Chương 13: Vẫn còn khúc mắc
Vương Khiết Băng (Yu)
17/11/2023
Đợi khi Lục Nam Trấn đã đi về
phòng rồi thì Lục Hạo Vinh mới đưa mắt nhìn về phía của An Tương, ông ấy liền nhìn vợ mình bằng cặp mắt trêu đùa, sau đó còn nói:
- Sao rồi? Còn ý kiến gì nữa không?
An Tương biết rằng chồng đang trêu mình nên cũng chỉ biết thở dài, sau đó thì bước đến chỗ của ông ấy, ngồi xuống bên cạnh rồi lại nói:
- Còn dám có ý kiến gì nữa sao? Một lần là đủ để tôi sợ mất mật rồi. Hơn nữa... Đứa bé Trần Dao này đúng là thật thà thật đó, nếu như không phải Nam Trấn tìm được nó, chắc nó định cả đời không nhận danh phận.
Thật ra thì ngay từ đầu ông ấy đã biết Lục Nam Trấn và Trần Dao có tình cảm với nhau, nếu như tính cách và nhân cách của Trần Dao không tốt thì ông ấy đã sớm ra mặt phản đối rồi. Nhưng trải qua hai năm nhìn nhận, Lục Hạo Vinh lại thấy con người của Trần Dao thật sự không tệ chút nào, tuy rằng không phải thiên kim quyền quý, nhưng vẻ ngoài đoan chính, ăn nói cẩn thận, tính cách cũng rất tốt, hoàn toàn không thua kém gì với các tiểu thư khác... Chỉ đáng tiếc lúc đó Trần Dao vẫn là một cô hầu nhỏ không chút thân phận, mà An Tương lại là người có ám ảnh bởi hai chữ thân phận, nên bà ấy mới có thành kiến với mối hôn sự này.
Nhưng bây giờ thì hay rồi, làm căng mọi chuyện lên, chẳng những không giúp ích gì mà còn khiến cho Lục Nam Trấn từ bỏ quyền thừa kế Lục gia. Nhìn sang Lục Nam Kỳ thì thằng nhóc này cũng không có hứng thú với Lục gia, vì để cưới Trần Dao mà Lục Nam Trấn cũng từ bỏ Lục gia, thử hỏi bây giờ ông ấy phải làm sao đây?
Nhắc đi cũng phải nhắc lại, nếu như đứa bé trong bụng của Trần Dao là một bé trai, thì nó rất có thể sẽ là người thừa kế duy nhất cho đến thời điểm hiện tại. Nhưng với dáng vẻ này của An Tương đối với Trần Dao, thì chắc là Lục Nam Trấn cũng sẽ không cho phép con mình tiếp quản quyền thừa kế đâu, càng nghĩ lại càng đau đầu.
Lúc này thì Lục Nam Kỳ vẫn còn đang khá bất ngờ, vốn dĩ cậu ta có cảm tình với Trần Dao, hẳn là Lục Nam Trấn cũng biết, cho nên ngày hôm đó anh mới cố ý cho cậu ta nhìn thấy cảnh tượng ngại ngùng kia. Bây giờ không chỉ Trần Dao được sự chấp nhận từ cha mẹ, đến con cũng đã mang rồi, đó đồng nghĩa với việc cô đã được ấn định làm dâu nhà họ Lục... Nhưng với một người có tính cách đơn thuần như Trần Dao, liệu có chịu nổi áp lực của bậc con dâu hào môn hay không?
Trong lúc cậu ta đang suy nghĩ thì Lục Hạo Vinh lại nhìn đến, ông ấy thở dài một tiếng, rồi lại nói:
- Nam Kỳ à, nói sao thì Đàm gia cũng là gia đình tốt, lại có mối quan hệ với nhà ta nhiều năm qua... Anh con với Tiểu Du không thể thành đôi... Vậy, con cân nhắc con bé một chút đi.
- Cha à, con biết Tiểu Du rất tốt, nhưng con không thể làm lỡ dở người ta được.
Nói xong thì Lục Nam Kỳ cũng đứng dậy và rời đi, để lại An Tương với vẻ mặt đầy bất ngờ. Đứa con này của bà ấy từ trước đến giờ chưa từng nổi nóng hay phản kháng lại chỉ định của cha mẹ, bây giờ nó cũng đổi tính rồi sao?
