Chương 28: Người Bản Địa
Hương Tô Lật
15/11/2021
Giáo sư Vu là người bản địa lại thường xuyên tìm hiểu những sự kiện hàng năm xảy ra ở Lệ thành nên anh biết cứ một thời gian ở Ly Sơn lại xảy ra một vài sự việc. Vì thế anh liền nói:
“Vậy thì cô chắn hẳn đã từng gặp qua những phượt thủ bị thương. Nếu xuất hiện những tình huống như vậy nếu không quá khẩn cấp thì cô nên dẫn họ đến trạm y tế trong thôn để xử lý vết thương vì cô cũng không phải người trong ngành y. Trường hợp khẩn cấp thì cô có thể điện thoại cho tôi để tôi hướng dẫn cô xử lý vết thương. Nếu gặp người nhịn đói lâu này thì nhất định không được..."
Giáo sư Vu có vẻ là người không dễ ở chung nhưng khi làm việc lại rất nghiêm túc. Anh hướng dẫn cụ thể cách xử lý cho từng trường hợp khác nhau: “Tôi đại khái chỉ có thể hướng dẫn cô như vậy. Nếu không gặp phải thì có thể cô sẽ quên mất, nhưng bất quá cũng không sao vì có gì cô có thể hỏi lại tôi.”
Chân Minh Châu chắp tay trước ngực chân thành nói: “Cảm ơn giáo sư.”
“Không cần khách khí.” Sau đó anh lại lấy điện thoại ra: “WeChat của cô là gì? Chúng ta kết bạn với nhau.”
Chân Minh Châu: “!!!” Cô ngạc nhiên mở to mắt nhìn người đối diện, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại ra thêm bạn WeChat với giáo sư Vu. Mẹ ơi cô vậy mà lại kết bạn WeChat với giáo sư ác ma.
Tên WeChat của anh vô cùng đơn giản, chỉ ba chữ: Vu Thanh Hàn, là tên thật của anh.
“Đại Trân Châu?”
Chân Minh Châu gật gật đầu, nói: “Đúng đúnglà WeChat của tôi. À tôi chính thức giới thiệu lại một lần nữa tôi tên Chân Minh Châu.”
Giáo sư Vu duỗi tay ra khách khí giới thiệu: “Vu Thanh Hàn.”
Hai người bắt tay xem như chính thức quen biết nhau.
*Đến đoạn này vì hai người đã làm quen với nhau, nên mình bắt đầu dùng tên thay vì để xưng hô giáo sư Vu như trước.
Mỗi thành thị đều có điểm đặc sắc riêng, điển hình như Lệ thành tuy chỉ là một thành phố nhỏ nhưng cũng có đặt trưng riêng.
Điều này nghe có vẻ lạ nhưng thực tế cũng rất bình thường. Vậy vì sao thành phố nhỏ này lại có trở thành địa điểm yêu thích của khách du lịch?
“Vậy thì cô chắn hẳn đã từng gặp qua những phượt thủ bị thương. Nếu xuất hiện những tình huống như vậy nếu không quá khẩn cấp thì cô nên dẫn họ đến trạm y tế trong thôn để xử lý vết thương vì cô cũng không phải người trong ngành y. Trường hợp khẩn cấp thì cô có thể điện thoại cho tôi để tôi hướng dẫn cô xử lý vết thương. Nếu gặp người nhịn đói lâu này thì nhất định không được..."
Giáo sư Vu có vẻ là người không dễ ở chung nhưng khi làm việc lại rất nghiêm túc. Anh hướng dẫn cụ thể cách xử lý cho từng trường hợp khác nhau: “Tôi đại khái chỉ có thể hướng dẫn cô như vậy. Nếu không gặp phải thì có thể cô sẽ quên mất, nhưng bất quá cũng không sao vì có gì cô có thể hỏi lại tôi.”
Chân Minh Châu chắp tay trước ngực chân thành nói: “Cảm ơn giáo sư.”
“Không cần khách khí.” Sau đó anh lại lấy điện thoại ra: “WeChat của cô là gì? Chúng ta kết bạn với nhau.”
Chân Minh Châu: “!!!” Cô ngạc nhiên mở to mắt nhìn người đối diện, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại ra thêm bạn WeChat với giáo sư Vu. Mẹ ơi cô vậy mà lại kết bạn WeChat với giáo sư ác ma.
Tên WeChat của anh vô cùng đơn giản, chỉ ba chữ: Vu Thanh Hàn, là tên thật của anh.
“Đại Trân Châu?”
Chân Minh Châu gật gật đầu, nói: “Đúng đúnglà WeChat của tôi. À tôi chính thức giới thiệu lại một lần nữa tôi tên Chân Minh Châu.”
Giáo sư Vu duỗi tay ra khách khí giới thiệu: “Vu Thanh Hàn.”
Hai người bắt tay xem như chính thức quen biết nhau.
*Đến đoạn này vì hai người đã làm quen với nhau, nên mình bắt đầu dùng tên thay vì để xưng hô giáo sư Vu như trước.
Mỗi thành thị đều có điểm đặc sắc riêng, điển hình như Lệ thành tuy chỉ là một thành phố nhỏ nhưng cũng có đặt trưng riêng.
Điều này nghe có vẻ lạ nhưng thực tế cũng rất bình thường. Vậy vì sao thành phố nhỏ này lại có trở thành địa điểm yêu thích của khách du lịch?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.