Chương 70: Phiên ngoại 10: Chúc thọ · Hạ
Hồi Nam Tước
24/11/2022
Edit: OhHarry
***
Cụ Tịch nghiêm mặt, đưa mắt nhìn tôi.
Tuy đã cao tuổi nhưng ông cụ vẫn minh mẫn vô cùng, mắt sắc như diều hâu, đúng là ông nội của Tịch Tông Hạc có khác, nét mặt lúc rầu rĩ trông giống hệt nhau.
Dù sao ông cụ cũng thuộc lớp trưởng bối, quanh nằm ngồi trên vị trí cao, ngay cả khi đã quen tiếp xúc với những người xuất chúng có tầm ảnh hưởng lớn, tôi vẫn không chịu đựng được khí thế của ông cụ.
Ông cụ nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi hỏi: “Con là Cố Đường à?”
Tôi nở nụ cười khô khốc, gật đầu và đáp: “Dạ vâng.”
Tịch Tông Hạc bước đến bên tôi, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, ngoảnh mặt sang mỉm cười như để tiếp thêm cho tôi sức mạnh.
“Dạ, em ấy là Cố Đường.” Khi anh nói, pháo hoa trong mắt anh nở rộ thành từng chùm, chúng rực rỡ và thật quyến rũ, “Nửa kia của con.”
Dáng vẻ giống hệt như chàng hoàng tử dắt tay Lọ Lem đến gặp nhà vua, ngỏ ý rằng mình muốn kết hôn cùng nàng, đẹp trai khôn xiết. Tôi không kìm nổi mà bật cười, nhất thời, trong mắt tôi chỉ còn lại hình bóng của anh, chỉ nhìn thấy mỗi anh.
“Khụ khụ.”
Tiếng ho khan đột ngột vang lên đã phá tan bầu không khí ngọt ngào, tình tứ, có lẽ do không chấp nhận được việc chúng tôi thể hiện tình cảm một cách lộ liễu, không coi ai ra gì thế này.
Tịch Tông Hạc cau mày nhìn sang với vẻ bất mãn.
Một người anh họ gãi mũi, lúng túng nói: “Ừm… Hai đứa đưa Yêu Yêu đến chứ? Cho ông nội gặp bé đi, chắc ông mong được gặp con bé lắm, còn chuẩn bị hẳn một bao lì xì dày nữa cơ mà!”
Anh ta vừa nói dứt câu thì ông cụ ngoái đầu lại, trợn mắt: “Cái thằng lắm mồm này.”
Đối phương rụt cổ lại, ngậm chặt miệng, không dám ho hé thêm tiếng nào.
Cái tính “miệng cứng lòng mềm” này của ông cụ đúng là cùng một nòi với Tịch Tông Hạc.
Tôi xoay người lại, vẫy tay với cô bé đang được Phùng An bế, “Yêu Yêu, ra đây chào cụ nào.”
Phùng An tiến về trước vài bước rồi đặt Yêu Yêu xuống đất, để con bé tự đi về phía tôi.
Con bé bước tới chỗ tôi, nắm tay tôi thật chặt rồi thỏ thẻ chào cụ Tịch đang ngồi trên xe lăn: “Con chào ông.”
Con bé chào sai vai vế rồi…
Tôi xoa nhẹ bàn tay con, cúi xuống giải thích: “Đây là bố của ông nội, tức là cụ của con, con phải chào là ‘cụ’ nghe chưa? Hôm nay là sinh nhật của cụ, nào, con chúc thọ cụ đi.”
Yêu Yêu ngơ ngác gật đầu, buông tay tôi ra và đi về phía cụ Tịch.
Trông con bé hơi buồn cười khi nhìn từ đằng sau, chiếc váy tutu vặn xoắn lại theo từng bước đi, chân thì vừa ngắn vừa mũi mĩm.
Bé con đứng cạnh xe lăn, đặt tay lên tay vịn, chào cụ Tịch bằng giọng ngọt lịm: “Con chào cụ ạ!”
