Chương 51: Lại Có Người Xuyên Đến
Hương Tô Lật
16/11/2021
Chân Minh Châu đáp ứng nhanh như một cơn gió khiến người khác giật mình.
Thời đại học, Chân Minh Châu là một cô bé siêng năng, nếu không cô cũng sẽ không cùng lúc làm nhiều công việc bán thời gian. Tuy nhiên đến thời điểm tốt nghiệp cô lại như một quả bóng đã được thổi lớn đến cực hạn, liền bị việc “tốt nghiệp” và “trúng thưởng xổ số” đâm thủng, vèo một cái liền xẹp xuống.
Cô chính là như vậy, hiện tại có thể lười biếng liền lười biếng, cô là người đầu tiên trong nhóm người tốt nghiệp đại học cùng năm không đi làm. Trong khi các bạn học đang bận rộn tìm nơi làm việc thì việc trúng thưởng xổ số xem như là cô đang làm việc.
Lúc mọi người đang bận rộn làm việc thì cô cũng bắt đầu sửa chữa lại căn homestay có chút tồi tàn này.
Dù sao cô cũng muốn bản thân có thể sống thoải mái một chút.
Hơn nữa Chân Minh Châu cũng không định đi thi công chức, không phải cô cảm thấy mình thi không đậu. Nếu nói về may mắn khi đi thi, cô đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất. Nguyên nhân là do cô cảm thấy bản thân mình không thể thích ứng với hoàn cảnh sáng đi làm chiều về. Nhưng hiện tại cô lại rất vui, sẵn sàng đáp ứng lời đề nghị của Thẩm Nham.
Không những vậy Chân Minh Châu còn không ngừng xác nhận công việc của mình: “Tôi không cần làm gì hết, mỗi ngày chỉ cần làm tốt không việc ghi chép là được?”
“Nếu thật sự lại gặp được người xuyên đến thì ghi chép lại và báo cáo lên trên.”
“Nếu sau vài tháng, vài năm, mười mấy năm hay thậm chí là mấy chục năm nếu không còn người xuyên đến từ cổ đại thì tôi có thể tiếp tục kinh doanh như bình thường, lại cùng dì Triệu làm cán bộ ở thôn sao?”
“Dù có hay không có tình huống ngoài ý muốn thì tôi vẫn còn trong biên chế và được nhận tiền lương?”
“Tôi nghe nói nhân viên công vụ không thể kinh doanh, nhưng nếu tôi có thêm khoản thu vào từ công việc kinh doanh thì cũng không ảnh hưởng gì, đúng không?”
Những câu hỏi trên của Chân Minh Châu đều nhận được cùng một đáp án, đó là: Có thể.
“Còn một vấn đề cuối cùng, tiền thuê phòng tôi đã thu của mọi người có cần trả lại hay không?”
Thẩm Nham: “Không cần.”
Chân Minh Châu cảm động muốn khóc, quả nhiên việc kinh doanh có thể không tốt, khách thuê phòng không có nhưng quốc gia không bao giờ phụ lòng cô, đúng thật là quá tri kỷ.
Đến thời điểm này, mặc dù Chân Minh Châu vẫn chưa chính thức gia nhập bộ phận đặc biệt này nhưng có thể hiểu được vì sao mọi người đến đây đều muốn đi ngủ. Bởi vì khi vị họ Thẩm này vừa đến thì những người còn lại liền khiêng máy móc ra ngoài bắt đầu làm việc không cần biết là ban ngày hay ban đêm.
Chân Minh Châu cũng đã biết vì sao khi Triệu Xuân Mai đặt cơm yêu cầu phải có cá thịt. Bởi vì nếu không có thức ăn mặn thì lấy sức đâu mà khuân vác máy móc.
Dù Chân Minh Châu chưa chính thức gia nhập nhưng mọi người đều đã biết cô sẽ gia nhập bộ phận của bọn họ nên không giấu giếm công việc. Tuy vậy, không biết có phải do tính chất công việc hay không mà mọi người đều rất trầm mặc, ít nói.
Nói chính xác hơn là không nói lời nào. Trừ bỏ việc ăn uống thì chính là làm việc.
Khi Chân Minh Châu rời giường, bọn họ vẫn chưa quay lại. Đến khi cô nấu cơm hay dọn dẹp nhà cửa bọn họ cũng chưa trở về.
Nếu nói bạn thân cô - Lâm Nghiên làm việc theo văn hoá 996, thì những người này làm đến 23/24 giờ đồng hồ mỗi ngày.
