Hôm Nay Vương Gia Lại Đi Bán Đậu Phụ
Chương 13: Hôn tay
Hú Ki Bán Bánh Táo
04/04/2023
Người trước mặt tuy rằng chẳng thể chạm tới hắn lại vẫn ham muốn nếm thử dư vị ngọt ngào một lần. Dù chỉ là một cái ôm, một cái nắm tay hiện tại cũng đủ làm cảm giác phấn khích đó lại nhảy loạn trong lồng ngực.
Hạo Hiên cố tình thả bước thật chậm. Cảm nhận sự ấm áp len lỏi từ lòng bàn tay lẫn kẽ ngón tay đang đan xen với nhau. Tham lam hít ngửi mùi hương của người bên cạnh. Bởi lẽ thời gian an bình còn lại của bọn họ đã không còn nhiều. Hắn không sợ phải ra chiến trường cũng chẳng sợ đám Nhung tộc hiếu chiến. Thậm chí có thể anh dũng hi sinh trên sa trường cũng không sợ hãi.
Chỉ là hắn không cam tâm nếu bản thân phải chết một cách không rõ ràng. Càng không muốn liên lụy người ở lại sẽ đau lòng vì hắn. Hạo Hiên trước là không cam tâm, hiện tại, hắn còn có một chút luyến tiếc.
Người trong lòng như thực, như ảo. Cũng như hơi rượu làm hắn say chao đảo mặt mày. Đôi lúc hắn sẽ thầm ghen tị với những cô nương đến mua hàng. Không biết ai sẽ có diễm phúc nên duyên với ca ca…
Nhận thấy người bên cạnh đang nhìn, Trác Thụy khẽ nghiêng qua. Y rất muốn vươn tay xoa đầu hắn lại nhận ra tiểu tử này lớn lên cao lớn không còn thích hợp để tiện mình bắt nạt như lúc nhỏ. Có chút tiếc hận trong lòng, ngoài mặt lại thành chậm rãi nâng tay đối phương lên, ôn nhu hôn xuống mu bàn tay một ngụm trêu đùa.
- Hạo Hiên ngoan, ca ca hôn hôn có hết đau lòng không?
Nói rồi nheo mắt cười, tiếp tục kéo tay chó con đang nóng cháy cả mặt, đợi đến khi Hạo Hiên hoàn hồn lại nơi ngã rẽ. Hắn vội vàng giật tay chính mình ra, điên cuồng chạy mất hút vào đám đông như ma đuổi. Bỏ lại một mình Trác Thụy đang đứng ở ngã ba, y cười khổ đưa tay sờ lên môi mình lẩm bẩm.
"Lỡ doạ đệ ấy hơi quá trớn rồi sao...?"
…
Không ngoài dự liệu, hai tháng sau Ô Mông tiến vào biên ải, thế giặc hung hãn rất nhanh đã đánh cướp hai thành trì. Bọn chúng giết hết đàn ông, người già và trẻ em. Bắt hiếp phụ nữ, các thôn xóm nhỏ trù phú bị chúng càn quét qua chỉ còn trơ lại đống tro tàn.
Mấy ngày nay tiền tuyến đưa tin cấp báo từ biên ải về kinh đều như cơm bữa. Lòng dân cũng bắt đầu xao động không yên.
Những thành trì gần bọn giặc bắt đầu đóng cửa thủ thành, giao thương đều tắc nghẽn. Quan trên nơm nớp lo giữ của, binh tướng yếu kém nhìn thấy bóng giặc liền nhũn chân... Người dân sống sót chạy nạn từ những nơi bị cướp không còn nhà cửa, gia đình ly tán. Chỉ có thể dựng lều sống thành từng nhóm ở bìa rừng, ngày vào thành xin ăn lê lết qua ngày. Mà số người bị kẹt lại giữa nơi giao tranh không chết vì giặc thì cũng chết vì đói. Tình cảnh thảm thương không kể siết.
Giữa tình hình giao tranh căng thẳng như vậy, Hạo Hiên cũng chỉ có thể giữ thái độ bình tâm như vại lúc lên triều. Để mặc quần thần ra sức hiến kế tranh công, đùn đẩy nhau ra chiến tuyến. Giông gió trong lòng hắn, chỉ có thuộc hạ và Trác Thụy hiểu rõ.
Cho dù mỗi ngày hắn vẫn đến quán đậu phụ bầu bạn với Trác Thụy, mỗi lần bọn họ đi ra ngoài nghe thấy dân chúng bàn luận Hạo Hiên liền không thể tự nhiên nổi. Những lúc như vậy Trác Thụy chỉ có thể thở dài nắm lấy bàn tay sớm đã cuộn thành nắm đấm trắng bệch của hắn, vỗ về an ủi.
