Hôm Nay Vợ Tìm Ra Lỗi Của Anh Chưa?
Chương 20: Chịu thua trước chính là heo (4)
Điềm Nhu
17/11/2021
Qủa thật hắn đã sớm cảm
động, ngay lúc ăn món ăn cô tự tay làm chút tức giận trong lòng đã sớm
biến mất vô tung vô ảnh, đối với một cô gái làm nũng như vậy rất khó tức giận.
"Em biết rồi, em bảo đảm không có lần sau, để em sức thuốc cho anh." Kiều Dư An lấy thuốc từ trong ngăn tủ ra, dùng đầu ngón tay chấm một chút xoa trên cằm Giang Mộ Trì.
Giang Mộ Trì vốn dĩ muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy dáng vẻ tinh tế của cô lại không có mở miệng, chờ cô thoa xong rồi Giang Mộ Trì mới nói, "Đợi một tí, còn phải tắm rửa, hiện tại sức thuốc lát nữa phải bôi lại."
"Không sao, một tí nữa em giúp anh thoa lại." Kiều Dư An gõ gõ đầu.
Giang Mộ Trì rốt cuộc lộ ra chút ý cười, sờ sờ đầu cô, nhớ tới chuyện hôm qua, "Tối hôm qua anh nghe anh hai gọi em Quyển Quyển, là nhũ danh sao?"
"Dạ, là tên em lúc còn rất nhỏ, sau này khi biết đọc sách mọi người đều gọi là An An, cho nên ba mẹ cũng sửa lại gọi em An An." Kiều Dư An gật gật đầu, cất thuốc vào lại trong tủ đi rửa tay.
"Quyển Quyển viết như thế nào?" Giang Mộ Trì ở bên môi không tiếng động khẽ nhẩm.
"Quyển trong lưu luyến quyển, chữ này nét bút vô cùng nhiều cũng không dễ viết như chữ An cho nên mọi người cũng liền quên đi, anh em cũng rất lâu rồi không có kêu em như thế." Ngày hôm qua lúc cô nghe thấy cái tên này còn có chút hoảng hốt đây.
"Quyển Quyển." Giang Mộ Trì nỉ non một lần, lời nói nhẹ nhàng ít đi chút lạnh lẽo ngày thường nhiều thêm vài phần ôn nhu ấm áp, Kiều Dư An lần đầu tiên cảm thấy hóa ra tên này của cô hay như vậy, từ trong miệng Giang Mộ Trì khẽ nhẩm ra lại không giống nhau.
"Rất êm tai." Giang Mộ Trì khẽ cười.
"Vậy sau này anh có thể gọi em như vậy nha."
"Ừ, anh đi tắm, nghỉ ngơi sớm một chút."
"Sớm vậy sao? Lúc này mới 8 giờ mà." Này không chỉ sớm bình thường, đã sớm đến một cảnh giới nhất định rồi.
"Anh tối hôm qua hai giờ mới ngủ, thức dậy năm lần để xem nhiệt độ của em, hiện tại có chút mệt." Hơn nửa cường độ công việc ngày hôm nay vô cùng cao, là đầu trâu cũng phải mệt mỏi.
"Cũng đúng, em cũng sớm nghỉ ngơi một chút." Kiều Dư An đứng lên, "Em đi sang phòng khách tắm rửa."
Tắm xong về phòng bắt đầu dưỡng da đến lúc lên giường cũng chỉ mới 9 giờ rưỡi, Giang Mộ Trì đã nằm xuống, cô cũng tắt đèn leo lên giường.
Nhưng Kiều Dư An nằm xuống lại không có ý định muốn ngủ, liền nghiêng người ngắm nhìn Giang Mộ Trì, đem Giang Mộ Trì xem như tuyệt thế trân bảo chỉ sợ một giây không cẩn thận chớp mắt sẽ bị người trộm đi.
Từ ánh đèn nơi góc tủ tối tăm, Giang Mộ Trì có thể cảm nhận được tầm mắt của cô, ngay lúc đầu anh cũng không để ý đến cho đến khi bị nhìn lâu liền chịu không nổi duỗi tay che khuất đôi mắt lắp lánh nước của cô, "Ngủ."
"Nhưng mà em không buồn ngủ nha, em muốn nhìn anh, sao lại không cho em nhìn?" Kiều Dư An lắc lắc đầu muốn né tránh bị Giang Mộ Trì dùng bàn tay to che khuất hết mặt cô, càng đừng nói đến đôi mắt, một chút cũng không nhìn thấy.
Giang Mộ Trì như cũ che mắt cô, đến sát bên lỗ tai thấp giọng nỉ non: "Em còn nhìn anh, anh sẽ nổi lên tâm tư khác." Giọng nói ôn nhu như dòng điện khẽ làm chấn động màng nhĩ cô, làm tim cô đập nhanh hơn.
"Giang Mộ Trì," cô kêu "Em vẫn còn là bệnh nhân mà."
"Chẳng lẽ em chưa từng nghe nói qua sao? Mỹ nhân ốm yếu so với bình thường lại càng đẹp, giống như Tây Thi vậy." Thanh âm Giang Mộ Trì vang bên tai cô, rốt cuộc cũng làm cô không bình tĩnh nổi nữa.
"Được rồi được rồi, em không nhìn anh nữa, em ngủ." Kiều Dư An nhắm mắt lại, lông mi như cây quạt nhỏ khẽ phất qua lòng bàn tay Giang Mộ Trì, ngưa ngứa, làm gân xanh trên mu bàn tay khẽ giật. Miệng cô vẫn không ngừng nghỉ "Thật là không có nhân đạo, đầu năm nay đến cả lão công của chính mình cũng không thể nhìn."
