Chương 9: Đứa Trẻ Ngốc
Tiểu Cô Tử
20/04/2016
Khi trở về phòng ngủ, tôi thấy Tiểu
Hắc đang nằm trên giường mình chơi cào tường, nghĩ đến trong trường hiện tại đang có một kẻ giết chó bệnh hoạn thì cảm thấy thật đáng lo, tôi ôm Tiểu Hắc vào lòng, nhỏ giọng nói bên tai nó: "Hiện tại trong trường
đang có một tên bệnh hoạn, em ở lại trong phòng ngủ, đừng có mà chạy
lung tung." Cũng không biết rằng nó có thể nghe hiểu hay không, mèo
nhanh hơn so với chó, hẳn là tên kia sẽ không bắt được nó.
Buổi tối, Tôn Tiểu Lỵ đến, đây là một vị khách hiếm khi đến, cực kỳ hiếm khi đến, lúc này cô nàng và Ngô Nam đáng lẽ phải quấn lấy nhau trong căn phòng dưới lầu rồi mới phải, thế nào lại chạy đến phòng của chúng tôi.
Chào hỏi vài câu khách sáo với chúng tôi xong, Tôn Tiểu Lỵ liền đi thẳng vào chủ đề: "Mình đến làm phiền các cậu là để hỏi chuyện này, các cậu còn nhớ trưởng ban của bọn mình, người đã đi trượt tuyết cùng chúng ta không?"
Tôi biết rằng cô nàng đang nhắc đến Bạch Khiết, thật kỳ lạ, trong phòng chúng tôi không có người nào thuộc ban bí thư cả, cô ta đến tìm chúng tôi để nói về chuyện gì mới được? Tôi gật gật đầu, có chút hiếu kỳ với lời nói của cô nàng.
"Gần đây, trưởng ban của bọn mình đang rất khổ sở, mình gặng hỏi mãi chị ấy mới nói, chị ấy bảo rằng Đường Hân Nhàn sư tỷ giống như đang nổi giận với chị ấy vậy, luôn tỏ thái độ lạnh nhạt với chị, nhưng trưởng ban lại thật sự không biết mình đã chọc giận Đường sư tỷ ở chỗ nào, không phải Mạnh Kiều thuộc ban học tập đó sao, mình nghĩ rằng cậu ấy có thể biết gì đó."
Biết rồi, ra là đến đây để tìm Mạnh Kiều, chuyện ở ban học tập đến tìm Triệu Tuệ là thích hợp nhất, nhưng đối với quan hệ của Tôn Tiểu Lỵ và Triệu Tuệ mà nói, cô nàng chỉ có thể đến tìm Mạnh Kiều.
"Dạo gần đây trưởng ban của bọn này xuất quỷ nhập thần, mình cũng không thấy, thật xin lỗi, không thể giúp gì cho cậu được." Mạnh Kiều bất đắc dĩ nói.
"Không có gì đâu, mình cũng chỉ tùy tiện hỏi thử mà thôi." Tôn Tiểu Lỵ tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt cũng lộ ra vẻ thất vọng.
"Ah, đúng rồi!" Lâm Tư Giai đột nhiên lên tiếng, khiến cho chúng tôi phải nhảy dựng, nó kích động nói: "Hai ngày trước một đàn chị ở ban lễ nghi nhờ mình giúp đỡ, nghe nhóm chị ấy nói chuyện thì biết được, các nữ sinh chung phòng với Đường sư tỷ cũng đều đang trong tình trạng không tốt, có thể đây là một căn bệnh truyền nhiễm, mọi người trong phòng lây bệnh cho nhau."
"Mình cũng an ủi trưởng ban rằng có thể do Đường sư tỷ sức khỏe không tốt nên tâm tình cũng theo đó mà xấu đi, trưởng ban chỉ lắc đầu, chị ấy bảo mình cùng Đường sư tỷ đã có quan hệ tốt kể từ năm trung học rồi, Đường sư tỷ sẽ không vì bị bệnh mà đối xử với chị ấy như vậy."
Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, ai cũng không rõ nguyên do, chuyện của hai người bọn họ thì làm sao chúng tôi có thể biết được.
Ngày hôm sau, tôi nhận được cuộc gọi từ nhà, thông báo đã đến sinh nhật của bà nội, kêu tôi về chúc thọ. Tuy rằng tôi không thích về với ông bà, nhưng vẫn có lòng hiếu thảo, sinh nhật của người lớn tuổi thì tôi nhất định phải có mặt rồi. Trả lời người gọi đến xong, tôi liền thu dọn đồ đạc, mua vé về thăm ông bà, mấy ngày nay sự việc kẻ giết động vật bệnh hoạn đã làm toàn trường nhốn nháo, vừa hay có dịp để mang Tiểu Hắc đi tị nạn.
Cô cả kinh ngạc khi thấy tôi bế về một con mèo mun, gọi bác cả đến nhìn chằm chằm Tiểu Hắc hồi lâu, tựa như không tìm được lý do nào mới tươi cười nói với tôi: "Đi đi, cháu đến chào bà đi."
Trong các chương trình siêu nhiên trên ti vi không phải đều cần đến máu chó mực hay sao, tôi chẳng biết máu mèo mun có dùng được không, nhưng bọn họ sẽ không đem Tiểu Hắc đi làm thịt lấy máu đó chứ. Tôi ôm Tiểu Hắc chặt hơn nữa, phải coi chừng nó thật kỹ, nếu như nó bị bắt lấy máu thì tôi biết khóc với ai đây.
Lúc trước tôi đã có nói, người nhà của tôi đều rất cổ hủ, chị họ gả cho Chu gia thì phải dọn đến Chu gia ở, lần này nhân dịp sinh nhật của bà nội, chị họ đương nhiên là có lý do chính đáng để về thăm nhà cùng với anh rể. Anh rể còn dẫn theo em trai của mình, cũng chính là người con trai thứ hai của Chu gia, vào dịp hôn lễ lần trước tôi đã có duyên gặp mặt tiểu quỷ đáng hận này một lần, lúc ấy tôi cho rằng nhóc này là một đứa bé gái, không ngờ nó lại là con trai thật, con trai mà lại đi chơi búp bê, bây giờ là thời đại nam nữ bình đẳng rồi chăng.
Những người đến chúc thọ bà nội đều được bà chỉ cho chỗ ngồi, đến lượt tôi thì bà nội lại không nói gì, tôi cũng không biết nên làm như thế nào, chỉ có thể đứng ngây người tại chỗ. Những người khác cũng nhận ra phản ứng khác thường của bà nội, tôi cảm thấy ánh mắt của mọi người đều đang tụ tập trên người mình thì xấu hổ vô cùng, bà nội ơi, bà biết cháu không dám đòi bà cho vật gì, bà cũng đừng nên vì thế mà trách phạt cháu chứ.
Một lát sau, bà nội mới chậm rãi nói: "Ở trong trường của cháu có phát sinh chuyện gì sao?"
Tôi lắc đầu, trường học của tôi thì có thể phát sinh chuyện gì được, cũng chỉ có tên bệnh hoạn kia thôi, mà chuyện đó thì tôi nào dám đem ra nói vào ngày sinh nhật của bà nội chứ, tôi là người biết có chừng mực, huống hồ tôi cũng không muốn gây thêm phiền phức cho người nhà mình .
Bà nội trầm mặc hồi lâu rồi mới chỉ chỗ ngồi cho tôi. Báo hại tôi đổ mồ hôi đầy đầu, còn tưởng mình đã làm nên chuyện gì khiến cho bà nội khó chịu.
