Chương 54
Hồi Nam Tước
23/02/2022
Edit: Ling_, OhHarry
***
Sau khi đặt chân xuống châu Phi, nhóm chúng tôi phải ngồi thêm bảy, tám tiếng đồng hồ trên xe Jeep để đến tới nơi lấy cảnh tại khu bảo tồn quốc gia. Vì đang là mùa khô, ngoại trừ khách sạn nơi chúng tôi ở có cỏ xanh như nhung, cây cối tươi tốt ra thì những nơi còn lại chỉ toàn đất hoàng thổ cằn cỗi.
Khách sạn được xây dựng trong khu bảo tồn, có hào bao quanh, lực lượng vệ sĩ được trang bị vũ trang để túc trực quanh cầu, ngăn thú dữ xâm nhập.
Trong thời gian chúng tôi quay phim, quốc gia Đông Phi nhỏ bé này đang duễn ra cuộc bầu cử tổng thống, mọi cửa hàng đều đóng cửa, dân chúng ủng hộ các đảng phái khác nhau lũ lượt ra đường biểu tình. Một vài nhóm người xảy ra va chạm còn lao lên xô xát, định đánh nhau đến chảy máu đầu.
Trên đường từ sân bay về khu bảo tồn, chúng tôi bắt gặp không ít những người mặc áo theo các đảng khác nhau đứng tụ tập dọc hai bên đường. Chiếc xe Jeep chầm chậm chạy qua họ, và tôi có thể cảm nhận được sự căng thẳng đến từ Tang Thanh. Cậu ấy ngồi kế bên tôi, lưng thẳng tắp, quan sát tình hình chung quanh với vẻ cảnh giác rồi không kìm được mà nuốt nước bọt. Tới khi vượt qua an toàn rồi, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, ngả lưng ra ghế lần nữa.
Nếu là ngày thường, chắc chắn tôi sẽ cười nhạo cậu ấy, nhưng lần này tôi chẳng thể cười nổi, bởi vì tôi cũng căng thẳng, làm gì có ai mà không lo lắng khi phải đối mặt với tình trạng cháy lốp và đám đông quá khích chứ.
Đoàn chúng tôi có mười xe tất cả, và để đảm bảo an toàn trong suốt chuyến đi, mỗi chiếc xe đều được bảo vệ bởi một người vệ sĩ thuê tại địa phương. Xe tám chỗ nhưng trên xe của chúng tôi chỉ có sáu người ngồi, ngoại trừ tôi, Tang Thanh thì còn có Phương Hiểu Mẫn và Tịch Tông Hạc, một tài xế và một vệ sĩ người da đen. Người vệ sĩ tên Harun, cao ít nhất hai mét, trông vô cùng cường tráng, theo lời của Tang Thanh thì gã có thể đánh vỡ sọ người chỉ bằng một cái búng tay.
Mới đầu, tôi thấy mọi sự vẫn diễn ra như bình thường, dù sao thì thời gian cũng có hạn, Lý Tân Bình phải lên kế hoạch quay phim hằng ngày. Hai phân cảnh đầu tiên là cảnh rượt xe và đánh nhau trên nóc ô tô của tôi. Tôi phải đi quay từ sáng sớm và đến tối mịt mới trở về khách sạn nghỉ ngơi. Vừa lên giường là tôi ngủ li bì, không còn sức mà nghĩ đến chuyện khác.
Sang ngày thứ ba, cuối cùng cũng đến cảnh diễn chung của tôi và Tịch Tông Hạc.
Trong quá trình truy tìm tung tích của Tiến sĩ Diêu, tiểu đội Sư Tử đã đến tìm “b” – một nhân vật giữ vai trò chủ chốt. Giữa cuộc giao chiến, Doberman đã lái xe đuổi theo mục tiêu mà không quan tâm đến mệnh lệnh, kết quả là suýt gặp tai nạn và tử vong. Sếu Trắng vô cùng giận dữ trước hành động tự ý của cậu ta, sau khi nói chuyện với cậu ta thì bắt đầu động tay động chân.
“Cậu tưởng mình giỏi lắm đúng không?” Sếu Trắng sải bước về phía Doberman, mặt mày bặm trợn.
Khuôn mặt của Doberman dính nhơ nhuốc bụi, trên xương lông mày còn có vết máu. Trước cơn thịnh nộ của Sếu Trắng, cậu ta tỏ ra hơi sợ sệt, nhưng cái gan thanh niên lại cứ muốn đối mặt với khó khăn rồi vượt qua cho bằng được.
“Suýt nữa thì tôi đã bắt được gã rồi!”
Nghe vậy, Sếu Trắng càng phẫn nộ: “Không làm được theo lệnh của tôi thì cút khỏi đây ngay!”
Doberman ngẩn ra một lúc rồi ngang ngược gào lên, trông cậu ta còn tức giận hơn cả đối phương: “Tôi không!”
Không biết là đang bảo mình không làm được theo lệnh hay là bảo mình không cút.
Sếu Trắng xổ ra những câu chửi thề rồi ngay lập tức lao tới – như một con báo săn – giáng cho Doberman một cú.
Doberman ngã xuống đất, sững sờ lau khóe miệng, sau đó bật ngay người dậy và vào tư thế chiến đấu.
“Này, đừng đánh nhau!” Không chịu nổi nữa, Tường Vi chạy tới khuyên can nhưng chẳng ai nghe cô cả, hai người đàn ông đánh nhau mỗi lúc một thêm ác liệt.
“***, bà đã bảo đừng đánh nữa!” Cô nàng vốn nóng tính, giờ còn bị khích động, thành thử không hiểu sao cũng tham gia vào trận ẩu đả.