"Chờ em hết bệnh, muốn nhìn thế nào cũng được." Giang Mộ Trì thu hồi tay, thấy cô ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ cúi đầu rơi xuống môi cô một nụ hôn, "Quyển Quyển, ngủ ngon."
Giờ phút này trong lòng Kiều Dư An như có một đoá pháo hoa nổ tung, đầu óc một mảnh hỗn độn duy chỉ có câu "Quyển Quyển" kia vẫn luôn không ngừng vang vọng ở bên tai, trước nay cô cũng không biết hoá ra Giang Mộ Trì cũng có thể ôn nhu đến như vậy.
Có Giang Mộ Trì làm bạn, trong mộng đẹp đều là ngọt, khoé môi Kiều Dư An mang theo nụ cười rất nhanh liền chìm vào mộng.
Giang Mộ Trì thấy hô hấp cô nhẹ đi dần dần đi vào giấc ngủ, sờ sờ tóc cô, tràn ngập thoả mãn nhu tình.
Tối nay, tựa hồ có một vài thứ yên lặng đổi thay.
Từ một đêm đó sau khi hai người mở lòng nói chuyện với nhau, cảm tình dường như cũng càng trở nên tốt hơn, cũng càng dần ăn ý với nhau. Tới buổi chiều, không cần thúc giục Giang Mộ Trì cũng biết sớm một chút về nhà, cho dù thỉnh thoảng quên Kiều Dư An cũng sẽ tận trách gọi điện thúc giục.
Tâm tình Giang Mộ Trì tốt, Thiệu Tiêu cùng công ty trên dưới tâm tình cũng tốt theo, ông chủ là công tác cuồng ma dẫn đến bọn họ cũng không dám tan tầm, bây giờ có thể có những ngày tốt lành tan tầm đúng giờ ít nhiều là nhờ tổng tài phu nhân.
Không quá mấy ngày Kiều Dư An đã hoàn toàn khỏi bệnh, chuyện lần đó cũng rất nhanh bị quên đến chín tầng mây. Từ chuyện lần đó dường như việc đi ra khỏi cửa sinh ra bóng ma, gần đây cô vẫn luôn ở nhà nên liền nghĩ đến chuyện kêu bọn Lâm Tựa Cẩm đến nhà chơi, khi trước đã từng nói qua nhưng vẫn luôn không có thời gian, hiện tại có thời gian cũng thuận tiện cảm tạ các nàng vì mình nhọc lòng một trận.
Trước khi mời các nàng tới Kiều Dư An vẫn là hỏi trước ý tứ Giang Mộ Trì một chút, bởi vì Giang Mộ Trì cũng không giống như cô thích kết giao bạn bè. Kết hôn lâu như vậy cũng không thấy Giang Mộ Trì đi ra ngoài cùng bạn bè tụ họp, cũng không có mang cô đi gặp qua người bạn nào, đại khái là không thích kết giao bạn bè, thật đúng là cùng với cô là hai thái cực, cô chính là kiểu bạn bè trải dài khắp thiên hạ.
Giang Mộ Trì không có cự tuyệt để cho cô tự mình quyết định, tất nhiên là cô muốn mời nhóm chị em tới.
Kiều Dư An vô cùng trịnh trọng trong nhóm chat gửi một đoạn tin nhắn: "Vì chúc mừng ngộ đại nạn không chết, chuẩn bị trái cây trà bánh, thỉnh chư vị tiên nữ xuống phàm trần cùng mừng hỉ sự."
Lâm Tựa Cẩm: Nói tiếng người
Cáo Phái Thanh: +1
Dương Đạm Toàn: +2
Kiều Dư An phát một icon trợn trắng mắt: Thứ bảy này tới nhà tớ chơi.
Lâm Tựa Cẩm: Hiểu rồi.
Dương Đạm Toàn: OK
Cao Phái Thanh: Được
Sau khi trả lời lại đồng thời mất tích, Kiều Dư An gửi cái gì các nàng cũng không phản ứng, cô thở dài, đám gia hoả này, bận rộn như vậy sao.
Thứ bảy Giang Mộ Trì không có công việc, bất quá vì để chị em các cô có không gian của mình, hắn cũng không có ở nhà cho chướng mắt, sáng sớm liền tới công ty.
Trong nhà mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt, vài người không sai biệt thời gian hẹn lắm đã đến, cũng không khách khí đánh giá một vòng rồi ngồi xuống: "Cái biệt thự này không tồi nha, mua bao nhiêu tiền?"
"Giang Mộ Trì nói là trong nhà tự khai phá để lại một căn cho anh ấy." Kiều Dư An bày trà bánh trái cây, "Mọi người ăn đi, đừng khách khí, còn khách khí tớ không thèm đón tiếp nữa."
"Yên tâm, tuyệt đối sẽ không khách khí." Lâm Tựa Cẩm ngồi bên cạnh Kiều Dư An, "Cuộc sống gia đình của chị với Giang tổng trôi qua thế nào? Có vẻ rất thoải mái dễ chịu nha."
Kiều Dư An bị hỏi đến đỏ mặt, đẩy cô nàng một chút: "Làm gì có, nếu em muốn biết như vậy thì kết hôn liền đi."
"Ồ ồ, còn không có, cậu tự nhìn xem biểu tình thẹn thùng của chính mình đi." Dương Nhẹ Toàn cười to.
