Chương 47: Mềm nhũn rồi
Vương Khiết Băng (Yu)
28/11/2023
Đợi khi Trần Dao đã bái tế xong liệt tổ liệt tông nhà họ Tống thì họ
cũng đã dời ra sảnh chính, đến lúc này thì Diêu Tích Hân mới có thể ôm
con gái vào lòng, quả nhiên là linh cảm của một người mẹ không hề sai
mà, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy cô thì bà ấy đã biết cô chính là Bác
Nhã, chính là tiểu Đậu Nha của bà ấy mà.
Vốn dĩ thời gian đã trôi qua hơn mười tám năm, bà ấy tưởng rằng đã không còn cơ hội nhìn thấy con gái của mình nữa, không ngờ rằng ông trời vẫn còn thương xót cho đôi phu phụ bọn họ. Cũng may là con gái của bọn họ không sao… Cũng may là không sao hết…
Đương nhiên với tâm lý của một người mẹ mất con nhiều năm thì cảm xúc của Diêu Tích Hân bây giờ thật sự không ổn định chút nào, Trần Dao cũng phải cố gắng lắm mới có thể trấn an được bà ấy, nhưng nói sao thì cái tên Trần Dao cũng đã gắn liền với cô những năm qua, bây giờ đột ngột lại gọi cô bằng cái tên Bác Nhã xa lạ… Cảm giác có chút kì quái, cũng có chút không quen.
Đã như thế thì Tống Hoành cũng quyết định giữ lại tên này cho cô, họ đã bàn bạc việc đưa cô vào hộ khẩu Tống gia, với tên Tống Dao. Tuy nhiên thì bây giờ Lục gia mới lên tiếng, người lên tiếng chính là Lục Hạo Vinh, ông ấy nhìn cô rồi nhìn Tống Hoành, nói:
- Chuyện là… Bây giờ Dao Dao cũng đã mang thai rồi, Lục gia cũng sớm định sẽ tổ chức hôn lễ cho hai đứa nó rồi. Hay là cứ trực tiếp để tên Dao Dao vào hộ khẩu Lục gia có được không?
Nhưng đến đây thì Tống Hoành liền nhíu mày, hiển nhiên thì cái nhíu mày đầy sát khí của ông ấy cũng làm cho Lục Hạo Vinh phải lo lắng, còn Lý Giai Thù thì đã sớm chắp tay cầu nguyện cho Lục Nam Trấn. Vốn dĩ bọn họ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ rơi vào ngõ cụt và lại có một người ngăn cản cuộc hôn nhân này, đúng lúc đó thì cô lại nắm lấy tay của cha mình, ánh mắt có chút đáng thương nhìn ông ấy.
Nói sao thì Tống Hoành cũng chỉ là thương con gái thôi mà, cô chỉ mới có mười tám tuổi đã phải mang thai rồi, không chỉ vậy mà ít nhiều chắc chắn Lục gia cũng có làm khó trước đó, bây giờ ông ấy xót con gái nên mới muốn làm khó nhà họ Lục một chút, nhưng nhìn mà xem… Rõ ràng là con gái của ông ấy không nỡ làm Lục gia hay nói đúng hơn là Lục Nam Trấn buồn lòng mà.
- Dù sao thì cũng đã định xong rồi, trước tiên thì Dao Dao vẫn sẽ nhập tịch vào nhà họ Tống. Đợi khi nào Lục gia mang sính lễ đến thì tính sau, còn từ nay về sau thì Dao Dao sẽ ở lại đây.
Vốn dĩ Lục Hạo Vinh và An Tương sẽ thuận theo ý của Tống Hoành, nhưng Lục Nam Trấn lại đứng lên phản đối. Đương nhiên là khi anh phản đối thì Tống Hoành cũng nhíu mày nhìn anh, nhưng Lục Nam Trấn không quan tâm, anh từ từ bước đến chỗ của ông ấy, sau đó cúi đầu nói:
- Mặc dù con biết là bác thương nhớ con gái, nhưng Dao Dao là vợ của con, hơn nữa cô ấy còn đang mang thai… Để cô ấy ở lại đây, con không an tâm.
Lục Hạo Vinh bây giờ thật sự rất muốn may cái miệng của thằng con thẳng tính này lại, ở đây là đâu chứ? Là Tống gia đó! Ở trên cái đất Nam Thành thì còn chỗ nào an toàn hơn Tống gia? Đừng nói là Lý gia, đến cả quân đội của chính phủ cũng chưa chắc lọt được vào đây. Tống gia đã có từ ngàn năm trước, xuất thân tướng võ có, tướng văn cũng có, hậu cung cung phi cũng có, hoàng thân quốc thích cũng có… Từ trước đến nay nhìn Tống gia có vẻ như không tranh với đời, nhưng gia tộc của họ được xem là thầy của Hoàng Đế nhiều thời đấy! Không phải chỗ có thể nên chọc giận đâu.
