.
“Mẹ nó, đứa nào thế!” Lương Thiếu cũng gào ầm lên, “Bật đèn! Bật đèn lên!”
Lý Minh Học hét lại: “Cậu đi bật đi!”
Xem ra cả hai đều không có gan xuống giường, càng đừng nói là Cố Nhung, Thẩm Thu Kích tỉnh lại nghe vậy thì chạy ngay đến vách tường ký túc xá bật đèn, ánh sáng bao phủ căn phòng, trừ Thẩm Thu Kích ra, sắc mặt của ba người còn lại vô cùng khó coi.
“Các cậu… có thấy gì không?” Lương Thiếu thở hổn hển, khó tin nhìn chằm chằm cửa ký túc xá, “Có phải có người vừa chạy ra khỏi phòng bọn mình không?”
“Tớ không mở mắt.” Cố Nhung nhắm mắt giả chết nói.
Mà Lý Minh Học thì dán vào tường, rời xa khỏi lan can chắn: “Tớ thấy có thứ gì đó chạy ra ngoài, nhưng… chưa chắc đã là…”
Người.
Lý Minh Học không thốt ra nổi chữ cuối cùng, nhưng mọi người đều có thể hiểu ý của cậu ta. Sau đó cậu ta kể lại toàn bộ câu chuyện khi mình dùng di động chiếu sáng trong bóng đêm cho mọi người nghe.
Lương Thiếu nghe xong tái cả mặt mày, khóc không ra nước mắt nói: “Lý Minh Học, cậu đừng có học theo Thai Nhất Thành được không, hơn nửa đêm rồi, đừng dọa bọn tớ.”
“Đờ mờ tớ mới là người bị dọa được chưa?” Dường như Lý Minh Học bị kích thích thật, nếu là trước kia, cậu ta sẽ không văng tục như vậy, “Cái thứ kia trèo lên giường tớ đấy!”
Thẩm Thu Kích nghe bọn họ trò chuyện, suy nghĩ một hồi lâu, sau đó đi tới bên cửa quan sát, hỏi mấy người kia: “Trước khi đi ngủ chúng ta đã đóng cửa chưa?”
“Chắc chắn là đóng rồi.” Lý Minh Học nói, “Không phải tớ và Lương Thiếu đi lấy nước nóng về ăn mì tôm à? Trước khi vào phòng, bọn tớ thấy phích nước của Cố Nhung đặt bên ngoài, cho nên tiện tay mang vào.”
“Phích của tớ?!” Cố Nhung cao giọng nói.
“Đúng vậy.” Lương Thiếu và Lý Minh Học không hiểu vì sao cậu lại phản ứng thái quá như thế, chỉ vào bồn rửa mặt nói, “Bọn tớ đặt kia kìa.”
Thẩm Thu Kích nghe vậy, im lặng cầm phích nước nóng đặt ra ngoài cửa, sau đó đóng cửa khóa trái lại.
Cố Nhung quan sát hắn làm việc, hầu kết lăn qua lăn lại, đôi môi khẽ run, khép mở mấy lần mới nói: “Phích nước của tớ… mất lâu rồi.”
“Vậy… thứ bọn tớ cầm vào không phải phích của cậu à?” Lý Minh Học và Lương Thiếu càng ngạc nhiên hơn.
Cố Nhung cảm thấy bây giờ có nói chuyện phích nước cũng vô nghĩa, nhưng chắc chắn có thể khẳng định rằng, có thứ gì đó bẩn thỉu đã theo phích nước nóng vào phòng của bọn họ.
Lương Thiếu ôm chăn nhìn Lý Minh Học rồi lại nhìn Cố Nhung, đề nghị: “Hay là đêm nay chúng ta bật đèn đi ngủ nhé?”
Lý Minh Học gật đầu: “… Được.”
Nhưng sau khi nằm xuống, Lý Minh Học nhìn bóng đèn sáng rực trong căn phòng mình vẫn cảm thấy thấp thỏm không yên, cậu ta cảm giác có người đang đi vào ký túc xá, dù sao tiếng đóng mở cửa cũng rất chân thật.
Thứ duy nhất khiến cậu ta cảm thấy không chân thật chính là bóng người không thể xuất hiện trong ánh sáng kia.
Lý Minh Học đã nhiều lần tự nhủ thầm, có lẽ mỗi lần bật đèn, người kia sẽ trốn hẳn xuống dưới giường, cho nên cậu ta mới không thấy đâu —— Cho dù cái cớ này quá cứng nhắc, nhưng Lý Minh Học lại mong đây là sự thật.
Đây là lần đầu tiên cậu ta hi vọng ký túc xá của mình có trộm đến vậy.
Mấy người nằm trên giường đều khó chìm vào giấc ngủ, nhất là Cố Nhung, cậu suy nghĩ mấy giây rồi quyết định mặt dày nhận sợ, lấy tay lay đầu Thẩm Thu Kích, nhỏ giọng nói: “Thẩm Thu Kích, anh qua ngủ với em đi.”
Sao Thẩm Thu Kích có thể từ chối chuyện tốt cỡ này được? Hắn không nói nhiều, vén chăn mình ra chui sang chăn Cố Nhung, Cố Nhung dịch sang một bên, chia một nửa giường cho hắn: “Anh ngủ bên ngoài đi.”
Bọn họ gây ra tiếng động không nhỏ, thỉnh thoáng ván giường còn kêu kẽo kẹt, Lý Minh Học và Lương Thiếu rất ghen tỵ với hai người kia, liếc nhìn nhau, đọc được suy nghĩ trong mắt người còn lại: “Hay là chúng ta cũng chịu khó chen chúc chút?”
