Chương 20: Cô Nhóc Thanh Mai Có Chút Mạnh Mẽ (20)
Phỉ Thúy Thúy
14/02/2023
- Anh Tử Trác, em vẫn sợ.
Vân Gia Duyệt kéo góc áo của Ngụy Tử Trác, vành mắt hồng hồng, chớp mắt đầy đáng thương nhìn anh ta.
Cùng là con gái, đại ca kéo vạt áo của Thích Hà, lau cái miệng bóng nhẫy lên đấy.
Cùng là con trai, lúc đó Ngụy Tử Trác nhẹ nhàng ôm Vân Gia Duyệt vào lòng, vỗ nhẹ sau lưng cô, cho cô một cảm giác an toàn.
Còn Thích Hà, chỉ có thể sa ngã trong hai luồng cảm xúc “Mẹ nó, muốn đánh chết đồ ngốc Vân Phồn Tinh này ghê” với cả “Đm! Ông đây đánh không thắng cô ta” được thôi.
Vậy mới nói, không nên so sánh giữa người với người.
Tại vì so sánh, thì dễ bị tổn thương á.
“Anh có thể đi cùng em được không?” Vân Gia Duyệt năn nỉ: “Nếu mà đến lúc đấy, bố mẹ thích em gái hơn, thì anh Tử Trác mang em về, em không muốn để ý đến bọn họ nữa”.
Ngụy Tử Trác suy nghĩ trong giây lát, gật đầu đồng ý.
- Được rồi.
Anh ta thực sự thích Vân Gia Duyệt, từ trước tới nay cô luôn luôn kiêu ngạo như một nàng công chúa, hiếm khi lộ ra vẻ mặt thấp thỏm, lo âu như vậy.
Hiếm khi cô yếu đuối một lần, anh ta đương nhiên là bằng lòng nghe theo cô.
*
Vài ngày sau, vợ chồng Vân Tiếu Hòe mang theo Vân Gia Duyệt và Ngụy Tử Trác xuống huyện nhỏ.
Việc riêng trong nhà, vốn dĩ hai vợ chồng không muốn người ngoài biết.
Như mà nghĩ kĩ lại, thằng nhóc Tử Trác thích Gia Duyệt thật lòng, đến mức như hình với bóng. Với cả gia thế nhà họ Ngụy không tồi, về sau Ngụy Tử Trác chắc chắn tiền đồ như gấm, bây giờ thắt chặt thêm tình cảm của hai đứa, như vậy thì hạnh phúc hơn nhiều so với liên hôn.
Vân Tiếu Hòe vừa muốn thăng tiến trên thương trường, vừa mong đứa con gái mình nuông chiều từ nhỏ có được hạnh phúc.
Từ lúc bản thân mình đổi đời, là ông ta không muốn về lại huyện cũ nữa, tết Thanh Minh cũng không về tảo mộ.
Bây giờ bỗng nhiên đặt chân về, bọn họ quen hưởng thụ phồn hoa nơi phố lớn, đột nhiên đến vùng xa xôi hẻo lánh này, thật sự khó mà thích nghi được.
Bà Di mang đã theo Phồn Tinh đợi ở khách sạn từ rất lâu rồi.
“Phồn Tinh, đợi một lúc nữa nhìn thấy bố mẹ, cháu phải chào đấy, biết chưa?” Chuyện này liên quan đến việc Phồn Tinh có thể tiếp tục đi học hay không nên bà Di dặn dò vô cùng cẩn thận.
Đại ca ngồi trên bậc thềm trước khách sạn, nghiêm túc gật đầu.
Bà Di, nói rất nhiều.
Nếu mà không gật đầu thì sẽ tiếp tục nói.
Vì vậy đại ca đã xây dựng cho mình một thói quen, bất kể bà có nói gì, cô đều gật đầu.
Thời khắc này, Sưu Thần Hào thậm chí ngưỡng mộ, ghen tị thay cho Chiến Thần đại nhân.
Tại sao?
Tại sao cô đối xử với người khác nhẹ nhàng thế, đối xử với Chiến Thần đại nhân lại ngang ngược dữ vậy?
- Tiểu thư Phồn Tinh xinh đẹp, đáng yêu, lương thiện ơi.
Nó khổ quá mà, lần nào mở mồm, đều phải khen Phồn Tinh trước. Nhưng mà vì những ngày tháng tiếp theo của Chiến Thần đại nhân được tốt đẹp hơn một tí, tạm thời làm kẻ nịnh bợ thì có sao?
