Hôm Nay Vương Gia Lại Đi Bán Đậu Phụ
Chương 25: Đổ giấm
Hú Ki Bán Bánh Táo
04/04/2023
Lập đông năm nay tiết trời quang đãng không mưa, ánh nắng cũng trở nên nhu hoà yếu ớt. Những cơn gió khô hanh vun vút tràn về thổi qua tàng lá cây xôn xao rì rào. Báo hiệu mùa đông sắp tới sẽ cực kỳ rét lạnh.
Quân nhu mùa đông cũng đã được phát xuống cho binh sĩ theo lệnh của Hạo Hiên. Mỗi người đều được phát một bộ mũ sắt, hộ giáp cùng giày sắt có lót da thú giữ ấm. Kèm theo túi da đựng nước và mấy bánh lương khô phòng bị trong túi vải.
A Hào - Tiểu binh được sắp xếp ở chung với Trác Thụy cũng đang ôm một chồng quân nhu khệ nệ đi về. Sau đó cậu ngỏ ý nhờ Trác Thụy giúp đỡ mặc thử quân trang mới. Tuy đã là cỡ nhỏ nhất nhưng A Hào mặc vào vẫn như đang bơi trong hộ giáp nặng nề. Cậu ta ngượng ngùng xoa xoa sống mũi biểu thị bản thân cũng bất lực.
- Như này đi, bây giờ mới đầu đông thời tiết còn chưa quá lạnh. Đệ đưa giáp trụ cho ta sửa nhỏ lại, còn giày thì độn thêm chút bông vải là ổn.
Trác Thụy cười cười vỗ vỗ hai cái cầu vai lỏng lẻo đương muốn tuột xuống cánh tay của A Hào vừa nói sẽ giúp. Nghe thấy vậy thiếu niên liền phấn chấn lên, rối rít cảm tạ còn không khỏi cảm thán khen ngợi y.
- Được thế thì còn gì bằng! Đa tạ y sư đại nhân, huynh thật tốt với tiểu đệ. Việc gì huynh cũng biết làm thật giỏi, nhưng huynh còn phải chăm sóc Đức Vương, như vậy có phiền không?
- Không phiền, đệ cứ yên tâm giao cho ta.
- Thật đa tạ huynh nhiều lắm. Bây giờ đệ đi cho ngựa ăn cỏ, trăm sự nhờ huynh giúp đỡ. Nếu không có huynh thì mùa đông đệ sẽ té thành cầu tuyết mất!
A Hào vui vẻ giao lại quân trang cho Trác Thụy rồi vội vàng chạy đi làm việc. Y cũng cười theo sự lạc quan của thiếu niên nhỏ tuổi.
Sắp xếp lại tư trang của A Hào, Trác Thụy để nó vào túi vải, lại đeo lên hòm thuốc chậm rãi đi đến doanh trướng của Hạo Hiên...
Mấy ngày nay được tĩnh dưỡng cẩn thận, vết thương trên mặt Hạo Hiên đã khép lại kết vẩy không cần phải băng lại nữa. Tuy vậy dấu vết lớn vẫn khiến hắn có chút tự ti. Dáng vẻ không tự nhiên lo sợ Trác Thụy sẽ chê mình xấu.
- Đệ ngẩng mặt lên nào, cúi như vậy ta không lau được.
Không còn cách khác Hạo Hiên đành phải ngoan ngoãn ngẩng mặt lên cho ca ca đang nhẹ nhàng chấm nước thuốc. Hắn mím mím môi nhìn Trác Thụy điềm nhiên lau mặt cho mình. Rốt cuộc cất tiếng hỏi.
- Ca ca, nhìn đệ có ghê sợ lắm không?
Bàn tay đang cầm khăn mềm chấm thuốc của Trác Thụy chợt dừng giữa không trung. Nhíu mày một chút liền thả khăn xuống chậu, bưng hai bên mặt ái nhân lại ve vuốt, thanh âm từ tính khẽ hỏi lại.
- Tại sao lại nói như vậy? Nam nhân có chút sẹo này thì tính là gì hửm?
- Ca ca sẽ không chê đệ chứ?
Hạo Hiên vẫn còn muốn truy hỏi, lại đem má cọ cọ lên lòng bàn tay của Trác Thụy làm nũng. Hắn rất sợ ái nhân đối với khuôn mặt có thương tích của mình sẽ chán ghét.
- Sẽ không.
Trác Thụy híp híp mi, cung tay búng lên trán Hạo Hiên phạt hắn. Lại cúi xuống ôn nhu hôn nhẹ lên vết đỏ.
- Dù đệ có thành như thế nào ca ca cũng sẽ không chê đệ, đừng nghĩ lung tung.