Đất cát bị hất tung lên loạn xạ, đám linh dương đầu bò quây lại thành đàn ở đằng xa, quan sát cảnh ba người họ đánh đấm túi bụi như dã thú cắn xé nhau.
“Đủ rồi!”
Nếu Turing không truyền dẫn sóng âm cao tần tai qua tai nghe để mọi người bình tĩnh lại, e rằng cuộc chiến này sẽ còn kéo dài đến tận tối.
Tôi nằm thở hổn hởn dưới đất, Tịch Tông Hạc tránh ra khỏi người tôi rồi đứng dây, anh lẳng lặng bước tới chỗ bóng râm, nhận lấy cốc nước khoáng Phương Hiểu Mẫn đưa cho mà chẳng buồn liếc tôi lấy một lần.
Tôi nhổm dậy, ôm cổ lại, nhìn về phía Tịch Tông Hạc, dõi mắt theo chuyển động của anh.
Trong cảnh quay lúc nãy, Tịch Tông Hạc đã thực hiện đòn khóa cổ từ phía sau với tôi, nhưng không biết có phải do anh quá nhập tâm vào vai diễn hay không mà suýt chút nữa, tôi đã tưởng mình sẽ bị anh siết cổ tới chết.
Bây giờ xem phát lại, chắc hẳn lúc đó mặt của tôi đã đỏ dừ lên.
“Không sao chứ?” Thấy tôi mãi chưa đứng dậy, Thượng Nhan đưa tay ra muốn kéo tôi lên.
“Không sao, cảm ơn nhé.” Tôi đưa tay cho cô ấy, bật dậy khỏi mặt đất.
“Nãy đánh đấm được phết đấy, rất có tiến bộ.” Vừa nói, Thượng Nhan vừa cuộn tròn nắm đấm, tung quyền đánh vào bụng tôi.
Cô ấy sống và lớn lên bên người cha là diễn viên võ thuật của mình, vì xung quanh toàn mấy ông đàn ông nên tính tình cô ấy vốn rất vô tư. Không phải kiểu vô tư như Triệu Tình Nhã, Thượng Nhan vô tư theo kiểu nam tính, khẳng khái và không câu nệ.
Tôi ho hắng vì bị cô ấy đấm, cười nói: “May mà có đại ca chỉ dạy.”
Trong đoàn phim, Thượng Nhan cấm chúng tôi gọi cô ấy là “chị” hoặc “em”, mọi người phải thống nhất gọi cô ấy là “anh” hết.
Tôi đi bộ dưới giàn che nắng được dựng lên, Tang Thanh đeo kính râm và đội mũ, vừa thấy tôi bước đến liền xịt ngay kem chống nắng cho tôi.
“Nắng gắt quá, cậu xịt nhiều chút kẻo cháy nắng.”
Tôi cười với cậu ấy rồi nhẹ nhàng rút bình xịt chống nắng khỏi tay cậu, đi về phía Tịch Tông Hạc.
Anh đang cầm tập kịch bản ngồi thơ thẩn trên ghế, thậm chí còn không tỏ bất kì phản ứng nào ngay cả khi tôi đã đứng trước mặt.
“Tiểu Hạc.”
Mãi tới lúc tôi gọi, anh mới lừ lừ ngước mắt lên nhìn, nhưng vẫn không nói năng gì mà chỉ chớp mắt nhìn tôi với vẻ mặt ảo não.
Dường như anh đang bận nghĩ ngợi về một chuyện vô cùng phức tạp và đau đầu, và chỉ còn cách đắm chìm trong thế giới của bản thân mình mới có thể tập trung tinh thần.
Tôi lắc lắc bình xịt trong tay, mượn hoa cúng Phật nói: “Để em xịt cho anh nhé, nắng ở đây gắt quá, không bôi nhiều kem chống nắng sẽ cháy da mất.”
Anh liếc nhanh tôi một cái, cuối cùng chìa một tay ra.
“Ừ.”
Ngoài giời nắng chang chang là vậy, nhưng ở những nơi khuất nắng, nhiệt độ giảm thấp, lạnh thấu xương.
Tôi xịt kem chống nắng cho anh, thi thoảng len lén quan sát phản ứng của anh rồi đắn đo mở lời: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Vừa hỏi dứt câu, bắp tay anh đã lập tức siết chặt, điều này càng khiến tôi tin vào giả thiết của mình là đúng.
Tôi dừng lại, nắm chặt tay anh: “Là…… chuyện của con à?”
Đây là nhân tố không ổn định duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến. Trên đời này, chẳng có mấy điều có thể khiến anh bồn chồn không yên, đứa nhỏ là một, và chắc tôi cũng được tính vào cùng. Tôi tự nhận dạo này mình không gây chuyện nên đoán là liên quan đến con.
Tịch Tông Hạc cụp mắt xuống: “Không, con không sao cả, không liên quan gì đến con bé.”
Đột nhiên, anh chộp ngược lại tay tôi rồi hạ giọng hỏi: “Cố Đường, anh ở bên tôi là bởi vì tôi hay là vì đứa trẻ này?”
Tôi sửng sốt, tay bị siết chặt, tôi thấy lòng bàn tay anh nóng như rang, thậm chí còn hơi ẩm ướt.
Câu hỏi này rất hệ trọng với anh, không vì lý do gì, một ý nghĩ lóe chớp trong đầu tôi.
“Tất nhiên là vì anh rồi.” Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt anh: “Trước giờ luôn là vì anh.”