Các cụ già thích có cháu chắt để chăm, mà cách hai đời thì còn thân thiết hơn. Ông cụ có thể nín cười khi đối mặt với Tịch Tông Hạc, nhưng còn Tịch Yêu Yêu, căn bản cụ chẳng thể kìm nổi lòng. Bé con còn chưa nói xong mà ông cụ đã cười phớn phở, sắc mặt thay đổi nhanh đến nỗi ngay cả một diễn viên chuyên nghiệp như tôi cũng phải xấu hổ.
“Con chúc cụ phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn ạ.” Con bé nói giòn giã, chắp tay vái cụ Tịch.
Mặt cụ Tịch rúm ró lại vì cười: “Giỏi giỏi, gặp con cụ vui lắm, cụ lì xì cho con này, con gọi cụ tiếng nữa được không?”
Tịch Yêu Yêu cầm phong lì xì to hơn mặt con bé, vẻ ngạc nhiên mừng rỡ lóe lên, sau đó thốt lên bằng giọng ngọt xớt: “Cụ tuyệt quá! Con yêu cụ!”
Con bé giống ai vậy cơ chứ? Thấy tiền là tớn lên? Tôi buồn cười lắc đầu.
Đột nhiên, như có thần giao cách cảm với tôi, Tịch Tông Hạc ghé vào tai tôi thì thầm: “Tính của Yêu Yêu là bản sao từ em.”
Tôi mất cảnh giác, đầu gối nhói lên.
“Đâu phải…” Tôi phủ nhận một cách thiếu tự tin.
Tịch Tông Hạc khẽ cười rồi lại đưa mắt nhìn con gái và ông nội.
Cụ Tịch quý Yêu Yêu hết mực, bất chấp mọi lời khuyên can, ông cụ nhất quyết bế chắt vào lòng, lúc ngồi bên bàn tiệc cũng vừa ăn, vừa bế con bé. Tuy tôi đã nói Yêu Yêu có thể tự gắp đồ ăn bằng đũa nhưng cụ vẫn khăng khăng đút cho con bé ăn. Cụ còn bảo bàn rộng quá, đứa trẻ không với tay tới được, gắp thức ăn vào bát hay gắp rồi đút cho con bé thì đều phải gắp cả, sao không chọn cái sau cơ chứ.
Có lý tới mức tôi không thể phản bác.
Bé con mãn nguyện vô cùng, thích thú ngồi trong lòng cụ, phùng mang trợn má ăn hết món này đến món khác. Yêu Yêu không kén ăn, ai hỏi con ăn không con cũng gật đầu.
Tôi và Yêu Yêu ngồi cách nhau một cái bàn ăn, tôi nhìn con bé, con bé cũng nhìn tôi, sau đó ráo hoảnh ngoảnh mặt nhìn sang chỗ khác đi.
“Con nhóc này…”
Thế mà bảo giống tính tôi à? Tôi có mặt dày mặt dạn như thế đâu.
“Cụ ơi cái này cay, con muốn uống nước cam.” Tịch Yêu Yêu ngồi như bà cụ non, nhanh chóng nắm bắt được cách sai bảo người khác.
Cụ Tịch ra hiệu, vươn tay lấy ly nước trái cây cho con bé: “Cay à, thế không ăn món này nữa nhé?”
“Dạ vâng, con muốn ăn cá.”
“Nhưng cá có xương đấy, con phải ăn thật cẩn thận.”
“Con sẽ cẩn thận mà, con ăn một xíu thôi.”
Không đành lòng từ chối, cụ Tịch đành bảo với người con trai cả đang ngồi bên phải: “Anh gắp một miếng cá cho Yêu Yêu đi, mắt tôi kém, không gỡ được xương, anh lọc cho kỹ vào đấy.”
“À, dạ…”
“Con muốn ~ ~ Miếng to cơ!” Con bé bi bô bổ sung.
Chắc chắn không giống tôi…
Đĩa tôm được đẩy sang chỗ tôi, tôi thuận tay gắp một con, bóc vỏ rồi đặt vào bát của Tịch Tông Hạc ở bên cạnh.
Anh ấy thích ăn tôm nhưng lại không thích bóc vỏ vì ngại rắc rối. Tôi mà không bóc cho anh ấy thì anh ấy sẽ chẳng động vào một con nào. Bởi vậy mà tôi đã tự tạo thành thói quen chủ động bóc vài con tôm cho anh mỗi khi nhìn thấy chúng.
