Chương 7: Cô Nhóc Thanh Mai Có Chút Mạnh Mẽ (7)
Phỉ Thúy Thúy
18/01/2023
“Thật sự...là do cậu phóng hỏa à?” Phồn Tinh chậm rì rì hỏi.
- Thế mày nghĩ là tao lừa mày à?
Phồn Tinh suy nghĩ đăm chiêu bắt đầu lầm bầm làu bàu: “...trẻ con không nghe lời...”.
Sưu Thần Hào: “...” Nó có một linh cảm không lành, trong lòng hơi lo lắng nhẹ, hình như nó biết nửa câu sau là gì.
“Con ngốc kia, mày cứ lẩm bà lẩm bẩm cái gì đấy?” Thích Hà chau mày, cảm giác bị Phồn Tinh xem nhẹ thật là khó chịu.
“...phần lớn là do nuông chiều...”Phồn Tinh chậm rì rì nói ra nửa câu sau
- Mày...
Sưu Thần Hào thậm chí còn chưa kịp ngăn cản, chỉ nhìn thấy Phồn Tinh lao nhanh như chớp, đâm vào người Thích Hà, đè mạnh xuống mặt đất.
“Mẹ!” Thích Hà tức giận đến mức mặt mũi đỏ au, giãy giụa muốn đứng dậy.
Nhưng mà sức lực của con ngốc này khỏe đến kinh người, cậu hoàn toàn không có cách nào giãy giụa, thậm chí muốn động đậy cũng không được.
“...đánh một trận, là được...” Phồn Tinh nhìn thích Hà chậm rì rì nói.
Con ngươi trắng đen rõ ràng khiến người khác không dám nhìn thẳng, làm trong lòng Thích Hà cảm nhận được sự nguy hiểm đang đến gần. Đặc biệt là sau khi nghe nửa câu sau, mặt cậu xanh mét cả lên.
Tên ngốc này nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc muốn đánh cho cậu một trận.
“Cậu phải làm một đứa trẻ ngoan” Phồn Tinh nói.
Như thế cô mới có thể tăng IQ, từ 1, lên 2.
“Tao đếch muốn làm trẻ ngoan đấy, liên quan mẹ gì đến mày! Cái loại ngốc như mày, bản thân làm người như thế nào còn chẳng biết, lại còn định quản lý bố mày à!” Thích Hà tức hộc máu.
Cmn, con nhóc này rốt cuộc muốn làm gì?
“Cậu ta không chịu nghe lời kìa” Phồn Tinh nói với Sưu Thần Hào, trong giọng nói vui vẻ kỳ lạ, “tôi có thể uốn nắn lại cậu ta...”
“Đợi đã, cô đừng đánh cậu ta!” Sưu Thần Hào cật lực ngăn cản.
“Tại sao?” Phồn Tinh hơi tiếc nuối.
- Cô quên rồi à? Nhiệm vụ của cô là bảo vệ cho tốt Chiến thần đại nhân, làm sao đánh ngài ấy được?
“Ồ” giọng điệu càng tiếc nuối.
Thích Hà rõ ràng nhìn thấy con ngốc kia giơ nắm tay lên, hình như muốn đấm vào mặt cậu, nhưng cuối cùng lại ngồi trên người cậu ngẩn ra một lúc, cũng không biết nghĩ gì.
Thế mà con ngốc này lại bỏ nắm tay xuống, bắt đầu lục cặp sách.
Sau khi lấy ra một chiếc bút màu từ cặp sách, còn nhìn cậu cười thô bỉ hai tiếng...
Trong lòng Thích Hà có linh cảm chẳng lành: “Con ngu này, mày muốn làm gì đấy? Tao cảnh cáo mày, đừng có làm bậy!” Cậu chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như vậy, thấy bản thân giống như phụ nữ nhà lành, đang kiệt lực chống lại tên ác bá.
- CMN! VÂN PHỒN TINH! Con ngốc này, mày thả tao ra! Mày có tin tao giết chết mày không!
Thích Hà cảm giác được ngòi bút màu nước đang di chuyển trên mặt, cậu thậm chí còn không biết Phồn Tinh đang vẽ cái gì.
Bây giờ cậu chỉ hận không thể bóp chết con ngốc này!
“Sau này phải ngoan ngoãn, biết chưa? Nếu mà không ngoan, lần sau...” Phồn Tinh giơ bàn tay nhỏ trắng trẻo, vỗ nhẹ vào mặt Thích Hà, nghĩ cả ngày, cuối cùng cũng chậm rãi nghĩ ra nửa câu đe dọa đằng sau “Lần sau, vẽ hai con.”
Nói xong, bò dậy.
Đeo cặp sách, chậm rì rì trở về nhà.
Thích Hà ngồi xổm bên bờ sông, nhìn thấy cái thứ trên mặt, cậu thề, cuộc đời này không đội trời chung với Vân Phồn Tinh!
Mực...màu xanh
Hình...con rùa.
Phồn Tinh vẽ một con rùa màu xanh giống y như thật trên mặt Thích Hà, đặc biệt là những ô vuông trên cái mai rùa, vẽ chi chít dày đặc!
