Chương 28
Lâm Dữ San
10/06/2024
* * *
“Cậu ấy có thích em không?”
... “Ca sĩ nhà anh ưu tú như vậy, ai lại không thích cơ chứ?”
* * *
Khương Dĩ An thay đổi rồi, đây là phản ứng nhạy bén của Kỳ Hiên sau khi nói chuyện với y. Khương Dĩ An từng bị công kích ác ý, cả ngày trốn trong ký túc xá, dùng thuốc lá và rượu làm hại thân thể, đập nát cây đàn guitar dùng để sáng tác, cảm xúc hỗn loạn khó lòng kiềm chế. Song, hôm nay y đã có thể hoàn toàn tỉnh táo, tuy sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng tâm trạng rất lạc quan.
Kỳ Hiên nghiêng người nhìn ra ngoài cửa kính, nơi một người đàn ông đẹp trai đeo tai nghe Bluetooth đang nói chuyện điện thoại. Hắn thu hồi tầm mắt: “Người đó là ai?”
Khương Dĩ An trả lời: “Một người bạn.”
“Bạn bè?” Kỳ Hiên hoài nghi, thông qua thái độ thoáng chút thân mật vừa rồi của Văn Khác, hắn ăn ngay nói thật, nghiêm túc hỏi: “Cậu ấy có thích em không?”
Khương Dĩ An rất bất đắc dĩ: “Đừng đoán mò.”
Kỳ Hiên chơi xấu: “Anh có căn cứ, không hề đoán mò.
Khương Dĩ An: “Anh dựa vào đâu?”
Kỳ Hiên nói: “Ca sĩ nhà anh ưu tú như vậy, ai lại không thích cơ chứ?”
Bầu không khí dần trở nên thoải mái hơn, Khương Dĩ An cuối cùng cũng tươi cười trở lại, khi Văn Khác ngoảnh đầu, vừa khéo chạm phải ánh mắt y: “Em phải đi đây.”
“Dĩ An” Kỳ Hiên nắm lấy cổ tay áo y, tránh tiếp xúc da thịt, “Em có suy nghĩ của em, bọn anh cũng có sự cố chấp của riêng mình, bất kể phát sinh chuyện gì, chúng ta đều nên tôn trọng và thấu hiểu nhau.”
Khương Dĩ An: “Đương nhiên rồi.”
Kỳ Hiên nói: “Để anh tiễn em.”
Trở về bên cạnh Văn Khác, Khương Dĩ An đột nhiên cảm thấy mỏi mệt sau khi trải qua cuộc tranh cãi. Kỳ Hiên đứng trên bậc cửa khẽ gật đầu với Văn Khác xem như chào hỏi, chào tạm biệt chứ không dông dài vô nghĩa, hắn lẳng lặng nhìn bóng dáng hai người đi xa.
Gió lạnh thổi tới, sắc mặt Khương Dĩ An ửng hồng, nhìn Văn Khác đeo tai nghe, y hỏi: “Là chuyện công việc sao?”
“Không phải.” Văn Khác ngắt cuộc gọi của Khúc Hành Chu, một đám công tử đang nhao nhao đòi tổ chức tiệc sinh nhật cho anh vào ngày mai, từ party trên du thuyền cho tới việc lặn biển ở Tahiti*, càng nói càng khoa trương. Nếu không phải đang đợi Khương Dĩ An, cần làm gì đó giết thời gian thì Văn Khác căn bản sẽ có không kiên nhẫn nghe bọn hắn hươu nói vượn.
* Tahiti là hòn đảo lớn nhất của Polynésie thuộc Pháp, nằm ở phía nam Thái Bình Dương. Đây là trung tâm kinh tế, văn hóa và chính trị của Polynésie thuộc Pháp. Hòn đảo được hình thành từ hoạt động của núi lửa với các rạn san hô bao quanh.
Lên xe, Khương Dĩ An ôm gấu Pooh từ ghế sau lên ghế phụ, thân thể kề sát vào chỗ tựa lưng. Chiếc Mercedes-benz chạy băng băng qua các tòa nhà cao tầng, cơn buồn ngủ dần dần kéo tới. Y sợ bản thân lại ngủ quên khiến Văn Khác phải đợi giống lần trước nên thầm mặc niệm vài lần trong lòng “Đừng mang thêm phiền phức cho Văn Khác“. Kết quả, ý thức vẫn bị đứt đoạn, y chìm vào giấc ngủ trong khi miệng vẫn lẩm bẩm chuyện gì đó.
