Hôm Nay Tôi Lại Bị Ép Sống Lại
Quyển 4 - Chương 8: Quyển 4 - Chương 71
A Từ Cô Nương
27/10/2021
Thẩm Thu Kích rất phục Cố Nhung, rớt liêm sỉ có bảy bảy bốn chín loại, nhưng chơi trội hơn cả hắn thì chỉ có mình Cố Nhung.
Cho nên Thẩm Thu Kích không những không giận mà còn nở nụ cười, gật đầu nhìn Cố Nhung, nhếch mép nói: “Được, em chờ đấy.”
“Anh làm gì được em?” Cố Nhung hếch mặt lên, tỏ ra không hề sợ hãi.
“Bé con, nếu lúc gặp quỷ em vẫn có thể giữ được dáng vẻ can đảm này, anh sẽ nhận em làm bố.” Thẩm Thu Kích bị cậu chọc tức, cười gằn, “Về phần anh có thể làm gì được em, về sau em sẽ biết.”
Cố Nhung vẫn không sợ, cậu ỷ mình được Thẩm Thu Kích cưng chiều nên mới lớn lối thế đấy, nhưng vậy thì đã sao? Dù sao chắc chắn Thẩm Thu Kích không nỡ đánh cậu, mà chuyện Thẩm Thu Kích dùng để uy hiếp được cậu cũng chỉ có thể là mấy chuyện trên giường mà thôi.
Mặc dù bây giờ cậu và Thẩm Thu Kích còn chưa đi đến bước cuối cùng, vả lại trong ký túc xá không tiện cho lắm, nhưng Cố Nhung cảm thấy trên đời này chỉ có đứa đẩy mới mệt, đứa hưởng không mệt, dù sao còn chưa biết ai thua ai đâu.
Hai người bọn họ gặp quỷ nhiều nên không thấy lạ, còn có thể đứng liếc mắt đưa tình. Du Kim Hải, Thai Nhất Thành và Lương Thiếu phía bên kia đang gõ cửa gọi Diệp Hoa, gõ sưng cả tay cũng không thấy người trong phòng ra mở cửa, nếu không phải bọn họ nghe thấy tiếng gào inh ỏi từ các phòng khác vọng đến, chỉ sợ họ sẽ cho là cả tòa nam sinh này đều vắng bóng người.
“Sao không mở cửa nhỉ?” Thai Nhất Thành buồn bực hỏi, “Bọn họ không có trong ký túc xá à?”
Lý Minh Học nghe cậu ta nói vậy, cau mày phủ nhận: “Không thể nào, giờ này cửa chính ký túc xá đã đóng cả rồi, bọn họ không ở trong phòng thì đi đâu được?”
Cố Nhung cũng ngừng nói chuyện với Thẩm Thu Kích, nghiêm túc nghe bọn họ thảo luận.
Mà Thai Nhất Thành và Lý Minh Học cũng cho bọn họ một lời nhắc, khiến Cố Nhung chú ý tới sự bất hợp lý xung quanh. Hiện tại bọn họ đang đứng trên hành lang ký túc xá nam, bởi vì mất điện nên cả tòa nhà đều chìm trong bóng đêm, vừa u ám vừa đáng sợ. Thậm chí nếu không có điện thoại chiếu sáng, bên ngoài còn sáng hơn bên trong nhiều, bởi vì bên ngoài có mặt trăng.
Chẳng qua thị lực của loài người có hạn, ánh trăng mờ ảo không thể giúp bọn họ thấy rõ cảnh vật xung quanh, nhìn xa thêm chút nữa sẽ chỉ thấy màu đen vươn tay không thấy năm ngón, khiến người khác phải đoán già đoán non: Khắp những chỗ sâu không nhìn thấy kia liệu có quỷ mị tà quái lén lút hay không?
Quan trọng hơn là, Cố Nhung đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện mặc dù bọn họ có thể nghe thấy tiếng người ồn ào vọng đến từ các tầng, thế nhưng dù là ở tầng bốn hay tầng ba như hiện tại, trên hành lang chỉ có mấy người bọn họ mà thôi.
Những người kia dường như vẫn còn ở trong phòng, hoặc là đang ở hành lang, chỉ có điều… không cùng một không gian trên hành lang bọn họ đang đứng.
Cố Nhung biết trực giác của mình luôn rất chuẩn, suy nghĩ này chợt lóe lên rồi như hạt giống đâm chồi nảy lộc, dần dần phát triển thêm, khiến người khác khó mà xem nhẹ.
“Mao nguyệt lượng?”
Vào lúc này, Cố Nhung bỗng nghe thấy Thẩm Thu Kích đứng cạnh mình trầm giọng nói.
Cố Nhung hơi xoay người, chỉ thấy Thẩm Thu Kích đưa lưng về phía mình, ngẩng đầu lên trời nhìn mặt trăng, khuôn mặt nghiêm túc, lạnh lùng nói: “Đêm nay vậy mà lại có mao nguyệt lượng.”
Nếu như là người ngoài, có thể họ sẽ không hiểu vì sao Thẩm Thu Kích lại nghiêm túc đến vậy. Nhưng bây giờ Cố Nhung đã sớm không còn là đứa gặp quỷ thì run chân như trước nữa, Cố Nhung của hiện tại dù gặp quỷ vẫn sợ, nhưng cậu đã biết được rất nhiều phong tục dân gian và cách trừ tà, cho nên cậu có thể biết lý do vì sao Thẩm Thu Kích lại nghiêm túc đến vậy, bởi vì có mao nguyệt lượng.
Trong dân gian, có vài người gọi hiện tượng giữa bầu trời trong vắt không một gợn mây, mặt trăng trở nên mờ ảo như có một tầng lụa mỏng bao quanh là mao nguyệt lượng(2), bởi vì họ cảm thấy mặt trăng này mọc từng lớp lông mềm mại không rõ ràng.
Tục nói cô hồn dã quỷ thích nhất là du đãng vào những đêm trăng u ám như thế này, cho nên một khi có hiện tượng này xuất hiện, người già trong nhà sẽ dặn con cháu tuyệt đối không được ra ngoài đi dạo.
Bằng không sẽ gặp quỷ.
Cố Nhung là sinh viên được đào tạo trong môi trường đại học, tất nhiên cậu biết đây là một hiện tượng quang học, tên khoa học của mao nguyệt lượng hẳn là trăng quầng(2), nếu gặp phải nó thì có gặp quỷ hay không còn phải bàn tiếp, nhưng sau nửa đêm, xác suất nổi gió lớn là rất cao.
Chỉ là trong tình huống bây giờ, mao nguyệt lượng không thể dùng khoa học để giải thích được.
Điều duy nhất có thể lý giải cho sự tồn tại của nó là đêm nay chính là đêm bách quỷ dạ hành.
Chuông cảm ác trên mắt cá chân cậu đang điên cuồng rung lên, âm thanh lặp lại không gián đoạn về lâu sẽ khiến con người vô thức coi nhẹ sự xuất hiện của nó, Cố Nhung cũng xem nhẹ nó hồi lâu, chờ phản ứng lại mới biến sắc, nghĩ đến hành lang vắng bóng người xung quanh, đột nhiên cảm thấy có lẽ mọi người nên ở lại trong phòng thì tốt hơn.
Ở phía sau cậu, Du Kim Hải đang gõ cửa bỗng dừng lại, vui mừng nói: “Ý? Cửa mở rồi.”
Sau khi tiếng gõ cửa biến mất, trên tầng không ngừng vọng đến tiếng hét chói tai đầy quỷ dị, khiến người ta không biết đó là tiếng hét của các sinh viên vì mất điện nên sợ hãi, hay là vì bọn họ cũng nhìn thấy một vài chuyện đáng sợ khó lòng vượt qua.