Chẳng qua hai tên con trai nằm chen trên chiếc giường nhỏ của ký túc rất chật chội, Thẩm Thu Kích và Cố Nhung có thể nằm chung vì bọn họ là người yêu, dính nhau ôm nhau cũng không sao, Lý Minh Học và Lương Thiếu cũng có thể ngủ chung, nhưng nếu bảo bọn họ ôm nhau sẽ gây ra áp lực rất lớn, lỡ may buổi sáng có phản ứng sinh lý thì chẳng phải lúng túng lắm ư?
Nhưng Lương Thiếu và Lý Minh Học thấy bóng người chạy ra khỏi ký túc xá nên vẫn còn sợ, cậu ta nhỏ giọng đề nghị: “Hay là bốn người chúng ta trải chiếu nằm đất nhé?”
Vấn đề là Thẩm Thu Kích không chịu.
Sau khi chui được vào ổ chăn Cố Nhung, hắn lập tức dán chặt vào cậu hôn tới hôn lui, vòng tay âu yếm ôm vòng eo gầy mảnh của người yêu, không muốn cho bé con của hắn nằm chung với những nam sinh khác dù là nằm đất, cho nên Thẩm Thu Kích lập tức ngang ngược: “Dù sao sáng mai các cậu cũng có tiết, mười giờ tan lớp rồi, không bằng giờ cứ thức suốt đêm đi, mai học xong quay về ngủ bù.”
“Ý hay, vậy để tớ thức vậy.” Lương Thiếu cảm thấy cách này rất được, “Chờ trời sáng rồi ngủ, chắc chắn sẽ không sao.”
Lý Minh Học hơi do dự, nhưng cậu ta vẫn không thể vượt qua lằn ranh trong lòng, cuối cùng nói: “Vậy tớ cũng thức.”
Ai ngờ thức cả đêm lại là ý hay cho bọn họ, khi bọn họ quay về phòng 419 lúc mười giờ, Cố Nhung và Thẩm Thu Kích vừa mới dậy, đang đánh răng rửa mặt trước bồn rửa.
Lương Thiếu và Lý Minh Học thức cả đêm, vành mắt thâm đen như gấu trúc, vừa vào cửa đã tóm lấy Cố Nhung hỏi: “Nhị Nhung, Thẩm lão đại, tớ kể cho hai người nghe, may mà nửa đêm hôm qua tớ và Lý Minh Học không ngủ, các cậu không biết kinh khủng tới mức nào đâu.”
“Sao vậy?” Thẩm Thu Kích hỏi.
Đêm qua hắn ôm Cố Nhung ngủ rất say, mà Cố Nhung có Thẩm Thu Kích trấn bên cạnh cũng yên tâm hẳn, ngủ thẳng một giấc tới sáng, không biết sau nửa đêm có chuyện gì không.
Lương Thiếu cũng không úp mở lâu, nói luôn cho bọn họ nghe: “Đêm qua tớ và Lý Minh Học cứ nghe thấy có người gõ cửa phòng 519 ngay trên đầu chúng ta, gõ “rầm rầm” to lắm, suốt đêm không nghỉ.”
Lại là phòng 519.
Chẳng lẽ bọn họ lại tụ tập chơi thêm trò gọi hồn sau nửa đêm?
Cố Nhung vừa cau mày, đã thấy có mấy nam sinh xắn tay áo, nghiến răng nghiến lợi vọt tới trước cửa phòng 419, trông như đang muốn đánh người, nhưng bọn họ còn chưa kịp lại gần Cố Nhung đã bị Thẩm Thu Kích ngăn lại.
“Làm gì đấy?”
Thẩm Thu Kích thân cao chân dài lại còn là sinh viên chuyên thể dục, hơn nữa bình thường rất thích rèn luyện cơ thể, làm tăng thêm vẻ ngoài sắc bén lạnh lùng, lúc không cười trông thâm trầm khó gần, nhìn là biết không dễ chọc, vừa lạnh lùng nói một câu đã khiến ba kẻ tới hỏi tội kia dập gần hết lửa giận.
“Không liên quan gì tới cậu.” Một người trong đó chỉ vào Cố Nhung, “Bọn tôi đến tìm cậu ta.”
Cố Nhung nhìn là biết ba người kia chính là mấy người đêm qua chơi bút tiên trên phòng 519, người lên tiếng là nam sinh ngồi giữa, cậu được Thẩm Thu Kích che phía sau lưng, còn chưa kịp nói gì đã nghe người trước mặt cười lạnh: “Các cậu tìm bạn trai tôi làm phiền, sao không liên quan tới tôi được?”
“Gay à?” Nam sinh nghe vậy cau mày, chán ghét nói, “Cái đám khoa thiết kế nghệ thuật lắm gay thật, ghê tởm.”
“Mày bị điên à? Sáng sớm sủa gì đấy?” Người trong phòng 420 cũng là học sinh chung lớp với Cố Nhung, đều học lớp vẽ hai, nghe nam sinh mắng xong thì lập tức bật lại, “Gay thì ăn hết cơm của mày chắc? Thằng chó ngu.”
Người mắng nam sinh kia tên Lục Thanh Lăng, dù học chung lớp nhưng Cố Nhung lại không thân với cậu ta, chẳng qua cậu biết Lục Thanh Lăng cũng là gay.
Nam sinh trợn trừng mắt, nắm đấm càng thêm chặt: “Các cậu dám nói chuyện với học trưởng thế à?”
“Ôi chao, nghe to quá nhỉ? Học trưởng thì làm sao? Học trưởng là có thể tùy ý tìm đàn em gây chuyện à?” Lục Thanh Lăng khoanh tay cười lạnh, cậu ta độc mồm độc miệng, giúp học sinh nơi này tăng thêm khí thế giương cung bạt kiếm, rất nhanh đã kéo thêm không ít nam sinh tụ tập.
