Hơn Cả Hôn Nhân

Chương 61

Thần Vụ Quang

20/01/2015

Hạ Chân Ngọc thầm nghĩ phải mau chóng thoát khỏi tình cảnh này vì vậy liền giả vờ như không nghe thấy câu hỏi của Chu Cẩn Vũ, trực tiếp kéo cánh tay Phương Hạo Kỳ, nói “Thị trưởng Chu, Thư ký Đỗ, chúng tôi còn có việc, không ở lại tiếp chuyện được rồi.”

Nói xong, cô kéo Phương Hạo Kỳ đi đến hành lang rồi mất hút.

Mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Hạ Chân Ngọc, Chu Cẩn Vũ mới hỏi “Cậu biết người đàn ông kia sao?”

Thư ký Đỗ vội vàng nói “Biết, biết, anh ta từng làm ở phòng Kinh tế nông nghiệp, gọi là Phương…Phương Hạo Kỳ.”

Chu Cẩn Vũ nghe xong bật cười, mới lên tiếng “Thật khiến người khác hiếu kỳ đấy.”

Thư kỹ Đỗ nói thêm “Đợi mai đi làm tôi sẽ tìm hiểu thêm.”

Chu Cẩn Vũ cười lạnh trong lòng, giỏi thật đấy, mới chia tay chưa được bao lâu đã tìm được chủ mới rồi! Nhìn người đàn ông kia cũng phải tầm 50, cô đúng là không biết chọn người! Tiền sao? Một chức trưởng phòng có thể cho cô nhiều như anh? Cấp bậc? Còn có thể so sánh với anh sao? Nghĩ kỹ buổi sáng hôm đó, anh hai Chu Cẩn Quốc cười châm biếm nhìn anh, lại để anh ấy đi làm cơm, anh cảm thấy mặt mình nóng phát sốt, kết quả người phụ nữ này lại đối xử với anh như vậy.

Nghĩ vậy, ánh mắt Chu Cẩn Vũ trở nên lạnh lẽo, sau đó sải bước đến phòng đã đặt sẵn của mình, Thư ký Đỗ bị vẻ mặt của Chu Cẩn Vũ dọa tim đập thình thịch, rốt cuộc muốn thế nào nữa đây? Haizzz!

Hạ Chân Ngọc kéo Phương Hạo Kỳ đi được một lúc liền dừng lại, nói “Vừa rồi thật ngại quá, cứ lôi lôi kéo kéo anh đi như vậy.”

Phương Hạo Kỳ cười nói “Không có gì, nhưng mà em biết Thị trưởng Chu và Trưởng Thư ký Đỗ à?”

Hạ Chân Ngọc hơi do dự một chút, liền quyết định không nói cho Phương Hạo Kỳ biết quan hệ của cô và Chu Cẩn Vũ, như vậy chỉ thêm phiền phức, vì vậy nói “Cũng không có gì, chỉ là trước kia em làm trong trung tâm thông tin cũng gặp vài lần, em chỉ không muốn tiếp xúc sâu quá với họ mà thôi.”

Phương Hạo Kỳ nghe thấy thế cũng có chút sáng tỏ, nói “Nhân viên nữ làm việc ở bên ngoài khó tránh khỏi gặp phải chút phiền toái, nhưng không sao đâu, sau này anh sẽ bảo vệ em.”

Hạ Chân Ngọc cảm kích nhìn Phương Hạo Kỳ, cô biết anh chỉ cho là trước đây cô làm việc bên ngoài từng bị quấy rối, nhưng anh vẫn có thể đối xử với cô nghiêm túc như vậy, cô thật sự rất cảm động, vì vậy kéo cánh tay Phương Hạo Kỳ cười nói “Chúng ta đi thôi.”

Phương Hạo Kỳ ngăn Hạ Chân Ngọc lại vừa cười vừa nói “Anh quên chưa nói cho em biết, chúng ta thuê phòng bên cạnh, em đi nhầm rồi.”

Mặt Hạ Chân Ngọc thoáng cái đã đỏ lên, có chút thẹn thùng nhìn Phương Hạo Kỳ, vừa rồi cô tùy tiện kéo anh cũng đi theo, thật ra cô không biết phòng thuê ở đâu.

Phương Hạo Kỳ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Chân Ngọc, cười đến đỏ cả mặt, sau đó đưa Hạ Chân Ngọc đến phòng mình đã thuê.

Hạ Chân Ngọc và người nhà họ Phương gặp mặt rất vui vẻ. Cha mẹ Phương Hạo Kỳ tuổi cũng khá lớn rồi, nhiều năm như vậy đều mong con trai có thể tái hôn, kết quả chẳng có động tĩnh gì, khó khăn lắm rốt cuộc cũng đưa một người phụ nữ về gặp người lớn trong nhà, hơn nữa còn là một cô gái trẻ như vậy, họ vui sướng vô cùng.

Phương Hạo Kỳ còn có một cô em gái, cũng vô cùng cởi mở, thấy Hạ Chân Ngọc liền cười nói “Anh, em bây giờ đúng là có một chị dâu nhỏ rồi, Chân Ngọc còn ít hơn em 9 tuổi đấy, anh thật là tốt phúc nha!” Nói xong cũng mập mờ trừng mắt nhìn Phương Hạo Kỳ.