- Hì hì, đệ biết ca ca thương đệ nhất. Ca ca đem theo túi gì thế?
Nhìn theo hướng chỉ của Hạo Hiên, Trác Thụy liền đem lại túi quân trang của A Hào. Đoạn nói cho hắn biết việc mình giúp đỡ thiếu niên. Tiện xin hắn cấp cho y một chút bông vải cùng kim chỉ. Hạo Hiên đương nhiên đáp ứng còn đoạt lấy quân trang trong lòng Trác Thụy, gọi lính canh bên ngoài vào. Sai đem đi cho thợ may trong thành sửa lại giúp A Hào. Sau đó liền ôm lấy lưng của y, hít hít mũi cọ cọ làm nũng.
- Ca ca sau này không được may áo giúp người khác đâu, đệ sẽ ghen đấy.
Trác Thụy được người ôm mà ngẩn ra một chốc, sau đó nghe lọt tai ngữ khí chua chua của ái nhân liền bật cười. Đoạn quay lại hôn chụt lên má Hạo Hiên trêu chọc.
- Ta không biết đệ lại là hũ giấm chua. Ghen tị với một tên nhóc hửm?
- Không biết, đệ cứ chua đó, không cho phép ca ca!
- Được được, đều nghe đệ được chưa?
Trước mắt bỗng tối đi, Trác Thụy chỉ thấy thứ gì đó mềm ngọt chạm lên môi. Nhìn rõ thì thấy gương mặt của Hạo Hiên đã dán sát lại.
Tiết trời khô hanh, bờ môi ái nhân lại mềm ẩm. Ấm áp lưu luyến không muốn rời.
Chẳng biết từ bao giờ họ đã phải lòng nhau, bỏ hết mọi kiêng kỵ để thổ lộ. Nụ hôn lần này đặc biệt dài, cực kỳ sâu, còn có đối phương liên tục cắn mút chiếm hữu quên cả việc hít thở. Tiếp tục đến khi sưng đỏ mới chịu rời, kéo theo sợi tơ bạc vấn vương trên môi.
- Tiểu sắc quỷ. Ta có chút nghi ngờ đệ không phải lần đầu hôn.
- Đều là ca ca dạy dỗ, ca ca không phải lần đầu sao?
- Ca ca với đệ là lần đầu.
- Đệ cũng vậy, còn có, mấy nam sủng đó chỉ để qua mắt mọi người. Đệ và bọn họ hoàn toàn trong sáng không có làm gì quá phận.
- Ta biết.
Trác Thụy chợt nhu hoà vươn tay kéo mặt Hạo Hiên xuống hôn. Nam nhân này tốt như thế nào chỉ có y biết. Hạo Hiên của y đã một mình chịu khổ sở nhiều rồi. Hiện tại hắn sẽ không còn đơn độc nữa, y tình nguyện đem số mệnh của mình buộc chặt lấy của hắn...
...
[Trên xe ngựa mười năm trước]
- Kỳ thực bát tự của con sẽ có thể hoá giải mệnh cách Cô Thần của tiểu tử đó.
- Con sao ạ?
- Đúng vậy, chỉ tiếc con cũng là nam nhân.
Là nam nhân thì không thể sao? Lúc đó Trác Thụy chỉ nghĩ đơn giản muốn giúp đỡ Hạo Hiên. Chỉ có điều sau này gặp lại, suốt nửa năm sớm tối ở chung bên cạnh tiểu dính người. Chẳng biết y đã động lòng từ bao giờ.
Ý nghĩ tìm một người thiếu nữ hợp mệnh cách với hắn y cũng không còn muốn nữa...
...
Có lệnh của Đức Vương thợ may trong thành rất năng suất. Một ngày đã theo số đo Trác Thụy cung cấp mà sửa cho A Hạo một bộ quân phục vừa vặn với vóc người nhỏ bé của thiếu niên.
Lúc binh sĩ đưa đồ nói do Đức Vương gửi tới, cậu ta hốt hoảng lạy tạ xong. Đến khi trở vào doanh trướng vẫn còn bị việc khi nãy làm cho kinh hỉ không thôi.
- Y sư đại nhân, là huynh phải không? Huynh làm thế nào mà Đức Vương cũng ban thưởng cho đệ quân trang mới thế???
- Ta chỉ đến xin y ít bông vải cùng kim chỉ mà thôi. Chắc là Đức Vương rủ lòng thương đệ đấy.
- Đệ biết ngài ấy là người tốt mà, huynh cũng tốt! Sau này đệ sẽ nuôi ngựa của ngài ấy béo mập, còn có mỗi ngày đều rửa chân cho huynh!
- Không cần phải rửa chân cho ta. Đệ chăm sóc ngựa của hắn thật tốt là được.
