Hôm Nay Vai Phản Diện Rất Ngoan
Chương 132: Đại học sĩ, trông coi phu nhân của ngài (73)
Phỉ Thúy Thúy
09/11/2020
Editor: Mai Tuyết Vân
Lão hoàng đế rất lâu rồi chưa từng xem vở kịch nào hay như vậy, cứ nhìn chằm chằm vào cái cây, nhìn tiểu tử cẩm y hoa lệ vừa tụt xuống khỏi cái cây.
Vừa nhìn sơ còn chưa nhận ra.
Đợi nhìn kỹ thì lại cảm thấy quen mắt.
Chà, đó không phải là Tam tiểu tử phủ Tần quốc công sao?
Tần Tư Bách che mặt.
Hắn muốn khóc, sắp khóc đến nơi rồi, nhưng bây giờ hắn chưa thể khóc. Vì hắn không còn là đứa trẻ cần bảo vệ ngày xưa, hắn cũng là ca ca người ta, phải giúp muội muội bình ổn cục diện.
Đồng thời... Vừa rồi là kẻ nào miệng chó, dám nói muội muội hắn là kẻ ngốc?
Tần Tư Bách hùng hổ, dầu gì hắn cũng là công tử của đại tộc thế gia, tuy ngày thường bị Đại ca nhà mình dạy dỗ quá trời, nhưng đứng trước mặt người bình thường, vẫn có thể xuất ra khí thế khiến người ta sợ hãi.
"Bệ hạ, thần có thể làm chứng, vừa rồi đúng là vị Vạn tiểu thư trong phủ tướng quân Bình Nam kia tự mình quyến rũ Từ Thụy Khanh không được, sau đó còn vu oan giá họa. Đồng thời thần còn nghe được, nàng ta nói bản thân bị một nữ tử tên Giản Hân Hân phủ Bình Nam tướng quân sai khiến."
Lão hoàng đế không ngờ từ việc nhiều chuyện lại thành ra thế sự kinh người như vậy.
Còn liên quan đến người của phủ tướng quân Bình Nam, thì đó chính là chuyện lớn.
Điều khiến ông ta càng không ngờ tới, chính là Tần Tư Bách vẫn tiếp tục nói, càng khiến người khác thêm trợn mắt há mồm.
"Bệ hạ, năm đó đích nữ được sủng ái nhất phủ Tần quốc công của thần mất tích, rồi bị người ta tráo hàng giả tiến vào, hưởng mọi vinh hoa phú quý, khiến muội muội ruột của thần lưu lạc bên ngoài nhận nhiều khổ sở. Sau khi điều tra việc này, hình như có liên quan đến đích nữ phủ Tướng quân, chuyện hôm nay cũng có liên quan đến nàng ta, nếu được xin bệ hạ cho triệu phủ Tần quốc công và phủ Bình Nam tướng quân vào cung yết kiến, trả lại công đạo cho phủ Tần quốc công."
Miếng dưa trong tay Lão hoàng đế lập tức rơi xuống đất.
Chuyện này... Chỉ xem náo nhiệt thôi mà, sao lại rước phiền vào thân thế?
Nếu giải quyết không tốt ắt sẽ loạn, ông ta phải điều tra cẩn thận hiểu rõ ngọn nguồn.
Phủ Tần quốc công là quý tộc lâu đời, dùng toàn bộ quyền thế của mình chỉ xin một công đạo.
Việc này phủ Tướng quân vốn đuối lý.
Hoàng đế đã có tâm tư muốn làm suy yếu binh quyền trong tay phủ Bình Nam tướng quân, tất nhiên sẽ không thiên vị.
Thậm chí Giản Hân Hân còn chưa kịp trù tính kế hoạch xong, đã bị thị vệ trong cung tống vào ngục.
Điều khiến ả đau lòng khó ngờ đến nhất, chính là vào lúc ả gặp nguy nan, phủ Tướng quân không hề cố gắng giải cứu cho ả, mà còn muốn một đao cắt đứt đường sống của ả!
Bỏ rơi ả!!!
"Các người còn có lương tâm không? Ta tính toán nhiều năm như thế, luôn sợ hãi lao lực, là vì các người! Vậy mà các người lại bỏ rơi ta sao? Để ta đền tội bảo toàn gia tộc à, sao các người không chết hết đi?"
Nàng ta sống lại, tính kế phủ Tần quốc công, tiếp cận Thiệu Huyền Viễn, lấy lòng Thái hậu, liều mạng muốn trèo lên Phượng vị, tất cả là vì cái gì?
Không phải là để ngăn chặn phủ Tướng quân không giẫm lên vết xe đổ đó sao?
Chẳng lẽ không phải vì dốc toàn lực bảo vệ gia tộc ư?
Cuối cùng thì nàng ta có được cái gì?
Giản Hân Hân tức giận vô cùng, khiến tướng quân Bình Nam vào ngục thăm nàng ta, trong lòng đã không có bao nhiêu áy náy, nghe xong liền phất tay áo bỏ đi.
Trong mắt tướng quân Bình Nam, đương nhiên không thể nào nhìn thấy những việc Giản Hân Hân tự cho mình là đúng.
Ông ta không biết Giản Hân Hân sống lại, ông ta chỉ biết nữ nhi này vừa ngu ngốc vừa hồ đồ, vô tư không biết nàng ta đang làm những gì!
Phủ Tần quốc công có thù oán với ả sao?
Trạng nguyên trẻ tuổi có oán hận gì với ả sao?
Vậy ả làm gì mà cứ tính kế người ta thế hả?
Nếu có bản lĩnh đi tính kế hại người, thì ông ta cũng chẳng thèm bận tâm.