Cao Phái Thanh nhìn cũng cười, "Xem ra Kiều tỷ quá không tồi, Giang Mộ Trì là người thế nào vậy, vẫn luôn nghe bên ngoài truyền nhưng chưa từng tiếp xúc qua."
"Cũng tốt đi, chỉ là quá bá đạo, này cũng không cho kia cũng không cho, tớ đã thật lâu thật lâu không có ngủ nướng."
"Ha ha ha, khó trách nha, cậu bao lâu rồi cũng không có chơi trò chơi, bây giờ tài khoản trò chơi chắc cũng đã lạc trôi đi rồi."
"Đúng vậy, mỗi lần đều là bọn mình bốn người, muốn tìm thêm người cũng không biết đi nơi nào tìm. May không phải chơi mạt chược, nếu không thiếu đi một người vĩnh viễn cũng không cần chơi nữa."
"Tớ hôm nay buổi tối sẽ mở game, không onl là heo." Kiều Dư An bị trêu ghẹo đến mặt đều đỏ.
"Còn chờ buổi tối cái gì, ngay bây giờ đi, để bọn em nhìn xem kỹ thuật của chị có thụt lùi không." Lâm Tựa Cẩm lấy di động ra thúc giục.
Nói làm liền làm, mọi người đều mở game ra, Kiều Dư An vẫn còn chưa online.
"Kiều tỷ, chị ngủ đâu rồi, nhanh lên." Lâm Tựa Cẩm thúc giục.
"Đừng thúc giục, chị đang upload." Thật sự rất lâu rồi không có mở game, một đống upload đang chờ.
"Xong rồi, đến đến, chờ xin tha đi." Kiều Dư An khí thế thập phần kiêu ngạo.
Có điều sự thật chứng minh, kỹ thuật không luyện sẽ bị thụt lùi, mọi người chơi vài trận Kiều Dư An chỉ thắng một trận, mà là thắng hiểm, bị các nàng chê cười muốn chui vào khe đất, cuối cùng ném di động đi không chơi nữa.
Ngày này bọn cô chơi vô cùng tận hứng, cũng để Kiều Dư An một lần nữa luyện tốc độ tay.
Buổi chiều lúc Giang Mộ Trì trở về các nàng đều đã đi rồi, ở trong nhà cũng đã được dọn dẹp một phen khôi phục nguyên trạng.
Buổi tối cô nhận được thông báo từ câu lạc bộ, một tuần sau đi làm trở lại. Cuối cùng cũng đã có thể đi làm, ở lì trong nhà đến mức muốn mốc meo hết cả rồi. Sau thông báo của câu lạc bộ, cô lại nhận được cuộc điện thoại từ mẹ Kiều nói rằng thứ ba là sinh nhật bà ngoại, phải đi về chúc thọ cho bà, nhưng xem đến công việc của Giang Mộ Trì nên chỉ cần buổi tối sang ăn một bữa cơm.
Mẹ Kiều không nói cô thiếu chút nữa cũng quên mất, gần đây chơi bời chơi đến đần độn, hoàn toàn chính là đứa ngốc.
Trước khi ngủ cô cùng Giang Mộ Trì thương lượng chuyện đi đến nhà bà ngoại, Giang Mộ Trì sửng sốt một lúc, "Chuyện như vậy em hẳn nên sớm nói với anh." Đột nhiên như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không kịp chuẩn bị lễ vật.
"Hôm nay là thứ bảy, sinh nhật là thứ ba, đã nói trước với anh nha." Kiều Dư An bẻ bẻ ngón tay, "Nói trước ba ngày.."
"Đã biết, anh sẽ chuẩn bị quà." Giang Mộ Trì nhớ rõ, trước giờ hắn chỉ gặp qua bà ngoại một lần, chính là vào ngày tiệc cưới đó.
"Anh có thể chuẩn bị giúp em luôn một phần được không?" Kiều Dư An bò lên trên giường, cô không thể nghĩ ra nên tặng cái gì.
"Phu thê nhất thể, chúng ta chỉ cần đưa một phần là được rồi."
"Cũng đúng, vậy anh chuẩn bị một chút đi." Kiều Dư An mở trò chơi ra, hôm nay cô nhất định phải lấy về vinh quang trước kia.
Kết quả vừa đánh được hai trận di động đã bị Giang Mộ Trì rút ra, cô uỷ khuất ba ba nhìn hắn.
Giang Mộ Trì không hề buông lỏng, "Quà cáp cho bà ngoại chính em chuẩn bị?"
"Được rồi, em ngủ." Không chơi thì không chơi, chờ anh đi rồi em lại chơi, hừ hừ!
Kiều Dư An phát hiện từ sau khi kết hôn, thời gian nghỉ ngơi và làm việc của cô vô cùng phù hợp "Cuộc sống lành mạnh", chính là kiểu mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, tự nhiên sinh ra cảm khái, đến lúc này cô mới biết được thức đêm trân quý cỡ nào.
Mỗi khi ban ngày chơi trò chơi Kiều Dư An vẫn luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó, không đủ hăng hái, hơn nữa ban ngày trong trò chơi người cũng ít, không náo nhiệt như buổi tối, bởi vậy ban ngày khi chơi được hai ván liền lười chơi, cô cũng chỉ có thể nắm chặt khoảng thời gian sau khi ăn đến trước khi ngủ chơi hai ván. Một ngày như vậy có đôi khi ngẫm lại cảm thấy thật là thảm, nhưng ai bảo cô phận trứng chọi đá, có rất nhiều chuyện còn phải dựa vào Giang Mộ Trì tất nhiên cô cũng không dám làm càn.
