Chương 42: ĐINH TAM TAM LẠI THUA BỞI CHU CÔNG [1]
Hà Cam Lam
05/10/2019
Edit: Dương
***
[1] Chu Công: ở đây là chỉ giấc ngủ.
Có câu hát "Người yêu chung quy chia tay lại hợp lại", người yêu giãi bày thông suốt giống như xu thế chung của thế giới, chia tay lâu nhất định sẽ hợp lại hợp lại lâu rồi nhất định sẽ chia tay, đó đều là có quy luật và tần suất nhất định. Chỉ là có người chia tay rồi thì sẽ không quay lại, có vài người từ đầu đến cuối vẫn ở tại chỗ lôi lôi kéo kéo.
Đới Hiến cũng không biết anh và Đinh Tam Tam xem như là hợp lại hay là chia tay, mặc dù cô vẫn như cũ không phản ứng với anh, nhưng tối hôm qua lúc nằm ở trên cùng một chiếc giường ngoại trừ giữa chừng anh bị đá xuống đất ba lần, vẫn xem như là ổn định vượt qua một đêm.
Thế nhưng hôm sau anh đi ra ngoài mua đồ ăn sáng quay về người đã không thấy đâu nữa, gọi một cuộc điện thoại, tắt máy. Kiểm tra thông tin của công ty hàng không, cô quả thực nằm trong danh sách hành khách bay đến Hồng Kông.
Đinh Tam Tam âm thầm ra đi, xem như là cho anh một cái cảnh cáo. Lần này không phải anh tùy tiện dỗ dành thì có thể được cô tha thứ, cô còn chưa hết giận đâu.
Tiểu Chung nói: "Đinh Tam Tam, cậu một vừa hai phải thôi, Đới Hiến cũng không dễ dàng."
Đinh Tam Tam khẽ cười một tiếng, nói: "Nếu như lúc trước có người theo đuổi cậu, cầu hôn cậu, mà Tống Diệp đứng ở một bên chỉ nhìn mà không có bất kỳ hành động nào, cậu có bực mình không?"
Tiểu Chung nuốt một ngụm nước bọt, bây giờ nói không ra lời trái lương tâm.
"Đừng khuyên nhủ tớ nữa, chuyện của tớ tớ có chừng mực, cậu giúp tớ để ý ba tớ ở bên đó là được."
Tiểu Chung: "Ủa, tớ là bảo mẫu nhà cậu à?"
Đinh Tam Tam bình tĩnh lật bản bệnh án, nói: "Tớ có thể giúp cậu mua đồ ở Hồng Kông."
"Một lời đã định!"
Y tá chạy vào, hô to: "Bác sĩ Đinh, bệnh nhân giường mười chín xuất hiện triệu chứng sốt, cô đi qua nhìn một chút!"
Đinh Tam Tam lập tức cúp điện thoại, đeo ống nghe lên rồi vội vàng chạy qua.
Tiểu Chung bĩu môi, quay đầu lại nhìn thấy Tiểu Bảo đang lấy cơm làm đồ chơi dính đầy trên mặt, Tiểu Bảo cười tít mắt cầm cái thìa gõ điên cuồng, "Mẹ..."
Tiểu Chung một giây vô lực: "Để mẹ gọi ba cho con được không..."
Thời tiết từ nóng chuyển sang lạnh, tính ra Đinh Tam Tam ở Hồng Kông cũng hơn nửa năm rồi, trong thời gian này cô vẫn luôn không có thời gian đi dạo phố, lần này bởi vì phải báo đáp "ân tình" của tiểu thư Chung Tiểu Kỳ cho nên đặc biệt dành ra một ngày thứ bảy mua đồ giúp cô ấy.
Một tờ A4, hai trang, chi chít đều là chữ, quét mắt một cái là toàn bộ nhân dân tệ bay đi. Từ quần áo túi xách đến sữa bột tã lót, không thiếu thứ gì, gần như có thể mở một siêu thị cỡ nhỏ rồi.
Hôm nay Đinh Tam Tam mặc áo sơ mi trắng quần đen, bên ngoài khoác một cái áo khoác ngắn màu xanh navy, dưới chân đi một đôi bốt da cổ ngắn màu nâu, nhìn vừa thời thượng lại già dặn. Các nhân viên của cửa hàng xa xỉ đã sớm luyện được một đôi mắt sắc bén, ai có tiền ai không có tiền lập tức có thể đoán được, mẫu người như Đinh Tam Tam là thịt béo, các cô ấy tự nhiên sẽ không bỏ qua.
"Chị thử cái váy này xem, rất tôn da của chị, chỉ còn duy nhất một cái cỡ này, vừa vặn thích hợp với chị." Nhân viên bán hàng mỉm cười nâng một cái váy qua đây, bày ra ở trước mặt của Đinh Tam Tam, nói, "Màu nude là màu sắc rất dịu dàng, bất kể chị phối với loại quần áo nào đều có thể có hiệu quả đặc biệt, rất đẹp mắt."
Đinh Tam Tam vốn chỉ định mua cho Tiểu Chung, nhưng cô quan sát cái váy trong tay nhân viên bán hàng, thật sự là rất phù hợp với khiếu thẩm mỹ và phong cách bình thường của cô, nghe khiến người ta động tâm.