Làm lễ xong thì cũng đến giờ ăn cơm, tôi thì còn tâm tình đâu để ăn cơm nữa, Tiểu Hắc đang bị tôi buộc lại bằng dây thừng ở phòng bên cạnh, tôi ăn qua loa vài muỗng, tậu một cái chân gà rồi nhanh chóng đi tìm Tiểu Hắc. Tiểu Hắc vẫn còn ngoan ngoãn ngồi ở chỗ cũ, có điều trên người nó không có cọng dây thừng nào, chắc là do tôi không buộc chặt, khiến cho nó thoát được, thật may là nó không chạy loạn, nơi này rừng núi hoang vắng, nếu không tôi sẽ chẳng biết đi đâu mà tìm.
Tôi cầm chân gà đi về phía Tiểu Hắc, nó không đến ăn chân gà, ngược lại còn chạy biến. Chẳng lẽ nó giận tôi vì đã dùng dây dừng buộc nó lại? Không còn cách nào khác, tôi lại không thể mặc kệ nó được, đành phải đuổi theo, mới cơm nước xong đã phải vận động mạnh, kiểu này sẽ đau bụng mất thôi.
Mèo đúng là một loài vật nhanh nhẹn, đừng nhìn chân nó ngắn mà khinh thường, nói cho cùng thì nó có đến bốn cái chân lận, tôi chỉ có hai cái nên cũng không tài nào đuổi kịp nó. Mắt thấy nó chui vào lễ đường, bình sinh tôi rất chán ghét chỗ này, đợi tôi tìm được đi rồi sẽ bị chà đạp nó ra trò.
Ánh sáng trong lễ đường không được tốt, lần trước tôi vào còn có một vòng nến đỏ thắp sáng, bây giờ tối đi không ít, phải tập trung chú ý thì mới có thể nhìn rõ cảnh vật. Tôi vào lễ đường, đóng cửa lại, tìm kiếm bóng dáng của Tiểu Hắc, bên trái truyền đến tiếng mảnh gỗ chạm đất, tôi quay đầu thì thấy một con mèo mun đang phóng về phía mình. Trời ạ, Tiểu Hắc, thú tính của em bộc phát đó à, tôi vội né đi, chân không cẩn thận giẫm lên đống gỗ bên cạnh, gỗ lăn, tôi cũng té xuống một cách hoa lệ, rơi vào trạng thái choáng váng.
Ý thức tôi trở nên mông lung, như là đang nằm mơ, cảnh tượng trong mơ còn là lễ đường, có một vòng nến đỏ mang hình chữ 'hỷ', ở giữa là chị họ cùng anh rể đang bái đường, không đúng, đó không phải là chị họ, mà là tôi, trước ngực có đeo một đóa hoa đỏ thẫm, tôi đang bái đường, tân lang cũng không phải là Chu đại thiếu gia, bị ánh sáng làm chói mắt nên tôi không thấy được mặt anh, bàn tay tái nhợt đến không có tí sắc nào của anh vươn ra cởi bỏ sợi dây đỏ quấn quanh người tôi, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, tôi thấy mình và anh cùng đứng đối diện nhau, hướng về phía đối phương mà cúi đầu thật sâu.
Anh là ai? Tôi đã thầm hỏi như vậy, cũng không thể mở miệng nói chuyện được, tay anh xoa lên hai má tôi, tôi biết anh nghe hiểu, tuy không có lý do nào nhưng tôi lại một mực tin rằng anh có thể thấu hiểu lòng mình dù cho tôi có nói gì đi chăng nữa, ngón tay của anh vẫn tiếp tục trườn qua trườn lại trên gương mặt của tôi, hết lần này đến lần khác, theo một nhịp điệu cố định như chuông đồng hồ quả lắc, tôi chậm rãi nhắm mắt lại.
Choàng mở mắt ra, tôi phát hiện mình đã tỉnh, còn đang nằm ở dưới đất trong lễ đường, hai má trở nên tê dại, hóa ra là do Tiểu Hắc liếm mặt tôi. Hiện tại rõ ràng là nó đang làm bộ làm tịch, vừa rồi chính nó đã hù tôi sợ tới mức té ngã rồi dẫn đến bất tỉnh, nhưng thấy bộ dáng ngoan ngoãn này của nó, tôi lại không nỡ phát cáu, quả nhiên đến tôi cũng trở thành tôi tớ dưới con mèo này mất rồi.
