Hôm Nay, Yêu Em Nhiều Hơn Hôm Qua
Chương 31: Thay đổi suy nghĩ
Vương Khiết Băng (Yu)
06/03/2023
Cảnh Vân Trình cứ ngỡ bản thân sẽ có thể yên ổn được ngồi cạnh Thượng
Quan Diệp An cho đến khi máy bay hạ cánh, nhưng chỉ khoảng mười phút sau thì cô đã tỉnh giấc, đưa mắt nhìn sang bên cạnh thì lại không thấy Kiều Ân đâu, thay vào đó thì người ngồi bên cô hiện tại lại là Cảnh Vân
Trình, điều này đã khiến cho cô không vui lắm. Nhưng dù sao bây giờ cũng sắp hạ cánh rồi nên cô cũng không nói gì.
Ngồi bên cạnh của Thượng Quan Diệp An thì anh cũng được rất nhiều cô gái ở trên chuyến bay để ý đến, họ nhìn anh, sau đó còn bàn tán sau lưng anh, có cô gái còn mạnh dạn đi đến để xin số điện thoại liên lạc với anh, nhưng Cảnh Vân Trình hoàn toàn từ chối. Không chỉ vậy, mà anh còn nói bạn gái của anh quản giáo rất tốt, nên anh chỉ thích cô ấy thôi. Lúc Kiều Ân nghe vậy thì còn bị nổi gai óc, nhưng Thượng Quan Diệp An ở một bên lại bình thản đến lạ kỳ.
Chuyến bay của họ diễn ra trong im lặng, nhưng Cảnh Vân Trình làm sao có thể để yên được chứ, anh liền ngồi nhích sát lại gần cô, đến cả cái tay cầm cũng đã bị anh đưa lên, nhưng anh càng tiến đến thì Thượng Quan Diệp An càng cách xa, cuối cùng thì cô cũng không còn chỗ để nhích nữa, liền quay qua nhìn anh, nói:
- Có thể ngồi ra bên kia có được không?
- Không được.
- Anh muốn gì đây?
- Muốn ở bên bạn gái của mình.
Thượng Quan Diệp An cũng chỉ nhíu mày nhìn anh, nhưng sau đó thì cô cũng mặc kệ anh mà tìm đọc báo. Ngồi bên cạnh cô như vậy thì Cảnh Vân Trình đúng là thấy bản thân có chút vô sỉ, nhưng biết sao giờ, nếu anh còn không cố gắng chủ động tấn công thì cô bạn gái này sẽ đá anh ra khỏi cuộc đời của cô ấy thì sao?
Đúng lúc này, một cô tiếp viên liền đi đến, nói:
- Hai anh chị có muốn dùng nước gì không ạ?
Thượng Quan Diệp An thì không cần, nhưng Cảnh Vân Trình lại lấy một chai nước khoáng, cũng tinh tế mở ra rồi đặt ống hút vào, sau đó thì đưa sang cho cô, nói:
- Em vừa ngủ dậy chắc hẳn cũng có khát, em uống chút đi.
- Tôi không khát.
- Được rồi mà, đừng giận nữa, nhanh uống nước đi.
Dù không muốn nhưng Thượng Quan Diệp An cũng cầm lấy rồi uống một miếng để anh im miệng, nhưng khi Cảnh Vân Trình nhận lại chai nước khoáng thì anh cũng kề môi vào uống, cô còn muốn ngăn lại nhưng đã bất thành. Nếu không nhìn rõ thì sẽ không thấy, nhưng chỉ cần chăm chú nhùn vào môi của anh thì có thể được vết son môi đã từ cây ống hút mà dính lên môi của anh.
Thượng Quan Diệp An liền đưa khăn tay cho anh, nói:
- Lau vết son đi.
Cảnh Vân Trình lúc này mới lấy tay đưa lên môi mình, nhưng sau đó anh lại cười nói:
- Không sao, anh thấy màu son này cũng rất đẹp mà.
Đến đây thì Thượng Quan Diệp An cũng không nói gì nữa, không khí lại tiếp tục rơi vào im lặng.
Cho đến khi máy bay hạ cánh tại sân bay Kế Thành, lúc này thì Thượng Quan Tịch Mộng đã sớm cho người chuẩn bị xe cho cô, vừa leo lên xe thì Cảnh Vân Trình đã nhanh chóng ngồi vào ngay bên cạnh cô. Kiều Ân cũng chỉ biết lắc đầu, xem ra Cảnh tổng thật sự đã hạ quyết tâm nhất quyết phải lấy được Tiểu An tổng rồi.