Mà phòng 316 yên lặng như tờ nay lại hé ra một cái khe, trông như cánh cửa địa ngục dẫn tới vực sâu không đáy.
Nhưng dưới con mắt của nhóm Lương Thiếu và Du Kim Hải, đó là cánh cửa dẫn vào phòng Diệp Hoa, bọn họ chờ không nổi định đi vào, Thai Nhất Thành còn thúc giục: “Vào mau vào mau!”
“Đừng đi vào!”
Cố Nhung đột nhiên quay lại, tóm lấy quần áo Lương Thiếu ngăn không cho bọn họ vào trong, mà đúng là cậu bắt được thật. Nhưng vấn đề là vào khoảnh khắc cậu kéo lại, nơi vốn nên là góc áo ngủ của Lương Thiếu lại biến thành một cánh tay cứng đờ trắng bệch chi chít những vết hoen tử thi, năm ngón tay quỷ nắm lấy tay Cố Nhung giật mạnh vào trong căn phòng đen tối, thậm chí Cố Nhung chưa kịp phản ứng đã bị nó kéo vào trong phòng.
“Cố Nhung!”
Cửa ký túc xá đóng lại phát ra tiếng “Rầm” vang dội, ngăn ánh trăng yếu ớt và tiếng gọi của Thẩm Thu Kích bên ngoài.
Cố Nhung vươn tay đứng trong bóng đêm cố gắng mở to hai mắt, nhưng cậu không nhìn rõ bất cứ thứ gì, cánh tay quỷ sau khi kéo cậu vào phòng thì biến mất, chỉ còn lại cảm giác đau đớn khi bị kéo mạnh trên tay. Cố Nhung không có thời gian để ý tới cơn đau, cậu vội thò tay vào túi, muốn lấy di động ra chiếu sáng, đồng thời cũng muốn lấy ra mấy lá bùa Thẩm Thu Kích đưa cho mà cậu luôn mang theo bên mình.
Nhưng cậu chỉ tìm được điện thoại, còn bùa hộ thân thì không.
Lúc này Cố Nhung mới nhớ ra, trước đó cậu đã phát hết bùa cho Lương Thiếu, Lý Minh Học, Thai Nhất Thành và Du Kim Hải, không giữ lại cho mình tấm nào.
Trái tim trong ngực cậu điên cuồng đập mạnh như gióng trống khua chiêng, Cố Nhung biết vào những lúc như thế này cậu chỉ có thể tự dựa vào bản thân, hít sâu một hơi cố gắng bình tĩnh lại, vừa điều chỉnh lại nhịp thở, cậu lại có cảm giác vai mình bị người khác đập lên một cái.
“Chơi trò chơi không?”
Có nam sinh đứng sau lưng cậu, quỷ dị cười nói.
Giọng nói này nghe rất lạ, Cố Nhung chưa từng nghe bao giờ, càng không thể nhận ra là ai, cậu im lặng không nói gì, trầm ngâm đứng đó, không chạy loạn cũng không hét lên.
Nam sinh rất bất mãn với sự im lặng của cậu, lại một tiếng cười nhẹ vang lên, không còn hỏi nữa mà nói như ra lệnh: “Chơi đi.”
“Cậu từng nghe tới trò chơi bốn góc chưa?” Nam sinh nói tên trò chơi cho Cố Nhung, “Tôi đập vai cậu, cậu phải chạy lên trước đập lên vai người khác, nếu như cậu đi đến chỗ trống thì phải ho lên một tiếng cho bọn tôi biết, sau đó lại tiến lên trước, tìm người thêm lần nữa.”
Cố Nhung không để ý tới hắn, cậu nắm chặt di động của mình muốn bật màn hình sáng lên, mở đèn pin chiếu sáng phòng.
Nam sinh kia như đã đoán trước được động tác của cậu, nhanh tay ngăn cản hành động của Cố Nhung, dùng bạo lực cướp đi điện thoại, ghé vào tai cậu ác ý dặn: “Nhớ đây, tuyệt đối không được bật đèn phá hỏng bầu không khí của trò chơi, bằng không cậu sẽ chết.”
Không có bùa hộ thân, cũng không có điện thoại.
Tạm thời Cố Nhung không còn cách nào khác.
Trò chơi bốn góc này tiếng xấu vang xa, người không hay chơi trò kinh dị như Cố Nhung cũng đã từng nghe tới, cậu còn biết phần lớn những người chơi trò này đều không có kết quả tốt.
Cậu không muốn chơi, nhưng vai của cậu bị người ta đập một cái, lực đập lần này mạnh hơn lần trước nhiều, thậm chí Cố Nhung còn thấy hơi đau, có thể tưởng tượng nếu cậu không tham gia trò chơi, lực đập vai tiếp theo sẽ đập bay đầu cậu.
Mà cảm giác đầu rơi khiến người ta rất khó chịu.
Khi còn ở Vịnh Trăng Khuyết gặp phải nhiều quỷ như vậy, điều đầu tiên cậu làm là cố gắng bảo vệ đầu mình, lúc này Cố Nhung cũng không muốn để cái đầu mà mình vất vả giữ gìn rơi xuống, cho nên bất đắc dĩ mới phải nghe theo lời nam sinh kia, vươn tay ra phía trước cẩn thận bước lên từng bước một.
Cậu thử sờ xung quanh nhưng không chạm được gì, trò chơi bốn góc được tiến hành trong một căn phòng vuông, người tham gia có thể chạm vào vách tường để phán đoán, tìm vị trí góc tường, nhưng bây giờ với trò chơi bốn góc mà cậu chơi, đừng nói là góc tường, đến cái tường còn sờ không thấy.
Cũng vì xung quanh không có vật đối chiếu, cho nên Cố Nhung cứ cẩn thận lần mò, sợ mình chạm vào hoặc đạp phải cái xác nào đó, trước mỗi lần đặt chân, cậu đều phải duỗi mũi chân ra trước tìm kiếm một lát, xác nhận phía trước an toàn rồi mới đi tiếp.
Cậu không đếm được số lần mình duỗi chân, cũng không biết mình đã đi được bao lâu, nhưng suốt quãng đường đi, cậu không đụng phải bất cứ kẻ nào, cũng không đạp phải thứ gì.
Lúc cậu vươn chân ra dò đường lần nữa, Cố Nhung liền phát hiện phía trước không có đường, chân phải duỗi ra của cậu chỉ dẫm lên một nửa phần gạch, còn lại trống không.
Đầu óc của Cố Nhung làm việc rất nhanh, càng vào những thời điểm như vậy, cậu lại càng tỉnh táo.
Thậm chí không hề sợ hãi.
Không phải chỉ là tối thôi sao? Cũng không phải gặp quỷ thật, Cố Nhung cảm thấy nếu để mình đối mặt trực diện với chúng có khi còn sợ hơn, con người sợ bóng đêm chỉ vì không biết liệu có gì lẩn khuất trong đó hay không, cho nên thứ bọn họ sợ là những thứ không biết, là những suy nghĩ không thể khống chế mà sinh ra.
Cố Nhung cũng đang nghĩ nhiều, hơn nữa sau khi trải qua lần phá cửa sổ muốn chạy trốn ở tòa Minh Tâm, cậu nhanh chóng nghĩ đến việc chắc chắn phần trống phía trước không phải bậc thang, mà phần cuối của tầng.
Bọn họ vốn xuống tầng tìm phòng 316 của Diệp Hoa, kết quả sau khi phòng Diệp Hoa mở cửa thì cậu lại vào một nơi quỷ quái, dù cậu đang ở tầng ba, Cố Nhung cảm thấy nếu cậu ngã xuống chắc chắn vẫn sẽ chết.
Cho nên Cố Nhung lập tức thay đổi động tác, dùng chân thăm dò hai bên, phát hiện dù trước mặt trống không nhưng hai bên lại có đường, vì vậy cậu lập tức rút chân về.