Tôi ôm Tiểu Hắc trở về, trong lúc đang gấp rút về nhà bà nội, lại phát hiện một đứa trẻ đang ngồi trên tảng đá. Làn da của đứa trẻ này không chỉ có trắng, mà còn đượm thêm một chút xanh xanh, nó đang ôm một con búp bê cũ nát trong lòng, cúi đầu nhìn xuống đất 45 độ, không hề nhúc nhích.
"Chu tiểu thiếu gia?" Tôi đến bên cạnh đứa bé nói, có phải là nhóc này mải chơi nên mới lạc mất người giữ rồi không.
Nó ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt ngớ ra, tôi còn nhớ rõ thời điểm mình về lần trước có nghe một nhóm bảy, tám cô dì tập hợp lại nói chuyện phiếm, họ nói người con trai thứ hai của Chu lão gia là một đứa trẻ ngốc, bây giờ thì tôi lại thấy không phải thế, người ngốc thì còn biết cười ngây ngô, đằng này trên mặt nhóc này không để lộ chút cảm xúc nào, ngay cả vẻ lạnh lùng cũng không.
Tôi cảm thấy nó hơi đáng sợ, nhưng cũng không thể bỏ mặc nhóc này ở đây, anh rể đã đưa em mình lặn lội từ xa đến để chúc thọ bà nội mà chúng tôi lại để lạc mất em trai của người ta, không biết sẽ ăn nói thế nào.
"Em lạc đường sao? Để chị đưa em về nhé." Tôi chìa tay ra với nhóc, trên trời mặt trăng đang muốn thế chỗ với mặt trời, dưới ánh trăng mờ nhạt, tôi thấy tay mình... Tay của bà đây thế mà đang run rẩy.
Chu tiểu thiếu gia nhảy từ trên tảng đá xuống, nắm chặt lấy tay tôi, tay của nhóc có vẻ hơi lạnh. Tôi một tay ôm Tiểu Hắc, một tay dẫn Chu tiểu thiếu gia trở về, trong lòng nơm nớp lo sợ, tóm lại tôi cảm thấy thằng nhóc này như muốn đem mình xuống địa ngục vậy.
Buổi tối, Tôn Tiểu Lỵ đến, đây là một vị khách hiếm khi đến, cực kỳ hiếm khi đến, lúc này cô nàng và Ngô Nam đáng lẽ phải quấn lấy nhau trong căn phòng dưới lầu rồi mới phải, thế nào lại chạy đến phòng của chúng tôi.
Chào hỏi vài câu khách sáo với chúng tôi xong, Tôn Tiểu Lỵ liền đi thẳng vào chủ đề: "Mình đến làm phiền các cậu là để hỏi chuyện này, các cậu còn nhớ trưởng ban của bọn mình, người đã đi trượt tuyết cùng chúng ta không?"
Tôi biết rằng cô nàng đang nhắc đến Bạch Khiết, thật kỳ lạ, trong phòng chúng tôi không có người nào thuộc ban bí thư cả, cô ta đến tìm chúng tôi để nói về chuyện gì mới được? Tôi gật gật đầu, có chút hiếu kỳ với lời nói của cô nàng.
"Gần đây, trưởng ban của bọn mình đang rất khổ sở, mình gặng hỏi mãi chị ấy mới nói, chị ấy bảo rằng Đường Hân Nhàn sư tỷ giống như đang nổi giận với chị ấy vậy, luôn tỏ thái độ lạnh nhạt với chị, nhưng trưởng ban lại thật sự không biết mình đã chọc giận Đường sư tỷ ở chỗ nào, không phải Mạnh Kiều thuộc ban học tập đó sao, mình nghĩ rằng cậu ấy có thể biết gì đó."
