Hôm Nay Vương Gia Lại Đi Bán Đậu Phụ
Chương 37: Tàn kịch
Hú Ki Bán Bánh Táo
04/04/2023
Ngự lâm quân lục soát mật thất ở phủ Quốc Công phát hiện ra có ngục giam được xây dựng trái phép, bên trong còn có thi thể của một người già. Đám lính canh rất nhanh khai ra ông lão đó là người của Ô Mông Tộc.
Chiếu theo pháp luật của Trường Lạc, không được phép xây ngục giam tại gia, càng không được giam giữ người ngoại quốc trái phép mà không giao cho người nắm quyền trị an ở nơi đó.
Việc này càng khiến hoàng đế bực tức hơn, khả năng mà Đức Vương từng nói với y, Quốc công phủ bắt tay với ngoại tộc chắc chắn là đúng sự thật. Bởi vậy y lập tức cho người bắt Tề Cương về Hình Bộ điều tra cùng lục soát toàn bộ phủ Quốc Công không được chậm trễ.
Lệnh của hoàng thượng vừa ban xuống, lão Quốc công tức giận run rẩy chỉ tay vào mặt đích tử. Còn chưa mắng được câu nào đã nộ khí công tâm ngã lăn ra bất tỉnh. Thê thiếp cùng con cháu của ông ta hoảng loạn đỡ lấy, được phép của hoàng thượng mới mang về phòng cho ngự y chẩn mạch.
Về phía hoàng hậu còn muốn cầu tình cho thân huynh nhưng bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của hoàng thượng. Nàng ta vội rũ mi, thân thể uyển chuyển không vững ngã vào lòng tì nữ. Hoàng đế liền lạnh lùng sai quân hầu đưa nàng trở về Phượng Nghi Cung nghỉ ngơi.
Chuyện chưa dừng lại ở đó, ngay khoảnh khắc Tề Cương bị áp giải về Hình Bộ. Bên ngoài phủ Quốc công đã tụ tập rất nhiều người, có cả dân chúng lẫn quan viên nhỏ lẻ. Bọn họ đồng loạt quỳ xuống hô vang dâng cáo trạng lên hoàng đế, nội dung là người của Quốc công phủ tham ô, bắt nạt đồng liêu, ức hiếp dân lành...
Chỉ trong một đêm Quốc công phủ trở nên náo nhiệt chưa từng thấy. Từ một buổi dạ yến đã biến thành buổi vấn tội. Đêm đông lạnh lẽo mà lòng người ai nấy đều sôi sục, kẻ run sợ, người hóng hớt xem kịch vui. Bàn tán, kiện cáo xôn xao hết cả đêm dài...
Mãi đến gần sáng thiên tử mới trấn an được quần chúng xung quanh, thu về một chồng cáo trạng, phẫn nộ khởi giá trở về hoàng cung. Quan khách bấy giờ người liên đới thì bị giải về Hình Bộ hoặc được lệnh cấm túc tại gia, người không liên quan thì được phép ra về. Dần dần dòng người lục tục rời đi cũng vãn, phủ Quốc Công xa hoa là thế, sau một đêm đường đi đều bám dày một tầng tuyết, không có ai để ý quét dọn.
Dương Hạo Hiên lúc này có thể coi là không cần ra mặt cũng đem mọi chuyện chuyển sang cho hoàng thượng và Hình Bộ đích thân điều tra. Tiễn xa giá của hoàng thượng xong hắn cũng dắt theo Trác Thụy trở về xe ngựa của Đức Vương phủ vẫn đang đợi hai người họ.
Khi cả hai đã yên vị trong xe, Trác Thụy chậm rãi châm trà nóng, tiếp đó nhét cho Hạo Hiên một chén trà vào đôi tay đang lạnh cóng của hắn để sưởi ấm.
- Kịch vui hôm nay đệ muốn cho ta xem đấy ư?
- Đúng vậy, ca ca có hài lòng không?
Nhìn nam nhân nghiêng đầu về phía mình, ánh mắt mong chờ được khen, Trác Thụy cũng nhịn không nổi bật cười vươn tay xoa đầu hắn.
- Hài lòng, Hạo Hiên nhà ta thật giỏi nhất.
- Ca ca, không có thưởng gì sao?
Khẽ dụi dụi đầu tóc xù mềm mại vào tay y xong chó con liền ngẩng lên đòi hỏi. Hắn lưu manh chỉ chỉ vào má mình ra dấu. Trác Thụy chợt hiểu ý, mỉm cười tiến tới hôn chụt lên má Hạo Hiên một cái. Chưa hết còn kéo cằm đối phương lại, đặt lên môi một nụ hôn sâu, lúc buông ra còn cố tình liếm môi trêu ghẹo.