“Khụ khụ.”
Cậu theo quy tắc trò chơi mà ho hai tiếng, biểu thị góc này không có ai, sau đó cậu đổi sang hướng khác tiếp tục lần mò đi về trước.
Mặc dù mánh khóe của Cố Nhung dùng được, nhưng con quỷ vây khốn nơi này lại không có đạo đức, Cố Nhung vừa xoay người, giọng nói của nam sinh lại vọng đến từ sau lưng: “Ở đây có “người”, cậu không tuân thủ quy tắc trò chơi.”
Một cái tay lại đập lên vai Cố Nhung lần nữa, chẳng qua lần này không phải động tác đập vai, mà là đẩy Cố Nhung vào nơi trống không kia.
Cố Nhung lảo đảo mất thăng bằng, cơ thể nhẹ nhàng rơi ra khỏi cửa sổ.
Ánh sáng mờ ảo của trăng quầng rọi lên người cậu, từng đợt gió gào thét lọt vào tai khi cậu rơi xuống, Cố Nhung mở to mắt nghiêng đầu nhìn vào nơi mình ngã, đó là tầng năm, phòng 519.
Cũng giống với đêm đó đi lấy nước nóng mà lên nhầm tầng, bọn họ tưởng mình xuống tầng ba, nhưng thật ra là lên tầng năm, mà căn phòng số 316 đó vốn phải là phòng 519 mới đúng.
Lúc này cậu văng ra khỏi cửa sổ phòng 519, chẳng qua vì mất điện nên trong phòng tối om, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, cũng không biết trong đó là người hay quỷ, nhưng Cố Nhung biết trên đời này không có chuyện tự nhiên có quỷ xuất hiện, chắc chắn là lũ ngu phòng 519 kia lại chơi trò kinh dị nào đó, hơn nữa với kinh nghiệm của cậu, trò chơi kinh dị này là trò chơi bốn góc.
Trò này mà cũng dám chơi, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Cố Nhung sợ quỷ, nhưng cậu không sợ chết.
Nhưng Cố Nhung không chấp nhận nổi chuyện mình bị một lũ ngu chơi trò chơi kinh dị liên lụy mà chết.
Cơn giận của cậu dấy lên ý chí chiến đấu trước nay chưa từng có, ngay khi tiếp đất liền dựng ngón giữa lên cửa sổ phòng 519, nếu như Cố Nhung còn kịp nói chuyện, tất nhiên sẽ để lại lời trăn trối: Bố mày sẽ còn trở lại.
Cơ thể rơi thẳng xuống đất, cảm giác đau tràn đến.
Cũng may cậu chết nhanh, chưa đến mười giây sau, Cố Nhung đã phát hiện hai chân mình đứng trên đất —— Cậu sống lại rồi.
Bây giờ thời gian quay về lúc nào rồi?
Cố Nhung đã lâu chưa sống lại chưa kịp thích ứng, cậu giơ tay lên xoay xoay làm nóng người, mở to mắt nhưng vẫn không thấy gì.
“Chơi trò chơi không?”
Tiếng cười quỷ dị của nam sinh xuất hiện sau lưng Cố Nhung.
Thì ra là sống lại vào khoảng thời gian này, Cố Nhung không trả lời câu hỏi của nam quỷ, nhanh chóng lấy di động ra bật sáng màn hình, vừa hay có động tác làm nóng người khởi động, Cố Nhung thuận lợi mở đèn pin, chiếu sáng khung cảnh xung quanh.
Chẳng qua sau khi chiếu sáng, Cố Nhung lại cảm thấy hối hận, đập vào mắt cậu là khung cảnh quen thuộc của phòng 519, chiếc đệm quen thuộc, giữa đệm đặt một cái bàn thấp nhỏ.
Phòng ký túc xá của đại học thành phố Đàm rất rộng, người ở bên trong sẽ không cảm thấy chật chội, nhưng hiện tại trong phòng 519 lại chật kín những “người”.
Mấy con quỷ kia có hình thù kỳ quái, cơ thể thiếu sót không đầy đủ, có con óc lòi ra khỏi đầu, có con thì tròng mắt lủng lẳng ngoài hốc, chỉ còn lại một sợi dây thần kinh treo bên má, còn có con máu chảy đầy mắt, vừa bị Cố Nhung chiếu đèn đến liền nhe răng trợn mắt cười quỷ quyệt nhào về phía cậu.
Đèn pin phụt tắt, Cố Nhung tự tay tắt đi.
Bởi vì cậu không muốn nhìn thấy những con quỷ này nữa, bóng tối rất tốt, rất dễ chịu.
Sau khi tắt đèn đi, những con quỷ kia dường như không thể tấn công cậu được nữa, Cố Nhung cũng không bị đám quỷ kia nhào tới chơi chết.
Chẳng qua trong bóng tối, giọng nói của nam sinh kia lại vang lên sau lưng cậu: “Cậu không tuân theo quy tắc trò chơi…”
“Nhưng tôi đâu nói muốn chơi với cậu, tuân theo quy tắc trò chơi làm gì?” Cố Nhung to gan ngắt lời hắn.
Có lẽ là không đoán được Cố Nhung lại to gan tới vậy, nam quỷ im lặng một lúc, sau đó cười khặc khặc: “Nhưng tất cả chúng ta đều đang chơi, là cậu quấy rầy bọn tôi.”
Cố Nhung lại nói tiếp: “Đứa nào chơi trò này đều là đồ ngu, các cậu bị ngu hết rồi à?”
“…”
Căn phòng lại chìm vào im lặng.
Nam quỷ lại lên tiếng: “Cậu…”
Cố Nhung “thân thiện” ngắt lời hắn: “Tôi sai rồi, tôi đi nhảy lầu đây.”
Nam quỷ: “…”
“Nhưng trước khi chết ——” Cố Nhung nắm chặt điện thoại, nhanh chóng bật sáng màn hình chiếu ra sau lưng, “Tôi muốn nhìn xem mặt mũi cậu đần độn tới mức nào.”
Cố Nhung nương theo ánh sáng, rốt cuộc cũng nhìn thấy kẻ đầu sỏ lôi mình lên tầng năm, nhưng ngoài dự kiến của cậu là cậu đã từng gặp tên này rồi. Hắn chính là người mặc áo sơ mi quần tây đến gõ cửa phòng cậu trước đó, nói phòng mình đầy người, không có nơi ngủ.
Du Kim Hải nói đã từng thấy nửa thân trên của hắn… trong phòng tắm.
Cố Nhung nghĩ có lẽ mình đã từng gặp hắn rồi, là gặp nửa thân dưới của hắn.
Giờ phút này hai mắt nam sinh đỏ ngầu, không ngừng có máu tươi chảy ra như đang khóc lóc bi ai, trong mắt hắn ngập tràn oán độc quỷ quái, có thể thấy được hối hận và đau khổ, khóe miệng lại nhếch lên thành nụ cười, tạo thành sự chênh lệch rõ ràng với lông mày nhíu chặt, dường như hắn cũng không khống chế được nụ cười ấy.
Tư thế của hắn rất vặn vẹo, tay phải làm ra thế muốn bóp lấy cổ Cố Nhung, mà tay trái lại nắm chặt tay phải như đang cố ngăn cản hành động của mình.
Cố Nhung chưa bao giờ thấy con quỷ có cơ thể, hành vi và biểu cảm mâu thuẫn tới như vậy, cứ như cơ thể của hắn có hai người đang cùng dùng chung.
Chỉ là cuối cùng tay trái vẫn không đánh lại tay phải, tay phải đổi hướng bắt lấy tay trái bóp chặt, tay trái nam sinh nổ tung như một cái bánh chẻo, xương trắng vỡ vụn xuyên qua lớp da, khiến người khác chỉ nhìn thôi đã thấy đau.
