Hôm Nay Vợ Chồng Đỉnh Lưu Lại Show Ân Ái Ư?
Chương 22: Dùng Ngón Tay Chơi Đùa Lỗ Nhỏ Cô Dưới Lớp Chăn, Lần Đầu Show Ân Ái Trên Weibo.
tiểu bất điểm ái cật nhục
16/04/2023
Lâm Vãn cúi đầu và ngồi xuống bên cạnh Cố Tây Trầm.
“Sao bây giờ mới xuống? Hồi nhỏ đã lề mề, lớn lên vẫn lề mề như vậy?”
Bà Tần Phương trừng mắt nhìn Lâm Vãn.
Từ nhỏ Lâm Vãn đã sợ Thái Hậu nương nương, bị bà Tần Phương liếc nhìn một cái, cô sợ tới mức co rúm đầu lại không dám nói lời nào.
Song, bấy giờ, Cố Tây Trầm gắp một miếng thịt cho Thái Hậu nương nương, “Mẹ, hôm qua Tiểu Vãn đá chăn nên bị cảm nhẹ. Hôm nay, cô ấy không được khỏe lắm.”
“Thật không?”
Bà Tần nhìn về phía Lâm Vãn, không hổ là nữ cục trưởng. Ánh mắt sắc bén hệt như tia X quang.
Lâm Vãn vội vàng ho nhẹ, “Dạ dạ. Hơi cảm một xíu ạ.”
“Buổi tối uống thuốc cảm rồi đi ngủ. Biết chưa?”
Bà Tần ăn món do Cố Tây Trầm gắp, chậm rãi nói.
Mặc dù nét mặt của bà Tần không có gì thay đổi nhưng từ giọng điệu có thể hiểu tâm trạng của bà bây giờ rất tốt.
Lâm Vãn vội ân cần gắp đồ ăn cho mẹ. Thậm chí, cô không biết vì sao tâm trạng mẹ cô lại thay đổi.
Sau bữa trưa, Lâm Vãn ngồi trong lòng của Cố Tây Trầm và chơi cờ với ba cô.
Từ nhỏ Lâm Vãn đã là một cao thủ cờ tướng, cho dù đối thủ là ba cô, cô tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.
Chỉ với hai nước cờ đã K.O đồng chí Lâm Kiến Quốc đến tơi bời tan tác.
“Chỉ vậy thôi ạ? Ba, ba cũng quá gà rồi đó.”
“Không đúng. Hồi trước ba chơi với những người trẻ tuổi đều thắng đấy nhá.”
“Ba, cấp dưới của ba làm sao dám đánh thắng ba chứ? Ba đúng gà.”
Lâm Vãn vừa ăn trái cây chồng đưa vừa cười nói.
Từ nhỏ ba đã cưng chiều cô, ở trước mặt ba, cô giống như một bà chúa.
Song, làm sao đồng chí Lâm Kiến Quốc có thể chịu mất mặt trước mặt con gái của mình?
Thua ai cũng được nhưng không thể thua Lâm Vãn! Trình cờ của Lâm Vãn là do Lâm Kiến Quốc dạy. Nếu thua dưới tay Lâm Vãn, mặt mũi không phải vứt hết đi sao?
Ba Lâm ho nhẹ một tiếng, “Vãn Vãn chụp một đống ảnh chân dung khi còn nhỏ. Đầu đội mũ lưỡi trai, chân đi giày da nhỏ trông ngoan muốn xỉu. Nếu có người giúp ta thắng con bé một ván, ta lập tức đưa bức chân dung cho người đó.”
Nghe thấy ba Lâm nói, mắt của Cố Tây Trần đột nhiên tối sầm lại.
“Ba, nếu đánh thêm ván nữa, con chắc chắn sẽ thắng.”
Cố Tây Trầm mỉm cười.
“Cố Tây Trầm, anh dựa vào cái gì mà cảm thấy em sẽ thua?”
Lâm Vãn đưa tay véo eo Cố Tây Trầm.
