Chương 9: Cô Nhóc Thanh Mai Có Chút Mạnh Mẽ (9)
Phỉ Thúy Thúy
18/01/2023
Lại đẩy cái nữa.
Phồn Tinh vẫn lù lù bất động, đứng vững như núi.
Sau khi đẩy liên tục hai cái, Phồn Tinh chớp đôi mắt, hai con ngươi tròn như hai hòn bi ve nhìn Thích Hà, sau đó, trong lúc Thích Hà chưa kịp phản ứng, bèn giữ lấy tay cậu.
Lấy tốc độ sét đánh nắm lấy cánh tay của Thích Hà quăng qua vai.
Làm cậu bay thẳng xuống sông!
Tùm!
Kinh thật, nước bắn tung tóe khắp nơi luôn!
Sau khi Thích Hà bị quăng vào nước, ngã đến mức ngu cả người, cả người cứ như quả cân chìm dần vào trong nước, Thích Hà bị sặc liên tiếp mấy ngụm nước, tay vùng vẫy như con cá mắc cạn, cậu không biết bơi.
Sặc nước làm đầu óc của Thích Hà tỉnh táo một chút.
Vừa nãy...thế mà cậu bị ma quỷ xui khiến đến mức suýt nữa giết người.
“Cứu...cứu mạng.....”Thích Hà vùng vẫy trong nước, bên bờ sông chỉ có mỗi Vân Phồn Tinh, cậu không nghĩ rằng một kẻ ngốc có thể nhảy xuống nước cứu cậu.
Trong nháy mắt đó, Thích Hà gần như tuyệt vọng.
Cuối cùng vào lúc cậu tuyệt vọng nhất, Phồn Tinh chậm rì rì cởi giày và quần áo, nhảy xuống nước vớt cậu lên.
Thiếu nữ mặc áo lót và quần đùi hình con thỏ, nhìn qua rất đáng yêu, nhưng mà bạn nhìn cô ta đi...
Một tay vác Thích Hà lên vai, sau đó thô bạo vứt cậu xuống mặt cỏ.
Còn ai thấy đáng yêu nữa không?
“Sau này cậu đừng có luôn luôn tìm cách làm việc xấu, làm người xấu nữa.” Phồn Tinh ngồi phịch lên bụng Thích Hà, nói một cách buồn rầu.
Thích Hà: “...ọc...” chết tiệt!
Cậu vừa bị sặc nước đấy! Sặc một bụng nước luôn, hình như còn nuốt phải hai con cá con.
Con ngốc Vân Phồn Tinh này, đặt mông ngồi trên bụng cậu, làm cậu nôn ra nước liên tục, lại còn nôn ra được hai con cá diếc con nhảy tanh tách.
“Liên quan cái quái gì đến mày!” Thích Hà nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một. Con ngốc này rốt cuộc lấy đâu ra sức mà khỏe thế?
“Cậu không đồng ý à?” Phồn Tinh hỏi.
- Tao đ...
Thích Hà còn chưa kịp chửi xong, người đã bay theo một đường cong Parapol xuống sông, tiếp tục ra sức vùng vẫy.
Sưu Thần Hào đã sợ đến đờ người!
Còn có cách này nữa à!
Đã bảo là nâng chiến thần đại nhân như nâng trứng, hứng như hứng hoa cơ mà? Hoa nhà cô, được bảo vệ bằng cách tàn bạo thế cơ à?
Sưu Thần Hào sốt ruột đi qua đi lại, nhưng mà nó không thể làm gì được.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn, Phồn Tinh vớt Thích Hà lên, sau đó nghe một lời không vừa ý lại ném xuống sông, xong lại vớt lên...
Cứ lặp đi lặp lại như thế bốn lần liền.
Đợi đến lúc Thích Hà được vớt ra khỏi sông lần thứ tư, cậu chỉ còn nằm liệt người trên mặt cỏ, như một con cá mặn.
- Về sau phải ngoan, đừng có mà suốt ngày nghĩ cách làm việc xấu nhớ?
Thích Hà mím môi, bây giờ cậu chẳng muốn nói gì, cũng chẳng nói nổi.
Nhưng sau khi trải qua một trận đả kích tàn bạo của Phồn Tinh, Thích Hà vốn dĩ đang định sa đọa, bây giờ thì cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi.
Thậm chí trong lòng tràn ngập cảm giác thất bại.