Trác Thụy bị A Hạo chọc cười vội từ chối, hũ giấm chua kia mà nghe được lời nói muốn rửa chân cho mình của đệ ấy. Nhất định sẽ bám lấy y gặm cắn tan nát mất thôi...
Quân nhu mùa đông cũng đã được phát xuống cho binh sĩ theo lệnh của Hạo Hiên. Mỗi người đều được phát một bộ mũ sắt, hộ giáp cùng giày sắt có lót da thú giữ ấm. Kèm theo túi da đựng nước và mấy bánh lương khô phòng bị trong túi vải.
A Hào - Tiểu binh được sắp xếp ở chung với Trác Thụy cũng đang ôm một chồng quân nhu khệ nệ đi về. Sau đó cậu ngỏ ý nhờ Trác Thụy giúp đỡ mặc thử quân trang mới. Tuy đã là cỡ nhỏ nhất nhưng A Hào mặc vào vẫn như đang bơi trong hộ giáp nặng nề. Cậu ta ngượng ngùng xoa xoa sống mũi biểu thị bản thân cũng bất lực.
- Như này đi, bây giờ mới đầu đông thời tiết còn chưa quá lạnh. Đệ đưa giáp trụ cho ta sửa nhỏ lại, còn giày thì độn thêm chút bông vải là ổn.
Trác Thụy cười cười vỗ vỗ hai cái cầu vai lỏng lẻo đương muốn tuột xuống cánh tay của A Hào vừa nói sẽ giúp. Nghe thấy vậy thiếu niên liền phấn chấn lên, rối rít cảm tạ còn không khỏi cảm thán khen ngợi y.
- Được thế thì còn gì bằng! Đa tạ y sư đại nhân, huynh thật tốt với tiểu đệ. Việc gì huynh cũng biết làm thật giỏi, nhưng huynh còn phải chăm sóc Đức Vương, như vậy có phiền không?
- Không phiền, đệ cứ yên tâm giao cho ta.
- Thật đa tạ huynh nhiều lắm. Bây giờ đệ đi cho ngựa ăn cỏ, trăm sự nhờ huynh giúp đỡ. Nếu không có huynh thì mùa đông đệ sẽ té thành cầu tuyết mất!
A Hào vui vẻ giao lại quân trang cho Trác Thụy rồi vội vàng chạy đi làm việc. Y cũng cười theo sự lạc quan của thiếu niên nhỏ tuổi.
Sắp xếp lại tư trang của A Hào, Trác Thụy để nó vào túi vải, lại đeo lên hòm thuốc chậm rãi đi đến doanh trướng của Hạo Hiên...
Mấy ngày nay được tĩnh dưỡng cẩn thận, vết thương trên mặt Hạo Hiên đã khép lại kết vẩy không cần phải băng lại nữa. Tuy vậy dấu vết lớn vẫn khiến hắn có chút tự ti. Dáng vẻ không tự nhiên lo sợ Trác Thụy sẽ chê mình xấu.
- Đệ ngẩng mặt lên nào, cúi như vậy ta không lau được.
Không còn cách khác Hạo Hiên đành phải ngoan ngoãn ngẩng mặt lên cho ca ca đang nhẹ nhàng chấm nước thuốc. Hắn mím mím môi nhìn Trác Thụy điềm nhiên lau mặt cho mình. Rốt cuộc cất tiếng hỏi.
- Ca ca, nhìn đệ có ghê sợ lắm không?
Bàn tay đang cầm khăn mềm chấm thuốc của Trác Thụy chợt dừng giữa không trung. Nhíu mày một chút liền thả khăn xuống chậu, bưng hai bên mặt ái nhân lại ve vuốt, thanh âm từ tính khẽ hỏi lại.
- Tại sao lại nói như vậy? Nam nhân có chút sẹo này thì tính là gì hửm?
- Ca ca sẽ không chê đệ chứ?
Hạo Hiên vẫn còn muốn truy hỏi, lại đem má cọ cọ lên lòng bàn tay của Trác Thụy làm nũng. Hắn rất sợ ái nhân đối với khuôn mặt có thương tích của mình sẽ chán ghét.
- Sẽ không.
Trác Thụy híp híp mi, cung tay búng lên trán Hạo Hiên phạt hắn. Lại cúi xuống ôn nhu hôn nhẹ lên vết đỏ.
- Dù đệ có thành như thế nào ca ca cũng sẽ không chê đệ, đừng nghĩ lung tung.
- Hì hì, đệ biết ca ca thương đệ nhất. Ca ca đem theo túi gì thế?
