Chương 44: Ngạc Nhiên
Hương Tô Lật
16/11/2021
Tuy vậy cậu nhóc cũng biết tốt xấu, mặc dù rất căng thẳng nhưng cậu vẫn giang hai tay để Triệu Xuân Mai ôm.
Triệu Xuân Mai ôm cậu nhóc, chân mày nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết con ruồi. Cậu bé này bị thiếu dinh dưỡng trầm trọng.
“Đi vào trước rồi nói” Triệu Xuân Mai ôm cậu nhóc ngồi xuống, sờ sờ bụng nhỏ của cậu rồi nói: “Đã ăn sáng chưa?”
Chân Minh Châu gật đầu: “Tối hôm qua phát hiện cậu nhóc trước cửa nhà. Bởi vì trời mưa nên cũng không thể gấp gáp xuống núi nên đành cho cậu nhóc mặc quần áo của cháu khi còn nhỏ.”
Triệu Xuân Mai gật đầu tỏ vẻ đã biết, hèn gì trông có vẻ không thích hợp.
Chân Minh Châu lại tiếp tục: “Hôm qua cháu không dám để cậu nhóc ăn nhiều, chỉ uống một cốc nước đường đỏ và một bát cháo trắng. Sáng nay ăn một cái trứng gà, một chén cháo còn có một cái tiểu long bao nhân thịt bò.”
Triệu Xuân Mai gật đầu.
Chân Minh Châu muốn nói tỉ mỉ hơn: “Cậu nhóc ngay cả đồ lót cũng chẳng có, giày cũng không, nên cháu định đến đây đăng ký rồi dẫn cậu nhóc đi mua quần áo sau đó đến đồn cảnh sát.”
“Hơn nữa trên tóc nhóc con này còn có rận, quần áo rách rưới, cháu sợ quần áo cũng có rận nên đã mang đi đốt.”
Triệu Xuân Mai: “Dì đã biết rồi.”
Bà lắc nhẹ cánh tay Tiểu Thạch Đầu rồi dịu dàng hỏi cậu: “Cậu nhóc tên là gì?”
Tiểu Thạch Đầu mím môi nghiêm túc trả lời: “Gọi là Tiểu Thạch Đầu ạ.”
Chân Minh Châu tiếp lời: “Cháu đã hỏi qua, cậu nhóc không có tên thật chỉ có nhũ danh. Bất quá nhóc con còn nói một vài điều khác rất khó hiểu... Nhưng có lẽ do quá đói nên xuất hiện ảo giác...”
Trước nay Chân Minh Châu không nghĩ đến việc cùng Tiểu Thạch Đầu khớp “khẩu cung”, cũng không dạy cậu “cách trả lời”
Cô không nghĩ một cậu bé có thể ứng phó được những câu hỏi này. Nhưng dù sao cậu vẫn còn nhỏ nên dù có “nói hươu nói vượn” thì cũng là chuyện bình thường. Tuy nhiên, nếu cô dạy cậu nhóc thì sự tình sẽ có chút khác biệt.
Điều này đồng nghĩa với việc cô thừa nhận Tiểu Thạch Đầu là người cổ đại xuyên đến nên giúp cậu tránh những rắc rối.
Nhưng Chân Minh Châu không làm vậy. Đôi khi có một số việc không cần thiết, nếu làm sẽ dư thừa.
Quả nhiên, Triệu Xuân Mai lại hỏi tiếp. Tiểu Thạch Đầu nói với Triệu Xuân Mai như khi nói với Chân Minh Châu.
Những chuyện này cô đã nghe qua một lần nên cũng không quá quan tâm. Tuy nhiên cô lại chú ý hơn đến sắc mặt của Triệu Xuân Mai, muốn biết sau khi dì ấy nghe xong sẽ cảm thấy như thế nào.
Tuy nhiên điều làm Chân Minh Châu ngạc nhiên là Triệu Xuân Mai sau khi nghe cậu nhóc nói xong lại không hề nghi ngờ, chỉ thận trọng gật đầu: “Được. Dì đã biết tình huống của cậu bé.”
Bà ấy lại nhìn về phía Chân Minh Châu: “Dì nghĩ trước mắt cháu cũng đừng nên dẫn cậu bé đi mua quần áo.”
Chân Minh Châu vội hỏi: “Tại sao vậy ạ?”
Triệu Xuân Mai: “Cậu bé gầy như vậy, nếu cháu dẫn đi mua quần áo để người khác nhìn thấy còn nghĩ rằng cháu ngược đãi trẻ em. Những nhu yếu phẩm cần dùng trong sinh hoạt dì sẽ cho người đưa đến. Sau lại liên hệ với đồn cảnh sát, cháu không cần phải đi lại nhiều lần.”
Chân Minh Châu lại thắc mắc: “Nhóc con này phải làm sao bây giờ?”
Triệu Xuân Mai mỉm cười: “Mấy ngày nay để cậu bé ở nhà dì đi, để dì chăm sóc. Sau khi đăng ký dì sẽ sắp xếp một đợt kiểm tra sức khỏe cho cậu bé, rồi tìm kiếm bên cơ sở dữ liệu người mất tích xem có tìm được người thân của cậu bé không. Trước mắt cứ như vậy, những chuyện khác thì tính sau.”