Con cái quan trọng, nhưng Tịch Tông Hạc còn quan trọng hơn, bảo tôi thương con là vì yêu ai yêu cả đường đi lối về cũng chả sai. Tôi thương con bé không phải chỉ vì con bé là con tôi, mà vì con bé là con của tôi và Tịch Tông Hạc.
Nghe vậy, Tịch Tông Hạc càng cau chặt mày: “Vậy sao anh……” Anh lần khân không nói nữa, là vì mấy chữ sau khó mở miệng lắm ư.
Tôi không thúc giục, nhưng tự hồ bản thân anh đã mất kiên nhẫn với chuyện này, bất chợt, anh buông tay tôi ra, ngả lưng ra sau, nhắm mắt lại rồi nói: “Tôi hơi mệt, để tôi ngủ một lát.”
Phấn nền cũng không che hết chỗ quầng thâm dưới mắt anh, có vẻ suốt hai ngày nay, anh không ngủ được ngon giấc
Mặc dù hôm nay anh ấy phản ứng rất kỳ lạ, nhưng bây giờ không phải lúc thích hợp để dò xét tường tận. Tôi không làm phiền anh nữa mà đứng dậy, trở về chỗ ghế của mình.
Lý Tân Bình đưa một vài nhân viên ra ngoài để quay cảnh của Thượng Nhan, những người khác trú tạm dưới dàn che đơn sở nghỉ ngơi.
Tang Thanh sợ thú dữ đến tấn công mọi người nên không dám ngủ.
Harun cười ngặt nghẽo khi biết nỗi lo âu của cậu, gã còn không quên trêu cậu là đồ nhát gan.
Gã nhai kẹo cao su, xổ tiếng Anh với accent nặng: “Động vật trên thảo nguyên còn bé hơn lá gan của cậu đấy, với lại chúng nó đã rất quen với con người rồi, yên tâm đi, chúng thừa biết rằng thịt cậu không khon.”
Tang Thanh ngượng ngùng gãi mũi: “Tôi là trai thành phố, chưa bao giờ có cơ hội trải nghiệm thiên nhiên.”
Harun gõ nhẹ đầu ngón tay lên khẩu AK47 đang giữ trong lòng: “Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ các cậu.” Gã nổi hứng tán chuyện, chẳng im lặng như mấy hôm trước nữa, hỏi: “Mấy ngôi sao lớn như các cậu chắc phải kiếm được nhiều tiền lắm từ việc đóng một bộ phim thế này nhỉ?”
“Cũng được.” Tôi đáp: “Tất nhiên lương cao hơn so với người dân ở đây, nhưng tôi không phải ngôi sao lớn, lương chỉ tàm tạm thôi.”
Harun hất cằm về phía Tịch Tông Hạc: “Thế chắc cậu kia là ngôi sao lớn nhỉ? Tôi thấy có rất nhiều người nghe lời và muốn nịnh nọt cậu ta.”
Tang Thanh phì cười, nói chuyện với tôi bằng tiếng Trung Quốc: “Anh bạn da đen này có đôi mắt rất tinh tường.”
Tôi lườm cậu rồi trả lời Harun: “Anh ấy là nhà sản xuất, chịu trách nhiệm quản lí toàn bộ đoàn phim, và cũng là người ‘xì’ tiền cho chúng tôi.”
Gã gật gù tỏ vẻ đã hiểu: “Vậy ra cậu ta là boss của các cậu.”
Nói chính xác ra thì cũng không hẳn, nhưng tôi cảm thấy mổ xẻ tiếp cũng không nói rõ được nên gật đầu vu vơ nói: “Đúng, không sai.”
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Buổi tối, sau khi tắm xong, tôi sang gõ cửa phòng Tịch Tông Hạc. Thấy tôi tới, anh không ngạc nhiên lắm, mở cửa ra để cho tôi vào.
Trên mặt bàn chất đầy ngộn cả đống thứ, giấy bút, kịch bản, và cả laptop của anh.
“Hồi nãy tự dưng em tìm được một thứ trong lúc sắp xếp hành lý. Tôi đứng giữa phòng, chắp tay sau lưng, có chút do dự: “Em nghĩ nó là của anh.”
Anh sập cửa phòng rồi quay người đi về phía tôi, nhưng vừa nghe tôi nói vậy thì khựng bước: “Cái gì?”
Tôi đưa món đồ ra từ sau lưng, sợi dây đỏ treo trên đầu ngón tay, chiếc móc bình an làm từ ngọc phỉ thúy có độ trong suốt không quá cao đang đung đưa qua lại giữa không trung.
“Móc bình an của anh.”
Anh lê từng bước về phía tôi, đưa tay chạm lên móc ngọc rồi lại nhanh chóng rụt tay về – không tỏ vẻ gì là mừng rỡ như tôi đã tưởng tượng.
“Cố Đường……” Đi tới chỗ bàn làm việc, Tịch Tông Hạc xoay laptop của mình ra, “Chắc chỉ có anh mới hiểu rõ lí do tại sao mình lại ở bên tôi thôi, tôi chưa bao giờ nắm bắt được tâm tư của anh cả. Tôi cứ tưởng anh khác với Giang Mộ, nhưng hóa ra là do thủ đoạn của anh còn cao tay hơn cả anh ta.”
Anh mở file video trong laptop lên, giữa khung cảnh thiếu ánh sáng, trớ trêu thay lại có thấy rõ khuôn mặt của tôi và Dung Thân. Chúng tôi ngồi ăn cùng nhau, sau đó đứng dậy chào tạm biệt. Ông ta dang rộng hai tay, và tôi chủ động ngả vào. Ông ta ôm tôi rất chặt, không ngừng rủ rỉ rằng tôi là…… của ông ta.