"Được, tôi thử một chút." Đinh Tam Tam nhận lấy cái váy, đi đến phòng thử đồ.
Nhân viên bán hàng này giơ chữ V với một nhân viên bán hàng khác, ý là tám chín mươi phần trăm sẽ đạt được hóa đơn này.
Váy dài màu nude, không tay bó eo, hai bên còn có đường thêu khiêm tốn, thoạt nhìn quả thực không tệ.
Đinh Tam Tam đi ra khỏi phòng thử đồ, cúi đầu kéo kéo khóa kéo ở phía sau, "Hình như mắc ở..."
Nhân viên bán hàng nhanh chóng tiến lên, định giúp cô, không ngờ đột nhiên có một người đàn ông đi tới xen vào, anh ta mặc một cái áo da ngắn màu đen, cao lớn khôi ngô, đứng ở sau lưng Đinh Tam Tam giúp cô gỡ tóc mắc ở khóa kéo, thuận lợi kéo khóa lên.
"Cảm ơn..." Đinh Tam Tam ngẩng đầu nhìn về phía tấm gương, ngay sau đó con ngươi đột nhiên co rút, giống như là nhìn thấy quỷ.
Đới Hiến vịn bả vai của cô, nhìn về phía tấm gương, "Quả thật không tệ, rất đẹp."
Đinh Tam Tam: "..."
Người mà hai tháng nay hoàn toàn không có tin tức, bây giờ đứng ở trước mặt cô, đầu cô có chút ngưng trệ.
Đới Hiến lấy thẻ ra đưa cho nhân viên bán hàng, nói: "Cô ấy lấy cái này."
"Vâng, anh chờ một chút." Nhân viên bán hàng lần này là cười thành tâm thành ý, không đợi Đinh Tam Tam lên tiếng, nhanh chóng cầm thẻ đi.
"Sao anh lại ở đây?" Đinh Tam Tam mở miệng hỏi.
"Có nhiệm vụ."
Cô khẽ nhấp môi, nói: "Tự em sẽ mua, không cần anh bỏ tiền."
Đới Hiến cười một tiếng, nói: "Hơn sáu mươi ngày không gặp, mở miệng là nói từ chối anh sao?"
Đinh Tam Tam khẽ gật đầu, sửa sang lại váy, không đáp lại lời của anh.
Nhân viên bán hàng tính tiền quay lại, Đinh Tam Tam cởi váy xuống, nhân viên bán hàng gấp gọn gàng cho vào trong túi mua hàng. Nhân viên bán hàng mỉm cười đưa thẻ cho Đinh Tam Tam, cô ngoảnh lại cầm lấy túi xách của mình, không nhận lấy.
"Để tôi." Đới Hiến duỗi tay.
Nhân viên bán hàng đỏ mặt, trong lòng thất vọng, loại thời điểm này quả thực không nên đưa cho phụ nữ, chẳng trách người ta không nhận.
Hoàn toàn hiểu sai ý của Đinh Tam Tam rồi... Đinh Tam Tam đi về phía trước, tiếp tục mua theo danh sách của Tiểu Chung. Đới Hiến theo ở phía sau, giống như cùng đi dạo, yên lặng không nói tiếng nào.
Đại khái đi dạo khoảng hai tiếng, cuối cùng đã mua xong một mặt của tờ danh sách rồi, chân của Đinh Tam Tam giống như là muốn tàn phế. Đem đồ đã mua đóng gói gửi về nhà, viết địa chỉ và số điện thoại của người nhận hàng, cô chuẩn bị đi ăn bữa tối.
"Anh vẫn định đi theo em sao?" Đinh Tam Tam quay đầu nhìn người đàn ông vẫn luôn thu hẹp cảm giác tồn tại.
Đới Hiến tiến lên một bước, nói: "Anh mời em ăn tối, được chứ."
"Không cần, tự em sẽ đi ăn."
"Anh có một thỉnh cầu, hy vọng em tạm thời chứa chấp anh."
Đinh Tam Tam híp mắt, lại muốn chơi trò gì đây?
"Em biết quân nhân tại ngũ là không thể tùy ý đến nơi này chứ?"
Đinh Tam Tam gật đầu, ôm ngực.
"Anh không thể tiết lộ thông tin cá nhân của mình ở bất cứ đâu, không thể ở khách sạn, không thể quẹt thẻ tín dụng, cũng không thể đưa tới bất kỳ sự chú ý nào của cơ quan chức năng."
"Vừa nãy chẳng lẽ không phải quẹt thẻ của anh?" Đinh Tam Tam chất vấn.
"Thẻ của Tống Diệp." Đới Hiến móc thẻ ra cho Đinh Tam Tam nhìn.
Đinh Tam Tam chẳng buồn nhìn, cô nói: "Thế thì sao, anh là muốn ở cùng một chỗ với em?"
"Xem như là phối hợp với công việc của anh, được không?" Anh chân thành hỏi.
Đinh Tam Tam hơi do dự, Đới Hiến nhìn cô mà mặt không đổi sắc tim không đập mạnh, giống như thật sự có chuyện xảy ra.
"Được, anh có thể ở chỗ của em, nhưng em có một điều kiện."
"Có thể, em cứ việc nói."
"Không được can thiệp vào cuộc sống của em."
"Nấu cơm giặt quần áo cho em có tính là can thiệp không?"
