Hôm Nay Vương Gia Lại Đi Bán Đậu Phụ
Chương 63: Kẻ chủ mưu
Hú Ki Bán Bánh Táo
13/08/2023
Tiểu Vân đã cầm thuốc rời đi một lúc rồi, Trác Thụy vẫn còn chậm rãi đi lại trong phòng một mình, càng nghĩ càng không nỡ.
Mặc dù để đứa nhỏ hành động sẽ ít gây chú ý nhất nhưng Trác Thụy vẫn cảm thấy không yên tâm, thậm chí y còn có chút hối hận, bởi vì đây là một việc rất nguy hiểm.
Quay trở lại một tuần trước, mật thám đưa tin tức về cho bọn họ đơn tố giác đã được đưa đến tận tay thái thượng hoàng. Người của Hạnh Hoa cài cắm trong triều đình cũng tra ra được kẻ đứng sau mọi chuyện lại là một người quen ở kinh thành.
Mộ công công, Mộ Chính Văn.
Mà quê hương của Mộ Chính Văn chính là ở huyện Đại Ngư này.
Bởi vì sự kiện dâng thuốc bất lực kia cho Trần Trường Ân, Mộ Chính Văn tuy giữ được mạng nhưng không còn được trọng dụng như trước. Thậm chí còn bị hạ cấp bậc, dù vậy ở quê nhà xa xôi này hắn vẫn có thể mượn danh thiên tử vươn tay làm mưa làm gió.
Cũng bởi vì không còn được thân cận với Trần Trường Ân nên khi y bị phế truất, Mộ Chính Văn gian xảo mua chuộc nô tài trong cung giữ miệng. Thành công thoát khỏi thanh lọc của thái thượng hoàng, yên phận làm một công công nhỏ bé. Không ai nghĩ đến kẻ này vẫn dám lợi dụng chức danh nho nhỏ mà âm thầm câu kết với tri huyện cùng đám giặc cỏ ở quê nhà tiếp tục làm những chuyện phi pháp.
Để tránh việc đám tội phạm này tiêu hủy bằng chứng cùng giết người diệt khẩu. Thái thượng hoàng quyết định giăng một mẻ lưới, bao gồm Mộ Chính Văn đã bị theo dõi trong cung, còn có một vị đồng môn Hạnh Hoa Đảo cũng là khâm sai đại thần được phái đến giám sát phủ tri huyện và triệt phá hang ổ của đám cướp, bắt sống bọn chúng và thu thập bằng chứng.
Đương nhiên Quý Vỹ sư huynh và đám người Trác Thụy, Hạo Hiên cũng chung tay giúp đỡ. Vốn dĩ Hạo Hiên không đồng ý để Trác Thụy dùng kế mỹ nhân lẻn vào trong lòng địch. Tuy vậy Trác Thụy đã an ủi hắn, thân thủ của y rất tốt. Gặp chuyện có thể đánh trả, cũng có thể bỏ trốn. Dù sao với khinh công của y, đám cướp nhỏ này không phải là đối thủ. Sẽ an toàn hơn là để một người đàn ông lạ hoặc một người phụ nữ yếu ớt tiến vào hang cọp.
Chỉ có điều tính cảnh giác của đám cướp cạn này thực sự rất cao. Cho dù Trác Thụy đã giả làm một phụ nữ mang thai không có khả năng trốn thoát nhưng bọn chúng vẫn không hề lơ là cảnh giác. Hai tên giữ cửa bên ngoài cứ cách một đoạn thời gian lại tiến tới hỏi thăm xem "mỹ nhân" có ngoan ngoãn ở bên trong hay không.
Thế nhưng mấy chuyện này cũng không làm khó được Trác Thụy. Cũng nhờ y tỏ vẻ cam chịu không phản đối tên cầm đầu nên đã xin xỏ hắn được ở một nơi không khí thoáng đãng. Thủ lĩnh toán cướp liền hào phóng cho "mỹ nhân" một căn nhà ở giữa hồ sen an tĩnh dưỡng thai, bốn bề xung quanh đều là hồ nước sâu. Cây cầu độc mộc nhỏ dẫn vào cửa đã có hai tên lính canh sẵn, đủ để mỹ nhân không thể chạy trốn được.
Trác Thụy tính toán thời gian, đợi tên canh gác hỏi thăm xong liền cài kỹ cửa lại. Nhân lúc trời nhập nhoạng tối y liền trèo ra khỏi cửa sổ, nhón chân khinh công trốn đi theo hướng Tiểu Vân đã chỉ.
