Hôm Nay Vai Phản Diện Rất Ngoan
Chương 137: Đại học sĩ, trông coi phu nhân của ngài (78)
Phỉ Thúy Thúy
25/11/2020
Editor: Mai Tuyết Vân
Bệnh của hắn đến như núi lở, khi Tần Tư Cổ truyền tin đi đã được nửa tháng, chờ Phồn Tinh gấp rút trở về cũng phải mất nửa tháng. Thời gian tròn một tháng, có thể hắn sẽ không chịu được.
Nếu như không thể nhìn thấy, đúng là rất nuối tiếc!
Vì thế liền nghe theo biện pháp của các danh y giang hồ, dùng kim châm cứu giữ mạng.
Có thể cố gắng kéo dài mạng sống, điểm duy nhất thiếu sót chính là rất đau.
Đau đến tận xương tủy!
Tưởng chừng đau đến mức sắp mất hết lý trí!
"Phồn Tinh... Phồn Tinh..." Những ngày cuối cùng của tháng, hắn chỉ có thể nằm cuộn mình trên giường, miệng thì thào gọi: "Phồn Tinh..."
Nương tử của hắn, mau trở về đi, nếu không có thể hắn sẽ... Sẽ không còn cơ hội nhìn thấy cô nữa.
Nhanh một chút, nhanh thêm chút nữa, xem như vì thương hại hắn, bố thí cho hắn, để hắn nhìn thấy cô lần cuối cùng.
Nhưng... vẫn muộn một bước.
Đại học sĩ Từ Thụy Khanh, qua đời năm 32 tuổi.
Khi Phồn Tinh từ nơi khác trở về kinh thành, thì Từ đại nhân đã nhắm mắt xuôi tay, người trong phủ cũng rất khó xử không ai có thể đứng ra lo liệu, vẫn là do phủ Tần quốc công đứng ra đảm nhận hậu sự.
Nếp nhăn giữa trán hằn rất sâu, giống như không hề vui vẻ.
Sắc mặt tái nhợt, nằm cuộn người như con tôm nhỏ, không ai dám mạnh tay bẻ thẳng hắn ra.
Trong tay cầm hai lọn tóc đen buộc vào nhau, một là của hắn, còn lại của Phồn Tinh. Hắn nhân lúc nàng còn nhỏ chưa hiểu chuyện, âm thầm cắt đi.
Kết tóc làm phu thê, ân ái đến hết đời.
Khi sống không thể như nguyện, chết rồi sẽ... Mãi tương tư.
Phồn Tinh cầm lấy tay hắn, gào khóc, giống như đứa trẻ mất đi tất cả.
Không còn, tất cả đều không còn nữa rồi!
Không thể tìm thấy bông hoa nhỏ nữa rồi!
Cô không hề yêu thương hắn, cũng không hề ở chung với hắn, nhìn cô bây giờ còn đau khổ hơn là máu nghẹn cổ họng!
Công chúa Trường An cũng không biết phải an ủi Phồn Tinh thế nào, chỉ có thể im lặng đợi.
Gần đây nàng cảm thấy, bản thân sắp phải chuyển thế đầu thai rồi.
Lúc nguồn khí dồi dào trong ngực tiêu tan, cũng là lúc luân hồi.
"Nếu, thích, sẽ chết..." Phồn Tinh rầu rĩ mở miệng hỏi, "Sao còn phải, thích chứ?"
"Cô nói đúng lắm, nếu cô thích Từ Thụy Khanh sẽ chết sao?" Đột nhiên công chúa Trường An cảm thấy hình như bản thân đã tìm ra sự thật, từ trước đến nay Phồn Tinh đều nói không thể thích, mà không phải là không thích.
"Ta chưa từng thích ai đó, ta cũng không biết. Nhưng trước kia ta từng nghe được một câu, nói rằng nếu đã yêu nhau nhất định phải ở bên nhau. Cho dù có chết, cũng sẽ không nuối tiếc."
Công chúa Trường An lại nhịn không được mà hỏi: "Vì sao thích sẽ chết? Là ai uy hiếp cô, hay là cản trở cô? Nếu có thì đi giết hắn đi! Thần cản giết thần! Phật ngăn giết phật!"