- Bà nhìn đi, rõ ràng hai đứa con trai đều không thích Tiểu Du. Thôi thì bà cứ nói với con bé là nhà chúng ta không có duyên, đừng làm dang dở người ta.
- Dù không làm con dâu của tôi thì tôi xem nó như con gái, như vậy cũng không được sao? Tiểu Du ngoan ngoãn hiểu chuyện, so với... Haizzz, thôi tôi cũng không quản nữa, ba cha con mấy người muốn làm gì thì làm.
Dứt lời thì An Tương cũng rời đi, chỉ đề lại Lục Hạo Vinh phải thở dài. Nhìn biểu hiện của An Tương thì chắc hẳn bà ấy vẫn còn lưu luyến đứa con dâu Đàm Tuyết Du này lắm, nhưng biết làm sao bây giờ? Cả hai đứa con trai của bà ấy đều không thích con gái nhà người ta, nếu cứ bắt người ta lui tới thì cũng không tốt cho thanh danh... Lỡ mà cả đời người ta không gả được thì sao đây! Đúng là chuyện của phụ nữ luôn mệt mỏi mà.
Bất chợt lúc này thì Lục Hạo Vinh mới nhớ đến một việc, có lẽ sắp tới Trần Dao phải trải qua một lượt rất nhiều chuyện thì may ra mới có thể khiến An Tương mở lòng, nói sao thì Đàm Tuyết Du có gia thế tốt, lại biết cách hành xử... So với một Trần Dao thì hẳn là bà ấy sẽ thấy không vui, thôi thì trước mắt ông ấy nên dặn dò Lục Nam Trấn nên tìm Trần Dao nói chuyện, hoặc là đăng ký kết hôn trước... Còn chuyện mẹ chồng nàng dâu hòa hợp, thì lại tính sau vậy.
Nghĩ là làm, ông ấy liền phân phó cho thư ký thân cận của mình đi làm việc, thứ nhất là tìm xem Trần Dao bây giờ đang ở đâu và sống có ổn không. Thứ hai là hẹn Trần Dao vào một ngày nào đó, rồi họ sẽ đối mặt với nhau, đương nhiên là chỉ có ông ấy và cô mà thôi.
Tạm thời nên như vậy.
- Sao rồi? Còn ý kiến gì nữa không?
An Tương biết rằng chồng đang trêu mình nên cũng chỉ biết thở dài, sau đó thì bước đến chỗ của ông ấy, ngồi xuống bên cạnh rồi lại nói:
- Còn dám có ý kiến gì nữa sao? Một lần là đủ để tôi sợ mất mật rồi. Hơn nữa... Đứa bé Trần Dao này đúng là thật thà thật đó, nếu như không phải Nam Trấn tìm được nó, chắc nó định cả đời không nhận danh phận.
Thật ra thì ngay từ đầu ông ấy đã biết Lục Nam Trấn và Trần Dao có tình cảm với nhau, nếu như tính cách và nhân cách của Trần Dao không tốt thì ông ấy đã sớm ra mặt phản đối rồi. Nhưng trải qua hai năm nhìn nhận, Lục Hạo Vinh lại thấy con người của Trần Dao thật sự không tệ chút nào, tuy rằng không phải thiên kim quyền quý, nhưng vẻ ngoài đoan chính, ăn nói cẩn thận, tính cách cũng rất tốt, hoàn toàn không thua kém gì với các tiểu thư khác... Chỉ đáng tiếc lúc đó Trần Dao vẫn là một cô hầu nhỏ không chút thân phận, mà An Tương lại là người có ám ảnh bởi hai chữ thân phận, nên bà ấy mới có thành kiến với mối hôn sự này.
Nhưng bây giờ thì hay rồi, làm căng mọi chuyện lên, chẳng những không giúp ích gì mà còn khiến cho Lục Nam Trấn từ bỏ quyền thừa kế Lục gia. Nhìn sang Lục Nam Kỳ thì thằng nhóc này cũng không có hứng thú với Lục gia, vì để cưới Trần Dao mà Lục Nam Trấn cũng từ bỏ Lục gia, thử hỏi bây giờ ông ấy phải làm sao đây?
