Hôm Nay Vợ Trước Cũng Không Tìm Ta Phục Hôn
Chương 26: Hôm nay em đẹp lắm (1)
Đạm Anh
30/05/2021
Editor: Punlluv
Tử Lộc không nghĩ tới thư kí Chương lại thật sự tích cực như vậy, lúc 4 rưỡi chiều, theo nội dung hôm nay học đưa cho cô một phần bài thi, yêu cầu cô trong nửa giờ phải làm xong, 5 giờ cũng là vừa lúc tan học.
Đề thi này cực kì khó nhằn, Tử Lộc dốc sức nhất có thể.
Đồng hồ chỉ 5 giờ, Tử Lộc không làm xong được bài thi, cô đề nghị có thể để ngày mai làm tiếp hay không. Không nghĩ tới thư kí Chương lại kiên trì bắt cô làm xong hẳn, hôm nay giải quyết hết chuyện hôm nay, không cần phải kéo sang ngày hôm sau.
Vì thế mà cuối cùng, giờ học liền kéo dài tới 6 giờ tối.
Bên ngoài trời dần tối đi.
Thư kí Chương còn định giảng giải bài thi cho cô, Tử Lộc đành phải liên tục từ chối xua tay, bản thân cũng có hẹn với người khác không thể quá giờ nữa.
Tử Lộc lặng yên trong xe thở dài.
Mắt nhìn của Hạ Đào không tồi, xác thật có thể từ thư kí Chương học hỏi không ít kiến thức.
Bắc Kinh ngày mưa có chút nặng hạt.
Tử Lộc đi trên xe nửa giờ, 7 giờ 30 mới tới Hồng Cung.
Dường như vừa mới bước vào Hồng Cung, cô đã có thể cảm nhận được một mùi vị cay nồng, sặc đến yết hầu không thoải mái.
Cô ho khan vài tiếng, bước chân cũng nhanh hơn, đi theo phục vụ vào bàn được đặt trước.
Cô vội vàng mà ngồi xuống, nói: "Thật ngại quá, làm anh phải đợi lâu rồi, bên ngoài trời mưa, đi nửa giờ mới tới nơi. Em không nghĩ tới Bắc Kinh lại kẹt xe như vậy, thật ngại quá."
Khi giọng có chút lạc đi, liền thấy Tần Lễ Sơ nhìn cô với ánh mắt thật sâu xa.
Anh nói: "Ừm, Bắc Kinh trời mưa thường xuyên kẹt xe."
Tử Lộc đáp: "Đúng vậy, trên đường tắc đến không thể đi nổi, đi trên đường như ốc sên bò vậy, xem thôi cũng thất sốt ruột."
Anh lại nhìn cô thật lâu mà không nói gì.
Tử Lộc từ trong ánh mắt anh có thể thấy anh đang không vui, cho rằng anh không hài lòng vì cô đến trễ, lại xin lỗi nói: "Thật ngại quá, làm anh đợi lâu như vậy, thật sự xin lỗi anh. Chắc anh cũng đói rồi, để em kêu phục vụ đến gọi mấy món."
"Cũng không phải lâu quá, anh cũng gọi món rồi."
"Ồ......"
Tử Lộc bật chợt lại liếc Tần Lễ Sơ một cái, cảm giác có vẻ anh vẫn là đang không vui, từ biểu tình đến giọng nói đều có chút ngang ngạnh, như là đang giận dỗi cái gì đó. Cũng là lúc này, Tần Lễ Sơ đứng lên, hỏi: "Chắc ngoài đường oi lắm. Để anh cho nhiệt độ điều hòa thấp xuống."
Tử Lộc lúc đi tới đây, quả thật có chút nóng, bèn gật gật đầu.
Tần Lễ Sơ rời bàn ăn, đi đến bàn điều khiển, giảm bớt nhiệt độ điều hòa xuống.
Anh đi vòng qua bàn ăn rất chậm, đặc biệt khi qua bàn ăn bên kia, bước chân có tính chậm lại.