Hàn Lộ, gió lạnh đã tràn về từ các nẻo. Lồng lộng thổi giữa đường cái, luồn lách vào từng con ngõ nhỏ. Phần phật thổi lên cửa sổ giấy dầu đang run rẩy rung cành cạch. Cây xoan đào trước cửa tiệm sớm đã rụng sạch lá, đâm chồi non xanh biếc. Đêm hôm qua vừa mới có mưa dông, giữa đêm Hạo Hiên được gọi vào cung đến giờ vẫn chưa thấy trở lại. Là việc gì, Trác Thụy cũng tự đoán được nguyên do.
Chỉ trong vòng bốn tháng ngắn ngủi, Ô Mông đã chiếm được thêm ba thành, tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Lại thêm thiên tai năm nay tràn về, bão lụt liên miên, hoa màu thiệt hại vô số. Nếu chiến sự giữa hai bên cứ như vậy kéo dài đến mùa đông không dứt. Lương khố sẽ cạn kiệt, dân chúng khó tránh khỏi cảnh đói kém.
Lần này, hoàng đế cũng nhận ra đám tướng sĩ ngoại thân chỉ là một đám vô dụng chỉ giỏi bày binh trên giấy. Không thể không dùng đến Hạo Hiên, lợi dụng uy áp chiến thần cùng kinh nghiệm sa trường của hắn để vực lại tinh thần của quân sĩ, thay đổi thế cục hiện tại.
Mới chiều hôm qua, Hạo Hiên nói y thèm bánh chưng xanh. Vậy là Trác Thụy liền đi gói bánh, thức cả một đêm mưa bão canh bếp củi hầm nhừ. Chờ hắn từ hoàng cung trở về có bánh nóng ăn. Không nghĩ Hạo Hiên bị gọi vào cung cả một đêm đến sáng cũng chưa về. Tiếp tục đợi đến chiều còn không quên ủ ấm cho bánh không bị nguội lạnh. Tiệm đậu phụ hôm nay cũng không buôn bán, thỉnh thoảng, Trác Thụy lại sốt ruột đi ra gốc xoan đào đứng trông. Cũng có lúc y sẽ đi thẳng sang Vương phủ hỏi thăm quản gia Hạo Hiên đã về chưa, chỉ nhận được cái lắc đầu.
Thẳng như vậy đến tối muộn, lúc y nghĩ Hạo Hiên sẽ ở lại trong cung qua đêm bèn đóng cửa lên giường nằm. Nửa đêm liền nghe thấy tiếng sột soạt bên cửa sổ, nhỏm dậy liền thấy người đang đứng bên ngoài. Y vừa vui mừng vừa muốn hỏi han đã có chuyện gì liền gấp gáp mở cửa ngách kéo Hạo Hiên vào trong.
Hạo Hiên cố tình thả bước thật chậm. Cảm nhận sự ấm áp len lỏi từ lòng bàn tay lẫn kẽ ngón tay đang đan xen với nhau. Tham lam hít ngửi mùi hương của người bên cạnh. Bởi lẽ thời gian an bình còn lại của bọn họ đã không còn nhiều. Hắn không sợ phải ra chiến trường cũng chẳng sợ đám Nhung tộc hiếu chiến. Thậm chí có thể anh dũng hi sinh trên sa trường cũng không sợ hãi.
Chỉ là hắn không cam tâm nếu bản thân phải chết một cách không rõ ràng. Càng không muốn liên lụy người ở lại sẽ đau lòng vì hắn. Hạo Hiên trước là không cam tâm, hiện tại, hắn còn có một chút luyến tiếc.
Người trong lòng như thực, như ảo. Cũng như hơi rượu làm hắn say chao đảo mặt mày. Đôi lúc hắn sẽ thầm ghen tị với những cô nương đến mua hàng. Không biết ai sẽ có diễm phúc nên duyên với ca ca…
Nhận thấy người bên cạnh đang nhìn, Trác Thụy khẽ nghiêng qua. Y rất muốn vươn tay xoa đầu hắn lại nhận ra tiểu tử này lớn lên cao lớn không còn thích hợp để tiện mình bắt nạt như lúc nhỏ. Có chút tiếc hận trong lòng, ngoài mặt lại thành chậm rãi nâng tay đối phương lên, ôn nhu hôn xuống mu bàn tay một ngụm trêu đùa.
- Hạo Hiên ngoan, ca ca hôn hôn có hết đau lòng không?
Nói rồi nheo mắt cười, tiếp tục kéo tay chó con đang nóng cháy cả mặt, đợi đến khi Hạo Hiên hoàn hồn lại nơi ngã rẽ. Hắn vội vàng giật tay chính mình ra, điên cuồng chạy mất hút vào đám đông như ma đuổi. Bỏ lại một mình Trác Thụy đang đứng ở ngã ba, y cười khổ đưa tay sờ lên môi mình lẩm bẩm.