Cố Nhung không muốn bị đôi tay ấy bẻ gãy cổ, cho nên thừa dịp tay phải nam sinh bóp nát tay trái, cậu vội quay người chạy ra ban công, cắm thẳng đầu nhảy khỏi cửa sổ, trước khi nhảy còn kịp để lại lời trăn trối ——
“Thằng – chó – ngu!”
Cậu đã sớm muốn chửi như vậy.
Tiếng của Cố Nhung vang vọng dưới ánh trăng.
Vì lần này điều chỉnh được tư thế, cho nên Cố Nhung chết nhanh hơn lần trước, hơn nữa không bị đau.
Cậu cảm thấy mình đã biết được quy luật nào đó, hệt như chỉ cần mình lặp lại cách chết, lần đầu chết đau đớn, những lần sau sẽ không đau như vậy nữa.
Nhưng quá trình chờ đợi cái chết không khiến người ta thấy dễ chịu, cho dù chết đi bao nhiêu lần, Cố Nhung đều cảm thấy cố gắng bớt chết được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, quan trọng nhất là cậu đã đồng ý với Thẩm Thu Kích sẽ bảo vệ mạng sống của mình.
Nếu như không phải bây giờ Thẩm Thu Kích không có mặt, cậu chỉ có thể tự dựa vào bản thân, Cố Nhung sẽ không dùng tới hạ sách này, hi vọng Thẩm Thu Kích biết rồi sẽ không giận… Không, cậu không nói, Thẩm Thu Kích sẽ không biết.
Thời gian lại đảo ngược lần nữa, đưa Cố Nhung đến trước thời điểm tử vong.
“Chơi trò chơi không?”
Đây là lần thứ ba nam sinh nở nụ cười quỷ quyệt hỏi cậu câu này, nhưng lần này Cố Nhung còn cười vui vẻ hơn cả nó.
Cố Nhung nói: “Chơi chứ, ha ha.”
Cậu còn học Thẩm Thu Kích thêm hai tiếng “ha ha” giết người không cần dao vào cuối câu.
Nam quỷ không ngờ có người tìm chết còn vui vẻ được tới vậy, ngạc nhiên đứng ngẩn ra.
Cố Nhung thừa dịp hắn đang ngơ ngác, nhanh chóng đắp thêm một câu: “Tôi muốn chơi bút tiên.”
“Bút tiên?” Nam quỷ hơi bất ngờ với câu trả lời của cậu.
“Đúng vậy.” Cố Nhung đảo khách thành chủ, hỏi lại nam quỷ, “Chơi không?”
Nam quỷ im lặng không nói gì như đang suy nghĩ, Cố Nhung lập tức khiêu khích hắn: “Chẳng phải cậu hỏi tôi có muốn chơi trò chơi không à? Cái này mà còn do dự? Có phải cậu không chơi nổi không?”
“Được.” Quả nhiên nam quỷ bị Cố Nhung cho vào tròng, đồng ý ngay tắp lự, “Vậy chúng ta chơi bút tiên.”
Giọng nói ma quỷ của nam sinh vừa mới dứt, bóng tối dần biến mất, trong phòng sáng lên, chiếc bàn thấp giữa phòng có một ngọn nến đỏ đã bị đốt cháy hơn phân nửa, sáp nến tan ra như máu nóng ngưng đọng trên mặt bàn và thân nến, ánh lửa phản chiếu cũng không phải màu cam bình thường mà là màu xanh lục quỷ dị.
Ở nơi ánh nến xanh chiếu sáng không có bất cứ con quỷ nào, nhưng Cố Nhung có thể nhìn thấy bọn chúng không ngừng lao vào chỗ sáng như con thiêu thân.
Tiếp theo đó, ánh nến hơi lập lòe, trên chiếc bàn trống rỗng có thêm một nam sinh.
Tay phải nam sinh cầm một chiếc bút đỏ, tay trái bóp lấy cổ mình, hắn lại như không có cảm giác gì nghiêng đầu nhìn Cố Nhung, cười nói: “Ngồi đi, không phải cậu muốn chơi bút tiên à?”
Cố Nhung đi qua, ngồi đối diện với hắn.
Nhìn vào tờ giấy đặt trên bàn con, trên giấy viết một chữ chết màu đen to tướng, Cố Nhung không khỏi nhíu mày: Đồ bút tiên chết dẫm, trên giấy chỉ có chữ “chết”, thế thì cậu hỏi được cái mẹ gì?
Nam sinh nắm chặt bút, đặt tay lên mặt giấy, mời Cố Nhung hỏi trước: “Hỏi đi.”
“Chờ đã.” Cố Nhung vươn tay ngăn cản, “Chữ này là cậu viết, tôi cũng phải viết chữ, đừng cho là tôi không biết quy tắc trò chơi, người chơi bút tiên đều có quyền viết chữ liên quan đến câu hỏi của mình.”
Nam quỷ “Ái chà” cười lạnh, châm chọc Cố Nhung: “Cậu mà cũng đòi quyền lợi với tôi?”
“Không cho tôi viết chữ, tôi sẽ không chơi với cậu nữa, tôi muốn đi nhảy lầu.” Cố Nhung khoanh tay, bình thản nói.
Nam quỷ: “…”
Cố Nhung tiếp tục đưa ra yêu cầu: “Hơn nữa tôi muốn hỏi trước, cậu không đồng ý tôi sẽ đi nhảy lầu luôn.”
Nam quỷ cho tới giờ chưa từng gặp ai lấy cái chết ra uy hiếp nó, hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt: Sao nghe Cố Nhung nói như kiểu hắn muốn Cố Nhung sống lắm ấy nhỉ? Rõ ràng phải là hắn giết Cố Nhung, mà Cố Nhung sợ hắn muốn chết mới đúng kịch bản.
Nhưng nam quỷ bút tiên không thể từ chối yêu cầu của người chơi, cho nên hắn đồng ý với yêu cầu của Cố Nhung, cũng đưa một chiếc bút đen cho cậu: “Được, cậu viết đi.”
Cố Nhung nhận lấy bút đen, nhanh chóng viết hai chữ “Thằng ngu” lên tờ giấy trắng.
Sau khi viết xong, Cố Nhung chủ động vươn tay về phía nam quỷ, bắt lấy bút đỏ: “Chơi thôi.”
Nam quỷ câm nín nhìn hai con chữ kia, cảm giác Cố Nhung sẽ hỏi một câu không tốt đẹp gì cho lắm, nhưng dù sao Cố Nhung cũng phải chết, cho nên nam quỷ “chịu nhục” nắm chặt lấy bút đỏ với Cố Nhung.
“Bút tiên bút tiên mau hiển linh…”
“Bút tiên bút tiên mau hiển linh…”
Cố Nhung rất mong chờ trò chơi này, chưa đọc xong ba câu mời bút tiên, bút đã bắt đầu cử động, cậu học theo nam quỷ, trầm giọng cười nói: “Bút tiên bút tiên cho tôi biết, có phải người chơi trò này với tôi là thằng ngu hay không?”
Bởi vì đang chơi bút tiên, cho nên nam quỷ nhất định phải nghe theo quy tắc trò chơi.
Chưa đọc xong ba câu gọi quỷ, hắn đã không thể khống chế ngòi bút được nữa, nhưng Cố Nhung có thể, cho nên bút đỏ dưới sự khống chế của Cố Nhung mà chuyển qua hai chữ “Thằng ngu” kia, đồng thời khoanh một vòng tròn xinh đẹp.
Thân là sinh viên khoa mỹ thuật, Cố Nhung là người có thể vẽ ra một vòng tròn hoàn hảo.
Cố Nhung cũng rất hài lòng với vòng tròn mình vẽ, cậu thoáng nhìn vào vòng tròn rồi tỏ vẻ ngạc nhiên, vừa thán phục vừa sợ hãi cảm thán: “Oa, bút tiên nói cho tôi biết cậu đúng là thằng ngu rồi, bút tiên linh thật đấy.”