- Thưởng cho đệ, tiểu sắc quỷ.
Hạo Hiên được hôn liền thoả mãn, hắn thản nhiên nhào qua ôm lấy ái nhân cọ dụi. Trác Thụy vui vẻ vén lên lọn tóc xoăn nhẹ phiêu lãng rủ bên mang tai cho cún con, lại tựa vào hắn thì thầm.
- Những người bên ngoài đó cũng là do đệ tìm tới sao?
- Đúng vậy, mấy ngày trước đệ đã bảo Sơn Quân cùng Tử Dụ đi thăm dò chuyện về phủ Quốc Công... Sau đó tìm được các nạn nhân, đều là người đắc tội với Quốc công phủ, bị Tề Cương và đám người Quốc công hãm hại...
Phe cánh Quốc Công phủ cũng sớm bại hoại thành vũng nước đục. Hạo Hiên chỉ nhân cơ hội này khuấy nó lên trước mặt thiên tử, sự việc bày ra ngay trước mắt, y không thể nào tiếp tục làm lơ...
...
Mấy ngày sau Hình Bộ cũng đã có kết quả điều tra đưa đến trước mặt thiên tử.
Những tội lỗi mà Quốc Công phủ đã làm và che dấu, từng vụ việc đều được điều tra lại xác thực rõ ràng. Từ đút lót hối lộ lẫn vùi dập nhân tài, cướp giật hãm hại người vô tội. Buôn bán chức quan, bắt bớ con gái đẹp nhà dân, từng tội lỗi đều được trình lên tấu chương. Người liên đới cũng có không ít quan viên triều đình hiện tại.
Riêng về việc che giấu trưởng lão Ô Mông Tộc ở trong ngục. Tề Cương đánh chết cũng không dám nhận việc hắn và Bình An Vương ủ mưu lật đổ đế vương. Việc này liên quan đến mạng người trên dưới toàn bộ Quốc công phủ nhà hắn. Bởi vậy Tề Cương chỉ dám khai ra là mình bị Bình An Vương dụ dỗ, có lòng muốn chiếm bảo tàng Ô Mông Tộc làm của riêng. Hiện tại tất cả trưởng lão của Ô Mông Tộc đều chết thảm, hoàng đế biết có hỏi thêm cũng không còn manh mối.
Việc đầu tiên hắn làm là bãi bỏ chức quan của một bộ phận lớn quan viên của Quốc công phủ có dấu hiệu nâng đỡ đút lót. Thu hết những tài sản bất chính trong phủ Quốc công trao trả cho người bị hại cùng sung vào quốc khố. Cuối cùng hạ lệnh giải những kẻ thủ ác trong những vụ án khác cùng Tề Cương, giờ ngọ ba khắc hôm ấy đồng loạt xử trảm công khai trước mặt quần chúng.
Quốc công gia được tin đích tử bị xử chém, lại nghe hoàng hậu cũng bị cấm túc trong cung ngày đêm lấy nước mắt rửa mặt không thể làm gì lay động đế vương. Lão bi phẫn thổ huyết lần hai, trực tiếp nằm liệt giường không tỉnh.
Một Quốc công phủ cậy sủng ái, làm việc bừa phứa không cân nhắc trước sau. Rất nhanh đã thành cấm kỵ trên triều, cửa lớn không ai dám bái phỏng. Quý tộc xung quanh liền nhất nhất phủi bỏ quan hệ. Dân chúng, sĩ tử còn lấy việc này chửi mắng trong trà lâu một đoạn thời gian...
...
Bối Cát A Lộc được đem về Thái Y Viện chữa trị hời hợt. Bất tỉnh hồi lâu y mới hồi tỉnh dậy, nhớ đến sự việc trước khi bản thân mất ý thức. Cảm thấy Tề Cương gặp nguy bản thân cũng chưa chắc được an toàn liền muốn bỏ trốn.
Chẳng qua còn chưa lết đi được mấy bước đã trực tiếp phun ra máu, ngã ra nền tuyết lạnh.
- Người đâu... Khụ... Người đâu... Cứu ta...!
Y hoang mang ôm lấy vết thương thấm máu ra ngoài băng vải không cách nào cầm được. Run rẩy gọi người một lúc nhưng xung quanh tựa như không một ai nghe thấy. Chỉ một lát sau liền không còn động tĩnh.
Lúc này một công công đứng ở hành lang phía xa cùng thái y trông thấy hết tất cả. Đợi đến khi Bối Cát A Lộc bị tuyết bám lên một tầng dày không còn cựa quậy mới lạnh lẽo ra lệnh cho đám người xung quanh.
