Chương 5: Cô Nhóc Thanh Mai Có Chút Mạnh Mẽ (5)
Phỉ Thúy Thúy
18/01/2023
Sau khi đi theo vài ngày, Phồn Tinh cuối cùng cũng bị phát hiện.
Đám bạn xấu đứng cạnh Thích Hà hỏi: “Ê, Thích Hà, đó có phải con ngốc ngồi cuối của lớp chúng ta không?”.
Những người khác cũng nói phụ họa: “Hình như đúng thế thật”.
-Nó đi theo chúng ta làm gì?
-Từ hai ngày trước đã đi theo rồi, tao còn tưởng tao nhìn nhầm. Nó còn hay nhìn chằm chằm Thích Hà, có phải đi theo Thích Hà không? Hay là yêu thầm Thích Hà như mấy đứa con gái khác?
Trong tay Thích Hà cầm điếu thuốc, hút một hơi, nhả ra một làn khói, không kiên nhẫn quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Những đứa khác vẫn tiếp tục trêu chọc: “Con ngốc cũng biết yêu thầm à? Thích Hà, sức quyến rũ của mày hơi bị lớn đấy!”.
- Nói vớ vẩn cái gì đấy! Đi thôi, về nhà.
Thích Hà liếc nhìn một cái chỉ thấy một cái đầu đầy cặp tóc sặc sỡ lòe loẹt, nhìn đau cả mắt!
Cái khỉ gì vậy, tập hợp 7 màu sắc cầu vồng, triệu hồi unicorn à?
Nhà của Thích Hà cách nhà bà Di của Phồn Tinh không xa, thật ra hai người cũng thuận đường, vì vậy đợi sau khi bọn họ tách ra mỗi người một nẻo, trên con đường làng nhỏ ấy chỉ còn thừa lại Thích Hà và Phồn Tinh đang chậm rì rì đi đằng sau.
Vốn dĩ Thích Hà chẳng định để ý đến con ngốc này.
Nhưng mọi người biết cái gì gọi là dai như đỉa không?
Cô ta cứ như cái bóng, chậm rì rì theo sau, không phát ra một tiếng động, nhưng Thích Hà chỉ cần quay đầu lại một tí, là có thể thấy đống cặp tóc đủ màu sắc chói mắt đến kì cục kia.
Thích Hà nghĩ lại lời mọi người trêu chọc, con ngốc này có thể là yêu thầm cậu.
Lập tức cảm thấy khó chịu, thiếu niên mười ba mười bốn tuổi đầu, bị một kẻ ngốc thích, đúng là nhục!
Vì thế Thích Hà dừng lại, đợi đến lúc Phồn Tinh chậm rì rì đến nơi, thì đứng chặn đường cô.
Phồn Tinh ngẩng đầu, trong miệng còn đang ngậm kẹo.
Bị Thích Hà trừng mắt đến ngẩn cả mặt, đôi mắt đen láy nhìn đối phương, trong đầu nghĩ: Bảo vệ cậu ta, bảo vệ kiểu gì?
“Lại đi theo tao nữa, thì bố mày đốt cả cái nhà rách của mày!” Thích Hà hạ giọng xuống, hung dữ đe dọa.
Nói xong là đi ngay, để lại một làn gió thổi qua Phồn Tinh.
Mặc dù bây giờ cậu chỉ là một con gà mờ chưa tiến hóa, nhưng trên người đã tỏa ra một loại khí chất bá đạo.
Phồn Tinh đứng tại chỗ một lúc có phản ứng, nói với Sưu Thần Hào: “Hình như tính nết của cậu ta không được tốt lắm”.
Sưu Thần Hào tự nhủ, lại chả thế à!
Chiến thần đại nhân rất hung dữ, suy cho cùng từ xưa đến nay ai ở trước mặt ngài ấy tất cả đều phải răm rắp nghe theo, ngài ấy còn cần phải nhẫn nhịn à?
Đương nhiên là không rồi!
“Trẻ con không nghe lời...” Phồn Tinh chau mày nghĩ ngợi, hình như là nghĩ nửa câu sau.
Sau một hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra nửa câu sau: “phần lớn là do nuông chiều...”.
- ...Đánh...đánh một trận là được.