Nhóm Thai Nhất Thành cũng vừa tan học về, thấy phòng 419 có nhiều người như vậy bèn hỏi: “Chuyện gì đây?”
Du Kim Hải nhớ tới việc hôm qua mình tắm gặp phải chuyện lạ, sợ hãi hỏi: “Phòng tắm các cậu cũng hỏng rồi à? Vậy hôm nay bọn tớ tắm ở đâu đây?”
Ba người đến tìm Cố Nhung tính sổ thấy càng lúc càng đông người, không thừa hơi quan tâm người khác, quay qua nhìn Cố Nhung mắng: “Đệch mợ cậu bị rảnh à? Bọn tôi chơi bút tiên là chuyện của bọn tôi, cậu không chơi bọn tôi cũng không ép, cậu có cần báo cáo với quản lý không?”
“Chuyện các cậu chơi bút tiên là do tôi báo.”
Thẩm Thu Kích chắn cho Cố Nhung, cau mày cười lạnh: “Nghe xem các cậu đang nói gì kìa, tôi đang nghĩ bây giờ còn chưa qua nửa tháng bảy mà sao lại có cô hồn lảng vảng thế này? Mấy trò gọi hồn đều là thói xấu mê tín dị đoan, các cậu chơi, tôi báo cáo, có vấn đề gì không?”
Lương Thiếu và Lý Minh Học bỗng tỉnh ngộ: “Ồ, thì ra các cậu là người bị phê bình trên tờ thông báo dán dưới lầu vì chơi bút tiên à?”
Có thể là vì chuyện của tòa Minh Tâm trước kia, cho nên hiện tại phía trường học rất nghiêm túc bài trừ mê tín dị đoan, vì vậy đêm qua dì Trương mắng người phòng 519 xong liền dán cảnh cáo ngay dưới tầng, mặc dù không nhắc tên học sinh phòng nào chơi, nhưng lại phê bình hành vi này, ra lệnh cấm học sinh chơi gọi hồn trong ký túc xá.
Mà những người liên quan tới việc chơi gọi hồn sẽ không được hạnh kiểm cao, nhưng chuyện nam sinh tức giận vẫn còn: “Được, báo cáo tôi nhận, thế gõ cửa phòng thì sao? Nửa đêm các cậu đến gõ cửa phòng bọn tôi, giả thần giả quỷ không cho bọn tôi ngủ, mẹ nó các cậu có ý gì đây?”
“Bọn tôi không gõ cửa phòng các cậu.” Cố Nhung cau mày nói: “Đêm qua bọn tôi vẫn luôn ở trong phòng không đi ra ngoài.”
“Xạo ke ít thôi!” Nam sinh chỉ vào phích nước màu xanh trước cửa phòng 419, biến nó thành tang chứng chất vấn, “Nếu cậu không qua phòng bọn tôi, vậy sao cái phích nước này lại nằm trước cửa phòng cậu? Chắc chắn là cậu lên cầm về.”
“Nhị Nhung không lên ký túc xá các cậu thật.” Lý Minh Học và Lương Thiếu nói đỡ cho Cố Nhung, Lương Thiếu còn chỉ vào quầng thâm mắt của mình và Lý Minh Học, nói, “Đêm qua tôi và cậu ta thức cả đêm không ngủ, đúng là chúng tôi nghe thấy có người đến gõ cửa phòng các cậu, nhưng điều đó không liên quan gì tới Nhị Nhung và Thẩm Thu Kích, bọn họ ngủ chung, hơn nữa không bước ra khỏi cửa, sao có thể đi gõ cửa phòng các cậu được?”
“Đúng thế.” Lý Minh Học nói, “Còn cái phích nước nóng này là do người khác đặt trước cửa phòng bọn tôi, bọn tôi cũng không biết là ai.”
Lục Thanh Lăng nói: “Chính xác, trong trường có rất nhiều người dùng phích kiểu này, sao mày dám chắc là Cố Nhung?”
Nam sinh hôm qua ngồi bên trái bàn tên Đỗ Ngũ Nhất hỏi Cố Nhung: “Vậy phích của cậu đâu?”
Cố Nhung mím môi, cau mày nói: “Tôi làm mất rồi.”
“Mất rồi? Cớ hay đấy.” Nam sinh cười lạnh, “Cậu lười đến mức không thèm ngụy biện luôn à?”
“Không phải là ngụy biện hay không, mà tôi đang nói thật.” Cố Nhung vẫn được xem là hiền lành tốt tính, muốn nói lý với bọn họ, “Đêm qua bọn tôi chỉ báo cáo các cậu chơi bút tiên mà thôi, các cậu không chơi nữa, bọn tôi cũng đạt được mục đích, cần gì phải vẽ chân cho rắn, chạy đến phòng quấy phá không cho các cậu đi ngủ? Tôi với các cậu cũng đâu thù oán gì?”
Mặc dù dì quản lý không phải giáo viên, nhưng bà cũng chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của sinh viên trong ký túc xá, nếu có người chơi gọi hồn trong ký túc xá mà dì không phát hiện ra, dì sẽ không thể ngăn cản, nhưng bây giờ có người báo cáo, thế thì chắc chắn dì sẽ phải quản.
Cho nên Thẩm Thu Kích vừa báo cáo chưa được mấy phút, cậu và Cố Nhung đã thấy dì quản lý nghiêm mặt chạy lên tầng năm.