Trường An cho rằng nhất định là có người đứng phía sau quấy rối, cho nên mới tức giận nói ra câu: "Thần cản giết thần, phật ngăn giết phật!"
Nhưng nàng lại không ngờ được rằng, sau này đó lại chính là con đường mà Phồn Tinh cố chấp phải đi.
"Được."
Thần cản giết thần, phật ngăn giết phật!
Ý nghĩa chính là...
Ai ngăn cản, đều sẽ giết hết, đúng không?
Phồn Tinh nhỏ giọng nức nở, tự mình giải nghĩa những lời này. Không biết vì sao, khi Sưu Thần Hào nghe xong lại sợ đến nổi da gà.
Thậm chí nó cảm thấy, trong linh hồn của Phồn Tinh đã tràn ngập một lớp huyết khí sát tâm dày đặc.
Chính sự loạn lạc này khiến người ta cảm thấy sợ hãi, sợ bị cuốn vào lớp sương mù kia, điều đó khiến nó không thoải mái, dù sao thì chủ nhân của nó cũng là Chiến thần đại nhân quang minh lỗi lạc, bất khuất anh hùng những mười cõi.
Nó... Nó... Nó phải bình tĩnh một chút!
*
Sau khi Từ Thụy Khanh chết một năm, Phồn Tinh lại vừa khéo cưỡi lừa con đến biên giới Tây Nam.
Trường An công chúa cũng dừng lại ở đây, không thể tiếp tục đi cùng cô.
"Tinh Tinh, ta phải đi chuyển thế rồi." Nàng và Phồn Tinh đã chung sống hơn mười năm, nàng đã hiểu rõ Phồn Tinh rồi.
Phồn Tinh không ngốc, nhưng cô ấy rất cô đơn.
Cô giống như con nhím nhỏ, trong thế giới của cô cũng chỉ có mình chú nhím con này, toàn bộ những chỗ còn lại đều hoang vắng. Chô chậm rãi tìm thức ăn, chậm rãi đào hang để ở, chậm rãi sống trong thế giới cô độc, lẻ loi một mình.
Thật ra cô rất lạnh.
Một con nhím rất lạnh, dựng gai nhọn khắp người, khắc chế toàn bộ tình cảm người khác đối với bản thân.
Chỉ riêng với Từ Thụy Khanh...
Trường An biết, thật ra Phồn Tinh rất thích Từ Thụy Khanh.
Cô ngốc nghếch không bận tâm điều gì, nhưng lại để ý đến Từ Thụy Khanh. Nàng làm bạn với cô đã mười năm, thật ra vị trí trong lòng cô đều không thể so với Từ Thụy Khanh.
Hừ, đã ngốc còn tuyệt tình!
Ghen tị chết nàng rồi!
"Ừ." Phồn Tinh cúi đầu, xoa tay.
Đều đi cả rồi, bông hoa nhỏ đã đi, Trường An cũng phải đi.
Nhưng cô cũng không thể giữ Trường An, vì nàng muốn đi đầu thai, cuối cùng mới có thể làm người được.
"Cô ấy à, phải chăm sóc tốt bản thân, đã biết chưa?" Trường An rất lo lắng cho Phồn Tinh, trước khi đi còn liên tục dặn dò: "Tinh Tinh, về sau cô phải kết bạn, có bạn bè rồi có thể thay ta chăm sóc cô, biết chưa nào?"
"... Không cần có bạn." Ánh mắt của Phồn Tinh lưu lại trên lớp sương trắng, rồi sau đó âm thầm rời đi. Cô không hề biết, dáng vẻ của Trường An như thế nào.
"Không cần cái gì, cô chỉ đang sợ hãi mà thôi, cô sợ gặp phải bạn xấu. Tinh Tinh à, nếu ta biến mất, cô cũng đừng sợ. Cô lợi hại như vậy, nếu có người lừa cô thì cứ đánh hắn! Sau này cô không có bạn ở bên cạnh, ta lo cô..."
"Ta không đi chuyển thế nữa, ta chăm sóc cô!"
Trường An nói xong lời cuối cùng thì gào khóc đến tê tái, tan nát cả cõi lòng.