***!
Cuối cùng tôi cũng hiệu được mức độ nghiêm trọng của sự việc, có người quay trộm tôi và Dung Thân lúc đi với nhau để gửi video cho Tịch Tông Hạc ư?
“Anh thừa biết tôi đã trả thù Giang Mộ thế nào khi anh ta đối xử như vậy với tôi rồi mà.” Tịch Tông Hạc đe dọa, mặt mày lạnh tanh.
Thôi, tôi hiểu rồi, lý do khiến anh sống vật vờ suốt hai ngày nay là vì cho rằng một mặt tôi ở bên anh, mặt khác lại cặp kè cùng Dung Thân. Thậm chí, có lẽ anh còn nghĩ rằng tôi đến với anh là vì con, còn Dung Thân mới là tình yêu đích thực của đời tôi.
“Thể nên anh cho rằng em đang bồ bịch với Dung Thân ư? Vậy giờ anh định làm gì, trả thù em như cách anh đã làm với Giang Mộ, khiến em không sống nổi với cái nghề này sao? Đừng quên rằng Dung Thân không hề kém cạnh so với anh.” Anh khiến tôi phải bật cười chế giễu, nếu là khi trước, có lẽ tôi chỉ còn cách tìm đến cái chết để chứng minh cho sự trong sạch của mình.
Vẻ mặt anh không thể hiện ra chút vui mừng hay tức giận nào, anh hỏi tôi: “Anh chia tay với ông ta được không.”
Tôi sững sờ, không hiểu chuyện gì: “Em chia tay với ông ta?”
Mặt anh vô cảm, như thể đã cam chịu số phận: “Vì quá ngu dốt nên tôi mới đâm đầu kiếm tìm một người thật lòng với mình trong khi cái nghề vốn chẳng hề tốt đẹp gì. Tôi có thể cho anh tất cả những gì mà ông ta có thể cho, tôi chỉ xin anh…… một lòng một dạ ở bên tôi thôi.”
Tôi sững người.
Anh không chấp nhận tha thứ cho sự phản bội của người thân, cũng không chấp nhận tha thứ cho sự bội phản của Giang Mộ, vậy mà bây giờ anh lại đồng ý từ bỏ cái giới hạn bản thân vẫn luôn giữ vững vì tôi.
Nhưng tôi chẳng thể vui nổi.
“Anh nói anh tìm kiếm một người thật lòng với mình, nhưng sao anh lại vờ như không thấy khi em đã trao trọn tấm chân tình của mình cho anh. Tịch Tông Hạc ạ, anh thậm chí còn không cho em bất cứ một cơ hội nào để giải thích, vì sao anh không tin tưởng em thế?” Càng nói tôi càng thấy thất vọng: “Ai thèm quan tâm đến lòng nhân từ của anh chứ? Đúng là tôi không thể yêu anh một cách thật lòng thật dạ đấy, *** mẹ anh trả thù tôi đi!” Nói rồi, tôi vung mạnh tay, ném thẳng chiếc móc ngọc bình an xuống bãi cỏ đen kịt bên ngoài cửa sổ.
Tôi chỉ tay ra phía ngoài cửa sổ rồi quát lên với Tịch Tông Hạc đang đứng chết lặng: “Tôi sẽ không tìm nó thêm bất cứ lần nào nữa!”
Đáng lẽ đây sẽ là một đêm ân ái ngọt ngào, nhưng cuối cùng chúng tôi lại chia tay trong bầu không khí nặng nề. Về đến phòng mình, tôi đóng sầm cửa lại rồi lập tức lên giường, trùm chăn qua đầu và thiếp đi, nhưng bóng hình của Tịch Tông Hạc cứ lởn vởn mãi trong óc tôi.
Tôi không biết mình đã ngủ được bao lâu, đột nhiên, tôi bị đánh thức bởi tiếng động lạ.
Vút qua một cách mạnh mẽ, nghe như là…… tiếng súng!
Trong căn phòng tối mịt, tôi mở choàng mắt ra, nghe thấy tiếng la hét của phụ nữ và tiếng chửi bới của đàn ông ở bên ngoài.
Linh cảm chẳng lành, tôi vội vã vùng dậy, mặc quần áo và xuống giường. Tôi kéo rèm cửa sổ, trông ra phía ngoài thì phát hiện mọi thứ đang rất hỗn loạn, các nhân viên trong đoàn phim hoảng loạn chạy qua trước cửa, tôi không rõ bọn họ định chạy đi đâu.
Tôi đẩy tung cửa sổ, chộp lấy một cậu thanh niên trông quen mặt và hỏi cậu ta về chuyện đã xảy ra.
“Tự dưng có một nhóm người xông vào, mỗi người cầm một cây súng, tôi không rõ tình hình cụ thể lắm, thấy mọi người chạy qua đây nên tôi cũng chạy theo……”
Tôi buông cậu ta ra, chạy ngược lại dòng người để tới phòng Tịch Tông Hạc, gõ cửa mãi mà chẳng thấy ai ra mở nên tôi đành đạp một cú để phá cửa vào trong, phát hiện trong phòng chẳng có một bóng người, đồ đạc trên bàn vẫn nằm y nguyên như lúc tôi rời đi, thậm chí cả chăn đệm trên giường cũng không di chuyển.
Quá nửa đêm rồi mà anh còn đi đâu?
Gió từ ngoài thổi vào, tôi bỗng rùng mình, thảng thốt nhìn ra màn đêm đen phía ngoài cửa sổ.
