Chương 24
Hồi Nam Tước
22/02/2022
Edit: OhHarry
***
Vào trước đêm Giáng sinh, nhiệt độ tại thành phố nơi ekip 《Phong Thanh Hạc Lệ》đang công tác đột ngột giảm xuống, nhiệt độ thấp nhất ở mức dưới 0 độ. Điều kiện thời tiết thế này rất dễ gây ra các bệnh về đường hô hấp, rất nhiều nhân viên trong đoàn phim bị cảm và ho, sau khi Văn Văn bị nhiễm bệnh, mấy hôm sau tôi cũng bị ho, kèm theo đó là triệu chứng sốt nhẹ liên miên, thân nhiệt giữ ở mức 37.8℃ trong nhiều ngày.
Đến ngày 24 tháng 12, tôi vẫn thấy nôn nao trong người, chân tay nhức mỏi, đầu óc choáng váng, chỉ việc bước ra khỏi giường để đi vệ sinh thôi cũng đủ khiến tôi oải chứ chưa nói đến chuyện xuống đường. Bất đắc dĩ, tôi đành gửi tin nhắn cho Lạc Liên, báo rằng mình không thể tham dự bữa liên hoan tối nay do bị ốm, đồng thời nhờ cô ấy thay mặt mình xin lỗi mọi người luôn.
Tin nhắn phản hồi được gửi đến rất nhanh, cô ấy chúc tôi sớm khỏi bệnh và hẹn rằng nếu có dịp thì lần sau lại tụ tập tiếp.
Sau đó, tôi lướt xem các bài đăng được đặt ở chế độ bản bè của cô ấy, Lac Liên post rất nhiều ảnh chụp bữa tiệc, đạo diễn Mã, nhà sản xuất Viên, Giang Mộ, thậm chí Sở Yêu cũng có mặt ở đó, hơn ba mươi người ngồi kín hai bàn. Tôi tìm thấy Tịch Tông Hạc ngồi phía trong góc, chiếc áo len dài tay màu đen làm nổi bật nước da trắng của anh, anh ấy không ngồi cùng bàn Giang Mộ, và trông khá lơ đễnh.
Cái tên vô tâm này, tôi nằm rúm ró trong phòng suốt mấy ngày mà anh chẳng chịu sang thăm lấy một lần, chỉ nhờ Phương Hiểu Mẫn qua gửi thuốc giảm sốt và hai cuốn sách đọc cho giải tỏa nỗi buồn, một cuốn là “Trăm năm cô đơn”, cuốn kia là “Ký sự sông Tương”.
Anh ấy lấy đâu ra niềm tin rằng tôi có thể đọc hiểu nội dung của hai cuốn sách này vậy?
Tôi vẫn chưa học hết cấp ba, về cơ bản, tôi tốt nghiệp cấp hai xong đã ra lăn lộn ngoài xã hội luôn nên không có trình độ học vấn cao. Nếu hỏi về ưu nhược điểm của các loại rượu ngoại, có lẽ tôi sẽ trả lời được đôi ba câu, còn nếu yêu cầu tôi nêu cảm nhận về các tác phẩm văn học, chắc tôi đành dùng đến ngón chém bừa.
Những thứ mà một tên hám tiền như tôi hay đọc chỉ xoay quanh mấy cuốn kịch bản trong tay. Đã có lần tôi vào thăm thú phòng đọc sách của Tịch Tông Hạc, những cuốn sách mà anh sưu tầm ẩn chứa nội dung rất hay và ý nghĩa, thế nhưng đối với tôi, những ý nghĩ cao siêu thấm nhuần trong ngòi bút của các tác giả thường quá cứng nhắc để tôi có thể hiểu được một cách trọn vẹn, hoặc thậm chí là sứt mẻ, thà mua mấy tập truyện cười trên mạng cho tôi giải trí còn hơn.
Vì đã ngủ nguyên một ngày nên giờ tôi chẳng thể chợp mắt được nữa, tôi đành đứng dậy, đi rót cho mình một cốc nước rồi lật giở tác phẩm《Ký sự sông Tương》ra đọc với tâm trạng chán ngắt, sau đó, tôi mới nhận ra đây là tuyển tập những bức thư tác giả viết cho vợ về những điều ông được trải nghiệm trong xuyên suốt hành trình của mình, một cách thể hiện tình cảm kín đáo nhưng không kém phần tinh tế của tác giả.
Tôi buồn bực gấp sách lại, phía ngoài cửa sổ, từng chùm pháo hoa bắt đầu được bắn lên trời tạo thành những khoảng sáng rực rỡ. Tôi giẫm chân trần, hướng bước về phía cửa sổ, mọi người đang đốt pháo dưới sân khách sạn để chúc mừng một lễ Giáng sinh an lành, tôi không rõ họ là nhân viên trong đoàn phim hay đoàn phục vụ của khách sạn.