“Anh ăn nữa nhé?” Thấy anh ăn rất nhanh nên tôi đoán món tôm hôm nay khá hợp khẩu vị của anh ấy.
“Ừ.” Quả nhiên anh ấy muốn ăn thêm thật.
Tôi đang tính gắp thêm con tôm nữa thì một người chị dâu họ của Tịch Tông Hạc chợt bật cười, rồi nói bằng âm lượng ai cũng có thể nghe thấy: “Đúng là hai cha con ruột có khác, ngoại hình giống, tính cách giống, vận số cũng tốt nữa, ăn cơm thì đứa nhỏ có người lựa xương hộ, đứa lớn thì có người bóc tôm cho…” Cô quay sang nhìn chồng, trách móc: “Nhìn người ta mà học tập đi!”
Hai chục người ngồi quanh bàn ăn, thoạt nhìn không có ai chú ý vào tôi và Tịch Tông Hạc, nhưng sau khi cô ấy nói điều này, hơn hai chục cặp mắt đổ dồn về phía chúng tôi khiến tôi cảm thấy hơi xấu hổ.
Trong khi đó, Tịch Tông Hạc lại rất thoải mái, thậm chí anh ấy còn không quên đâm chọc anh họ mình: “Cố Đường nhà em lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, còn lâu anh cả mới học theo được, chị à, hay chị lấy chồng khác đi, thế nhanh hơn đấy.”
Nghe xong, mọi người cười ầm lên.
Anh họ sầm mặt, bặm trợn nhìn anh: “Ăn tôm của mình đi!”
“Bầu không khí gia đình” là thứ không thể nhìn thấy hay chạm vào, nhưng chắc chắn chúng ta vẫn có thể cảm nhận được.
Tôi lớn lên trong hoàn cảnh có một người cha chẳng ra cha, mẹ chẳng ra mẹ, từ nhỏ chỉ biết quanh quẩn bên em gái rồi tự dò dẫm lớn lên, thế nên tôi mới trở thành “Cố Đường”. Cố Đường, giống như loài cỏ dại có sức sống ngoan cường, luôn phấn đấu để leo lên.
Tịch Tông Hạc trưởng thành trong tình yêu thương của gia đình, anh lớn lên mà chẳng gặp phải bất cứ trở ngại nào, vì vậy anh mới trở thành “Tịch Tông Hạc”. Niềm kiêu hãnh, sự tự tin, bình tĩnh, thanh lịch của Tịch Tông Hạc đều bắt nguồn từ gia đình anh ấy.
Nếu không có vụ tai nạn giao thông kia, không có sự phản bội của Giang Mộ và thái độ ruồng rẫy của người thân, có lẽ anh vẫn tiếp tục sống trong kiêu hãnh và tỏa sáng, không có bất kỳ quan hệ nào với tôi.
Chúng tôi từng là hai đường thẳng hoàn toàn song song.
Bầu không khí trên bàn tiệc trở nên ấm cúng hơn, vấn đề mà Tịch Tông Hạc lo lắng cũng không xảy ra, có lẽ đây chính là sự kỳ diệu của huyết thống.
Nhìn dáng vẻ tươi cười của Tịch Tông Hạc, tôi lặng lẽ chìa tay, nắm lấy bàn tay anh ở dưới gầm bàn.
Anh nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, ánh mắt dò hỏi xem tôi có chuyện gì.
Tôi cười với anh, trả lời bằng khẩu hình: “Em yêu anh.”
Tịch Tông Hạc sững sờ, sau khi lấy lại phản ứng, anh mới siết lấy bàn tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau thật chặt.
“Yêu đến mức nào?” Anh ghé vào tai tôi, thủ thỉ.
Tôi đến phục anh ấy, giờ này rồi còn muốn xác nhận vấn đề này với tôi.
“Yêu đến mức anh không thể tưởng tượng nổi.” Tôi cười khẽ.
Anh hài lòng, lúc này mới thì thầm đáp lễ tôi.
“Anh cũng yêu em.”