Đúng như Cố Nhung đoán, phòng 519 còn lôi kéo thêm hai nam sinh phòng bên cạnh chơi bút tiên, khi bà đến nơi bọn họ chưa kịp chơi, nhưng đã ngồi xuống bàn.
Dì quản lý bắt được tận tay, “công cụ gây án” của mấy người phòng 519 bị lấy mất, cả ba cũng bị dì quản lý mắng cho một trận.
Khi đứng ở cửa thấy dì quản lý “thắng lợi trở về”, cuối cùng Cố Nhung cũng yên tâm hẳn, giơ ngón cái khen Thẩm Thu Kích: “May mà có anh.”
“Đừng phức tạp hóa mọi chuyện, bên ngoài thì thôi, nhưng trong trường thì cứ đi báo cáo là được.” Chuyện đầu tiên sau khi Thẩm Thu Kích đóng cửa lại là ngồi xuống xắn quần Cố Nhung lên, nhìn thoáng qua sợi dây chuông quấn trên cổ chân cậu, hỏi, “Lúc em gặp ma, chuông có rung không?”
Cố Nhung nghe vậy mới nhớ ra trên chân mình đang đeo chuông cảm ác, nó bị ống quần che đi, đi lại cũng sẽ không phát ra tiếng, cho nên suýt nữa Cố Nhung đã quên mất trên người mình vẫn còn một món đồ quý như thế, lắc đầu nói: “Không.”
“Không là được rồi.” Thẩm Thu Kích thả ống quần xuống giúp cậu, vỗ lưng Cố Nhung nói, “Có thể là bọn họ chơi bút tiên nên mời phải mấy thứ dơ bẩn, tạm thời thứ kia âm khí không nặng, cho nên chỉ đi dọa người chứ không làm được trò trống gì đâu.”
Cố Nhung khẽ rũ mắt, nhẹ giọng thở dài: “Hi vọng là thế thật.”
Lý Minh Học và Lương Thiếu đã sớm lên giường nằm nên không biết Cố Nhung và Thẩm Thu Kích đứng nói gì ngoài cửa, chỉ cho là hai tên chim cu đang dính lấy nhau sến súa, không muốn đến quấy rầy.
Phích nước của Cố Nhung bị cậu vứt trước phòng 519, cậu định ngày mai đi mua cái mới, cũng không buồn uống trà hoa cúc câu kỷ nữa, ngoan ngoãn uống nước khoáng có sẵn trong phòng.
Vì bị dọa sợ nên Cố Nhung thấy hơi mệt. Không phải cơ thể nhức mỏi mà là nội tâm mệt mỏi, cho nên buổi đêm cậu rửa mặt xong là leo lên giường ngay.
Thẩm Thu Kích giặt đồ phơi quần áo xong cũng nằm xuống, mà Lý Minh Học và Lương Thiếu đang đói, nằm xuống lại ngồi dậy, qua máy nước nóng lấy một bình nước về pha mì tôm ăn.
“Mì tôm thơm quá.” Lương Thiếu than thở, “Nhưng tớ vẫn thích ăn bún ốc hơn, mà bún ốc phải nấu lên, không pha ra được.”
Lý Minh Học mắng cậu ta: “Có mì ăn là được rồi, cậu đừng mơ được ăn bún ốc trong ký túc xá.”
“Được.” Lương Thiếu ủ rũ đáp, cậu ta nhớ Cố Nhung có cái nồi, vốn định mượn để nấu bún ốc, bây giờ đành phải từ bỏ, “Nhị Nhung, Thẩm đại ca, hai cậu không đói à? Có muốn làm bát mì không?”
“Không.” Cố Nhung từ chối ngay, thực đơn hàng ngày của cậu đều lấy sức khỏe làm tiêu chí hàng đầu, “Ngày nào cũng ăn mì tôm sẽ làm lượng muối hấp thụ vượt quá chỉ tiêu, hại sức khỏe.”
Mà Thẩm Thu Kích dù không ăn mì tôm, nhưng lại xuống giường ăn một gói que cay.
Từ sau khi hẹn hò với Thẩm Thu Kích, Cố Nhung đã đổi lại hướng ngủ, biến thành ngủ quay đầu với Thẩm Thu Kích. Ngủ như vậy vừa thân mật, vừa giúp Cố Nhung có thêm cảm giác an toàn, nếu có chuyện gì xảy ra thật sẽ tiện đánh thức Thẩm Thu Kích hơn.
Ăn khuya xong, tất cả mọi người quay lại giường chuẩn bị đi ngủ, Lý Minh Học và Lương Thiếu là vì sáng mai có tiết sớm nên không thể thức khuya, còn Cố Nhung và Thẩm Thu Kích thì dù không có lớp sáng, nhưng Cố Nhung lại đam mê dưỡng sinh, sáng dậy sớm nên không thể thức khuya được.
Nhưng đến lúc tắt đèn rồi, Cố Nhung lại mất ngủ.
Cậu nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi mà không vào giấc được, tỉnh táo đến mức tuyệt vọng, Lý Minh Học và Lương Thiếu giường đối diện đều đã phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, nghe tiếng ngáy của bọn họ, Cố Nhung vốn đã mất ngủ nay lại càng khó ngủ hơn.
Đêm khuya thanh vắng tĩnh mịch, nhưng Cố Nhung vừa nhắm mắt lại, cậu sẽ nghe thấy tiếng động khác ngoài tiếng ngáy của Lý Minh Học và Lương Thiếu trong ký túc xá.
Tiếng “sàn sạt” kia khẽ vang lên, giống hệt với tiếng vang giữa các đạo cụ được chương trình thôi miên sử dụng, tiếng động vang lên khi xa khi gần, khi thì ở trước cửa ra vào, khi thì như ngoài ban công, khi lại như ở cạnh giường Lý Minh Học và Lương Thiếu, khi thì đến trước giường mình.
