Chương 67: Tin tức tốt
Hà Cam Lam
22/06/2021
Edit: Dương
Ý của mẹ Đinh và Đinh Tam Tam giống nhau, trước không vội vàng nói cho những người khác, để tránh mọi người không vui một hồi.
“Có Đới Hiến chăm sóc con, mẹ có thể yên lòng về nhà rồi.” Hai mẹ con ngồi ở phòng khách, mẹ Đinh nhìn Đới Hiến đang ở phòng bếp làm bữa tối cho Đinh Tam Tam, trong lòng hết sức thoải mái.
Đinh Tam Tam nói: “Con khiến mẹ lo lắng rồi.”
Mẹ Đinh khoát tay: “Chỉ cần con không có chuyện gì, mẹ lo lắng dư thừa một hồi cũng không tính gì cả.”
Nói xong, bà đứng lên cầm túi xách đi ra cửa.
“Muộn thế này rồi, con bảo Đới Hiến đưa mẹ về.” Đinh Tam Tam ở phía sau nói.
“Không cần, mẹ gọi xe hơn mười phút là đến.” Mẹ Đinh đổi giày da, cười nói.
“Vậy mẹ dọc đường cẩn thận, về nhà thì gửi wechat cho con.”
Mẹ Đinh nhìn con gái dáng vẻ dài dòng, chế nhạo cô: “Còn chưa làm mẹ đã dài dòng như vậy, sau này còn đến mức nào đây?”
Đinh Tam Tam sửng sốt, sau đó trợn mắt.
Mẹ Đinh vẫy tay rời khỏi, Đới Hiến từ phòng bếp đi ra, “Em đứng ở đấy làm gì, mẹ về rồi à?”
Đinh Tam Tam xoay người, sắc mặt khó coi hỏi Đới Hiến: “Ừ, em rất dài dòng sao?”
“Nếu như em dài dòng, vậy thì trên đời này không có mấy người không dài dòng.” Đới Hiến thành thật trả lời.
Đinh Tam Tam thở phào, nghiêng đầu nhìn vào phòng bếp: “Anh đang nấu món gì?”
“Canh cá diếc đậu hũ [1].”
[1] Canh cá diếc đậu hũ: hình ảnh ở cuối chương.
“Thơm quá.” Cô ngửi thấy mùi thơm bay ra từ phòng bếp.
Đới Hiến duỗi tay ôm chặt bả vai của cô, rất may vì cô có loại năng lực phục hồi ngoan cường như vậy.
Sáng hôm sau, Đới Hiến thức dậy, sau khi đánh răng rửa mặt xong, anh ngồi ở đầu giường khẽ nói với Đinh Tam Tam, anh phải về bộ đội, buổi tối trở lại.
“Anh vất vả rồi.” Cô mơ hồ tỉnh lại, miễn cưỡng mở mắt ra, khẽ nói.
Đới Hiến mỉm cười, khom lưng nói ở bên tai cô: “Bữa sáng ở bên cạnh lò vi sóng, nhớ phải ăn.” Sau đó anh cúi đầu hôn lên gò má cô, mỗi bên một cái.
“Ừm.”
Bảy giờ rưỡi, đồng hồ báo thức vang lên, đồng hồ sinh học của Đinh Tam Tam cũng vang lên. Cô ngồi dậy nhìn giường trống trơn, nhớ đến lời anh vừa nói, đầu còn hơi mơ hồ, rốt cuộc là mấy giờ anh dậy?
Thời gian chờ kết quả gian nan nhất, vừa vặn hôm nay không sắp xếp phẫu thuật, Đinh Tam Tam càng thấy một ngày giống như một năm.
“Bác sĩ Đinh, cậu đang đợi người à?” Cát Trĩ Xuyên bưng chén trà qua đây, cũng nhìn ra dáng vẻ cô ngồi không yên.
Bạch Dư ở đối diện cười nháy mắt ra hiệu, nói: “Hôm nay là thứ Sáu, Đại tá nhà chúng ta về nghỉ cuối tuần hả?”
“Ừ.”
Bạch Dư nháy mắt với Cát Trĩ Xuyên: Xem đi, tôi đoán đúng đáp án rồi!
Cát Trĩ Xuyên bĩu môi, bưng chén trà rời đi.
Chịu đựng đến giờ tan làm, Đinh Tam Tam không trực tiếp về nhà, mà đi siêu thị một chuyến. Dù sao Đới Hiến vẫn chưa về, cô không muốn về nhà một mình nghĩ này nghĩ nọ, dứt khoát đi chỗ náo nhiệt nhất.
Siêu thị, hàng hóa rực rỡ đủ loại, cô đẩy xe mua hàng đi một vòng, bên trong chỉ thả một túi xoài anh thích ăn nhất.
Lúc đi qua khu thực phẩm tươi sống, mùi cá tanh bay tới, Đinh Tam Tam nhíu mày, rốt cuộc có phản ứng thông thường của phụ nữ mang thai.
Cô đẩy xe mua hàng, nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Này, cô gái!” Người bị cô đụng vào liền quay đầu lại.