Lúc nào anh cũng vậy, chỉ khi chắc chắn được một trăm phần trăm tấm lòng thành, anh mới bằng lòng cởi bỏ dáng vẻ tôn quý đó để tôi thấy được tấm chân tình mà anh hằng giấu kín, kín đến nỗi gió cũng chẳng lọt được. Yếu đuối, khao khát tình yêu, cố chấp, những nét tính cách này được hình thành sau những lần bị làm tổn thương kia, và đã có lúc chúng suýt đánh gục, phá hủy con người anh. Sự ngây thơ, quyến rũ bẩm sinh dễ dàng bị những cảm xúc tiêu cực ấy chi phối, chúng thường chiếm lấy vị thế chủ đạo, khiến người ta cảm thấy hết sức đau đầu trong những năm đầu.
Thế nhưng, chính vì đã hiểu rõ lý do khiến chúng hình thành, nên tôi sẵn sàng dung túng và hiểu cho anh.
Tôi yêu anh, yêu sự trong sáng như bầu trời quang đãng, và cũng yêu sự phức tạp tựa đám mây giông của anh.
“Yêu đến mức nào?” Bắc chước theo anh, tôi đặt ra câu hỏi tương tự.
Khác với cách trả lời khuôn sáo của tôi, anh kiên định nhìn thẳng vào mắt tôi, đột nhiên thu lại nét mặt, rồi trả lời một cách nghiêm túc: “Yêu đến mức em chẳng tài nào tưởng tượng nổi.”
Ngọt ngào đến mức nổi da gà.
Nếu không phải đang ngồi trước mặt mọi người, tôi đã xà vào ôm hôn anh.
Xuyên suốt bữa tiệc sau đó, tôi chẳng thể kìm nén được nụ cười trên môi. Trên đường về, Yêu Yêu thậm chí còn nằm nhoài trong lòng tôi, vừa kéo khóe miệng tôi, vừa hỏi vì sao hôm nay tôi lại cười nhiều đến thế.
Vì hạnh phúc đấy.
Hạnh phúc lắm, niềm hạnh phúc chứa chan không thể kiềm chế trong lòng mà chỉ có thể chia sẻ qua tiếng cười.
***
Cụ Tịch nghiêm mặt, đưa mắt nhìn tôi.
Tuy đã cao tuổi nhưng ông cụ vẫn minh mẫn vô cùng, mắt sắc như diều hâu, đúng là ông nội của Tịch Tông Hạc có khác, nét mặt lúc rầu rĩ trông giống hệt nhau.
Dù sao ông cụ cũng thuộc lớp trưởng bối, quanh nằm ngồi trên vị trí cao, ngay cả khi đã quen tiếp xúc với những người xuất chúng có tầm ảnh hưởng lớn, tôi vẫn không chịu đựng được khí thế của ông cụ.
Ông cụ nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi hỏi: “Con là Cố Đường à?”
Tôi nở nụ cười khô khốc, gật đầu và đáp: “Dạ vâng.”
Tịch Tông Hạc bước đến bên tôi, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, ngoảnh mặt sang mỉm cười như để tiếp thêm cho tôi sức mạnh.
“Dạ, em ấy là Cố Đường.” Khi anh nói, pháo hoa trong mắt anh nở rộ thành từng chùm, chúng rực rỡ và thật quyến rũ, “Nửa kia của con.”
Dáng vẻ giống hệt như chàng hoàng tử dắt tay Lọ Lem đến gặp nhà vua, ngỏ ý rằng mình muốn kết hôn cùng nàng, đẹp trai khôn xiết. Tôi không kìm nổi mà bật cười, nhất thời, trong mắt tôi chỉ còn lại hình bóng của anh, chỉ nhìn thấy mỗi anh.
“Khụ khụ.”
Tiếng ho khan đột ngột vang lên đã phá tan bầu không khí ngọt ngào, tình tứ, có lẽ do không chấp nhận được việc chúng tôi thể hiện tình cảm một cách lộ liễu, không coi ai ra gì thế này.
Tịch Tông Hạc cau mày nhìn sang với vẻ bất mãn.