Nhà bà ngoại cũng ở Vân Thành, thật ra khoảng cách cũng không xa lắm, bình thường muốn gặp gỡ đều rất tiện, mọi người cũng hay thường cùng nhau ăn cơm. Bởi vì bà ngoại luyến tiếc gả con gái xa cho nên liền tìm ở Vân Thành được Kiều gia.
Kiều Dư An cùng bà ngoại rất thân, mẹ Kiều là con gái nhỏ của bà ngoại nên vô cùng được nuông chiều yêu thương, dẫn đến Kiều Dư An cũng vô cùng được yêu thương, dù cháu gái ngoại nội rất nhiều nhưng bà vẫn đau lòng nhất là Kiều Dư An.
Buổi chiều Giang Mộ Trì lái xe đến nhà bà ngoại tầm khoảng bốn giờ, vẫn còn tương đối sớm trong sân vẫn chưa có xe nào đỗ. Giang Mộ Trì xuống xe đi đến cốp lấy lễ vật, Kiều Dư An vội vàng đi theo nhìn một chút những lễ vật đó, nhỏ giọng nói thầm, "Giang Mộ Trì, những lễ vật này xem qua đều bình thường nha, này đó em đều đã mua qua."
"Quà mừng sinh nhật bà ngoại anh để ở chỗ này, còn đây là lễ vật gặp mặt." Cũng không thể tay không đến cửa.
"Hắc hắc, anh suy nghĩ thật chu đáo." Kiều Dư An ngửa đầu cười cười, theo phía sau Giang Mộ Trì đi vào.
"An An cùng tiểu Trì tới rồi à, mau vào ngồi." Bà ngoại năm nay đã hơn 80 tuổi nhưng mà tinh thần không tệ lắm, "Mang nhiều đồ vật như vậy làm gì, An An cũng thường xuyên đến đây, này sẽ lãng phí bao nhiêu tiền nha."
"Bà ngoại, đây chỉ là một chút tâm ý, con công việc bận nên ít có thời gian tới xem bà, thân thể bà vẫn tốt chứ?" Giang Mộ Trì đỡ bà, biểu tình dịu ngoan, rể hiền cháu thảo.
"Tốt, bận rộn công việc là chuyện đúng đắn, bà có gì đâu mà cần mỗi ngày đến nhìn tới nhìn lui." Lão nhân gia đối với đứa cháu rể này thật ra "Vừa gặp đã thương", lần đầu tiên gặp mặt liền thích, nói thẳng Giang Mộ Trì cùng Kiều Dư An xứng đôi, ở bên nhau chính là duyên phận trời định.
"Bà ngoại, có Giang Mộ Trì rồi bà không còn cần con sao?" Kiều Dư An mắt thấy bà ngoại đi theo Giang Mộ Trì rồi, cứ như không nhìn thấy cô vậy, thật đau lòng mà.
"Con đó đứa trẻ này, còn không mau tự mình đi vào, còn cần bà mời vào sao?" Bà ngoại quay đầu lại vẫy vẫy tay, "Lớn như vậy còn không chịu hiểu chuyện, con nên học tập A Trì nhiều một chút."
"Bà ngoại, con cũng rất ngoan mà, chỗ nào không bằng Giang Mộ Trì." Kiều Dư An lúc này đại khái khắc sâu được cái cảm giác có một ông chồng ưu tú... Đó chính là bị đối lặp đến bụi bặm đi, quả thật chính là "Con nhà người ta".
"Ngoan, đều ngoan, chỉ là không nghe lời, chuyện con mất tích mấy ngày hôm trước nháo đến ồn ào huyên náo, chỉ cần bà bước đến cửa đều sẽ có người hỏi thăm, con để người làm bà như ta giải thích với người khác thế nào bây giờ, nói rằng con ngây ngốc chạy tới núi sâu rừng già?" Lúc bà ngoại nghe được tin tức này thì đã tìm được Kiều Dư An rồi, nếu còn chưa tìm được sợ rằng sẽ doạ bà ngất xỉu, mọi người cũng không dám nói với lão nhân gia.
"..." Kiều Dư An ngượng ngùng giơ tay túm một chút tóc, cô biết chuyện này vẫn còn chưa có qua đi, bà ngoại vẫn sẽ nhắc mãi. Từ ngày đó trở đi, mỗi lần gặp bà đều sẽ bị nói một hồi.
Hơn nữa lúc đó quả thật cô quá ngu ngốc, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe tuỳ ý các trưởng bối nói, sau đó đảm bảo cũng không dám nữa.
Cô cho rằng lần này bà ngoại sẽ còn nhắc thật lâu cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần, không nghĩ Giang Mộ Trì sẽ giúp cô nói chuyện.
"Bà ngoại, An An đã biết sai rồi, bà cũng đừng nhắc em ấy mãi, bà xem em ấy sắp uỷ khuất đến khóc rồi." Giang Mộ Trì khẽ nhìn Kiều Dư An một cái, Kiều Dư An lập tức giả bộ uỷ khuất ba ba, cùng lúc trong lòng tán thưởng Giang Mộ Trì một hồi, quả thật có chồng cũng không phải tệ lắm.
"Ây đừng khóc, không nói, bà ngoại không nói. Con biết sai rồi là tốt về sau đừng tái phạm nữa, mau ngồi xuống đi, ăn cái gì, đây là quả vải mới vừa đưa ra thị trường, ngoại biết An An thích nhất ăn quả vải có điều ăn ít một chút, sẽ nóng trong người."
"Bà ngoại, con biết người đau lòng nhất con." Kiều Dư An lập tức liền thay đổi gương mặt tươi cười nịnh nọt.