Vào đêm Giáng sinh của mấy năm ngoái, tôi cũng từng đốt pháo hoa ở biệt thự trên núi Hành Nhạc. Các hạt nóng phát sáng tỏa bung ra bốn phía, chạm khắc giữa không trung như có hằng hà sa số những ánh sao sa nhuốm bạc cả quầng trời khoáng đãng. Rầy nỗi là nó không được an toàn lắm, tôi vô tình làm cháy đống lá khô trong vườn, chưa kịp hả hê, sung sướng thì tôi đã sợ hú vía bởi sự cố bất ngờ này, tôi cuống quýt đi tìm chậu hứng nước để dập lửa, thậm chí vì chạy vội quá mà chân này loạng quạng, víu lấy chân kia, thành ra suýt ngã dập mặt xuống đất. Nếu Tịch Tông Hạc không kịp thời chạy từ trên nhà xuống và dùng bình cứu hỏa để dập lửa thì tôi thực sự không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nữa.
Tịch Tông Hạc mắng tôi một trận thỏa thê rồi cấm tôi đốt pháo trong phạm vi ngôi nhà, mấy hôm sau, anh gọi thợ đến để lắp thiết bị báo khói và bóng chữa cháy khắp nơi trong nhà.
Tôi không mua bất kì một cây pháo bông que nào trong suốt hai năm nay. May mắn thay, nhà chúng tôi nằm ở vị trí khá cao, nên vào các dịp lễ Tết, chỉ cần hướng mắt ra ngoài cửa kính sát đất là có thể nhìn ngay được pháo hoa bắn lên từ trong thành phố.
Tôi đẩy tung cửa sổ ra rồi chống tay lên bệ cửa quan sát một lúc, gió lùa vào khiến tôi rùng mình vì lạnh, đầu óc lại ong ong đau nên tôi đành về giường nằm đắp chăn tiếp.
Người ta được đi chơi ngày lễ, được đốt pháo hoa, được tận hưởng niềm hạnh phúc vì gia đình tề tụ đông đủ, còn tôi thì đang phải vật lộn một mình với cơn cảm sốt và sổ mũi.
Nằm co ro trên giường, tôi với tay lấy điện thoại rồi nhắn tin cho Cố Nghê, chúc con bé có một kì nghỉ lễ vui vẻ, chắc con bé đang bận nên phải mất nửa tiếng sau, điện thoại tôi mới vang lên âm báo tin nhắn đến.
“Em vui lắm, nhưng trông nó chẳng vui vẻ chút nào cả.” Con bé gửi kèm tấm hình nó chụp với con chuột bạch đang nằm trên tay.
Có vẻ con bé phải làm nhiều thí nghiệm quá có nên giờ đầu óc hơi chập cheng một chút, tôi díp mắt lại, quẳng điện thoại sang một bên.
Tiếng bắn pháo hoa bên ngoài cửa sổ đã ngừng lại, không gian xung quanh cũng dần lặng xuống.
Thật ra, nếu lắng tai nghe kỹ, ta hoàn toàn có thể nghe thấy tiếng điều hòa chạy ru ru, nhưng vẫn khá tĩnh lặng, mọi thứ im ắng tới mức khiến tôi sinh ra ảo giác rằng mình là người duy nhất còn tồn tại giữa cõi trần gian, chính vì vậy mà tâm trạng cũng trở nên não nề.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Tôi đang mê man ngủ thì bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa.
Tôi dề dà bước ra cửa, chong mắt ngóng ra ngoài qua đường mắt mèo. Người đàn ông đứng bên ngoài sở hữu vóc dáng cao lớn, anh ta đeo khẩu trang dùng một lần, để lộ ra đôi lông mày rậm, và xách một túi đồ trên tay. Phải mất mấy giây, tôi mới nhận ra người này là Tịch Tông Hạc.
Tôi mở cửa, ngó mặt ra ngoài: “Sao anh về sớm thế?” Đáng ra anh ấy phải tiệc tùng đến hửng sáng cùng mọi người chứ nhỉ?
“Thích thì về.” Anh đập tay lên cửa rồi đẩy vào.
Tôi ho khù khụ, vừa nhìn anh bước vào, vừa nhắc nhở: “Em đang cảm đấy, nhỡ anh bị lây thì sao.”
Anh ngoái đầu, nhìn tôi một chốc rồi chỉ vào mặt mình: “Thế nên mới đeo khẩu trang này.” Anh ngồi xuống ghế sô pha, đặt túi lên bàn trà, “Tôi mua cháo cho anh rồi, anh ăn chút đi.”
