Chương 17: Cô Nhóc Thanh Mai Có Chút Mạnh Mẽ (17)
Phỉ Thúy Thúy
06/02/2023
Con ngốc Vân Phồn Tinh này...
Thích Hà thực sự vô cùng muốn chửi tục!
Cô ta khôn như thế, có thật là tên ngốc không vậy?
Nhưng mà nếu bảo cô ta không phải là tên ngốc, phản ứng của cô ta lại chậm chạp thế kia, nhìn cũng chẳng giống người bình thường.
Để duy trì hình ảnh suốt ngày ăn chơi lêu lổng ngoài đường của mình, lúc vào học Thích Hà chỉ có thể giả vờ bên ngoài thì trông như đầu óc đang để trên mây, nhưng thực ra đang căng tai nghe giảng. Sau khi tan học thì thức đêm cày cuốc.
Bên ngoài: Đọc sách làm cái m* gì, nếu học hành thì thà lêu lổng còn hơn, sau này ông đây sẽ làm bố đời, không cần học vấn gì hết.
Ở nhà thì...
Đm! Cuối cùng cũng làm xong quyển đề này.
Con m* nó! Dạy học khó thật, nhưng mà vẫn phải học.
Clm! Học nhiều quá, hình như còn hơi nghiện.
F*ck! Bây giờ đến chửi tục cậu cũng nói bằng Tiếng Anh, lại còn thấy bản thân giỏi vl?
Từ lúc bắt đầu dạy cho Vân Phồn Tinh, Thích Hà đã dẹp bỏ nghi ngờ rằng đại ca có phải giả ngu không rồi.
Bởi vì dốt như thế này, muốn giả vờ cũng không được!
Tại sao trong nháy mắt, thành tích của cậu có thể tiến bộ vượt bậc?
Bởi vì nếu là người khác, một tí kiến thức mà phải giảng cho người ta dăm ba chục lần, chắc làm giáo viên luôn được rồi đấy mọi người có tin không?
Thích Hà vốn định học xong cấp hai thì bỏ học, lăn lộn trong xã hội.
Kết quả là, sau khi dạy học cho đại ca được hai năm, Thích Hà thi bừa một cái, thi đỗ luôn trường top đầu của huyện.
Lại còn là thủ khoa của huyện.
Thích Hà: “...” nếu cậu nói là không phải cố ý, thì có người tin không?
Đám bạn xấu của Thích Hà: “...”.
Bất kể là giáo viên, bạn học hay là mọi người trong thôn, sau khi biết Thích Hà là thủ khoa của huyện, đều vô cùng ngạc nhiên .
Chỉ có mỗi đại ca Phồn Tinh, nghiêng đầu nhìn thành tích 250 điểm của mình, vò vò vạt áo.
Lần đầu tiên đại ca cảm thấy bản thân mình hơi ngốc, thấy buồn.
Cô cũng ngờ ngợ biết mình không giống với người khác, nhưng mà từ trước tới nay chưa thấy buồn bao giờ.
Chỉ có mỗi bây giờ, khi nhìn kết quả cuối cùng được dán trên bảng thông báo trước cổng trường, cô bỗng cảm thấy hơi khó chịu.
Như kiểu, rõ ràng bản thân đã rất cố gắng, cũng hứng thú với học tập, nhưng mà không học nổi.
Tại sao, lại không học được?
Lúc Thích Hà ra cổng trường, thì nhìn thấy con nhóc này mặc một chiếc váy hoa, hơi ngẩng đầu nhìn bảng thành tích.
Hôm nay cậu đến trường nhận thưởng, tiện nghe các giáo viên cổ vũ...
Cái gì mà: Bạn Thích Hà này đúng là mầm non tương lai của đất nước, tôi đã biết thế từ lâu rồi.
Sau này tiếp tục cố gắng phấn đấu, về sau tiền đồ sáng lạn thì đừng quên trường cũ nhé.
Có cái khỉ ý!
Dối trá!
Trước khi cậu thi cấp ba, bình thường đi thi chỉ làm mỗi phần trắc nghiệm, thành tích toàn đội sổ, làm sao mà biết cậu là mầm non tương lai của đất nước được?
Thưởng thủ khoa toàn huyện cũng khá nhiều tiền, được 20000 tệ (khoảng 6.600.000).
Thích Hà còn đang nghĩ tiêu thế nào.
Không ngờ lại gặp tên ngốc Vân Phồn Tinh ở đây.
Nói thật, bình thường tên ngốc này hầu như không có cảm xúc gì. Lúc nào cũng thấy cô lộ ra gương mặt ngơ ngác, phản ứng chậm chạp.
Kể ra cũng kì lạ thật, con người làm sao không có cảm xúc được?
Trừ lúc tên ngốc này ăn cũng tạm coi là khá tập trung.
Thế mà lúc này Thích Hà lại có thể cảm nhận được cảm xúc buồn bã của Phồn Tinh.
Cô ta...thực sự buồn vì thành tích à?
Đợi đến lúc hết kì nghỉ hè, cậu sẽ đi học trên huyện, tên ngốc này...
Sau này sẽ thế nào?
Thích Hà nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tắng trẻo của cô, tự nhiên nghĩ đến câu hỏi này.
Một tên ngốc...có tương lai không?
Hiếm khi Thích Hà mềm lòng.
Rất nhanh sau đó cậu sẽ biết, tên ngốc này có tương lai hay không thì không biết.