Nam quỷ: “…”
Cho nên Thẩm Thu Kích không những không giận mà còn nở nụ cười, gật đầu nhìn Cố Nhung, nhếch mép nói: “Được, em chờ đấy.”
“Anh làm gì được em?” Cố Nhung hếch mặt lên, tỏ ra không hề sợ hãi.
“Bé con, nếu lúc gặp quỷ em vẫn có thể giữ được dáng vẻ can đảm này, anh sẽ nhận em làm bố.” Thẩm Thu Kích bị cậu chọc tức, cười gằn, “Về phần anh có thể làm gì được em, về sau em sẽ biết.”
Cố Nhung vẫn không sợ, cậu ỷ mình được Thẩm Thu Kích cưng chiều nên mới lớn lối thế đấy, nhưng vậy thì đã sao? Dù sao chắc chắn Thẩm Thu Kích không nỡ đánh cậu, mà chuyện Thẩm Thu Kích dùng để uy hiếp được cậu cũng chỉ có thể là mấy chuyện trên giường mà thôi.
Mặc dù bây giờ cậu và Thẩm Thu Kích còn chưa đi đến bước cuối cùng, vả lại trong ký túc xá không tiện cho lắm, nhưng Cố Nhung cảm thấy trên đời này chỉ có đứa đẩy mới mệt, đứa hưởng không mệt, dù sao còn chưa biết ai thua ai đâu.
Hai người bọn họ gặp quỷ nhiều nên không thấy lạ, còn có thể đứng liếc mắt đưa tình. Du Kim Hải, Thai Nhất Thành và Lương Thiếu phía bên kia đang gõ cửa gọi Diệp Hoa, gõ sưng cả tay cũng không thấy người trong phòng ra mở cửa, nếu không phải bọn họ nghe thấy tiếng gào inh ỏi từ các phòng khác vọng đến, chỉ sợ họ sẽ cho là cả tòa nam sinh này đều vắng bóng người.
“Sao không mở cửa nhỉ?” Thai Nhất Thành buồn bực hỏi, “Bọn họ không có trong ký túc xá à?”
Lý Minh Học nghe cậu ta nói vậy, cau mày phủ nhận: “Không thể nào, giờ này cửa chính ký túc xá đã đóng cả rồi, bọn họ không ở trong phòng thì đi đâu được?”
Cố Nhung cũng ngừng nói chuyện với Thẩm Thu Kích, nghiêm túc nghe bọn họ thảo luận.
Mà Thai Nhất Thành và Lý Minh Học cũng cho bọn họ một lời nhắc, khiến Cố Nhung chú ý tới sự bất hợp lý xung quanh. Hiện tại bọn họ đang đứng trên hành lang ký túc xá nam, bởi vì mất điện nên cả tòa nhà đều chìm trong bóng đêm, vừa u ám vừa đáng sợ. Thậm chí nếu không có điện thoại chiếu sáng, bên ngoài còn sáng hơn bên trong nhiều, bởi vì bên ngoài có mặt trăng.
Chẳng qua thị lực của loài người có hạn, ánh trăng mờ ảo không thể giúp bọn họ thấy rõ cảnh vật xung quanh, nhìn xa thêm chút nữa sẽ chỉ thấy màu đen vươn tay không thấy năm ngón, khiến người khác phải đoán già đoán non: Khắp những chỗ sâu không nhìn thấy kia liệu có quỷ mị tà quái lén lút hay không?
Quan trọng hơn là, Cố Nhung đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện mặc dù bọn họ có thể nghe thấy tiếng người ồn ào vọng đến từ các tầng, thế nhưng dù là ở tầng bốn hay tầng ba như hiện tại, trên hành lang chỉ có mấy người bọn họ mà thôi.
Những người kia dường như vẫn còn ở trong phòng, hoặc là đang ở hành lang, chỉ có điều… không cùng một không gian trên hành lang bọn họ đang đứng.
Cố Nhung biết trực giác của mình luôn rất chuẩn, suy nghĩ này chợt lóe lên rồi như hạt giống đâm chồi nảy lộc, dần dần phát triển thêm, khiến người khác khó mà xem nhẹ.
“Mao nguyệt lượng?”
Vào lúc này, Cố Nhung bỗng nghe thấy Thẩm Thu Kích đứng cạnh mình trầm giọng nói.
Cố Nhung hơi xoay người, chỉ thấy Thẩm Thu Kích đưa lưng về phía mình, ngẩng đầu lên trời nhìn mặt trăng, khuôn mặt nghiêm túc, lạnh lùng nói: “Đêm nay vậy mà lại có mao nguyệt lượng.”
Nếu như là người ngoài, có thể họ sẽ không hiểu vì sao Thẩm Thu Kích lại nghiêm túc đến vậy. Nhưng bây giờ Cố Nhung đã sớm không còn là đứa gặp quỷ thì run chân như trước nữa, Cố Nhung của hiện tại dù gặp quỷ vẫn sợ, nhưng cậu đã biết được rất nhiều phong tục dân gian và cách trừ tà, cho nên cậu có thể biết lý do vì sao Thẩm Thu Kích lại nghiêm túc đến vậy, bởi vì có mao nguyệt lượng.
Trong dân gian, có vài người gọi hiện tượng giữa bầu trời trong vắt không một gợn mây, mặt trăng trở nên mờ ảo như có một tầng lụa mỏng bao quanh là mao nguyệt lượng(2), bởi vì họ cảm thấy mặt trăng này mọc từng lớp lông mềm mại không rõ ràng.
Tục nói cô hồn dã quỷ thích nhất là du đãng vào những đêm trăng u ám như thế này, cho nên một khi có hiện tượng này xuất hiện, người già trong nhà sẽ dặn con cháu tuyệt đối không được ra ngoài đi dạo.
Bằng không sẽ gặp quỷ.
Cố Nhung là sinh viên được đào tạo trong môi trường đại học, tất nhiên cậu biết đây là một hiện tượng quang học, tên khoa học của mao nguyệt lượng hẳn là trăng quầng(2), nếu gặp phải nó thì có gặp quỷ hay không còn phải bàn tiếp, nhưng sau nửa đêm, xác suất nổi gió lớn là rất cao.
Chỉ là trong tình huống bây giờ, mao nguyệt lượng không thể dùng khoa học để giải thích được.
Điều duy nhất có thể lý giải cho sự tồn tại của nó là đêm nay chính là đêm bách quỷ dạ hành.
Chuông cảm ác trên mắt cá chân cậu đang điên cuồng rung lên, âm thanh lặp lại không gián đoạn về lâu sẽ khiến con người vô thức coi nhẹ sự xuất hiện của nó, Cố Nhung cũng xem nhẹ nó hồi lâu, chờ phản ứng lại mới biến sắc, nghĩ đến hành lang vắng bóng người xung quanh, đột nhiên cảm thấy có lẽ mọi người nên ở lại trong phòng thì tốt hơn.
Ở phía sau cậu, Du Kim Hải đang gõ cửa bỗng dừng lại, vui mừng nói: “Ý? Cửa mở rồi.”
Sau khi tiếng gõ cửa biến mất, trên tầng không ngừng vọng đến tiếng hét chói tai đầy quỷ dị, khiến người ta không biết đó là tiếng hét của các sinh viên vì mất điện nên sợ hãi, hay là vì bọn họ cũng nhìn thấy một vài chuyện đáng sợ khó lòng vượt qua.
Mà phòng 316 yên lặng như tờ nay lại hé ra một cái khe, trông như cánh cửa địa ngục dẫn tới vực sâu không đáy.