- An tổng, chúng ta đi đâu đây?
- Đến nhà của chị Tịch Mộng.
Tài xế nghe vậy liền gật đầu, sau đó thì xe cũng được chuyển bánh. Đường xá ở đây thì Cảnh Vân Trình không quen thuộc lắm, vì từ trước đến giờ đều là do Phó Thiên Sắt đưa anh đi, nên nói về khoản đường xá thì anh chịu chết. Ngồi trên xe, Thượng Quan Diệp An đã sớm chuẩn bị một số tư liệu của Cảnh thị, Tập Đoàn Thần Điểu và một vài công ty nhỏ lẻ có tiềm năng, Cảnh Vân Trình nhìn vào báo cáo của cô, sau đó liền chỉ tay vào một điểm, nói:
- Em viết chỗ này sai rồi. Cảnh thị từ trước đến giờ không đầu tư vào khoáng vật nhân tạo, nếu có cũng chỉ là đầu tư khai thác tự nhiên thôi.
- Khai thác tự nhiên?
Cảnh Vân Trình gật đầu, sau đó thì anh cũng lấy điện thoại của mình ra, tìm trên bản đồ một vùng đất gần với Yên Thành, sau đó chỉ về phía bờ biển phía nam Yên Thành nói:
- Đây là vùng có nhiều khoáng vật tự nhiên mà Cảnh thị đang đầu tư, hay nói đúng hơn thì nó là của Cảnh gia.
- Tài sản của Cảnh gia cũng có ở Yên Thành sao?
- Không nhiều, nhưng có lẽ vẫn đủ sống.
Thượng Quan Diệp An có chút không hiểu, nếu Cảnh gia đã có một mỏ khai thác ở Yên Thành thì tại sao lại không mở rộng thị trường đến Yên Thành chứ? Rõ ràng đó là một địa điểm rất thuận lợi, hơn nữa còn rất lớn, nếu Cảnh thị tham lam một chút thì kinh tế Yên Thành còn phải xem sắc mặt của Cảnh gia rồi.
Cảnh Vân Trình biết rõ cô gái này đang nghĩ gì, anh liền nói:
- Đơn giản là vì Yên Thành không quá nhiều tiềm năng về khai thác khoáng vật. Và hơn hết nữa chính là không có ai đến đây trông nôm.
Thượng Quan Diệp An liền chỉ tay về phía của anh, nhưng Cảnh Vân Trình lại nắm lấy ngón tay của cô, sau đó lại chỉ xuống dưới đất Kế Thành, nói:
- Chị dâu chăm lo Ung Thành, còn anh phụ trách Kế Thành, hai thành phố của chúng ta là một mối liên kết không thể tách rời. Nhìn bên ngoài thì có thể nó chẳng liên quan nhau, nhưng em nhìn thử xem sẽ thấy được.
Thượng Quan Diệp An không phủ nhận, nhưng cô lại không ngờ anh lại biết chuyện này, xem ra thì những gì người ta đồn về Cảnh Vân Trình hoàn toàn không phải không có căn cứ. Sau đó, anh liền nghiêng đầu nhìn cô, nói:
- Còn em? Em nghĩ sao?
- Chỉ thấy đáng tiếc thôi, nếu có thể khai thác Yên Thành thì sẽ thu được một bánh lớn.
Nhưng Cảnh Vân Trình không ngạc nhiên, trái lại anh còn cười lớn, nói:
- Em vẫn còn chưa hiểu sao? Hiện tại Yên Thành đã hoàn toàn phụ thuộc vào kinh tế của Hoành gia. Nó giống như là một ngôi nhà của dân thường vậy, nếu em là người lạ và xâm phạm gia cư của người ta thì sao?
- Thì?
- Thì họ sẽ thả chó ra cắn em! Và đuổi em về. Nên thay vì chen chân vào làm người lạ nhằm cướp đi công ăn việc làm của người ta, thì tại sao chúng ta lại không đầu tư để biến bản thân thành người nhà của họ?