Trình độ chơi cờ tướng của cô đã đạt đến trình độ có thể so tài với các kỳ thủ chuyên nghiệp, sao có thể thua được?
Rất nhanh Lâm Vãn đã ăn mất hai con mã và hai con pháo của ba cô. Nhiều nhất mười nước nữa, cô sẽ đánh bại ba mình.
Đồng chí Lâm Kiến Quốc bị giết đến phải rút lui, không nhịn được nhìn về phía Cố Tây Trầm xin giúp đỡ.
Lâm Vãn đắc ý liếc nhìn Cố Tây Trầm. Cô có thể thắng!
Tuy nhiên, vào lúc này, Lâm Vãn đột nhiên cảm thấy một trận khoái cảm tê dại từ dưới thân truyền đến.
Chỉ thấy ngón tay của Cố Tây Trầm đang vuốt ve giữa hai chân cô. Ngón tay chen vào bên trong quần lót, tách hai cánh hoa của cô ra và mơn trớn nó.
Lâm Vãn tức khắc ngứa ngáy.
Cô quay đầu trừng mắt nhìn Cố Tây Trầm. Cái cảm giác ngứa trong lỗ nhỏ ngày càng rõ ràng.
Sao anh có thể trêu cô ngay trước mặt ba cô chứ!
May mà mấy ngày nay thời tiết chuyển lạnh, phía dưới Lâm Vãn trùm chăn kín mít. Nếu không ba cô sẽ phát hiện ra mất!
Dường như Cố Tây Trầm không nhìn thấy ánh mắt giống như lên án của Lâm Vãn. Ngón tay thứ hai tiếp tục chen vào.
Sau khi dùng đầu ngón tay mơn trớn bên ngoài vài nhát, anh trực tiếp cắm ngón tay vào.
Trước đó ở trong phòng, Cố Tây Trầm đã làm qua Lâm Vãn. Hiện tại chỗ đó của cô vừa mềm vừa ướt, có thể dễ dàng đút tay vào.
Lỗ nhỏ mẫn cảm lập tức bao lấy ngón tay Cố Tây Trầm. Nó co bóp một hồi, ngón tay bị kẹp chặt trong đó.
Cố Tây Trầm áp vào tai Lâm Vãn, anh nhẹ nhàng thổi vào vành tai nhạy cảm của cô.
Cả người Lâm Vãn run lên, lỗ nhỏ ra sức co rút. Mật dịch trào ra từ trong nhục huyệt hết đợt này đến đợt khác.
“Tiểu Vãn nhạy cảm quá thôi, hệt như búp bê nước.”
Cố Tây Trầm thì thầm bên tai Lâm Vãn.
Lâm Vãn cúi đầu, muốn thoát khỏi Cố Tây Trầm nhưng ngón tay phía dưới rút ra đút vào, chỉ một lúc sau đã làm cho Lâm Vãn vừa đau lại vừa mềm.
Giờ phút này, suy nghĩ của Lâm Vãn nào còn ở trên bàn cờ, tay cô run run đặt quân cờ vào vị trí ngẫu nhiên.
Kết quả là quân cờ của cô bị ba ăn ngay lập tức. Chưa cần đến mười nước, Lâm Vãn có thể thắng rồi. Mà bây giờ cô bị ăn đến mức chỉ còn một quân sĩ và một quân tốt. Nhiều nhất là ba nước cờ nữa, cô sẽ phải thua!
“Ba, đừng quên bức chân dung của con.”
Cố Tây Trầm không quên nhắc nhở ba Lâm.
Khuôn mặt Lâm Vãn phồng lên vì tức giận. Cô đưa tay véo eo Cố Tây Trầm.
Nhưng trên người Cố Tây Trầm toàn là cơ bắp rắn chắc, vốn dĩ cô không thể véo được, trái lại lại làm cho tay mình bị đau.
“Cố Tây Trầm!”
Lâm Vãn giận dữ hét lên. Vậy mà anh lại phản bội cô chỉ vì bức ảnh!