Nhưng dưới con mắt của nhóm Lương Thiếu và Du Kim Hải, đó là cánh cửa dẫn vào phòng Diệp Hoa, bọn họ chờ không nổi định đi vào, Thai Nhất Thành còn thúc giục: “Vào mau vào mau!”
“Đừng đi vào!”
Cố Nhung đột nhiên quay lại, tóm lấy quần áo Lương Thiếu ngăn không cho bọn họ vào trong, mà đúng là cậu bắt được thật. Nhưng vấn đề là vào khoảnh khắc cậu kéo lại, nơi vốn nên là góc áo ngủ của Lương Thiếu lại biến thành một cánh tay cứng đờ trắng bệch chi chít những vết hoen tử thi, năm ngón tay quỷ nắm lấy tay Cố Nhung giật mạnh vào trong căn phòng đen tối, thậm chí Cố Nhung chưa kịp phản ứng đã bị nó kéo vào trong phòng.
“Cố Nhung!”
Cửa ký túc xá đóng lại phát ra tiếng “Rầm” vang dội, ngăn ánh trăng yếu ớt và tiếng gọi của Thẩm Thu Kích bên ngoài.
Cố Nhung vươn tay đứng trong bóng đêm cố gắng mở to hai mắt, nhưng cậu không nhìn rõ bất cứ thứ gì, cánh tay quỷ sau khi kéo cậu vào phòng thì biến mất, chỉ còn lại cảm giác đau đớn khi bị kéo mạnh trên tay. Cố Nhung không có thời gian để ý tới cơn đau, cậu vội thò tay vào túi, muốn lấy di động ra chiếu sáng, đồng thời cũng muốn lấy ra mấy lá bùa Thẩm Thu Kích đưa cho mà cậu luôn mang theo bên mình.
Nhưng cậu chỉ tìm được điện thoại, còn bùa hộ thân thì không.
Lúc này Cố Nhung mới nhớ ra, trước đó cậu đã phát hết bùa cho Lương Thiếu, Lý Minh Học, Thai Nhất Thành và Du Kim Hải, không giữ lại cho mình tấm nào.
Trái tim trong ngực cậu điên cuồng đập mạnh như gióng trống khua chiêng, Cố Nhung biết vào những lúc như thế này cậu chỉ có thể tự dựa vào bản thân, hít sâu một hơi cố gắng bình tĩnh lại, vừa điều chỉnh lại nhịp thở, cậu lại có cảm giác vai mình bị người khác đập lên một cái.
“Chơi trò chơi không?”
Có nam sinh đứng sau lưng cậu, quỷ dị cười nói.
Giọng nói này nghe rất lạ, Cố Nhung chưa từng nghe bao giờ, càng không thể nhận ra là ai, cậu im lặng không nói gì, trầm ngâm đứng đó, không chạy loạn cũng không hét lên.
Nam sinh rất bất mãn với sự im lặng của cậu, lại một tiếng cười nhẹ vang lên, không còn hỏi nữa mà nói như ra lệnh: “Chơi đi.”
“Cậu từng nghe tới trò chơi bốn góc chưa?” Nam sinh nói tên trò chơi cho Cố Nhung, “Tôi đập vai cậu, cậu phải chạy lên trước đập lên vai người khác, nếu như cậu đi đến chỗ trống thì phải ho lên một tiếng cho bọn tôi biết, sau đó lại tiến lên trước, tìm người thêm lần nữa.”
Cố Nhung không để ý tới hắn, cậu nắm chặt di động của mình muốn bật màn hình sáng lên, mở đèn pin chiếu sáng phòng.
Nam sinh kia như đã đoán trước được động tác của cậu, nhanh tay ngăn cản hành động của Cố Nhung, dùng bạo lực cướp đi điện thoại, ghé vào tai cậu ác ý dặn: “Nhớ đây, tuyệt đối không được bật đèn phá hỏng bầu không khí của trò chơi, bằng không cậu sẽ chết.”
Không có bùa hộ thân, cũng không có điện thoại.
Tạm thời Cố Nhung không còn cách nào khác.
Trò chơi bốn góc này tiếng xấu vang xa, người không hay chơi trò kinh dị như Cố Nhung cũng đã từng nghe tới, cậu còn biết phần lớn những người chơi trò này đều không có kết quả tốt.
Cậu không muốn chơi, nhưng vai của cậu bị người ta đập một cái, lực đập lần này mạnh hơn lần trước nhiều, thậm chí Cố Nhung còn thấy hơi đau, có thể tưởng tượng nếu cậu không tham gia trò chơi, lực đập vai tiếp theo sẽ đập bay đầu cậu.
Mà cảm giác đầu rơi khiến người ta rất khó chịu.
Khi còn ở Vịnh Trăng Khuyết gặp phải nhiều quỷ như vậy, điều đầu tiên cậu làm là cố gắng bảo vệ đầu mình, lúc này Cố Nhung cũng không muốn để cái đầu mà mình vất vả giữ gìn rơi xuống, cho nên bất đắc dĩ mới phải nghe theo lời nam sinh kia, vươn tay ra phía trước cẩn thận bước lên từng bước một.
Cậu thử sờ xung quanh nhưng không chạm được gì, trò chơi bốn góc được tiến hành trong một căn phòng vuông, người tham gia có thể chạm vào vách tường để phán đoán, tìm vị trí góc tường, nhưng bây giờ với trò chơi bốn góc mà cậu chơi, đừng nói là góc tường, đến cái tường còn sờ không thấy.
Cũng vì xung quanh không có vật đối chiếu, cho nên Cố Nhung cứ cẩn thận lần mò, sợ mình chạm vào hoặc đạp phải cái xác nào đó, trước mỗi lần đặt chân, cậu đều phải duỗi mũi chân ra trước tìm kiếm một lát, xác nhận phía trước an toàn rồi mới đi tiếp.
Cậu không đếm được số lần mình duỗi chân, cũng không biết mình đã đi được bao lâu, nhưng suốt quãng đường đi, cậu không đụng phải bất cứ kẻ nào, cũng không đạp phải thứ gì.
Lúc cậu vươn chân ra dò đường lần nữa, Cố Nhung liền phát hiện phía trước không có đường, chân phải duỗi ra của cậu chỉ dẫm lên một nửa phần gạch, còn lại trống không.
Đầu óc của Cố Nhung làm việc rất nhanh, càng vào những thời điểm như vậy, cậu lại càng tỉnh táo.
Thậm chí không hề sợ hãi.
Không phải chỉ là tối thôi sao? Cũng không phải gặp quỷ thật, Cố Nhung cảm thấy nếu để mình đối mặt trực diện với chúng có khi còn sợ hơn, con người sợ bóng đêm chỉ vì không biết liệu có gì lẩn khuất trong đó hay không, cho nên thứ bọn họ sợ là những thứ không biết, là những suy nghĩ không thể khống chế mà sinh ra.
Cố Nhung cũng đang nghĩ nhiều, hơn nữa sau khi trải qua lần phá cửa sổ muốn chạy trốn ở tòa Minh Tâm, cậu nhanh chóng nghĩ đến việc chắc chắn phần trống phía trước không phải bậc thang, mà phần cuối của tầng.
Bọn họ vốn xuống tầng tìm phòng 316 của Diệp Hoa, kết quả sau khi phòng Diệp Hoa mở cửa thì cậu lại vào một nơi quỷ quái, dù cậu đang ở tầng ba, Cố Nhung cảm thấy nếu cậu ngã xuống chắc chắn vẫn sẽ chết.
Cho nên Cố Nhung lập tức thay đổi động tác, dùng chân thăm dò hai bên, phát hiện dù trước mặt trống không nhưng hai bên lại có đường, vì vậy cậu lập tức rút chân về.
“Khụ khụ.”
Cậu theo quy tắc trò chơi mà ho hai tiếng, biểu thị góc này không có ai, sau đó cậu đổi sang hướng khác tiếp tục lần mò đi về trước.