Một người anh họ gãi mũi, lúng túng nói: “Ừm… Hai đứa đưa Yêu Yêu đến chứ? Cho ông nội gặp bé đi, chắc ông mong được gặp con bé lắm, còn chuẩn bị hẳn một bao lì xì dày nữa cơ mà!”
Anh ta vừa nói dứt câu thì ông cụ ngoái đầu lại, trợn mắt: “Cái thằng lắm mồm này.”
Đối phương rụt cổ lại, ngậm chặt miệng, không dám ho hé thêm tiếng nào.
Cái tính “miệng cứng lòng mềm” này của ông cụ đúng là cùng một nòi với Tịch Tông Hạc.
Tôi xoay người lại, vẫy tay với cô bé đang được Phùng An bế, “Yêu Yêu, ra đây chào cụ nào.”
Phùng An tiến về trước vài bước rồi đặt Yêu Yêu xuống đất, để con bé tự đi về phía tôi.
Con bé bước tới chỗ tôi, nắm tay tôi thật chặt rồi thỏ thẻ chào cụ Tịch đang ngồi trên xe lăn: “Con chào ông.”
Con bé chào sai vai vế rồi…
Tôi xoa nhẹ bàn tay con, cúi xuống giải thích: “Đây là bố của ông nội, tức là cụ của con, con phải chào là ‘cụ’ nghe chưa? Hôm nay là sinh nhật của cụ, nào, con chúc thọ cụ đi.”
Yêu Yêu ngơ ngác gật đầu, buông tay tôi ra và đi về phía cụ Tịch.
Trông con bé hơi buồn cười khi nhìn từ đằng sau, chiếc váy tutu vặn xoắn lại theo từng bước đi, chân thì vừa ngắn vừa mũi mĩm.
Bé con đứng cạnh xe lăn, đặt tay lên tay vịn, chào cụ Tịch bằng giọng ngọt lịm: “Con chào cụ ạ!”
Các cụ già thích có cháu chắt để chăm, mà cách hai đời thì còn thân thiết hơn. Ông cụ có thể nín cười khi đối mặt với Tịch Tông Hạc, nhưng còn Tịch Yêu Yêu, căn bản cụ chẳng thể kìm nổi lòng. Bé con còn chưa nói xong mà ông cụ đã cười phớn phở, sắc mặt thay đổi nhanh đến nỗi ngay cả một diễn viên chuyên nghiệp như tôi cũng phải xấu hổ.
“Con chúc cụ phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn ạ.” Con bé nói giòn giã, chắp tay vái cụ Tịch.
Mặt cụ Tịch rúm ró lại vì cười: “Giỏi giỏi, gặp con cụ vui lắm, cụ lì xì cho con này, con gọi cụ tiếng nữa được không?”
Tịch Yêu Yêu cầm phong lì xì to hơn mặt con bé, vẻ ngạc nhiên mừng rỡ lóe lên, sau đó thốt lên bằng giọng ngọt xớt: “Cụ tuyệt quá! Con yêu cụ!”
Con bé giống ai vậy cơ chứ? Thấy tiền là tớn lên? Tôi buồn cười lắc đầu.
Đột nhiên, như có thần giao cách cảm với tôi, Tịch Tông Hạc ghé vào tai tôi thì thầm: “Tính của Yêu Yêu là bản sao từ em.”
Tôi mất cảnh giác, đầu gối nhói lên.
“Đâu phải…” Tôi phủ nhận một cách thiếu tự tin.
Tịch Tông Hạc khẽ cười rồi lại đưa mắt nhìn con gái và ông nội.
Cụ Tịch quý Yêu Yêu hết mực, bất chấp mọi lời khuyên can, ông cụ nhất quyết bế chắt vào lòng, lúc ngồi bên bàn tiệc cũng vừa ăn, vừa bế con bé. Tuy tôi đã nói Yêu Yêu có thể tự gắp đồ ăn bằng đũa nhưng cụ vẫn khăng khăng đút cho con bé ăn. Cụ còn bảo bàn rộng quá, đứa trẻ không với tay tới được, gắp thức ăn vào bát hay gắp rồi đút cho con bé thì đều phải gắp cả, sao không chọn cái sau cơ chứ.
Có lý tới mức tôi không thể phản bác.