Biết rồi, ra là đến đây để tìm Mạnh Kiều, chuyện ở ban học tập đến tìm Triệu Tuệ là thích hợp nhất, nhưng đối với quan hệ của Tôn Tiểu Lỵ và Triệu Tuệ mà nói, cô nàng chỉ có thể đến tìm Mạnh Kiều.
"Dạo gần đây trưởng ban của bọn này xuất quỷ nhập thần, mình cũng không thấy, thật xin lỗi, không thể giúp gì cho cậu được." Mạnh Kiều bất đắc dĩ nói.
"Không có gì đâu, mình cũng chỉ tùy tiện hỏi thử mà thôi." Tôn Tiểu Lỵ tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt cũng lộ ra vẻ thất vọng.
"Ah, đúng rồi!" Lâm Tư Giai đột nhiên lên tiếng, khiến cho chúng tôi phải nhảy dựng, nó kích động nói: "Hai ngày trước một đàn chị ở ban lễ nghi nhờ mình giúp đỡ, nghe nhóm chị ấy nói chuyện thì biết được, các nữ sinh chung phòng với Đường sư tỷ cũng đều đang trong tình trạng không tốt, có thể đây là một căn bệnh truyền nhiễm, mọi người trong phòng lây bệnh cho nhau."
"Mình cũng an ủi trưởng ban rằng có thể do Đường sư tỷ sức khỏe không tốt nên tâm tình cũng theo đó mà xấu đi, trưởng ban chỉ lắc đầu, chị ấy bảo mình cùng Đường sư tỷ đã có quan hệ tốt kể từ năm trung học rồi, Đường sư tỷ sẽ không vì bị bệnh mà đối xử với chị ấy như vậy."
Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, ai cũng không rõ nguyên do, chuyện của hai người bọn họ thì làm sao chúng tôi có thể biết được.
Ngày hôm sau, tôi nhận được cuộc gọi từ nhà, thông báo đã đến sinh nhật của bà nội, kêu tôi về chúc thọ. Tuy rằng tôi không thích về với ông bà, nhưng vẫn có lòng hiếu thảo, sinh nhật của người lớn tuổi thì tôi nhất định phải có mặt rồi. Trả lời người gọi đến xong, tôi liền thu dọn đồ đạc, mua vé về thăm ông bà, mấy ngày nay sự việc kẻ giết động vật bệnh hoạn đã làm toàn trường nhốn nháo, vừa hay có dịp để mang Tiểu Hắc đi tị nạn.
Cô cả kinh ngạc khi thấy tôi bế về một con mèo mun, gọi bác cả đến nhìn chằm chằm Tiểu Hắc hồi lâu, tựa như không tìm được lý do nào mới tươi cười nói với tôi: "Đi đi, cháu đến chào bà đi."
Trong các chương trình siêu nhiên trên ti vi không phải đều cần đến máu chó mực hay sao, tôi chẳng biết máu mèo mun có dùng được không, nhưng bọn họ sẽ không đem Tiểu Hắc đi làm thịt lấy máu đó chứ. Tôi ôm Tiểu Hắc chặt hơn nữa, phải coi chừng nó thật kỹ, nếu như nó bị bắt lấy máu thì tôi biết khóc với ai đây.
Lúc trước tôi đã có nói, người nhà của tôi đều rất cổ hủ, chị họ gả cho Chu gia thì phải dọn đến Chu gia ở, lần này nhân dịp sinh nhật của bà nội, chị họ đương nhiên là có lý do chính đáng để về thăm nhà cùng với anh rể. Anh rể còn dẫn theo em trai của mình, cũng chính là người con trai thứ hai của Chu gia, vào dịp hôn lễ lần trước tôi đã có duyên gặp mặt tiểu quỷ đáng hận này một lần, lúc ấy tôi cho rằng nhóc này là một đứa bé gái, không ngờ nó lại là con trai thật, con trai mà lại đi chơi búp bê, bây giờ là thời đại nam nữ bình đẳng rồi chăng.