Nói ra những lời này xong, mọi người trên bàn đều bật cười, một bữa cơm cả chủ và khách đều ăn uống rất vui vẻ. Lúc ra đến cửa lớn nhà hàng, cha mẹ Phương Hạo Kỳ còn không ngừng dặn dò Hạ Chân Ngọc nhất định phải thường xuyên đến nhà chơi, không nên khách khí, cứ coi như người một nhà.

Hạ Chân Ngọc cười đáp ứng sau đó đi lấy xe cùng Phương Hạo Kỳ.

Cô ngồi vào trong xe, Phương Hạo Kỳ hỏi “Em cảm thấy thế nào?”

Hạ Chân Ngọc nói “Người nhà anh đều rất tốt, cũng không bắt bẻ người khác.”

Phương Hạo Kỳ cười nói “Không phải không bắt bẻ, mà là em không có gì để họ có thể bắt bẻ. Chân Ngọc, anh nhiều tuổi như vậy còn gặp được em, thực sự anh cảm thấy vô cùng may mắn.”

Hạ Chân Ngọc rủ tầm mắt xuống, thấp giọng nói “Em chỉ muốn tìm một cuốc sống yên ổn qua ngày, những thứ khác cũng không nghĩ nhiều.”

Phương Hạo Kỳ đưa Hạ Chân Ngọc đến cổng tiểu khu, nhìn cô đi vào trong mới lái xe rời khỏi, Hạ Chân Ngọc vào nhà nói sơ qua với cha mẹ chuyện ngày hôm nay, cũng nói biểu hiện của người nhà bên kia cũng không tệ, cha mẹ Hạ Chân Ngọc nghe xong rất vui.

Hạ Chân Ngọc về phòng lại nghĩ tới cảnh hôm nay gặp Chu Cẩn Vũ, liền thở dài, ép bản thân vứt hết những suy nghĩ đó đi, chỉ cần sống tốt đời mình là được rồi.

Thư ký Đỗ vừa đi làm đã lục tục đi lên tầng 5, đến tầng trệt phòng Kinh tế nông nghiệp dạo qua một vòng, kết quả nghe được tin tức khiến anh ta toàn thân toát mồ hôi lạnh, cũng chẳng quan tâm đến hình tượng, chạy chầm chậm thẳng về tòa thị chính.

Vào đến phòng làm việc của mình, Thư ký Đỗ nghĩ chuyện này không ổn, hôm nay tin tức thu được đều gián tiếp khẳng định Hạ Chân Ngọc và Phương Hạo Kỳ thật sự định tiến xa với nhau.

Nhìn Thị trưởng Chu ngày hôm qua nhất định vẫn chưa hết hi vọng nhưng bây giờ chính anh ta cũng cảm giác nếu điều Hạ Chân Ngọc cần thật sự là tiến xa hơn, cô và Phương Hạo Kỳ nhất định sẽ tiến triển rất nhanh, Phương Hạo Kỳ đã bao nhiêu tuổi rồi, chắc chắn anh ta cũng rất sốt ruột.

Chẳng lẽ thật sự đợi đến khi Hạ Chân Ngọc kết hôn, Thị trưởng Chu lại bắt đầu hối hận, cuối cùng lại…, anh ta vội vàng lắc đầu, nếu thật sự như vậy có khi đến lúc đó không chừng Hạ Chân Ngọc sẽ cầm dao chém chết Thị trưởng Chu mất.

Thư ký Đỗ tưởng tượng, quyết định vẫn nói chuyện này cho Thị trưởng Chu nghe, người ta muốn làm gì thì làm, vì vậy ổn định tâm lý một lát rồi gõ cửa phòng làm việc của Chu Cẩn Vũ.

Chu Cẩn Vũ ngồi ở bàn làm việc sau khi nghe Thư ký Đỗ nói xong, trên mặt không biểu lộ gì, chốc lát sau mới lên tiếng “Cậu lặp lại lần nữa, ngày hôm đó bọn họ đi làm gì?”

Thư ký Đỗ nói “Nghe đồng nghiệp của Phương Hạo Kỳ nói đó là tiệc gia đình, người lớn hai bên gặp nhau, không biết có phải là tiệc kết hôn hay không.”

Chu Cẩn Vũ tiện tay hất nguyên một sấp văn kiện xuống đất, trong cơn giận dữ nói “Nói láo! Tôi còn chưa chết đâu, cô ta kết hôn cái gì chứ?”

Thư ký Đỗ thật sự đứng không yên, nhỏ giọng nói “Ngài… ngài không phải đã nói chia tay với Hạ tiểu thư rồi hay sao? Cô ấy có làm gì…”

Chu Cẩn Vũ đột ngột đứng lên, chỉ vào Thư ký Đỗ lớn tiếng nói “Cậu câm mồm ngay! Lập tức biến ra ngoài cho tôi!”

Thư ký Đỗ thoát cái quay người chạy nhanh như chớp từ phòng làm việc của Chu Cẩn Vũ ra ngoài, xót xa than thở mình thật là xui xẻo, nhưng may mà Thị trưởng Chu không phi cái ống đựng bút bằng ngọc thạch trên bàn làm việc vào mặt, xem ra sau này vẫn nên dùng vật dụng văn phòng bằng nhựa nhẹ nhàng, linh hoạt thì hơn.

Chu Cẩn Vũ khó khăn lắm mới không kích động đập nát cái ống đựng bút trên bàn, đó là vật anh cố chấp lấy từ chỗ anh ba về bằng được, nếu đập đi sau này sẽ khá phiền.

