Hôm Nay Vợ Tìm Ra Lỗi Của Anh Chưa?
Chương 24: Chuyện như vậy không thể thường xuyên làm (3)
Điềm Nhu
17/11/2021
Giang Mộ Trì không nói gì, ngẩng đầu nhìn cô.
Một lát sau Kiều Dư An mới bừng tỉnh đại ngộ, lúc này hỏi cái này để làm gì, có thích hay không trong lòng cô có điểm số sao? Hai người vốn dĩ không giống như người bình thường kết hôn mà là loé hôn, lại không có cơ sở tình cảm, thứ không thể đụng vào nhất là hai chữ "Thích", lúc này hỏi cái này không phải là tự rước lấy nhục sao?
"Ha ha, em nói bừa, anh đừng để ở trong lòng, em cũng thấy em nói nhiều quá, em không nói nữa không nói nữa." Kiều Dư An xấu hổ cười cười, này muốn Giang Mộ Trì phải trả lời làm sao, thật là tiện miệng mà.
"Thích, nói nhiều cũng tốt, náo nhiệt." Giang Mộ Trì sửa lại một chút tóc cô, có một con chim nhỏ ríu rít ở bên tai càng có sinh khí, có sức sống, không giống như khi trước mỗi lần hắn về nhà trong nhà một tí âm thanh cũng không có, an tĩnh đến có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập. Hiện tại về nhà trong nhà vô cùng náo nhiệt, đây là tư vị pháo hoa nhân gian đi, khá tốt.
"Thật à?" Đôi mắt cô khẽ sáng, cô còn tưởng rằng Giang Mộ Trì sẽ ghét bỏ mình.
"Ừ, thật, răng còn đau không?" Giang Mộ Trì duỗi tay sờ một chút bên mặt sưng của cô, mặt sưng hết nửa bên rồi vẫn còn có thể ríu rít.
"Vẫn còn." Kiều Dư An bĩu môi, quả vải mặc dù ăn ngon thật nhưng lúc răng đau lên cũng muốn bệnh thật.
"Vậy đừng nói chuyện, ngủ thêm một lát nữa." Giang Mộ Trì tắt đèn phòng bệnh, kéo bức màn ra, bên ngoài trời đã dần dần sáng lên.
"Vậy được rồi." Kiều Dư An ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đau răng lúc nói chuyện cũng rất lao lực.
Truyền xong vài bình đã đến 10 giờ, răng cũng không còn đau, cô hồi máu sống lại. Có điều mặt vẫn còn sưng, lúc ra khỏi bệnh viện còn cố ý dùng tóc che khuất mặt, kết quả vẫn là bị người gặp được.
Là dì Triệu, nhà dì làm dược phẩm nên đối với bệnh viện tương đối quen thuộc, hôm nay tới để tìm viện trưởng nói chuyện hợp tác, kết quả vừa xuống xe liền thấy Giang Mộ Trì, mà bên cạnh bị tóc che khuất mặt không phải Kiều Dư an thì là ai.
"An An, con bị làm sao mà ở chỗ này?" Sáng sớm đã xuất hiện ở bệnh viện.
"Dì cả." Kiều Dư An kéo kéo miệng xấu hổ cười, quả nhiên là sợ cái gì thì cái đó sẽ đến, vốn đang muốn gạt, xem ra lần này giấu không được.
"Mặt con bị làm sao vậy?" Dì Triệu tới gần vài bước vén tóc cô lên, nửa bên mặt sưng thảm không nỡ nhìn, làm dì Triệu nhịn không được nhíu mày.
"Không sao không sao, con không cẩn thận bị nóng trong người." Mặt sưng lên cùng với nụ cười lúc này, thật sự có chút kinh khủng.
"Con nhất thời không coi chừng em ấy, ăn quá nhiều quả vải bị nóng trong người đau răng nên tới đây chích." Giang Mộ Trì giải thích.
"Như vậy à, nha đầu con đó chỉ nhớ ăn không nhớ đánh? Mỗi năm đều vì quả vải nóng trong người, năm kia lỗ tai đau, năm trước môi sinh nhiệt, năm nay mặt sưng phù lớn như vậy làm sao ra ngoài gặp người." Dì Triệu thở dài, để mẹ Kiều biết được sẽ lại nổi giận, mỗi năm nhắc mãi cũng không thấy cô nghe lấy một lần.