Tuy nhiên thì Tống Hoành lại muốn xem đứa con rể này có thể ra oai được bao lâu, ngay sau đó ông ấy liền bảo Lục Nam Trấn đến sân sau. Lúc này Diêu Tích Hân liền lắc đầu thở dài, nhưng cô lại không hiểu, còn nhỏ giọng hỏi:
- M… Mẹ… Có chuyện gì sao ạ?
- Sân sau là võ đài, chắc hẳn cha con muốn tỉ thí với Nam Trấn rồi. Trước kia cha con là võ sư có mở võ đường… Lần này e là…
Vừa nghe dứt câu là cô liền lập tức chạy đi theo sau, cả Lý gia và Lục gia cũng nhanh chóng đuổi theo sau. Nhưng khi họ đến thì đã thấy Lục Nam Trấn và Tống Hoành đứng trên võ đài rồi, trong lúc này thì cô thật sự rất lo lắng, nói sao thì từ nhỏ Lục Nam Trấn cũng chỉ có học, học và học, làm gì biết võ chứ… Lỡ như bị đánh chết thì sao đây!
Lúc này Tống Dao thật sự rất lo cho anh, cô liền lớn giọng nói:
- Nam Trấn, anh đừng làm liều nữa! Mau xuống đây, có chuyện gì thì từ từ nói… Em… Em có thể ở lại đây mà.
- Không được! Dao Dao, anh đã hứa với Tiểu Đồng sẽ chăm sóc em thật tốt. Anh không muốn làm kẻ bội ước.
Sau đó thì Tống Hoành và Lục Nam Trấn thật sự đã đánh nhau… À không, nói đúng hơn là Lục Nam Trấn bị đánh như bao cát, anh hoàn toàn không phải đối thủ của Tống Hoành, nhưng anh vẫn rất cứng đầu không chịu thua. Đến mức này thì An Tương cũng nhận ra được trước kia bản thân đã tàn nhẫn như thế nào, hóa ra cảm giác không được chấp nhận là như vậy sao? Vậy mà trước kia bà ấy năm lần bảy lượt làm khó cô… Khi đó cô còn thống khổ như thế nào nữa chứ?
Đánh được một lúc thì gương mặt của Lục Nam Trấn cũng đã bầm không ít chỗ, khóe miệng còn chảy ra một ít máu, đến mức này thì cô hoàn toàn không thể chịu được mà trực tiếp đi lên võ đài để đỡ anh, nhìn thấy Tống Dao định chạy đến thì Lục Nam Trấn liền ngay lập tức nhận thua. Đương nhiên Tống Hoành cũng nhanh chóng dừng tay lại, ông ấy chỉ khoanh tay trước ngực rồi nhìn anh.
Nhưng khi Tống Dao đến thì cô đã trực tiếp khóc luôn, Lục Nam Trấn hốt hoảng liền ôm lấy cô, còn nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt của cô, cười nói:
- Dao Dao, anh không sao, không sao thật mà… Em xem, anh vẫn rất khỏe mạnh đây thôi. Nhưng mà Dao Dao… Anh xin lỗi… Anh thua rồi.
Cô lắc đầu, sau đó còn vòng tay ôm lấy anh, một người cứng đầu như Lục Nam Trấn làm gì có chuyện chịu thua chứ, nếu như không phải cô chơi lớn thì anh thật sự sẽ bị đánh chết mất. Hiển nhiên thì sau một màn này thì Tống Hoành cũng nhận thấy được con người của Lục Nam Trấn quả thật không tồi, giao con gái cho anh cũng không tệ như ông ấy từng nghĩ, đến đây thì Tống Hoành liền xua xua tay, nói:
- Được rồi, được rồi, khóc lóc cái gì chứ, cũng đâu có đánh chết cậu ta được. Đi đi đi, đi theo cậu ta về Tây Thành đi, khi nào tổ chức hôn lễ thì báo về nhà một câu là được rồi.
Nói xong thì Tống Hoành liền khí phách rời đi, cô lúc này mới nhìn theo bóng dáng của cha mình, nhẹ nhàng mỉm cười, rồi nói:
- Cảm ơn… Cha!
Một chữ “cha” đã khiến cho bước chân của Tống Hoành có chút khựng lại, nhưng ông ấy vẫn rất ngoan cường mà bước tiếp. Có lẽ đây là chuyện tốt, dù rằng họ không hoàn thành được bổn phận làm cha làm mẹ, nhưng ít nhất thì họ vẫn có thể chúc phúc cho con gái của mình.