Mặc dù mánh khóe của Cố Nhung dùng được, nhưng con quỷ vây khốn nơi này lại không có đạo đức, Cố Nhung vừa xoay người, giọng nói của nam sinh lại vọng đến từ sau lưng: “Ở đây có “người”, cậu không tuân thủ quy tắc trò chơi.”
Một cái tay lại đập lên vai Cố Nhung lần nữa, chẳng qua lần này không phải động tác đập vai, mà là đẩy Cố Nhung vào nơi trống không kia.
Cố Nhung lảo đảo mất thăng bằng, cơ thể nhẹ nhàng rơi ra khỏi cửa sổ.
Ánh sáng mờ ảo của trăng quầng rọi lên người cậu, từng đợt gió gào thét lọt vào tai khi cậu rơi xuống, Cố Nhung mở to mắt nghiêng đầu nhìn vào nơi mình ngã, đó là tầng năm, phòng 519.
Cũng giống với đêm đó đi lấy nước nóng mà lên nhầm tầng, bọn họ tưởng mình xuống tầng ba, nhưng thật ra là lên tầng năm, mà căn phòng số 316 đó vốn phải là phòng 519 mới đúng.
Lúc này cậu văng ra khỏi cửa sổ phòng 519, chẳng qua vì mất điện nên trong phòng tối om, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, cũng không biết trong đó là người hay quỷ, nhưng Cố Nhung biết trên đời này không có chuyện tự nhiên có quỷ xuất hiện, chắc chắn là lũ ngu phòng 519 kia lại chơi trò kinh dị nào đó, hơn nữa với kinh nghiệm của cậu, trò chơi kinh dị này là trò chơi bốn góc.
Trò này mà cũng dám chơi, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Cố Nhung sợ quỷ, nhưng cậu không sợ chết.
Nhưng Cố Nhung không chấp nhận nổi chuyện mình bị một lũ ngu chơi trò chơi kinh dị liên lụy mà chết.
Cơn giận của cậu dấy lên ý chí chiến đấu trước nay chưa từng có, ngay khi tiếp đất liền dựng ngón giữa lên cửa sổ phòng 519, nếu như Cố Nhung còn kịp nói chuyện, tất nhiên sẽ để lại lời trăn trối: Bố mày sẽ còn trở lại.
Cơ thể rơi thẳng xuống đất, cảm giác đau tràn đến.
Cũng may cậu chết nhanh, chưa đến mười giây sau, Cố Nhung đã phát hiện hai chân mình đứng trên đất —— Cậu sống lại rồi.
Bây giờ thời gian quay về lúc nào rồi?
Cố Nhung đã lâu chưa sống lại chưa kịp thích ứng, cậu giơ tay lên xoay xoay làm nóng người, mở to mắt nhưng vẫn không thấy gì.
“Chơi trò chơi không?”
Tiếng cười quỷ dị của nam sinh xuất hiện sau lưng Cố Nhung.
Thì ra là sống lại vào khoảng thời gian này, Cố Nhung không trả lời câu hỏi của nam quỷ, nhanh chóng lấy di động ra bật sáng màn hình, vừa hay có động tác làm nóng người khởi động, Cố Nhung thuận lợi mở đèn pin, chiếu sáng khung cảnh xung quanh.
Chẳng qua sau khi chiếu sáng, Cố Nhung lại cảm thấy hối hận, đập vào mắt cậu là khung cảnh quen thuộc của phòng 519, chiếc đệm quen thuộc, giữa đệm đặt một cái bàn thấp nhỏ.
Phòng ký túc xá của đại học thành phố Đàm rất rộng, người ở bên trong sẽ không cảm thấy chật chội, nhưng hiện tại trong phòng 519 lại chật kín những “người”.
Mấy con quỷ kia có hình thù kỳ quái, cơ thể thiếu sót không đầy đủ, có con óc lòi ra khỏi đầu, có con thì tròng mắt lủng lẳng ngoài hốc, chỉ còn lại một sợi dây thần kinh treo bên má, còn có con máu chảy đầy mắt, vừa bị Cố Nhung chiếu đèn đến liền nhe răng trợn mắt cười quỷ quyệt nhào về phía cậu.
Đèn pin phụt tắt, Cố Nhung tự tay tắt đi.
Bởi vì cậu không muốn nhìn thấy những con quỷ này nữa, bóng tối rất tốt, rất dễ chịu.
Sau khi tắt đèn đi, những con quỷ kia dường như không thể tấn công cậu được nữa, Cố Nhung cũng không bị đám quỷ kia nhào tới chơi chết.
Chẳng qua trong bóng tối, giọng nói của nam sinh kia lại vang lên sau lưng cậu: “Cậu không tuân theo quy tắc trò chơi…”
“Nhưng tôi đâu nói muốn chơi với cậu, tuân theo quy tắc trò chơi làm gì?” Cố Nhung to gan ngắt lời hắn.
Có lẽ là không đoán được Cố Nhung lại to gan tới vậy, nam quỷ im lặng một lúc, sau đó cười khặc khặc: “Nhưng tất cả chúng ta đều đang chơi, là cậu quấy rầy bọn tôi.”
Cố Nhung lại nói tiếp: “Đứa nào chơi trò này đều là đồ ngu, các cậu bị ngu hết rồi à?”
“…”
Căn phòng lại chìm vào im lặng.
Nam quỷ lại lên tiếng: “Cậu…”
Cố Nhung “thân thiện” ngắt lời hắn: “Tôi sai rồi, tôi đi nhảy lầu đây.”
Nam quỷ: “…”
“Nhưng trước khi chết ——” Cố Nhung nắm chặt điện thoại, nhanh chóng bật sáng màn hình chiếu ra sau lưng, “Tôi muốn nhìn xem mặt mũi cậu đần độn tới mức nào.”
Cố Nhung nương theo ánh sáng, rốt cuộc cũng nhìn thấy kẻ đầu sỏ lôi mình lên tầng năm, nhưng ngoài dự kiến của cậu là cậu đã từng gặp tên này rồi. Hắn chính là người mặc áo sơ mi quần tây đến gõ cửa phòng cậu trước đó, nói phòng mình đầy người, không có nơi ngủ.
Du Kim Hải nói đã từng thấy nửa thân trên của hắn… trong phòng tắm.
Cố Nhung nghĩ có lẽ mình đã từng gặp hắn rồi, là gặp nửa thân dưới của hắn.
Giờ phút này hai mắt nam sinh đỏ ngầu, không ngừng có máu tươi chảy ra như đang khóc lóc bi ai, trong mắt hắn ngập tràn oán độc quỷ quái, có thể thấy được hối hận và đau khổ, khóe miệng lại nhếch lên thành nụ cười, tạo thành sự chênh lệch rõ ràng với lông mày nhíu chặt, dường như hắn cũng không khống chế được nụ cười ấy.
Tư thế của hắn rất vặn vẹo, tay phải làm ra thế muốn bóp lấy cổ Cố Nhung, mà tay trái lại nắm chặt tay phải như đang cố ngăn cản hành động của mình.
Cố Nhung chưa bao giờ thấy con quỷ có cơ thể, hành vi và biểu cảm mâu thuẫn tới như vậy, cứ như cơ thể của hắn có hai người đang cùng dùng chung.
Chỉ là cuối cùng tay trái vẫn không đánh lại tay phải, tay phải đổi hướng bắt lấy tay trái bóp chặt, tay trái nam sinh nổ tung như một cái bánh chẻo, xương trắng vỡ vụn xuyên qua lớp da, khiến người khác chỉ nhìn thôi đã thấy đau.
Cố Nhung không muốn bị đôi tay ấy bẻ gãy cổ, cho nên thừa dịp tay phải nam sinh bóp nát tay trái, cậu vội quay người chạy ra ban công, cắm thẳng đầu nhảy khỏi cửa sổ, trước khi nhảy còn kịp để lại lời trăn trối ——
“Thằng – chó – ngu!”