Lông tơ mềm mại của gấu bông cọ vào cằm Khương Dĩ An. Trong âm thanh chuyển động có phần buồn tẻ của động cơ thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng rì rầm khe khẽ, Văn Khác một lần nữa bớt chút tâm tư để lắng nghe. Ngay sau đó, anh gấp gáp đạp phanh rồi vội vàng duỗi tay bảo vệ đối phương, nhất thời cảm thấy rối loạn.
Văn Khác nghe thấy cực kỳ rõ ràng, Khương Dĩ An đã gọi tên anh.
Gấu Pooh từ từ trượt xuống, Khương Dĩ An bừng tỉnh rồi lại ôm chặt vào lòng, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, theo bản năng hỏi: “Tôi ngủ quên à?”
Văn Khác: “Không đâu, vừa lúc về đến nhà.” Anh đỗ xe vững vàng trước tòa số 4, “Có cần em lên cùng không?”
Khương Dĩ An lắc đầu, ôm gấu bông cùng mặt nạ công chúa Bạch Tuyết mở cửa xe, ngoảnh đầu do dự hỏi: “Hôm nay cậu không ở lại 303 sao?”
Văn Khác thẳng thắn: “303 là nơi nghỉ ngơi cho các đội viên phải trực ban, bình thường em không hay về đây cho lắm.”
Khương Dĩ An hiểu rằng đây là ký túc xá tạm thời mà đơn vị sắp xếp cho bọn họ: “Tôi lên nhà đây.” Y liếm môi, còn chưa kịp bước chân ra ngoài thì đã nghe thấy Văn Khác gọi tên mình, nhanh chóng thu chân lại, “Phanh” một tiếng đóng chặt cửa xe: “Sao vậy?”
Văn Khác nhịn cười: “Ngày mai tan tầm em tới nhà anh ăn cơm, làm cho em bát mì suông* nhé.”
* Raw: 碗清汤面. Mình tạm để tên vậy vì cũng không rõ ở Việt Nam gọi là mì gì. Search trên Bai du thì thấy đây là loại mì có nước dùng là nước luộc thịt hoặc có thể chỉ là đun sôi nước rồi cho gia vị và thả mì vào, có thể có topping hoặc không.
Khương Dĩ An đồng ý: “Còn gì nữa không?”
Văn Khác nói: “Tùy anh biểu diễn.”
Chăm chú nhìn Khương Dĩ An đi vào hàng hiên, lát sau, 403 sáng đèn. Văn Khác yên tâm lái xe rời khỏi, dọc đường đi anh suy nghĩ, có lẽ phải nhắc nhở sư phụ Diệp đẩy nhanh tiến độ chế tác thôi.
* Bản edit này chỉ được đăng tải duy nhất tại Wattpad -Cassey-. Tất cả những nơi reup khác đều chưa có sự cho phép.
Sáng sớm hôm sau, Văn Khác gặp Tạ Nhung đang ngồi chờ mình trong văn phòng. Trong tay đối phương cầm túi giấy không dày lắm, nhưng ở góc trên bên phải có in hai chữ đỏ “Cơ mật”, là hồ sơ vụ án.
Tạ Nhung: “Tài liệu cậu muốn.”
Văn Khác nhận lấy rồi đặt lên mặt bàn, pha một tách trà quýt đưa cho anh ta: “Điều tra thế nào rồi?”
“Tài xế xe tải không có tiền án, liều chết không mở miệng. Chúng ta cũng không thể dùng nhục hình bức cung để ép hắn khai ra sự thật nên chỉ có thể thả người.” Tạ Nhung nhấp một ngụm trà, thoải mái thở ra, sắc mặt không mấy rõ ràng: “Trước khi giao dịch, mười hai chiếc xe đỗ gần khách sạn Hồng Di không có gì khả nghi, lại bế tắc như ba năm trước. Lâu như vậy mà kẻ đó vẫn không lộ ra sơ hở nào, tôi nghi ngờ phía sau có chống lưng.”
Văn Khác vừa nghe vừa mở hồ sơ vụ án ra, lật tài liệu qua lại: “Thuốc phiện tìm thấy trong vali của Khương Dĩ An cũng là cần sa?”
Tạ Nhung gật đầu: “Sau khi so sánh, không loại trừ khả năng người hãm hại cậu ta chính là kẻ mà chúng ta theo dõi mấy năm gần đây.”