Và chính bản thân cô cũng không dám tin, chỉ là một chuyến đi chơi ngắn ngủi mà lại có thể thay đổi cả cuộc đời của cô.
Từ nay về sau, cô chính là Tống Dao! Là con cháu của Tống gia, nhưng mãi là vợ của Lục Nam Trấn!
Vốn dĩ thời gian đã trôi qua hơn mười tám năm, bà ấy tưởng rằng đã không còn cơ hội nhìn thấy con gái của mình nữa, không ngờ rằng ông trời vẫn còn thương xót cho đôi phu phụ bọn họ. Cũng may là con gái của bọn họ không sao… Cũng may là không sao hết…
Đương nhiên với tâm lý của một người mẹ mất con nhiều năm thì cảm xúc của Diêu Tích Hân bây giờ thật sự không ổn định chút nào, Trần Dao cũng phải cố gắng lắm mới có thể trấn an được bà ấy, nhưng nói sao thì cái tên Trần Dao cũng đã gắn liền với cô những năm qua, bây giờ đột ngột lại gọi cô bằng cái tên Bác Nhã xa lạ… Cảm giác có chút kì quái, cũng có chút không quen.
Đã như thế thì Tống Hoành cũng quyết định giữ lại tên này cho cô, họ đã bàn bạc việc đưa cô vào hộ khẩu Tống gia, với tên Tống Dao. Tuy nhiên thì bây giờ Lục gia mới lên tiếng, người lên tiếng chính là Lục Hạo Vinh, ông ấy nhìn cô rồi nhìn Tống Hoành, nói:
- Chuyện là… Bây giờ Dao Dao cũng đã mang thai rồi, Lục gia cũng sớm định sẽ tổ chức hôn lễ cho hai đứa nó rồi. Hay là cứ trực tiếp để tên Dao Dao vào hộ khẩu Lục gia có được không?
Nhưng đến đây thì Tống Hoành liền nhíu mày, hiển nhiên thì cái nhíu mày đầy sát khí của ông ấy cũng làm cho Lục Hạo Vinh phải lo lắng, còn Lý Giai Thù thì đã sớm chắp tay cầu nguyện cho Lục Nam Trấn. Vốn dĩ bọn họ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ rơi vào ngõ cụt và lại có một người ngăn cản cuộc hôn nhân này, đúng lúc đó thì cô lại nắm lấy tay của cha mình, ánh mắt có chút đáng thương nhìn ông ấy.
Nói sao thì Tống Hoành cũng chỉ là thương con gái thôi mà, cô chỉ mới có mười tám tuổi đã phải mang thai rồi, không chỉ vậy mà ít nhiều chắc chắn Lục gia cũng có làm khó trước đó, bây giờ ông ấy xót con gái nên mới muốn làm khó nhà họ Lục một chút, nhưng nhìn mà xem… Rõ ràng là con gái của ông ấy không nỡ làm Lục gia hay nói đúng hơn là Lục Nam Trấn buồn lòng mà.
- Dù sao thì cũng đã định xong rồi, trước tiên thì Dao Dao vẫn sẽ nhập tịch vào nhà họ Tống. Đợi khi nào Lục gia mang sính lễ đến thì tính sau, còn từ nay về sau thì Dao Dao sẽ ở lại đây.
Vốn dĩ Lục Hạo Vinh và An Tương sẽ thuận theo ý của Tống Hoành, nhưng Lục Nam Trấn lại đứng lên phản đối. Đương nhiên là khi anh phản đối thì Tống Hoành cũng nhíu mày nhìn anh, nhưng Lục Nam Trấn không quan tâm, anh từ từ bước đến chỗ của ông ấy, sau đó cúi đầu nói:
- Mặc dù con biết là bác thương nhớ con gái, nhưng Dao Dao là vợ của con, hơn nữa cô ấy còn đang mang thai… Để cô ấy ở lại đây, con không an tâm.
Lục Hạo Vinh bây giờ thật sự rất muốn may cái miệng của thằng con thẳng tính này lại, ở đây là đâu chứ? Là Tống gia đó! Ở trên cái đất Nam Thành thì còn chỗ nào an toàn hơn Tống gia? Đừng nói là Lý gia, đến cả quân đội của chính phủ cũng chưa chắc lọt được vào đây. Tống gia đã có từ ngàn năm trước, xuất thân tướng võ có, tướng văn cũng có, hậu cung cung phi cũng có, hoàng thân quốc thích cũng có… Từ trước đến nay nhìn Tống gia có vẻ như không tranh với đời, nhưng gia tộc của họ được xem là thầy của Hoàng Đế nhiều thời đấy! Không phải chỗ có thể nên chọc giận đâu.