Sau đó Chu Cẩn Vũ ngồi xuống, lấy tấm ảnh hồ sơ của Hạ Chân Ngọc từ trong ngăn kéo ra xem, tờ giấy này sau đó anh đã sao chép ra thành mấy bản, giữ một bản ở ven hồ Cách Lâm, Chu Cẩn Vũ nhìn tấm ảnh, vành mắt có chút đỏ lên.

Người phụ nữ khốn kiếp này thật sự quá tuyệt tình, vừa quẳng anh vào một góc đã lập tức muốn kết hôn cùng người đàn ông khác! Hai tháng nay anh ăn không ngon ngủ không yên, có khi nửa đêm nằm mơ cũng gọi tên cô tỉnh dậy, cứ tưởng mình đang còn ở Nhã Phong.

Chu Cẩn Vũ ngồi trên ghế dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt ghế, qua một hồi lâu, rốt cuộc đưa ra một quyết định đến bản thân anh cũng cảm thấy có chút trơ trẽn: Anh, đã hối hận!

Chu Cẩn Vũ vừa đưa ra quyết định, một chút cảm giác trơ trẽn cũng biến mất, không đầy một lát sau nhếch nhếch khóe miệng cười, bảo bối nghe lời nhà anh lúc này cần phải dùng trí mới được!

Tan tầm, Thư ký Đỗ chưa hoàn thành công việc, Chu Cẩn Vũ lại gọi cậu ta đi uống rượu với mình, Thư ký Đỗ nghĩ thầm tối nay cũng không có xã giao, hai người đàn ông uống rượu với nhau làm gì, chẳng lẽ Thị trưởng Chu lại muốn hành động gì đó với cấp trên, muốn sau này được chính thức nhậm chức Thị trưởng?

Lúc đi uống rượu, Chu Cẩn Vũ chỉ nói với cậu ta vài câu về công việc, sau đó cứ ở đó mà uống, Thư ký Đỗ thấy có chút kì quái, chẳng lẽ Thị trưởng Chu đang đợi ai?

Lại ngồi thêm lát nữa, Thư ký Đỗ nhìn thời gian đã 8:30 rồi, vì vậy lại hỏi “Thị trưởng Chu, ngài đang chờ ai sao? Ngài có muốn tôi gọi điện hay không?”

Chu Cẩn Vũ nâng chén rượu lên nhưng không uống, thờ ơ nói “Chả đợi ai.”

Thư ký Đỗ nghe xong, cười theo nói “Thời gian cũng không còn sớm nữa, ngài có cần lái xe đưa ngài về nhà trước hay không?”

Chu Cẩn Vũ dùng mắt nhanh như gió lườm Thư ký Đỗ, mới lên tiếng “Cậu không phát hiện ra là tôi uống say rồi à? Có thể dễ dàng về nhà như vậy sao?”

Thư ký Đỗ ngẩn ra sửng sốt một lúc, lại cẩn thận nhìn Chu Cẩn Vũ từng li từng tí, Thị trưởng Chu căn bản đâu có uống nhiều rượu, làm sao mà say được?

Đang nghĩ không ra, Thư ký Đỗ đã bị Chu Cẩn Vũ lườm thêm phát nữa dọa cho giật mình, Thị trưởng Chu sao tự nhiên lại trừng mắt nhìn anh như vậy chứ?

Vì vậy, Thư ký Đỗ dưới ánh mắt bức người của Chu Cẩn Vũ nghĩ lại một lần nữa cuộc đối thoại vừa rồi, não đột nhiên lóe sáng, liền lập tức nói “À, tôi đã hiểu, ngài quả thật uống hơi nhiều rồi, tôi đi tìm người đến giúp vậy!”

Thư ký Đỗ đi ra khỏi phòng thuê, đứng ở lối đi nhỏ, hít sâu một hơi bấm số điện thoại của Hạ Chân Ngọc.

Hạ Chân Ngọc đang ở nhà xem ti vi, nghe thấy chuông điện thoại vang lên, nhìn thấy số điện thoại của Thư ký Đỗ liền thấy có chút kì quái, tưởng hồ sơ của mình có gì không khớp liền vội vã nhận điện thoại, hỏi “Thư ký Đỗ, anh tìm tôi có việc gì vậy?”

Thư ký Đỗ hắng giọng một cái mới lên tiếng “Hạ tiểu thư, có thể phiền cô đến Tây Giang Nguyệt một chuyến được không, Thị trưởng Chu hôm nay uống hơi nhiều, cô tới khuyên bảo ngài ấy giúp tôi nhé?”

Hạ Chân Ngọc cự tuyệt thẳng thừng, nói “Thư ký Đỗ, anh đừng gọi điện thoại cho tôi nữa. Hơn nữa, bây giờ tôi cũng có đối tượng kết hôn rồi, không tiện có bất cứ liên quan gì đến Thị trưởng Chu.”

Lúc này, giọng nói của Thư ký Đỗ có chút thê lương, nói “Hạ tiểu thư, nếu bình thường tôi cũng không thể mặt dày mày dạn điện thoại cho cô, nhưng từ hai ngày trước Thị trưởng Chu thấy cô và Trưởng phòng Phương đi cùng nhau, khuôn mặt chưa bao giờ tươi cười. Hôm nay đi xã giao, Thị trưởng Chu căn bản chính là tự muốn chuốc say mình, hiện tại họ đều về hết rồi, nhưng Thị trưởng Chu vẫn đang còn uống rượu đây này!”