"Con không ra khỏi cửa gặp người, con ở nhà đợi." Kiều Dư An trốn sau Giang Mộ Trì, một bộ dáng nhỏ bé đáng thương.
"Mau trở về đi, ăn ít quả vải một chút.
"Con biết rồi." Kiều Dư an không dám nói trong nhà có một cây vải, sợ sẽ bị đánh chết.
Giang Mộ Trì đưa Kiều Dư An về nhà, gần đến cửa nhà, "Hay là đào cây vải đi, ăn xong cứ như vậy anh gánh không nổi lửa giận của ba mẹ." Giang Mộ Trì không biết lúc cô nóng trong người lại nghiêm trọng đến như vậy, bằng không cũng sẽ không trồng.
"Không cần, em sau này hứa sẽ ăn ít, lúc này còn chưa được bao lâu anh đừng lăn lộn người ta nữa, cây cũng sẽ bị đau đó?" Kiều Dư An chắp tay trước ngực, "Làm ơn làm ơn, xin anh mà."
"Cũng được, nhưng tự em phải học được cách tiết chế, nếu em lại bị nóng trong người lần nữa thì cây này sẽ được dời đi liền." Giang Mộ Trì trước hết đưa ra điều kiện.
"Hừ, em biết rồi." Vì để cây không bị đưa đi, Kiều Dư an đành phải trước đáp ứng.
"Ừ, mấy ngày này quả vải chín trên cây anh sẽ hái xuống đưa cho bạn bè thân thích."
"Đã biết đã biết." Kiều Dư An ủ rũ cụp đuôi, quả nhiên người không nên quá đắc ý, hôm qua chỉ vừa mới khoe ra hôm nay liền phải đưa cho người khác ăn.
Cầm theo túi thuốc về đến nhà, chị Triệu đi ra đón, "Phu nhân, sáng sớm không thấy người với tiên sinh, ấy, phu nhân, mặt người là bị làm sao vậy?" Chị Triệu hoảng sợ, sưng thành thế này, sao lại có chút giống bị đánh một cái tát, không có khả năng, tiên sinh sao có thể đánh phu nhân.
"Em ăn quả vải gây nóng nên đau răng, mặt sưng phù." Kiều Dư An thở dài ngồi vào sô pha, "Chị Triệu, em muốn ăn hoành thánh, có không?"
"Được, tôi đi làm liền đây, bị nóng như thế này cũng quá nghiêm trọng rồi." Chị Triệu lẩm nhẩm lầm bầm đi vào phòng bếp.
Kiều Dư An chạy tới phòng vệ sinh soi gương, nửa bên mặt không có biện pháp nhìn, nếu che khuất một bên mặt chỉ nhìn một bên hoàn toàn chính là tên béo, cô chụp một tấm ảnh gửi đến nhóm chị em.
Tức khắc xuất hiện mọi người, "CMN, sao lại thế này?"
"Cậu không phải là bị bạo hành gia đình đó chứ? Mặ sưng phù thế này."
"Ha ha ha, không phải là đêm qua quá mức kích thích không cẩn thận làm chính mình bị thương luôn chứ?"
Kiều Dư An: "Phi, đứng đắn một chút được không? Tớ là ăn quả vải bị nóng, mấy ngày này đều không được ăn, các cậu nếu muốn ăn vải đến nhà tới hái đi."
"Ha ha ha ha ha, cười chết em, thật sự nhịn không được, ngày hôm qua người nào đó còn khoe Giang tổng sủng ái thế nào, gì mà "Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu", hôm nay liền đem cái sủng ái này phân cho bọn mình, thật ngượng ngùng mà, phải làm sao bây giờ." Lâm Tựa Cẩm không nhịn xuống được trong văn phòng cười ra tiếng.
"Vậy em đừng tới, Toàn Toàn cùng Thanh Thanh tới." Kiều Dư An gửi tới cái icon nắm đấm, Lâm Tựa Cẩm thích nhất là bắt nạt cô, thật quá mức mà.
