Hôm Nay Vợ Chồng Phản Diện Vẫn Đang Ghi Nợ
Chương 27: Trang 16
Sáp Liễu Thành Ấm
08/05/2024
Lúc trước nàng chỉ mua 10 lá bùa, tờ Truyền Tống Phù kia đã bị Thẩm Tịch Chi dùng, nhưng sau đó Vũ Thanh Trưởng lão lại đưa cho nàng tờ mà nàng đã vẽ cho hắn xem.
Giản Hoan sờ năm tờ Truyền Tống Phù bên trái, lại sờ năm tờ Cấp Tốc Phù bên phải, cười lên giống như mèo trộm được thịt.
Ngoài cửa Phù Đường, có người hét lên: "Giản sư muội!"
Giản Hoan quay đầu lại, phát hiện là Cung Phi Hồng.
Nàng vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, phát hiện mặt trái của Cung Phi Hồng sưng vù, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi bị làm sao vậy?!"
Cung Phi Hồng đau đớn: "Tối qua xảy ra chút chuyện, ta và Hồ Chí cãi nhau tan vỡ."
Giản Hoan cạn lời một lúc: "Nghe nói tối qua có đệ tử đánh nhau, không phải là ngươi và Hồ Chí chứ?"
Cung Phi Hồng ủ rũ: "Cũng không phải, không phải ta học ngự thú sao, sau đó ta quen biết một huynh đệ mới. Hồ Chí và người huynh đệ mới kia của ta cãi nhau mấy câu, hai người đánh nhau, ta khuyên ngăn, nên..."
Giản Hoan đã hiểu, vỗ vai hắn coi như an ủi.
Mười ngày nay nàng bận luyện phù, không đi ăn bữa trưa, cũng không gặp mặt Cung Phi Hồng.
Cung Phi Hồng thở dài: "Hồ Chí thật sự làm ta đau lòng, tối qua ta mới biết, những người hùng tâm chí khí kể cho nhau nghe mọi thứ, thì ra là hắn chỉ lấy lòng ta. Giản sư muội, có lẽ ta nên nghe lời muội sớm hơn."
Thái độ mà Giản Hoan đối với chủ nợ của mình rất thân thiện: "Không sao, bây giờ nhìn rõ cũng kịp."
Cung Phi Hồng lắc đầu: "Không nhắc nữa, hôm nay ta đến tìm muội, là muốn nói với muội, lát nữa ta muốn xuống núi rèn luyện với mấy vị huynh đệ nữa, bản thân nàng ở môn phái phải cẩn thận mọi chuyện."
Giản Hoan gật đầu.
Đệ tử ngự thú không giống với phù tu bọn họ, phải đi tìm yêu thú mới có thể nâng cao, linh thú nuôi trong Tông môn là thuần hóa, không giúp được gì nhiều cho đệ tử ngự thú, chỉ có thể làm người nhập môn.
Nghĩ xong, Giản Hoan lấy ra hai tờ Truyền Tống Phù, Cấp Tốc Phù từ trong lòng đưa qua: "Ta vẽ đó, cầm lấy, nói không chừng có thể dùng đến."
Cung Phi Hồng nhận lấy: "Đa tạ sư muội."
Y tùy ý bỏ phù vào trong ngực, không coi trọng lắm, suy cho cùng bản thân hắn cũng đã mua rất nhiều phù.
-
Cung Phi Hồng không ở đây, dĩ nhiên Giản Hoan không nỡ đi ăn cơm trong thiện đường.
Lúc nghỉ trưa, sau khi nàng ăn nửa viên Tích Cốc Đan, ở trong Phù đường nghĩ xem kiếm tiền thế nào.
Theo quan sát của nàng, về cơ bản không có cơ hội kinh doanh cái gì trên môn phái.
Linh phù cao cấp ở phái Ngọc Thanh thì Đa Bảo Các có bán, có các sư huynh sư tỷ phù tu cung cấp.
Có lẽ cơ hội kinh doanh ở trong thành mới đúng, thành Lâm Tiên là thành trì lớn gần phái Ngọc Thanh nhất.
Nghĩ đến đây, Giản Hoan di chuyển ghế ngồi cạnh Khương Miên, hỏi: "Miên Miên, nghe nói nhà ngươi ở thành Lâm Tiên?"
Khương Miên cắn bánh mì đường đỏ ngẩng đầu lên: "Ừm ừm, A Hoan ngươi muốn đến thành Lâm Tiên chơi sao? Ta biết rất nhiều đồ ăn ngon, nếu như ngươi thích ăn đồ ngọt—"
Giản Hoan lập tức cắt lời: "Không phải, ta muốn biết thành Lâm Tiên có nơi nào chuyên bán linh khí linh phù không."