Hạ Chân Ngọc nghe Thư ký Đỗ nói xong liền cắn môi không nói lời nào, cô thật sự không muốn đi, hơn nữa ngoài Thư ký Đỗ ra còn có lái xe nữa, hai người đàn ông chẳng nhẽ không lo được cho Chu Cẩn Vũ, ai mà tin nổi?

Thư ký Đỗ tiếp tục nói “Hạ tiểu thư, tôi biết gọi điện cho cô là không thích hợp, cũng biết tôi không có tư cách thay đổi tình cảm đã qua của cô và Thị trưởng Chu, nhưng kính xin cô vì ngài ấy mà suy nghĩ một lần, khuyên ngài ấy về nhà. Hai tháng nay Thị trưởng Chu vốn ăn cơm chẳng có quy luật gì, thường xuyên bị đau dạ dày, nếu như cứ thế này mà uống hết có lẽ phải lập tức gọi 120 mất. Băn khoăn của Hạ tiểu thư tôi rất hiểu nhưng ở đây còn có tôi và lái xe, tôi quyết sẽ không để cô khó xử, cô thấy có được không?”

Hạ Chân Ngọc tuy lạnh nhạt, nhưng mất mặt nhất là nợ nhân tình, cô cũng không phải cảm thấy thiếu nợ gì Chu Cẩn Vũ, mà là ngại cự tuyệt Thư ký Đỗ, nghe Thư ký Đỗ vẫn còn thao thao bất tuyệt trong điện thoại, đoán chừng nếu cô không đồng ý, anh ta có thể nói cả đêm, vì vậy nói “Thư ký Đỗ, tôi sẽ đi, nhưng đây là tôi nể anh trước kia đã chăm sóc tôi, tôi đến cũng chỉ khuyên một lần thôi, nếu không được tôi lập tức đi ngay, mong anh hiểu cho.”

Thư ký Đỗ thở một hơi dài liên tục, nghĩ thầm chỉ cần người đến, anh coi như đã hoàn thành nhiệm vụ chính trị rồi.

Trở về phòng đã thuê, Thư ký Đỗ liền nhìn thấy Chu Cẩn Vũ đang nhìn mình, vội vàng đi đến nói “Hạ tiểu thư sẽ đến ngay thôi.”

Chu Cẩn Vũ nghe xong cực kỳ đắc ý, nha đầu kia không phải là cũng nghĩ đến mình sao? Sau đó nhìn thoáng qua Thư ký Đỗ tán thưởng, có năng lực đấy!

Vì vậy Chu Cẩn Vũ lại nâng ly rượu lên uống vài ngụm, dù thế nào đi nữa cũng phải ngửi thấy mùi rượu nồng nồng một chút mới có độ tin cậy, uống xong Chu Cẩn Vũ dựa vào ghế sa lon nhắm mắt nghỉ ngơi.



Khoảng hơn hai mươi phút sau, Hạ Chân Ngọc lấy địa chỉ từ Thư ký Đỗ rồi bắt xe đến, tìm được phòng của hai người họ mở cửa đi vào.

Cô vừa vào liền thấy Chu Cẩn Vũ nhắm mắt nghiêng người nằm trên ghế sa lon, cũng không biết rốt cuộc say thành bộ dạng gì, Thư ký Đỗ ngồi ở một chiếc ghế sa lon khác mặt mày ủ rũ.

Thư ký Đỗ nhìn thấy Hạ Chân Ngọc đến liền lập tức nghênh đón, nói “Hạ tiểu thư đã đến, cô ở đây khuyên ngài ấy, lát nữa chắc sẽ lại đòi uống rượu, cô khuyên nhủ ngài ấy trước, tôi đi gọi lái xe đến giúp!” Nói xong Thư ký Đỗ vội vàng đi ra khỏi phòng tìm lái xe.

Thư ký Đỗ nghĩ, nếu anh mà ở đó chắc chắn Thị trưởng Chu không thể phát huy tốt năng lực, tốt nhất vẫn nên mượn cớ trốn ra ngoài cho thỏa đáng thì hơn.

Hạ Chân Ngọc vừa định nhắc Thư ký Đỗ gọi di động cho lái xe không được sao, kết quả người chưa gì đã đi ra ngoài, chắc anh ta cũng gấp gáp quá hồ đồ luôn rồi.

Nhìn Chu Cẩn Vũ nằm trên ghế sa lon, Hạ Chân Ngọc thở dài đi tới, ngồi cạnh Chu Cẩn Vũ, nhẹ giọng gọi “Anh tỉnh lại đi!”

Gọi vài lần, Chu Cẩn Vũ xem ra mới có chút phản ứng, mơ hồ nhìn thoáng qua người ngồi bên cạnh, sau đó hoang mang nói “Bà xã, sao em lại ở đây?”

Hạ Chân Ngọc nói “Anh uống nhiều rượu như vậy làm gì, trước tiên để cho Thư ký Đỗ và lái xe đưa anh về nhà đã nha.”

Chu Cẩn Vũ nhìn Hạ Chân Ngọc, nói “Em về cùng anh đi, anh sẽ không uống nữa đâu. Bà xã, anh muốn em biết rằng, trong lòng anh lúc nào cũng rất khó chịu, anh đã từng nghĩ nếu có thể uống đến say chết đi thì sẽ không phải nhớ đến em nữa.”