Xem đến cuối hồ sơ, Văn Khác đọc bản tóm tắt của người ghi chép: “Đã kiểm tra Giải trí Hoa Phong chưa?”
“Tôi làm rồi, nhưng chỉ là hình thức, kiểm tra hay không đều thế cả, chưa kể đó là công ty giải trí hàng đầu trong nước, tài sản hằng năm đều công khai minh bạch. Nếu thật sự do bọn họ làm, vậy thì chúng ta có thể nghỉ ngơi rồi” Tạ Nhung nói: “Miếng bánh này tôi đoán là chúng ta không thể động vào được.”
Văn Khác: “Vì sao?”
Tạ Nhung: “Hai giới hắc bạch bắt tay nhau, các tập đoàn cùng giới chính trị nắm quyền, khó mà động thủ trên đầu Thái Tuế* lắm.”
* Động thủ trên đầu Thái Tuế: Người xưa tin rằng đào đất xây cất về hướng sao Thái Tuế mọc, sẽ vời lấy tai họa. Do đó câu nói trên dùng để ví dụ việc xúc phạm người có quyền thế hoặc kẻ hung ác.
Văn Khác không đáp lời, anh nhanh chóng ngậm một điếu thuốc, bật lửa, nheo mắt nói: “Cám ơn.”
Tạ Nhung uống trà xong bèn đi đến bồn rửa, rửa sạch tách trà, vẩy sạch nước trên tay, nghiêm túc hỏi: “Cậu thực sự không cân nhắc việc chuyển tới đội điều tra tội phạm à?”
Giọng Đoạn Dương vang lên ngoài cửa: “Đội trưởng Tạ! Anh thôi đi! Giữa ban ngày ban mặt mà dám trắng trợn cướp người, tôi phải báo cáo đội trưởng Nghiêm!”
“Thằng nhãi này, cậu dám mắng lãnh đạo à.” Tạ Nhung giơ tay cốc đầu cậu, “Anh thấy kĩ năng cậu chẳng học được bao nhiêu nhưng được sếp chiều chuộng đến to gan rồi đấy.”
Đoạn Dương cười “Hì hì” hai tiếng: “Đội trưởng Tạ, sao anh lại đến đây? Anh cũng muốn tổ chức sinh nhật cho sếp em hả?”
Tạ Nhung: “Sinh nhật?” Hắn quay lại hỏi Văn Khác: “Hôm nay là sinh nhật cậu? Khán giả cũng có phần nhỉ, tối nay các cậu chơi gì vậy? Tôi tham gia với!”
Đoạn Dương bĩu môi nói: “Thì ra anh chỉ muốn ăn chực.”
Tạ Nhung sửa lời cậu: “Rõ ràng là anh tới giúp đội trưởng Văn đỡ rượu.”
Văn Khác đặt tài liệu trong tay xuống, kẹp điếu thuốc, hút một hơi: “Đừng tổ chức nữa, tan làm anh muốn về nhà ăn mì trường thọ.”
Đoạn Dương không vui nói: “Không phải năm nào anh cũng ở cùng chúng em sao. Sếp, anh trọng sắc khinh bạn!”
Tạ Nhung sờ trán: “Anh bỏ lỡ chuyện gì sao? Bây giờ ăn dưa có muộn không?”
Văn Khác nhặt lên một tập văn kiện, chuẩn bị tới chi đội cảnh sát giao thông báo cáo. Tiện đường, anh nhờ Tạ Nhung chở mình một đoạn: “Hay là điều Đoạn Dương tới đội các anh đi.”
Đoạn Dương kêu lên: “Em không đành lòng rời xa anh, anh nỡ lòng nào lại chuyển em đi, lương tâm anh không cắn rứt sao?”
*
Khương Dĩ An yên vị trên sô pha, trong miệng ngậm bàn chải đánh răng, y nhìn màn hình TV chằm chằm không chớp mắt, tập “Món ngon tới rồi” này đang dạy cách làm “Cá hố hấp cay”*, Văn Khác khẩu vị nặng, món này hẳn là cậu ấy sẽ thích ăn.
Trong tủ lạnh vừa khéo có đủ nguyên liệu, Khương Dĩ An súc miệng rửa mặt, vai đắp khăn lông đi ra khỏi phòng tắm. Đúng lúc này chuông cửa reo lên, y cảnh giác chờ đợi chốc lát, sau đó lặng lẽ bước đến trước cửa, nhìn vào mắt mèo rồi nhẹ nhàng thở ra, là Lâm Dã.
____
Tác giả có chuyện muốn nói: Cảm ơn các bạn đã đọc.