Ngay lúc này, Thượng Quan Diệp An đã hoàn toàn thay đổi thái độ cũng như mắt nhìn về Cảnh Vân Trình. Thảo nào chị Tịch Mộng vẫn luôn nói Cảnh Vân Trình là một quân sư đáng tin cậy, anh không chỉ nhìn về phía chính diện mà những tình huống phiến diện cũng đã được nhìn rõ. Cảnh Vân Trình nhìn cô, sau đó đưa tay xoa đầu của cô, nói:
- Đừng ngưỡng mộ anh quá.
- Tự cao tự đại.
- Như vậy mới xứng với Tiểu An tổng chứ.
Ngồi bên cạnh của Thượng Quan Diệp An thì anh cũng được rất nhiều cô gái ở trên chuyến bay để ý đến, họ nhìn anh, sau đó còn bàn tán sau lưng anh, có cô gái còn mạnh dạn đi đến để xin số điện thoại liên lạc với anh, nhưng Cảnh Vân Trình hoàn toàn từ chối. Không chỉ vậy, mà anh còn nói bạn gái của anh quản giáo rất tốt, nên anh chỉ thích cô ấy thôi. Lúc Kiều Ân nghe vậy thì còn bị nổi gai óc, nhưng Thượng Quan Diệp An ở một bên lại bình thản đến lạ kỳ.
Chuyến bay của họ diễn ra trong im lặng, nhưng Cảnh Vân Trình làm sao có thể để yên được chứ, anh liền ngồi nhích sát lại gần cô, đến cả cái tay cầm cũng đã bị anh đưa lên, nhưng anh càng tiến đến thì Thượng Quan Diệp An càng cách xa, cuối cùng thì cô cũng không còn chỗ để nhích nữa, liền quay qua nhìn anh, nói:
- Có thể ngồi ra bên kia có được không?
- Không được.
- Anh muốn gì đây?
- Muốn ở bên bạn gái của mình.
Thượng Quan Diệp An cũng chỉ nhíu mày nhìn anh, nhưng sau đó thì cô cũng mặc kệ anh mà tìm đọc báo. Ngồi bên cạnh cô như vậy thì Cảnh Vân Trình đúng là thấy bản thân có chút vô sỉ, nhưng biết sao giờ, nếu anh còn không cố gắng chủ động tấn công thì cô bạn gái này sẽ đá anh ra khỏi cuộc đời của cô ấy thì sao?
Đúng lúc này, một cô tiếp viên liền đi đến, nói:
- Hai anh chị có muốn dùng nước gì không ạ?
Thượng Quan Diệp An thì không cần, nhưng Cảnh Vân Trình lại lấy một chai nước khoáng, cũng tinh tế mở ra rồi đặt ống hút vào, sau đó thì đưa sang cho cô, nói:
- Em vừa ngủ dậy chắc hẳn cũng có khát, em uống chút đi.
- Tôi không khát.
- Được rồi mà, đừng giận nữa, nhanh uống nước đi.
Dù không muốn nhưng Thượng Quan Diệp An cũng cầm lấy rồi uống một miếng để anh im miệng, nhưng khi Cảnh Vân Trình nhận lại chai nước khoáng thì anh cũng kề môi vào uống, cô còn muốn ngăn lại nhưng đã bất thành. Nếu không nhìn rõ thì sẽ không thấy, nhưng chỉ cần chăm chú nhùn vào môi của anh thì có thể được vết son môi đã từ cây ống hút mà dính lên môi của anh.
Thượng Quan Diệp An liền đưa khăn tay cho anh, nói:
- Lau vết son đi.
Cảnh Vân Trình lúc này mới lấy tay đưa lên môi mình, nhưng sau đó anh lại cười nói:
- Không sao, anh thấy màu son này cũng rất đẹp mà.
Đến đây thì Thượng Quan Diệp An cũng không nói gì nữa, không khí lại tiếp tục rơi vào im lặng.
Cho đến khi máy bay hạ cánh tại sân bay Kế Thành, lúc này thì Thượng Quan Tịch Mộng đã sớm cho người chuẩn bị xe cho cô, vừa leo lên xe thì Cảnh Vân Trình đã nhanh chóng ngồi vào ngay bên cạnh cô. Kiều Ân cũng chỉ biết lắc đầu, xem ra Cảnh tổng thật sự đã hạ quyết tâm nhất quyết phải lấy được Tiểu An tổng rồi.
- An tổng, chúng ta đi đâu đây?
- Đến nhà của chị Tịch Mộng.