Nói xong, Chu Cẩn Vũ liền vùng vẫy muốn đứng dậy, Hạ Chân Ngọc nhìn không đành, đành phải đưa tay đến đỡ anh.

Chu Cẩn Vũ cậy khỏe hơn, thoáng cái liền ôm chầm lấy Hạ Chân Ngọc, gối đầu lên vai cô nói “Bà xã, bảo bối nghe lời, em đừng bỏ rơi anh có được không, hôm đó anh thấy em cùng người đàn ông khác bên nhau, ăn mặc xinh đẹp như vậy khiến tim anh tan nát.”

Hạ Chân Ngọc bình tĩnh nói “Anh có đi hay không? Nếu không đi thì tùy anh, em về trước.”

Chu Cẩn Vũ vội vàng nói “Đi, vậy thì anh về nhà, anh đưa em về trước.” Sau đó liền chống thân thể cố gắng đứng lên, Hạ Chân Ngọc nhìn bộ dạng của anh đung đưa như sắp ngã, vội vàng đè lại, gọi điện thoại cho Thư ký Đỗ.

Một lát sau, Thư ký Đỗ cũng lái xe đi vào, Hạ Chân Ngọc nói “Các anh dìu anh ấy ra ngoài đi.”

Kết quả không đợi Thư ký Đỗ và lái xe tiến đến, Chu Cẩn Vũ liền ôm lấy Hạ Chân Ngọc, nói “Các người đừng có động vào tôi, trừ vợ tôi ra bất cứ ai cũng đừng động vào tôi.”

Vẻ mặt Thư ký Đỗ khó xử nhìn Hạ Chân Ngọc, trong lòng không ngừng nhắc nhở chính mình: Không được cười, không được cười!

Cũng may anh ta không nói tình hình thực tế với lái xe, nếu không người bình thường sao có thể tự nhiên như anh ta được!

Cuối cùng cũng không thể nói là Hạ Chân Ngọc dìu Chu Cẩn Vũ hay Chu Cẩn Vũ ôm Hạ Chân Ngọc, tóm lại là tất cả đều lên xe.

Thư ký Đỗ ngồi phía trước, nói “Hạ tiểu thư, chúng ta đưa Thị trưởng Chu về trước sau đó sẽ đưa cô về nhà, cô xem thế có được không?”

Hạ Chân Ngọc cười cười, nói “Đương nhiên là đưa anh ấy về nhà trước, tôi không sao đâu!”

Chu Cẩn Vũ lên xe liền nghiêng người nằm xuống, gối đầu lên đùi Hạ Chân Ngọc, duỗi tay ôm lấy eo Hạ Chân Ngọc, nhắm mắt không nói lời nào.

Chờ đến khi đến ven hồ Cách Lâm, vẫn là Hạ Chân Ngọc dìu Chu Cẩn Vũ, Thư ký Đỗ cố ý đi sau vài bước nói với lái xe “Cậu trước tiên cứ đợi ở trong xe một lát, nếu không cần xe tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu.”

Lái xe nhẹ gật đầu ngồi trong xe chờ, Thư ký Đỗ lúc này mới bước nhanh hơn, giúp Hạ Chân Ngọc vào thang máy.

Vào phòng, Thư ký Đỗ lấy cớ nói pha giúp Chu Cẩn Vũ cốc nước mật ong, để cho Hạ Chân Ngọc dìu Chu Cẩn Vũ lên tầng trước.

Hạ Chân Ngọc cười không nói thêm gì liền dìu Chu Cẩn Vũ lên tầng, vào phòng ngủ, cởi áo khoác giúp anh, hỏi “Anh có thể tự đi rửa mặt một chút không?”

Chu Cẩn Vũ nhẹ gật đầu, sau đó lại nhìn Hạ Chân Ngọc nói “Anh đi rửa mặt, em cũng không được đi nhé.”

Hạ Chân Ngọc nói “Anh đi đi, em không đi đâu.”

Chu Cẩn Vũ lúc này mới bước chân lảo đảo đến nhà vệ sinh, đi vào trong dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt, đánh răng, đi ra thấy Hạ Chân Ngọc vẫn còn, lúc này mới yên tâm.

Hạ Chân Ngọc lại giúp Chu Cẩn Vũ thay áo ngủ, dìu anh nằm xuống, đắp chăn cho anh xong liền chuẩn bị đi xuống tầng.

Chu Cẩn Vũ túm lấy cánh tay Hạ Chân Ngọc nói “Bà xã, em đừng đi! Em ở lại đây với anh, khó khăn lắm anh mới gặp em, em không thể cứ thế mà bỏ anh lại như vậy chứ.”

Hạ Chân Ngọc cười nói “Vậy em chờ anh ngủ rồi đi.” Nói xong cô cùng ngồi bên cạnh Chu Cẩn Vũ, cùng anh.

Chu Cẩn Vũ nhìn chằm chằm Hạ Chân Ngọc một lát, cười nói “Bà xã, em càng ngày càng xinh đẹp. Em nói xem, khoảng thời gian chúng ta chia tay này, em đã từng nghĩ đến anh chưa, thế mà anh ngày nào cũng nhớ em, nằm mơ cũng mơ thấy hai chúng ta vẫn sống ở Nhã Phong như trước.”

Hạ Chân Ngọc nghe xong chỉ nhẹ nói “Vậy sao?”