Ban đầu Cố Nhung không hề để ý, thậm chí còn hơi thư giãn, cơn buồn ngủ dần dâng lên, nhưng có lẽ là vì sắp vào mùa đông, Cố Nhung cảm thấy ký túc xá khá lạnh, cậu bèn hơi động đậy, hai tay níu lấy góc chăn muốn phủ kín mình để ấm hơn một chút.
Cậu vừa khẽ cử động, tiếng đồ ngủ ma sát với lớp vải chăn phát ra tiếng tương tự với tiếng “sàn sạt” kia.
Cố Nhung chợt dừng lại, cơn buồn ngủ vất vả lắm mới có được tiêu tán hết, hơi ấm trong chăn như theo gió lọt ra ngoài, chỉ còn lại hơi lạnh vô tận bao lấy cậu. Cố Nhung rùng mình, da gà toàn thân dần nổi lên.
Tiếng “sàn sạt” vẫn còn đó, nhưng bây giờ Cố Nhung cứ nghe thấy nó lại sợ run lẩy bẩy —— Bởi vì cậu phát hiện ra rằng, đây là âm thanh phát ra khi có người đi lại, để lớp vải trên quần áo ma sát nhau.
Cứ như trong bóng tối, có người qua lại quanh phòng, đầu tiên là từ cửa đến ban công, sau đó quay về đứng trước giường cậu.
Rồi tiếng “sàn sạt” biến mất.
Cố Nhung cuộn người trong chăn, kéo nó lên tận cổ, không dám mở mắt.
Con người càng sợ hãi, xúc giác càng trở nên nhạy bén, cậu cảm nhận được có người ẩn trong bóng tối nhìn mình chằm chằm, người kia như đứng ở bên thang, chỉ để lộ đôi mắt hung tợn nhìn Cố Nhung, dường như muốn nhìn xem rốt cuộc cậu có ngủ thật hay không.
Toàn thân Cố Nhung cứng đờ, mồ hôi lạnh túa ra, cậu biết tóc của mình đã bị thấm ướt, chảy dọc bên trán, nhưng cậu không dám động đậy, thậm chí còn nín thở.
Không biết qua bao lâu, ánh mắt kia cuối cùng cũng rời đi, tiếng “sàn sạt” lại vang lên, sau đó dừng trước giường Lương Thiếu và Lý Minh Học.
“… Làm gì thế?” Lương Thiếu mơ màng lẩm bẩm nói, “Lý Minh Học, đừng có đẩy tớ…”
Lý Minh Học bị Lương Thiếu vô cớ gây sự đánh thức, trở mình nói nhỏ: “Tớ có đẩy cậu đâu…”
Lương Thiếu lại hỏi cậu ta: “Thế sao giường tớ lại rung?”
“Giường tớ cũng bị rung đó thôi.” Lý Minh Học nói đến đây, giọng dần trở nên mạch lạc hơn, “Động đất à?”
Lý Minh Học thấy giường mình rung rất mạnh, cứ như có động đất vậy, cậu ta lập tức mở to mắt nhìn cho rõ, nhưng sau khi mở mắt ra thì thấy bên cầu thang giường có nửa cái đầu nhô lên, hình như có người đang đạp thang, bám lấy lan can giường nhìn mình.
Nhưng Lý Minh Học bị cận nặng, đêm hôm khuya khoắt trời lại tối om, không thể nào thấy rõ mặt người này, chỉ lên tiếng hỏi: “Lương Thiếu?”
“Gì nữa?” Tiếng Lương Thiếu vọng xuống từ trên đầu cậu ta, nhưng chắc chắn không phải từ người bên giường.
“Cố Nhung? Thẩm Thu Kích?” Lý Minh Học lại đổi sang gọi tên hai người kia, dù sao trong ký túc xá bọn họ cũng chỉ có mấy người này.
Lý Minh Học gọi xong, không đợi Thẩm Thu Kích và Cố Nhung trả lời, cậu ta đã lấy di động từ dưới gối bật sáng màn hình, chiếu thẳng vào mặt người kia.
Nhưng cậu ta không soi được gì cả.
Lý Minh Học chỉ thấy bên giường mình trống trơn, không có bóng người nào, cậu ta chỉ thấy bóng lưng của Thẩm Thu Kích và Cố Nhung nằm ở giường đối diện —— Hai người họ cũng không rời giường.
Thế nửa cái đầu ghé vào giường nhìn mình trong bóng tối đó là ai?
Chẳng lẽ cậu ta hoa mắt?
Lý Minh Học sửng sốt tắt di động đi, nhưng trong bóng tối, nửa cái đầu người kia vẫn ghé vào lan can giường như chưa từng rời khỏi. Lý Minh Học lại bật sáng đèn pin chiếu qua, chỗ kia trống trơn, chỉ khi nào tắt điện thoại, người nọ mới có thể xuất hiện trong bóng đêm.
Con người thắp sáng ánh đèn trong bóng đêm là để tìm kiếm hi vọng và yên tâm, nhưng Lý Minh Học cầm đèn điện thoại không chỉ không yên tâm, ngược lại còn trừng lớn mắt, da gà da vịt thi nhau nổi lên, cảm giác rợn đầu cuộn đến như thủy triều, khiến cơn tê dại lan đi khắp cánh tay.
Mà màn hình di động vì không có người bấm trong thời gian dài nên lại tắt ngúm, Lý Minh Học luống cuống muốn bật màn hình lên, kết quả cầm không chắc để nó rớt xuống dưới giường, phát ra âm thanh vang dội.