Đinh Tam Tam chạy đến nhà vệ sinh bên phải, nôn khan một phen, một cơn lại một cơn buồn nôn vọt tới trên cổ họng, lúc này cô mới phát hiện bình an vô sự trước đó là hiếm có cỡ nào.
Con ở trong bụng của cô quét cảm giác tồn tại, đến lúc Đới Hiến đến đón cô, cô mới rời khỏi nhà vệ sinh.
“Sắc mặt em rất khó coi.” Anh đứng ở trước mặt cô, sờ gương mặt cô đau lòng nói.
“Đi thôi, xoài vừa nãy em cân xong còn chưa cầm đâu.” Đinh Tam Tam thoáng hồi phục lại tâm tình, kéo tay anh đi vào bên trong siêu thị.
Cách khu tươi sống còn vài kệ hàng, cô chỉ một ngón tay, nói: “Ở chỗ kia kìa, anh đi lấy đi.”
Đới Hiến nhìn trên mặt cô còn sót lại dáng vẻ nghĩ mà sợ hãi liền bật cười.
“Buồn cười như vậy sao?” Đinh Tam Tam cau mày.
Đới Hiến vẻ mặt nghiêm túc, lắc đầu: “Chính là ngạc nhiên, em còn chưa từng sợ một món gì giống như thế này đâu.”
“Đó là một món sao, là một đám!” Đinh Tam Tam sửa lại cho anh, cho tới bây giờ hình như cô vẫn ngửi được mùi tanh đó, haizzz, không nói nữa, nói nhiều cô lại buồn nôn.
Đới Hiến nghe theo mệnh lệnh của “thủ trưởng”, ngoan ngoãn lấy túi xoài kia lại đây.
“Chúng ta còn mua thêm gì không?” Đới Hiến hỏi.
Đinh Tam Tam suy nghĩ một chút, nói: “Nơi này có dưa chuột muối chua không?”
Đới Hiến: “…”
Tìm hai vòng đều không tìm được dưa chuột muối chua đúng ý cô, ra khỏi siêu thị, ánh mắt Đinh Tam Tam sáng lên, chỉ biển hiệu màu xanh lá cây, nói: “Nơi đó nhất định có, chúng ta đi mua đi.”
Subway… nơi chuyên bán sandwich.
Đới Hiến mua hai cái sandwich, bên trong thêm không ít dưa chuột muối chua, Đinh Tam Tam vừa đi vừa ăn, tâm tình vô cùng tốt.
“Em ăn ít loại đồ muối chua này thôi.” Đới Hiến nói.
“Em biết, ăn một lần thôi.” Đinh Tam Tam giơ một đầu ngón tay mảnh mai, nói nghiêm túc.
Đới Hiến cười ôm bả vai của cô, đây vẫn là lần đầu tiên thấy cô hứng thú với đồ ăn như vậy, nếu như không phải đồ ăn muối chua không tốt cho phụ nữ mang thai thì anh đều muốn dung túng để cô ăn no.
Đinh Tam Tam là một người rất nghiêm khắc với bản thân, luôn luôn rất có nguyên tắc. Đến khi…
Tối hôm đó, cô ngồi ở trên giường, xõa tóc, ôm cổ Đới Hiến nói “dưa chuột muối chua”.
“Không được, chính em đều nói chỉ ăn một lần thôi.” Đới Hiến quyết tâm từ chối cô.
“Em rất muốn ăn…” Cô vùi đầu vào vai anh, đáng thương nói.
“Ngoan, ngủ sớm đi, ngủ thì không muốn nữa.” Anh vỗ vỗ lưng cô, nghiêm túc khuyên bảo.
Đinh Tam Tam cắn môi: “Anh đi mua cho em một phần đi, chỉ một phần thôi.”
“Không mua.” Bị Đới Hiến nhẫn tâm từ chối.
Mặt Đinh Tam Tam cau có, nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Vậy ngày mai em có thể ăn không?”
“Không thể.” Đới Hiến nhẫn tâm đến cùng.
Đinh Tam Tam ngã xuống giường, không nghĩ tới mình cũng có ngày hôm nay.
“Ngày mai chúng ta làm bò bít tết, hoặc cà chua nạm bò [2], không phải em thích nhất món đó sao?” Đới Hiến nằm ở bên cạnh cô, dịu dàng nói.
[2] Cà chua nạm bò: hình ảnh ở cuối chương.
“Không có hứng thú…” Cô yếu ớt nói.
“Vậy cá nấu dưa chua? Anh đảm bảo cho rất nhiều dưa chua.”
“Không muốn ăn.” Cô nhắm mắt, lông mi dài rũ xuống, nhìn rất mềm yếu đáng thương.
“Được rồi, ngày mai sẽ mua cho em dưa chuột muối chua.” Đới Hiến không chịu nổi, giơ cờ trắng đầu hàng.
Cô mở to mắt, cười ôm cổ anh hôn một cái: “Anh tốt nhất!”