“Cậu ấy có thích em không?”
... “Ca sĩ nhà anh ưu tú như vậy, ai lại không thích cơ chứ?”
* * *
Khương Dĩ An thay đổi rồi, đây là phản ứng nhạy bén của Kỳ Hiên sau khi nói chuyện với y. Khương Dĩ An từng bị công kích ác ý, cả ngày trốn trong ký túc xá, dùng thuốc lá và rượu làm hại thân thể, đập nát cây đàn guitar dùng để sáng tác, cảm xúc hỗn loạn khó lòng kiềm chế. Song, hôm nay y đã có thể hoàn toàn tỉnh táo, tuy sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng tâm trạng rất lạc quan.
Kỳ Hiên nghiêng người nhìn ra ngoài cửa kính, nơi một người đàn ông đẹp trai đeo tai nghe Bluetooth đang nói chuyện điện thoại. Hắn thu hồi tầm mắt: “Người đó là ai?”
Khương Dĩ An trả lời: “Một người bạn.”
“Bạn bè?” Kỳ Hiên hoài nghi, thông qua thái độ thoáng chút thân mật vừa rồi của Văn Khác, hắn ăn ngay nói thật, nghiêm túc hỏi: “Cậu ấy có thích em không?”
Khương Dĩ An rất bất đắc dĩ: “Đừng đoán mò.”
Kỳ Hiên chơi xấu: “Anh có căn cứ, không hề đoán mò.
Khương Dĩ An: “Anh dựa vào đâu?”
Kỳ Hiên nói: “Ca sĩ nhà anh ưu tú như vậy, ai lại không thích cơ chứ?”
Bầu không khí dần trở nên thoải mái hơn, Khương Dĩ An cuối cùng cũng tươi cười trở lại, khi Văn Khác ngoảnh đầu, vừa khéo chạm phải ánh mắt y: “Em phải đi đây.”
“Dĩ An” Kỳ Hiên nắm lấy cổ tay áo y, tránh tiếp xúc da thịt, “Em có suy nghĩ của em, bọn anh cũng có sự cố chấp của riêng mình, bất kể phát sinh chuyện gì, chúng ta đều nên tôn trọng và thấu hiểu nhau.”
Khương Dĩ An: “Đương nhiên rồi.”
Kỳ Hiên nói: “Để anh tiễn em.”
Trở về bên cạnh Văn Khác, Khương Dĩ An đột nhiên cảm thấy mỏi mệt sau khi trải qua cuộc tranh cãi. Kỳ Hiên đứng trên bậc cửa khẽ gật đầu với Văn Khác xem như chào hỏi, chào tạm biệt chứ không dông dài vô nghĩa, hắn lẳng lặng nhìn bóng dáng hai người đi xa.
Gió lạnh thổi tới, sắc mặt Khương Dĩ An ửng hồng, nhìn Văn Khác đeo tai nghe, y hỏi: “Là chuyện công việc sao?”
“Không phải.” Văn Khác ngắt cuộc gọi của Khúc Hành Chu, một đám công tử đang nhao nhao đòi tổ chức tiệc sinh nhật cho anh vào ngày mai, từ party trên du thuyền cho tới việc lặn biển ở Tahiti*, càng nói càng khoa trương. Nếu không phải đang đợi Khương Dĩ An, cần làm gì đó giết thời gian thì Văn Khác căn bản sẽ có không kiên nhẫn nghe bọn hắn hươu nói vượn.
* Tahiti là hòn đảo lớn nhất của Polynésie thuộc Pháp, nằm ở phía nam Thái Bình Dương. Đây là trung tâm kinh tế, văn hóa và chính trị của Polynésie thuộc Pháp. Hòn đảo được hình thành từ hoạt động của núi lửa với các rạn san hô bao quanh.
Lên xe, Khương Dĩ An ôm gấu Pooh từ ghế sau lên ghế phụ, thân thể kề sát vào chỗ tựa lưng. Chiếc Mercedes-benz chạy băng băng qua các tòa nhà cao tầng, cơn buồn ngủ dần dần kéo tới. Y sợ bản thân lại ngủ quên khiến Văn Khác phải đợi giống lần trước nên thầm mặc niệm vài lần trong lòng “Đừng mang thêm phiền phức cho Văn Khác“. Kết quả, ý thức vẫn bị đứt đoạn, y chìm vào giấc ngủ trong khi miệng vẫn lẩm bẩm chuyện gì đó.