Bé con mãn nguyện vô cùng, thích thú ngồi trong lòng cụ, phùng mang trợn má ăn hết món này đến món khác. Yêu Yêu không kén ăn, ai hỏi con ăn không con cũng gật đầu.
Tôi và Yêu Yêu ngồi cách nhau một cái bàn ăn, tôi nhìn con bé, con bé cũng nhìn tôi, sau đó ráo hoảnh ngoảnh mặt nhìn sang chỗ khác đi.
“Con nhóc này…”
Thế mà bảo giống tính tôi à? Tôi có mặt dày mặt dạn như thế đâu.
“Cụ ơi cái này cay, con muốn uống nước cam.” Tịch Yêu Yêu ngồi như bà cụ non, nhanh chóng nắm bắt được cách sai bảo người khác.
Cụ Tịch ra hiệu, vươn tay lấy ly nước trái cây cho con bé: “Cay à, thế không ăn món này nữa nhé?”
“Dạ vâng, con muốn ăn cá.”
“Nhưng cá có xương đấy, con phải ăn thật cẩn thận.”
“Con sẽ cẩn thận mà, con ăn một xíu thôi.”
Không đành lòng từ chối, cụ Tịch đành bảo với người con trai cả đang ngồi bên phải: “Anh gắp một miếng cá cho Yêu Yêu đi, mắt tôi kém, không gỡ được xương, anh lọc cho kỹ vào đấy.”
“À, dạ…”
“Con muốn ~ ~ Miếng to cơ!” Con bé bi bô bổ sung.
Chắc chắn không giống tôi…
Đĩa tôm được đẩy sang chỗ tôi, tôi thuận tay gắp một con, bóc vỏ rồi đặt vào bát của Tịch Tông Hạc ở bên cạnh.
Anh ấy thích ăn tôm nhưng lại không thích bóc vỏ vì ngại rắc rối. Tôi mà không bóc cho anh ấy thì anh ấy sẽ chẳng động vào một con nào. Bởi vậy mà tôi đã tự tạo thành thói quen chủ động bóc vài con tôm cho anh mỗi khi nhìn thấy chúng.
“Anh ăn nữa nhé?” Thấy anh ăn rất nhanh nên tôi đoán món tôm hôm nay khá hợp khẩu vị của anh ấy.
“Ừ.” Quả nhiên anh ấy muốn ăn thêm thật.
Tôi đang tính gắp thêm con tôm nữa thì một người chị dâu họ của Tịch Tông Hạc chợt bật cười, rồi nói bằng âm lượng ai cũng có thể nghe thấy: “Đúng là hai cha con ruột có khác, ngoại hình giống, tính cách giống, vận số cũng tốt nữa, ăn cơm thì đứa nhỏ có người lựa xương hộ, đứa lớn thì có người bóc tôm cho…” Cô quay sang nhìn chồng, trách móc: “Nhìn người ta mà học tập đi!”
Hai chục người ngồi quanh bàn ăn, thoạt nhìn không có ai chú ý vào tôi và Tịch Tông Hạc, nhưng sau khi cô ấy nói điều này, hơn hai chục cặp mắt đổ dồn về phía chúng tôi khiến tôi cảm thấy hơi xấu hổ.
Trong khi đó, Tịch Tông Hạc lại rất thoải mái, thậm chí anh ấy còn không quên đâm chọc anh họ mình: “Cố Đường nhà em lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, còn lâu anh cả mới học theo được, chị à, hay chị lấy chồng khác đi, thế nhanh hơn đấy.”
Nghe xong, mọi người cười ầm lên.
Anh họ sầm mặt, bặm trợn nhìn anh: “Ăn tôm của mình đi!”
“Bầu không khí gia đình” là thứ không thể nhìn thấy hay chạm vào, nhưng chắc chắn chúng ta vẫn có thể cảm nhận được.
Tôi lớn lên trong hoàn cảnh có một người cha chẳng ra cha, mẹ chẳng ra mẹ, từ nhỏ chỉ biết quanh quẩn bên em gái rồi tự dò dẫm lớn lên, thế nên tôi mới trở thành “Cố Đường”. Cố Đường, giống như loài cỏ dại có sức sống ngoan cường, luôn phấn đấu để leo lên.