Lẽ nào anh đi tìm móc ngọc bình an ư?
***
Sau khi đặt chân xuống châu Phi, nhóm chúng tôi phải ngồi thêm bảy, tám tiếng đồng hồ trên xe Jeep để đến tới nơi lấy cảnh tại khu bảo tồn quốc gia. Vì đang là mùa khô, ngoại trừ khách sạn nơi chúng tôi ở có cỏ xanh như nhung, cây cối tươi tốt ra thì những nơi còn lại chỉ toàn đất hoàng thổ cằn cỗi.
Khách sạn được xây dựng trong khu bảo tồn, có hào bao quanh, lực lượng vệ sĩ được trang bị vũ trang để túc trực quanh cầu, ngăn thú dữ xâm nhập.
Trong thời gian chúng tôi quay phim, quốc gia Đông Phi nhỏ bé này đang duễn ra cuộc bầu cử tổng thống, mọi cửa hàng đều đóng cửa, dân chúng ủng hộ các đảng phái khác nhau lũ lượt ra đường biểu tình. Một vài nhóm người xảy ra va chạm còn lao lên xô xát, định đánh nhau đến chảy máu đầu.
Trên đường từ sân bay về khu bảo tồn, chúng tôi bắt gặp không ít những người mặc áo theo các đảng khác nhau đứng tụ tập dọc hai bên đường. Chiếc xe Jeep chầm chậm chạy qua họ, và tôi có thể cảm nhận được sự căng thẳng đến từ Tang Thanh. Cậu ấy ngồi kế bên tôi, lưng thẳng tắp, quan sát tình hình chung quanh với vẻ cảnh giác rồi không kìm được mà nuốt nước bọt. Tới khi vượt qua an toàn rồi, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, ngả lưng ra ghế lần nữa.
Nếu là ngày thường, chắc chắn tôi sẽ cười nhạo cậu ấy, nhưng lần này tôi chẳng thể cười nổi, bởi vì tôi cũng căng thẳng, làm gì có ai mà không lo lắng khi phải đối mặt với tình trạng cháy lốp và đám đông quá khích chứ.
Đoàn chúng tôi có mười xe tất cả, và để đảm bảo an toàn trong suốt chuyến đi, mỗi chiếc xe đều được bảo vệ bởi một người vệ sĩ thuê tại địa phương. Xe tám chỗ nhưng trên xe của chúng tôi chỉ có sáu người ngồi, ngoại trừ tôi, Tang Thanh thì còn có Phương Hiểu Mẫn và Tịch Tông Hạc, một tài xế và một vệ sĩ người da đen. Người vệ sĩ tên Harun, cao ít nhất hai mét, trông vô cùng cường tráng, theo lời của Tang Thanh thì gã có thể đánh vỡ sọ người chỉ bằng một cái búng tay.
Mới đầu, tôi thấy mọi sự vẫn diễn ra như bình thường, dù sao thì thời gian cũng có hạn, Lý Tân Bình phải lên kế hoạch quay phim hằng ngày. Hai phân cảnh đầu tiên là cảnh rượt xe và đánh nhau trên nóc ô tô của tôi. Tôi phải đi quay từ sáng sớm và đến tối mịt mới trở về khách sạn nghỉ ngơi. Vừa lên giường là tôi ngủ li bì, không còn sức mà nghĩ đến chuyện khác.
Sang ngày thứ ba, cuối cùng cũng đến cảnh diễn chung của tôi và Tịch Tông Hạc.
Trong quá trình truy tìm tung tích của Tiến sĩ Diêu, tiểu đội Sư Tử đã đến tìm “b” – một nhân vật giữ vai trò chủ chốt. Giữa cuộc giao chiến, Doberman đã lái xe đuổi theo mục tiêu mà không quan tâm đến mệnh lệnh, kết quả là suýt gặp tai nạn và tử vong. Sếu Trắng vô cùng giận dữ trước hành động tự ý của cậu ta, sau khi nói chuyện với cậu ta thì bắt đầu động tay động chân.
“Cậu tưởng mình giỏi lắm đúng không?” Sếu Trắng sải bước về phía Doberman, mặt mày bặm trợn.
Khuôn mặt của Doberman dính nhơ nhuốc bụi, trên xương lông mày còn có vết máu. Trước cơn thịnh nộ của Sếu Trắng, cậu ta tỏ ra hơi sợ sệt, nhưng cái gan thanh niên lại cứ muốn đối mặt với khó khăn rồi vượt qua cho bằng được.
“Suýt nữa thì tôi đã bắt được gã rồi!”
Nghe vậy, Sếu Trắng càng phẫn nộ: “Không làm được theo lệnh của tôi thì cút khỏi đây ngay!”
Doberman ngẩn ra một lúc rồi ngang ngược gào lên, trông cậu ta còn tức giận hơn cả đối phương: “Tôi không!”
Không biết là đang bảo mình không làm được theo lệnh hay là bảo mình không cút.
Sếu Trắng xổ ra những câu chửi thề rồi ngay lập tức lao tới – như một con báo săn – giáng cho Doberman một cú.
Doberman ngã xuống đất, sững sờ lau khóe miệng, sau đó bật ngay người dậy và vào tư thế chiến đấu.
“Này, đừng đánh nhau!” Không chịu nổi nữa, Tường Vi chạy tới khuyên can nhưng chẳng ai nghe cô cả, hai người đàn ông đánh nhau mỗi lúc một thêm ác liệt.
“***, bà đã bảo đừng đánh nữa!” Cô nàng vốn nóng tính, giờ còn bị khích động, thành thử không hiểu sao cũng tham gia vào trận ẩu đả.