Lương Thiếu bị âm thanh này làm cho tỉnh lại, ngồi dậy nhìn bóng người kỳ quái bên giường: “Lý Minh Học, rốt cuộc cậu đang làm gì thế? Chưa gì đã dậy rồi à?”
Mà tiếng động cũng khiến Thẩm Thu Kích tỉnh theo: “Sao thế?”
Vào khoảnh khắc Thẩm Thu Kích lên tiếng, Lý Minh Học liền thấy cái đầu người bên mép giường lập tức bò xuống khỏi thang, mấy giây sau cửa ký túc xá “Rầm” một tiếng như có ai sập cửa rời đi.
“Đệch!” Lý Minh Học hét lên.
“Mẹ nó, đứa nào thế!” Lương Thiếu cũng gào ầm lên, “Bật đèn! Bật đèn lên!”
Lý Minh Học hét lại: “Cậu đi bật đi!”
Xem ra cả hai đều không có gan xuống giường, càng đừng nói là Cố Nhung, Thẩm Thu Kích tỉnh lại nghe vậy thì chạy ngay đến vách tường ký túc xá bật đèn, ánh sáng bao phủ căn phòng, trừ Thẩm Thu Kích ra, sắc mặt của ba người còn lại vô cùng khó coi.
“Các cậu… có thấy gì không?” Lương Thiếu thở hổn hển, khó tin nhìn chằm chằm cửa ký túc xá, “Có phải có người vừa chạy ra khỏi phòng bọn mình không?”
“Tớ không mở mắt.” Cố Nhung nhắm mắt giả chết nói.
Mà Lý Minh Học thì dán vào tường, rời xa khỏi lan can chắn: “Tớ thấy có thứ gì đó chạy ra ngoài, nhưng… chưa chắc đã là…”
Người.
Lý Minh Học không thốt ra nổi chữ cuối cùng, nhưng mọi người đều có thể hiểu ý của cậu ta. Sau đó cậu ta kể lại toàn bộ câu chuyện khi mình dùng di động chiếu sáng trong bóng đêm cho mọi người nghe.
Lương Thiếu nghe xong tái cả mặt mày, khóc không ra nước mắt nói: “Lý Minh Học, cậu đừng có học theo Thai Nhất Thành được không, hơn nửa đêm rồi, đừng dọa bọn tớ.”
“Đờ mờ tớ mới là người bị dọa được chưa?” Dường như Lý Minh Học bị kích thích thật, nếu là trước kia, cậu ta sẽ không văng tục như vậy, “Cái thứ kia trèo lên giường tớ đấy!”
Thẩm Thu Kích nghe bọn họ trò chuyện, suy nghĩ một hồi lâu, sau đó đi tới bên cửa quan sát, hỏi mấy người kia: “Trước khi đi ngủ chúng ta đã đóng cửa chưa?”
“Chắc chắn là đóng rồi.” Lý Minh Học nói, “Không phải tớ và Lương Thiếu đi lấy nước nóng về ăn mì tôm à? Trước khi vào phòng, bọn tớ thấy phích nước của Cố Nhung đặt bên ngoài, cho nên tiện tay mang vào.”
“Phích của tớ?!” Cố Nhung cao giọng nói.
“Đúng vậy.” Lương Thiếu và Lý Minh Học không hiểu vì sao cậu lại phản ứng thái quá như thế, chỉ vào bồn rửa mặt nói, “Bọn tớ đặt kia kìa.”
Thẩm Thu Kích nghe vậy, im lặng cầm phích nước nóng đặt ra ngoài cửa, sau đó đóng cửa khóa trái lại.
Cố Nhung quan sát hắn làm việc, hầu kết lăn qua lăn lại, đôi môi khẽ run, khép mở mấy lần mới nói: “Phích nước của tớ… mất lâu rồi.”
“Vậy… thứ bọn tớ cầm vào không phải phích của cậu à?” Lý Minh Học và Lương Thiếu càng ngạc nhiên hơn.
Cố Nhung cảm thấy bây giờ có nói chuyện phích nước cũng vô nghĩa, nhưng chắc chắn có thể khẳng định rằng, có thứ gì đó bẩn thỉu đã theo phích nước nóng vào phòng của bọn họ.
Lương Thiếu ôm chăn nhìn Lý Minh Học rồi lại nhìn Cố Nhung, đề nghị: “Hay là đêm nay chúng ta bật đèn đi ngủ nhé?”
Lý Minh Học gật đầu: “… Được.”
Nhưng sau khi nằm xuống, Lý Minh Học nhìn bóng đèn sáng rực trong căn phòng mình vẫn cảm thấy thấp thỏm không yên, cậu ta cảm giác có người đang đi vào ký túc xá, dù sao tiếng đóng mở cửa cũng rất chân thật.
Thứ duy nhất khiến cậu ta cảm thấy không chân thật chính là bóng người không thể xuất hiện trong ánh sáng kia.
Lý Minh Học đã nhiều lần tự nhủ thầm, có lẽ mỗi lần bật đèn, người kia sẽ trốn hẳn xuống dưới giường, cho nên cậu ta mới không thấy đâu —— Cho dù cái cớ này quá cứng nhắc, nhưng Lý Minh Học lại mong đây là sự thật.
Đây là lần đầu tiên cậu ta hi vọng ký túc xá của mình có trộm đến vậy.
Mấy người nằm trên giường đều khó chìm vào giấc ngủ, nhất là Cố Nhung, cậu suy nghĩ mấy giây rồi quyết định mặt dày nhận sợ, lấy tay lay đầu Thẩm Thu Kích, nhỏ giọng nói: “Thẩm Thu Kích, anh qua ngủ với em đi.”