Tịch Tông Hạc trưởng thành trong tình yêu thương của gia đình, anh lớn lên mà chẳng gặp phải bất cứ trở ngại nào, vì vậy anh mới trở thành “Tịch Tông Hạc”. Niềm kiêu hãnh, sự tự tin, bình tĩnh, thanh lịch của Tịch Tông Hạc đều bắt nguồn từ gia đình anh ấy.
Nếu không có vụ tai nạn giao thông kia, không có sự phản bội của Giang Mộ và thái độ ruồng rẫy của người thân, có lẽ anh vẫn tiếp tục sống trong kiêu hãnh và tỏa sáng, không có bất kỳ quan hệ nào với tôi.
Chúng tôi từng là hai đường thẳng hoàn toàn song song.
Bầu không khí trên bàn tiệc trở nên ấm cúng hơn, vấn đề mà Tịch Tông Hạc lo lắng cũng không xảy ra, có lẽ đây chính là sự kỳ diệu của huyết thống.
Nhìn dáng vẻ tươi cười của Tịch Tông Hạc, tôi lặng lẽ chìa tay, nắm lấy bàn tay anh ở dưới gầm bàn.
Anh nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, ánh mắt dò hỏi xem tôi có chuyện gì.
Tôi cười với anh, trả lời bằng khẩu hình: “Em yêu anh.”
Tịch Tông Hạc sững sờ, sau khi lấy lại phản ứng, anh mới siết lấy bàn tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau thật chặt.
“Yêu đến mức nào?” Anh ghé vào tai tôi, thủ thỉ.
Tôi đến phục anh ấy, giờ này rồi còn muốn xác nhận vấn đề này với tôi.
“Yêu đến mức anh không thể tưởng tượng nổi.” Tôi cười khẽ.
Anh hài lòng, lúc này mới thì thầm đáp lễ tôi.
“Anh cũng yêu em.”
Lúc nào anh cũng vậy, chỉ khi chắc chắn được một trăm phần trăm tấm lòng thành, anh mới bằng lòng cởi bỏ dáng vẻ tôn quý đó để tôi thấy được tấm chân tình mà anh hằng giấu kín, kín đến nỗi gió cũng chẳng lọt được. Yếu đuối, khao khát tình yêu, cố chấp, những nét tính cách này được hình thành sau những lần bị làm tổn thương kia, và đã có lúc chúng suýt đánh gục, phá hủy con người anh. Sự ngây thơ, quyến rũ bẩm sinh dễ dàng bị những cảm xúc tiêu cực ấy chi phối, chúng thường chiếm lấy vị thế chủ đạo, khiến người ta cảm thấy hết sức đau đầu trong những năm đầu.
Thế nhưng, chính vì đã hiểu rõ lý do khiến chúng hình thành, nên tôi sẵn sàng dung túng và hiểu cho anh.
Tôi yêu anh, yêu sự trong sáng như bầu trời quang đãng, và cũng yêu sự phức tạp tựa đám mây giông của anh.
“Yêu đến mức nào?” Bắc chước theo anh, tôi đặt ra câu hỏi tương tự.
Khác với cách trả lời khuôn sáo của tôi, anh kiên định nhìn thẳng vào mắt tôi, đột nhiên thu lại nét mặt, rồi trả lời một cách nghiêm túc: “Yêu đến mức em chẳng tài nào tưởng tượng nổi.”
Ngọt ngào đến mức nổi da gà.
Nếu không phải đang ngồi trước mặt mọi người, tôi đã xà vào ôm hôn anh.
Xuyên suốt bữa tiệc sau đó, tôi chẳng thể kìm nén được nụ cười trên môi. Trên đường về, Yêu Yêu thậm chí còn nằm nhoài trong lòng tôi, vừa kéo khóe miệng tôi, vừa hỏi vì sao hôm nay tôi lại cười nhiều đến thế.
Vì hạnh phúc đấy.
Hạnh phúc lắm, niềm hạnh phúc chứa chan không thể kiềm chế trong lòng mà chỉ có thể chia sẻ qua tiếng cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.