Nhưng đến phút cuối, vẫn bị cưỡng ép rời đi.
Phồn Tinh ngồi một mình trên thảm cỏ, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống mu bàn tay.
"Trường An..." Phồn Tinh khóc thút thít, cuộn người lại, giọng nói nức nở: "Bạn bè..."
Không cần có bạn, bởi vì sẽ làm hại đến người ta.
Nhưng Trường An thì...
Từ Thụy Khanh đi rồi, Trường An cũng đi rồi.
Phồn Tinh cưỡi lừa con chạy đi, tìm sơn động làm nhà.
Con nhím nhỏ đào hang cho mình, rồi đi vào.
Sau đó trồng một gốc hoa trước cửa sơn động. Thường xuyên nhìn chằm chằm vào cánh hoa.
Bông hoa nhỏ, Từ Thụy Khanh.
Thích, thật sự rất thích mà!
Sau khi Phồn Tinh xác định đã thích, trái tim bắt đầu co rút đau đớn, đau đến khắc cốt ghi tâm, rất quen thuộc!
Cô vươn tay ra, vuốt ve cánh hoa nhỏ vừa rơi xuống.
Tuy cả người run rẩy vì đau, nhưng lúc sờ cánh hoa lại rất dịu dàng.
Cô càng muốn bảo vệ cánh hoa nhỏ, trái tim lại càng đau đớn, dường như muốn đối nghịch với cô.
Muốn chống đối cô sao?
Từ trong ngực dấy lên một luồng ác khí mãnh liệt, nếu đã chống đối cô, Trường An đã nói...
Thần ngăn giết thần, phật cản giết phật!
Phồn Tinh cầm lấy một tảng đá nhọn, đập thẳng vào trái tim.
Tay đánh vào lồng ngực, giống như muốn nắm giữ trái tim lại, trong con ngươi xinh đẹp lộ ra sự hung ác của sói hoang.
Mạnh mẽ dùng sức, trái tim đã tan nát thành từng mãnh.
Sưu Thần Hào bị dọa đến không dám nói gì.
Điên rồi... Hóa điên rồi sao?
Chiến thần ba ba ơi, tổn thọ quá! Cô ngốc này, điên rồi!
Bệnh của hắn đến như núi lở, khi Tần Tư Cổ truyền tin đi đã được nửa tháng, chờ Phồn Tinh gấp rút trở về cũng phải mất nửa tháng. Thời gian tròn một tháng, có thể hắn sẽ không chịu được.
Nếu như không thể nhìn thấy, đúng là rất nuối tiếc!
Vì thế liền nghe theo biện pháp của các danh y giang hồ, dùng kim châm cứu giữ mạng.
Có thể cố gắng kéo dài mạng sống, điểm duy nhất thiếu sót chính là rất đau.
Đau đến tận xương tủy!
Tưởng chừng đau đến mức sắp mất hết lý trí!
"Phồn Tinh... Phồn Tinh..." Những ngày cuối cùng của tháng, hắn chỉ có thể nằm cuộn mình trên giường, miệng thì thào gọi: "Phồn Tinh..."
Nương tử của hắn, mau trở về đi, nếu không có thể hắn sẽ... Sẽ không còn cơ hội nhìn thấy cô nữa.
Nhanh một chút, nhanh thêm chút nữa, xem như vì thương hại hắn, bố thí cho hắn, để hắn nhìn thấy cô lần cuối cùng.
Nhưng... vẫn muộn một bước.
Đại học sĩ Từ Thụy Khanh, qua đời năm 32 tuổi.
Khi Phồn Tinh từ nơi khác trở về kinh thành, thì Từ đại nhân đã nhắm mắt xuôi tay, người trong phủ cũng rất khó xử không ai có thể đứng ra lo liệu, vẫn là do phủ Tần quốc công đứng ra đảm nhận hậu sự.
Nếp nhăn giữa trán hằn rất sâu, giống như không hề vui vẻ.
Sắc mặt tái nhợt, nằm cuộn người như con tôm nhỏ, không ai dám mạnh tay bẻ thẳng hắn ra.