Về phần Tiểu Vân, lúc cô bé trở về nhà bếp có hơi muộn. May là đám phụ nữ đã đi nghỉ ngơi, không ai để ý đến đứa nhỏ đã quay lại. Bé con cũng rất nghe lời giả vờ làm việc bình thường như mọi ngày. Một lời cũng không hé răng với các bạn bên cạnh, tiếp tục chụm đầu cùng đám nhỏ gọt rau củ dùng cho bữa chiều.
Thời điểm Trác Thụy tìm đến nơi, mụ phu nhân đã đang gào thét mắng nhiếc đám trẻ con như ban sáng. Mà lúc này Tiểu Vân đã có cơ hội tiếp cận nồi cơm to, nhân lúc được sai đảo cơm sôi, nhóc con liền lấy ra gói thuốc bột, cẩn thận nhìn trước sau rồi đổ vào.
Nồi thứ nhất, nồi thứ hai, nồi thứ ba, đến nồi cơm lớn cuối cùng thì cô bé đánh rơi gói thuốc bột còn lại, lúc này đại phu nhân cũng đang ngoảy đít đi vào trong, miệng vẫn đang sa sả mắng:
- Lũ ăn hại, có tí việc cũng lười biếng, nuôi các ngươi có tích sự gì... Oái!!!
Từ đâu có một hòn đá nhỏ bay ra, nhắm trúng mắt cá chân mụ béo mà bắn. Mụ giật thót mất đà ngã oạch xuống đất, vừa lúc này Tiểu Vân cũng run tay nhặt vội gói thuốc lên, thừa cơ đổ nốt vào nồi cơm đang sôi, ném giấy bọc vào lửa.
- Cười cái gì? Còn dám cười tao đánh chết bọn mày!!!
Đại phu nhân chật vật đứng lên, mắt long sòng sọc muốn đánh bọn nhỏ vừa không nhịn được bật cười. Thế nhưng chân quá đau, nhìn xuống mắt cá đã sưng thành bọng lớn không thể đuổi đánh đám nhóc. Mụ đành trợn mắt đe doạ bọn chúng hãy đợi đấy rồi cà nhắc gọi người đến chia cơm để mụ về xoa thuốc.
Tiểu Vân nhìn mụ béo đã rời đi liền thở phào, bàn tay nhỏ đặt lên ngực trái nơi tim em còn đang đập điên cuồng vì sợ hãi. Mà lúc này Trác Thụy ẩn thân cách đó không xa cũng mỉm cười yên tâm. Y nhanh chóng xoay người quay trở lại căn nhà trúc trên hồ, đợi thời cơ tối nay hành động...
Mặc dù để đứa nhỏ hành động sẽ ít gây chú ý nhất nhưng Trác Thụy vẫn cảm thấy không yên tâm, thậm chí y còn có chút hối hận, bởi vì đây là một việc rất nguy hiểm.
Quay trở lại một tuần trước, mật thám đưa tin tức về cho bọn họ đơn tố giác đã được đưa đến tận tay thái thượng hoàng. Người của Hạnh Hoa cài cắm trong triều đình cũng tra ra được kẻ đứng sau mọi chuyện lại là một người quen ở kinh thành.
Mộ công công, Mộ Chính Văn.
Mà quê hương của Mộ Chính Văn chính là ở huyện Đại Ngư này.
Bởi vì sự kiện dâng thuốc bất lực kia cho Trần Trường Ân, Mộ Chính Văn tuy giữ được mạng nhưng không còn được trọng dụng như trước. Thậm chí còn bị hạ cấp bậc, dù vậy ở quê nhà xa xôi này hắn vẫn có thể mượn danh thiên tử vươn tay làm mưa làm gió.
Cũng bởi vì không còn được thân cận với Trần Trường Ân nên khi y bị phế truất, Mộ Chính Văn gian xảo mua chuộc nô tài trong cung giữ miệng. Thành công thoát khỏi thanh lọc của thái thượng hoàng, yên phận làm một công công nhỏ bé. Không ai nghĩ đến kẻ này vẫn dám lợi dụng chức danh nho nhỏ mà âm thầm câu kết với tri huyện cùng đám giặc cỏ ở quê nhà tiếp tục làm những chuyện phi pháp.
Để tránh việc đám tội phạm này tiêu hủy bằng chứng cùng giết người diệt khẩu. Thái thượng hoàng quyết định giăng một mẻ lưới, bao gồm Mộ Chính Văn đã bị theo dõi trong cung, còn có một vị đồng môn Hạnh Hoa Đảo cũng là khâm sai đại thần được phái đến giám sát phủ tri huyện và triệt phá hang ổ của đám cướp, bắt sống bọn chúng và thu thập bằng chứng.