Chu Cẩn Vũ bật dậy, ôm eo Hạ Chân Ngọc thấp giọng nói “Ừ, anh mơ thấy em vẫn là vợ anh, mơ thấy em cười với anh, mơ thấy hai chúng ta vẫn bên nhau, anh vẫn luôn ở trong em! Chân Ngọc, bảo bối nghe lời, anh thật lòng yêu em, không nỡ xa em.”

Chu Cẩn Vũ càng nói thì cách Hạ Chân Ngọc càng gần, cuối cùng hôn lên môi Hạ Chân Ngọc, đột nhiên đưa tay nâng khuôn mặt Hạ Chân Ngọc lên tiếp tục hôn cô, quấn lấy lưỡi Hạ Chân Ngọc hận không thể nuốt luôn vào trong.

Sau đó Chu Cẩn Vũ lại đưa một tay kéo quần áo của Hạ Chân Ngọc, hai tay Hạ Chân Ngọc ngăn cản không cho anh làm gì được, Chu Cẩn Vũ cũng mặc kệ, trực tiếp kéo tay cô đưa xuống ma sát phía dưới của mình.

Toàn bộ cơ thể Chu Cẩn Vũ gần như đè lên người Hạ Chân Ngọc, không kịp thở ra, nói “Bảo bối, để cho chú cưng chiều em một chút, để cho chồng em hôn cái nào!” Nói xong anh lại muốn hôn lên môi của Hạ Chân Ngọc.

Lúc này Hạ Chân Ngọc đột nhiên dồn lực đẩy Chu Cẩn Vũ ra, bật dậy nhìn Chu Cẩn Vũ, cười lạnh nói “Đây mới là mục đích thực sự của anh hôm nay nhỉ? Anh cảm thấy tôi có thể cùng anh lên giường trong căn phòng này hay sao? Lúc trước anh đã đồng ý chia tay rồi, tôi hiện tại cũng đã có cuộc sống mới, chẳng nhẽ anh nói lời không giữ lấy lời? Chu Cẩn Vũ, đừng khiến tôi phải xem thường anh, đàn bà bên ngoài còn rất nhiều mà, những người muốn cùng anh lên giường có thể xếp thành cả một đại đội dày dặn kinh nghiệm, anh đừng làm như thể anh không thể rời xa tôi nữa đi, quá giả tạo!”

Chu Cẩn Vũ ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn Hạ Chân Ngọc nói “Em không muốn ở chỗ này vì Tạ Vũ Manh từng ở đây thôi sao? Ngày mai anh sẽ đổi chỗ khác! Còn nữa, anh không muốn nói lời không giữ lấy lời, nhưng anh cứ nhớ em thì anh biết làm sao? Em không thèm coi anh ra gì, anh liền muốn ngủ cùng em, em nói anh có thể làm vậy sao?”

Hạ Chân Ngọc bật cười, nói “Vợ trước của anh và tôi một chút liên quan cũng không có, anh thích ở đâu thì ở, anh làm gì tôi cũng không xen vào, nếu không lần sau chờ lúc anh thật sự uống say hãy tự hỏi lại chính mình nên làm thế nào!”

Nói xong, cô quả quyết quay người đi về phía cửa phòng, lúc mở cửa còn nói thêm “Chu Cẩn Vũ, lần sau lúc giả say nhớ bày nhiều vỏ chai một chút, nếu không với tửu lượng của anh, 2 chai rượu bày trên bàn đúng là quá giả tạo!” Nói xong Hạ Chân Ngọc trực tiếp đóng cửa lại đi xuống tầng.

Chu Cẩn Vũ u ám nhìn cửa phòng bị đóng lại, vung tay lên hất toàn bộ chăn xuống đất.

Thư ký Đỗ vừa đứng dậy đã thấy Hạ Chân Ngọc ra rồi liền không biết phải làm sao đứng yên tại chỗ, Hạ Chân Ngọc nhìn Thư ký Đỗ, nói “Phiền anh đưa tôi về nhà, Thị trưởng Chu đã khỏe hơn nhiều, thật ra hai chai rượu sao có thể khiến anh ta say như vậy được.”

Thôi chết, cẩn thận mấy cũng có sai sót! Thư ký Đỗ thấy hối hận, sao lại quên kiếm một ít vỏ chai rượu cơ chứ, nhưng anh ta cũng không thường xuyên làm những chuyện này, chỉ mong Thị trưởng Chu không trách anh là được.

Hạ Chân Ngọc cười cười nói “Thư ký Đỗ thật vất vả, chúng ta đi thôi!”

Thư ký Đỗ ủ rũ đi sau Hạ Chân Ngọc ra cửa lớn, đưa Hạ Chân Ngọc về nhà trước, sau đó đứng ở cửa đơn nhìn cô lên tầng, nghe thấy tiếng cửa mở rồi đóng lại mới lái xe đi.

Một tuần sau, Hạ Chân Ngọc lại một lần nữa nhận được điện thoại của Thư ký Đỗ, nói anh ta đang đứng ngay trước cửa cục bất động sản rồi, thỉnh cầu cô xuống gặp mặt một lát.

Hạ Chân Ngọc mệt mỏi nghĩ, chắc hẳn Chu Cẩn Vũ lại định giở trò gì nữa rồi!