Trong tay cầm hai lọn tóc đen buộc vào nhau, một là của hắn, còn lại của Phồn Tinh. Hắn nhân lúc nàng còn nhỏ chưa hiểu chuyện, âm thầm cắt đi.
Kết tóc làm phu thê, ân ái đến hết đời.
Khi sống không thể như nguyện, chết rồi sẽ... Mãi tương tư.
Phồn Tinh cầm lấy tay hắn, gào khóc, giống như đứa trẻ mất đi tất cả.
Không còn, tất cả đều không còn nữa rồi!
Không thể tìm thấy bông hoa nhỏ nữa rồi!
Cô không hề yêu thương hắn, cũng không hề ở chung với hắn, nhìn cô bây giờ còn đau khổ hơn là máu nghẹn cổ họng!
Công chúa Trường An cũng không biết phải an ủi Phồn Tinh thế nào, chỉ có thể im lặng đợi.
Gần đây nàng cảm thấy, bản thân sắp phải chuyển thế đầu thai rồi.
Lúc nguồn khí dồi dào trong ngực tiêu tan, cũng là lúc luân hồi.
"Nếu, thích, sẽ chết..." Phồn Tinh rầu rĩ mở miệng hỏi, "Sao còn phải, thích chứ?"
"Cô nói đúng lắm, nếu cô thích Từ Thụy Khanh sẽ chết sao?" Đột nhiên công chúa Trường An cảm thấy hình như bản thân đã tìm ra sự thật, từ trước đến nay Phồn Tinh đều nói không thể thích, mà không phải là không thích.
"Ta chưa từng thích ai đó, ta cũng không biết. Nhưng trước kia ta từng nghe được một câu, nói rằng nếu đã yêu nhau nhất định phải ở bên nhau. Cho dù có chết, cũng sẽ không nuối tiếc."
Công chúa Trường An lại nhịn không được mà hỏi: "Vì sao thích sẽ chết? Là ai uy hiếp cô, hay là cản trở cô? Nếu có thì đi giết hắn đi! Thần cản giết thần! Phật ngăn giết phật!"
Trường An cho rằng nhất định là có người đứng phía sau quấy rối, cho nên mới tức giận nói ra câu: "Thần cản giết thần, phật ngăn giết phật!"
Nhưng nàng lại không ngờ được rằng, sau này đó lại chính là con đường mà Phồn Tinh cố chấp phải đi.
"Được."
Thần cản giết thần, phật ngăn giết phật!
Ý nghĩa chính là...
Ai ngăn cản, đều sẽ giết hết, đúng không?
Phồn Tinh nhỏ giọng nức nở, tự mình giải nghĩa những lời này. Không biết vì sao, khi Sưu Thần Hào nghe xong lại sợ đến nổi da gà.
Thậm chí nó cảm thấy, trong linh hồn của Phồn Tinh đã tràn ngập một lớp huyết khí sát tâm dày đặc.
Chính sự loạn lạc này khiến người ta cảm thấy sợ hãi, sợ bị cuốn vào lớp sương mù kia, điều đó khiến nó không thoải mái, dù sao thì chủ nhân của nó cũng là Chiến thần đại nhân quang minh lỗi lạc, bất khuất anh hùng những mười cõi.
Nó... Nó... Nó phải bình tĩnh một chút!
*
Sau khi Từ Thụy Khanh chết một năm, Phồn Tinh lại vừa khéo cưỡi lừa con đến biên giới Tây Nam.
Trường An công chúa cũng dừng lại ở đây, không thể tiếp tục đi cùng cô.
"Tinh Tinh, ta phải đi chuyển thế rồi." Nàng và Phồn Tinh đã chung sống hơn mười năm, nàng đã hiểu rõ Phồn Tinh rồi.
Phồn Tinh không ngốc, nhưng cô ấy rất cô đơn.
Cô giống như con nhím nhỏ, trong thế giới của cô cũng chỉ có mình chú nhím con này, toàn bộ những chỗ còn lại đều hoang vắng. Chô chậm rãi tìm thức ăn, chậm rãi đào hang để ở, chậm rãi sống trong thế giới cô độc, lẻ loi một mình.
Thật ra cô rất lạnh.