Sao Thẩm Thu Kích có thể từ chối chuyện tốt cỡ này được? Hắn không nói nhiều, vén chăn mình ra chui sang chăn Cố Nhung, Cố Nhung dịch sang một bên, chia một nửa giường cho hắn: “Anh ngủ bên ngoài đi.”
Bọn họ gây ra tiếng động không nhỏ, thỉnh thoáng ván giường còn kêu kẽo kẹt, Lý Minh Học và Lương Thiếu rất ghen tỵ với hai người kia, liếc nhìn nhau, đọc được suy nghĩ trong mắt người còn lại: “Hay là chúng ta cũng chịu khó chen chúc chút?”
Chẳng qua hai tên con trai nằm chen trên chiếc giường nhỏ của ký túc rất chật chội, Thẩm Thu Kích và Cố Nhung có thể nằm chung vì bọn họ là người yêu, dính nhau ôm nhau cũng không sao, Lý Minh Học và Lương Thiếu cũng có thể ngủ chung, nhưng nếu bảo bọn họ ôm nhau sẽ gây ra áp lực rất lớn, lỡ may buổi sáng có phản ứng sinh lý thì chẳng phải lúng túng lắm ư?
Nhưng Lương Thiếu và Lý Minh Học thấy bóng người chạy ra khỏi ký túc xá nên vẫn còn sợ, cậu ta nhỏ giọng đề nghị: “Hay là bốn người chúng ta trải chiếu nằm đất nhé?”
Vấn đề là Thẩm Thu Kích không chịu.
Sau khi chui được vào ổ chăn Cố Nhung, hắn lập tức dán chặt vào cậu hôn tới hôn lui, vòng tay âu yếm ôm vòng eo gầy mảnh của người yêu, không muốn cho bé con của hắn nằm chung với những nam sinh khác dù là nằm đất, cho nên Thẩm Thu Kích lập tức ngang ngược: “Dù sao sáng mai các cậu cũng có tiết, mười giờ tan lớp rồi, không bằng giờ cứ thức suốt đêm đi, mai học xong quay về ngủ bù.”
“Ý hay, vậy để tớ thức vậy.” Lương Thiếu cảm thấy cách này rất được, “Chờ trời sáng rồi ngủ, chắc chắn sẽ không sao.”
Lý Minh Học hơi do dự, nhưng cậu ta vẫn không thể vượt qua lằn ranh trong lòng, cuối cùng nói: “Vậy tớ cũng thức.”
Ai ngờ thức cả đêm lại là ý hay cho bọn họ, khi bọn họ quay về phòng 419 lúc mười giờ, Cố Nhung và Thẩm Thu Kích vừa mới dậy, đang đánh răng rửa mặt trước bồn rửa.
Lương Thiếu và Lý Minh Học thức cả đêm, vành mắt thâm đen như gấu trúc, vừa vào cửa đã tóm lấy Cố Nhung hỏi: “Nhị Nhung, Thẩm lão đại, tớ kể cho hai người nghe, may mà nửa đêm hôm qua tớ và Lý Minh Học không ngủ, các cậu không biết kinh khủng tới mức nào đâu.”
“Sao vậy?” Thẩm Thu Kích hỏi.
Đêm qua hắn ôm Cố Nhung ngủ rất say, mà Cố Nhung có Thẩm Thu Kích trấn bên cạnh cũng yên tâm hẳn, ngủ thẳng một giấc tới sáng, không biết sau nửa đêm có chuyện gì không.
Lương Thiếu cũng không úp mở lâu, nói luôn cho bọn họ nghe: “Đêm qua tớ và Lý Minh Học cứ nghe thấy có người gõ cửa phòng 519 ngay trên đầu chúng ta, gõ “rầm rầm” to lắm, suốt đêm không nghỉ.”
Lại là phòng 519.
Chẳng lẽ bọn họ lại tụ tập chơi thêm trò gọi hồn sau nửa đêm?
Cố Nhung vừa cau mày, đã thấy có mấy nam sinh xắn tay áo, nghiến răng nghiến lợi vọt tới trước cửa phòng 419, trông như đang muốn đánh người, nhưng bọn họ còn chưa kịp lại gần Cố Nhung đã bị Thẩm Thu Kích ngăn lại.
“Làm gì đấy?”
Thẩm Thu Kích thân cao chân dài lại còn là sinh viên chuyên thể dục, hơn nữa bình thường rất thích rèn luyện cơ thể, làm tăng thêm vẻ ngoài sắc bén lạnh lùng, lúc không cười trông thâm trầm khó gần, nhìn là biết không dễ chọc, vừa lạnh lùng nói một câu đã khiến ba kẻ tới hỏi tội kia dập gần hết lửa giận.
“Không liên quan gì tới cậu.” Một người trong đó chỉ vào Cố Nhung, “Bọn tôi đến tìm cậu ta.”
Cố Nhung nhìn là biết ba người kia chính là mấy người đêm qua chơi bút tiên trên phòng 519, người lên tiếng là nam sinh ngồi giữa, cậu được Thẩm Thu Kích che phía sau lưng, còn chưa kịp nói gì đã nghe người trước mặt cười lạnh: “Các cậu tìm bạn trai tôi làm phiền, sao không liên quan tới tôi được?”
“Gay à?” Nam sinh nghe vậy cau mày, chán ghét nói, “Cái đám khoa thiết kế nghệ thuật lắm gay thật, ghê tởm.”
“Mày bị điên à? Sáng sớm sủa gì đấy?” Người trong phòng 420 cũng là học sinh chung lớp với Cố Nhung, đều học lớp vẽ hai, nghe nam sinh mắng xong thì lập tức bật lại, “Gay thì ăn hết cơm của mày chắc? Thằng chó ngu.”