Tài xế nghe vậy liền gật đầu, sau đó thì xe cũng được chuyển bánh. Đường xá ở đây thì Cảnh Vân Trình không quen thuộc lắm, vì từ trước đến giờ đều là do Phó Thiên Sắt đưa anh đi, nên nói về khoản đường xá thì anh chịu chết. Ngồi trên xe, Thượng Quan Diệp An đã sớm chuẩn bị một số tư liệu của Cảnh thị, Tập Đoàn Thần Điểu và một vài công ty nhỏ lẻ có tiềm năng, Cảnh Vân Trình nhìn vào báo cáo của cô, sau đó liền chỉ tay vào một điểm, nói:
- Em viết chỗ này sai rồi. Cảnh thị từ trước đến giờ không đầu tư vào khoáng vật nhân tạo, nếu có cũng chỉ là đầu tư khai thác tự nhiên thôi.
- Khai thác tự nhiên?
Cảnh Vân Trình gật đầu, sau đó thì anh cũng lấy điện thoại của mình ra, tìm trên bản đồ một vùng đất gần với Yên Thành, sau đó chỉ về phía bờ biển phía nam Yên Thành nói:
- Đây là vùng có nhiều khoáng vật tự nhiên mà Cảnh thị đang đầu tư, hay nói đúng hơn thì nó là của Cảnh gia.
- Tài sản của Cảnh gia cũng có ở Yên Thành sao?
- Không nhiều, nhưng có lẽ vẫn đủ sống.
Thượng Quan Diệp An có chút không hiểu, nếu Cảnh gia đã có một mỏ khai thác ở Yên Thành thì tại sao lại không mở rộng thị trường đến Yên Thành chứ? Rõ ràng đó là một địa điểm rất thuận lợi, hơn nữa còn rất lớn, nếu Cảnh thị tham lam một chút thì kinh tế Yên Thành còn phải xem sắc mặt của Cảnh gia rồi.
Cảnh Vân Trình biết rõ cô gái này đang nghĩ gì, anh liền nói:
- Đơn giản là vì Yên Thành không quá nhiều tiềm năng về khai thác khoáng vật. Và hơn hết nữa chính là không có ai đến đây trông nôm.
Thượng Quan Diệp An liền chỉ tay về phía của anh, nhưng Cảnh Vân Trình lại nắm lấy ngón tay của cô, sau đó lại chỉ xuống dưới đất Kế Thành, nói:
- Chị dâu chăm lo Ung Thành, còn anh phụ trách Kế Thành, hai thành phố của chúng ta là một mối liên kết không thể tách rời. Nhìn bên ngoài thì có thể nó chẳng liên quan nhau, nhưng em nhìn thử xem sẽ thấy được.
Thượng Quan Diệp An không phủ nhận, nhưng cô lại không ngờ anh lại biết chuyện này, xem ra thì những gì người ta đồn về Cảnh Vân Trình hoàn toàn không phải không có căn cứ. Sau đó, anh liền nghiêng đầu nhìn cô, nói:
- Còn em? Em nghĩ sao?
- Chỉ thấy đáng tiếc thôi, nếu có thể khai thác Yên Thành thì sẽ thu được một bánh lớn.
Nhưng Cảnh Vân Trình không ngạc nhiên, trái lại anh còn cười lớn, nói:
- Em vẫn còn chưa hiểu sao? Hiện tại Yên Thành đã hoàn toàn phụ thuộc vào kinh tế của Hoành gia. Nó giống như là một ngôi nhà của dân thường vậy, nếu em là người lạ và xâm phạm gia cư của người ta thì sao?
- Thì?
- Thì họ sẽ thả chó ra cắn em! Và đuổi em về. Nên thay vì chen chân vào làm người lạ nhằm cướp đi công ăn việc làm của người ta, thì tại sao chúng ta lại không đầu tư để biến bản thân thành người nhà của họ?
Ngay lúc này, Thượng Quan Diệp An đã hoàn toàn thay đổi thái độ cũng như mắt nhìn về Cảnh Vân Trình. Thảo nào chị Tịch Mộng vẫn luôn nói Cảnh Vân Trình là một quân sư đáng tin cậy, anh không chỉ nhìn về phía chính diện mà những tình huống phiến diện cũng đã được nhìn rõ. Cảnh Vân Trình nhìn cô, sau đó đưa tay xoa đầu của cô, nói:
- Đừng ngưỡng mộ anh quá.
- Tự cao tự đại.
- Như vậy mới xứng với Tiểu An tổng chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.