Mặt Trời mọc đằng Tây thật rồi. Tôi sửng sốt, ngồi xuống kế bên anh rồi mở túi ra xem, cháo ngô khoai từ tỏa ra mùi thơm nức mũi.
“Anh quan tâm em nên mới mua cho em ăn đúng không?”
Cháo còn nóng nên tôi phải vừa thổi vừa ăn một cách từ từ. Khoai từ và ngô dẻo ngọt, gạo nấu cháo mang vị thơm đặc trưng, đây là món cháo giúp làm ấm dịu đường ruột và dạ dày sau một ngày không nạp thức ăn vào cơ thể.
“Hỏi gì mà lắm thế không biết? Có ăn là tốt lắm rồi đấy.” Anh thư thái ngả mình ra sau, hai tay khoác lên ghế sô pha.
Tôi dày mặt cười tủm tỉm: “Mình hiểu mà, đằng ấy quan tâm cho sức khỏe mình dữ lắm nên mới mua cháo về cho mình ăn chứ.”
Anh giật giật khóe môi, tôi đoán là anh đang cười, nhưng tôi không biết nụ cười ấy mang cảm xúc gì.
Trong lúc tôi ăn cháo, anh bật TV lên xem rồi vô tình mở phải kênh đang chiếu chương trình của Giang Mộ. Đây là một chương trình tuyển chọn tài năng, Giang Mộ than gia với tư cách người cố vấn. Tiêu chí của chương trình là mang lại những tràng cười sảng khoái cho khán giả ở mọi lứa tuổi, không cố tình xào xáo nội dung, ngay cả danh sách nhiệm vụ cũng được chọn lọc kỹ càng.
Tịch Tông Hạc xem một lát, lông mày dần cau lại rồi bực bội chuyển kênh.
“Tạp nham.”
Tôi quan sát nét mặt anh một cách kỹ càng: “Hai năm qua anh ta tham gia rất nhiều chương trình tạp kỹ thế này. Mặc dù ai cũng biết là diễn thôi nhưng đây là một cách tốt để quảng bá tên tuổi.”
Tịch Tông Hạc nhướn mày nhìn tôi: “Lấy lòng người khác thôi chứ tốt cái gì?”
Tôi nín bặt miệng, ngoan ngoãn ăn cháo.
Tịch Tông Hạc luôn bài xích các chương trình tuyển chọn tài năng thế này, anh cho rằng nhiệm vụ cốt yếu của một diễn viên là phải làm tròn vai diễn, diễn viên chứ có phải đạo diễn casting đâu mà đi đánh giá diễn xuất của người khác. Trước khi mất trí nhớ, anh chẳng ưa Giang Mộ vì tham gia mấy chương trình kiểu này, nhưng tôi không ngờ ngay cả khi đã mất trí nhớ, anh ấy vẫn không thích việc Giang Mộ tham gia các chương trình tuyển chọn tài năng. Đúng là có một vài ký ức ngấm sâu vào khối óc nên rất khó biến mất hay thay đổi.
Tiếng bắn pháo hoa lại vẳng vọng vào phòng, bầu trời đen như mực sáng rực tựa ban ngay nhờ từng đợt pháo hoa nở rộ.
Tôi đặt bát xuống và chạy ra xem, vừa định mở cửa sổ thì bị Tịch Tông Hạc chộp lấy cổ tay.
“Đừng đứng sát thế chứ.” Anh kéo tay tôi, bắt tôi đứng ngắm pháo hoa ở vị trí cách cửa sổ một mét.
Thầm cảm động, tôi ngước mắt nhìn anh: “Anh sợ pháo hoa bắn vào em đúng không?”
Tịch Tông Hạc cúi đầu nhìn tôi, tôi yêu hàng mi của anh vô ngần, chúng dày và dài như lông đuôi của loài chim vậy. Vào mỗi khoảnh khắc pháo hoa nổ đỏ rực cả khoảng trời bên ngoài, hàng mi của anh lại anh ánh lên một màu rực rỡ. Và, xin hãy cho tôi mạn phép được nói rằng, vẻ đẹp của anh như muốn người ta nổ tung vậy.
Anh lặng thinh, nhưng anh nào biết rằng ánh mắt ngay lúc này đây của mình lại khiến con tim tôi chộn rộn hơn bất cứ khoảnh khắc đã qua nào trong quá khứ.
Hôm nay anh làm sao thế nhỉ? Vì đang là ngày lễ nên quyết định đối xử dịu dàng với tôi hơn ư?
Tôi chậm rãi nhích chân, thu hẹp khoảng cách giữa hai người từng chút một, và rồi hôn lên đôi môi anh qua lớp khẩu trang.
