Chương 1: Hôm nay,tôi thất tình rồi
Hạ Vũ
26/06/2017
Thật sự rất buồn. Giống như có một tảng đá màu đen lớn thật lớn, che phủ cả bầu trời trên cao. Lại như có thêm một lực ép nặng trĩu đè xuống
lồng ngực, kéo trì trệ cả tinh thần. Thật sự rất muốn khóc. Nghĩ đến
việc người ta rời đi, nghĩ đến việc mình bị bỏ lại một mình, thật sự rất muốn khóc. Ngồi một hồi khóc thật luôn. Vậy mới nhẹ bớt nỗi lòng.
Chẳng ở nổi trong nhà, phải chạy ra ngoài. Người không, mình không, chẳng cầu kì quần áo, mũ nón. Chỉ muốn được ra ngoài. Gọi một người cùng đi, hoặc thêm một người nữa, nhưng không nhiều. Đi ăn gì đó, uống chút gì đó. Chuyện trò nói cười. Nói một hồi cũng chẳng tránh được việc nói về người ấy nhưng chỉ là nòi bâng quơ, đại khái. Chẳng cho ai thấu rõ lòng đang rất buồn, thật sự rất buồn.
Tàn tiệc, về, có chút say, nhưng không cho ai kiềm giữ, không cho ai cùng về. Người ấy đi rồi, rất nhiều chuyện ở phía trước phải một mình đối diện, giờ phải một mình trước cho quen. Cũng không phải lần đầu tiên bất lực buông tay để một người ra đi.
Đầu tiên là phải đối diện với màn đêm tĩnh lặng. Thời gian và không gian thường khiến những nỗi nhớ thương cuộn về nhiều nhất. Cứ nằm đó, khuya rất khuya so với những ngày còn người. Làm đủ việc, xem đủ thứ vớ vẩn, đến khi trễ lắm rồi, mệt lắm rồi mới chịu nhắm mắt ngủ yên. Bản thân biết, từ nay, sẽ còn rất nhiều đêm như vậy nữa.
Tiếp theo là phải đối diện với những ngày giông bão, khó khăn. Đối diện và tiếp tục cái cuộc sống vẫn không ngừng trôi chảy. Nhiều lúc bận quá, nhiều lúc chẳng còn nhớ về. Nhưng khi tất cả đã xong, một mình ngồi lại, rã rời. Nỗi nhớ mong và khao khát được ở bên như dâng lên đến cực đại. Giông bão của cuộc đời là giông bão nhỏ. Đối diện với giông bão một mình, không có người, mới là giông bão lớn. Bão tố lòng.
Và cuối cùng là phải đối diện với những lần gặp gỡ mới, đắn đo chẳng biết có nên bước tiếp nữa hay không. Dù có bước rồi, cũng chẳng giám lún sâu như ngày trước nữa. Suy nghĩ thay đổi nhiều. Nhiệt huyết, nỗ lực, hy sinh, cũng chẳng còn được như câu chuyện vừa trải qua.
Hôm nay tôi thất tình rồi.
Đến tuổi này rồi, biết rằng tình yêu chẳng là tất cả, chẳng là duy nhất, tối quan trọng nữa. Nhưng một ngày thất tình vẫn là một ngày rất đáng nhớ.
Vẫn là một ngày ảnh hưởng rất nhiều đến mai sau.
Chẳng ở nổi trong nhà, phải chạy ra ngoài. Người không, mình không, chẳng cầu kì quần áo, mũ nón. Chỉ muốn được ra ngoài. Gọi một người cùng đi, hoặc thêm một người nữa, nhưng không nhiều. Đi ăn gì đó, uống chút gì đó. Chuyện trò nói cười. Nói một hồi cũng chẳng tránh được việc nói về người ấy nhưng chỉ là nòi bâng quơ, đại khái. Chẳng cho ai thấu rõ lòng đang rất buồn, thật sự rất buồn.
Tàn tiệc, về, có chút say, nhưng không cho ai kiềm giữ, không cho ai cùng về. Người ấy đi rồi, rất nhiều chuyện ở phía trước phải một mình đối diện, giờ phải một mình trước cho quen. Cũng không phải lần đầu tiên bất lực buông tay để một người ra đi.
Đầu tiên là phải đối diện với màn đêm tĩnh lặng. Thời gian và không gian thường khiến những nỗi nhớ thương cuộn về nhiều nhất. Cứ nằm đó, khuya rất khuya so với những ngày còn người. Làm đủ việc, xem đủ thứ vớ vẩn, đến khi trễ lắm rồi, mệt lắm rồi mới chịu nhắm mắt ngủ yên. Bản thân biết, từ nay, sẽ còn rất nhiều đêm như vậy nữa.
Tiếp theo là phải đối diện với những ngày giông bão, khó khăn. Đối diện và tiếp tục cái cuộc sống vẫn không ngừng trôi chảy. Nhiều lúc bận quá, nhiều lúc chẳng còn nhớ về. Nhưng khi tất cả đã xong, một mình ngồi lại, rã rời. Nỗi nhớ mong và khao khát được ở bên như dâng lên đến cực đại. Giông bão của cuộc đời là giông bão nhỏ. Đối diện với giông bão một mình, không có người, mới là giông bão lớn. Bão tố lòng.
Và cuối cùng là phải đối diện với những lần gặp gỡ mới, đắn đo chẳng biết có nên bước tiếp nữa hay không. Dù có bước rồi, cũng chẳng giám lún sâu như ngày trước nữa. Suy nghĩ thay đổi nhiều. Nhiệt huyết, nỗ lực, hy sinh, cũng chẳng còn được như câu chuyện vừa trải qua.
Hôm nay tôi thất tình rồi.
Đến tuổi này rồi, biết rằng tình yêu chẳng là tất cả, chẳng là duy nhất, tối quan trọng nữa. Nhưng một ngày thất tình vẫn là một ngày rất đáng nhớ.
Vẫn là một ngày ảnh hưởng rất nhiều đến mai sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.