Nhưng nàng ta lại là một phế vật, không thể ra tay sạch sẽ còn làm liên lụy đến phủ Tướng quân!
Lão hoàng đế rất lâu rồi chưa từng xem vở kịch nào hay như vậy, cứ nhìn chằm chằm vào cái cây, nhìn tiểu tử cẩm y hoa lệ vừa tụt xuống khỏi cái cây.
Vừa nhìn sơ còn chưa nhận ra.
Đợi nhìn kỹ thì lại cảm thấy quen mắt.
Chà, đó không phải là Tam tiểu tử phủ Tần quốc công sao?
Tần Tư Bách che mặt.
Hắn muốn khóc, sắp khóc đến nơi rồi, nhưng bây giờ hắn chưa thể khóc. Vì hắn không còn là đứa trẻ cần bảo vệ ngày xưa, hắn cũng là ca ca người ta, phải giúp muội muội bình ổn cục diện.
Đồng thời... Vừa rồi là kẻ nào miệng chó, dám nói muội muội hắn là kẻ ngốc?
Tần Tư Bách hùng hổ, dầu gì hắn cũng là công tử của đại tộc thế gia, tuy ngày thường bị Đại ca nhà mình dạy dỗ quá trời, nhưng đứng trước mặt người bình thường, vẫn có thể xuất ra khí thế khiến người ta sợ hãi.
"Bệ hạ, thần có thể làm chứng, vừa rồi đúng là vị Vạn tiểu thư trong phủ tướng quân Bình Nam kia tự mình quyến rũ Từ Thụy Khanh không được, sau đó còn vu oan giá họa. Đồng thời thần còn nghe được, nàng ta nói bản thân bị một nữ tử tên Giản Hân Hân phủ Bình Nam tướng quân sai khiến."
Lão hoàng đế không ngờ từ việc nhiều chuyện lại thành ra thế sự kinh người như vậy.
Còn liên quan đến người của phủ tướng quân Bình Nam, thì đó chính là chuyện lớn.
Điều khiến ông ta càng không ngờ tới, chính là Tần Tư Bách vẫn tiếp tục nói, càng khiến người khác thêm trợn mắt há mồm.
"Bệ hạ, năm đó đích nữ được sủng ái nhất phủ Tần quốc công của thần mất tích, rồi bị người ta tráo hàng giả tiến vào, hưởng mọi vinh hoa phú quý, khiến muội muội ruột của thần lưu lạc bên ngoài nhận nhiều khổ sở. Sau khi điều tra việc này, hình như có liên quan đến đích nữ phủ Tướng quân, chuyện hôm nay cũng có liên quan đến nàng ta, nếu được xin bệ hạ cho triệu phủ Tần quốc công và phủ Bình Nam tướng quân vào cung yết kiến, trả lại công đạo cho phủ Tần quốc công."
Miếng dưa trong tay Lão hoàng đế lập tức rơi xuống đất.
Chuyện này... Chỉ xem náo nhiệt thôi mà, sao lại rước phiền vào thân thế?
Nếu giải quyết không tốt ắt sẽ loạn, ông ta phải điều tra cẩn thận hiểu rõ ngọn nguồn.
Phủ Tần quốc công là quý tộc lâu đời, dùng toàn bộ quyền thế của mình chỉ xin một công đạo.
Việc này phủ Tướng quân vốn đuối lý.
Hoàng đế đã có tâm tư muốn làm suy yếu binh quyền trong tay phủ Bình Nam tướng quân, tất nhiên sẽ không thiên vị.
Thậm chí Giản Hân Hân còn chưa kịp trù tính kế hoạch xong, đã bị thị vệ trong cung tống vào ngục.
Điều khiến ả đau lòng khó ngờ đến nhất, chính là vào lúc ả gặp nguy nan, phủ Tướng quân không hề cố gắng giải cứu cho ả, mà còn muốn một đao cắt đứt đường sống của ả!
Bỏ rơi ả!!!
"Các người còn có lương tâm không? Ta tính toán nhiều năm như thế, luôn sợ hãi lao lực, là vì các người! Vậy mà các người lại bỏ rơi ta sao? Để ta đền tội bảo toàn gia tộc à, sao các người không chết hết đi?"
Nàng ta sống lại, tính kế phủ Tần quốc công, tiếp cận Thiệu Huyền Viễn, lấy lòng Thái hậu, liều mạng muốn trèo lên Phượng vị, tất cả là vì cái gì?
Không phải là để ngăn chặn phủ Tướng quân không giẫm lên vết xe đổ đó sao?
Chẳng lẽ không phải vì dốc toàn lực bảo vệ gia tộc ư?
Cuối cùng thì nàng ta có được cái gì?
Giản Hân Hân tức giận vô cùng, khiến tướng quân Bình Nam vào ngục thăm nàng ta, trong lòng đã không có bao nhiêu áy náy, nghe xong liền phất tay áo bỏ đi.
Trong mắt tướng quân Bình Nam, đương nhiên không thể nào nhìn thấy những việc Giản Hân Hân tự cho mình là đúng.
Ông ta không biết Giản Hân Hân sống lại, ông ta chỉ biết nữ nhi này vừa ngu ngốc vừa hồ đồ, vô tư không biết nàng ta đang làm những gì!
Phủ Tần quốc công có thù oán với ả sao?
Trạng nguyên trẻ tuổi có oán hận gì với ả sao?
Vậy ả làm gì mà cứ tính kế người ta thế hả?
Nếu có bản lĩnh đi tính kế hại người, thì ông ta cũng chẳng thèm bận tâm.
Nhưng nàng ta lại là một phế vật, không thể ra tay sạch sẽ còn làm liên lụy đến phủ Tướng quân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.