Tử Lộc thấy thế, hỏi: "Anh đau chân à?"
Tần Lễ Sơ lãnh đạm, nói: "Không có."
Anh một lần nữa trở lại ngồi phía đối diện với Tử Lộc, nội tâm có mấy phần mất mát.
Anh đưa cô đi mua quần áo, thay đổi cả phong cách mà cô chưa từng gặp qua bao giờ, nhưng cô lại hoàn toàn không để ý tới, dường như trong mắt cô, anh chỉ là người đi cùng cô, không hơn mà cũng không kém.
Từ khi Tử Lộc bước vào, Tần Lễ Sơ đã để ý đến phong cách của Tử Lộc ngày hôm nay.
Cô mặc một chiếc váy công sở màu vàng, trang điểm nhẹ nhàng, tóc buộc cao thành đuôi ngựa.
Anh hiếm khi thấy Tử Lộc mặc đồ công sở, trong ấn tượng của anh, cô luôn mặc những chiếc váy tràn ngập tươi trẻ, kiểu dáng nào cũng có, màu sắc nào cũng mặc qua.
Anh hỏi: "Sao hôm nay lại mặc đồ công sở?"
Tử Lộc nói: " Hôm nay là buổi học đầu tiên. Ngay bài học đầu là về trang phục lễ nghi. Lúc đi tới đây vội vội vàng vàng, cũng không có thời gian thay quần áo..."
Tử Lộc còn muốn nói cái gì đó, Tần Lễ Sơ bỗng nhiên thấp giọng nói câu: "Đẹp."
Tử Lộc sửng sốt, hỏi: "Cái gì?"
Hắn nói: " Hôm nay em đẹp lắm."
Tử Lộc: "Ách...... Cảm ơn khích lệ."
Lúc này, người phục vụ mang đồ ăn lên.
Tần Lễ Sơ nói: "Phần cay để ở bên tôi, không cay để ở bên cô ấy."
Tử Lộc nhìn mấy món ăn hai bên màu sắc đối lập, không khỏi cười nói: "Chúng ta trước kia cũng như vậy sao?"
Tần Lễ Sơ nói: "Ừ. Phần lớn thời điểm đều ăn như vậy, mỗi người ăn món mình thích."
"Vậy thời gian còn lại thì sao?"
"Anh và em cùng ăn món em thích, lâu lâu em sẽ nấu món cay Tứ Xuyên cho anh."
Tử Lộc có chút kinh ngạc, nói: "Em vậy mà lại nấu ăn ư!"
Tần Lễ Sơ nói: "Em có vài món cay Tứ Xuyên sở trường."
"Nếu như em năm 18 tuổi, khẳng định sẽ không nghĩ tới lại có một ngày bản thân lại có mấy món cay Tứ Xuyên sở trường.
Nghe cô nói như vậy, Tần Lễ Sơ xác nhận Tử Lộc vẫn chưa nhớ lại chuyện trước đây, anh nhàn nhạt mà nói: "Em vì anh mà học."
Tử Lộc không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy.
Nếu một người lại có thể khiến cô làm chuyện chính bản thân không thích như vậy, thì có lẽ dù ít dù nhiều, cô cũng là có cảm tình với người này.
Nhưng Tử Lộc lại nghĩ, dẫu sao cũng là 3 năm vợ chồng, đến cả hoa cỏ trong nhà còn có chút cảm tình, chứ đừng nói đến người nằm cạnh mình.
Tử Lộc không để bụng mà nói: "Em sẽ cố nghĩ xem có thể nhớ lại mấy chuyện đó không."
Tần Lễ Sơ nhìn biểu tình của Tử Lộc mà ngực cảm giác như bị đấm một quyền, không mạnh, nhưng lại khiến cơn đau kéo dài.
Liền ở ngay lúc này, di động Tử Lộc vang lên.