Đinh Tam Tam trừng mắt, hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Đới Hiến cười tủm tỉm đuổi theo, "À, hóa ra là không tính..."
Đinh Tam Tam đi nhanh vài bước, cả người đều sắp bị hơi nóng làm bốc hơi rồi. Cô mới không muốn ăn đồ ăn anh làm, một chút cũng không muốn...
Hai người ăn tối ở bên ngoài, mặc dù toàn bộ hành trình cô đều yên lặng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô, vô cùng khiến người nào đó muốn ăn.
Về nhà, đồ mua lúc chiều cũng đưa đến rồi, sau khi ký nhận Đinh Tam Tam đem bọn nó vào phòng ngủ phụ, cũng chụp một tấm hình toàn cảnh gửi cho Tiểu Chung, khiến người nhận được tấm hình nhiệt huyết sục sôi, ôm điện thoại gào rú lên.
Tiểu Bảo bò trên mặt đất: "Mẹ..."
Tống Diệp ôm Tiểu Bảo lên, nói: "Mẹ con điên rồi, hai ba con mình chơi đi."
Bên này, Đinh Tam Tam chỉ ghế sofa nói: "Buổi tối anh ngủ ở đây, không vấn đề gì chứ."
"Không có." Nói có vấn đề thì chắc chắn sẽ bị đuổi ra ngoài, tạm thời không thích hợp.
"Ừ." Đinh Tam Tam nhìn anh một cái, xoay người vào phòng ôm chăn ra đây cho anh.
Thời tiết tháng mười một đã có chút lạnh, may mà ghế sofa lần trước Đinh Tam Tam mua về là loại lông xù, nếu không thật sự có thể khiến người ngủ bị cảm cúm.
"Cốc cốc cốc", tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên.
Đới Hiến đứng dậy mở cửa, đứng ở bên ngoài là một người đàn ông đẹp trai tóc xoăn, anh ta giơ món nướng cười nhẹ nhàng, nhìn thấy Đới Hiến mở cửa có chút kỳ quái.
"Anh là... chồng của Tam Tam?" La Sâm suy đoán nói.
Đới Hiến làm trái lương tâm gật đầu, "Phải, anh là người bạn hàng xóm tốt bụng của cô ấy?"
Câu này rất có hàm ý, tiết lộ hai thông tin. Thứ nhất, Tam Tam đã quang minh chính đại đem chuyện của anh ta và cô nói cho anh biết rồi, giữa anh và cô không có gì giấu nhau; thứ hai, lập tức định vị anh ta vào vị trí "bạn tốt", nếu như anh ta thực sự làm bạn bè với cô, đó chính là cân nhắc anh ta công nhận anh ta, nếu như anh ta có những tâm tư khác, anh đã chú ý tới anh ta rồi, anh ta còn có khả năng xoay người sao?
Cao thủ so chiêu, trong lúc vân đạm phong khinh cũng đã giết một vòng rồi.
"Ngưỡng mộ đã lâu, sớm đã bảo Tam Tam giới thiệu anh rồi nhưng cô ấy chết sống không chịu nói, tôi còn tưởng rằng là cô ấy gạt tôi, hóa ra thật sự có người thật!" La Sâm cười nói, sau đó một chân bước vào bên trong.
Đinh Tam Tam đang trải ghế sofa nghiêng đầu thấy là anh ta, cười nói: "Lại gọi bữa ăn khuya à?"
"Đúng vậy, chuẩn bị chia sẻ với cô đây." La Sâm đặt món nướng ở trên bàn, nói, "Nếu chồng cô ở đây, vậy thì tôi về lấy vài chai bia sang đây uống."
"Muộn như vậy rồi, anh không sợ không tiêu hóa?" Đinh Tam Tam hỏi.
"Mới chín giờ, tính là muộn sao? Tôi biết cô ngủ sớm, cô cứ ngủ đi, tôi uống với chồng cô." La Sâm nói.
Đới Hiến nhìn thoáng qua Đinh Tam Tam, nói: "Em ngủ trước đi, anh uống với anh ấy hai ly." Đinh Tam Tam: "Anh quen với người ta nhỉ."
Đới Hiến đưa tay vỗ vỗ bả vai của La Sâm, nói: "Người ta chiếu cố em lâu như vậy, dù sao anh cũng phải cảm ơn anh ấy chứ."
Đinh Tam Tam: "..." Càng nói càng thật.
Cô quay đầu đi về phía phòng ngủ, La Sâm lập tức về nhà lấy bia.
Tình hữu nghị của đàn ông một phần rất lớn là thiết lập ở trên bàn nhậu, hàn huyên tâm sự chuyện vụn vặt, ăn một bữa cơm liền có thể quen thuộc được bảy tám phần. La Sâm cho là anh ta và Đới Hiến cũng là như vậy, nhưng không nghĩ tới miệng người này quá chặt, anh ta đều nói ra chuyện ông ngoại anh ta đã từng bí mật ngoại tình với người phụ nữ đã có chồng ở sát vách, nhưng nghề nghiệp của người đối diện anh ta còn chưa biết rõ.
Đới Hiến lại uống xong một chai, anh đứng dậy nói: "Anh chờ một chút."
La Sâm híp mắt, nhìn Đới Hiến nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, đại khái đi vào khoảng hai phút sau đó đóng cửa đi ra.