Một con nhím rất lạnh, dựng gai nhọn khắp người, khắc chế toàn bộ tình cảm người khác đối với bản thân.
Chỉ riêng với Từ Thụy Khanh...
Trường An biết, thật ra Phồn Tinh rất thích Từ Thụy Khanh.
Cô ngốc nghếch không bận tâm điều gì, nhưng lại để ý đến Từ Thụy Khanh. Nàng làm bạn với cô đã mười năm, thật ra vị trí trong lòng cô đều không thể so với Từ Thụy Khanh.
Hừ, đã ngốc còn tuyệt tình!
Ghen tị chết nàng rồi!
"Ừ." Phồn Tinh cúi đầu, xoa tay.
Đều đi cả rồi, bông hoa nhỏ đã đi, Trường An cũng phải đi.
Nhưng cô cũng không thể giữ Trường An, vì nàng muốn đi đầu thai, cuối cùng mới có thể làm người được.
"Cô ấy à, phải chăm sóc tốt bản thân, đã biết chưa?" Trường An rất lo lắng cho Phồn Tinh, trước khi đi còn liên tục dặn dò: "Tinh Tinh, về sau cô phải kết bạn, có bạn bè rồi có thể thay ta chăm sóc cô, biết chưa nào?"
"... Không cần có bạn." Ánh mắt của Phồn Tinh lưu lại trên lớp sương trắng, rồi sau đó âm thầm rời đi. Cô không hề biết, dáng vẻ của Trường An như thế nào.
"Không cần cái gì, cô chỉ đang sợ hãi mà thôi, cô sợ gặp phải bạn xấu. Tinh Tinh à, nếu ta biến mất, cô cũng đừng sợ. Cô lợi hại như vậy, nếu có người lừa cô thì cứ đánh hắn! Sau này cô không có bạn ở bên cạnh, ta lo cô..."
"Ta không đi chuyển thế nữa, ta chăm sóc cô!"
Trường An nói xong lời cuối cùng thì gào khóc đến tê tái, tan nát cả cõi lòng.
Nhưng đến phút cuối, vẫn bị cưỡng ép rời đi.
Phồn Tinh ngồi một mình trên thảm cỏ, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống mu bàn tay.
"Trường An..." Phồn Tinh khóc thút thít, cuộn người lại, giọng nói nức nở: "Bạn bè..."
Không cần có bạn, bởi vì sẽ làm hại đến người ta.
Nhưng Trường An thì...
Từ Thụy Khanh đi rồi, Trường An cũng đi rồi.
Phồn Tinh cưỡi lừa con chạy đi, tìm sơn động làm nhà.
Con nhím nhỏ đào hang cho mình, rồi đi vào.
Sau đó trồng một gốc hoa trước cửa sơn động. Thường xuyên nhìn chằm chằm vào cánh hoa.
Bông hoa nhỏ, Từ Thụy Khanh.
Thích, thật sự rất thích mà!
Sau khi Phồn Tinh xác định đã thích, trái tim bắt đầu co rút đau đớn, đau đến khắc cốt ghi tâm, rất quen thuộc!
Cô vươn tay ra, vuốt ve cánh hoa nhỏ vừa rơi xuống.
Tuy cả người run rẩy vì đau, nhưng lúc sờ cánh hoa lại rất dịu dàng.
Cô càng muốn bảo vệ cánh hoa nhỏ, trái tim lại càng đau đớn, dường như muốn đối nghịch với cô.
Muốn chống đối cô sao?
Từ trong ngực dấy lên một luồng ác khí mãnh liệt, nếu đã chống đối cô, Trường An đã nói...
Thần ngăn giết thần, phật cản giết phật!
Phồn Tinh cầm lấy một tảng đá nhọn, đập thẳng vào trái tim.
Tay đánh vào lồng ngực, giống như muốn nắm giữ trái tim lại, trong con ngươi xinh đẹp lộ ra sự hung ác của sói hoang.
Mạnh mẽ dùng sức, trái tim đã tan nát thành từng mãnh.
Sưu Thần Hào bị dọa đến không dám nói gì.
Điên rồi... Hóa điên rồi sao?
Chiến thần ba ba ơi, tổn thọ quá! Cô ngốc này, điên rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.