"Khó mà làm được, chị em thịnh tình mời sao em lại có thể không đi, em buổi chiều tan làm sẽ đến, cách nào cũng sẽ đến, chị yên tâm, em nhất định sẽ là người đầu tiên đến." Lâm Tựa Cẩm đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
"Không biết xấu hổ."
Lâm Tựa Cẩm: "Cái này gọi là vui quá hoá buồn, mặt sưng phù thành vậy, ưu điểm duy nhất của chị ai cũng muốn đã không còn phải làm sao bây giờ nha." Gương mặt của Kiều Dư An ở Vân Thành chính là tiếng trầm ngư lạc nhạn, hiện tại sưng thành đầu heo.
Kiều Dư An thở phì phì, "Em im lặng đi, buổi chiều tốt nhất em đừng tới nếu không chị thả chó cắn em."
"Lêu lêu lêu, em lại càng phải tới."
Kiều Dư An bị cười nhạo một phen, ném di động đi lại đi soi gương, chỉ là sưng lên nửa bên cũng không phải rất khó nhìn, vừa rồi Giang Mộ Trì ở đây cô cũng không có hỏi hắn có phải thật sự rất khó nhìn hay không.
Cô thật sự thích gương mặt này, chính mình nhìn mình đến cảnh đẹp ý vui, đáng tiếc là phải soi gương mới có thể thấy, cũng may còn có Giang Mộ Trì, không cần soi gương cũng có thể nhìn thấy gương mặt đẹp.
Vuốt mặt thương xuân thu buồn một hồi, chị Triệu gọi cô đi ăn hoành thánh, có ăn cũng liền không còn nhớ thương gương mặt nữa.
Đã tới giữa trưa, mặt cũng dần dần bớt sưng, nghỉ trưa xong nhìn lại đã không còn quá rõ, chỉ có một chút dấu vết hồng hồng.
Rửa mặt trở về liền nhận được cuộc gọi video WeChat của mẹ Kiều, nhất định là gọi đến để nhìn mặt cô, cũng may mặt đã bớt sưng, nhận cuộc gọi, "Mẹ, muốn chết con." Ngàn xuyên vạn xuyên phải vỗ mông ngựa, tóm lại trước tiên phải nói lời hay là được rồi.
"Đưa mặt cho mẹ xem." Mẹ Kiều không để mình bị đẩy vòng vòng.
"Mẹ xem, con đã khỏi rồi, mẹ xem xem không có việc gì." Kiều Dư An đô đô miệng, chớp chớp đôi mắt, "Mẹ, mẹ thấy con có đáng yêu không?"
"Hừ, đáng yêu, đáng yêu đến muốn đánh một trận, cả ngày gây chuyện, A Trì công việc bận rộn như vậy mỗi ngày còn phải theo con lăn lộn, thật sự là làm chậm trễ người ta." Sáng sớm đi bệnh viện, một buổi sáng liền bay đi. Giang Mộ Trì quản lý công ty to như vậy, công việc khẳng định xếp thành núi, mấy ngày nay Kiều Dư An ba ngày hai đầu gây chuyện, đến mẹ Kiều nhìn cũng không chịu được.
"Mẹ, con cũng không phải cố ý, mẹ không còn thương con sao? Hàm răng con đau quá." Kiều Dư An cúi đầu, mẹ Kiều đã không còn đau lòng cô, ngược lại đau lòng Giang Mộ Trì, Giang Mộ Trì dám tranh sủng ái với cô.
"Con đau là đáng, rõ ràng biết mình không thể ăn còn ăn nhiều như vậy, A Trì cũng thật là, quá mức nuông chiều con. Mẹ còn tưởng rằng sau khi kết hôn con sẽ biết thu liễm bớt, không nghĩ còn trầm trọng thêm, con còn khi dễ A Trì mẹ sẽ lột da của con ra."
Lúc vừa mới biết được chuyện kết hôn, chuyện mẹ Kiều lo lắng đến hiện tại cũng không có trở thành sự thật, Giang Mộ Trì đối với Kiều Dư An vô cùng săn sóc chăm lo, hiện tại ngược lại mẹ Kiều lại cảm thấy Kiều Dư An quá mức gây chuyện, làm chậm trễ công việc của Giang Mộ Trì, sợ sẽ làm cho Giang gia không hài lòng.