Đới Hiến duỗi tay sờ bụng của cô, con à, ba xin lỗi con…
Hôm sau, là ca trực của Đinh Tam Tam, cũng là ngày lấy kết quả kiểm tra. Đới Hiến đi cùng cô đến bệnh viện, nghĩ nếu như kết quả gì đó không tốt, hai người tiếp nhận dù sao cũng dễ chịu hơn một người.
“Cái gì?” Nghe được lời của bác sĩ Từ, Đinh Tam Tam giật mình đứng lên, cả khuôn mặt tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
Bác sĩ Từ đưa báo cáo cho cô, nói: “Là chính xác, ngay cả lúc đó tớ cũng giật mình.”
Đới Hiến trước hết phản ứng lại, anh nắm chặt tay, xác nhận lại một lần: “Nói cách khác, em bé hoàn toàn khỏe mạnh?”
“Phải, là 25% quý giá nhất rơi xuống đầu hai người.” Bác sĩ Từ cười nói.
Đinh Tam Tam che mặt, ngồi lại trên ghế, cả người đều hơi run rẩy.
“Vợ à…” Đới Hiến duỗi tay, ôm cô vào trong ngực.
Bác sĩ Từ nói: “Lúc sáu tháng còn phải tái kiểm tra một lần, để ngừa vạn nhất.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.” Đới Hiến xúc động nói.
“Đừng khách sáo, tôi và Tam Tam là bạn tốt, trong lòng cũng vui thay cậu ấy.” Bác sĩ Từ nâng kính lên, hòa nhã nói.
Đới Hiến ôm chặt Tam Tam, hai người đều giống như sống lại một lần. Về thử thách và trắc trở trước đó đối với bọn họ, giống như đều là vì chào đón kinh ngạc to lớn lúc này.
Bác sĩ Từ nói, có lẽ là người tốt có hồi báo tốt, Đinh Tam Tam cứu nhiều mạng người như vậy, ông trời ban cho cô ấy một đứa con khỏe mạnh cũng không phải vấn đề lớn.
Đinh Tam Tam sợ con sẽ quấy nhiễu cuộc sống của cô, nhưng cô càng sợ hơn khi đứa con trong bụng ngay cả cơ hội quấy nhiễu cũng không có.
Cô lòng dạ cứng rắn, nhưng không phải không có trái tim.
Tin tức tốt này, với tính cách của Đới Hiến đương nhiên là muốn thông báo khắp nơi mới được. Bác sĩ Từ cũng nói, Đinh Tam Tam mang thai đã ba tháng, tình hình ổn định rồi, là lúc nên chia sẻ niềm vui với bạn bè người thân.
Người được thông báo đầu tiên là mẹ Đinh, bà hoảng sợ trong lòng suốt hai ngày, rốt cuộc lấy được tin tốt.
“Tốt tốt tốt, mẹ biết rồi, bây giờ con còn ở bệnh viện không? Có cần mẹ đến thăm con không?” Mẹ Đinh xúc động nắm tay chồng mình, giống như dùng hết sức lực.
Ba Đinh luôn luôn vân đạm phong khinh: Thật sự quá đau…
“Không cần đâu, con còn phải đi làm, mẹ đừng đến đây.”
“Còn phải đi làm?” Giọng điệu của mẹ Đinh lại cao thêm một bậc.
“Đúng vậy, mang thai thì không đi làm sao? Mẹ nuôi con à?” Lúc này tâm tình của Đinh Tam Tam rất tốt, nói đùa với mẹ Đinh.
“Bảo chồng con nuôi con đi!” Mẹ Đinh thản nhiên nói năng khí phách.
Đinh Tam Tam: “Haizzz, anh ấy là chồng con, không phải người giúp việc. Không nói với mẹ nữa, con phải đi làm rồi, đã qua giờ làm việc hai tiếng rồi, bị phát hiện sẽ không tốt.”
Nói xong, cô cũng không quản mẹ Đinh phản ứng thế nào, nhanh chóng cúp điện thoại.
Đới Hiến ở một bên nghe xong toàn bộ, cười nói: “Tam Tam, chồng em nói anh ấy rất sẵn lòng nuôi em.”
Đinh Tam Tam nhướng mày: “Vậy anh chuyển lời cho chồng em, phụ nữ thời đại mới không dựa vào đàn ông để kiếm cơm.”
Đới Hiến bất đắc dĩ: “Em cũng quá độc lập rồi.”
“Em xin nghỉ hai tiếng, lập tức đến giờ rồi, anh không định rời đi sao?” Đinh Tam Tam cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay.
“Được, anh lập tức rời đi, em chú ý thân thể một chút.” Đới Hiến ôm cô, dùng sức hôn ở trên trán cô.
“Nơi làm việc…” Cô đỏ mặt, quay đầu nhìn xung quanh xem có người chú ý tới hay không.
“Em lại không mặc áo blouse trắng, không tính.” Anh cây ngay không sợ chết đứng nói.
Đinh Tam Tam nghĩ một chút, sát lại gần hôn ở dưới cằm của anh, “Nói có lý, thưởng cho anh một cái.”
Đới Hiến sững sờ, sau đó thoải mái cười to.