- Xin hỏi, về sau thái độ của cô với Chiến thần đại nhân, có thể giống như thái độ với bà lão này có được không?
Phồn Tinh im lặng không nói một lời: “...”.
Sưu Thần Hào hiểu ngay.
Dù sao lần nào nói chuyện với đại ca, nó đều phải khen đống cặp tóc nhựa bảy màu trên đầu cô ta. Sao lại thích cái đống phế phẩm này thế được nhỉ?
Thẩm mĩ ở đâu?
“Tiểu thư Phồn Tinh, cặp tóc trên đầu ngài, rực rỡ, lấp lánh như ánh cầu vồng xán lạn. Người nào nhìn thấy cũng đều không nhịn được mà phải thốt lên lời ca ngợi!” Xin lỗi, bây giờ nó chỉ là kẻ nịnh hót không có thẩm mĩ mà thôi.
Vì vậy thái độ của cô về sau có thể...
Đại ca trả lời vô cùng dứt khoát: "Đương nhiên là không rồi, Nhị Cẩu".
Sưu Thần Hào: “...” Nếu nó không màng tất cả chém chết kí chủ, có phải là có lỗi với Chiến Thần đại nhân lắm không?
Rõ ràng đáng yêu như thế!
Nhưng mà nói chuyện siêu khó.
Lại còn hoàn toàn không có ý định tiếp thu ý kiến nào cả!
Đây có thật là kẻ ngốc không vậy?
“...Tại sao vậy?” Sưu Thần Hào tức run cả người, khó khăn lắm mới kiềm chế được mong muốn đánh người của bản thân.
Đại ca suy nghĩ một lúc, mới chậm rì rì nói: "Bà Di... bảo vệ tôi cẩn thận như chăm sóc một bông hoa...tôi nghe lời bà ấy. Tôi...bảo vệ Thích Hà như một bông hoa...cậu ta cũng phải...nghe lời của tôi.
Ai làm bông hoa, thì người đấy phải nghe lời.
Logic của Phồn Tinh chặt chẽ không có chỗ để chê!
Sưu Thần Hào: “...” ha ha, đúng là một con nhóc nhanh trí, sao bình thường cô không thông minh như thế đi?
***
Vân Gia Duyệt kéo góc áo của Ngụy Tử Trác, vành mắt hồng hồng, chớp mắt đầy đáng thương nhìn anh ta.
Cùng là con gái, đại ca kéo vạt áo của Thích Hà, lau cái miệng bóng nhẫy lên đấy.
Cùng là con trai, lúc đó Ngụy Tử Trác nhẹ nhàng ôm Vân Gia Duyệt vào lòng, vỗ nhẹ sau lưng cô, cho cô một cảm giác an toàn.
Còn Thích Hà, chỉ có thể sa ngã trong hai luồng cảm xúc “Mẹ nó, muốn đánh chết đồ ngốc Vân Phồn Tinh này ghê” với cả “Đm! Ông đây đánh không thắng cô ta” được thôi.
Vậy mới nói, không nên so sánh giữa người với người.
Tại vì so sánh, thì dễ bị tổn thương á.
“Anh có thể đi cùng em được không?” Vân Gia Duyệt năn nỉ: “Nếu mà đến lúc đấy, bố mẹ thích em gái hơn, thì anh Tử Trác mang em về, em không muốn để ý đến bọn họ nữa”.
Ngụy Tử Trác suy nghĩ trong giây lát, gật đầu đồng ý.
- Được rồi.
Anh ta thực sự thích Vân Gia Duyệt, từ trước tới nay cô luôn luôn kiêu ngạo như một nàng công chúa, hiếm khi lộ ra vẻ mặt thấp thỏm, lo âu như vậy.
Hiếm khi cô yếu đuối một lần, anh ta đương nhiên là bằng lòng nghe theo cô.
*
Vài ngày sau, vợ chồng Vân Tiếu Hòe mang theo Vân Gia Duyệt và Ngụy Tử Trác xuống huyện nhỏ.
Việc riêng trong nhà, vốn dĩ hai vợ chồng không muốn người ngoài biết.