Chân Minh Châu: “Như vậy thật tốt.”
Triệu Xuân Mai ôm cậu nhóc, chân mày nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết con ruồi. Cậu bé này bị thiếu dinh dưỡng trầm trọng.
“Đi vào trước rồi nói” Triệu Xuân Mai ôm cậu nhóc ngồi xuống, sờ sờ bụng nhỏ của cậu rồi nói: “Đã ăn sáng chưa?”
Chân Minh Châu gật đầu: “Tối hôm qua phát hiện cậu nhóc trước cửa nhà. Bởi vì trời mưa nên cũng không thể gấp gáp xuống núi nên đành cho cậu nhóc mặc quần áo của cháu khi còn nhỏ.”
Triệu Xuân Mai gật đầu tỏ vẻ đã biết, hèn gì trông có vẻ không thích hợp.
Chân Minh Châu lại tiếp tục: “Hôm qua cháu không dám để cậu nhóc ăn nhiều, chỉ uống một cốc nước đường đỏ và một bát cháo trắng. Sáng nay ăn một cái trứng gà, một chén cháo còn có một cái tiểu long bao nhân thịt bò.”
Triệu Xuân Mai gật đầu.
Chân Minh Châu muốn nói tỉ mỉ hơn: “Cậu nhóc ngay cả đồ lót cũng chẳng có, giày cũng không, nên cháu định đến đây đăng ký rồi dẫn cậu nhóc đi mua quần áo sau đó đến đồn cảnh sát.”
“Hơn nữa trên tóc nhóc con này còn có rận, quần áo rách rưới, cháu sợ quần áo cũng có rận nên đã mang đi đốt.”
Triệu Xuân Mai: “Dì đã biết rồi.”
Bà lắc nhẹ cánh tay Tiểu Thạch Đầu rồi dịu dàng hỏi cậu: “Cậu nhóc tên là gì?”
Tiểu Thạch Đầu mím môi nghiêm túc trả lời: “Gọi là Tiểu Thạch Đầu ạ.”
Chân Minh Châu tiếp lời: “Cháu đã hỏi qua, cậu nhóc không có tên thật chỉ có nhũ danh. Bất quá nhóc con còn nói một vài điều khác rất khó hiểu... Nhưng có lẽ do quá đói nên xuất hiện ảo giác...”
Trước nay Chân Minh Châu không nghĩ đến việc cùng Tiểu Thạch Đầu khớp “khẩu cung”, cũng không dạy cậu “cách trả lời”
Cô không nghĩ một cậu bé có thể ứng phó được những câu hỏi này. Nhưng dù sao cậu vẫn còn nhỏ nên dù có “nói hươu nói vượn” thì cũng là chuyện bình thường. Tuy nhiên, nếu cô dạy cậu nhóc thì sự tình sẽ có chút khác biệt.
Điều này đồng nghĩa với việc cô thừa nhận Tiểu Thạch Đầu là người cổ đại xuyên đến nên giúp cậu tránh những rắc rối.
Nhưng Chân Minh Châu không làm vậy. Đôi khi có một số việc không cần thiết, nếu làm sẽ dư thừa.
Quả nhiên, Triệu Xuân Mai lại hỏi tiếp. Tiểu Thạch Đầu nói với Triệu Xuân Mai như khi nói với Chân Minh Châu.
Những chuyện này cô đã nghe qua một lần nên cũng không quá quan tâm. Tuy nhiên cô lại chú ý hơn đến sắc mặt của Triệu Xuân Mai, muốn biết sau khi dì ấy nghe xong sẽ cảm thấy như thế nào.
Tuy nhiên điều làm Chân Minh Châu ngạc nhiên là Triệu Xuân Mai sau khi nghe cậu nhóc nói xong lại không hề nghi ngờ, chỉ thận trọng gật đầu: “Được. Dì đã biết tình huống của cậu bé.”
Bà ấy lại nhìn về phía Chân Minh Châu: “Dì nghĩ trước mắt cháu cũng đừng nên dẫn cậu bé đi mua quần áo.”
Chân Minh Châu vội hỏi: “Tại sao vậy ạ?”
Triệu Xuân Mai: “Cậu bé gầy như vậy, nếu cháu dẫn đi mua quần áo để người khác nhìn thấy còn nghĩ rằng cháu ngược đãi trẻ em. Những nhu yếu phẩm cần dùng trong sinh hoạt dì sẽ cho người đưa đến. Sau lại liên hệ với đồn cảnh sát, cháu không cần phải đi lại nhiều lần.”
Chân Minh Châu lại thắc mắc: “Nhóc con này phải làm sao bây giờ?”
Triệu Xuân Mai mỉm cười: “Mấy ngày nay để cậu bé ở nhà dì đi, để dì chăm sóc. Sau khi đăng ký dì sẽ sắp xếp một đợt kiểm tra sức khỏe cho cậu bé, rồi tìm kiếm bên cơ sở dữ liệu người mất tích xem có tìm được người thân của cậu bé không. Trước mắt cứ như vậy, những chuyện khác thì tính sau.”
Chân Minh Châu: “Như vậy thật tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.