Chân Minh Châu là người giỏi nhìn mặt đoán ý người khác. Mặc dù Thẩm Nham và Vu Thanh Hàn đã nói với cô rất nhiều chuyện nhưng cô biết bọn họ vẫn còn giấu kín một số việc.
Tuy nhiên Chân Minh Châu không cảm thấy như vậy là sai. Cô chỉ là người mới nên cũng không thể biết quá nhiều.
“Công việc” chính của cô là kinh doanh homestay, cố gắng hết sức để homestay hoạt động tốt, để mọi người có thể ăn uống ngon miệng.
Bọn họ thuê phòng bảy ngày, không thể nói là dài nhưng cũng không ngắn. Nhưng điều kỳ quái là trong bảy ngày này không có bất kỳ người nào xuyên đến.
Không biết nguyên nhân do đâu? Có thể là do trời không mưa, cũng có thể là do homestay có khách trọ. Hoặc tất cả đều không phải, tóm lại chính là không biết chính xác.
So với hai ngày đầu khi Chân Minh Châu vừa khai trương xuất hiện hai vị khách từ cổ đại thì những ngày này lại cực kỳ an tĩnh.
Trong bảy ngày này, Chân Minh Châu tự mình quan sát mọi người đã có thể biết được không ít chuyện. Đừng nghĩ cô cả ngày dáng vẻ như không quan tâm nhưng trong lòng lại biết rất rõ ràng.
Thứ nhất: Thẩm Nham là Trưởng phòng điều tra đặc biệt, Vu Thanh Hàn là Phó trưởng phòng, nhưng trên thực tế Vu Thanh Hàn lại là người phụ trách trực tiếp. Cơ bản tất cả những vấn để về kỹ thuật điều do anh chịu trách nhiệm. Vài ngày nay Vu Thanh Hàn dẫn theo một nhóm người bận rộn quanh nhà cô. Cô thấy tường nhà mình xuất hiện một lớp bảo vệ tinh xảo, nếu ánh mắt không tốt thì chưa chắc có thể phát hiện.
Toàn bộ các phòng của homestay cũng có sự thay đổi rất nhỏ, trông không khác gì lúc trước nhưng trên thực tế là có. Tuy nhiên chỉ có Chân Minh Châu biết, homestay nhà cô từ một căn homestay cổ kính ở nông thôn đã trở thành một nơi được phòng vệ nghiêm ngặt.
Thời đại học, Chân Minh Châu là một cô bé siêng năng, nếu không cô cũng sẽ không cùng lúc làm nhiều công việc bán thời gian. Tuy nhiên đến thời điểm tốt nghiệp cô lại như một quả bóng đã được thổi lớn đến cực hạn, liền bị việc “tốt nghiệp” và “trúng thưởng xổ số” đâm thủng, vèo một cái liền xẹp xuống.
Cô chính là như vậy, hiện tại có thể lười biếng liền lười biếng, cô là người đầu tiên trong nhóm người tốt nghiệp đại học cùng năm không đi làm. Trong khi các bạn học đang bận rộn tìm nơi làm việc thì việc trúng thưởng xổ số xem như là cô đang làm việc.
Lúc mọi người đang bận rộn làm việc thì cô cũng bắt đầu sửa chữa lại căn homestay có chút tồi tàn này.
Dù sao cô cũng muốn bản thân có thể sống thoải mái một chút.
Hơn nữa Chân Minh Châu cũng không định đi thi công chức, không phải cô cảm thấy mình thi không đậu. Nếu nói về may mắn khi đi thi, cô đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất. Nguyên nhân là do cô cảm thấy bản thân mình không thể thích ứng với hoàn cảnh sáng đi làm chiều về. Nhưng hiện tại cô lại rất vui, sẵn sàng đáp ứng lời đề nghị của Thẩm Nham.
Không những vậy Chân Minh Châu còn không ngừng xác nhận công việc của mình: “Tôi không cần làm gì hết, mỗi ngày chỉ cần làm tốt không việc ghi chép là được?”
“Nếu thật sự lại gặp được người xuyên đến thì ghi chép lại và báo cáo lên trên.”
“Nếu sau vài tháng, vài năm, mười mấy năm hay thậm chí là mấy chục năm nếu không còn người xuyên đến từ cổ đại thì tôi có thể tiếp tục kinh doanh như bình thường, lại cùng dì Triệu làm cán bộ ở thôn sao?”
“Dù có hay không có tình huống ngoài ý muốn thì tôi vẫn còn trong biên chế và được nhận tiền lương?”