“Tiểu Vãn, anh cũng muốn đứng về phía em. Nhưng ảnh chân dung khi còn nhỏ của em quá cám dỗ người ta.”
Cố Tây Trầm nghĩ đến đến dáng vẻ của cô khi mặc những bộ quần áo đáng yêu để chụp ảnh, anh lập tức không nhịn được mà muốn chiếm giữ.
Lâm Vãn ghé vào tai Cố Tây Trầm nói nhỏ: “Ảnh chụp tính làm cái gì! Nếu anh giúp em thắng ván cờ tàn này, em sẽ chơi xe chấn với anh.”
Cô biết Cố Tây Trầm không rõ nước cờ. Khi còn ở câu lạc bộ cờ, ngày nào Cố Tây Trầm cũng đi mò cá. Sao anh có thể thắng được đồng chí Lâm Kiến Quốc chứ? Cô nói như vậy vừa để anh thấy mà không được ăn, vừa cố ý chọc giận anh.
Tuy nhiên, Cố Tây Trầm đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Vãn tiến ba nước. Sau ba nước cờ, đồng chí Lâm Kiến Quốc lập tức bại trận.
Lâm Kiến Quốc đáng thương cho biết, ông không chỉ bị con gái mình bắt nạt, ngay cả con rể cũng vậy.
Đồng chí Lâm Kiến Quốc tức giận thổi ria mép, “Hai đứa bay thông đồng với nhau bắt nạt ông già này, có còn vương pháp nữa hay không!”
Cố Tây Trầm cười nói, “Ba, ba có thể bảo mẹ hợp tác với ba.”
Đồng chí Lâm Kiến Quốc nào dám? Nếu bà Tần mà biết ông không thắng được con gái, thậm chí còn nhờ anh con rể giúp đỡ, thể nào ông cũng sẽ bị cười vào mặt.
Bấy giờ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Vãn càng lúc càng đỏ, hai chân không nhịn được kẹp chặt lấy ngón tay Cố Tây Trầm.
Chỉ thấy ngón tay Cố Tây Trầm thọc vào rút ra ngày càng nhanh.
Lỗ nhỏ của Lâm Vãn co bóp phê pha từng đợt. Cô sắp cao trào.
“Vãn Vãn, sao mặt con đỏ thế?”
Cuối cùng, ba Lâm cũng nhìn ra sự khang khác của Lâm Vãn.
“Ba, Vãn Vãn hơi khó chịu. Con đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi.”
Cố Tây Trầm mỉm cười, sau đó ôm Lâm Vãn sải bước về phòng.
Vừa về đến phòng, Lâm Vãn lập tức nổi giận, lấy gối đập vào đầu Cố Tây Trầm.
“Sao có thể làm như vậy ở bên ngoài! Cố Tây Trầm, tên khốn nhà anh!”
Lâm Vãn chống tay bên hông, giận giữ nhìn anh.
“Nhưng cuối cùng không phải em đã thắng sao. Đừng quên việc em đã đồng ý.”
Cố Tây Trầm đè cô vào tường, hai chân buộc cô phải dạng rộng ra, đẩy phần dưới cứng rắn vào.
Lúc này, người đại diện của Cố Tây Trầm gọi tới.
Cố Tây Trầm đành phải nhận điện thoại trước, “Anh, anh đã đọc những bình luận trên mạng chưa? Cư dân mạng hoàn toàn không tin anh sẽ đến quán bar với Lâm Vãn. Nếu anh muốn làm rõ thì một bức ảnh của cô ấy là không đủ. Tốt nhất hãy đăng một bức ảnh chụp chung của anh và cô ấy đi.”
“Muốn chụp ảnh chung sao?”
Cố Tây Trầm cầm điện thoại chụp một bức ảnh đang ôm Lâm Vãn trong lòng. Sau đó anh đăng nó lên trên Weibo.
Cố Tây Trầm V: Sẽ không có ai khác @Lâm Vãn V.