Kiều Dư An thở dài: "Mẹ, mẹ nói thẳng đi, con là nhặt được có phải hay không, sao lại bất công như vậy."
"Tất nhiên không phải nhặt được, con gái xinh đẹp như vậy sao có thể nói nhặt là nhặt được."
Đôi mắt cô lại sáng ngời lên, xem đi xem đi, trong lòng mẹ vẫn thương mình, mặc dù ngoài miệng dạy dỗ cô nhưng trong lòng vẫn rất thương cô, còn đang chuẩn bị gửi đến một cái moah moah đã bị câu tiếp theo của mẹ Kiều làm vỡ nát ảo tưởng tốt đẹp, "Là lúc trước mẹ đi nạp tiền điện thoại di động được công ty phát."
Kiều Dư An: "Meo meo meo???"
Bị mẹ Kiều ghét bỏ một phen, buổi chiều còn bị các chị em hái mấy quả vải trên cây mang đi, buổi tối lúc Giang Mộ Trì trở về liền thấy Kiều Dư An đang ngồi phát ngốc trên sô pha, hắn trở lại cũng không thấy.
Giang Mộ Trì đi tới trước mắt cô quơ quơ, vén lọn tóc của cô lên mới có chút động tĩnh, "Anh về rồi à."
"Sao vậy? Còn đau à?" Giang Mộ Trì ngồi xuổng đổ ly trà.
"Không đau, em đang nhàm chán không biết làm gì thôi, còn đang muốn mấy ngày nữa sẽ đi làm, mà thật ra em đi làm cũng rất nhàm chán." Câu lạc bộ là do Kiều Dư An mở, việc bình thường cô phải làm rất ít, chức giám đốc cũng là mời người đến xử lý, cũng không cần phải cùng những đám người kia bàn bạc kinh doanh, chỉ là cô muốn làm một chút chuyện mình thích, mà cô thích nhiếp ảnh cho nên ba mẹ liền lấy tiền mở cho cô một câu lạc bộ nhiếp ảnh, tiền lời cũng không tồi, đủ cho cô ăn nhậu chơi bời, cũng không tính là phá của.
Chỉ là quá mức nhàm chán, lại trải qua chuyện lần trước chỉ sợ những người trong câu lạc bộ sẽ nghị luận sôi nổi, cô cũng không biết nên đối mặt như thế nào.
"Cảm thấy nhàm chán sao? Vậy em thu dọn đồ vật, ngày mai dẫn em đi nông thôn chơi, bà nội nói muốn gặp em." Giang Mộ Trì buông chén trà, vừa lúc cũng có cơ hội.
"Thật hay giả?" Kiều Dư An ngồi dậy, đôi mắt phát sáng, "Mà công việc của anh không phải rất bận sao, vừa rồi mẹ gọi điện cho em nói rằng em không thể luôn gây phiền cho anh, chậm trễ công việc của anh." Kiều Dư An ôm gối vuốt ve, quả thật cô rất phiền toái, chuyện này cô biết rõ.
"Tự biết mình phiền toán là tốt, cũng coi như tự hiểu lấy mình." Giang Mộ Trì cười khẽ, cong cong khoé miệng.
"Em đây mặc kệ, dù sao cũng đã kết hôn, em có phiền toái thì anh cũng phải chịu trách nhiệm." Kiều Dư An ngồi quỳ đến bên người Giang Mộ Trì, "Ai bảo anh lúc đó không chịu đánh bóng đôi mắt liền cùng em kết hôn."
Giang Mộ Trì nắm lấy cổ tay đang tác loạn của cô, bốn mắt nhìn nhau, "Anh cũng không có nói không chịu trách nhiệm, đi không? Ở nông thôn không khí rất trong lành, lúc này vừa hay mưa chưa nhiều, có thể đi câu cá."
"Đi chứ, vừa hay em cũng sẽ không cần nhìn chằm chằm quả vải, đi thôi đi thôi, mà như vậy công việc của anh phải làm sao?"
"Xử lý qua mạng."
"Em đi thu thập đồ." Ngay lập tức Kiều Dư An không cảm thấy nhàm chán nữa, chạy còn nhanh hơn so với ai, làm gì còn có nửa điểm không thoải mái.