Những người đến chúc thọ bà nội đều được bà chỉ cho chỗ ngồi, đến lượt tôi thì bà nội lại không nói gì, tôi cũng không biết nên làm như thế nào, chỉ có thể đứng ngây người tại chỗ. Những người khác cũng nhận ra phản ứng khác thường của bà nội, tôi cảm thấy ánh mắt của mọi người đều đang tụ tập trên người mình thì xấu hổ vô cùng, bà nội ơi, bà biết cháu không dám đòi bà cho vật gì, bà cũng đừng nên vì thế mà trách phạt cháu chứ.
Một lát sau, bà nội mới chậm rãi nói: "Ở trong trường của cháu có phát sinh chuyện gì sao?"
Tôi lắc đầu, trường học của tôi thì có thể phát sinh chuyện gì được, cũng chỉ có tên bệnh hoạn kia thôi, mà chuyện đó thì tôi nào dám đem ra nói vào ngày sinh nhật của bà nội chứ, tôi là người biết có chừng mực, huống hồ tôi cũng không muốn gây thêm phiền phức cho người nhà mình .
Bà nội trầm mặc hồi lâu rồi mới chỉ chỗ ngồi cho tôi. Báo hại tôi đổ mồ hôi đầy đầu, còn tưởng mình đã làm nên chuyện gì khiến cho bà nội khó chịu.
Làm lễ xong thì cũng đến giờ ăn cơm, tôi thì còn tâm tình đâu để ăn cơm nữa, Tiểu Hắc đang bị tôi buộc lại bằng dây thừng ở phòng bên cạnh, tôi ăn qua loa vài muỗng, tậu một cái chân gà rồi nhanh chóng đi tìm Tiểu Hắc. Tiểu Hắc vẫn còn ngoan ngoãn ngồi ở chỗ cũ, có điều trên người nó không có cọng dây thừng nào, chắc là do tôi không buộc chặt, khiến cho nó thoát được, thật may là nó không chạy loạn, nơi này rừng núi hoang vắng, nếu không tôi sẽ chẳng biết đi đâu mà tìm.
Tôi cầm chân gà đi về phía Tiểu Hắc, nó không đến ăn chân gà, ngược lại còn chạy biến. Chẳng lẽ nó giận tôi vì đã dùng dây dừng buộc nó lại? Không còn cách nào khác, tôi lại không thể mặc kệ nó được, đành phải đuổi theo, mới cơm nước xong đã phải vận động mạnh, kiểu này sẽ đau bụng mất thôi.
Mèo đúng là một loài vật nhanh nhẹn, đừng nhìn chân nó ngắn mà khinh thường, nói cho cùng thì nó có đến bốn cái chân lận, tôi chỉ có hai cái nên cũng không tài nào đuổi kịp nó. Mắt thấy nó chui vào lễ đường, bình sinh tôi rất chán ghét chỗ này, đợi tôi tìm được đi rồi sẽ bị chà đạp nó ra trò.
Ánh sáng trong lễ đường không được tốt, lần trước tôi vào còn có một vòng nến đỏ thắp sáng, bây giờ tối đi không ít, phải tập trung chú ý thì mới có thể nhìn rõ cảnh vật. Tôi vào lễ đường, đóng cửa lại, tìm kiếm bóng dáng của Tiểu Hắc, bên trái truyền đến tiếng mảnh gỗ chạm đất, tôi quay đầu thì thấy một con mèo mun đang phóng về phía mình. Trời ạ, Tiểu Hắc, thú tính của em bộc phát đó à, tôi vội né đi, chân không cẩn thận giẫm lên đống gỗ bên cạnh, gỗ lăn, tôi cũng té xuống một cách hoa lệ, rơi vào trạng thái choáng váng.