Con ngốc này mà lại đánh thắng được cậu!
***
Phồn Tinh vẫn lù lù bất động, đứng vững như núi.
Sau khi đẩy liên tục hai cái, Phồn Tinh chớp đôi mắt, hai con ngươi tròn như hai hòn bi ve nhìn Thích Hà, sau đó, trong lúc Thích Hà chưa kịp phản ứng, bèn giữ lấy tay cậu.
Lấy tốc độ sét đánh nắm lấy cánh tay của Thích Hà quăng qua vai.
Làm cậu bay thẳng xuống sông!
Tùm!
Kinh thật, nước bắn tung tóe khắp nơi luôn!
Sau khi Thích Hà bị quăng vào nước, ngã đến mức ngu cả người, cả người cứ như quả cân chìm dần vào trong nước, Thích Hà bị sặc liên tiếp mấy ngụm nước, tay vùng vẫy như con cá mắc cạn, cậu không biết bơi.
Sặc nước làm đầu óc của Thích Hà tỉnh táo một chút.
Vừa nãy...thế mà cậu bị ma quỷ xui khiến đến mức suýt nữa giết người.
“Cứu...cứu mạng.....”Thích Hà vùng vẫy trong nước, bên bờ sông chỉ có mỗi Vân Phồn Tinh, cậu không nghĩ rằng một kẻ ngốc có thể nhảy xuống nước cứu cậu.
Trong nháy mắt đó, Thích Hà gần như tuyệt vọng.
Cuối cùng vào lúc cậu tuyệt vọng nhất, Phồn Tinh chậm rì rì cởi giày và quần áo, nhảy xuống nước vớt cậu lên.
Thiếu nữ mặc áo lót và quần đùi hình con thỏ, nhìn qua rất đáng yêu, nhưng mà bạn nhìn cô ta đi...
Một tay vác Thích Hà lên vai, sau đó thô bạo vứt cậu xuống mặt cỏ.
Còn ai thấy đáng yêu nữa không?
“Sau này cậu đừng có luôn luôn tìm cách làm việc xấu, làm người xấu nữa.” Phồn Tinh ngồi phịch lên bụng Thích Hà, nói một cách buồn rầu.
Thích Hà: “...ọc...” chết tiệt!
Cậu vừa bị sặc nước đấy! Sặc một bụng nước luôn, hình như còn nuốt phải hai con cá con.
Con ngốc Vân Phồn Tinh này, đặt mông ngồi trên bụng cậu, làm cậu nôn ra nước liên tục, lại còn nôn ra được hai con cá diếc con nhảy tanh tách.
“Liên quan cái quái gì đến mày!” Thích Hà nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một. Con ngốc này rốt cuộc lấy đâu ra sức mà khỏe thế?
“Cậu không đồng ý à?” Phồn Tinh hỏi.
- Tao đ...
Thích Hà còn chưa kịp chửi xong, người đã bay theo một đường cong Parapol xuống sông, tiếp tục ra sức vùng vẫy.
Sưu Thần Hào đã sợ đến đờ người!
Còn có cách này nữa à!
Đã bảo là nâng chiến thần đại nhân như nâng trứng, hứng như hứng hoa cơ mà? Hoa nhà cô, được bảo vệ bằng cách tàn bạo thế cơ à?
Sưu Thần Hào sốt ruột đi qua đi lại, nhưng mà nó không thể làm gì được.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn, Phồn Tinh vớt Thích Hà lên, sau đó nghe một lời không vừa ý lại ném xuống sông, xong lại vớt lên...
Cứ lặp đi lặp lại như thế bốn lần liền.
Đợi đến lúc Thích Hà được vớt ra khỏi sông lần thứ tư, cậu chỉ còn nằm liệt người trên mặt cỏ, như một con cá mặn.
- Về sau phải ngoan, đừng có mà suốt ngày nghĩ cách làm việc xấu nhớ?
Thích Hà mím môi, bây giờ cậu chẳng muốn nói gì, cũng chẳng nói nổi.
Nhưng sau khi trải qua một trận đả kích tàn bạo của Phồn Tinh, Thích Hà vốn dĩ đang định sa đọa, bây giờ thì cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi.
Thậm chí trong lòng tràn ngập cảm giác thất bại.
Con ngốc này mà lại đánh thắng được cậu!
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.