Khương Miên suy nghĩ, nhanh chóng nhét bánh mì đường đỏ vào miệng nuốt xuống, đến gần kề tai nói nhỏ với Giản Hoan: "Có, hình như tên là Tàng Tiên Lâu. Hầu như nương của ta nhận nhiệm vụ đều nhận ở Tàn Tiên Lâu, dựa theo nương ta nói trong đó có thể mua có thể bán bất cứ thứ gì, nhưng ta chưa từng đi, nương ta không cho ta đi."
Tàng Tiên Lâu?
Giản Hoan trầm ngâm.
Đúng lúc mai là ngày mười lăm, cả môn phái được nghỉ một ngày.
Sau khi học xong tiết phù buổi chiều, Giản Hoan quay về phòng gỗ, thu dọn một số thứ, đổi y phục, đi thẳng đến thành Lâm Tiên.
Tuy rằng Giản Hoan có Cấp Tốc Phù trong tay, nhưng giấy linh là một linh thạch một tờ, nàng không nỡ dùng.
Lúc Giản Hoan chạy lại dừng một đường đến cổng thành Lâm Tiên, trời đã hoàn toàn tối đi.
Đệ tử phái Ngọc Thanh không ít, có lúc cũng khá náo nhiệt, nhưng loại náo nhiệt này, cuối cùng cũng không thể so được với trong thành.
Tiếng gào thét buôn bán bên đường, tiếng vui đùa của lũ trẻ, tiếng tranh cãi của người lớn, trộn vào nhau, dội thẳng vào tai Giản Hoan.
Đột nhiên Giản Hoan lại không vội vàng đi tìm Tàng Tiên Lâu nữa.
Nàng tìm tiền trang, dùng một viên linh thạch đổi lấy mười lượng bạc, ăn tất cả mọi thứ.
Tuy rằng không có linh thực và bình Tích Cốc Đan có lợi cho thân thể của tu sĩ, những những món chiên ngập dầu hoặc xào trên lửa lớn đã thỏa mãn ước mong miệng lưỡi của của Giản Hoan.
Trên đường có lão nãi nãi đang vẽ tranh Đường, rất nhiều trẻ con đợi bên cạnh.
Giản Hoan cắn một viên, cũng đợi.
Lão nãi nãi đang vẽ cho nàng, nàng muốn một con rồng.
Chỉ là đột nhiên, Giản Hoan có cảm giác, gương mặt cứng lại, nhìn thẳng về phía đối diện.
Sau khi tiến vào Luyện Khí kỳ, ánh mắt của Giản Hoan có thể nhìn xa hơn người bình thường.
Khác với sự náo nhiệt bên này, đối diện rất yên tĩnh, chỉ treo một cái đèn lồng đỏ ở giao lộ.
Ánh lửa hơi đỏ ánh lên màu yêu quái dị, hoàn toàn khác với bên này, như hai thế giới.
Vị nam tử đội nón, vác hai bao tải rất lớn, quẹo từ một bên qua đây, bước vào hẻm đèn lồng kia, bước vào nơi bóng tối mù mịt nơi xa, càng đi càng xa, đến khi biến mất không thấy.
Mà người vác bao tải kia, Giản Hoan rất quen mắt.
Ngạc nhiên đó là Thẩm Tịch Chi chạy núi cả đêm qua.
Hắn cũng đến thành Lâm Tiên?
Bao tải hắn mang theo là cái gì?
Giản Hoan không kịp lấy tranh đường, lập tức lén lút bám theo.
Đèn l*иg treo ở giữa ngã rẽ, tựa như hải đăng ở trên biển vào ban đêm.
Giản Hoan một mình tiến vào ngõ nhỏ, thân thể như là xẹt qua một màng nước mỏng, xúc cảm lạnh lẽo hết sức rõ ràng.
Nàng sửng sốt, còn chưa kịp suy tư màng nươc mỏng này là cái gì, liền phát hiện cảnh vật trước mắt thay đổi.
Lúc ở đầu phố, phía sau đèn l*иg là ngõ nhỏ tối tăm. Nhưng bây giờ, trước mặt lại là một con đường nhỏ uốn lượn trong rừng.
Trăng tròn treo ở chân trời, bao phủ rừng trúc một mảnh u ám. Gió đêm phất qua, làm rừng trúc thưa thớt ánh trăng hiện ra một hồ sóng nước lóng lánh.