Không biết chúng tôi đã trao cho nhau bao nhiêu nụ hôn nóng bỏng và đằm thắm hơn thế này, nhưng tôi biết sẽ rất khó để mình gửi thêm cho anh một nụ hôn phớt nhẹ nhưng chẳng kém phần thân mật như bận nay.
Có lẽ vì bầu không khí hiện tại mà chúng tôi chỉ dừng lại ở nụ hôn nhẹ tênh, đến mấy đứa học sinh cấp hai yêu nhau bây giờ cũng chẳng hồn nhiên được thế này đâu. Sau khi ngốn cả tá đĩa thịt đỏ giàu protein, thi thoảng được phục vụ bởi những món rau xanh cũng không phải lựa chọn tồi.
“Cố Đường, tôi…” Anh toan nói, nhưng tiếng động lớn ngoài hành lang bỗng vọng vào trong phòng, nghe như tiếng cười giòn khoái trá của một cặp trai gái.
Chỉ trong giây lát, Tịch Tông Hạc đã nhấc chân bước thật nhanh ra ngoài. Tôi thấy chất giọng của gã đàn ông kia nghe khá giống Giang Mộ, còn giọng nữ cũng khá quen nên vội vàng chạy ra theo.
Vừa mở cửa phòng, Tịch Tông Hạc đã sững người tại chỗ, anh nhìn trân trân về phía hai người kia.
Tiếng cười ngày càng to hơn, nghe như của một đôi tình nhân say khướt đang ve vãn nhau ngoài hành lang một cách vô tư mà chẳng kiêng dè ánh mắt người ngoài.
Tôi đứng đằng sau Tịch Tông Hạc, ngó ra, thấy Giang Mộ đang đè một cô gái tóc dài vào tường để hôn, cô gái kia ôm choàng lấy cổ anh ta, nâng đầu gối lên cọ xát chân anh ta, vì tư thế này mà váy bị vén lên tận đùi, gần như để lộ quần lót.
Có vẻ Giang Mộ đã phát hiện ra ánh mắt của chúng tôi, anh ta ngẩng đầu lên, hất ngược mớ tóc lòa xòa trên trán ra sau, thái độ hoàn toàn bình thản chứ không giống như một kẻ xấu vừa bị bắt quả tang, anh ta chẳng hề chột dạ, thậm chí còn nháy mắt về phía chúng tôi.
Tôi đã nhận ra cô gái đó là ai, bảo sao nghe giọng quen vậy, hóa ra là Sở Yêu.
Cô gái này quả thực rất mưu mô, cuối cùng thì lần này cũng tìm được người phù hợp rồi.
Giang Mộ choàng eo cô ta đưa về phòng, trước khi đi còn hỏi chúng tôi, hoặc chỉ hỏi mỗi Tịch Tông Hạc: “Muốn chơi cùng không?”
Tôi cảm thấy các thớ cơ trong cơ thể Tịch Tông Hạc đã siết cứng lên ngay tức khắc, tôi rất sợ anh ấy sẽ lao ra như một con báo và xé xác Giang Mộ ra thành từng mảnh.
Không đợi được câu trả lời, Giang Mộ tiếc nuối quay đi. Tôi thấy Tịch Tông Hạc vẫn đứng bất động nên đành dùng sức kéo anh vào phòng.
Chất chứa bao nỗi tâm sự trong lòng, anh bước về phía ghế sô pha, gieo phịch người xuống, tháo khẩu trang ra.
Tôi không biết tâm trạng hiện giờ của anh nên phải theo dõi thật cẩn thận.
“Rốt cuộc là do lòng người dễ thay đổi hay là vì tôi chưa từng hiểu con người thật của em ấy?” Anh ôm trán, hỏi tôi với vẻ mặt ngỡ ngàng, “Tại sao em ấy lại trở thành con người như vậy chứ?”
Tôi nhận ra anh ấy rất thích hỏi mình những câu hỏi nan giải, khó mà tìm ra được lời giải đáp.
“Em đã cảnh báo anh về bộ mặt thật của anh ta từ trước rồi nhưng anh đâu tin.” Tôi ngồi vào lòng anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh, “Nhưng không sao cả, anh vẫn còn em ở đây mà, em vẫn luôn đứng đây chờ anh mà, nhé.”
Anh vòng tay ôm lấy eo tôi thật chặt, vùi mặt vào vai tôi.
“Nhỡ trái tim này của anh cũng chẳng dành cho tôi thì sao.”
Tôi vuốt ve tóc anh, cuốn ngọn tóc trên ngón tay mình, giả vờ cười trêu: “Lớn thế này rồi còn thích nũng nịu hả.”