Giang Mộ Trì nhìn bóng dáng cô chạy như bay, âm thanh dép lê lộc cộc, cười một chút. Không biết đợi đến lúc cô biết sự thật liệu có đánh người hay không?
Một lát sau Kiều Dư An mới bừng tỉnh đại ngộ, lúc này hỏi cái này để làm gì, có thích hay không trong lòng cô có điểm số sao? Hai người vốn dĩ không giống như người bình thường kết hôn mà là loé hôn, lại không có cơ sở tình cảm, thứ không thể đụng vào nhất là hai chữ "Thích", lúc này hỏi cái này không phải là tự rước lấy nhục sao?
"Ha ha, em nói bừa, anh đừng để ở trong lòng, em cũng thấy em nói nhiều quá, em không nói nữa không nói nữa." Kiều Dư An xấu hổ cười cười, này muốn Giang Mộ Trì phải trả lời làm sao, thật là tiện miệng mà.
"Thích, nói nhiều cũng tốt, náo nhiệt." Giang Mộ Trì sửa lại một chút tóc cô, có một con chim nhỏ ríu rít ở bên tai càng có sinh khí, có sức sống, không giống như khi trước mỗi lần hắn về nhà trong nhà một tí âm thanh cũng không có, an tĩnh đến có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập. Hiện tại về nhà trong nhà vô cùng náo nhiệt, đây là tư vị pháo hoa nhân gian đi, khá tốt.
"Thật à?" Đôi mắt cô khẽ sáng, cô còn tưởng rằng Giang Mộ Trì sẽ ghét bỏ mình.
"Ừ, thật, răng còn đau không?" Giang Mộ Trì duỗi tay sờ một chút bên mặt sưng của cô, mặt sưng hết nửa bên rồi vẫn còn có thể ríu rít.
"Vẫn còn." Kiều Dư An bĩu môi, quả vải mặc dù ăn ngon thật nhưng lúc răng đau lên cũng muốn bệnh thật.
"Vậy đừng nói chuyện, ngủ thêm một lát nữa." Giang Mộ Trì tắt đèn phòng bệnh, kéo bức màn ra, bên ngoài trời đã dần dần sáng lên.
"Vậy được rồi." Kiều Dư An ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đau răng lúc nói chuyện cũng rất lao lực.
Truyền xong vài bình đã đến 10 giờ, răng cũng không còn đau, cô hồi máu sống lại. Có điều mặt vẫn còn sưng, lúc ra khỏi bệnh viện còn cố ý dùng tóc che khuất mặt, kết quả vẫn là bị người gặp được.
Là dì Triệu, nhà dì làm dược phẩm nên đối với bệnh viện tương đối quen thuộc, hôm nay tới để tìm viện trưởng nói chuyện hợp tác, kết quả vừa xuống xe liền thấy Giang Mộ Trì, mà bên cạnh bị tóc che khuất mặt không phải Kiều Dư an thì là ai.
"An An, con bị làm sao mà ở chỗ này?" Sáng sớm đã xuất hiện ở bệnh viện.
"Dì cả." Kiều Dư An kéo kéo miệng xấu hổ cười, quả nhiên là sợ cái gì thì cái đó sẽ đến, vốn đang muốn gạt, xem ra lần này giấu không được.
"Mặt con bị làm sao vậy?" Dì Triệu tới gần vài bước vén tóc cô lên, nửa bên mặt sưng thảm không nỡ nhìn, làm dì Triệu nhịn không được nhíu mày.
"Không sao không sao, con không cẩn thận bị nóng trong người." Mặt sưng lên cùng với nụ cười lúc này, thật sự có chút kinh khủng.
"Con nhất thời không coi chừng em ấy, ăn quá nhiều quả vải bị nóng trong người đau răng nên tới đây chích." Giang Mộ Trì giải thích.
"Như vậy à, nha đầu con đó chỉ nhớ ăn không nhớ đánh? Mỗi năm đều vì quả vải nóng trong người, năm kia lỗ tai đau, năm trước môi sinh nhiệt, năm nay mặt sưng phù lớn như vậy làm sao ra ngoài gặp người." Dì Triệu thở dài, để mẹ Kiều biết được sẽ lại nổi giận, mỗi năm nhắc mãi cũng không thấy cô nghe lấy một lần.