Người mắng nam sinh kia tên Lục Thanh Lăng, dù học chung lớp nhưng Cố Nhung lại không thân với cậu ta, chẳng qua cậu biết Lục Thanh Lăng cũng là gay.
Nam sinh trợn trừng mắt, nắm đấm càng thêm chặt: “Các cậu dám nói chuyện với học trưởng thế à?”
“Ôi chao, nghe to quá nhỉ? Học trưởng thì làm sao? Học trưởng là có thể tùy ý tìm đàn em gây chuyện à?” Lục Thanh Lăng khoanh tay cười lạnh, cậu ta độc mồm độc miệng, giúp học sinh nơi này tăng thêm khí thế giương cung bạt kiếm, rất nhanh đã kéo thêm không ít nam sinh tụ tập.
Nhóm Thai Nhất Thành cũng vừa tan học về, thấy phòng 419 có nhiều người như vậy bèn hỏi: “Chuyện gì đây?”
Du Kim Hải nhớ tới việc hôm qua mình tắm gặp phải chuyện lạ, sợ hãi hỏi: “Phòng tắm các cậu cũng hỏng rồi à? Vậy hôm nay bọn tớ tắm ở đâu đây?”
Ba người đến tìm Cố Nhung tính sổ thấy càng lúc càng đông người, không thừa hơi quan tâm người khác, quay qua nhìn Cố Nhung mắng: “Đệch mợ cậu bị rảnh à? Bọn tôi chơi bút tiên là chuyện của bọn tôi, cậu không chơi bọn tôi cũng không ép, cậu có cần báo cáo với quản lý không?”
“Chuyện các cậu chơi bút tiên là do tôi báo.”
Thẩm Thu Kích chắn cho Cố Nhung, cau mày cười lạnh: “Nghe xem các cậu đang nói gì kìa, tôi đang nghĩ bây giờ còn chưa qua nửa tháng bảy mà sao lại có cô hồn lảng vảng thế này? Mấy trò gọi hồn đều là thói xấu mê tín dị đoan, các cậu chơi, tôi báo cáo, có vấn đề gì không?”
Lương Thiếu và Lý Minh Học bỗng tỉnh ngộ: “Ồ, thì ra các cậu là người bị phê bình trên tờ thông báo dán dưới lầu vì chơi bút tiên à?”
Có thể là vì chuyện của tòa Minh Tâm trước kia, cho nên hiện tại phía trường học rất nghiêm túc bài trừ mê tín dị đoan, vì vậy đêm qua dì Trương mắng người phòng 519 xong liền dán cảnh cáo ngay dưới tầng, mặc dù không nhắc tên học sinh phòng nào chơi, nhưng lại phê bình hành vi này, ra lệnh cấm học sinh chơi gọi hồn trong ký túc xá.
Mà những người liên quan tới việc chơi gọi hồn sẽ không được hạnh kiểm cao, nhưng chuyện nam sinh tức giận vẫn còn: “Được, báo cáo tôi nhận, thế gõ cửa phòng thì sao? Nửa đêm các cậu đến gõ cửa phòng bọn tôi, giả thần giả quỷ không cho bọn tôi ngủ, mẹ nó các cậu có ý gì đây?”
“Bọn tôi không gõ cửa phòng các cậu.” Cố Nhung cau mày nói: “Đêm qua bọn tôi vẫn luôn ở trong phòng không đi ra ngoài.”
“Xạo ke ít thôi!” Nam sinh chỉ vào phích nước màu xanh trước cửa phòng 419, biến nó thành tang chứng chất vấn, “Nếu cậu không qua phòng bọn tôi, vậy sao cái phích nước này lại nằm trước cửa phòng cậu? Chắc chắn là cậu lên cầm về.”
“Nhị Nhung không lên ký túc xá các cậu thật.” Lý Minh Học và Lương Thiếu nói đỡ cho Cố Nhung, Lương Thiếu còn chỉ vào quầng thâm mắt của mình và Lý Minh Học, nói, “Đêm qua tôi và cậu ta thức cả đêm không ngủ, đúng là chúng tôi nghe thấy có người đến gõ cửa phòng các cậu, nhưng điều đó không liên quan gì tới Nhị Nhung và Thẩm Thu Kích, bọn họ ngủ chung, hơn nữa không bước ra khỏi cửa, sao có thể đi gõ cửa phòng các cậu được?”
“Đúng thế.” Lý Minh Học nói, “Còn cái phích nước nóng này là do người khác đặt trước cửa phòng bọn tôi, bọn tôi cũng không biết là ai.”
Lục Thanh Lăng nói: “Chính xác, trong trường có rất nhiều người dùng phích kiểu này, sao mày dám chắc là Cố Nhung?”
Nam sinh hôm qua ngồi bên trái bàn tên Đỗ Ngũ Nhất hỏi Cố Nhung: “Vậy phích của cậu đâu?”
Cố Nhung mím môi, cau mày nói: “Tôi làm mất rồi.”
“Mất rồi? Cớ hay đấy.” Nam sinh cười lạnh, “Cậu lười đến mức không thèm ngụy biện luôn à?”
“Không phải là ngụy biện hay không, mà tôi đang nói thật.” Cố Nhung vẫn được xem là hiền lành tốt tính, muốn nói lý với bọn họ, “Đêm qua bọn tôi chỉ báo cáo các cậu chơi bút tiên mà thôi, các cậu không chơi nữa, bọn tôi cũng đạt được mục đích, cần gì phải vẽ chân cho rắn, chạy đến phòng quấy phá không cho các cậu đi ngủ? Tôi với các cậu cũng đâu thù oán gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.