Anh không đáp lại mà chỉ ôm tôi chặt hơn.
***
Vào trước đêm Giáng sinh, nhiệt độ tại thành phố nơi ekip 《Phong Thanh Hạc Lệ》đang công tác đột ngột giảm xuống, nhiệt độ thấp nhất ở mức dưới 0 độ. Điều kiện thời tiết thế này rất dễ gây ra các bệnh về đường hô hấp, rất nhiều nhân viên trong đoàn phim bị cảm và ho, sau khi Văn Văn bị nhiễm bệnh, mấy hôm sau tôi cũng bị ho, kèm theo đó là triệu chứng sốt nhẹ liên miên, thân nhiệt giữ ở mức 37.8℃ trong nhiều ngày.
Đến ngày 24 tháng 12, tôi vẫn thấy nôn nao trong người, chân tay nhức mỏi, đầu óc choáng váng, chỉ việc bước ra khỏi giường để đi vệ sinh thôi cũng đủ khiến tôi oải chứ chưa nói đến chuyện xuống đường. Bất đắc dĩ, tôi đành gửi tin nhắn cho Lạc Liên, báo rằng mình không thể tham dự bữa liên hoan tối nay do bị ốm, đồng thời nhờ cô ấy thay mặt mình xin lỗi mọi người luôn.
Tin nhắn phản hồi được gửi đến rất nhanh, cô ấy chúc tôi sớm khỏi bệnh và hẹn rằng nếu có dịp thì lần sau lại tụ tập tiếp.
Sau đó, tôi lướt xem các bài đăng được đặt ở chế độ bản bè của cô ấy, Lac Liên post rất nhiều ảnh chụp bữa tiệc, đạo diễn Mã, nhà sản xuất Viên, Giang Mộ, thậm chí Sở Yêu cũng có mặt ở đó, hơn ba mươi người ngồi kín hai bàn. Tôi tìm thấy Tịch Tông Hạc ngồi phía trong góc, chiếc áo len dài tay màu đen làm nổi bật nước da trắng của anh, anh ấy không ngồi cùng bàn Giang Mộ, và trông khá lơ đễnh.
Cái tên vô tâm này, tôi nằm rúm ró trong phòng suốt mấy ngày mà anh chẳng chịu sang thăm lấy một lần, chỉ nhờ Phương Hiểu Mẫn qua gửi thuốc giảm sốt và hai cuốn sách đọc cho giải tỏa nỗi buồn, một cuốn là “Trăm năm cô đơn”, cuốn kia là “Ký sự sông Tương”.
Anh ấy lấy đâu ra niềm tin rằng tôi có thể đọc hiểu nội dung của hai cuốn sách này vậy?
Tôi vẫn chưa học hết cấp ba, về cơ bản, tôi tốt nghiệp cấp hai xong đã ra lăn lộn ngoài xã hội luôn nên không có trình độ học vấn cao. Nếu hỏi về ưu nhược điểm của các loại rượu ngoại, có lẽ tôi sẽ trả lời được đôi ba câu, còn nếu yêu cầu tôi nêu cảm nhận về các tác phẩm văn học, chắc tôi đành dùng đến ngón chém bừa.
Những thứ mà một tên hám tiền như tôi hay đọc chỉ xoay quanh mấy cuốn kịch bản trong tay. Đã có lần tôi vào thăm thú phòng đọc sách của Tịch Tông Hạc, những cuốn sách mà anh sưu tầm ẩn chứa nội dung rất hay và ý nghĩa, thế nhưng đối với tôi, những ý nghĩ cao siêu thấm nhuần trong ngòi bút của các tác giả thường quá cứng nhắc để tôi có thể hiểu được một cách trọn vẹn, hoặc thậm chí là sứt mẻ, thà mua mấy tập truyện cười trên mạng cho tôi giải trí còn hơn.
Vì đã ngủ nguyên một ngày nên giờ tôi chẳng thể chợp mắt được nữa, tôi đành đứng dậy, đi rót cho mình một cốc nước rồi lật giở tác phẩm《Ký sự sông Tương》ra đọc với tâm trạng chán ngắt, sau đó, tôi mới nhận ra đây là tuyển tập những bức thư tác giả viết cho vợ về những điều ông được trải nghiệm trong xuyên suốt hành trình của mình, một cách thể hiện tình cảm kín đáo nhưng không kém phần tinh tế của tác giả.
Tôi buồn bực gấp sách lại, phía ngoài cửa sổ, từng chùm pháo hoa bắt đầu được bắn lên trời tạo thành những khoảng sáng rực rỡ. Tôi giẫm chân trần, hướng bước về phía cửa sổ, mọi người đang đốt pháo dưới sân khách sạn để chúc mừng một lễ Giáng sinh an lành, tôi không rõ họ là nhân viên trong đoàn phim hay đoàn phục vụ của khách sạn.