Khi nhìn thấy Weibo của Cố Tây Trầm, tất cả mọi người đều hít một hơi. Hai người này chưa từng tương tác với sau kể từ khi cưới! Vậy mà bây giờ lại rắc cơm chó!
“Sao bây giờ mới xuống? Hồi nhỏ đã lề mề, lớn lên vẫn lề mề như vậy?”
Bà Tần Phương trừng mắt nhìn Lâm Vãn.
Từ nhỏ Lâm Vãn đã sợ Thái Hậu nương nương, bị bà Tần Phương liếc nhìn một cái, cô sợ tới mức co rúm đầu lại không dám nói lời nào.
Song, bấy giờ, Cố Tây Trầm gắp một miếng thịt cho Thái Hậu nương nương, “Mẹ, hôm qua Tiểu Vãn đá chăn nên bị cảm nhẹ. Hôm nay, cô ấy không được khỏe lắm.”
“Thật không?”
Bà Tần nhìn về phía Lâm Vãn, không hổ là nữ cục trưởng. Ánh mắt sắc bén hệt như tia X quang.
Lâm Vãn vội vàng ho nhẹ, “Dạ dạ. Hơi cảm một xíu ạ.”
“Buổi tối uống thuốc cảm rồi đi ngủ. Biết chưa?”
Bà Tần ăn món do Cố Tây Trầm gắp, chậm rãi nói.
Mặc dù nét mặt của bà Tần không có gì thay đổi nhưng từ giọng điệu có thể hiểu tâm trạng của bà bây giờ rất tốt.
Lâm Vãn vội ân cần gắp đồ ăn cho mẹ. Thậm chí, cô không biết vì sao tâm trạng mẹ cô lại thay đổi.
Sau bữa trưa, Lâm Vãn ngồi trong lòng của Cố Tây Trầm và chơi cờ với ba cô.
Từ nhỏ Lâm Vãn đã là một cao thủ cờ tướng, cho dù đối thủ là ba cô, cô tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.
Chỉ với hai nước cờ đã K.O đồng chí Lâm Kiến Quốc đến tơi bời tan tác.
“Chỉ vậy thôi ạ? Ba, ba cũng quá gà rồi đó.”
“Không đúng. Hồi trước ba chơi với những người trẻ tuổi đều thắng đấy nhá.”
“Ba, cấp dưới của ba làm sao dám đánh thắng ba chứ? Ba đúng gà.”
Lâm Vãn vừa ăn trái cây chồng đưa vừa cười nói.
Từ nhỏ ba đã cưng chiều cô, ở trước mặt ba, cô giống như một bà chúa.
Song, làm sao đồng chí Lâm Kiến Quốc có thể chịu mất mặt trước mặt con gái của mình?
Thua ai cũng được nhưng không thể thua Lâm Vãn! Trình cờ của Lâm Vãn là do Lâm Kiến Quốc dạy. Nếu thua dưới tay Lâm Vãn, mặt mũi không phải vứt hết đi sao?
Ba Lâm ho nhẹ một tiếng, “Vãn Vãn chụp một đống ảnh chân dung khi còn nhỏ. Đầu đội mũ lưỡi trai, chân đi giày da nhỏ trông ngoan muốn xỉu. Nếu có người giúp ta thắng con bé một ván, ta lập tức đưa bức chân dung cho người đó.”
Nghe thấy ba Lâm nói, mắt của Cố Tây Trần đột nhiên tối sầm lại.
“Ba, nếu đánh thêm ván nữa, con chắc chắn sẽ thắng.”
Cố Tây Trầm mỉm cười.
“Cố Tây Trầm, anh dựa vào cái gì mà cảm thấy em sẽ thua?”
Lâm Vãn đưa tay véo eo Cố Tây Trầm.
Trình độ chơi cờ tướng của cô đã đạt đến trình độ có thể so tài với các kỳ thủ chuyên nghiệp, sao có thể thua được?