Rời khỏi bệnh viện, anh đi về Đới gia, tin tức này, nếu như không nói cho Tôn Cẩn thì bọn họ rõ là bị giày vò vô ích quá lâu rồi.
Mới đến cửa chính, người giúp việc liền chạy tới nói cho anh biết, hai vợ chồng Đới Quân cãi nhau, bảo anh giúp đỡ đi khuyên nhủ.
“Bọn nó cãi nhau cái gì?” Đới Hiến nhíu mày.
“Hình như có người tặng hoa cho Diêu Diêu.” Bọn họ lên tầng trước, người giúp việc nghe rõ được một đoạn.
“Ghen tuông? Vậy cháu không đi.” Đới Hiến nhướng mày, sải bước đi tới phòng khách, “Mẹ cháu ở đây không?”
“Có, đang nghe nhạc kịch.”
“Mẹ!” Đới Hiến hướng vào bên trong gọi to một tiếng.
Tôn Cẩn đang đắm chìm trong âm nhạc ấn ấn thái dương, kẻ thù à, không có đứa nào bớt lo.
“Mẹ, có một tin tức tốt, con nói cho mẹ thì mẹ cũng không thể kích động.” Đới Hiến ngồi xổm ở trước xe lăn của bà, nhe một hàm răng trắng.
“Tin tức tốt gì? Con lại thăng quân hàm à?”
“Tốt hơn gấp bội so với cái này.”
Tôn Cẩn suy nghĩ một chút, quả thực đoán không ra, bà căn bản không nghĩ tới phương hướng Đinh Tam Tam mang thai, gặp trở lực quá lớn, bản thân bà cũng sắp nản lòng thoái chí rồi.
“Tam Tam mang thai, hôm nay lấy được kết quả kiểm tra, đứa bé hoàn toàn khỏe mạnh, không di truyền gen bệnh thiếu máu Địa Trung Hải.” Đới Hiến một mạch nói hết.
Tôn Cẩn đầu tiên là híp mắt lại, sau đó ánh mắt dần dần trợn to, đưa tay lên không trung bắt một cái, Đới Hiến đưa tay mình lên, “Mẹ, mẹ đừng kích động, mắt mẹ còn chưa khỏi đâu.”
“Con con con nói thật?” Đôi môi Tôn Cẩn run rẩy, còn kích động hơn lúc Đinh Tam Tam biết được kết quả.
“Là thật, con sẽ lừa mẹ sao? Chờ bụng cô ấy lớn hơn, mẹ cũng sờ ra được mà.”
“Cuối cùng mẹ cũng sắp được ôm cháu rồi!” Bà nói to, khiến toàn bộ người giúp việc đều bị hấp dẫn qua đây.
“Phu nhân?”
“Không sao không sao, phu nhân vui quá thôi.” Đới Hiến phất tay, cười nói.
“Vậy Tam Tam đâu, sao không về cùng con?” Tôn Cẩn sốt ruột hỏi.
“Hôm nay cô ấy trực ban, tan làm thì con đi đón cô ấy.” Đới Hiến nói.
“Sao vẫn đi làm, cường độ công việc của con bé, bây giờ còn có thể chịu được sao?” Tôn Cẩn kích động nói.
Đới Hiến ấn tay bà xuống, nói: “Mẹ, mẹ đừng đi quấy nhiễu công việc của cô ấy nữa, nếu như cô ấy cảm thấy không được bản thân cô ấy sẽ nghỉ phép, mẹ đừng nhúng tay vào.”
“Nhưng…”
“Không có nhưng gì cả, ngã xuống hố một lần rồi mẹ còn chưa nghĩ thông sao?”
“Thằng nhóc thối, sao con lại nói chuyện với mẹ như thế hả, có phải ba con về đánh con một trận thì mới được hay không.” Tôn Cẩn duỗi tay véo Đới Hiến.
“Đúng rồi, con còn chưa báo cáo với ba đâu.” Đới Hiến lấy điện thoại ra, nhớ tới còn chưa nói một tiếng với đại thủ trưởng.
“Đưa điện thoại cho mẹ, để mẹ nói.” Tôn Cẩn cười tủm tỉm nói.
“Vâng, để mẹ nói.” Đới Hiến đưa điện thoại cho bà.
“Lão Đới, nói cho ông biết một chuyện, ông đoán đi?” Điện thoại nối máy, Tôn Cẩn trịnh trọng nói.
Nghe mẹ anh dương dương tự đắc đùa ba anh, Đới Hiến đứng dậy rót cho mình một chén trà.
Thật ra anh đã sớm làm xong chuẩn bị DINK đến cùng với Đinh Tam Tam rồi, hương khói gì đó con cái gì đó, tất cả anh đều không để ý. Cụm từ mấu chốt trong cuộc đời của anh là “Đinh Tam Tam”, thứ cô muốn, thứ cô khát vọng, anh đều có thể dâng tặng đến trước mặt cô.
Bây giờ cũng vậy, mặc dù anh vui vẻ, nhưng người anh quan tâm nhất vẫn là Đinh Tam Tam, vĩnh viễn đều như vậy.