Như mà nghĩ kĩ lại, thằng nhóc Tử Trác thích Gia Duyệt thật lòng, đến mức như hình với bóng. Với cả gia thế nhà họ Ngụy không tồi, về sau Ngụy Tử Trác chắc chắn tiền đồ như gấm, bây giờ thắt chặt thêm tình cảm của hai đứa, như vậy thì hạnh phúc hơn nhiều so với liên hôn.
Vân Tiếu Hòe vừa muốn thăng tiến trên thương trường, vừa mong đứa con gái mình nuông chiều từ nhỏ có được hạnh phúc.
Từ lúc bản thân mình đổi đời, là ông ta không muốn về lại huyện cũ nữa, tết Thanh Minh cũng không về tảo mộ.
Bây giờ bỗng nhiên đặt chân về, bọn họ quen hưởng thụ phồn hoa nơi phố lớn, đột nhiên đến vùng xa xôi hẻo lánh này, thật sự khó mà thích nghi được.
Bà Di mang đã theo Phồn Tinh đợi ở khách sạn từ rất lâu rồi.
“Phồn Tinh, đợi một lúc nữa nhìn thấy bố mẹ, cháu phải chào đấy, biết chưa?” Chuyện này liên quan đến việc Phồn Tinh có thể tiếp tục đi học hay không nên bà Di dặn dò vô cùng cẩn thận.
Đại ca ngồi trên bậc thềm trước khách sạn, nghiêm túc gật đầu.
Bà Di, nói rất nhiều.
Nếu mà không gật đầu thì sẽ tiếp tục nói.
Vì vậy đại ca đã xây dựng cho mình một thói quen, bất kể bà có nói gì, cô đều gật đầu.
Thời khắc này, Sưu Thần Hào thậm chí ngưỡng mộ, ghen tị thay cho Chiến Thần đại nhân.
Tại sao?
Tại sao cô đối xử với người khác nhẹ nhàng thế, đối xử với Chiến Thần đại nhân lại ngang ngược dữ vậy?
- Tiểu thư Phồn Tinh xinh đẹp, đáng yêu, lương thiện ơi.
Nó khổ quá mà, lần nào mở mồm, đều phải khen Phồn Tinh trước. Nhưng mà vì những ngày tháng tiếp theo của Chiến Thần đại nhân được tốt đẹp hơn một tí, tạm thời làm kẻ nịnh bợ thì có sao?
- Xin hỏi, về sau thái độ của cô với Chiến thần đại nhân, có thể giống như thái độ với bà lão này có được không?
Phồn Tinh im lặng không nói một lời: “...”.
Sưu Thần Hào hiểu ngay.
Dù sao lần nào nói chuyện với đại ca, nó đều phải khen đống cặp tóc nhựa bảy màu trên đầu cô ta. Sao lại thích cái đống phế phẩm này thế được nhỉ?
Thẩm mĩ ở đâu?
“Tiểu thư Phồn Tinh, cặp tóc trên đầu ngài, rực rỡ, lấp lánh như ánh cầu vồng xán lạn. Người nào nhìn thấy cũng đều không nhịn được mà phải thốt lên lời ca ngợi!” Xin lỗi, bây giờ nó chỉ là kẻ nịnh hót không có thẩm mĩ mà thôi.
Vì vậy thái độ của cô về sau có thể...
Đại ca trả lời vô cùng dứt khoát: "Đương nhiên là không rồi, Nhị Cẩu".
Sưu Thần Hào: “...” Nếu nó không màng tất cả chém chết kí chủ, có phải là có lỗi với Chiến Thần đại nhân lắm không?
Rõ ràng đáng yêu như thế!
Nhưng mà nói chuyện siêu khó.
Lại còn hoàn toàn không có ý định tiếp thu ý kiến nào cả!
Đây có thật là kẻ ngốc không vậy?
“...Tại sao vậy?” Sưu Thần Hào tức run cả người, khó khăn lắm mới kiềm chế được mong muốn đánh người của bản thân.
Đại ca suy nghĩ một lúc, mới chậm rì rì nói: "Bà Di... bảo vệ tôi cẩn thận như chăm sóc một bông hoa...tôi nghe lời bà ấy. Tôi...bảo vệ Thích Hà như một bông hoa...cậu ta cũng phải...nghe lời của tôi.
Ai làm bông hoa, thì người đấy phải nghe lời.
Logic của Phồn Tinh chặt chẽ không có chỗ để chê!
Sưu Thần Hào: “...” ha ha, đúng là một con nhóc nhanh trí, sao bình thường cô không thông minh như thế đi?
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.