Nhắc đi cũng phải nhắc lại, nếu như đứa bé trong bụng của Trần Dao là một bé trai, thì nó rất có thể sẽ là người thừa kế duy nhất cho đến thời điểm hiện tại. Nhưng với dáng vẻ này của An Tương đối với Trần Dao, thì chắc là Lục Nam Trấn cũng sẽ không cho phép con mình tiếp quản quyền thừa kế đâu, càng nghĩ lại càng đau đầu.
Lúc này thì Lục Nam Kỳ vẫn còn đang khá bất ngờ, vốn dĩ cậu ta có cảm tình với Trần Dao, hẳn là Lục Nam Trấn cũng biết, cho nên ngày hôm đó anh mới cố ý cho cậu ta nhìn thấy cảnh tượng ngại ngùng kia. Bây giờ không chỉ Trần Dao được sự chấp nhận từ cha mẹ, đến con cũng đã mang rồi, đó đồng nghĩa với việc cô đã được ấn định làm dâu nhà họ Lục... Nhưng với một người có tính cách đơn thuần như Trần Dao, liệu có chịu nổi áp lực của bậc con dâu hào môn hay không?
Trong lúc cậu ta đang suy nghĩ thì Lục Hạo Vinh lại nhìn đến, ông ấy thở dài một tiếng, rồi lại nói:
- Nam Kỳ à, nói sao thì Đàm gia cũng là gia đình tốt, lại có mối quan hệ với nhà ta nhiều năm qua... Anh con với Tiểu Du không thể thành đôi... Vậy, con cân nhắc con bé một chút đi.
- Cha à, con biết Tiểu Du rất tốt, nhưng con không thể làm lỡ dở người ta được.
Nói xong thì Lục Nam Kỳ cũng đứng dậy và rời đi, để lại An Tương với vẻ mặt đầy bất ngờ. Đứa con này của bà ấy từ trước đến giờ chưa từng nổi nóng hay phản kháng lại chỉ định của cha mẹ, bây giờ nó cũng đổi tính rồi sao?
- Bà nhìn đi, rõ ràng hai đứa con trai đều không thích Tiểu Du. Thôi thì bà cứ nói với con bé là nhà chúng ta không có duyên, đừng làm dang dở người ta.
- Dù không làm con dâu của tôi thì tôi xem nó như con gái, như vậy cũng không được sao? Tiểu Du ngoan ngoãn hiểu chuyện, so với... Haizzz, thôi tôi cũng không quản nữa, ba cha con mấy người muốn làm gì thì làm.
Dứt lời thì An Tương cũng rời đi, chỉ đề lại Lục Hạo Vinh phải thở dài. Nhìn biểu hiện của An Tương thì chắc hẳn bà ấy vẫn còn lưu luyến đứa con dâu Đàm Tuyết Du này lắm, nhưng biết làm sao bây giờ? Cả hai đứa con trai của bà ấy đều không thích con gái nhà người ta, nếu cứ bắt người ta lui tới thì cũng không tốt cho thanh danh... Lỡ mà cả đời người ta không gả được thì sao đây! Đúng là chuyện của phụ nữ luôn mệt mỏi mà.
Bất chợt lúc này thì Lục Hạo Vinh mới nhớ đến một việc, có lẽ sắp tới Trần Dao phải trải qua một lượt rất nhiều chuyện thì may ra mới có thể khiến An Tương mở lòng, nói sao thì Đàm Tuyết Du có gia thế tốt, lại biết cách hành xử... So với một Trần Dao thì hẳn là bà ấy sẽ thấy không vui, thôi thì trước mắt ông ấy nên dặn dò Lục Nam Trấn nên tìm Trần Dao nói chuyện, hoặc là đăng ký kết hôn trước... Còn chuyện mẹ chồng nàng dâu hòa hợp, thì lại tính sau vậy.
Nghĩ là làm, ông ấy liền phân phó cho thư ký thân cận của mình đi làm việc, thứ nhất là tìm xem Trần Dao bây giờ đang ở đâu và sống có ổn không. Thứ hai là hẹn Trần Dao vào một ngày nào đó, rồi họ sẽ đối mặt với nhau, đương nhiên là chỉ có ông ấy và cô mà thôi.
Tạm thời nên như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.