Phía sau rừng trúc dựng một tòa cao lầu khí thế to lớn, rồng bay phượng múa mái giác cơ hồ là phá tan tận trời.
Con đường phía trước, có một khối bảng hiệu bằng gỗ, phía trên viết mấy hàng chữ nhỏ đoan chính——
Giản Hoan sờ năm tờ Truyền Tống Phù bên trái, lại sờ năm tờ Cấp Tốc Phù bên phải, cười lên giống như mèo trộm được thịt.
Ngoài cửa Phù Đường, có người hét lên: "Giản sư muội!"
Giản Hoan quay đầu lại, phát hiện là Cung Phi Hồng.
Nàng vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, phát hiện mặt trái của Cung Phi Hồng sưng vù, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi bị làm sao vậy?!"
Cung Phi Hồng đau đớn: "Tối qua xảy ra chút chuyện, ta và Hồ Chí cãi nhau tan vỡ."
Giản Hoan cạn lời một lúc: "Nghe nói tối qua có đệ tử đánh nhau, không phải là ngươi và Hồ Chí chứ?"
Cung Phi Hồng ủ rũ: "Cũng không phải, không phải ta học ngự thú sao, sau đó ta quen biết một huynh đệ mới. Hồ Chí và người huynh đệ mới kia của ta cãi nhau mấy câu, hai người đánh nhau, ta khuyên ngăn, nên..."
Giản Hoan đã hiểu, vỗ vai hắn coi như an ủi.
Mười ngày nay nàng bận luyện phù, không đi ăn bữa trưa, cũng không gặp mặt Cung Phi Hồng.
Cung Phi Hồng thở dài: "Hồ Chí thật sự làm ta đau lòng, tối qua ta mới biết, những người hùng tâm chí khí kể cho nhau nghe mọi thứ, thì ra là hắn chỉ lấy lòng ta. Giản sư muội, có lẽ ta nên nghe lời muội sớm hơn."
Thái độ mà Giản Hoan đối với chủ nợ của mình rất thân thiện: "Không sao, bây giờ nhìn rõ cũng kịp."
Cung Phi Hồng lắc đầu: "Không nhắc nữa, hôm nay ta đến tìm muội, là muốn nói với muội, lát nữa ta muốn xuống núi rèn luyện với mấy vị huynh đệ nữa, bản thân nàng ở môn phái phải cẩn thận mọi chuyện."
Giản Hoan gật đầu.
Đệ tử ngự thú không giống với phù tu bọn họ, phải đi tìm yêu thú mới có thể nâng cao, linh thú nuôi trong Tông môn là thuần hóa, không giúp được gì nhiều cho đệ tử ngự thú, chỉ có thể làm người nhập môn.
Nghĩ xong, Giản Hoan lấy ra hai tờ Truyền Tống Phù, Cấp Tốc Phù từ trong lòng đưa qua: "Ta vẽ đó, cầm lấy, nói không chừng có thể dùng đến."
Cung Phi Hồng nhận lấy: "Đa tạ sư muội."
Y tùy ý bỏ phù vào trong ngực, không coi trọng lắm, suy cho cùng bản thân hắn cũng đã mua rất nhiều phù.
-
Cung Phi Hồng không ở đây, dĩ nhiên Giản Hoan không nỡ đi ăn cơm trong thiện đường.
Lúc nghỉ trưa, sau khi nàng ăn nửa viên Tích Cốc Đan, ở trong Phù đường nghĩ xem kiếm tiền thế nào.
Theo quan sát của nàng, về cơ bản không có cơ hội kinh doanh cái gì trên môn phái.
Linh phù cao cấp ở phái Ngọc Thanh thì Đa Bảo Các có bán, có các sư huynh sư tỷ phù tu cung cấp.
Có lẽ cơ hội kinh doanh ở trong thành mới đúng, thành Lâm Tiên là thành trì lớn gần phái Ngọc Thanh nhất.
Nghĩ đến đây, Giản Hoan di chuyển ghế ngồi cạnh Khương Miên, hỏi: "Miên Miên, nghe nói nhà ngươi ở thành Lâm Tiên?"
Khương Miên cắn bánh mì đường đỏ ngẩng đầu lên: "Ừm ừm, A Hoan ngươi muốn đến thành Lâm Tiên chơi sao? Ta biết rất nhiều đồ ăn ngon, nếu như ngươi thích ăn đồ ngọt—"
Giản Hoan lập tức cắt lời: "Không phải, ta muốn biết thành Lâm Tiên có nơi nào chuyên bán linh khí linh phù không."