Lông tơ mềm mại của gấu bông cọ vào cằm Khương Dĩ An. Trong âm thanh chuyển động có phần buồn tẻ của động cơ thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng rì rầm khe khẽ, Văn Khác một lần nữa bớt chút tâm tư để lắng nghe. Ngay sau đó, anh gấp gáp đạp phanh rồi vội vàng duỗi tay bảo vệ đối phương, nhất thời cảm thấy rối loạn.
Văn Khác nghe thấy cực kỳ rõ ràng, Khương Dĩ An đã gọi tên anh.
Gấu Pooh từ từ trượt xuống, Khương Dĩ An bừng tỉnh rồi lại ôm chặt vào lòng, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, theo bản năng hỏi: “Tôi ngủ quên à?”
Văn Khác: “Không đâu, vừa lúc về đến nhà.” Anh đỗ xe vững vàng trước tòa số 4, “Có cần em lên cùng không?”
Khương Dĩ An lắc đầu, ôm gấu bông cùng mặt nạ công chúa Bạch Tuyết mở cửa xe, ngoảnh đầu do dự hỏi: “Hôm nay cậu không ở lại 303 sao?”
Văn Khác thẳng thắn: “303 là nơi nghỉ ngơi cho các đội viên phải trực ban, bình thường em không hay về đây cho lắm.”
Khương Dĩ An hiểu rằng đây là ký túc xá tạm thời mà đơn vị sắp xếp cho bọn họ: “Tôi lên nhà đây.” Y liếm môi, còn chưa kịp bước chân ra ngoài thì đã nghe thấy Văn Khác gọi tên mình, nhanh chóng thu chân lại, “Phanh” một tiếng đóng chặt cửa xe: “Sao vậy?”
Văn Khác nhịn cười: “Ngày mai tan tầm em tới nhà anh ăn cơm, làm cho em bát mì suông* nhé.”
* Raw: 碗清汤面. Mình tạm để tên vậy vì cũng không rõ ở Việt Nam gọi là mì gì. Search trên Bai du thì thấy đây là loại mì có nước dùng là nước luộc thịt hoặc có thể chỉ là đun sôi nước rồi cho gia vị và thả mì vào, có thể có topping hoặc không.
Khương Dĩ An đồng ý: “Còn gì nữa không?”
Văn Khác nói: “Tùy anh biểu diễn.”
Chăm chú nhìn Khương Dĩ An đi vào hàng hiên, lát sau, 403 sáng đèn. Văn Khác yên tâm lái xe rời khỏi, dọc đường đi anh suy nghĩ, có lẽ phải nhắc nhở sư phụ Diệp đẩy nhanh tiến độ chế tác thôi.
* Bản edit này chỉ được đăng tải duy nhất tại Wattpad -Cassey-. Tất cả những nơi reup khác đều chưa có sự cho phép.
Sáng sớm hôm sau, Văn Khác gặp Tạ Nhung đang ngồi chờ mình trong văn phòng. Trong tay đối phương cầm túi giấy không dày lắm, nhưng ở góc trên bên phải có in hai chữ đỏ “Cơ mật”, là hồ sơ vụ án.
Tạ Nhung: “Tài liệu cậu muốn.”
Văn Khác nhận lấy rồi đặt lên mặt bàn, pha một tách trà quýt đưa cho anh ta: “Điều tra thế nào rồi?”
“Tài xế xe tải không có tiền án, liều chết không mở miệng. Chúng ta cũng không thể dùng nhục hình bức cung để ép hắn khai ra sự thật nên chỉ có thể thả người.” Tạ Nhung nhấp một ngụm trà, thoải mái thở ra, sắc mặt không mấy rõ ràng: “Trước khi giao dịch, mười hai chiếc xe đỗ gần khách sạn Hồng Di không có gì khả nghi, lại bế tắc như ba năm trước. Lâu như vậy mà kẻ đó vẫn không lộ ra sơ hở nào, tôi nghi ngờ phía sau có chống lưng.”
Văn Khác vừa nghe vừa mở hồ sơ vụ án ra, lật tài liệu qua lại: “Thuốc phiện tìm thấy trong vali của Khương Dĩ An cũng là cần sa?”
Tạ Nhung gật đầu: “Sau khi so sánh, không loại trừ khả năng người hãm hại cậu ta chính là kẻ mà chúng ta theo dõi mấy năm gần đây.”
Xem đến cuối hồ sơ, Văn Khác đọc bản tóm tắt của người ghi chép: “Đã kiểm tra Giải trí Hoa Phong chưa?”