Vào đêm Giáng sinh của mấy năm ngoái, tôi cũng từng đốt pháo hoa ở biệt thự trên núi Hành Nhạc. Các hạt nóng phát sáng tỏa bung ra bốn phía, chạm khắc giữa không trung như có hằng hà sa số những ánh sao sa nhuốm bạc cả quầng trời khoáng đãng. Rầy nỗi là nó không được an toàn lắm, tôi vô tình làm cháy đống lá khô trong vườn, chưa kịp hả hê, sung sướng thì tôi đã sợ hú vía bởi sự cố bất ngờ này, tôi cuống quýt đi tìm chậu hứng nước để dập lửa, thậm chí vì chạy vội quá mà chân này loạng quạng, víu lấy chân kia, thành ra suýt ngã dập mặt xuống đất. Nếu Tịch Tông Hạc không kịp thời chạy từ trên nhà xuống và dùng bình cứu hỏa để dập lửa thì tôi thực sự không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nữa.
Tịch Tông Hạc mắng tôi một trận thỏa thê rồi cấm tôi đốt pháo trong phạm vi ngôi nhà, mấy hôm sau, anh gọi thợ đến để lắp thiết bị báo khói và bóng chữa cháy khắp nơi trong nhà.
Tôi không mua bất kì một cây pháo bông que nào trong suốt hai năm nay. May mắn thay, nhà chúng tôi nằm ở vị trí khá cao, nên vào các dịp lễ Tết, chỉ cần hướng mắt ra ngoài cửa kính sát đất là có thể nhìn ngay được pháo hoa bắn lên từ trong thành phố.
Tôi đẩy tung cửa sổ ra rồi chống tay lên bệ cửa quan sát một lúc, gió lùa vào khiến tôi rùng mình vì lạnh, đầu óc lại ong ong đau nên tôi đành về giường nằm đắp chăn tiếp.
Người ta được đi chơi ngày lễ, được đốt pháo hoa, được tận hưởng niềm hạnh phúc vì gia đình tề tụ đông đủ, còn tôi thì đang phải vật lộn một mình với cơn cảm sốt và sổ mũi.
Nằm co ro trên giường, tôi với tay lấy điện thoại rồi nhắn tin cho Cố Nghê, chúc con bé có một kì nghỉ lễ vui vẻ, chắc con bé đang bận nên phải mất nửa tiếng sau, điện thoại tôi mới vang lên âm báo tin nhắn đến.
“Em vui lắm, nhưng trông nó chẳng vui vẻ chút nào cả.” Con bé gửi kèm tấm hình nó chụp với con chuột bạch đang nằm trên tay.
Có vẻ con bé phải làm nhiều thí nghiệm quá có nên giờ đầu óc hơi chập cheng một chút, tôi díp mắt lại, quẳng điện thoại sang một bên.
Tiếng bắn pháo hoa bên ngoài cửa sổ đã ngừng lại, không gian xung quanh cũng dần lặng xuống.
Thật ra, nếu lắng tai nghe kỹ, ta hoàn toàn có thể nghe thấy tiếng điều hòa chạy ru ru, nhưng vẫn khá tĩnh lặng, mọi thứ im ắng tới mức khiến tôi sinh ra ảo giác rằng mình là người duy nhất còn tồn tại giữa cõi trần gian, chính vì vậy mà tâm trạng cũng trở nên não nề.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Tôi đang mê man ngủ thì bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa.
Tôi dề dà bước ra cửa, chong mắt ngóng ra ngoài qua đường mắt mèo. Người đàn ông đứng bên ngoài sở hữu vóc dáng cao lớn, anh ta đeo khẩu trang dùng một lần, để lộ ra đôi lông mày rậm, và xách một túi đồ trên tay. Phải mất mấy giây, tôi mới nhận ra người này là Tịch Tông Hạc.
Tôi mở cửa, ngó mặt ra ngoài: “Sao anh về sớm thế?” Đáng ra anh ấy phải tiệc tùng đến hửng sáng cùng mọi người chứ nhỉ?
“Thích thì về.” Anh đập tay lên cửa rồi đẩy vào.
Tôi ho khù khụ, vừa nhìn anh bước vào, vừa nhắc nhở: “Em đang cảm đấy, nhỡ anh bị lây thì sao.”
Anh ngoái đầu, nhìn tôi một chốc rồi chỉ vào mặt mình: “Thế nên mới đeo khẩu trang này.” Anh ngồi xuống ghế sô pha, đặt túi lên bàn trà, “Tôi mua cháo cho anh rồi, anh ăn chút đi.”