"Đến, tiếp tục." Đới Hiến cầm chai bia lên, chạm chai với anh ta.
La Sâm cười hỏi: "Anh và Tam Tam có phải cãi nhau không?"
"Không cãi nhau."
"Vậy xảy ra chuyện gì?" La Sâm giương giương cằm, ý bảo ghế sofa đã trải xong.
"À, ban đêm cô ấy không muốn nghe tôi ngáy nên đuổi tôi ra ngoài." Đới Hiến giải thích.
La Sâm trợn mắt: "Anh ngáy?"
"Ừ." Anh trịnh trọng thừa nhận.
Cuối cùng trong lòng La Sâm cũng cân bằng, xem ra cũng không có người nào mười phân vẹn mười.
"Chỉ uống đến đây thôi, đầu tôi có chút choáng váng rồi." La Sâm đứng dậy, chống trên mặt bàn lắc lắc đầu.
"Được."
La Sâm nhặt hai chai bia lên, cơ thể lảo đảo lắc lư, giống như sợi mì rơi vào trong nồi.
"Để tôi đến thu dọn, anh quay về ngủ đi." Đới Hiến đỡ anh ta để anh ta đứng thẳng.
"Làm phiền anh rồi... vậy tôi đi đây." La Sâm híp mắt đỏ mặt, đã ngà ngà say rồi.
Chờ anh ta vừa đi, Đới Hiến bắt đầu thu dọn tàn cuộc. Vẻ mặt anh tự nhiên, một chút say đều không có, giống như cùng người ta uống một trầu nước trái cây vậy.
Cửa phòng ngủ bị mở ra, Đinh Tam Tam đứng ở cửa.
"Em dậy làm gì?" Đới Hiến nghiêng đầu nhìn cô.
"Thu dọn xong thì vào đây ngủ đi." Cô nói xong câu này, lại quay lại tiến vào ổ chăn.
Khóe miệng Đới Hiến cong lên, cái này hoàn toàn là niềm vui ngoài ý muốn. Xem ra phải cảm ơn La Sâm đã kéo anh uống bia, nếu không làm gì có chuyện tốt như thế này.
Đinh Tam Tam nằm ở trong chăn, che mặt, chỉ trách bản thân quá mềm lòng. Không có biện pháp, cô chỉ vừa nghĩ tới anh nghìn dặn xa xôi chạy tới nơi này, theo cô đi dạo phố còn uống bia cùng bạn của cô, cô không thể nhẫn tâm với anh được.
Số phận rồi.
Một lát sau, cô giống như sắp ngủ thiếp đi, chăn ở phía sau bị người vén lên, một cơ thể ấm áp nằm ở bên người cô.
Thần kinh mệt mỏi của cô lập tức tỉnh táo lại, luôn luôn cảnh giác "bàn tay heo mặn [2]" của anh. Nếu như anh dám đụng vào cô, cô tuyệt đối có thể một cước đá anh xuống giường.
[2] Bàn tay heo mặn (咸猪手): chỉ người đàn ông dâm loạn hoặc có động tác bỉ ổi với phụ nữ.
"Khụ khụ." Cô giả vờ ho hai tiếng.
"Đau họng? Muốn uống nước không?" Anh hỏi.
Đinh Tam Tam: "..."
"Em là thấy anh uống bia, ngủ trên ghế sofa dễ dàng cảm lạnh mới để cho anh lên giường ngủ." Cô giải thích kiểu "giấu đầu lòi đuôi".
"Ừm, anh biết."
Thế là xong rồi? Đinh Tam Tam cau mày. Bỏ đi, xong thì xong đi, cô giải thích rõ là tốt rồi.
Cô nhắm mắt lại, vẫn cảnh giác anh "tập kích bất ngờ". Chờ rồi lại chờ, chờ đến mức mí mắt muốn dính vào nhau rồi, anh vẫn quy củ ngủ ở bên cạnh cô, ngay cả đụng cũng không đụng tới. Đinh Tam Tam thực sự không nhịn được nữa, mí mắt từ nửa mở biến thành nhắm chặt lại, nghiêng đầu, hoàn toàn thỏa hiệp với Chu Công.
Trong bóng tối, người ngủ ở bên cạnh chậm rãi mở mắt ra, lắng nghe tiếng hít thở ổn định của cô, anh duỗi tay ôm cô, cô theo thói quen xoay người lăn vào trong ngực anh.
Con người làm sao có thể chống cự bản năng? Đặc biệt là lúc một bản năng áp chế một bản năng khác, hoàn toàn chỉ có thể khoanh tay chịu trói.
Anh ôm ôn hương nhuyễn ngọc [3] vào trong ngực, vốn nên mơ một giấc mơ đẹp, lại không đành lòng cứ như vậy ngủ mất.
[3] Ôn hương nhuyễn ngọc (温香软玉): miêu tả hương thơm và làn da nhẵn nhụi của người con gái.
Lời tác giả: lần thứ hai thua bởi bản năng, thoạt nhìn nội tâm của Tam Tam chính là tiểu công chúa, phải được Hiến ca dỗ dành mới được.
Lời editor: có chỗ tác giả để "chai bia", có chỗ lại để "chai rượu", t thấy Đới Hiến và La Sâm uống mấy chai liền nên để là bia, chứ uống mấy chai rượu chắc ngất ngây rồi:v
***
[1] Chu Công: ở đây là chỉ giấc ngủ.