Ý của mẹ Đinh và Đinh Tam Tam giống nhau, trước không vội vàng nói cho những người khác, để tránh mọi người không vui một hồi.
“Có Đới Hiến chăm sóc con, mẹ có thể yên lòng về nhà rồi.” Hai mẹ con ngồi ở phòng khách, mẹ Đinh nhìn Đới Hiến đang ở phòng bếp làm bữa tối cho Đinh Tam Tam, trong lòng hết sức thoải mái.
Đinh Tam Tam nói: “Con khiến mẹ lo lắng rồi.”
Mẹ Đinh khoát tay: “Chỉ cần con không có chuyện gì, mẹ lo lắng dư thừa một hồi cũng không tính gì cả.”
Nói xong, bà đứng lên cầm túi xách đi ra cửa.
“Muộn thế này rồi, con bảo Đới Hiến đưa mẹ về.” Đinh Tam Tam ở phía sau nói.
“Không cần, mẹ gọi xe hơn mười phút là đến.” Mẹ Đinh đổi giày da, cười nói.
“Vậy mẹ dọc đường cẩn thận, về nhà thì gửi wechat cho con.”
Mẹ Đinh nhìn con gái dáng vẻ dài dòng, chế nhạo cô: “Còn chưa làm mẹ đã dài dòng như vậy, sau này còn đến mức nào đây?”
Đinh Tam Tam sửng sốt, sau đó trợn mắt.
Mẹ Đinh vẫy tay rời khỏi, Đới Hiến từ phòng bếp đi ra, “Em đứng ở đấy làm gì, mẹ về rồi à?”
Đinh Tam Tam xoay người, sắc mặt khó coi hỏi Đới Hiến: “Ừ, em rất dài dòng sao?”
“Nếu như em dài dòng, vậy thì trên đời này không có mấy người không dài dòng.” Đới Hiến thành thật trả lời.
Đinh Tam Tam thở phào, nghiêng đầu nhìn vào phòng bếp: “Anh đang nấu món gì?”
“Canh cá diếc đậu hũ [1].”
[1] Canh cá diếc đậu hũ: hình ảnh ở cuối chương.
“Thơm quá.” Cô ngửi thấy mùi thơm bay ra từ phòng bếp.
Đới Hiến duỗi tay ôm chặt bả vai của cô, rất may vì cô có loại năng lực phục hồi ngoan cường như vậy.
Sáng hôm sau, Đới Hiến thức dậy, sau khi đánh răng rửa mặt xong, anh ngồi ở đầu giường khẽ nói với Đinh Tam Tam, anh phải về bộ đội, buổi tối trở lại.
“Anh vất vả rồi.” Cô mơ hồ tỉnh lại, miễn cưỡng mở mắt ra, khẽ nói.
Đới Hiến mỉm cười, khom lưng nói ở bên tai cô: “Bữa sáng ở bên cạnh lò vi sóng, nhớ phải ăn.” Sau đó anh cúi đầu hôn lên gò má cô, mỗi bên một cái.
“Ừm.”
Bảy giờ rưỡi, đồng hồ báo thức vang lên, đồng hồ sinh học của Đinh Tam Tam cũng vang lên. Cô ngồi dậy nhìn giường trống trơn, nhớ đến lời anh vừa nói, đầu còn hơi mơ hồ, rốt cuộc là mấy giờ anh dậy?
Thời gian chờ kết quả gian nan nhất, vừa vặn hôm nay không sắp xếp phẫu thuật, Đinh Tam Tam càng thấy một ngày giống như một năm.
“Bác sĩ Đinh, cậu đang đợi người à?” Cát Trĩ Xuyên bưng chén trà qua đây, cũng nhìn ra dáng vẻ cô ngồi không yên.
Bạch Dư ở đối diện cười nháy mắt ra hiệu, nói: “Hôm nay là thứ Sáu, Đại tá nhà chúng ta về nghỉ cuối tuần hả?”
“Ừ.”
Bạch Dư nháy mắt với Cát Trĩ Xuyên: Xem đi, tôi đoán đúng đáp án rồi!
Cát Trĩ Xuyên bĩu môi, bưng chén trà rời đi.
Chịu đựng đến giờ tan làm, Đinh Tam Tam không trực tiếp về nhà, mà đi siêu thị một chuyến. Dù sao Đới Hiến vẫn chưa về, cô không muốn về nhà một mình nghĩ này nghĩ nọ, dứt khoát đi chỗ náo nhiệt nhất.
Siêu thị, hàng hóa rực rỡ đủ loại, cô đẩy xe mua hàng đi một vòng, bên trong chỉ thả một túi xoài anh thích ăn nhất.
Lúc đi qua khu thực phẩm tươi sống, mùi cá tanh bay tới, Đinh Tam Tam nhíu mày, rốt cuộc có phản ứng thông thường của phụ nữ mang thai.
Cô đẩy xe mua hàng, nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Này, cô gái!” Người bị cô đụng vào liền quay đầu lại.