"Ha ha ha, chỉ biết nói ngọt." Bà ngoại tươi cười tràn đầy.
Không bao lâu sau một nhà dì cả cùng với gia đình chú hai đều đã
"Em biết rồi, em bảo đảm không có lần sau, để em sức thuốc cho anh." Kiều Dư An lấy thuốc từ trong ngăn tủ ra, dùng đầu ngón tay chấm một chút xoa trên cằm Giang Mộ Trì.
Giang Mộ Trì vốn dĩ muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy dáng vẻ tinh tế của cô lại không có mở miệng, chờ cô thoa xong rồi Giang Mộ Trì mới nói, "Đợi một tí, còn phải tắm rửa, hiện tại sức thuốc lát nữa phải bôi lại."
"Không sao, một tí nữa em giúp anh thoa lại." Kiều Dư An gõ gõ đầu.
Giang Mộ Trì rốt cuộc lộ ra chút ý cười, sờ sờ đầu cô, nhớ tới chuyện hôm qua, "Tối hôm qua anh nghe anh hai gọi em Quyển Quyển, là nhũ danh sao?"
"Dạ, là tên em lúc còn rất nhỏ, sau này khi biết đọc sách mọi người đều gọi là An An, cho nên ba mẹ cũng sửa lại gọi em An An." Kiều Dư An gật gật đầu, cất thuốc vào lại trong tủ đi rửa tay.
"Quyển Quyển viết như thế nào?" Giang Mộ Trì ở bên môi không tiếng động khẽ nhẩm.
"Quyển trong lưu luyến quyển, chữ này nét bút vô cùng nhiều cũng không dễ viết như chữ An cho nên mọi người cũng liền quên đi, anh em cũng rất lâu rồi không có kêu em như thế." Ngày hôm qua lúc cô nghe thấy cái tên này còn có chút hoảng hốt đây.
"Quyển Quyển." Giang Mộ Trì nỉ non một lần, lời nói nhẹ nhàng ít đi chút lạnh lẽo ngày thường nhiều thêm vài phần ôn nhu ấm áp, Kiều Dư An lần đầu tiên cảm thấy hóa ra tên này của cô hay như vậy, từ trong miệng Giang Mộ Trì khẽ nhẩm ra lại không giống nhau.
"Rất êm tai." Giang Mộ Trì khẽ cười.
"Vậy sau này anh có thể gọi em như vậy nha."
"Ừ, anh đi tắm, nghỉ ngơi sớm một chút."
"Sớm vậy sao? Lúc này mới 8 giờ mà." Này không chỉ sớm bình thường, đã sớm đến một cảnh giới nhất định rồi.
"Anh tối hôm qua hai giờ mới ngủ, thức dậy năm lần để xem nhiệt độ của em, hiện tại có chút mệt." Hơn nửa cường độ công việc ngày hôm nay vô cùng cao, là đầu trâu cũng phải mệt mỏi.
"Cũng đúng, em cũng sớm nghỉ ngơi một chút." Kiều Dư An đứng lên, "Em đi sang phòng khách tắm rửa."
Tắm xong về phòng bắt đầu dưỡng da đến lúc lên giường cũng chỉ mới 9 giờ rưỡi, Giang Mộ Trì đã nằm xuống, cô cũng tắt đèn leo lên giường.
Nhưng Kiều Dư An nằm xuống lại không có ý định muốn ngủ, liền nghiêng người ngắm nhìn Giang Mộ Trì, đem Giang Mộ Trì xem như tuyệt thế trân bảo chỉ sợ một giây không cẩn thận chớp mắt sẽ bị người trộm đi.
Từ ánh đèn nơi góc tủ tối tăm, Giang Mộ Trì có thể cảm nhận được tầm mắt của cô, ngay lúc đầu anh cũng không để ý đến cho đến khi bị nhìn lâu liền chịu không nổi duỗi tay che khuất đôi mắt lắp lánh nước của cô, "Ngủ."
"Nhưng mà em không buồn ngủ nha, em muốn nhìn anh, sao lại không cho em nhìn?" Kiều Dư An lắc lắc đầu muốn né tránh bị Giang Mộ Trì dùng bàn tay to che khuất hết mặt cô, càng đừng nói đến đôi mắt, một chút cũng không nhìn thấy.
Giang Mộ Trì như cũ che mắt cô, đến sát bên lỗ tai thấp giọng nỉ non: "Em còn nhìn anh, anh sẽ nổi lên tâm tư khác." Giọng nói ôn nhu như dòng điện khẽ làm chấn động màng nhĩ cô, làm tim cô đập nhanh hơn.
"Giang Mộ Trì," cô kêu "Em vẫn còn là bệnh nhân mà."
"Chẳng lẽ em chưa từng nghe nói qua sao? Mỹ nhân ốm yếu so với bình thường lại càng đẹp, giống như Tây Thi vậy." Thanh âm Giang Mộ Trì vang bên tai cô, rốt cuộc cũng làm cô không bình tĩnh nổi nữa.
"Được rồi được rồi, em không nhìn anh nữa, em ngủ." Kiều Dư An nhắm mắt lại, lông mi như cây quạt nhỏ khẽ phất qua lòng bàn tay Giang Mộ Trì, ngưa ngứa, làm gân xanh trên mu bàn tay khẽ giật. Miệng cô vẫn không ngừng nghỉ "Thật là không có nhân đạo, đầu năm nay đến cả lão công của chính mình cũng không thể nhìn."