Có câu hát "Người yêu chung quy chia tay lại hợp lại", người yêu giãi bày thông suốt giống như xu thế chung của thế giới, chia tay lâu nhất định sẽ hợp lại hợp lại lâu rồi nhất định sẽ chia tay, đó đều là có quy luật và tần suất nhất định. Chỉ là có người chia tay rồi thì sẽ không quay lại, có vài người từ đầu đến cuối vẫn ở tại chỗ lôi lôi kéo kéo.
Đới Hiến cũng không biết anh và Đinh Tam Tam xem như là hợp lại hay là chia tay, mặc dù cô vẫn như cũ không phản ứng với anh, nhưng tối hôm qua lúc nằm ở trên cùng một chiếc giường ngoại trừ giữa chừng anh bị đá xuống đất ba lần, vẫn xem như là ổn định vượt qua một đêm.
Thế nhưng hôm sau anh đi ra ngoài mua đồ ăn sáng quay về người đã không thấy đâu nữa, gọi một cuộc điện thoại, tắt máy. Kiểm tra thông tin của công ty hàng không, cô quả thực nằm trong danh sách hành khách bay đến Hồng Kông.
Đinh Tam Tam âm thầm ra đi, xem như là cho anh một cái cảnh cáo. Lần này không phải anh tùy tiện dỗ dành thì có thể được cô tha thứ, cô còn chưa hết giận đâu.
Tiểu Chung nói: "Đinh Tam Tam, cậu một vừa hai phải thôi, Đới Hiến cũng không dễ dàng."
Đinh Tam Tam khẽ cười một tiếng, nói: "Nếu như lúc trước có người theo đuổi cậu, cầu hôn cậu, mà Tống Diệp đứng ở một bên chỉ nhìn mà không có bất kỳ hành động nào, cậu có bực mình không?"
Tiểu Chung nuốt một ngụm nước bọt, bây giờ nói không ra lời trái lương tâm.
"Đừng khuyên nhủ tớ nữa, chuyện của tớ tớ có chừng mực, cậu giúp tớ để ý ba tớ ở bên đó là được."
Tiểu Chung: "Ủa, tớ là bảo mẫu nhà cậu à?"
Đinh Tam Tam bình tĩnh lật bản bệnh án, nói: "Tớ có thể giúp cậu mua đồ ở Hồng Kông."
"Một lời đã định!"
Y tá chạy vào, hô to: "Bác sĩ Đinh, bệnh nhân giường mười chín xuất hiện triệu chứng sốt, cô đi qua nhìn một chút!"
Đinh Tam Tam lập tức cúp điện thoại, đeo ống nghe lên rồi vội vàng chạy qua.
Tiểu Chung bĩu môi, quay đầu lại nhìn thấy Tiểu Bảo đang lấy cơm làm đồ chơi dính đầy trên mặt, Tiểu Bảo cười tít mắt cầm cái thìa gõ điên cuồng, "Mẹ..."
Tiểu Chung một giây vô lực: "Để mẹ gọi ba cho con được không..."
Thời tiết từ nóng chuyển sang lạnh, tính ra Đinh Tam Tam ở Hồng Kông cũng hơn nửa năm rồi, trong thời gian này cô vẫn luôn không có thời gian đi dạo phố, lần này bởi vì phải báo đáp "ân tình" của tiểu thư Chung Tiểu Kỳ cho nên đặc biệt dành ra một ngày thứ bảy mua đồ giúp cô ấy.
Một tờ A4, hai trang, chi chít đều là chữ, quét mắt một cái là toàn bộ nhân dân tệ bay đi. Từ quần áo túi xách đến sữa bột tã lót, không thiếu thứ gì, gần như có thể mở một siêu thị cỡ nhỏ rồi.
Hôm nay Đinh Tam Tam mặc áo sơ mi trắng quần đen, bên ngoài khoác một cái áo khoác ngắn màu xanh navy, dưới chân đi một đôi bốt da cổ ngắn màu nâu, nhìn vừa thời thượng lại già dặn. Các nhân viên của cửa hàng xa xỉ đã sớm luyện được một đôi mắt sắc bén, ai có tiền ai không có tiền lập tức có thể đoán được, mẫu người như Đinh Tam Tam là thịt béo, các cô ấy tự nhiên sẽ không bỏ qua.
"Chị thử cái váy này xem, rất tôn da của chị, chỉ còn duy nhất một cái cỡ này, vừa vặn thích hợp với chị." Nhân viên bán hàng mỉm cười nâng một cái váy qua đây, bày ra ở trước mặt của Đinh Tam Tam, nói, "Màu nude là màu sắc rất dịu dàng, bất kể chị phối với loại quần áo nào đều có thể có hiệu quả đặc biệt, rất đẹp mắt."
Đinh Tam Tam vốn chỉ định mua cho Tiểu Chung, nhưng cô quan sát cái váy trong tay nhân viên bán hàng, thật sự là rất phù hợp với khiếu thẩm mỹ và phong cách bình thường của cô, nghe khiến người ta động tâm.
"Được, tôi thử một chút." Đinh Tam Tam nhận lấy cái váy, đi đến phòng thử đồ.