“Tôi nghe nói nhân viên công vụ không thể kinh doanh, nhưng nếu tôi có thêm khoản thu vào từ công việc kinh doanh thì cũng không ảnh hưởng gì, đúng không?”
Những câu hỏi trên của Chân Minh Châu đều nhận được cùng một đáp án, đó là: Có thể.
“Còn một vấn đề cuối cùng, tiền thuê phòng tôi đã thu của mọi người có cần trả lại hay không?”
Thẩm Nham: “Không cần.”
Chân Minh Châu cảm động muốn khóc, quả nhiên việc kinh doanh có thể không tốt, khách thuê phòng không có nhưng quốc gia không bao giờ phụ lòng cô, đúng thật là quá tri kỷ.
Đến thời điểm này, mặc dù Chân Minh Châu vẫn chưa chính thức gia nhập bộ phận đặc biệt này nhưng có thể hiểu được vì sao mọi người đến đây đều muốn đi ngủ. Bởi vì khi vị họ Thẩm này vừa đến thì những người còn lại liền khiêng máy móc ra ngoài bắt đầu làm việc không cần biết là ban ngày hay ban đêm.
Chân Minh Châu cũng đã biết vì sao khi Triệu Xuân Mai đặt cơm yêu cầu phải có cá thịt. Bởi vì nếu không có thức ăn mặn thì lấy sức đâu mà khuân vác máy móc.
Dù Chân Minh Châu chưa chính thức gia nhập nhưng mọi người đều đã biết cô sẽ gia nhập bộ phận của bọn họ nên không giấu giếm công việc. Tuy vậy, không biết có phải do tính chất công việc hay không mà mọi người đều rất trầm mặc, ít nói.
Nói chính xác hơn là không nói lời nào. Trừ bỏ việc ăn uống thì chính là làm việc.
Khi Chân Minh Châu rời giường, bọn họ vẫn chưa quay lại. Đến khi cô nấu cơm hay dọn dẹp nhà cửa bọn họ cũng chưa trở về.
Nếu nói bạn thân cô - Lâm Nghiên làm việc theo văn hoá 996, thì những người này làm đến 23/24 giờ đồng hồ mỗi ngày.
Chân Minh Châu là người giỏi nhìn mặt đoán ý người khác. Mặc dù Thẩm Nham và Vu Thanh Hàn đã nói với cô rất nhiều chuyện nhưng cô biết bọn họ vẫn còn giấu kín một số việc.
Tuy nhiên Chân Minh Châu không cảm thấy như vậy là sai. Cô chỉ là người mới nên cũng không thể biết quá nhiều.
“Công việc” chính của cô là kinh doanh homestay, cố gắng hết sức để homestay hoạt động tốt, để mọi người có thể ăn uống ngon miệng.
Bọn họ thuê phòng bảy ngày, không thể nói là dài nhưng cũng không ngắn. Nhưng điều kỳ quái là trong bảy ngày này không có bất kỳ người nào xuyên đến.
Không biết nguyên nhân do đâu? Có thể là do trời không mưa, cũng có thể là do homestay có khách trọ. Hoặc tất cả đều không phải, tóm lại chính là không biết chính xác.
So với hai ngày đầu khi Chân Minh Châu vừa khai trương xuất hiện hai vị khách từ cổ đại thì những ngày này lại cực kỳ an tĩnh.
Trong bảy ngày này, Chân Minh Châu tự mình quan sát mọi người đã có thể biết được không ít chuyện. Đừng nghĩ cô cả ngày dáng vẻ như không quan tâm nhưng trong lòng lại biết rất rõ ràng.
Thứ nhất: Thẩm Nham là Trưởng phòng điều tra đặc biệt, Vu Thanh Hàn là Phó trưởng phòng, nhưng trên thực tế Vu Thanh Hàn lại là người phụ trách trực tiếp. Cơ bản tất cả những vấn để về kỹ thuật điều do anh chịu trách nhiệm. Vài ngày nay Vu Thanh Hàn dẫn theo một nhóm người bận rộn quanh nhà cô. Cô thấy tường nhà mình xuất hiện một lớp bảo vệ tinh xảo, nếu ánh mắt không tốt thì chưa chắc có thể phát hiện.
Toàn bộ các phòng của homestay cũng có sự thay đổi rất nhỏ, trông không khác gì lúc trước nhưng trên thực tế là có. Tuy nhiên chỉ có Chân Minh Châu biết, homestay nhà cô từ một căn homestay cổ kính ở nông thôn đã trở thành một nơi được phòng vệ nghiêm ngặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.