"Chờ em hết bệnh, muốn nhìn thế nào cũng được." Giang Mộ Trì thu hồi tay, thấy cô ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ cúi đầu rơi xuống môi cô một nụ hôn, "Quyển Quyển, ngủ ngon."
Giờ phút này trong lòng Kiều Dư An như có một đoá pháo hoa nổ tung, đầu óc một mảnh hỗn độn duy chỉ có câu "Quyển Quyển" kia vẫn luôn không ngừng vang vọng ở bên tai, trước nay cô cũng không biết hoá ra Giang Mộ Trì cũng có thể ôn nhu đến như vậy.
Có Giang Mộ Trì làm bạn, trong mộng đẹp đều là ngọt, khoé môi Kiều Dư An mang theo nụ cười rất nhanh liền chìm vào mộng.
Giang Mộ Trì thấy hô hấp cô nhẹ đi dần dần đi vào giấc ngủ, sờ sờ tóc cô, tràn ngập thoả mãn nhu tình.
Tối nay, tựa hồ có một vài thứ yên lặng đổi thay.
Từ một đêm đó sau khi hai người mở lòng nói chuyện với nhau, cảm tình dường như cũng càng trở nên tốt hơn, cũng càng dần ăn ý với nhau. Tới buổi chiều, không cần thúc giục Giang Mộ Trì cũng biết sớm một chút về nhà, cho dù thỉnh thoảng quên Kiều Dư An cũng sẽ tận trách gọi điện thúc giục.
Tâm tình Giang Mộ Trì tốt, Thiệu Tiêu cùng công ty trên dưới tâm tình cũng tốt theo, ông chủ là công tác cuồng ma dẫn đến bọn họ cũng không dám tan tầm, bây giờ có thể có những ngày tốt lành tan tầm đúng giờ ít nhiều là nhờ tổng tài phu nhân.
Không quá mấy ngày Kiều Dư An đã hoàn toàn khỏi bệnh, chuyện lần đó cũng rất nhanh bị quên đến chín tầng mây. Từ chuyện lần đó dường như việc đi ra khỏi cửa sinh ra bóng ma, gần đây cô vẫn luôn ở nhà nên liền nghĩ đến chuyện kêu bọn Lâm Tựa Cẩm đến nhà chơi, khi trước đã từng nói qua nhưng vẫn luôn không có thời gian, hiện tại có thời gian cũng thuận tiện cảm tạ các nàng vì mình nhọc lòng một trận.
Trước khi mời các nàng tới Kiều Dư An vẫn là hỏi trước ý tứ Giang Mộ Trì một chút, bởi vì Giang Mộ Trì cũng không giống như cô thích kết giao bạn bè. Kết hôn lâu như vậy cũng không thấy Giang Mộ Trì đi ra ngoài cùng bạn bè tụ họp, cũng không có mang cô đi gặp qua người bạn nào, đại khái là không thích kết giao bạn bè, thật đúng là cùng với cô là hai thái cực, cô chính là kiểu bạn bè trải dài khắp thiên hạ.
Giang Mộ Trì không có cự tuyệt để cho cô tự mình quyết định, tất nhiên là cô muốn mời nhóm chị em tới.
Kiều Dư An vô cùng trịnh trọng trong nhóm chat gửi một đoạn tin nhắn: "Vì chúc mừng ngộ đại nạn không chết, chuẩn bị trái cây trà bánh, thỉnh chư vị tiên nữ xuống phàm trần cùng mừng hỉ sự."
Lâm Tựa Cẩm: Nói tiếng người
Cáo Phái Thanh: +1
Dương Đạm Toàn: +2
Kiều Dư An phát một icon trợn trắng mắt: Thứ bảy này tới nhà tớ chơi.
Lâm Tựa Cẩm: Hiểu rồi.
Dương Đạm Toàn: OK
Cao Phái Thanh: Được
Sau khi trả lời lại đồng thời mất tích, Kiều Dư An gửi cái gì các nàng cũng không phản ứng, cô thở dài, đám gia hoả này, bận rộn như vậy sao.
Thứ bảy Giang Mộ Trì không có công việc, bất quá vì để chị em các cô có không gian của mình, hắn cũng không có ở nhà cho chướng mắt, sáng sớm liền tới công ty.
Trong nhà mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt, vài người không sai biệt thời gian hẹn lắm đã đến, cũng không khách khí đánh giá một vòng rồi ngồi xuống: "Cái biệt thự này không tồi nha, mua bao nhiêu tiền?"
"Giang Mộ Trì nói là trong nhà tự khai phá để lại một căn cho anh ấy." Kiều Dư An bày trà bánh trái cây, "Mọi người ăn đi, đừng khách khí, còn khách khí tớ không thèm đón tiếp nữa."
"Yên tâm, tuyệt đối sẽ không khách khí." Lâm Tựa Cẩm ngồi bên cạnh Kiều Dư An, "Cuộc sống gia đình của chị với Giang tổng trôi qua thế nào? Có vẻ rất thoải mái dễ chịu nha."
Kiều Dư An bị hỏi đến đỏ mặt, đẩy cô nàng một chút: "Làm gì có, nếu em muốn biết như vậy thì kết hôn liền đi."
"Ồ ồ, còn không có, cậu tự nhìn xem biểu tình thẹn thùng của chính mình đi." Dương Nhẹ Toàn cười to.
Cao Phái Thanh nhìn cũng cười, "Xem ra Kiều tỷ quá không tồi, Giang Mộ Trì là người thế nào vậy, vẫn luôn nghe bên ngoài truyền nhưng chưa từng tiếp xúc qua."