Nhân viên bán hàng này giơ chữ V với một nhân viên bán hàng khác, ý là tám chín mươi phần trăm sẽ đạt được hóa đơn này.
Váy dài màu nude, không tay bó eo, hai bên còn có đường thêu khiêm tốn, thoạt nhìn quả thực không tệ.
Đinh Tam Tam đi ra khỏi phòng thử đồ, cúi đầu kéo kéo khóa kéo ở phía sau, "Hình như mắc ở..."
Nhân viên bán hàng nhanh chóng tiến lên, định giúp cô, không ngờ đột nhiên có một người đàn ông đi tới xen vào, anh ta mặc một cái áo da ngắn màu đen, cao lớn khôi ngô, đứng ở sau lưng Đinh Tam Tam giúp cô gỡ tóc mắc ở khóa kéo, thuận lợi kéo khóa lên.
"Cảm ơn..." Đinh Tam Tam ngẩng đầu nhìn về phía tấm gương, ngay sau đó con ngươi đột nhiên co rút, giống như là nhìn thấy quỷ.
Đới Hiến vịn bả vai của cô, nhìn về phía tấm gương, "Quả thật không tệ, rất đẹp."
Đinh Tam Tam: "..."
Người mà hai tháng nay hoàn toàn không có tin tức, bây giờ đứng ở trước mặt cô, đầu cô có chút ngưng trệ.
Đới Hiến lấy thẻ ra đưa cho nhân viên bán hàng, nói: "Cô ấy lấy cái này."
"Vâng, anh chờ một chút." Nhân viên bán hàng lần này là cười thành tâm thành ý, không đợi Đinh Tam Tam lên tiếng, nhanh chóng cầm thẻ đi.
"Sao anh lại ở đây?" Đinh Tam Tam mở miệng hỏi.
"Có nhiệm vụ."
Cô khẽ nhấp môi, nói: "Tự em sẽ mua, không cần anh bỏ tiền."
Đới Hiến cười một tiếng, nói: "Hơn sáu mươi ngày không gặp, mở miệng là nói từ chối anh sao?"
Đinh Tam Tam khẽ gật đầu, sửa sang lại váy, không đáp lại lời của anh.
Nhân viên bán hàng tính tiền quay lại, Đinh Tam Tam cởi váy xuống, nhân viên bán hàng gấp gọn gàng cho vào trong túi mua hàng. Nhân viên bán hàng mỉm cười đưa thẻ cho Đinh Tam Tam, cô ngoảnh lại cầm lấy túi xách của mình, không nhận lấy.
"Để tôi." Đới Hiến duỗi tay.
Nhân viên bán hàng đỏ mặt, trong lòng thất vọng, loại thời điểm này quả thực không nên đưa cho phụ nữ, chẳng trách người ta không nhận.
Hoàn toàn hiểu sai ý của Đinh Tam Tam rồi... Đinh Tam Tam đi về phía trước, tiếp tục mua theo danh sách của Tiểu Chung. Đới Hiến theo ở phía sau, giống như cùng đi dạo, yên lặng không nói tiếng nào.
Đại khái đi dạo khoảng hai tiếng, cuối cùng đã mua xong một mặt của tờ danh sách rồi, chân của Đinh Tam Tam giống như là muốn tàn phế. Đem đồ đã mua đóng gói gửi về nhà, viết địa chỉ và số điện thoại của người nhận hàng, cô chuẩn bị đi ăn bữa tối.
"Anh vẫn định đi theo em sao?" Đinh Tam Tam quay đầu nhìn người đàn ông vẫn luôn thu hẹp cảm giác tồn tại.
Đới Hiến tiến lên một bước, nói: "Anh mời em ăn tối, được chứ."
"Không cần, tự em sẽ đi ăn."
"Anh có một thỉnh cầu, hy vọng em tạm thời chứa chấp anh."
Đinh Tam Tam híp mắt, lại muốn chơi trò gì đây?
"Em biết quân nhân tại ngũ là không thể tùy ý đến nơi này chứ?"
Đinh Tam Tam gật đầu, ôm ngực.
"Anh không thể tiết lộ thông tin cá nhân của mình ở bất cứ đâu, không thể ở khách sạn, không thể quẹt thẻ tín dụng, cũng không thể đưa tới bất kỳ sự chú ý nào của cơ quan chức năng."
"Vừa nãy chẳng lẽ không phải quẹt thẻ của anh?" Đinh Tam Tam chất vấn.
"Thẻ của Tống Diệp." Đới Hiến móc thẻ ra cho Đinh Tam Tam nhìn.
Đinh Tam Tam chẳng buồn nhìn, cô nói: "Thế thì sao, anh là muốn ở cùng một chỗ với em?"
"Xem như là phối hợp với công việc của anh, được không?" Anh chân thành hỏi.
Đinh Tam Tam hơi do dự, Đới Hiến nhìn cô mà mặt không đổi sắc tim không đập mạnh, giống như thật sự có chuyện xảy ra.
"Được, anh có thể ở chỗ của em, nhưng em có một điều kiện."
"Có thể, em cứ việc nói."
"Không được can thiệp vào cuộc sống của em."
"Nấu cơm giặt quần áo cho em có tính là can thiệp không?"
Đinh Tam Tam trừng mắt, hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Đới Hiến cười tủm tỉm đuổi theo, "À, hóa ra là không tính..."