Khương Miên suy nghĩ, nhanh chóng nhét bánh mì đường đỏ vào miệng nuốt xuống, đến gần kề tai nói nhỏ với Giản Hoan: "Có, hình như tên là Tàng Tiên Lâu. Hầu như nương của ta nhận nhiệm vụ đều nhận ở Tàn Tiên Lâu, dựa theo nương ta nói trong đó có thể mua có thể bán bất cứ thứ gì, nhưng ta chưa từng đi, nương ta không cho ta đi."
Tàng Tiên Lâu?
Giản Hoan trầm ngâm.
Đúng lúc mai là ngày mười lăm, cả môn phái được nghỉ một ngày.
Sau khi học xong tiết phù buổi chiều, Giản Hoan quay về phòng gỗ, thu dọn một số thứ, đổi y phục, đi thẳng đến thành Lâm Tiên.
Tuy rằng Giản Hoan có Cấp Tốc Phù trong tay, nhưng giấy linh là một linh thạch một tờ, nàng không nỡ dùng.
Lúc Giản Hoan chạy lại dừng một đường đến cổng thành Lâm Tiên, trời đã hoàn toàn tối đi.
Đệ tử phái Ngọc Thanh không ít, có lúc cũng khá náo nhiệt, nhưng loại náo nhiệt này, cuối cùng cũng không thể so được với trong thành.
Tiếng gào thét buôn bán bên đường, tiếng vui đùa của lũ trẻ, tiếng tranh cãi của người lớn, trộn vào nhau, dội thẳng vào tai Giản Hoan.
Đột nhiên Giản Hoan lại không vội vàng đi tìm Tàng Tiên Lâu nữa.
Nàng tìm tiền trang, dùng một viên linh thạch đổi lấy mười lượng bạc, ăn tất cả mọi thứ.
Tuy rằng không có linh thực và bình Tích Cốc Đan có lợi cho thân thể của tu sĩ, những những món chiên ngập dầu hoặc xào trên lửa lớn đã thỏa mãn ước mong miệng lưỡi của của Giản Hoan.
Trên đường có lão nãi nãi đang vẽ tranh Đường, rất nhiều trẻ con đợi bên cạnh.
Giản Hoan cắn một viên, cũng đợi.
Lão nãi nãi đang vẽ cho nàng, nàng muốn một con rồng.
Chỉ là đột nhiên, Giản Hoan có cảm giác, gương mặt cứng lại, nhìn thẳng về phía đối diện.
Sau khi tiến vào Luyện Khí kỳ, ánh mắt của Giản Hoan có thể nhìn xa hơn người bình thường.
Khác với sự náo nhiệt bên này, đối diện rất yên tĩnh, chỉ treo một cái đèn lồng đỏ ở giao lộ.
Ánh lửa hơi đỏ ánh lên màu yêu quái dị, hoàn toàn khác với bên này, như hai thế giới.
Vị nam tử đội nón, vác hai bao tải rất lớn, quẹo từ một bên qua đây, bước vào hẻm đèn lồng kia, bước vào nơi bóng tối mù mịt nơi xa, càng đi càng xa, đến khi biến mất không thấy.
Mà người vác bao tải kia, Giản Hoan rất quen mắt.
Ngạc nhiên đó là Thẩm Tịch Chi chạy núi cả đêm qua.
Hắn cũng đến thành Lâm Tiên?
Bao tải hắn mang theo là cái gì?
Giản Hoan không kịp lấy tranh đường, lập tức lén lút bám theo.
Đèn l*иg treo ở giữa ngã rẽ, tựa như hải đăng ở trên biển vào ban đêm.
Giản Hoan một mình tiến vào ngõ nhỏ, thân thể như là xẹt qua một màng nước mỏng, xúc cảm lạnh lẽo hết sức rõ ràng.
Nàng sửng sốt, còn chưa kịp suy tư màng nươc mỏng này là cái gì, liền phát hiện cảnh vật trước mắt thay đổi.
Lúc ở đầu phố, phía sau đèn l*иg là ngõ nhỏ tối tăm. Nhưng bây giờ, trước mặt lại là một con đường nhỏ uốn lượn trong rừng.
Trăng tròn treo ở chân trời, bao phủ rừng trúc một mảnh u ám. Gió đêm phất qua, làm rừng trúc thưa thớt ánh trăng hiện ra một hồ sóng nước lóng lánh.
Phía sau rừng trúc dựng một tòa cao lầu khí thế to lớn, rồng bay phượng múa mái giác cơ hồ là phá tan tận trời.
Con đường phía trước, có một khối bảng hiệu bằng gỗ, phía trên viết mấy hàng chữ nhỏ đoan chính——
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.