Rất nhanh Lâm Vãn đã ăn mất hai con mã và hai con pháo của ba cô. Nhiều nhất mười nước nữa, cô sẽ đánh bại ba mình.
Đồng chí Lâm Kiến Quốc bị giết đến phải rút lui, không nhịn được nhìn về phía Cố Tây Trầm xin giúp đỡ.
Lâm Vãn đắc ý liếc nhìn Cố Tây Trầm. Cô có thể thắng!
Tuy nhiên, vào lúc này, Lâm Vãn đột nhiên cảm thấy một trận khoái cảm tê dại từ dưới thân truyền đến.
Chỉ thấy ngón tay của Cố Tây Trầm đang vuốt ve giữa hai chân cô. Ngón tay chen vào bên trong quần lót, tách hai cánh hoa của cô ra và mơn trớn nó.
Lâm Vãn tức khắc ngứa ngáy.
Cô quay đầu trừng mắt nhìn Cố Tây Trầm. Cái cảm giác ngứa trong lỗ nhỏ ngày càng rõ ràng.
Sao anh có thể trêu cô ngay trước mặt ba cô chứ!
May mà mấy ngày nay thời tiết chuyển lạnh, phía dưới Lâm Vãn trùm chăn kín mít. Nếu không ba cô sẽ phát hiện ra mất!
Dường như Cố Tây Trầm không nhìn thấy ánh mắt giống như lên án của Lâm Vãn. Ngón tay thứ hai tiếp tục chen vào.
Sau khi dùng đầu ngón tay mơn trớn bên ngoài vài nhát, anh trực tiếp cắm ngón tay vào.
Trước đó ở trong phòng, Cố Tây Trầm đã làm qua Lâm Vãn. Hiện tại chỗ đó của cô vừa mềm vừa ướt, có thể dễ dàng đút tay vào.
Lỗ nhỏ mẫn cảm lập tức bao lấy ngón tay Cố Tây Trầm. Nó co bóp một hồi, ngón tay bị kẹp chặt trong đó.
Cố Tây Trầm áp vào tai Lâm Vãn, anh nhẹ nhàng thổi vào vành tai nhạy cảm của cô.
Cả người Lâm Vãn run lên, lỗ nhỏ ra sức co rút. Mật dịch trào ra từ trong nhục huyệt hết đợt này đến đợt khác.
“Tiểu Vãn nhạy cảm quá thôi, hệt như búp bê nước.”
Cố Tây Trầm thì thầm bên tai Lâm Vãn.
Lâm Vãn cúi đầu, muốn thoát khỏi Cố Tây Trầm nhưng ngón tay phía dưới rút ra đút vào, chỉ một lúc sau đã làm cho Lâm Vãn vừa đau lại vừa mềm.
Giờ phút này, suy nghĩ của Lâm Vãn nào còn ở trên bàn cờ, tay cô run run đặt quân cờ vào vị trí ngẫu nhiên.
Kết quả là quân cờ của cô bị ba ăn ngay lập tức. Chưa cần đến mười nước, Lâm Vãn có thể thắng rồi. Mà bây giờ cô bị ăn đến mức chỉ còn một quân sĩ và một quân tốt. Nhiều nhất là ba nước cờ nữa, cô sẽ phải thua!
“Ba, đừng quên bức chân dung của con.”
Cố Tây Trầm không quên nhắc nhở ba Lâm.
Khuôn mặt Lâm Vãn phồng lên vì tức giận. Cô đưa tay véo eo Cố Tây Trầm.
Nhưng trên người Cố Tây Trầm toàn là cơ bắp rắn chắc, vốn dĩ cô không thể véo được, trái lại lại làm cho tay mình bị đau.
“Cố Tây Trầm!”
Lâm Vãn giận dữ hét lên. Vậy mà anh lại phản bội cô chỉ vì bức ảnh!
“Tiểu Vãn, anh cũng muốn đứng về phía em. Nhưng ảnh chân dung khi còn nhỏ của em quá cám dỗ người ta.”