Nhưng mà, người bị một tên ngốc bám theo như đỉa, tương lai chắc chắn đen tối như cái tiền đồ chị Dậu!
Thích Hà thực sự vô cùng muốn chửi tục!
Cô ta khôn như thế, có thật là tên ngốc không vậy?
Nhưng mà nếu bảo cô ta không phải là tên ngốc, phản ứng của cô ta lại chậm chạp thế kia, nhìn cũng chẳng giống người bình thường.
Để duy trì hình ảnh suốt ngày ăn chơi lêu lổng ngoài đường của mình, lúc vào học Thích Hà chỉ có thể giả vờ bên ngoài thì trông như đầu óc đang để trên mây, nhưng thực ra đang căng tai nghe giảng. Sau khi tan học thì thức đêm cày cuốc.
Bên ngoài: Đọc sách làm cái m* gì, nếu học hành thì thà lêu lổng còn hơn, sau này ông đây sẽ làm bố đời, không cần học vấn gì hết.
Ở nhà thì...
Đm! Cuối cùng cũng làm xong quyển đề này.
Con m* nó! Dạy học khó thật, nhưng mà vẫn phải học.
Clm! Học nhiều quá, hình như còn hơi nghiện.
F*ck! Bây giờ đến chửi tục cậu cũng nói bằng Tiếng Anh, lại còn thấy bản thân giỏi vl?
Từ lúc bắt đầu dạy cho Vân Phồn Tinh, Thích Hà đã dẹp bỏ nghi ngờ rằng đại ca có phải giả ngu không rồi.
Bởi vì dốt như thế này, muốn giả vờ cũng không được!
Tại sao trong nháy mắt, thành tích của cậu có thể tiến bộ vượt bậc?
Bởi vì nếu là người khác, một tí kiến thức mà phải giảng cho người ta dăm ba chục lần, chắc làm giáo viên luôn được rồi đấy mọi người có tin không?
Thích Hà vốn định học xong cấp hai thì bỏ học, lăn lộn trong xã hội.
Kết quả là, sau khi dạy học cho đại ca được hai năm, Thích Hà thi bừa một cái, thi đỗ luôn trường top đầu của huyện.
Lại còn là thủ khoa của huyện.
Thích Hà: “...” nếu cậu nói là không phải cố ý, thì có người tin không?
Đám bạn xấu của Thích Hà: “...”.
Bất kể là giáo viên, bạn học hay là mọi người trong thôn, sau khi biết Thích Hà là thủ khoa của huyện, đều vô cùng ngạc nhiên .
Chỉ có mỗi đại ca Phồn Tinh, nghiêng đầu nhìn thành tích 250 điểm của mình, vò vò vạt áo.
Lần đầu tiên đại ca cảm thấy bản thân mình hơi ngốc, thấy buồn.
Cô cũng ngờ ngợ biết mình không giống với người khác, nhưng mà từ trước tới nay chưa thấy buồn bao giờ.
Chỉ có mỗi bây giờ, khi nhìn kết quả cuối cùng được dán trên bảng thông báo trước cổng trường, cô bỗng cảm thấy hơi khó chịu.
Như kiểu, rõ ràng bản thân đã rất cố gắng, cũng hứng thú với học tập, nhưng mà không học nổi.
Tại sao, lại không học được?
Lúc Thích Hà ra cổng trường, thì nhìn thấy con nhóc này mặc một chiếc váy hoa, hơi ngẩng đầu nhìn bảng thành tích.
Hôm nay cậu đến trường nhận thưởng, tiện nghe các giáo viên cổ vũ...
Cái gì mà: Bạn Thích Hà này đúng là mầm non tương lai của đất nước, tôi đã biết thế từ lâu rồi.
Sau này tiếp tục cố gắng phấn đấu, về sau tiền đồ sáng lạn thì đừng quên trường cũ nhé.
Có cái khỉ ý!
Dối trá!
Trước khi cậu thi cấp ba, bình thường đi thi chỉ làm mỗi phần trắc nghiệm, thành tích toàn đội sổ, làm sao mà biết cậu là mầm non tương lai của đất nước được?
Thưởng thủ khoa toàn huyện cũng khá nhiều tiền, được 20000 tệ (khoảng 6.600.000).
Thích Hà còn đang nghĩ tiêu thế nào.
Không ngờ lại gặp tên ngốc Vân Phồn Tinh ở đây.
Nói thật, bình thường tên ngốc này hầu như không có cảm xúc gì. Lúc nào cũng thấy cô lộ ra gương mặt ngơ ngác, phản ứng chậm chạp.
Kể ra cũng kì lạ thật, con người làm sao không có cảm xúc được?
Trừ lúc tên ngốc này ăn cũng tạm coi là khá tập trung.
Thế mà lúc này Thích Hà lại có thể cảm nhận được cảm xúc buồn bã của Phồn Tinh.
Cô ta...thực sự buồn vì thành tích à?
Đợi đến lúc hết kì nghỉ hè, cậu sẽ đi học trên huyện, tên ngốc này...
Sau này sẽ thế nào?
Thích Hà nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tắng trẻo của cô, tự nhiên nghĩ đến câu hỏi này.
Một tên ngốc...có tương lai không?
Hiếm khi Thích Hà mềm lòng.
Rất nhanh sau đó cậu sẽ biết, tên ngốc này có tương lai hay không thì không biết.
Nhưng mà, người bị một tên ngốc bám theo như đỉa, tương lai chắc chắn đen tối như cái tiền đồ chị Dậu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.