“Tôi làm rồi, nhưng chỉ là hình thức, kiểm tra hay không đều thế cả, chưa kể đó là công ty giải trí hàng đầu trong nước, tài sản hằng năm đều công khai minh bạch. Nếu thật sự do bọn họ làm, vậy thì chúng ta có thể nghỉ ngơi rồi” Tạ Nhung nói: “Miếng bánh này tôi đoán là chúng ta không thể động vào được.”
Văn Khác: “Vì sao?”
Tạ Nhung: “Hai giới hắc bạch bắt tay nhau, các tập đoàn cùng giới chính trị nắm quyền, khó mà động thủ trên đầu Thái Tuế* lắm.”
* Động thủ trên đầu Thái Tuế: Người xưa tin rằng đào đất xây cất về hướng sao Thái Tuế mọc, sẽ vời lấy tai họa. Do đó câu nói trên dùng để ví dụ việc xúc phạm người có quyền thế hoặc kẻ hung ác.
Văn Khác không đáp lời, anh nhanh chóng ngậm một điếu thuốc, bật lửa, nheo mắt nói: “Cám ơn.”
Tạ Nhung uống trà xong bèn đi đến bồn rửa, rửa sạch tách trà, vẩy sạch nước trên tay, nghiêm túc hỏi: “Cậu thực sự không cân nhắc việc chuyển tới đội điều tra tội phạm à?”
Giọng Đoạn Dương vang lên ngoài cửa: “Đội trưởng Tạ! Anh thôi đi! Giữa ban ngày ban mặt mà dám trắng trợn cướp người, tôi phải báo cáo đội trưởng Nghiêm!”
“Thằng nhãi này, cậu dám mắng lãnh đạo à.” Tạ Nhung giơ tay cốc đầu cậu, “Anh thấy kĩ năng cậu chẳng học được bao nhiêu nhưng được sếp chiều chuộng đến to gan rồi đấy.”
Đoạn Dương cười “Hì hì” hai tiếng: “Đội trưởng Tạ, sao anh lại đến đây? Anh cũng muốn tổ chức sinh nhật cho sếp em hả?”
Tạ Nhung: “Sinh nhật?” Hắn quay lại hỏi Văn Khác: “Hôm nay là sinh nhật cậu? Khán giả cũng có phần nhỉ, tối nay các cậu chơi gì vậy? Tôi tham gia với!”
Đoạn Dương bĩu môi nói: “Thì ra anh chỉ muốn ăn chực.”
Tạ Nhung sửa lời cậu: “Rõ ràng là anh tới giúp đội trưởng Văn đỡ rượu.”
Văn Khác đặt tài liệu trong tay xuống, kẹp điếu thuốc, hút một hơi: “Đừng tổ chức nữa, tan làm anh muốn về nhà ăn mì trường thọ.”
Đoạn Dương không vui nói: “Không phải năm nào anh cũng ở cùng chúng em sao. Sếp, anh trọng sắc khinh bạn!”
Tạ Nhung sờ trán: “Anh bỏ lỡ chuyện gì sao? Bây giờ ăn dưa có muộn không?”
Văn Khác nhặt lên một tập văn kiện, chuẩn bị tới chi đội cảnh sát giao thông báo cáo. Tiện đường, anh nhờ Tạ Nhung chở mình một đoạn: “Hay là điều Đoạn Dương tới đội các anh đi.”
Đoạn Dương kêu lên: “Em không đành lòng rời xa anh, anh nỡ lòng nào lại chuyển em đi, lương tâm anh không cắn rứt sao?”
*
Khương Dĩ An yên vị trên sô pha, trong miệng ngậm bàn chải đánh răng, y nhìn màn hình TV chằm chằm không chớp mắt, tập “Món ngon tới rồi” này đang dạy cách làm “Cá hố hấp cay”*, Văn Khác khẩu vị nặng, món này hẳn là cậu ấy sẽ thích ăn.
Trong tủ lạnh vừa khéo có đủ nguyên liệu, Khương Dĩ An súc miệng rửa mặt, vai đắp khăn lông đi ra khỏi phòng tắm. Đúng lúc này chuông cửa reo lên, y cảnh giác chờ đợi chốc lát, sau đó lặng lẽ bước đến trước cửa, nhìn vào mắt mèo rồi nhẹ nhàng thở ra, là Lâm Dã.
____
Tác giả có chuyện muốn nói: Cảm ơn các bạn đã đọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.