"Cũng tốt đi, chỉ là quá bá đạo, này cũng không cho kia cũng không cho, tớ đã thật lâu thật lâu không có ngủ nướng."
"Ha ha ha, khó trách nha, cậu bao lâu rồi cũng không có chơi trò chơi, bây giờ tài khoản trò chơi chắc cũng đã lạc trôi đi rồi."
"Đúng vậy, mỗi lần đều là bọn mình bốn người, muốn tìm thêm người cũng không biết đi nơi nào tìm. May không phải chơi mạt chược, nếu không thiếu đi một người vĩnh viễn cũng không cần chơi nữa."
"Tớ hôm nay buổi tối sẽ mở game, không onl là heo." Kiều Dư An bị trêu ghẹo đến mặt đều đỏ.
"Còn chờ buổi tối cái gì, ngay bây giờ đi, để bọn em nhìn xem kỹ thuật của chị có thụt lùi không." Lâm Tựa Cẩm lấy di động ra thúc giục.
Nói làm liền làm, mọi người đều mở game ra, Kiều Dư An vẫn còn chưa online.
"Kiều tỷ, chị ngủ đâu rồi, nhanh lên." Lâm Tựa Cẩm thúc giục.
"Đừng thúc giục, chị đang upload." Thật sự rất lâu rồi không có mở game, một đống upload đang chờ.
"Xong rồi, đến đến, chờ xin tha đi." Kiều Dư An khí thế thập phần kiêu ngạo.
Có điều sự thật chứng minh, kỹ thuật không luyện sẽ bị thụt lùi, mọi người chơi vài trận Kiều Dư An chỉ thắng một trận, mà là thắng hiểm, bị các nàng chê cười muốn chui vào khe đất, cuối cùng ném di động đi không chơi nữa.
Ngày này bọn cô chơi vô cùng tận hứng, cũng để Kiều Dư An một lần nữa luyện tốc độ tay.
Buổi chiều lúc Giang Mộ Trì trở về các nàng đều đã đi rồi, ở trong nhà cũng đã được dọn dẹp một phen khôi phục nguyên trạng.
Buổi tối cô nhận được thông báo từ câu lạc bộ, một tuần sau đi làm trở lại. Cuối cùng cũng đã có thể đi làm, ở lì trong nhà đến mức muốn mốc meo hết cả rồi. Sau thông báo của câu lạc bộ, cô lại nhận được cuộc điện thoại từ mẹ Kiều nói rằng thứ ba là sinh nhật bà ngoại, phải đi về chúc thọ cho bà, nhưng xem đến công việc của Giang Mộ Trì nên chỉ cần buổi tối sang ăn một bữa cơm.
Mẹ Kiều không nói cô thiếu chút nữa cũng quên mất, gần đây chơi bời chơi đến đần độn, hoàn toàn chính là đứa ngốc.
Trước khi ngủ cô cùng Giang Mộ Trì thương lượng chuyện đi đến nhà bà ngoại, Giang Mộ Trì sửng sốt một lúc, "Chuyện như vậy em hẳn nên sớm nói với anh." Đột nhiên như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không kịp chuẩn bị lễ vật.
"Hôm nay là thứ bảy, sinh nhật là thứ ba, đã nói trước với anh nha." Kiều Dư An bẻ bẻ ngón tay, "Nói trước ba ngày.."
"Đã biết, anh sẽ chuẩn bị quà." Giang Mộ Trì nhớ rõ, trước giờ hắn chỉ gặp qua bà ngoại một lần, chính là vào ngày tiệc cưới đó.
"Anh có thể chuẩn bị giúp em luôn một phần được không?" Kiều Dư An bò lên trên giường, cô không thể nghĩ ra nên tặng cái gì.
"Phu thê nhất thể, chúng ta chỉ cần đưa một phần là được rồi."
"Cũng đúng, vậy anh chuẩn bị một chút đi." Kiều Dư An mở trò chơi ra, hôm nay cô nhất định phải lấy về vinh quang trước kia.
Kết quả vừa đánh được hai trận di động đã bị Giang Mộ Trì rút ra, cô uỷ khuất ba ba nhìn hắn.
Giang Mộ Trì không hề buông lỏng, "Quà cáp cho bà ngoại chính em chuẩn bị?"
"Được rồi, em ngủ." Không chơi thì không chơi, chờ anh đi rồi em lại chơi, hừ hừ!
Kiều Dư An phát hiện từ sau khi kết hôn, thời gian nghỉ ngơi và làm việc của cô vô cùng phù hợp "Cuộc sống lành mạnh", chính là kiểu mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, tự nhiên sinh ra cảm khái, đến lúc này cô mới biết được thức đêm trân quý cỡ nào.
Mỗi khi ban ngày chơi trò chơi Kiều Dư An vẫn luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó, không đủ hăng hái, hơn nữa ban ngày trong trò chơi người cũng ít, không náo nhiệt như buổi tối, bởi vậy ban ngày khi chơi được hai ván liền lười chơi, cô cũng chỉ có thể nắm chặt khoảng thời gian sau khi ăn đến trước khi ngủ chơi hai ván. Một ngày như vậy có đôi khi ngẫm lại cảm thấy thật là thảm, nhưng ai bảo cô phận trứng chọi đá, có rất nhiều chuyện còn phải dựa vào Giang Mộ Trì tất nhiên cô cũng không dám làm càn.
Nhà bà ngoại cũng ở Vân Thành, thật ra khoảng cách cũng không xa lắm, bình thường muốn gặp gỡ đều rất tiện, mọi người cũng hay thường cùng nhau ăn cơm. Bởi vì bà ngoại luyến tiếc gả con gái xa cho nên liền tìm ở Vân Thành được Kiều gia.