"Con không ra khỏi cửa gặp người, con ở nhà đợi." Kiều Dư An trốn sau Giang Mộ Trì, một bộ dáng nhỏ bé đáng thương.
"Mau trở về đi, ăn ít quả vải một chút.
"Con biết rồi." Kiều Dư an không dám nói trong nhà có một cây vải, sợ sẽ bị đánh chết.
Giang Mộ Trì đưa Kiều Dư An về nhà, gần đến cửa nhà, "Hay là đào cây vải đi, ăn xong cứ như vậy anh gánh không nổi lửa giận của ba mẹ." Giang Mộ Trì không biết lúc cô nóng trong người lại nghiêm trọng đến như vậy, bằng không cũng sẽ không trồng.
"Không cần, em sau này hứa sẽ ăn ít, lúc này còn chưa được bao lâu anh đừng lăn lộn người ta nữa, cây cũng sẽ bị đau đó?" Kiều Dư An chắp tay trước ngực, "Làm ơn làm ơn, xin anh mà."
"Cũng được, nhưng tự em phải học được cách tiết chế, nếu em lại bị nóng trong người lần nữa thì cây này sẽ được dời đi liền." Giang Mộ Trì trước hết đưa ra điều kiện.
"Hừ, em biết rồi." Vì để cây không bị đưa đi, Kiều Dư an đành phải trước đáp ứng.
"Ừ, mấy ngày này quả vải chín trên cây anh sẽ hái xuống đưa cho bạn bè thân thích."
"Đã biết đã biết." Kiều Dư An ủ rũ cụp đuôi, quả nhiên người không nên quá đắc ý, hôm qua chỉ vừa mới khoe ra hôm nay liền phải đưa cho người khác ăn.
Cầm theo túi thuốc về đến nhà, chị Triệu đi ra đón, "Phu nhân, sáng sớm không thấy người với tiên sinh, ấy, phu nhân, mặt người là bị làm sao vậy?" Chị Triệu hoảng sợ, sưng thành thế này, sao lại có chút giống bị đánh một cái tát, không có khả năng, tiên sinh sao có thể đánh phu nhân.
"Em ăn quả vải gây nóng nên đau răng, mặt sưng phù." Kiều Dư An thở dài ngồi vào sô pha, "Chị Triệu, em muốn ăn hoành thánh, có không?"
"Được, tôi đi làm liền đây, bị nóng như thế này cũng quá nghiêm trọng rồi." Chị Triệu lẩm nhẩm lầm bầm đi vào phòng bếp.
Kiều Dư An chạy tới phòng vệ sinh soi gương, nửa bên mặt không có biện pháp nhìn, nếu che khuất một bên mặt chỉ nhìn một bên hoàn toàn chính là tên béo, cô chụp một tấm ảnh gửi đến nhóm chị em.
Tức khắc xuất hiện mọi người, "CMN, sao lại thế này?"
"Cậu không phải là bị bạo hành gia đình đó chứ? Mặ sưng phù thế này."
"Ha ha ha, không phải là đêm qua quá mức kích thích không cẩn thận làm chính mình bị thương luôn chứ?"
Kiều Dư An: "Phi, đứng đắn một chút được không? Tớ là ăn quả vải bị nóng, mấy ngày này đều không được ăn, các cậu nếu muốn ăn vải đến nhà tới hái đi."
"Ha ha ha ha ha, cười chết em, thật sự nhịn không được, ngày hôm qua người nào đó còn khoe Giang tổng sủng ái thế nào, gì mà "Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu", hôm nay liền đem cái sủng ái này phân cho bọn mình, thật ngượng ngùng mà, phải làm sao bây giờ." Lâm Tựa Cẩm không nhịn xuống được trong văn phòng cười ra tiếng.
"Vậy em đừng tới, Toàn Toàn cùng Thanh Thanh tới." Kiều Dư An gửi tới cái icon nắm đấm, Lâm Tựa Cẩm thích nhất là bắt nạt cô, thật quá mức mà.
"Khó mà làm được, chị em thịnh tình mời sao em lại có thể không đi, em buổi chiều tan làm sẽ đến, cách nào cũng sẽ đến, chị yên tâm, em nhất định sẽ là người đầu tiên đến." Lâm Tựa Cẩm đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
"Không biết xấu hổ."