Đương nhiên Quý Vỹ sư huynh và đám người Trác Thụy, Hạo Hiên cũng chung tay giúp đỡ. Vốn dĩ Hạo Hiên không đồng ý để Trác Thụy dùng kế mỹ nhân lẻn vào trong lòng địch. Tuy vậy Trác Thụy đã an ủi hắn, thân thủ của y rất tốt. Gặp chuyện có thể đánh trả, cũng có thể bỏ trốn. Dù sao với khinh công của y, đám cướp nhỏ này không phải là đối thủ. Sẽ an toàn hơn là để một người đàn ông lạ hoặc một người phụ nữ yếu ớt tiến vào hang cọp.
Chỉ có điều tính cảnh giác của đám cướp cạn này thực sự rất cao. Cho dù Trác Thụy đã giả làm một phụ nữ mang thai không có khả năng trốn thoát nhưng bọn chúng vẫn không hề lơ là cảnh giác. Hai tên giữ cửa bên ngoài cứ cách một đoạn thời gian lại tiến tới hỏi thăm xem "mỹ nhân" có ngoan ngoãn ở bên trong hay không.
Thế nhưng mấy chuyện này cũng không làm khó được Trác Thụy. Cũng nhờ y tỏ vẻ cam chịu không phản đối tên cầm đầu nên đã xin xỏ hắn được ở một nơi không khí thoáng đãng. Thủ lĩnh toán cướp liền hào phóng cho "mỹ nhân" một căn nhà ở giữa hồ sen an tĩnh dưỡng thai, bốn bề xung quanh đều là hồ nước sâu. Cây cầu độc mộc nhỏ dẫn vào cửa đã có hai tên lính canh sẵn, đủ để mỹ nhân không thể chạy trốn được.
Trác Thụy tính toán thời gian, đợi tên canh gác hỏi thăm xong liền cài kỹ cửa lại. Nhân lúc trời nhập nhoạng tối y liền trèo ra khỏi cửa sổ, nhón chân khinh công trốn đi theo hướng Tiểu Vân đã chỉ.
Về phần Tiểu Vân, lúc cô bé trở về nhà bếp có hơi muộn. May là đám phụ nữ đã đi nghỉ ngơi, không ai để ý đến đứa nhỏ đã quay lại. Bé con cũng rất nghe lời giả vờ làm việc bình thường như mọi ngày. Một lời cũng không hé răng với các bạn bên cạnh, tiếp tục chụm đầu cùng đám nhỏ gọt rau củ dùng cho bữa chiều.
Thời điểm Trác Thụy tìm đến nơi, mụ phu nhân đã đang gào thét mắng nhiếc đám trẻ con như ban sáng. Mà lúc này Tiểu Vân đã có cơ hội tiếp cận nồi cơm to, nhân lúc được sai đảo cơm sôi, nhóc con liền lấy ra gói thuốc bột, cẩn thận nhìn trước sau rồi đổ vào.
Nồi thứ nhất, nồi thứ hai, nồi thứ ba, đến nồi cơm lớn cuối cùng thì cô bé đánh rơi gói thuốc bột còn lại, lúc này đại phu nhân cũng đang ngoảy đít đi vào trong, miệng vẫn đang sa sả mắng:
- Lũ ăn hại, có tí việc cũng lười biếng, nuôi các ngươi có tích sự gì... Oái!!!
Từ đâu có một hòn đá nhỏ bay ra, nhắm trúng mắt cá chân mụ béo mà bắn. Mụ giật thót mất đà ngã oạch xuống đất, vừa lúc này Tiểu Vân cũng run tay nhặt vội gói thuốc lên, thừa cơ đổ nốt vào nồi cơm đang sôi, ném giấy bọc vào lửa.
- Cười cái gì? Còn dám cười tao đánh chết bọn mày!!!
Đại phu nhân chật vật đứng lên, mắt long sòng sọc muốn đánh bọn nhỏ vừa không nhịn được bật cười. Thế nhưng chân quá đau, nhìn xuống mắt cá đã sưng thành bọng lớn không thể đuổi đánh đám nhóc. Mụ đành trợn mắt đe doạ bọn chúng hãy đợi đấy rồi cà nhắc gọi người đến chia cơm để mụ về xoa thuốc.
Tiểu Vân nhìn mụ béo đã rời đi liền thở phào, bàn tay nhỏ đặt lên ngực trái nơi tim em còn đang đập điên cuồng vì sợ hãi. Mà lúc này Trác Thụy ẩn thân cách đó không xa cũng mỉm cười yên tâm. Y nhanh chóng xoay người quay trở lại căn nhà trúc trên hồ, đợi thời cơ tối nay hành động...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.