- Chờ đến ngày mai truyền ra ngoài, An Bình Vương bị trọng thương đã qua đời. Đây là lệnh của thiên tử, không được để y sống sót.
- Chúng hạ quan đã rõ.
Chiếu theo pháp luật của Trường Lạc, không được phép xây ngục giam tại gia, càng không được giam giữ người ngoại quốc trái phép mà không giao cho người nắm quyền trị an ở nơi đó.
Việc này càng khiến hoàng đế bực tức hơn, khả năng mà Đức Vương từng nói với y, Quốc công phủ bắt tay với ngoại tộc chắc chắn là đúng sự thật. Bởi vậy y lập tức cho người bắt Tề Cương về Hình Bộ điều tra cùng lục soát toàn bộ phủ Quốc Công không được chậm trễ.
Lệnh của hoàng thượng vừa ban xuống, lão Quốc công tức giận run rẩy chỉ tay vào mặt đích tử. Còn chưa mắng được câu nào đã nộ khí công tâm ngã lăn ra bất tỉnh. Thê thiếp cùng con cháu của ông ta hoảng loạn đỡ lấy, được phép của hoàng thượng mới mang về phòng cho ngự y chẩn mạch.
Về phía hoàng hậu còn muốn cầu tình cho thân huynh nhưng bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của hoàng thượng. Nàng ta vội rũ mi, thân thể uyển chuyển không vững ngã vào lòng tì nữ. Hoàng đế liền lạnh lùng sai quân hầu đưa nàng trở về Phượng Nghi Cung nghỉ ngơi.
Chuyện chưa dừng lại ở đó, ngay khoảnh khắc Tề Cương bị áp giải về Hình Bộ. Bên ngoài phủ Quốc công đã tụ tập rất nhiều người, có cả dân chúng lẫn quan viên nhỏ lẻ. Bọn họ đồng loạt quỳ xuống hô vang dâng cáo trạng lên hoàng đế, nội dung là người của Quốc công phủ tham ô, bắt nạt đồng liêu, ức hiếp dân lành...
Chỉ trong một đêm Quốc công phủ trở nên náo nhiệt chưa từng thấy. Từ một buổi dạ yến đã biến thành buổi vấn tội. Đêm đông lạnh lẽo mà lòng người ai nấy đều sôi sục, kẻ run sợ, người hóng hớt xem kịch vui. Bàn tán, kiện cáo xôn xao hết cả đêm dài...
Mãi đến gần sáng thiên tử mới trấn an được quần chúng xung quanh, thu về một chồng cáo trạng, phẫn nộ khởi giá trở về hoàng cung. Quan khách bấy giờ người liên đới thì bị giải về Hình Bộ hoặc được lệnh cấm túc tại gia, người không liên quan thì được phép ra về. Dần dần dòng người lục tục rời đi cũng vãn, phủ Quốc Công xa hoa là thế, sau một đêm đường đi đều bám dày một tầng tuyết, không có ai để ý quét dọn.
Dương Hạo Hiên lúc này có thể coi là không cần ra mặt cũng đem mọi chuyện chuyển sang cho hoàng thượng và Hình Bộ đích thân điều tra. Tiễn xa giá của hoàng thượng xong hắn cũng dắt theo Trác Thụy trở về xe ngựa của Đức Vương phủ vẫn đang đợi hai người họ.
Khi cả hai đã yên vị trong xe, Trác Thụy chậm rãi châm trà nóng, tiếp đó nhét cho Hạo Hiên một chén trà vào đôi tay đang lạnh cóng của hắn để sưởi ấm.
- Kịch vui hôm nay đệ muốn cho ta xem đấy ư?
- Đúng vậy, ca ca có hài lòng không?
Nhìn nam nhân nghiêng đầu về phía mình, ánh mắt mong chờ được khen, Trác Thụy cũng nhịn không nổi bật cười vươn tay xoa đầu hắn.
- Hài lòng, Hạo Hiên nhà ta thật giỏi nhất.
- Ca ca, không có thưởng gì sao?
Khẽ dụi dụi đầu tóc xù mềm mại vào tay y xong chó con liền ngẩng lên đòi hỏi. Hắn lưu manh chỉ chỉ vào má mình ra dấu. Trác Thụy chợt hiểu ý, mỉm cười tiến tới hôn chụt lên má Hạo Hiên một cái. Chưa hết còn kéo cằm đối phương lại, đặt lên môi một nụ hôn sâu, lúc buông ra còn cố tình liếm môi trêu ghẹo.
- Thưởng cho đệ, tiểu sắc quỷ.