Cậu đã sớm muốn chửi như vậy.
Tiếng của Cố Nhung vang vọng dưới ánh trăng.
Vì lần này điều chỉnh được tư thế, cho nên Cố Nhung chết nhanh hơn lần trước, hơn nữa không bị đau.
Cậu cảm thấy mình đã biết được quy luật nào đó, hệt như chỉ cần mình lặp lại cách chết, lần đầu chết đau đớn, những lần sau sẽ không đau như vậy nữa.
Nhưng quá trình chờ đợi cái chết không khiến người ta thấy dễ chịu, cho dù chết đi bao nhiêu lần, Cố Nhung đều cảm thấy cố gắng bớt chết được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, quan trọng nhất là cậu đã đồng ý với Thẩm Thu Kích sẽ bảo vệ mạng sống của mình.
Nếu như không phải bây giờ Thẩm Thu Kích không có mặt, cậu chỉ có thể tự dựa vào bản thân, Cố Nhung sẽ không dùng tới hạ sách này, hi vọng Thẩm Thu Kích biết rồi sẽ không giận… Không, cậu không nói, Thẩm Thu Kích sẽ không biết.
Thời gian lại đảo ngược lần nữa, đưa Cố Nhung đến trước thời điểm tử vong.
“Chơi trò chơi không?”
Đây là lần thứ ba nam sinh nở nụ cười quỷ quyệt hỏi cậu câu này, nhưng lần này Cố Nhung còn cười vui vẻ hơn cả nó.
Cố Nhung nói: “Chơi chứ, ha ha.”
Cậu còn học Thẩm Thu Kích thêm hai tiếng “ha ha” giết người không cần dao vào cuối câu.
Nam quỷ không ngờ có người tìm chết còn vui vẻ được tới vậy, ngạc nhiên đứng ngẩn ra.
Cố Nhung thừa dịp hắn đang ngơ ngác, nhanh chóng đắp thêm một câu: “Tôi muốn chơi bút tiên.”
“Bút tiên?” Nam quỷ hơi bất ngờ với câu trả lời của cậu.
“Đúng vậy.” Cố Nhung đảo khách thành chủ, hỏi lại nam quỷ, “Chơi không?”
Nam quỷ im lặng không nói gì như đang suy nghĩ, Cố Nhung lập tức khiêu khích hắn: “Chẳng phải cậu hỏi tôi có muốn chơi trò chơi không à? Cái này mà còn do dự? Có phải cậu không chơi nổi không?”
“Được.” Quả nhiên nam quỷ bị Cố Nhung cho vào tròng, đồng ý ngay tắp lự, “Vậy chúng ta chơi bút tiên.”
Giọng nói ma quỷ của nam sinh vừa mới dứt, bóng tối dần biến mất, trong phòng sáng lên, chiếc bàn thấp giữa phòng có một ngọn nến đỏ đã bị đốt cháy hơn phân nửa, sáp nến tan ra như máu nóng ngưng đọng trên mặt bàn và thân nến, ánh lửa phản chiếu cũng không phải màu cam bình thường mà là màu xanh lục quỷ dị.
Ở nơi ánh nến xanh chiếu sáng không có bất cứ con quỷ nào, nhưng Cố Nhung có thể nhìn thấy bọn chúng không ngừng lao vào chỗ sáng như con thiêu thân.
Tiếp theo đó, ánh nến hơi lập lòe, trên chiếc bàn trống rỗng có thêm một nam sinh.
Tay phải nam sinh cầm một chiếc bút đỏ, tay trái bóp lấy cổ mình, hắn lại như không có cảm giác gì nghiêng đầu nhìn Cố Nhung, cười nói: “Ngồi đi, không phải cậu muốn chơi bút tiên à?”
Cố Nhung đi qua, ngồi đối diện với hắn.
Nhìn vào tờ giấy đặt trên bàn con, trên giấy viết một chữ chết màu đen to tướng, Cố Nhung không khỏi nhíu mày: Đồ bút tiên chết dẫm, trên giấy chỉ có chữ “chết”, thế thì cậu hỏi được cái mẹ gì?
Nam sinh nắm chặt bút, đặt tay lên mặt giấy, mời Cố Nhung hỏi trước: “Hỏi đi.”
“Chờ đã.” Cố Nhung vươn tay ngăn cản, “Chữ này là cậu viết, tôi cũng phải viết chữ, đừng cho là tôi không biết quy tắc trò chơi, người chơi bút tiên đều có quyền viết chữ liên quan đến câu hỏi của mình.”
Nam quỷ “Ái chà” cười lạnh, châm chọc Cố Nhung: “Cậu mà cũng đòi quyền lợi với tôi?”
“Không cho tôi viết chữ, tôi sẽ không chơi với cậu nữa, tôi muốn đi nhảy lầu.” Cố Nhung khoanh tay, bình thản nói.
Nam quỷ: “…”
Cố Nhung tiếp tục đưa ra yêu cầu: “Hơn nữa tôi muốn hỏi trước, cậu không đồng ý tôi sẽ đi nhảy lầu luôn.”
Nam quỷ cho tới giờ chưa từng gặp ai lấy cái chết ra uy hiếp nó, hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt: Sao nghe Cố Nhung nói như kiểu hắn muốn Cố Nhung sống lắm ấy nhỉ? Rõ ràng phải là hắn giết Cố Nhung, mà Cố Nhung sợ hắn muốn chết mới đúng kịch bản.
Nhưng nam quỷ bút tiên không thể từ chối yêu cầu của người chơi, cho nên hắn đồng ý với yêu cầu của Cố Nhung, cũng đưa một chiếc bút đen cho cậu: “Được, cậu viết đi.”
Cố Nhung nhận lấy bút đen, nhanh chóng viết hai chữ “Thằng ngu” lên tờ giấy trắng.
Sau khi viết xong, Cố Nhung chủ động vươn tay về phía nam quỷ, bắt lấy bút đỏ: “Chơi thôi.”
Nam quỷ câm nín nhìn hai con chữ kia, cảm giác Cố Nhung sẽ hỏi một câu không tốt đẹp gì cho lắm, nhưng dù sao Cố Nhung cũng phải chết, cho nên nam quỷ “chịu nhục” nắm chặt lấy bút đỏ với Cố Nhung.
“Bút tiên bút tiên mau hiển linh…”
“Bút tiên bút tiên mau hiển linh…”
Cố Nhung rất mong chờ trò chơi này, chưa đọc xong ba câu mời bút tiên, bút đã bắt đầu cử động, cậu học theo nam quỷ, trầm giọng cười nói: “Bút tiên bút tiên cho tôi biết, có phải người chơi trò này với tôi là thằng ngu hay không?”
Bởi vì đang chơi bút tiên, cho nên nam quỷ nhất định phải nghe theo quy tắc trò chơi.
Chưa đọc xong ba câu gọi quỷ, hắn đã không thể khống chế ngòi bút được nữa, nhưng Cố Nhung có thể, cho nên bút đỏ dưới sự khống chế của Cố Nhung mà chuyển qua hai chữ “Thằng ngu” kia, đồng thời khoanh một vòng tròn xinh đẹp.
Thân là sinh viên khoa mỹ thuật, Cố Nhung là người có thể vẽ ra một vòng tròn hoàn hảo.
Cố Nhung cũng rất hài lòng với vòng tròn mình vẽ, cậu thoáng nhìn vào vòng tròn rồi tỏ vẻ ngạc nhiên, vừa thán phục vừa sợ hãi cảm thán: “Oa, bút tiên nói cho tôi biết cậu đúng là thằng ngu rồi, bút tiên linh thật đấy.”
Nam quỷ: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.