Mặt Trời mọc đằng Tây thật rồi. Tôi sửng sốt, ngồi xuống kế bên anh rồi mở túi ra xem, cháo ngô khoai từ tỏa ra mùi thơm nức mũi.
“Anh quan tâm em nên mới mua cho em ăn đúng không?”
Cháo còn nóng nên tôi phải vừa thổi vừa ăn một cách từ từ. Khoai từ và ngô dẻo ngọt, gạo nấu cháo mang vị thơm đặc trưng, đây là món cháo giúp làm ấm dịu đường ruột và dạ dày sau một ngày không nạp thức ăn vào cơ thể.
“Hỏi gì mà lắm thế không biết? Có ăn là tốt lắm rồi đấy.” Anh thư thái ngả mình ra sau, hai tay khoác lên ghế sô pha.
Tôi dày mặt cười tủm tỉm: “Mình hiểu mà, đằng ấy quan tâm cho sức khỏe mình dữ lắm nên mới mua cháo về cho mình ăn chứ.”
Anh giật giật khóe môi, tôi đoán là anh đang cười, nhưng tôi không biết nụ cười ấy mang cảm xúc gì.
Trong lúc tôi ăn cháo, anh bật TV lên xem rồi vô tình mở phải kênh đang chiếu chương trình của Giang Mộ. Đây là một chương trình tuyển chọn tài năng, Giang Mộ than gia với tư cách người cố vấn. Tiêu chí của chương trình là mang lại những tràng cười sảng khoái cho khán giả ở mọi lứa tuổi, không cố tình xào xáo nội dung, ngay cả danh sách nhiệm vụ cũng được chọn lọc kỹ càng.
Tịch Tông Hạc xem một lát, lông mày dần cau lại rồi bực bội chuyển kênh.
“Tạp nham.”
Tôi quan sát nét mặt anh một cách kỹ càng: “Hai năm qua anh ta tham gia rất nhiều chương trình tạp kỹ thế này. Mặc dù ai cũng biết là diễn thôi nhưng đây là một cách tốt để quảng bá tên tuổi.”
Tịch Tông Hạc nhướn mày nhìn tôi: “Lấy lòng người khác thôi chứ tốt cái gì?”
Tôi nín bặt miệng, ngoan ngoãn ăn cháo.
Tịch Tông Hạc luôn bài xích các chương trình tuyển chọn tài năng thế này, anh cho rằng nhiệm vụ cốt yếu của một diễn viên là phải làm tròn vai diễn, diễn viên chứ có phải đạo diễn casting đâu mà đi đánh giá diễn xuất của người khác. Trước khi mất trí nhớ, anh chẳng ưa Giang Mộ vì tham gia mấy chương trình kiểu này, nhưng tôi không ngờ ngay cả khi đã mất trí nhớ, anh ấy vẫn không thích việc Giang Mộ tham gia các chương trình tuyển chọn tài năng. Đúng là có một vài ký ức ngấm sâu vào khối óc nên rất khó biến mất hay thay đổi.
Tiếng bắn pháo hoa lại vẳng vọng vào phòng, bầu trời đen như mực sáng rực tựa ban ngay nhờ từng đợt pháo hoa nở rộ.
Tôi đặt bát xuống và chạy ra xem, vừa định mở cửa sổ thì bị Tịch Tông Hạc chộp lấy cổ tay.
“Đừng đứng sát thế chứ.” Anh kéo tay tôi, bắt tôi đứng ngắm pháo hoa ở vị trí cách cửa sổ một mét.
Thầm cảm động, tôi ngước mắt nhìn anh: “Anh sợ pháo hoa bắn vào em đúng không?”
Tịch Tông Hạc cúi đầu nhìn tôi, tôi yêu hàng mi của anh vô ngần, chúng dày và dài như lông đuôi của loài chim vậy. Vào mỗi khoảnh khắc pháo hoa nổ đỏ rực cả khoảng trời bên ngoài, hàng mi của anh lại anh ánh lên một màu rực rỡ. Và, xin hãy cho tôi mạn phép được nói rằng, vẻ đẹp của anh như muốn người ta nổ tung vậy.
Anh lặng thinh, nhưng anh nào biết rằng ánh mắt ngay lúc này đây của mình lại khiến con tim tôi chộn rộn hơn bất cứ khoảnh khắc đã qua nào trong quá khứ.
Hôm nay anh làm sao thế nhỉ? Vì đang là ngày lễ nên quyết định đối xử dịu dàng với tôi hơn ư?
Tôi chậm rãi nhích chân, thu hẹp khoảng cách giữa hai người từng chút một, và rồi hôn lên đôi môi anh qua lớp khẩu trang.