Lâm Tựa Cẩm: "Cái này gọi là vui quá hoá buồn, mặt sưng phù thành vậy, ưu điểm duy nhất của chị ai cũng muốn đã không còn phải làm sao bây giờ nha." Gương mặt của Kiều Dư An ở Vân Thành chính là tiếng trầm ngư lạc nhạn, hiện tại sưng thành đầu heo.
Kiều Dư An thở phì phì, "Em im lặng đi, buổi chiều tốt nhất em đừng tới nếu không chị thả chó cắn em."
"Lêu lêu lêu, em lại càng phải tới."
Kiều Dư An bị cười nhạo một phen, ném di động đi lại đi soi gương, chỉ là sưng lên nửa bên cũng không phải rất khó nhìn, vừa rồi Giang Mộ Trì ở đây cô cũng không có hỏi hắn có phải thật sự rất khó nhìn hay không.
Cô thật sự thích gương mặt này, chính mình nhìn mình đến cảnh đẹp ý vui, đáng tiếc là phải soi gương mới có thể thấy, cũng may còn có Giang Mộ Trì, không cần soi gương cũng có thể nhìn thấy gương mặt đẹp.
Vuốt mặt thương xuân thu buồn một hồi, chị Triệu gọi cô đi ăn hoành thánh, có ăn cũng liền không còn nhớ thương gương mặt nữa.
Đã tới giữa trưa, mặt cũng dần dần bớt sưng, nghỉ trưa xong nhìn lại đã không còn quá rõ, chỉ có một chút dấu vết hồng hồng.
Rửa mặt trở về liền nhận được cuộc gọi video WeChat của mẹ Kiều, nhất định là gọi đến để nhìn mặt cô, cũng may mặt đã bớt sưng, nhận cuộc gọi, "Mẹ, muốn chết con." Ngàn xuyên vạn xuyên phải vỗ mông ngựa, tóm lại trước tiên phải nói lời hay là được rồi.
"Đưa mặt cho mẹ xem." Mẹ Kiều không để mình bị đẩy vòng vòng.
"Mẹ xem, con đã khỏi rồi, mẹ xem xem không có việc gì." Kiều Dư An đô đô miệng, chớp chớp đôi mắt, "Mẹ, mẹ thấy con có đáng yêu không?"
"Hừ, đáng yêu, đáng yêu đến muốn đánh một trận, cả ngày gây chuyện, A Trì công việc bận rộn như vậy mỗi ngày còn phải theo con lăn lộn, thật sự là làm chậm trễ người ta." Sáng sớm đi bệnh viện, một buổi sáng liền bay đi. Giang Mộ Trì quản lý công ty to như vậy, công việc khẳng định xếp thành núi, mấy ngày nay Kiều Dư An ba ngày hai đầu gây chuyện, đến mẹ Kiều nhìn cũng không chịu được.
"Mẹ, con cũng không phải cố ý, mẹ không còn thương con sao? Hàm răng con đau quá." Kiều Dư An cúi đầu, mẹ Kiều đã không còn đau lòng cô, ngược lại đau lòng Giang Mộ Trì, Giang Mộ Trì dám tranh sủng ái với cô.
"Con đau là đáng, rõ ràng biết mình không thể ăn còn ăn nhiều như vậy, A Trì cũng thật là, quá mức nuông chiều con. Mẹ còn tưởng rằng sau khi kết hôn con sẽ biết thu liễm bớt, không nghĩ còn trầm trọng thêm, con còn khi dễ A Trì mẹ sẽ lột da của con ra."
Lúc vừa mới biết được chuyện kết hôn, chuyện mẹ Kiều lo lắng đến hiện tại cũng không có trở thành sự thật, Giang Mộ Trì đối với Kiều Dư An vô cùng săn sóc chăm lo, hiện tại ngược lại mẹ Kiều lại cảm thấy Kiều Dư An quá mức gây chuyện, làm chậm trễ công việc của Giang Mộ Trì, sợ sẽ làm cho Giang gia không hài lòng.
Kiều Dư An thở dài: "Mẹ, mẹ nói thẳng đi, con là nhặt được có phải hay không, sao lại bất công như vậy."