Cô cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, nói với Tần Lễ Sơ: "Em ra nghe điện thoại, anh cứ ăn trước đi."
Tần Lễ Sở chỉ ừ một cái, cầm lấy chiếc đũa, cũng không nhúc nhích, hơi rũ đầu.
Đối diện truyền đến âm thanh của Tử Lộc.
"Hả? Kinh hỉ gì?"
"Hôm nay cũng không phải ngày kỉ niệm gì, đoán không ra......"
"Tớ mới không tin."
"Ha ha ha ha ha......"
"Cậu mau nói......"
Âm thanh mơ hồ từ di động phát ra, mặc dù không nghe rõ câu chuyện, nhưng có thể nhận ra người bên kia là bạn thân của cô Hạ Đào.
Ngữ khí nhẹ nhàng hoạt bát quen thuộc của cô, hoàn toàn không gióng khi cùng anh nói chuyện, chỉ có sự xa cách và khách khí.
Tần Lễ Sơ nhớ tới Tử Lộc trước kia. Cô trước kia cùng anh nói chuyện cũng là ngữ khí hoạt bát như vậy, trong mắt như là sao sáng, hết sức chuyên chú mà nhìn anh, ngữ điệu nhẹ nhàng, khiến người nghe thoải mái.
Chính là anh cũng không nhớ rõ là từ khi nào, Tử Lộc cùng anh nói chuyện phiếm, không còn có bộ dạng như vậy nữa.
Tần Lễ Sơ nội tâm nảy lên nghi vấn.
...... Là khi nào?
...... Lại là vì cái gì?
Cũng là lúc này, Tử Lộc một tiếng hô lôi suy nghĩ của Tần Lễ Sơ trở lại.
"Thật sự?"
"Được được được!"
"Quả đào cậu đúng là người bạn thân tốt nhất trần đời!"
____
Vote ủng hộ cho chương nha!!! ( Vote chương để thúc giục con người lười biếng này làm việc)
Follow: Leonapizz để ủng hộ editor!!
Đọc truyện tại: Leonapizz để có thông báo cập nhật chương sớm nhất!!
Tử Lộc không nghĩ tới thư kí Chương lại thật sự tích cực như vậy, lúc 4 rưỡi chiều, theo nội dung hôm nay học đưa cho cô một phần bài thi, yêu cầu cô trong nửa giờ phải làm xong, 5 giờ cũng là vừa lúc tan học.
Đề thi này cực kì khó nhằn, Tử Lộc dốc sức nhất có thể.
Đồng hồ chỉ 5 giờ, Tử Lộc không làm xong được bài thi, cô đề nghị có thể để ngày mai làm tiếp hay không. Không nghĩ tới thư kí Chương lại kiên trì bắt cô làm xong hẳn, hôm nay giải quyết hết chuyện hôm nay, không cần phải kéo sang ngày hôm sau.
Vì thế mà cuối cùng, giờ học liền kéo dài tới 6 giờ tối.
Bên ngoài trời dần tối đi.
Thư kí Chương còn định giảng giải bài thi cho cô, Tử Lộc đành phải liên tục từ chối xua tay, bản thân cũng có hẹn với người khác không thể quá giờ nữa.
Tử Lộc lặng yên trong xe thở dài.
Mắt nhìn của Hạ Đào không tồi, xác thật có thể từ thư kí Chương học hỏi không ít kiến thức.
Bắc Kinh ngày mưa có chút nặng hạt.
Tử Lộc đi trên xe nửa giờ, 7 giờ 30 mới tới Hồng Cung.
Dường như vừa mới bước vào Hồng Cung, cô đã có thể cảm nhận được một mùi vị cay nồng, sặc đến yết hầu không thoải mái.
Cô ho khan vài tiếng, bước chân cũng nhanh hơn, đi theo phục vụ vào bàn được đặt trước.