“...” Khoan, cô muốn đánh ai? Suy nghĩ của cô hơi bị kinh khủng đấy! Clm cô không phải là thiểu năng trí tuệ à? Học cái này từ đâu vậy?
“Tinh Tinh, vừa nãy thằng nhóc Thích Hà nói gì với con thế? Có phải nó muốn cướp tiền của con không?” Bà lão chống gậy, bước nhanh như bay đến bên cạnh Phồn Tinh.
Khuôn mặt sần sùi như vỏ cây, nhưng ánh mắt lại đong đầy thương yêu.
“Bà ngoại, ăn kẹo đi.” Phồn Tinh móc ra một đống kẹo, lấy cho bà lão một viên, khiến bà lão cười híp cả mắt, dắt tay của bà lão đi vào nhà.
-Bà bảo này, Thích Hà là thằng lưu manh, nếu nó bắt nạt con, con cứ nói với bà, bà dùng gậy đánh gãy chân nó!
Bà Di không phải chỉ nói suông, mà còn kéo theo Phồn Tinh đến nhà Thích Hà.
Thích Hà ở một mình, đây là nhà cũ của cậu, ông bà đều mất rồi. Bố cậu đưa một ít tiền cho một người họ hàng, nhờ chăm sóc Thích Hà, không để đói chết là được.
Bà Di hùng hổ đi đến nhà Thích Hà, dùng cây gậy ba-toong đập cửa.
Sau khi Thích Hà đi ra ngoài, Bà Di khạc đờm, sau đó mắng: “Tôi nói cho anh biết, anh không có bố mẹ dạy thì kệ anh, tự mình học cái xấu cũng kệ anh, nhưng đừng có mà bắt nạt Phồn Tinh nhà tôi! Nếu anh bắt nạt Phồn Tinh nhà tôi, tôi báo trưởng thôn đuổi anh đi đấy!”.
Tất cả mọi người trong thôn đều biết Thích Hà học hành không ra gì, ngày nào cũng đi lêu lổng với người ta.
Nhà nào có con cái, hầu như cũng đều đề phòng hắn.
Thích Hà cà lơ phất phơ đáp: “Bà già này, con mắt nào của bà nhìn thấy tôi bắt nạt nó, con người tôi ghét nhất là bị đổ thừa. Tôi chưa bắt nạt cô ta bao giờ, nhưng về sau tôi bắt nạt chết nó! Thấy nó lần nào, là tôi đánh lần đấy!”.
Bà Di lập tức giơ gậy lên đánh Thích Hà.
- Mày là cái đồ có mẹ sinh mà không có mẹ dạy! Không học cái tốt toàn học cái xấu, lại còn đến thôn này hại người khác!
Ai cũng nói vùng khỉ ho cò gáy lắm người điêu ngoa, không phải không có lý do.
Thực ra bà ngoại của Vân Phồn Tinh đối với cô rất tốt, bà lão vô cùng thương yêu cô. Nhưng mà bao che quá mức thì lại thành ra ngang ngược vô lý, cậy già lên mặt.
Thích Hà nắm chặt nắm tay, thật ra chỉ cần đạp một cái là bà lão này ngã lăn luôn.
Nhưng cũng không biết vì sao mà cậu chỉ nắm lấy cây gậy, giằng được xong, liền ném xuống đất.
- Con ngốc kia, mày cứ chờ đấy!
Chín năm trước Thích Hà là một thiếu gia sống những ngày tháng trong nhung lụa, trong người luôn giữ cái sự kiêu ngạo, bắt cậu chửi đổng giống như bà lão ở nông thôn, cậu thực sự không làm được.
Đe dọa Phồn Tinh xong, cậu liền quay người đi vào nhà, đóng cửa.
Bà lão đứng ngoài cửa mắng cả buổi, mắng đến mức tất cả mọi người xung quanh đến vây xem, mà vẫn còn chưa hết lời.
Thực ra việc về sau Thích Hà bước lên con đường sai trái, đã bắt đầu biểu hiện từ lúc này.
Không có ai đối đãi cậu bằng thiện ý, hầu hết mọi người đều đề phòng cậu, áp đặt suy nghĩ của bản thân lên cậu. Bất luận là bố ruột, hay là mẹ kế, hay là những người trong thôn,...đều như vậy
Ai ai cũng nhìn cậu bằng ánh mắt đầy thành kiến.