Đi xuống tầng, lên xe của Thư ký Đỗ, Hạ Chân Ngọc lại bảo Thư ký Đỗ dừng xe ở ngã rẽ phía trước, mới lên tiếng “Thư ký Đỗ, hai người làm vậy tôi cảm thấy rất phiền phức, có thể đừng đùa nữa được không? Hai người một là Thị trưởng, một là Trưởng thư ký văn phòng, ngày nào cũng nhàn rỗi vậy sao?”

Thư ký Đỗ tuy xấu hổ nhưng vẫn tỏ ra mặt mày ủ ê, nói “Hạ tiểu thư, lần trước lừa cô tôi cũng rất áy náy, nhưng lần này Thị trưởng Chu thật sự đổ bệnh, đã nhập viện rồi!”

Hạ Chân Ngọc nghe xong cũng có chút hoảng hốt, vội vàng hỏi “Nhập viện rồi? Bệnh gì vậy, có nghiêm trọng không?”

Vẻ mặt Thư ký Đỗ buồn rầu nói “Sốt cao không giảm, truyền nước đã ba ngày nay, vẫn còn phải truyền tiếp. Công việc lại không thể chậm trễ, ban ngày bệnh viện trở thành văn phòng, Thị trưởng Chu sao có thể nghỉ ngơi tốt được, cho nên tối lại bắt đầu sốt cao!”

Hạ Chân Ngọc không nói gì thêm nữa, may không phải bệnh gì nặng lắm, chuyện này Thư ký Đỗ tìm cô cũng vô dụng mà, cô đâu phải bác sĩ.

Lúc này Thư ký Đỗ nói “Lần này tôi tới tìm cô, chủ yếu là muốn cô đi thăm Thị trưởng Chu. Ngài ấy làm việc và nghỉ ngơi không điều độ, nửa đêm sốt cao vẫn phải phê công văn tài liệu, xem báo cáo, ngoài truyền nước ra thuốc cũng không uống được, cứ tiếp tục như vậy thân thể sẽ suy yếu mất.”

Hạ Chân Ngọc nói “Anh khuyên anh ấy nhiều hơn đi, tôi không muốn đi.”

Thư ký Đỗ buồn bã nói “Tôi cũng biết tôi không có tự trọng, nhưng mà,…haizzz! Thôi không nói nữa, coi như tôi nhiều chuyện, cô mau về đi.”

Hạ Chân Ngọc xuống xe, về cơ quan, ngồi trước bàn làm việc nhìn máy tính cũng không tập trung nổi.

Trần Oánh nhìn thấy vẻ mặt của cô, nói “Chân Ngọc, cô làm sao thế, mấy hôm nay mặt lúc nào cũng căng như dây đàn, có phải cãi nhau với bạn trai không?”

Hạ Chân Ngọc bật cười nói không phải, nghĩ tới buổi tối còn phải cùng ăn cơm với Phương Hạo Kỳ.

Sau khi tan tầm, Hạ Chân Ngọc ăn tối với Phương Hạo Kỳ xong liền lên xe chuẩn bị về nhà, đến cổng tiểu khu, Phương Hạo Kỳ nói với Hạ Chân Ngọc “Có phải em có tâm sự gì hay không?”

Hạ Chân Ngọc nhìn Phương Hạo Kỳ nói “Không có gì, chỉ là em hơi mệt nên có chút phân tâm thôi.”

Phương Hạo Kỳ cười nói “Anh thấy rồi, em đi nghỉ sớm đi. À đúng rồi, tốt nhất chúng ta nên bàn bạc thời gian để cho người lớn hai nhà gặp nhau, trước đấy anh cũng muốn đến nhà em thăm hỏi cha mẹ em một chút, em thấy có được không?”



Hạ Chân Ngọc có chút do dự, vì vậy nói “Để em trao đổi trước với bố mẹ đã, sau đó sẽ cho anh câu trả lời thuyết phục.”

Phương Hạo Kỳ ôn hòa nói “Ừ, anh cũng không có ý hối thúc em, nhưng anh cảm thấy em là một người phụ nữ vô cùng tốt nên muốn nắm chắc cơ hội này, em đừng nghĩ nhiều quá, cũng không cần cảm thấy áp lực.”

Hạ Chân Ngọc cười gật đầu, nói “Em sẽ cân nhắc thật cẩn thận, cảm ơn anh.”

Sau khi nói chuyện với Phương Hạo Kỳ xong, Hạ Chân Ngọc trở về nhà, vào phòng nằm trên giường nhưng không hiểu sao không thể ngủ được.

Đúng lúc đó, điện thoại đột nhiên vang lên, Hạ Chân Ngọc nhìn số điện thoại gọi đến, là số của Chu Cẩn Vũ, nghĩ một lát rồi nghe máy.

Không đợi cô nói gì, giọng Chu Cẩn Vũ khàn khàn vang lên “Chân Ngọc, em thật sự không đến thăm anh sao? Anh bị bệnh nghiêm trọng như vậy, nếu em không đến anh sẽ chết mất!”

Hạ Chân Ngọc nghe tiếng Chu Cẩn Vũ cố gắng nói, có chút đau lòng, vì vậy nói “Trong bệnh viện có bác sĩ và y tá, không sao đâu, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi, ban ngày làm việc ít một chút, uống nhiều nước vào là được.”

Chu Cẩn Vũ chỉ nói “Toàn thân anh chỗ nào cũng đau, cơm cũng không ăn được, em không thấy đau lòng, đau lòng vì anh sao? Anh đã chờ em lâu lắm rồi, em không còn quan tâm đến anh nữa sao?”