Đất cát bị hất tung lên loạn xạ, đám linh dương đầu bò quây lại thành đàn ở đằng xa, quan sát cảnh ba người họ đánh đấm túi bụi như dã thú cắn xé nhau.
“Đủ rồi!”
Nếu Turing không truyền dẫn sóng âm cao tần tai qua tai nghe để mọi người bình tĩnh lại, e rằng cuộc chiến này sẽ còn kéo dài đến tận tối.
Tôi nằm thở hổn hởn dưới đất, Tịch Tông Hạc tránh ra khỏi người tôi rồi đứng dây, anh lẳng lặng bước tới chỗ bóng râm, nhận lấy cốc nước khoáng Phương Hiểu Mẫn đưa cho mà chẳng buồn liếc tôi lấy một lần.
Tôi nhổm dậy, ôm cổ lại, nhìn về phía Tịch Tông Hạc, dõi mắt theo chuyển động của anh.
Trong cảnh quay lúc nãy, Tịch Tông Hạc đã thực hiện đòn khóa cổ từ phía sau với tôi, nhưng không biết có phải do anh quá nhập tâm vào vai diễn hay không mà suýt chút nữa, tôi đã tưởng mình sẽ bị anh siết cổ tới chết.
Bây giờ xem phát lại, chắc hẳn lúc đó mặt của tôi đã đỏ dừ lên.
“Không sao chứ?” Thấy tôi mãi chưa đứng dậy, Thượng Nhan đưa tay ra muốn kéo tôi lên.
“Không sao, cảm ơn nhé.” Tôi đưa tay cho cô ấy, bật dậy khỏi mặt đất.
“Nãy đánh đấm được phết đấy, rất có tiến bộ.” Vừa nói, Thượng Nhan vừa cuộn tròn nắm đấm, tung quyền đánh vào bụng tôi.
Cô ấy sống và lớn lên bên người cha là diễn viên võ thuật của mình, vì xung quanh toàn mấy ông đàn ông nên tính tình cô ấy vốn rất vô tư. Không phải kiểu vô tư như Triệu Tình Nhã, Thượng Nhan vô tư theo kiểu nam tính, khẳng khái và không câu nệ.
Tôi ho hắng vì bị cô ấy đấm, cười nói: “May mà có đại ca chỉ dạy.”
Trong đoàn phim, Thượng Nhan cấm chúng tôi gọi cô ấy là “chị” hoặc “em”, mọi người phải thống nhất gọi cô ấy là “anh” hết.
Tôi đi bộ dưới giàn che nắng được dựng lên, Tang Thanh đeo kính râm và đội mũ, vừa thấy tôi bước đến liền xịt ngay kem chống nắng cho tôi.
“Nắng gắt quá, cậu xịt nhiều chút kẻo cháy nắng.”
Tôi cười với cậu ấy rồi nhẹ nhàng rút bình xịt chống nắng khỏi tay cậu, đi về phía Tịch Tông Hạc.
Anh đang cầm tập kịch bản ngồi thơ thẩn trên ghế, thậm chí còn không tỏ bất kì phản ứng nào ngay cả khi tôi đã đứng trước mặt.
“Tiểu Hạc.”
Mãi tới lúc tôi gọi, anh mới lừ lừ ngước mắt lên nhìn, nhưng vẫn không nói năng gì mà chỉ chớp mắt nhìn tôi với vẻ mặt ảo não.
Dường như anh đang bận nghĩ ngợi về một chuyện vô cùng phức tạp và đau đầu, và chỉ còn cách đắm chìm trong thế giới của bản thân mình mới có thể tập trung tinh thần.
Tôi lắc lắc bình xịt trong tay, mượn hoa cúng Phật nói: “Để em xịt cho anh nhé, nắng ở đây gắt quá, không bôi nhiều kem chống nắng sẽ cháy da mất.”
Anh liếc nhanh tôi một cái, cuối cùng chìa một tay ra.
“Ừ.”
Ngoài giời nắng chang chang là vậy, nhưng ở những nơi khuất nắng, nhiệt độ giảm thấp, lạnh thấu xương.
Tôi xịt kem chống nắng cho anh, thi thoảng len lén quan sát phản ứng của anh rồi đắn đo mở lời: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Vừa hỏi dứt câu, bắp tay anh đã lập tức siết chặt, điều này càng khiến tôi tin vào giả thiết của mình là đúng.
Tôi dừng lại, nắm chặt tay anh: “Là…… chuyện của con à?”
Đây là nhân tố không ổn định duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến. Trên đời này, chẳng có mấy điều có thể khiến anh bồn chồn không yên, đứa nhỏ là một, và chắc tôi cũng được tính vào cùng. Tôi tự nhận dạo này mình không gây chuyện nên đoán là liên quan đến con.
Tịch Tông Hạc cụp mắt xuống: “Không, con không sao cả, không liên quan gì đến con bé.”
Đột nhiên, anh chộp ngược lại tay tôi rồi hạ giọng hỏi: “Cố Đường, anh ở bên tôi là bởi vì tôi hay là vì đứa trẻ này?”
Tôi sửng sốt, tay bị siết chặt, tôi thấy lòng bàn tay anh nóng như rang, thậm chí còn hơi ẩm ướt.
Câu hỏi này rất hệ trọng với anh, không vì lý do gì, một ý nghĩ lóe chớp trong đầu tôi.
“Tất nhiên là vì anh rồi.” Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt anh: “Trước giờ luôn là vì anh.”