Đinh Tam Tam chạy đến nhà vệ sinh bên phải, nôn khan một phen, một cơn lại một cơn buồn nôn vọt tới trên cổ họng, lúc này cô mới phát hiện bình an vô sự trước đó là hiếm có cỡ nào.
Con ở trong bụng của cô quét cảm giác tồn tại, đến lúc Đới Hiến đến đón cô, cô mới rời khỏi nhà vệ sinh.
“Sắc mặt em rất khó coi.” Anh đứng ở trước mặt cô, sờ gương mặt cô đau lòng nói.
“Đi thôi, xoài vừa nãy em cân xong còn chưa cầm đâu.” Đinh Tam Tam thoáng hồi phục lại tâm tình, kéo tay anh đi vào bên trong siêu thị.
Cách khu tươi sống còn vài kệ hàng, cô chỉ một ngón tay, nói: “Ở chỗ kia kìa, anh đi lấy đi.”
Đới Hiến nhìn trên mặt cô còn sót lại dáng vẻ nghĩ mà sợ hãi liền bật cười.
“Buồn cười như vậy sao?” Đinh Tam Tam cau mày.
Đới Hiến vẻ mặt nghiêm túc, lắc đầu: “Chính là ngạc nhiên, em còn chưa từng sợ một món gì giống như thế này đâu.”
“Đó là một món sao, là một đám!” Đinh Tam Tam sửa lại cho anh, cho tới bây giờ hình như cô vẫn ngửi được mùi tanh đó, haizzz, không nói nữa, nói nhiều cô lại buồn nôn.
Đới Hiến nghe theo mệnh lệnh của “thủ trưởng”, ngoan ngoãn lấy túi xoài kia lại đây.
“Chúng ta còn mua thêm gì không?” Đới Hiến hỏi.
Đinh Tam Tam suy nghĩ một chút, nói: “Nơi này có dưa chuột muối chua không?”
Đới Hiến: “…”
Tìm hai vòng đều không tìm được dưa chuột muối chua đúng ý cô, ra khỏi siêu thị, ánh mắt Đinh Tam Tam sáng lên, chỉ biển hiệu màu xanh lá cây, nói: “Nơi đó nhất định có, chúng ta đi mua đi.”
Subway… nơi chuyên bán sandwich.
Đới Hiến mua hai cái sandwich, bên trong thêm không ít dưa chuột muối chua, Đinh Tam Tam vừa đi vừa ăn, tâm tình vô cùng tốt.
“Em ăn ít loại đồ muối chua này thôi.” Đới Hiến nói.
“Em biết, ăn một lần thôi.” Đinh Tam Tam giơ một đầu ngón tay mảnh mai, nói nghiêm túc.
Đới Hiến cười ôm bả vai của cô, đây vẫn là lần đầu tiên thấy cô hứng thú với đồ ăn như vậy, nếu như không phải đồ ăn muối chua không tốt cho phụ nữ mang thai thì anh đều muốn dung túng để cô ăn no.
Đinh Tam Tam là một người rất nghiêm khắc với bản thân, luôn luôn rất có nguyên tắc. Đến khi…
Tối hôm đó, cô ngồi ở trên giường, xõa tóc, ôm cổ Đới Hiến nói “dưa chuột muối chua”.
“Không được, chính em đều nói chỉ ăn một lần thôi.” Đới Hiến quyết tâm từ chối cô.
“Em rất muốn ăn…” Cô vùi đầu vào vai anh, đáng thương nói.
“Ngoan, ngủ sớm đi, ngủ thì không muốn nữa.” Anh vỗ vỗ lưng cô, nghiêm túc khuyên bảo.
Đinh Tam Tam cắn môi: “Anh đi mua cho em một phần đi, chỉ một phần thôi.”
“Không mua.” Bị Đới Hiến nhẫn tâm từ chối.
Mặt Đinh Tam Tam cau có, nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Vậy ngày mai em có thể ăn không?”
“Không thể.” Đới Hiến nhẫn tâm đến cùng.
Đinh Tam Tam ngã xuống giường, không nghĩ tới mình cũng có ngày hôm nay.
“Ngày mai chúng ta làm bò bít tết, hoặc cà chua nạm bò [2], không phải em thích nhất món đó sao?” Đới Hiến nằm ở bên cạnh cô, dịu dàng nói.
[2] Cà chua nạm bò: hình ảnh ở cuối chương.
“Không có hứng thú…” Cô yếu ớt nói.
“Vậy cá nấu dưa chua? Anh đảm bảo cho rất nhiều dưa chua.”
“Không muốn ăn.” Cô nhắm mắt, lông mi dài rũ xuống, nhìn rất mềm yếu đáng thương.
“Được rồi, ngày mai sẽ mua cho em dưa chuột muối chua.” Đới Hiến không chịu nổi, giơ cờ trắng đầu hàng.
Cô mở to mắt, cười ôm cổ anh hôn một cái: “Anh tốt nhất!”