"Tất nhiên không phải nhặt được, con gái xinh đẹp như vậy sao có thể nói nhặt là nhặt được."
Đôi mắt cô lại sáng ngời lên, xem đi xem đi, trong lòng mẹ vẫn thương mình, mặc dù ngoài miệng dạy dỗ cô nhưng trong lòng vẫn rất thương cô, còn đang chuẩn bị gửi đến một cái moah moah đã bị câu tiếp theo của mẹ Kiều làm vỡ nát ảo tưởng tốt đẹp, "Là lúc trước mẹ đi nạp tiền điện thoại di động được công ty phát."
Kiều Dư An: "Meo meo meo???"
Bị mẹ Kiều ghét bỏ một phen, buổi chiều còn bị các chị em hái mấy quả vải trên cây mang đi, buổi tối lúc Giang Mộ Trì trở về liền thấy Kiều Dư An đang ngồi phát ngốc trên sô pha, hắn trở lại cũng không thấy.
Giang Mộ Trì đi tới trước mắt cô quơ quơ, vén lọn tóc của cô lên mới có chút động tĩnh, "Anh về rồi à."
"Sao vậy? Còn đau à?" Giang Mộ Trì ngồi xuổng đổ ly trà.
"Không đau, em đang nhàm chán không biết làm gì thôi, còn đang muốn mấy ngày nữa sẽ đi làm, mà thật ra em đi làm cũng rất nhàm chán." Câu lạc bộ là do Kiều Dư An mở, việc bình thường cô phải làm rất ít, chức giám đốc cũng là mời người đến xử lý, cũng không cần phải cùng những đám người kia bàn bạc kinh doanh, chỉ là cô muốn làm một chút chuyện mình thích, mà cô thích nhiếp ảnh cho nên ba mẹ liền lấy tiền mở cho cô một câu lạc bộ nhiếp ảnh, tiền lời cũng không tồi, đủ cho cô ăn nhậu chơi bời, cũng không tính là phá của.
Chỉ là quá mức nhàm chán, lại trải qua chuyện lần trước chỉ sợ những người trong câu lạc bộ sẽ nghị luận sôi nổi, cô cũng không biết nên đối mặt như thế nào.
"Cảm thấy nhàm chán sao? Vậy em thu dọn đồ vật, ngày mai dẫn em đi nông thôn chơi, bà nội nói muốn gặp em." Giang Mộ Trì buông chén trà, vừa lúc cũng có cơ hội.
"Thật hay giả?" Kiều Dư An ngồi dậy, đôi mắt phát sáng, "Mà công việc của anh không phải rất bận sao, vừa rồi mẹ gọi điện cho em nói rằng em không thể luôn gây phiền cho anh, chậm trễ công việc của anh." Kiều Dư An ôm gối vuốt ve, quả thật cô rất phiền toái, chuyện này cô biết rõ.
"Tự biết mình phiền toán là tốt, cũng coi như tự hiểu lấy mình." Giang Mộ Trì cười khẽ, cong cong khoé miệng.
"Em đây mặc kệ, dù sao cũng đã kết hôn, em có phiền toái thì anh cũng phải chịu trách nhiệm." Kiều Dư An ngồi quỳ đến bên người Giang Mộ Trì, "Ai bảo anh lúc đó không chịu đánh bóng đôi mắt liền cùng em kết hôn."
Giang Mộ Trì nắm lấy cổ tay đang tác loạn của cô, bốn mắt nhìn nhau, "Anh cũng không có nói không chịu trách nhiệm, đi không? Ở nông thôn không khí rất trong lành, lúc này vừa hay mưa chưa nhiều, có thể đi câu cá."
"Đi chứ, vừa hay em cũng sẽ không cần nhìn chằm chằm quả vải, đi thôi đi thôi, mà như vậy công việc của anh phải làm sao?"
"Xử lý qua mạng."
"Em đi thu thập đồ." Ngay lập tức Kiều Dư An không cảm thấy nhàm chán nữa, chạy còn nhanh hơn so với ai, làm gì còn có nửa điểm không thoải mái.
Giang Mộ Trì nhìn bóng dáng cô chạy như bay, âm thanh dép lê lộc cộc, cười một chút. Không biết đợi đến lúc cô biết sự thật liệu có đánh người hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.