Con cái quan trọng, nhưng Tịch Tông Hạc còn quan trọng hơn, bảo tôi thương con là vì yêu ai yêu cả đường đi lối về cũng chả sai. Tôi thương con bé không phải chỉ vì con bé là con tôi, mà vì con bé là con của tôi và Tịch Tông Hạc.
Nghe vậy, Tịch Tông Hạc càng cau chặt mày: “Vậy sao anh……” Anh lần khân không nói nữa, là vì mấy chữ sau khó mở miệng lắm ư.
Tôi không thúc giục, nhưng tự hồ bản thân anh đã mất kiên nhẫn với chuyện này, bất chợt, anh buông tay tôi ra, ngả lưng ra sau, nhắm mắt lại rồi nói: “Tôi hơi mệt, để tôi ngủ một lát.”
Phấn nền cũng không che hết chỗ quầng thâm dưới mắt anh, có vẻ suốt hai ngày nay, anh không ngủ được ngon giấc
Mặc dù hôm nay anh ấy phản ứng rất kỳ lạ, nhưng bây giờ không phải lúc thích hợp để dò xét tường tận. Tôi không làm phiền anh nữa mà đứng dậy, trở về chỗ ghế của mình.
Lý Tân Bình đưa một vài nhân viên ra ngoài để quay cảnh của Thượng Nhan, những người khác trú tạm dưới dàn che đơn sở nghỉ ngơi.
Tang Thanh sợ thú dữ đến tấn công mọi người nên không dám ngủ.
Harun cười ngặt nghẽo khi biết nỗi lo âu của cậu, gã còn không quên trêu cậu là đồ nhát gan.
Gã nhai kẹo cao su, xổ tiếng Anh với accent nặng: “Động vật trên thảo nguyên còn bé hơn lá gan của cậu đấy, với lại chúng nó đã rất quen với con người rồi, yên tâm đi, chúng thừa biết rằng thịt cậu không khon.”
Tang Thanh ngượng ngùng gãi mũi: “Tôi là trai thành phố, chưa bao giờ có cơ hội trải nghiệm thiên nhiên.”
Harun gõ nhẹ đầu ngón tay lên khẩu AK47 đang giữ trong lòng: “Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ các cậu.” Gã nổi hứng tán chuyện, chẳng im lặng như mấy hôm trước nữa, hỏi: “Mấy ngôi sao lớn như các cậu chắc phải kiếm được nhiều tiền lắm từ việc đóng một bộ phim thế này nhỉ?”
“Cũng được.” Tôi đáp: “Tất nhiên lương cao hơn so với người dân ở đây, nhưng tôi không phải ngôi sao lớn, lương chỉ tàm tạm thôi.”
Harun hất cằm về phía Tịch Tông Hạc: “Thế chắc cậu kia là ngôi sao lớn nhỉ? Tôi thấy có rất nhiều người nghe lời và muốn nịnh nọt cậu ta.”
Tang Thanh phì cười, nói chuyện với tôi bằng tiếng Trung Quốc: “Anh bạn da đen này có đôi mắt rất tinh tường.”
Tôi lườm cậu rồi trả lời Harun: “Anh ấy là nhà sản xuất, chịu trách nhiệm quản lí toàn bộ đoàn phim, và cũng là người ‘xì’ tiền cho chúng tôi.”
Gã gật gù tỏ vẻ đã hiểu: “Vậy ra cậu ta là boss của các cậu.”
Nói chính xác ra thì cũng không hẳn, nhưng tôi cảm thấy mổ xẻ tiếp cũng không nói rõ được nên gật đầu vu vơ nói: “Đúng, không sai.”
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Buổi tối, sau khi tắm xong, tôi sang gõ cửa phòng Tịch Tông Hạc. Thấy tôi tới, anh không ngạc nhiên lắm, mở cửa ra để cho tôi vào.
Trên mặt bàn chất đầy ngộn cả đống thứ, giấy bút, kịch bản, và cả laptop của anh.
“Hồi nãy tự dưng em tìm được một thứ trong lúc sắp xếp hành lý. Tôi đứng giữa phòng, chắp tay sau lưng, có chút do dự: “Em nghĩ nó là của anh.”
Anh sập cửa phòng rồi quay người đi về phía tôi, nhưng vừa nghe tôi nói vậy thì khựng bước: “Cái gì?”
Tôi đưa món đồ ra từ sau lưng, sợi dây đỏ treo trên đầu ngón tay, chiếc móc bình an làm từ ngọc phỉ thúy có độ trong suốt không quá cao đang đung đưa qua lại giữa không trung.
“Móc bình an của anh.”
Anh lê từng bước về phía tôi, đưa tay chạm lên móc ngọc rồi lại nhanh chóng rụt tay về – không tỏ vẻ gì là mừng rỡ như tôi đã tưởng tượng.
“Cố Đường……” Đi tới chỗ bàn làm việc, Tịch Tông Hạc xoay laptop của mình ra, “Chắc chỉ có anh mới hiểu rõ lí do tại sao mình lại ở bên tôi thôi, tôi chưa bao giờ nắm bắt được tâm tư của anh cả. Tôi cứ tưởng anh khác với Giang Mộ, nhưng hóa ra là do thủ đoạn của anh còn cao tay hơn cả anh ta.”
Anh mở file video trong laptop lên, giữa khung cảnh thiếu ánh sáng, trớ trêu thay lại có thấy rõ khuôn mặt của tôi và Dung Thân. Chúng tôi ngồi ăn cùng nhau, sau đó đứng dậy chào tạm biệt. Ông ta dang rộng hai tay, và tôi chủ động ngả vào. Ông ta ôm tôi rất chặt, không ngừng rủ rỉ rằng tôi là…… của ông ta.