Đới Hiến duỗi tay sờ bụng của cô, con à, ba xin lỗi con…
Hôm sau, là ca trực của Đinh Tam Tam, cũng là ngày lấy kết quả kiểm tra. Đới Hiến đi cùng cô đến bệnh viện, nghĩ nếu như kết quả gì đó không tốt, hai người tiếp nhận dù sao cũng dễ chịu hơn một người.
“Cái gì?” Nghe được lời của bác sĩ Từ, Đinh Tam Tam giật mình đứng lên, cả khuôn mặt tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
Bác sĩ Từ đưa báo cáo cho cô, nói: “Là chính xác, ngay cả lúc đó tớ cũng giật mình.”
Đới Hiến trước hết phản ứng lại, anh nắm chặt tay, xác nhận lại một lần: “Nói cách khác, em bé hoàn toàn khỏe mạnh?”
“Phải, là 25% quý giá nhất rơi xuống đầu hai người.” Bác sĩ Từ cười nói.
Đinh Tam Tam che mặt, ngồi lại trên ghế, cả người đều hơi run rẩy.
“Vợ à…” Đới Hiến duỗi tay, ôm cô vào trong ngực.
Bác sĩ Từ nói: “Lúc sáu tháng còn phải tái kiểm tra một lần, để ngừa vạn nhất.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.” Đới Hiến xúc động nói.
“Đừng khách sáo, tôi và Tam Tam là bạn tốt, trong lòng cũng vui thay cậu ấy.” Bác sĩ Từ nâng kính lên, hòa nhã nói.
Đới Hiến ôm chặt Tam Tam, hai người đều giống như sống lại một lần. Về thử thách và trắc trở trước đó đối với bọn họ, giống như đều là vì chào đón kinh ngạc to lớn lúc này.
Bác sĩ Từ nói, có lẽ là người tốt có hồi báo tốt, Đinh Tam Tam cứu nhiều mạng người như vậy, ông trời ban cho cô ấy một đứa con khỏe mạnh cũng không phải vấn đề lớn.
Đinh Tam Tam sợ con sẽ quấy nhiễu cuộc sống của cô, nhưng cô càng sợ hơn khi đứa con trong bụng ngay cả cơ hội quấy nhiễu cũng không có.
Cô lòng dạ cứng rắn, nhưng không phải không có trái tim.
Tin tức tốt này, với tính cách của Đới Hiến đương nhiên là muốn thông báo khắp nơi mới được. Bác sĩ Từ cũng nói, Đinh Tam Tam mang thai đã ba tháng, tình hình ổn định rồi, là lúc nên chia sẻ niềm vui với bạn bè người thân.
Người được thông báo đầu tiên là mẹ Đinh, bà hoảng sợ trong lòng suốt hai ngày, rốt cuộc lấy được tin tốt.
“Tốt tốt tốt, mẹ biết rồi, bây giờ con còn ở bệnh viện không? Có cần mẹ đến thăm con không?” Mẹ Đinh xúc động nắm tay chồng mình, giống như dùng hết sức lực.
Ba Đinh luôn luôn vân đạm phong khinh: Thật sự quá đau…
“Không cần đâu, con còn phải đi làm, mẹ đừng đến đây.”
“Còn phải đi làm?” Giọng điệu của mẹ Đinh lại cao thêm một bậc.
“Đúng vậy, mang thai thì không đi làm sao? Mẹ nuôi con à?” Lúc này tâm tình của Đinh Tam Tam rất tốt, nói đùa với mẹ Đinh.
“Bảo chồng con nuôi con đi!” Mẹ Đinh thản nhiên nói năng khí phách.
Đinh Tam Tam: “Haizzz, anh ấy là chồng con, không phải người giúp việc. Không nói với mẹ nữa, con phải đi làm rồi, đã qua giờ làm việc hai tiếng rồi, bị phát hiện sẽ không tốt.”
Nói xong, cô cũng không quản mẹ Đinh phản ứng thế nào, nhanh chóng cúp điện thoại.
Đới Hiến ở một bên nghe xong toàn bộ, cười nói: “Tam Tam, chồng em nói anh ấy rất sẵn lòng nuôi em.”
Đinh Tam Tam nhướng mày: “Vậy anh chuyển lời cho chồng em, phụ nữ thời đại mới không dựa vào đàn ông để kiếm cơm.”
Đới Hiến bất đắc dĩ: “Em cũng quá độc lập rồi.”
“Em xin nghỉ hai tiếng, lập tức đến giờ rồi, anh không định rời đi sao?” Đinh Tam Tam cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay.
“Được, anh lập tức rời đi, em chú ý thân thể một chút.” Đới Hiến ôm cô, dùng sức hôn ở trên trán cô.
“Nơi làm việc…” Cô đỏ mặt, quay đầu nhìn xung quanh xem có người chú ý tới hay không.
“Em lại không mặc áo blouse trắng, không tính.” Anh cây ngay không sợ chết đứng nói.
Đinh Tam Tam nghĩ một chút, sát lại gần hôn ở dưới cằm của anh, “Nói có lý, thưởng cho anh một cái.”
Đới Hiến sững sờ, sau đó thoải mái cười to.