***
Đám bạn xấu đứng cạnh Thích Hà hỏi: “Ê, Thích Hà, đó có phải con ngốc ngồi cuối của lớp chúng ta không?”.
Những người khác cũng nói phụ họa: “Hình như đúng thế thật”.
-Nó đi theo chúng ta làm gì?
-Từ hai ngày trước đã đi theo rồi, tao còn tưởng tao nhìn nhầm. Nó còn hay nhìn chằm chằm Thích Hà, có phải đi theo Thích Hà không? Hay là yêu thầm Thích Hà như mấy đứa con gái khác?
Trong tay Thích Hà cầm điếu thuốc, hút một hơi, nhả ra một làn khói, không kiên nhẫn quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Những đứa khác vẫn tiếp tục trêu chọc: “Con ngốc cũng biết yêu thầm à? Thích Hà, sức quyến rũ của mày hơi bị lớn đấy!”.
- Nói vớ vẩn cái gì đấy! Đi thôi, về nhà.
Thích Hà liếc nhìn một cái chỉ thấy một cái đầu đầy cặp tóc sặc sỡ lòe loẹt, nhìn đau cả mắt!
Cái khỉ gì vậy, tập hợp 7 màu sắc cầu vồng, triệu hồi unicorn à?
Nhà của Thích Hà cách nhà bà Di của Phồn Tinh không xa, thật ra hai người cũng thuận đường, vì vậy đợi sau khi bọn họ tách ra mỗi người một nẻo, trên con đường làng nhỏ ấy chỉ còn thừa lại Thích Hà và Phồn Tinh đang chậm rì rì đi đằng sau.
Vốn dĩ Thích Hà chẳng định để ý đến con ngốc này.
Nhưng mọi người biết cái gì gọi là dai như đỉa không?
Cô ta cứ như cái bóng, chậm rì rì theo sau, không phát ra một tiếng động, nhưng Thích Hà chỉ cần quay đầu lại một tí, là có thể thấy đống cặp tóc đủ màu sắc chói mắt đến kì cục kia.
Thích Hà nghĩ lại lời mọi người trêu chọc, con ngốc này có thể là yêu thầm cậu.
Lập tức cảm thấy khó chịu, thiếu niên mười ba mười bốn tuổi đầu, bị một kẻ ngốc thích, đúng là nhục!
Vì thế Thích Hà dừng lại, đợi đến lúc Phồn Tinh chậm rì rì đến nơi, thì đứng chặn đường cô.
Phồn Tinh ngẩng đầu, trong miệng còn đang ngậm kẹo.
Bị Thích Hà trừng mắt đến ngẩn cả mặt, đôi mắt đen láy nhìn đối phương, trong đầu nghĩ: Bảo vệ cậu ta, bảo vệ kiểu gì?
“Lại đi theo tao nữa, thì bố mày đốt cả cái nhà rách của mày!” Thích Hà hạ giọng xuống, hung dữ đe dọa.
Nói xong là đi ngay, để lại một làn gió thổi qua Phồn Tinh.
Mặc dù bây giờ cậu chỉ là một con gà mờ chưa tiến hóa, nhưng trên người đã tỏa ra một loại khí chất bá đạo.
Phồn Tinh đứng tại chỗ một lúc có phản ứng, nói với Sưu Thần Hào: “Hình như tính nết của cậu ta không được tốt lắm”.
Sưu Thần Hào tự nhủ, lại chả thế à!
Chiến thần đại nhân rất hung dữ, suy cho cùng từ xưa đến nay ai ở trước mặt ngài ấy tất cả đều phải răm rắp nghe theo, ngài ấy còn cần phải nhẫn nhịn à?
Đương nhiên là không rồi!
“Trẻ con không nghe lời...” Phồn Tinh chau mày nghĩ ngợi, hình như là nghĩ nửa câu sau.
Sau một hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra nửa câu sau: “phần lớn là do nuông chiều...”.
- ...Đánh...đánh một trận là được.
“...” Khoan, cô muốn đánh ai? Suy nghĩ của cô hơi bị kinh khủng đấy! Clm cô không phải là thiểu năng trí tuệ à? Học cái này từ đâu vậy?