***!
Cuối cùng tôi cũng hiệu được mức độ nghiêm trọng của sự việc, có người quay trộm tôi và Dung Thân lúc đi với nhau để gửi video cho Tịch Tông Hạc ư?
“Anh thừa biết tôi đã trả thù Giang Mộ thế nào khi anh ta đối xử như vậy với tôi rồi mà.” Tịch Tông Hạc đe dọa, mặt mày lạnh tanh.
Thôi, tôi hiểu rồi, lý do khiến anh sống vật vờ suốt hai ngày nay là vì cho rằng một mặt tôi ở bên anh, mặt khác lại cặp kè cùng Dung Thân. Thậm chí, có lẽ anh còn nghĩ rằng tôi đến với anh là vì con, còn Dung Thân mới là tình yêu đích thực của đời tôi.
“Thể nên anh cho rằng em đang bồ bịch với Dung Thân ư? Vậy giờ anh định làm gì, trả thù em như cách anh đã làm với Giang Mộ, khiến em không sống nổi với cái nghề này sao? Đừng quên rằng Dung Thân không hề kém cạnh so với anh.” Anh khiến tôi phải bật cười chế giễu, nếu là khi trước, có lẽ tôi chỉ còn cách tìm đến cái chết để chứng minh cho sự trong sạch của mình.
Vẻ mặt anh không thể hiện ra chút vui mừng hay tức giận nào, anh hỏi tôi: “Anh chia tay với ông ta được không.”
Tôi sững sờ, không hiểu chuyện gì: “Em chia tay với ông ta?”
Mặt anh vô cảm, như thể đã cam chịu số phận: “Vì quá ngu dốt nên tôi mới đâm đầu kiếm tìm một người thật lòng với mình trong khi cái nghề vốn chẳng hề tốt đẹp gì. Tôi có thể cho anh tất cả những gì mà ông ta có thể cho, tôi chỉ xin anh…… một lòng một dạ ở bên tôi thôi.”
Tôi sững người.
Anh không chấp nhận tha thứ cho sự phản bội của người thân, cũng không chấp nhận tha thứ cho sự bội phản của Giang Mộ, vậy mà bây giờ anh lại đồng ý từ bỏ cái giới hạn bản thân vẫn luôn giữ vững vì tôi.
Nhưng tôi chẳng thể vui nổi.
“Anh nói anh tìm kiếm một người thật lòng với mình, nhưng sao anh lại vờ như không thấy khi em đã trao trọn tấm chân tình của mình cho anh. Tịch Tông Hạc ạ, anh thậm chí còn không cho em bất cứ một cơ hội nào để giải thích, vì sao anh không tin tưởng em thế?” Càng nói tôi càng thấy thất vọng: “Ai thèm quan tâm đến lòng nhân từ của anh chứ? Đúng là tôi không thể yêu anh một cách thật lòng thật dạ đấy, *** mẹ anh trả thù tôi đi!” Nói rồi, tôi vung mạnh tay, ném thẳng chiếc móc ngọc bình an xuống bãi cỏ đen kịt bên ngoài cửa sổ.
Tôi chỉ tay ra phía ngoài cửa sổ rồi quát lên với Tịch Tông Hạc đang đứng chết lặng: “Tôi sẽ không tìm nó thêm bất cứ lần nào nữa!”
Đáng lẽ đây sẽ là một đêm ân ái ngọt ngào, nhưng cuối cùng chúng tôi lại chia tay trong bầu không khí nặng nề. Về đến phòng mình, tôi đóng sầm cửa lại rồi lập tức lên giường, trùm chăn qua đầu và thiếp đi, nhưng bóng hình của Tịch Tông Hạc cứ lởn vởn mãi trong óc tôi.
Tôi không biết mình đã ngủ được bao lâu, đột nhiên, tôi bị đánh thức bởi tiếng động lạ.
Vút qua một cách mạnh mẽ, nghe như là…… tiếng súng!
Trong căn phòng tối mịt, tôi mở choàng mắt ra, nghe thấy tiếng la hét của phụ nữ và tiếng chửi bới của đàn ông ở bên ngoài.
Linh cảm chẳng lành, tôi vội vã vùng dậy, mặc quần áo và xuống giường. Tôi kéo rèm cửa sổ, trông ra phía ngoài thì phát hiện mọi thứ đang rất hỗn loạn, các nhân viên trong đoàn phim hoảng loạn chạy qua trước cửa, tôi không rõ bọn họ định chạy đi đâu.
Tôi đẩy tung cửa sổ, chộp lấy một cậu thanh niên trông quen mặt và hỏi cậu ta về chuyện đã xảy ra.
“Tự dưng có một nhóm người xông vào, mỗi người cầm một cây súng, tôi không rõ tình hình cụ thể lắm, thấy mọi người chạy qua đây nên tôi cũng chạy theo……”
Tôi buông cậu ta ra, chạy ngược lại dòng người để tới phòng Tịch Tông Hạc, gõ cửa mãi mà chẳng thấy ai ra mở nên tôi đành đạp một cú để phá cửa vào trong, phát hiện trong phòng chẳng có một bóng người, đồ đạc trên bàn vẫn nằm y nguyên như lúc tôi rời đi, thậm chí cả chăn đệm trên giường cũng không di chuyển.
Quá nửa đêm rồi mà anh còn đi đâu?
Gió từ ngoài thổi vào, tôi bỗng rùng mình, thảng thốt nhìn ra màn đêm đen phía ngoài cửa sổ.
Lẽ nào anh đi tìm móc ngọc bình an ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.