Rời khỏi bệnh viện, anh đi về Đới gia, tin tức này, nếu như không nói cho Tôn Cẩn thì bọn họ rõ là bị giày vò vô ích quá lâu rồi.
Mới đến cửa chính, người giúp việc liền chạy tới nói cho anh biết, hai vợ chồng Đới Quân cãi nhau, bảo anh giúp đỡ đi khuyên nhủ.
“Bọn nó cãi nhau cái gì?” Đới Hiến nhíu mày.
“Hình như có người tặng hoa cho Diêu Diêu.” Bọn họ lên tầng trước, người giúp việc nghe rõ được một đoạn.
“Ghen tuông? Vậy cháu không đi.” Đới Hiến nhướng mày, sải bước đi tới phòng khách, “Mẹ cháu ở đây không?”
“Có, đang nghe nhạc kịch.”
“Mẹ!” Đới Hiến hướng vào bên trong gọi to một tiếng.
Tôn Cẩn đang đắm chìm trong âm nhạc ấn ấn thái dương, kẻ thù à, không có đứa nào bớt lo.
“Mẹ, có một tin tức tốt, con nói cho mẹ thì mẹ cũng không thể kích động.” Đới Hiến ngồi xổm ở trước xe lăn của bà, nhe một hàm răng trắng.
“Tin tức tốt gì? Con lại thăng quân hàm à?”
“Tốt hơn gấp bội so với cái này.”
Tôn Cẩn suy nghĩ một chút, quả thực đoán không ra, bà căn bản không nghĩ tới phương hướng Đinh Tam Tam mang thai, gặp trở lực quá lớn, bản thân bà cũng sắp nản lòng thoái chí rồi.
“Tam Tam mang thai, hôm nay lấy được kết quả kiểm tra, đứa bé hoàn toàn khỏe mạnh, không di truyền gen bệnh thiếu máu Địa Trung Hải.” Đới Hiến một mạch nói hết.
Tôn Cẩn đầu tiên là híp mắt lại, sau đó ánh mắt dần dần trợn to, đưa tay lên không trung bắt một cái, Đới Hiến đưa tay mình lên, “Mẹ, mẹ đừng kích động, mắt mẹ còn chưa khỏi đâu.”
“Con con con nói thật?” Đôi môi Tôn Cẩn run rẩy, còn kích động hơn lúc Đinh Tam Tam biết được kết quả.
“Là thật, con sẽ lừa mẹ sao? Chờ bụng cô ấy lớn hơn, mẹ cũng sờ ra được mà.”
“Cuối cùng mẹ cũng sắp được ôm cháu rồi!” Bà nói to, khiến toàn bộ người giúp việc đều bị hấp dẫn qua đây.
“Phu nhân?”
“Không sao không sao, phu nhân vui quá thôi.” Đới Hiến phất tay, cười nói.
“Vậy Tam Tam đâu, sao không về cùng con?” Tôn Cẩn sốt ruột hỏi.
“Hôm nay cô ấy trực ban, tan làm thì con đi đón cô ấy.” Đới Hiến nói.
“Sao vẫn đi làm, cường độ công việc của con bé, bây giờ còn có thể chịu được sao?” Tôn Cẩn kích động nói.
Đới Hiến ấn tay bà xuống, nói: “Mẹ, mẹ đừng đi quấy nhiễu công việc của cô ấy nữa, nếu như cô ấy cảm thấy không được bản thân cô ấy sẽ nghỉ phép, mẹ đừng nhúng tay vào.”
“Nhưng…”
“Không có nhưng gì cả, ngã xuống hố một lần rồi mẹ còn chưa nghĩ thông sao?”
“Thằng nhóc thối, sao con lại nói chuyện với mẹ như thế hả, có phải ba con về đánh con một trận thì mới được hay không.” Tôn Cẩn duỗi tay véo Đới Hiến.
“Đúng rồi, con còn chưa báo cáo với ba đâu.” Đới Hiến lấy điện thoại ra, nhớ tới còn chưa nói một tiếng với đại thủ trưởng.
“Đưa điện thoại cho mẹ, để mẹ nói.” Tôn Cẩn cười tủm tỉm nói.
“Vâng, để mẹ nói.” Đới Hiến đưa điện thoại cho bà.
“Lão Đới, nói cho ông biết một chuyện, ông đoán đi?” Điện thoại nối máy, Tôn Cẩn trịnh trọng nói.
Nghe mẹ anh dương dương tự đắc đùa ba anh, Đới Hiến đứng dậy rót cho mình một chén trà.
Thật ra anh đã sớm làm xong chuẩn bị DINK đến cùng với Đinh Tam Tam rồi, hương khói gì đó con cái gì đó, tất cả anh đều không để ý. Cụm từ mấu chốt trong cuộc đời của anh là “Đinh Tam Tam”, thứ cô muốn, thứ cô khát vọng, anh đều có thể dâng tặng đến trước mặt cô.
Bây giờ cũng vậy, mặc dù anh vui vẻ, nhưng người anh quan tâm nhất vẫn là Đinh Tam Tam, vĩnh viễn đều như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.