Tuy nhiên thì Tống Hoành lại muốn xem đứa con rể này có thể ra oai được bao lâu, ngay sau đó ông ấy liền bảo Lục Nam Trấn đến sân sau. Lúc này Diêu Tích Hân liền lắc đầu thở dài, nhưng cô lại không hiểu, còn nhỏ giọng hỏi:
- M… Mẹ… Có chuyện gì sao ạ?
- Sân sau là võ đài, chắc hẳn cha con muốn tỉ thí với Nam Trấn rồi. Trước kia cha con là võ sư có mở võ đường… Lần này e là…
Vừa nghe dứt câu là cô liền lập tức chạy đi theo sau, cả Lý gia và Lục gia cũng nhanh chóng đuổi theo sau. Nhưng khi họ đến thì đã thấy Lục Nam Trấn và Tống Hoành đứng trên võ đài rồi, trong lúc này thì cô thật sự rất lo lắng, nói sao thì từ nhỏ Lục Nam Trấn cũng chỉ có học, học và học, làm gì biết võ chứ… Lỡ như bị đánh chết thì sao đây!
Lúc này Tống Dao thật sự rất lo cho anh, cô liền lớn giọng nói:
- Nam Trấn, anh đừng làm liều nữa! Mau xuống đây, có chuyện gì thì từ từ nói… Em… Em có thể ở lại đây mà.
- Không được! Dao Dao, anh đã hứa với Tiểu Đồng sẽ chăm sóc em thật tốt. Anh không muốn làm kẻ bội ước.
Sau đó thì Tống Hoành và Lục Nam Trấn thật sự đã đánh nhau… À không, nói đúng hơn là Lục Nam Trấn bị đánh như bao cát, anh hoàn toàn không phải đối thủ của Tống Hoành, nhưng anh vẫn rất cứng đầu không chịu thua. Đến mức này thì An Tương cũng nhận ra được trước kia bản thân đã tàn nhẫn như thế nào, hóa ra cảm giác không được chấp nhận là như vậy sao? Vậy mà trước kia bà ấy năm lần bảy lượt làm khó cô… Khi đó cô còn thống khổ như thế nào nữa chứ?
Đánh được một lúc thì gương mặt của Lục Nam Trấn cũng đã bầm không ít chỗ, khóe miệng còn chảy ra một ít máu, đến mức này thì cô hoàn toàn không thể chịu được mà trực tiếp đi lên võ đài để đỡ anh, nhìn thấy Tống Dao định chạy đến thì Lục Nam Trấn liền ngay lập tức nhận thua. Đương nhiên Tống Hoành cũng nhanh chóng dừng tay lại, ông ấy chỉ khoanh tay trước ngực rồi nhìn anh.
Nhưng khi Tống Dao đến thì cô đã trực tiếp khóc luôn, Lục Nam Trấn hốt hoảng liền ôm lấy cô, còn nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt của cô, cười nói:
- Dao Dao, anh không sao, không sao thật mà… Em xem, anh vẫn rất khỏe mạnh đây thôi. Nhưng mà Dao Dao… Anh xin lỗi… Anh thua rồi.
Cô lắc đầu, sau đó còn vòng tay ôm lấy anh, một người cứng đầu như Lục Nam Trấn làm gì có chuyện chịu thua chứ, nếu như không phải cô chơi lớn thì anh thật sự sẽ bị đánh chết mất. Hiển nhiên thì sau một màn này thì Tống Hoành cũng nhận thấy được con người của Lục Nam Trấn quả thật không tồi, giao con gái cho anh cũng không tệ như ông ấy từng nghĩ, đến đây thì Tống Hoành liền xua xua tay, nói:
- Được rồi, được rồi, khóc lóc cái gì chứ, cũng đâu có đánh chết cậu ta được. Đi đi đi, đi theo cậu ta về Tây Thành đi, khi nào tổ chức hôn lễ thì báo về nhà một câu là được rồi.
Nói xong thì Tống Hoành liền khí phách rời đi, cô lúc này mới nhìn theo bóng dáng của cha mình, nhẹ nhàng mỉm cười, rồi nói:
- Cảm ơn… Cha!
Một chữ “cha” đã khiến cho bước chân của Tống Hoành có chút khựng lại, nhưng ông ấy vẫn rất ngoan cường mà bước tiếp. Có lẽ đây là chuyện tốt, dù rằng họ không hoàn thành được bổn phận làm cha làm mẹ, nhưng ít nhất thì họ vẫn có thể chúc phúc cho con gái của mình.
Và chính bản thân cô cũng không dám tin, chỉ là một chuyến đi chơi ngắn ngủi mà lại có thể thay đổi cả cuộc đời của cô.
Từ nay về sau, cô chính là Tống Dao! Là con cháu của Tống gia, nhưng mãi là vợ của Lục Nam Trấn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.