Cố Tây Trầm nghĩ đến đến dáng vẻ của cô khi mặc những bộ quần áo đáng yêu để chụp ảnh, anh lập tức không nhịn được mà muốn chiếm giữ.
Lâm Vãn ghé vào tai Cố Tây Trầm nói nhỏ: “Ảnh chụp tính làm cái gì! Nếu anh giúp em thắng ván cờ tàn này, em sẽ chơi xe chấn với anh.”
Cô biết Cố Tây Trầm không rõ nước cờ. Khi còn ở câu lạc bộ cờ, ngày nào Cố Tây Trầm cũng đi mò cá. Sao anh có thể thắng được đồng chí Lâm Kiến Quốc chứ? Cô nói như vậy vừa để anh thấy mà không được ăn, vừa cố ý chọc giận anh.
Tuy nhiên, Cố Tây Trầm đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Vãn tiến ba nước. Sau ba nước cờ, đồng chí Lâm Kiến Quốc lập tức bại trận.
Lâm Kiến Quốc đáng thương cho biết, ông không chỉ bị con gái mình bắt nạt, ngay cả con rể cũng vậy.
Đồng chí Lâm Kiến Quốc tức giận thổi ria mép, “Hai đứa bay thông đồng với nhau bắt nạt ông già này, có còn vương pháp nữa hay không!”
Cố Tây Trầm cười nói, “Ba, ba có thể bảo mẹ hợp tác với ba.”
Đồng chí Lâm Kiến Quốc nào dám? Nếu bà Tần mà biết ông không thắng được con gái, thậm chí còn nhờ anh con rể giúp đỡ, thể nào ông cũng sẽ bị cười vào mặt.
Bấy giờ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Vãn càng lúc càng đỏ, hai chân không nhịn được kẹp chặt lấy ngón tay Cố Tây Trầm.
Chỉ thấy ngón tay Cố Tây Trầm thọc vào rút ra ngày càng nhanh.
Lỗ nhỏ của Lâm Vãn co bóp phê pha từng đợt. Cô sắp cao trào.
“Vãn Vãn, sao mặt con đỏ thế?”
Cuối cùng, ba Lâm cũng nhìn ra sự khang khác của Lâm Vãn.
“Ba, Vãn Vãn hơi khó chịu. Con đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi.”
Cố Tây Trầm mỉm cười, sau đó ôm Lâm Vãn sải bước về phòng.
Vừa về đến phòng, Lâm Vãn lập tức nổi giận, lấy gối đập vào đầu Cố Tây Trầm.
“Sao có thể làm như vậy ở bên ngoài! Cố Tây Trầm, tên khốn nhà anh!”
Lâm Vãn chống tay bên hông, giận giữ nhìn anh.
“Nhưng cuối cùng không phải em đã thắng sao. Đừng quên việc em đã đồng ý.”
Cố Tây Trầm đè cô vào tường, hai chân buộc cô phải dạng rộng ra, đẩy phần dưới cứng rắn vào.
Lúc này, người đại diện của Cố Tây Trầm gọi tới.
Cố Tây Trầm đành phải nhận điện thoại trước, “Anh, anh đã đọc những bình luận trên mạng chưa? Cư dân mạng hoàn toàn không tin anh sẽ đến quán bar với Lâm Vãn. Nếu anh muốn làm rõ thì một bức ảnh của cô ấy là không đủ. Tốt nhất hãy đăng một bức ảnh chụp chung của anh và cô ấy đi.”
“Muốn chụp ảnh chung sao?”
Cố Tây Trầm cầm điện thoại chụp một bức ảnh đang ôm Lâm Vãn trong lòng. Sau đó anh đăng nó lên trên Weibo.
Cố Tây Trầm V: Sẽ không có ai khác @Lâm Vãn V.
Khi nhìn thấy Weibo của Cố Tây Trầm, tất cả mọi người đều hít một hơi. Hai người này chưa từng tương tác với sau kể từ khi cưới! Vậy mà bây giờ lại rắc cơm chó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.