Không biết chúng tôi đã trao cho nhau bao nhiêu nụ hôn nóng bỏng và đằm thắm hơn thế này, nhưng tôi biết sẽ rất khó để mình gửi thêm cho anh một nụ hôn phớt nhẹ nhưng chẳng kém phần thân mật như bận nay.
Có lẽ vì bầu không khí hiện tại mà chúng tôi chỉ dừng lại ở nụ hôn nhẹ tênh, đến mấy đứa học sinh cấp hai yêu nhau bây giờ cũng chẳng hồn nhiên được thế này đâu. Sau khi ngốn cả tá đĩa thịt đỏ giàu protein, thi thoảng được phục vụ bởi những món rau xanh cũng không phải lựa chọn tồi.
“Cố Đường, tôi…” Anh toan nói, nhưng tiếng động lớn ngoài hành lang bỗng vọng vào trong phòng, nghe như tiếng cười giòn khoái trá của một cặp trai gái.
Chỉ trong giây lát, Tịch Tông Hạc đã nhấc chân bước thật nhanh ra ngoài. Tôi thấy chất giọng của gã đàn ông kia nghe khá giống Giang Mộ, còn giọng nữ cũng khá quen nên vội vàng chạy ra theo.
Vừa mở cửa phòng, Tịch Tông Hạc đã sững người tại chỗ, anh nhìn trân trân về phía hai người kia.
Tiếng cười ngày càng to hơn, nghe như của một đôi tình nhân say khướt đang ve vãn nhau ngoài hành lang một cách vô tư mà chẳng kiêng dè ánh mắt người ngoài.
Tôi đứng đằng sau Tịch Tông Hạc, ngó ra, thấy Giang Mộ đang đè một cô gái tóc dài vào tường để hôn, cô gái kia ôm choàng lấy cổ anh ta, nâng đầu gối lên cọ xát chân anh ta, vì tư thế này mà váy bị vén lên tận đùi, gần như để lộ quần lót.
Có vẻ Giang Mộ đã phát hiện ra ánh mắt của chúng tôi, anh ta ngẩng đầu lên, hất ngược mớ tóc lòa xòa trên trán ra sau, thái độ hoàn toàn bình thản chứ không giống như một kẻ xấu vừa bị bắt quả tang, anh ta chẳng hề chột dạ, thậm chí còn nháy mắt về phía chúng tôi.
Tôi đã nhận ra cô gái đó là ai, bảo sao nghe giọng quen vậy, hóa ra là Sở Yêu.
Cô gái này quả thực rất mưu mô, cuối cùng thì lần này cũng tìm được người phù hợp rồi.
Giang Mộ choàng eo cô ta đưa về phòng, trước khi đi còn hỏi chúng tôi, hoặc chỉ hỏi mỗi Tịch Tông Hạc: “Muốn chơi cùng không?”
Tôi cảm thấy các thớ cơ trong cơ thể Tịch Tông Hạc đã siết cứng lên ngay tức khắc, tôi rất sợ anh ấy sẽ lao ra như một con báo và xé xác Giang Mộ ra thành từng mảnh.
Không đợi được câu trả lời, Giang Mộ tiếc nuối quay đi. Tôi thấy Tịch Tông Hạc vẫn đứng bất động nên đành dùng sức kéo anh vào phòng.
Chất chứa bao nỗi tâm sự trong lòng, anh bước về phía ghế sô pha, gieo phịch người xuống, tháo khẩu trang ra.
Tôi không biết tâm trạng hiện giờ của anh nên phải theo dõi thật cẩn thận.
“Rốt cuộc là do lòng người dễ thay đổi hay là vì tôi chưa từng hiểu con người thật của em ấy?” Anh ôm trán, hỏi tôi với vẻ mặt ngỡ ngàng, “Tại sao em ấy lại trở thành con người như vậy chứ?”
Tôi nhận ra anh ấy rất thích hỏi mình những câu hỏi nan giải, khó mà tìm ra được lời giải đáp.
“Em đã cảnh báo anh về bộ mặt thật của anh ta từ trước rồi nhưng anh đâu tin.” Tôi ngồi vào lòng anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh, “Nhưng không sao cả, anh vẫn còn em ở đây mà, em vẫn luôn đứng đây chờ anh mà, nhé.”
Anh vòng tay ôm lấy eo tôi thật chặt, vùi mặt vào vai tôi.
“Nhỡ trái tim này của anh cũng chẳng dành cho tôi thì sao.”
Tôi vuốt ve tóc anh, cuốn ngọn tóc trên ngón tay mình, giả vờ cười trêu: “Lớn thế này rồi còn thích nũng nịu hả.”
Anh không đáp lại mà chỉ ôm tôi chặt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.