"Lỡ doạ đệ ấy hơi quá trớn rồi sao...?"
…
Không ngoài dự liệu, hai tháng sau Ô Mông tiến vào biên ải, thế giặc hung hãn rất nhanh đã đánh cướp hai thành trì. Bọn chúng giết hết đàn ông, người già và trẻ em. Bắt hiếp phụ nữ, các thôn xóm nhỏ trù phú bị chúng càn quét qua chỉ còn trơ lại đống tro tàn.
Mấy ngày nay tiền tuyến đưa tin cấp báo từ biên ải về kinh đều như cơm bữa. Lòng dân cũng bắt đầu xao động không yên.
Những thành trì gần bọn giặc bắt đầu đóng cửa thủ thành, giao thương đều tắc nghẽn. Quan trên nơm nớp lo giữ của, binh tướng yếu kém nhìn thấy bóng giặc liền nhũn chân... Người dân sống sót chạy nạn từ những nơi bị cướp không còn nhà cửa, gia đình ly tán. Chỉ có thể dựng lều sống thành từng nhóm ở bìa rừng, ngày vào thành xin ăn lê lết qua ngày. Mà số người bị kẹt lại giữa nơi giao tranh không chết vì giặc thì cũng chết vì đói. Tình cảnh thảm thương không kể siết.
Giữa tình hình giao tranh căng thẳng như vậy, Hạo Hiên cũng chỉ có thể giữ thái độ bình tâm như vại lúc lên triều. Để mặc quần thần ra sức hiến kế tranh công, đùn đẩy nhau ra chiến tuyến. Giông gió trong lòng hắn, chỉ có thuộc hạ và Trác Thụy hiểu rõ.
Cho dù mỗi ngày hắn vẫn đến quán đậu phụ bầu bạn với Trác Thụy, mỗi lần bọn họ đi ra ngoài nghe thấy dân chúng bàn luận Hạo Hiên liền không thể tự nhiên nổi. Những lúc như vậy Trác Thụy chỉ có thể thở dài nắm lấy bàn tay sớm đã cuộn thành nắm đấm trắng bệch của hắn, vỗ về an ủi.
Hàn Lộ, gió lạnh đã tràn về từ các nẻo. Lồng lộng thổi giữa đường cái, luồn lách vào từng con ngõ nhỏ. Phần phật thổi lên cửa sổ giấy dầu đang run rẩy rung cành cạch. Cây xoan đào trước cửa tiệm sớm đã rụng sạch lá, đâm chồi non xanh biếc. Đêm hôm qua vừa mới có mưa dông, giữa đêm Hạo Hiên được gọi vào cung đến giờ vẫn chưa thấy trở lại. Là việc gì, Trác Thụy cũng tự đoán được nguyên do.
Chỉ trong vòng bốn tháng ngắn ngủi, Ô Mông đã chiếm được thêm ba thành, tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Lại thêm thiên tai năm nay tràn về, bão lụt liên miên, hoa màu thiệt hại vô số. Nếu chiến sự giữa hai bên cứ như vậy kéo dài đến mùa đông không dứt. Lương khố sẽ cạn kiệt, dân chúng khó tránh khỏi cảnh đói kém.
Lần này, hoàng đế cũng nhận ra đám tướng sĩ ngoại thân chỉ là một đám vô dụng chỉ giỏi bày binh trên giấy. Không thể không dùng đến Hạo Hiên, lợi dụng uy áp chiến thần cùng kinh nghiệm sa trường của hắn để vực lại tinh thần của quân sĩ, thay đổi thế cục hiện tại.
Mới chiều hôm qua, Hạo Hiên nói y thèm bánh chưng xanh. Vậy là Trác Thụy liền đi gói bánh, thức cả một đêm mưa bão canh bếp củi hầm nhừ. Chờ hắn từ hoàng cung trở về có bánh nóng ăn. Không nghĩ Hạo Hiên bị gọi vào cung cả một đêm đến sáng cũng chưa về. Tiếp tục đợi đến chiều còn không quên ủ ấm cho bánh không bị nguội lạnh. Tiệm đậu phụ hôm nay cũng không buôn bán, thỉnh thoảng, Trác Thụy lại sốt ruột đi ra gốc xoan đào đứng trông. Cũng có lúc y sẽ đi thẳng sang Vương phủ hỏi thăm quản gia Hạo Hiên đã về chưa, chỉ nhận được cái lắc đầu.
Thẳng như vậy đến tối muộn, lúc y nghĩ Hạo Hiên sẽ ở lại trong cung qua đêm bèn đóng cửa lên giường nằm. Nửa đêm liền nghe thấy tiếng sột soạt bên cửa sổ, nhỏm dậy liền thấy người đang đứng bên ngoài. Y vừa vui mừng vừa muốn hỏi han đã có chuyện gì liền gấp gáp mở cửa ngách kéo Hạo Hiên vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.