Hạo Hiên được hôn liền thoả mãn, hắn thản nhiên nhào qua ôm lấy ái nhân cọ dụi. Trác Thụy vui vẻ vén lên lọn tóc xoăn nhẹ phiêu lãng rủ bên mang tai cho cún con, lại tựa vào hắn thì thầm.
- Những người bên ngoài đó cũng là do đệ tìm tới sao?
- Đúng vậy, mấy ngày trước đệ đã bảo Sơn Quân cùng Tử Dụ đi thăm dò chuyện về phủ Quốc Công... Sau đó tìm được các nạn nhân, đều là người đắc tội với Quốc công phủ, bị Tề Cương và đám người Quốc công hãm hại...
Phe cánh Quốc Công phủ cũng sớm bại hoại thành vũng nước đục. Hạo Hiên chỉ nhân cơ hội này khuấy nó lên trước mặt thiên tử, sự việc bày ra ngay trước mắt, y không thể nào tiếp tục làm lơ...
...
Mấy ngày sau Hình Bộ cũng đã có kết quả điều tra đưa đến trước mặt thiên tử.
Những tội lỗi mà Quốc Công phủ đã làm và che dấu, từng vụ việc đều được điều tra lại xác thực rõ ràng. Từ đút lót hối lộ lẫn vùi dập nhân tài, cướp giật hãm hại người vô tội. Buôn bán chức quan, bắt bớ con gái đẹp nhà dân, từng tội lỗi đều được trình lên tấu chương. Người liên đới cũng có không ít quan viên triều đình hiện tại.
Riêng về việc che giấu trưởng lão Ô Mông Tộc ở trong ngục. Tề Cương đánh chết cũng không dám nhận việc hắn và Bình An Vương ủ mưu lật đổ đế vương. Việc này liên quan đến mạng người trên dưới toàn bộ Quốc công phủ nhà hắn. Bởi vậy Tề Cương chỉ dám khai ra là mình bị Bình An Vương dụ dỗ, có lòng muốn chiếm bảo tàng Ô Mông Tộc làm của riêng. Hiện tại tất cả trưởng lão của Ô Mông Tộc đều chết thảm, hoàng đế biết có hỏi thêm cũng không còn manh mối.
Việc đầu tiên hắn làm là bãi bỏ chức quan của một bộ phận lớn quan viên của Quốc công phủ có dấu hiệu nâng đỡ đút lót. Thu hết những tài sản bất chính trong phủ Quốc công trao trả cho người bị hại cùng sung vào quốc khố. Cuối cùng hạ lệnh giải những kẻ thủ ác trong những vụ án khác cùng Tề Cương, giờ ngọ ba khắc hôm ấy đồng loạt xử trảm công khai trước mặt quần chúng.
Quốc công gia được tin đích tử bị xử chém, lại nghe hoàng hậu cũng bị cấm túc trong cung ngày đêm lấy nước mắt rửa mặt không thể làm gì lay động đế vương. Lão bi phẫn thổ huyết lần hai, trực tiếp nằm liệt giường không tỉnh.
Một Quốc công phủ cậy sủng ái, làm việc bừa phứa không cân nhắc trước sau. Rất nhanh đã thành cấm kỵ trên triều, cửa lớn không ai dám bái phỏng. Quý tộc xung quanh liền nhất nhất phủi bỏ quan hệ. Dân chúng, sĩ tử còn lấy việc này chửi mắng trong trà lâu một đoạn thời gian...
...
Bối Cát A Lộc được đem về Thái Y Viện chữa trị hời hợt. Bất tỉnh hồi lâu y mới hồi tỉnh dậy, nhớ đến sự việc trước khi bản thân mất ý thức. Cảm thấy Tề Cương gặp nguy bản thân cũng chưa chắc được an toàn liền muốn bỏ trốn.
Chẳng qua còn chưa lết đi được mấy bước đã trực tiếp phun ra máu, ngã ra nền tuyết lạnh.
- Người đâu... Khụ... Người đâu... Cứu ta...!
Y hoang mang ôm lấy vết thương thấm máu ra ngoài băng vải không cách nào cầm được. Run rẩy gọi người một lúc nhưng xung quanh tựa như không một ai nghe thấy. Chỉ một lát sau liền không còn động tĩnh.
Lúc này một công công đứng ở hành lang phía xa cùng thái y trông thấy hết tất cả. Đợi đến khi Bối Cát A Lộc bị tuyết bám lên một tầng dày không còn cựa quậy mới lạnh lẽo ra lệnh cho đám người xung quanh.
- Chờ đến ngày mai truyền ra ngoài, An Bình Vương bị trọng thương đã qua đời. Đây là lệnh của thiên tử, không được để y sống sót.
- Chúng hạ quan đã rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.