Thích Hà rửa gần nửa tiếng...
Vẫn không rửa sạch.
***
- Thế mày nghĩ là tao lừa mày à?
Phồn Tinh suy nghĩ đăm chiêu bắt đầu lầm bầm làu bàu: “...trẻ con không nghe lời...”.
Sưu Thần Hào: “...” Nó có một linh cảm không lành, trong lòng hơi lo lắng nhẹ, hình như nó biết nửa câu sau là gì.
“Con ngốc kia, mày cứ lẩm bà lẩm bẩm cái gì đấy?” Thích Hà chau mày, cảm giác bị Phồn Tinh xem nhẹ thật là khó chịu.
“...phần lớn là do nuông chiều...”Phồn Tinh chậm rì rì nói ra nửa câu sau
- Mày...
Sưu Thần Hào thậm chí còn chưa kịp ngăn cản, chỉ nhìn thấy Phồn Tinh lao nhanh như chớp, đâm vào người Thích Hà, đè mạnh xuống mặt đất.
“Mẹ!” Thích Hà tức giận đến mức mặt mũi đỏ au, giãy giụa muốn đứng dậy.
Nhưng mà sức lực của con ngốc này khỏe đến kinh người, cậu hoàn toàn không có cách nào giãy giụa, thậm chí muốn động đậy cũng không được.
“...đánh một trận, là được...” Phồn Tinh nhìn thích Hà chậm rì rì nói.
Con ngươi trắng đen rõ ràng khiến người khác không dám nhìn thẳng, làm trong lòng Thích Hà cảm nhận được sự nguy hiểm đang đến gần. Đặc biệt là sau khi nghe nửa câu sau, mặt cậu xanh mét cả lên.
Tên ngốc này nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc muốn đánh cho cậu một trận.
“Cậu phải làm một đứa trẻ ngoan” Phồn Tinh nói.
Như thế cô mới có thể tăng IQ, từ 1, lên 2.
“Tao đếch muốn làm trẻ ngoan đấy, liên quan mẹ gì đến mày! Cái loại ngốc như mày, bản thân làm người như thế nào còn chẳng biết, lại còn định quản lý bố mày à!” Thích Hà tức hộc máu.
Cmn, con nhóc này rốt cuộc muốn làm gì?
“Cậu ta không chịu nghe lời kìa” Phồn Tinh nói với Sưu Thần Hào, trong giọng nói vui vẻ kỳ lạ, “tôi có thể uốn nắn lại cậu ta...”
“Đợi đã, cô đừng đánh cậu ta!” Sưu Thần Hào cật lực ngăn cản.
“Tại sao?” Phồn Tinh hơi tiếc nuối.
- Cô quên rồi à? Nhiệm vụ của cô là bảo vệ cho tốt Chiến thần đại nhân, làm sao đánh ngài ấy được?
“Ồ” giọng điệu càng tiếc nuối.
Thích Hà rõ ràng nhìn thấy con ngốc kia giơ nắm tay lên, hình như muốn đấm vào mặt cậu, nhưng cuối cùng lại ngồi trên người cậu ngẩn ra một lúc, cũng không biết nghĩ gì.
Thế mà con ngốc này lại bỏ nắm tay xuống, bắt đầu lục cặp sách.
Sau khi lấy ra một chiếc bút màu từ cặp sách, còn nhìn cậu cười thô bỉ hai tiếng...
Trong lòng Thích Hà có linh cảm chẳng lành: “Con ngu này, mày muốn làm gì đấy? Tao cảnh cáo mày, đừng có làm bậy!” Cậu chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như vậy, thấy bản thân giống như phụ nữ nhà lành, đang kiệt lực chống lại tên ác bá.
- CMN! VÂN PHỒN TINH! Con ngốc này, mày thả tao ra! Mày có tin tao giết chết mày không!
Thích Hà cảm giác được ngòi bút màu nước đang di chuyển trên mặt, cậu thậm chí còn không biết Phồn Tinh đang vẽ cái gì.
Bây giờ cậu chỉ hận không thể bóp chết con ngốc này!
“Sau này phải ngoan ngoãn, biết chưa? Nếu mà không ngoan, lần sau...” Phồn Tinh giơ bàn tay nhỏ trắng trẻo, vỗ nhẹ vào mặt Thích Hà, nghĩ cả ngày, cuối cùng cũng chậm rãi nghĩ ra nửa câu đe dọa đằng sau “Lần sau, vẽ hai con.”
Nói xong, bò dậy.
Đeo cặp sách, chậm rì rì trở về nhà.
Thích Hà ngồi xổm bên bờ sông, nhìn thấy cái thứ trên mặt, cậu thề, cuộc đời này không đội trời chung với Vân Phồn Tinh!
Mực...màu xanh
Hình...con rùa.
Phồn Tinh vẽ một con rùa màu xanh giống y như thật trên mặt Thích Hà, đặc biệt là những ô vuông trên cái mai rùa, vẽ chi chít dày đặc!
Thích Hà rửa gần nửa tiếng...
Vẫn không rửa sạch.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.