Cô vội vàng mà ngồi xuống, nói: "Thật ngại quá, làm anh phải đợi lâu rồi, bên ngoài trời mưa, đi nửa giờ mới tới nơi. Em không nghĩ tới Bắc Kinh lại kẹt xe như vậy, thật ngại quá."
Khi giọng có chút lạc đi, liền thấy Tần Lễ Sơ nhìn cô với ánh mắt thật sâu xa.
Anh nói: "Ừm, Bắc Kinh trời mưa thường xuyên kẹt xe."
Tử Lộc đáp: "Đúng vậy, trên đường tắc đến không thể đi nổi, đi trên đường như ốc sên bò vậy, xem thôi cũng thất sốt ruột."
Anh lại nhìn cô thật lâu mà không nói gì.
Tử Lộc từ trong ánh mắt anh có thể thấy anh đang không vui, cho rằng anh không hài lòng vì cô đến trễ, lại xin lỗi nói: "Thật ngại quá, làm anh đợi lâu như vậy, thật sự xin lỗi anh. Chắc anh cũng đói rồi, để em kêu phục vụ đến gọi mấy món."
"Cũng không phải lâu quá, anh cũng gọi món rồi."
"Ồ......"
Tử Lộc bật chợt lại liếc Tần Lễ Sơ một cái, cảm giác có vẻ anh vẫn là đang không vui, từ biểu tình đến giọng nói đều có chút ngang ngạnh, như là đang giận dỗi cái gì đó. Cũng là lúc này, Tần Lễ Sơ đứng lên, hỏi: "Chắc ngoài đường oi lắm. Để anh cho nhiệt độ điều hòa thấp xuống."
Tử Lộc lúc đi tới đây, quả thật có chút nóng, bèn gật gật đầu.
Tần Lễ Sơ rời bàn ăn, đi đến bàn điều khiển, giảm bớt nhiệt độ điều hòa xuống.
Anh đi vòng qua bàn ăn rất chậm, đặc biệt khi qua bàn ăn bên kia, bước chân có tính chậm lại.
Tử Lộc thấy thế, hỏi: "Anh đau chân à?"
Tần Lễ Sơ lãnh đạm, nói: "Không có."
Anh một lần nữa trở lại ngồi phía đối diện với Tử Lộc, nội tâm có mấy phần mất mát.
Anh đưa cô đi mua quần áo, thay đổi cả phong cách mà cô chưa từng gặp qua bao giờ, nhưng cô lại hoàn toàn không để ý tới, dường như trong mắt cô, anh chỉ là người đi cùng cô, không hơn mà cũng không kém.
Từ khi Tử Lộc bước vào, Tần Lễ Sơ đã để ý đến phong cách của Tử Lộc ngày hôm nay.
Cô mặc một chiếc váy công sở màu vàng, trang điểm nhẹ nhàng, tóc buộc cao thành đuôi ngựa.
Anh hiếm khi thấy Tử Lộc mặc đồ công sở, trong ấn tượng của anh, cô luôn mặc những chiếc váy tràn ngập tươi trẻ, kiểu dáng nào cũng có, màu sắc nào cũng mặc qua.
Anh hỏi: "Sao hôm nay lại mặc đồ công sở?"
Tử Lộc nói: " Hôm nay là buổi học đầu tiên. Ngay bài học đầu là về trang phục lễ nghi. Lúc đi tới đây vội vội vàng vàng, cũng không có thời gian thay quần áo..."
Tử Lộc còn muốn nói cái gì đó, Tần Lễ Sơ bỗng nhiên thấp giọng nói câu: "Đẹp."
Tử Lộc sửng sốt, hỏi: "Cái gì?"
Hắn nói: " Hôm nay em đẹp lắm."
Tử Lộc: "Ách...... Cảm ơn khích lệ."
Lúc này, người phục vụ mang đồ ăn lên.
Tần Lễ Sơ nói: "Phần cay để ở bên tôi, không cay để ở bên cô ấy."