Ý thức tôi trở nên mông lung, như là đang nằm mơ, cảnh tượng trong mơ còn là lễ đường, có một vòng nến đỏ mang hình chữ 'hỷ', ở giữa là chị họ cùng anh rể đang bái đường, không đúng, đó không phải là chị họ, mà là tôi, trước ngực có đeo một đóa hoa đỏ thẫm, tôi đang bái đường, tân lang cũng không phải là Chu đại thiếu gia, bị ánh sáng làm chói mắt nên tôi không thấy được mặt anh, bàn tay tái nhợt đến không có tí sắc nào của anh vươn ra cởi bỏ sợi dây đỏ quấn quanh người tôi, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, tôi thấy mình và anh cùng đứng đối diện nhau, hướng về phía đối phương mà cúi đầu thật sâu.
Anh là ai? Tôi đã thầm hỏi như vậy, cũng không thể mở miệng nói chuyện được, tay anh xoa lên hai má tôi, tôi biết anh nghe hiểu, tuy không có lý do nào nhưng tôi lại một mực tin rằng anh có thể thấu hiểu lòng mình dù cho tôi có nói gì đi chăng nữa, ngón tay của anh vẫn tiếp tục trườn qua trườn lại trên gương mặt của tôi, hết lần này đến lần khác, theo một nhịp điệu cố định như chuông đồng hồ quả lắc, tôi chậm rãi nhắm mắt lại.
Choàng mở mắt ra, tôi phát hiện mình đã tỉnh, còn đang nằm ở dưới đất trong lễ đường, hai má trở nên tê dại, hóa ra là do Tiểu Hắc liếm mặt tôi. Hiện tại rõ ràng là nó đang làm bộ làm tịch, vừa rồi chính nó đã hù tôi sợ tới mức té ngã rồi dẫn đến bất tỉnh, nhưng thấy bộ dáng ngoan ngoãn này của nó, tôi lại không nỡ phát cáu, quả nhiên đến tôi cũng trở thành tôi tớ dưới con mèo này mất rồi.
Tôi ôm Tiểu Hắc trở về, trong lúc đang gấp rút về nhà bà nội, lại phát hiện một đứa trẻ đang ngồi trên tảng đá. Làn da của đứa trẻ này không chỉ có trắng, mà còn đượm thêm một chút xanh xanh, nó đang ôm một con búp bê cũ nát trong lòng, cúi đầu nhìn xuống đất 45 độ, không hề nhúc nhích.
"Chu tiểu thiếu gia?" Tôi đến bên cạnh đứa bé nói, có phải là nhóc này mải chơi nên mới lạc mất người giữ rồi không.
Nó ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt ngớ ra, tôi còn nhớ rõ thời điểm mình về lần trước có nghe một nhóm bảy, tám cô dì tập hợp lại nói chuyện phiếm, họ nói người con trai thứ hai của Chu lão gia là một đứa trẻ ngốc, bây giờ thì tôi lại thấy không phải thế, người ngốc thì còn biết cười ngây ngô, đằng này trên mặt nhóc này không để lộ chút cảm xúc nào, ngay cả vẻ lạnh lùng cũng không.
Tôi cảm thấy nó hơi đáng sợ, nhưng cũng không thể bỏ mặc nhóc này ở đây, anh rể đã đưa em mình lặn lội từ xa đến để chúc thọ bà nội mà chúng tôi lại để lạc mất em trai của người ta, không biết sẽ ăn nói thế nào.
"Em lạc đường sao? Để chị đưa em về nhé." Tôi chìa tay ra với nhóc, trên trời mặt trăng đang muốn thế chỗ với mặt trời, dưới ánh trăng mờ nhạt, tôi thấy tay mình... Tay của bà đây thế mà đang run rẩy.
Chu tiểu thiếu gia nhảy từ trên tảng đá xuống, nắm chặt lấy tay tôi, tay của nhóc có vẻ hơi lạnh. Tôi một tay ôm Tiểu Hắc, một tay dẫn Chu tiểu thiếu gia trở về, trong lòng nơm nớp lo sợ, tóm lại tôi cảm thấy thằng nhóc này như muốn đem mình xuống địa ngục vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.