Nhìn theo hướng chỉ của Hạo Hiên, Trác Thụy liền đem lại túi quân trang của A Hào. Đoạn nói cho hắn biết việc mình giúp đỡ thiếu niên. Tiện xin hắn cấp cho y một chút bông vải cùng kim chỉ. Hạo Hiên đương nhiên đáp ứng còn đoạt lấy quân trang trong lòng Trác Thụy, gọi lính canh bên ngoài vào. Sai đem đi cho thợ may trong thành sửa lại giúp A Hào. Sau đó liền ôm lấy lưng của y, hít hít mũi cọ cọ làm nũng.
- Ca ca sau này không được may áo giúp người khác đâu, đệ sẽ ghen đấy.
Trác Thụy được người ôm mà ngẩn ra một chốc, sau đó nghe lọt tai ngữ khí chua chua của ái nhân liền bật cười. Đoạn quay lại hôn chụt lên má Hạo Hiên trêu chọc.
- Ta không biết đệ lại là hũ giấm chua. Ghen tị với một tên nhóc hửm?
- Không biết, đệ cứ chua đó, không cho phép ca ca!
- Được được, đều nghe đệ được chưa?
Trước mắt bỗng tối đi, Trác Thụy chỉ thấy thứ gì đó mềm ngọt chạm lên môi. Nhìn rõ thì thấy gương mặt của Hạo Hiên đã dán sát lại.
Tiết trời khô hanh, bờ môi ái nhân lại mềm ẩm. Ấm áp lưu luyến không muốn rời.
Chẳng biết từ bao giờ họ đã phải lòng nhau, bỏ hết mọi kiêng kỵ để thổ lộ. Nụ hôn lần này đặc biệt dài, cực kỳ sâu, còn có đối phương liên tục cắn mút chiếm hữu quên cả việc hít thở. Tiếp tục đến khi sưng đỏ mới chịu rời, kéo theo sợi tơ bạc vấn vương trên môi.
- Tiểu sắc quỷ. Ta có chút nghi ngờ đệ không phải lần đầu hôn.
- Đều là ca ca dạy dỗ, ca ca không phải lần đầu sao?
- Ca ca với đệ là lần đầu.
- Đệ cũng vậy, còn có, mấy nam sủng đó chỉ để qua mắt mọi người. Đệ và bọn họ hoàn toàn trong sáng không có làm gì quá phận.
- Ta biết.
Trác Thụy chợt nhu hoà vươn tay kéo mặt Hạo Hiên xuống hôn. Nam nhân này tốt như thế nào chỉ có y biết. Hạo Hiên của y đã một mình chịu khổ sở nhiều rồi. Hiện tại hắn sẽ không còn đơn độc nữa, y tình nguyện đem số mệnh của mình buộc chặt lấy của hắn...
...
[Trên xe ngựa mười năm trước]
- Kỳ thực bát tự của con sẽ có thể hoá giải mệnh cách Cô Thần của tiểu tử đó.
- Con sao ạ?
- Đúng vậy, chỉ tiếc con cũng là nam nhân.
Là nam nhân thì không thể sao? Lúc đó Trác Thụy chỉ nghĩ đơn giản muốn giúp đỡ Hạo Hiên. Chỉ có điều sau này gặp lại, suốt nửa năm sớm tối ở chung bên cạnh tiểu dính người. Chẳng biết y đã động lòng từ bao giờ.
Ý nghĩ tìm một người thiếu nữ hợp mệnh cách với hắn y cũng không còn muốn nữa...
...
Có lệnh của Đức Vương thợ may trong thành rất năng suất. Một ngày đã theo số đo Trác Thụy cung cấp mà sửa cho A Hạo một bộ quân phục vừa vặn với vóc người nhỏ bé của thiếu niên.
Lúc binh sĩ đưa đồ nói do Đức Vương gửi tới, cậu ta hốt hoảng lạy tạ xong. Đến khi trở vào doanh trướng vẫn còn bị việc khi nãy làm cho kinh hỉ không thôi.
- Y sư đại nhân, là huynh phải không? Huynh làm thế nào mà Đức Vương cũng ban thưởng cho đệ quân trang mới thế???
- Ta chỉ đến xin y ít bông vải cùng kim chỉ mà thôi. Chắc là Đức Vương rủ lòng thương đệ đấy.
- Đệ biết ngài ấy là người tốt mà, huynh cũng tốt! Sau này đệ sẽ nuôi ngựa của ngài ấy béo mập, còn có mỗi ngày đều rửa chân cho huynh!
- Không cần phải rửa chân cho ta. Đệ chăm sóc ngựa của hắn thật tốt là được.
Trác Thụy bị A Hạo chọc cười vội từ chối, hũ giấm chua kia mà nghe được lời nói muốn rửa chân cho mình của đệ ấy. Nhất định sẽ bám lấy y gặm cắn tan nát mất thôi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.