Đinh Tam Tam đi nhanh vài bước, cả người đều sắp bị hơi nóng làm bốc hơi rồi. Cô mới không muốn ăn đồ ăn anh làm, một chút cũng không muốn...
Hai người ăn tối ở bên ngoài, mặc dù toàn bộ hành trình cô đều yên lặng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô, vô cùng khiến người nào đó muốn ăn.
Về nhà, đồ mua lúc chiều cũng đưa đến rồi, sau khi ký nhận Đinh Tam Tam đem bọn nó vào phòng ngủ phụ, cũng chụp một tấm hình toàn cảnh gửi cho Tiểu Chung, khiến người nhận được tấm hình nhiệt huyết sục sôi, ôm điện thoại gào rú lên.
Tiểu Bảo bò trên mặt đất: "Mẹ..."
Tống Diệp ôm Tiểu Bảo lên, nói: "Mẹ con điên rồi, hai ba con mình chơi đi."
Bên này, Đinh Tam Tam chỉ ghế sofa nói: "Buổi tối anh ngủ ở đây, không vấn đề gì chứ."
"Không có." Nói có vấn đề thì chắc chắn sẽ bị đuổi ra ngoài, tạm thời không thích hợp.
"Ừ." Đinh Tam Tam nhìn anh một cái, xoay người vào phòng ôm chăn ra đây cho anh.
Thời tiết tháng mười một đã có chút lạnh, may mà ghế sofa lần trước Đinh Tam Tam mua về là loại lông xù, nếu không thật sự có thể khiến người ngủ bị cảm cúm.
"Cốc cốc cốc", tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên.
Đới Hiến đứng dậy mở cửa, đứng ở bên ngoài là một người đàn ông đẹp trai tóc xoăn, anh ta giơ món nướng cười nhẹ nhàng, nhìn thấy Đới Hiến mở cửa có chút kỳ quái.
"Anh là... chồng của Tam Tam?" La Sâm suy đoán nói.
Đới Hiến làm trái lương tâm gật đầu, "Phải, anh là người bạn hàng xóm tốt bụng của cô ấy?"
Câu này rất có hàm ý, tiết lộ hai thông tin. Thứ nhất, Tam Tam đã quang minh chính đại đem chuyện của anh ta và cô nói cho anh biết rồi, giữa anh và cô không có gì giấu nhau; thứ hai, lập tức định vị anh ta vào vị trí "bạn tốt", nếu như anh ta thực sự làm bạn bè với cô, đó chính là cân nhắc anh ta công nhận anh ta, nếu như anh ta có những tâm tư khác, anh đã chú ý tới anh ta rồi, anh ta còn có khả năng xoay người sao?
Cao thủ so chiêu, trong lúc vân đạm phong khinh cũng đã giết một vòng rồi.
"Ngưỡng mộ đã lâu, sớm đã bảo Tam Tam giới thiệu anh rồi nhưng cô ấy chết sống không chịu nói, tôi còn tưởng rằng là cô ấy gạt tôi, hóa ra thật sự có người thật!" La Sâm cười nói, sau đó một chân bước vào bên trong.
Đinh Tam Tam đang trải ghế sofa nghiêng đầu thấy là anh ta, cười nói: "Lại gọi bữa ăn khuya à?"
"Đúng vậy, chuẩn bị chia sẻ với cô đây." La Sâm đặt món nướng ở trên bàn, nói, "Nếu chồng cô ở đây, vậy thì tôi về lấy vài chai bia sang đây uống."
"Muộn như vậy rồi, anh không sợ không tiêu hóa?" Đinh Tam Tam hỏi.
"Mới chín giờ, tính là muộn sao? Tôi biết cô ngủ sớm, cô cứ ngủ đi, tôi uống với chồng cô." La Sâm nói.
Đới Hiến nhìn thoáng qua Đinh Tam Tam, nói: "Em ngủ trước đi, anh uống với anh ấy hai ly." Đinh Tam Tam: "Anh quen với người ta nhỉ."
Đới Hiến đưa tay vỗ vỗ bả vai của La Sâm, nói: "Người ta chiếu cố em lâu như vậy, dù sao anh cũng phải cảm ơn anh ấy chứ."
Đinh Tam Tam: "..." Càng nói càng thật.
Cô quay đầu đi về phía phòng ngủ, La Sâm lập tức về nhà lấy bia.
Tình hữu nghị của đàn ông một phần rất lớn là thiết lập ở trên bàn nhậu, hàn huyên tâm sự chuyện vụn vặt, ăn một bữa cơm liền có thể quen thuộc được bảy tám phần. La Sâm cho là anh ta và Đới Hiến cũng là như vậy, nhưng không nghĩ tới miệng người này quá chặt, anh ta đều nói ra chuyện ông ngoại anh ta đã từng bí mật ngoại tình với người phụ nữ đã có chồng ở sát vách, nhưng nghề nghiệp của người đối diện anh ta còn chưa biết rõ.
Đới Hiến lại uống xong một chai, anh đứng dậy nói: "Anh chờ một chút."
La Sâm híp mắt, nhìn Đới Hiến nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, đại khái đi vào khoảng hai phút sau đó đóng cửa đi ra.