Tử Lộc nhìn mấy món ăn hai bên màu sắc đối lập, không khỏi cười nói: "Chúng ta trước kia cũng như vậy sao?"
Tần Lễ Sơ nói: "Ừ. Phần lớn thời điểm đều ăn như vậy, mỗi người ăn món mình thích."
"Vậy thời gian còn lại thì sao?"
"Anh và em cùng ăn món em thích, lâu lâu em sẽ nấu món cay Tứ Xuyên cho anh."
Tử Lộc có chút kinh ngạc, nói: "Em vậy mà lại nấu ăn ư!"
Tần Lễ Sơ nói: "Em có vài món cay Tứ Xuyên sở trường."
"Nếu như em năm 18 tuổi, khẳng định sẽ không nghĩ tới lại có một ngày bản thân lại có mấy món cay Tứ Xuyên sở trường.
Nghe cô nói như vậy, Tần Lễ Sơ xác nhận Tử Lộc vẫn chưa nhớ lại chuyện trước đây, anh nhàn nhạt mà nói: "Em vì anh mà học."
Tử Lộc không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy.
Nếu một người lại có thể khiến cô làm chuyện chính bản thân không thích như vậy, thì có lẽ dù ít dù nhiều, cô cũng là có cảm tình với người này.
Nhưng Tử Lộc lại nghĩ, dẫu sao cũng là 3 năm vợ chồng, đến cả hoa cỏ trong nhà còn có chút cảm tình, chứ đừng nói đến người nằm cạnh mình.
Tử Lộc không để bụng mà nói: "Em sẽ cố nghĩ xem có thể nhớ lại mấy chuyện đó không."
Tần Lễ Sơ nhìn biểu tình của Tử Lộc mà ngực cảm giác như bị đấm một quyền, không mạnh, nhưng lại khiến cơn đau kéo dài.
Liền ở ngay lúc này, di động Tử Lộc vang lên.
Cô cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, nói với Tần Lễ Sơ: "Em ra nghe điện thoại, anh cứ ăn trước đi."
Tần Lễ Sở chỉ ừ một cái, cầm lấy chiếc đũa, cũng không nhúc nhích, hơi rũ đầu.
Đối diện truyền đến âm thanh của Tử Lộc.
"Hả? Kinh hỉ gì?"
"Hôm nay cũng không phải ngày kỉ niệm gì, đoán không ra......"
"Tớ mới không tin."
"Ha ha ha ha ha......"
"Cậu mau nói......"
Âm thanh mơ hồ từ di động phát ra, mặc dù không nghe rõ câu chuyện, nhưng có thể nhận ra người bên kia là bạn thân của cô Hạ Đào.
Ngữ khí nhẹ nhàng hoạt bát quen thuộc của cô, hoàn toàn không gióng khi cùng anh nói chuyện, chỉ có sự xa cách và khách khí.
Tần Lễ Sơ nhớ tới Tử Lộc trước kia. Cô trước kia cùng anh nói chuyện cũng là ngữ khí hoạt bát như vậy, trong mắt như là sao sáng, hết sức chuyên chú mà nhìn anh, ngữ điệu nhẹ nhàng, khiến người nghe thoải mái.
Chính là anh cũng không nhớ rõ là từ khi nào, Tử Lộc cùng anh nói chuyện phiếm, không còn có bộ dạng như vậy nữa.
Tần Lễ Sơ nội tâm nảy lên nghi vấn.
...... Là khi nào?
...... Lại là vì cái gì?
Cũng là lúc này, Tử Lộc một tiếng hô lôi suy nghĩ của Tần Lễ Sơ trở lại.
"Thật sự?"
"Được được được!"
"Quả đào cậu đúng là người bạn thân tốt nhất trần đời!"
____
Vote ủng hộ cho chương nha!!! ( Vote chương để thúc giục con người lười biếng này làm việc)
Follow: Leonapizz để ủng hộ editor!!
Đọc truyện tại: Leonapizz để có thông báo cập nhật chương sớm nhất!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.