Kiều Dư An cùng bà ngoại rất thân, mẹ Kiều là con gái nhỏ của bà ngoại nên vô cùng được nuông chiều yêu thương, dẫn đến Kiều Dư An cũng vô cùng được yêu thương, dù cháu gái ngoại nội rất nhiều nhưng bà vẫn đau lòng nhất là Kiều Dư An.
Buổi chiều Giang Mộ Trì lái xe đến nhà bà ngoại tầm khoảng bốn giờ, vẫn còn tương đối sớm trong sân vẫn chưa có xe nào đỗ. Giang Mộ Trì xuống xe đi đến cốp lấy lễ vật, Kiều Dư An vội vàng đi theo nhìn một chút những lễ vật đó, nhỏ giọng nói thầm, "Giang Mộ Trì, những lễ vật này xem qua đều bình thường nha, này đó em đều đã mua qua."
"Quà mừng sinh nhật bà ngoại anh để ở chỗ này, còn đây là lễ vật gặp mặt." Cũng không thể tay không đến cửa.
"Hắc hắc, anh suy nghĩ thật chu đáo." Kiều Dư An ngửa đầu cười cười, theo phía sau Giang Mộ Trì đi vào.
"An An cùng tiểu Trì tới rồi à, mau vào ngồi." Bà ngoại năm nay đã hơn 80 tuổi nhưng mà tinh thần không tệ lắm, "Mang nhiều đồ vật như vậy làm gì, An An cũng thường xuyên đến đây, này sẽ lãng phí bao nhiêu tiền nha."
"Bà ngoại, đây chỉ là một chút tâm ý, con công việc bận nên ít có thời gian tới xem bà, thân thể bà vẫn tốt chứ?" Giang Mộ Trì đỡ bà, biểu tình dịu ngoan, rể hiền cháu thảo.
"Tốt, bận rộn công việc là chuyện đúng đắn, bà có gì đâu mà cần mỗi ngày đến nhìn tới nhìn lui." Lão nhân gia đối với đứa cháu rể này thật ra "Vừa gặp đã thương", lần đầu tiên gặp mặt liền thích, nói thẳng Giang Mộ Trì cùng Kiều Dư An xứng đôi, ở bên nhau chính là duyên phận trời định.
"Bà ngoại, có Giang Mộ Trì rồi bà không còn cần con sao?" Kiều Dư An mắt thấy bà ngoại đi theo Giang Mộ Trì rồi, cứ như không nhìn thấy cô vậy, thật đau lòng mà.
"Con đó đứa trẻ này, còn không mau tự mình đi vào, còn cần bà mời vào sao?" Bà ngoại quay đầu lại vẫy vẫy tay, "Lớn như vậy còn không chịu hiểu chuyện, con nên học tập A Trì nhiều một chút."
"Bà ngoại, con cũng rất ngoan mà, chỗ nào không bằng Giang Mộ Trì." Kiều Dư An lúc này đại khái khắc sâu được cái cảm giác có một ông chồng ưu tú... Đó chính là bị đối lặp đến bụi bặm đi, quả thật chính là "Con nhà người ta".
"Ngoan, đều ngoan, chỉ là không nghe lời, chuyện con mất tích mấy ngày hôm trước nháo đến ồn ào huyên náo, chỉ cần bà bước đến cửa đều sẽ có người hỏi thăm, con để người làm bà như ta giải thích với người khác thế nào bây giờ, nói rằng con ngây ngốc chạy tới núi sâu rừng già?" Lúc bà ngoại nghe được tin tức này thì đã tìm được Kiều Dư An rồi, nếu còn chưa tìm được sợ rằng sẽ doạ bà ngất xỉu, mọi người cũng không dám nói với lão nhân gia.
"..." Kiều Dư An ngượng ngùng giơ tay túm một chút tóc, cô biết chuyện này vẫn còn chưa có qua đi, bà ngoại vẫn sẽ nhắc mãi. Từ ngày đó trở đi, mỗi lần gặp bà đều sẽ bị nói một hồi.
Hơn nữa lúc đó quả thật cô quá ngu ngốc, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe tuỳ ý các trưởng bối nói, sau đó đảm bảo cũng không dám nữa.
Cô cho rằng lần này bà ngoại sẽ còn nhắc thật lâu cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần, không nghĩ Giang Mộ Trì sẽ giúp cô nói chuyện.
"Bà ngoại, An An đã biết sai rồi, bà cũng đừng nhắc em ấy mãi, bà xem em ấy sắp uỷ khuất đến khóc rồi." Giang Mộ Trì khẽ nhìn Kiều Dư An một cái, Kiều Dư An lập tức giả bộ uỷ khuất ba ba, cùng lúc trong lòng tán thưởng Giang Mộ Trì một hồi, quả thật có chồng cũng không phải tệ lắm.
"Ây đừng khóc, không nói, bà ngoại không nói. Con biết sai rồi là tốt về sau đừng tái phạm nữa, mau ngồi xuống đi, ăn cái gì, đây là quả vải mới vừa đưa ra thị trường, ngoại biết An An thích nhất ăn quả vải có điều ăn ít một chút, sẽ nóng trong người."
"Bà ngoại, con biết người đau lòng nhất con." Kiều Dư An lập tức liền thay đổi gương mặt tươi cười nịnh nọt.
"Ha ha ha, chỉ biết nói ngọt." Bà ngoại tươi cười tràn đầy.
Không bao lâu sau một nhà dì cả cùng với gia đình chú hai đều đã
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.