"Đến, tiếp tục." Đới Hiến cầm chai bia lên, chạm chai với anh ta.
La Sâm cười hỏi: "Anh và Tam Tam có phải cãi nhau không?"
"Không cãi nhau."
"Vậy xảy ra chuyện gì?" La Sâm giương giương cằm, ý bảo ghế sofa đã trải xong.
"À, ban đêm cô ấy không muốn nghe tôi ngáy nên đuổi tôi ra ngoài." Đới Hiến giải thích.
La Sâm trợn mắt: "Anh ngáy?"
"Ừ." Anh trịnh trọng thừa nhận.
Cuối cùng trong lòng La Sâm cũng cân bằng, xem ra cũng không có người nào mười phân vẹn mười.
"Chỉ uống đến đây thôi, đầu tôi có chút choáng váng rồi." La Sâm đứng dậy, chống trên mặt bàn lắc lắc đầu.
"Được."
La Sâm nhặt hai chai bia lên, cơ thể lảo đảo lắc lư, giống như sợi mì rơi vào trong nồi.
"Để tôi đến thu dọn, anh quay về ngủ đi." Đới Hiến đỡ anh ta để anh ta đứng thẳng.
"Làm phiền anh rồi... vậy tôi đi đây." La Sâm híp mắt đỏ mặt, đã ngà ngà say rồi.
Chờ anh ta vừa đi, Đới Hiến bắt đầu thu dọn tàn cuộc. Vẻ mặt anh tự nhiên, một chút say đều không có, giống như cùng người ta uống một trầu nước trái cây vậy.
Cửa phòng ngủ bị mở ra, Đinh Tam Tam đứng ở cửa.
"Em dậy làm gì?" Đới Hiến nghiêng đầu nhìn cô.
"Thu dọn xong thì vào đây ngủ đi." Cô nói xong câu này, lại quay lại tiến vào ổ chăn.
Khóe miệng Đới Hiến cong lên, cái này hoàn toàn là niềm vui ngoài ý muốn. Xem ra phải cảm ơn La Sâm đã kéo anh uống bia, nếu không làm gì có chuyện tốt như thế này.
Đinh Tam Tam nằm ở trong chăn, che mặt, chỉ trách bản thân quá mềm lòng. Không có biện pháp, cô chỉ vừa nghĩ tới anh nghìn dặn xa xôi chạy tới nơi này, theo cô đi dạo phố còn uống bia cùng bạn của cô, cô không thể nhẫn tâm với anh được.
Số phận rồi.
Một lát sau, cô giống như sắp ngủ thiếp đi, chăn ở phía sau bị người vén lên, một cơ thể ấm áp nằm ở bên người cô.
Thần kinh mệt mỏi của cô lập tức tỉnh táo lại, luôn luôn cảnh giác "bàn tay heo mặn [2]" của anh. Nếu như anh dám đụng vào cô, cô tuyệt đối có thể một cước đá anh xuống giường.
[2] Bàn tay heo mặn (咸猪手): chỉ người đàn ông dâm loạn hoặc có động tác bỉ ổi với phụ nữ.
"Khụ khụ." Cô giả vờ ho hai tiếng.
"Đau họng? Muốn uống nước không?" Anh hỏi.
Đinh Tam Tam: "..."
"Em là thấy anh uống bia, ngủ trên ghế sofa dễ dàng cảm lạnh mới để cho anh lên giường ngủ." Cô giải thích kiểu "giấu đầu lòi đuôi".
"Ừm, anh biết."
Thế là xong rồi? Đinh Tam Tam cau mày. Bỏ đi, xong thì xong đi, cô giải thích rõ là tốt rồi.
Cô nhắm mắt lại, vẫn cảnh giác anh "tập kích bất ngờ". Chờ rồi lại chờ, chờ đến mức mí mắt muốn dính vào nhau rồi, anh vẫn quy củ ngủ ở bên cạnh cô, ngay cả đụng cũng không đụng tới. Đinh Tam Tam thực sự không nhịn được nữa, mí mắt từ nửa mở biến thành nhắm chặt lại, nghiêng đầu, hoàn toàn thỏa hiệp với Chu Công.
Trong bóng tối, người ngủ ở bên cạnh chậm rãi mở mắt ra, lắng nghe tiếng hít thở ổn định của cô, anh duỗi tay ôm cô, cô theo thói quen xoay người lăn vào trong ngực anh.
Con người làm sao có thể chống cự bản năng? Đặc biệt là lúc một bản năng áp chế một bản năng khác, hoàn toàn chỉ có thể khoanh tay chịu trói.
Anh ôm ôn hương nhuyễn ngọc [3] vào trong ngực, vốn nên mơ một giấc mơ đẹp, lại không đành lòng cứ như vậy ngủ mất.
[3] Ôn hương nhuyễn ngọc (温香软玉): miêu tả hương thơm và làn da nhẵn nhụi của người con gái.
Lời tác giả: lần thứ hai thua bởi bản năng, thoạt nhìn nội tâm của Tam Tam chính là tiểu công chúa, phải được Hiến ca dỗ dành mới được.
Lời editor: có chỗ tác giả để "chai bia", có chỗ lại để "chai rượu", t thấy Đới Hiến và La Sâm uống mấy chai liền nên để là bia, chứ uống mấy chai rượu chắc ngất ngây rồi:v
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.