“Tinh Tinh, vừa nãy thằng nhóc Thích Hà nói gì với con thế? Có phải nó muốn cướp tiền của con không?” Bà lão chống gậy, bước nhanh như bay đến bên cạnh Phồn Tinh.
Khuôn mặt sần sùi như vỏ cây, nhưng ánh mắt lại đong đầy thương yêu.
“Bà ngoại, ăn kẹo đi.” Phồn Tinh móc ra một đống kẹo, lấy cho bà lão một viên, khiến bà lão cười híp cả mắt, dắt tay của bà lão đi vào nhà.
-Bà bảo này, Thích Hà là thằng lưu manh, nếu nó bắt nạt con, con cứ nói với bà, bà dùng gậy đánh gãy chân nó!
Bà Di không phải chỉ nói suông, mà còn kéo theo Phồn Tinh đến nhà Thích Hà.
Thích Hà ở một mình, đây là nhà cũ của cậu, ông bà đều mất rồi. Bố cậu đưa một ít tiền cho một người họ hàng, nhờ chăm sóc Thích Hà, không để đói chết là được.
Bà Di hùng hổ đi đến nhà Thích Hà, dùng cây gậy ba-toong đập cửa.
Sau khi Thích Hà đi ra ngoài, Bà Di khạc đờm, sau đó mắng: “Tôi nói cho anh biết, anh không có bố mẹ dạy thì kệ anh, tự mình học cái xấu cũng kệ anh, nhưng đừng có mà bắt nạt Phồn Tinh nhà tôi! Nếu anh bắt nạt Phồn Tinh nhà tôi, tôi báo trưởng thôn đuổi anh đi đấy!”.
Tất cả mọi người trong thôn đều biết Thích Hà học hành không ra gì, ngày nào cũng đi lêu lổng với người ta.
Nhà nào có con cái, hầu như cũng đều đề phòng hắn.
Thích Hà cà lơ phất phơ đáp: “Bà già này, con mắt nào của bà nhìn thấy tôi bắt nạt nó, con người tôi ghét nhất là bị đổ thừa. Tôi chưa bắt nạt cô ta bao giờ, nhưng về sau tôi bắt nạt chết nó! Thấy nó lần nào, là tôi đánh lần đấy!”.
Bà Di lập tức giơ gậy lên đánh Thích Hà.
- Mày là cái đồ có mẹ sinh mà không có mẹ dạy! Không học cái tốt toàn học cái xấu, lại còn đến thôn này hại người khác!
Ai cũng nói vùng khỉ ho cò gáy lắm người điêu ngoa, không phải không có lý do.
Thực ra bà ngoại của Vân Phồn Tinh đối với cô rất tốt, bà lão vô cùng thương yêu cô. Nhưng mà bao che quá mức thì lại thành ra ngang ngược vô lý, cậy già lên mặt.
Thích Hà nắm chặt nắm tay, thật ra chỉ cần đạp một cái là bà lão này ngã lăn luôn.
Nhưng cũng không biết vì sao mà cậu chỉ nắm lấy cây gậy, giằng được xong, liền ném xuống đất.
- Con ngốc kia, mày cứ chờ đấy!
Chín năm trước Thích Hà là một thiếu gia sống những ngày tháng trong nhung lụa, trong người luôn giữ cái sự kiêu ngạo, bắt cậu chửi đổng giống như bà lão ở nông thôn, cậu thực sự không làm được.
Đe dọa Phồn Tinh xong, cậu liền quay người đi vào nhà, đóng cửa.
Bà lão đứng ngoài cửa mắng cả buổi, mắng đến mức tất cả mọi người xung quanh đến vây xem, mà vẫn còn chưa hết lời.
Thực ra việc về sau Thích Hà bước lên con đường sai trái, đã bắt đầu biểu hiện từ lúc này.
Không có ai đối đãi cậu bằng thiện ý, hầu hết mọi người đều đề phòng cậu, áp đặt suy nghĩ của bản thân lên cậu. Bất luận là bố ruột, hay là mẹ kế, hay là những người trong thôn,...đều như vậy
Ai ai cũng nhìn cậu bằng ánh mắt đầy thành kiến.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.