Hạ Chân Ngọc có chút muốn khóc, cuối cùng cũng mềm lòng, nói “Bệnh viện anh đang nằm ở đâu, em có thể đi vào phòng bệnh không?”

Chu Cẩn Vũ lập tức nói “Anh sẽ bảo Thư ký Đỗ đến đón em.” Sau đó liền cúp điện thoại.

Hạ Chân Ngọc cảm thấy mình khóc không nổi, không phải anh một thân một mình ở bệnh viện hay sao?

Hạ Chân Ngọc nói với cha mẹ là cô đến bệnh viện thăm đồng nghiệp bị bệnh mà người nhà lại ở nước ngoài hết, mẹ Hạ nhìn cô, nói “Chuyện của con con tự giải quyết đi.”

Hạ Chân Ngọc biết cô đã từng nói dối rất nhiều lần trước mặt cha mẹ, chắc cha mẹ cô cũng đã sớm nhận ra, chỉ là giả vờ như không biết mà thôi.”

Lên xe, Hạ Chân Ngọc hỏi Thư ký Đỗ “Sao đột nhiên anh ấy lại bị bệnh nặng như vậy?”

Thư ký Đỗ nghĩ thầm, Thị trưởng Chu tự chuốc lấy đấy chứ, có một lần anh nghe Thị trưởng Chu nói ngài ấy tắm bằng nước lạnh, thời tiết lại thế này, trời còn chưa ấm lại, tắm nước lạnh làm gì? Nghĩ một chút, Thư ký Đỗ cảm thấy toàn thân đều phát run, nhưng Thị trưởng Chu coi như đã thành công rồi, rốt cuộc cũng được đưa thẳng vào bệnh viện.

Thư ký Đỗ nghĩ nghĩ mới lên tiếng “Thị trưởng Chu làm việc quá độ, nhưng theo tôi thấy vẫn là ngài ấy nghĩ quá nhiều, chuyện này tôi thấy không cần phải nói thêm nữa.”

Hạ Chân Ngọc đương nhiên hiểu, ý của Thư ký Đỗ là Chu Cẩn Vũ vì cô nên mới bị bệnh, cô thật đúng là không còn gì để nói.

Đến bệnh viện tổng hợp lớn nhất trong thành phố được xây dựng theo kiểu tòa nhà 3 tầng loại A, Thư ký Đỗ đưa Hạ Chân Ngọc lên tầng. Vào phòng bệnh, Hạ Chân Ngọc thấy nội thất trang trí đều rất đẹp, các loại thiết bị cũng đầy đủ.

Chu Cẩn Vũ thấy Hạ Chân Ngọc đến liền ngồi dậy, khàn giọng vừa cười vừa nói “Chân Ngọc, mau tới đây! Anh chỉ bị sốt chứ không phải bị cảm, sẽ không lây bệnh cho em đâu.”

Nếu sợ lây bệnh thì cô đã không đến, vì vậy đi đến nói “Em đến chỉ vì lúc em bị bệnh anh cũng chăm sóc em như vậy, bây giờ xem như em trả nợ nhân tình cho anh.”

Chu Cẩn Vũ nói “Sao em lại nói như thế? Nhưng dù sao em đến là tốt rồi.”

Hạ Chân Ngọc hỏi “Anh đã ăn cơm chưa?”

Chu Cẩn Vũ lắc đầu nói “Ăn không vào.”

Hạ Chân Ngọc khuyên nhủ “Anh đã bị bệnh còn không ăn cơm sao được, em đi hâm nóng lại cơm cho anh ăn nhé.”

Nói xong cô xách hộp đựng cơm trên mặt bàn đi vào phòng bên trong dùng lò vi sóng hâm nóng cơm cho Chu Cẩn Vũ.

Lúc này Thư ký Đỗ mới lên tiếng “Thị trưởng Chu, tôi về trước đây, ngày mai tôi lại đến.”

Chu Cẩn Vũ cười nói “Vất vả cho cậu rồi. À đúng rồi, ngày mai cậu đi mời Chủ nhiệm Trương đến đây, nếu không nhỡ mấy ngày nay lúc Chân Ngọc chăm sóc tôi quên không xin nghỉ, bọn họ cũng không quá ngạc nhiên.”

Thư ký Đỗ đáp ứng, nói ngày mai sẽ gọi điện thoại cho Chủ nhiệm Trương ở cục bất động sản, sau đó nghĩ Hạ Chân Ngọc đến thăm ngài ấy, chứ đâu có nói sẽ ở lại chăm sóc ngài ấy đâu.

Thư ký Đỗ đi rồi, Chu Cẩn Vũ vui vẻ chờ Hạ Chân Ngọc hâm nóng cơm cho mình, đợi Hạ Chân Ngọc đi ra, anh lập tức nói “Bà xã, em đút cho anh được không?”

Hạ Chân Ngọc có chút buồn cười nói “Anh vừa mới bị bệnh đã biến thành trẻ con rồi à, ăn cơm còn muốn người khác đút?”

Chu Cẩn Vũ cười nói “Vợ anh tới chăm sóc anh, lúc đó anh chẳng phải thành một đứa vẻ được chiều chuộng thoải mái làm càn hay sao? Bảo bối nghe lời, lần trước là do anh không tốt, giả say để lừa em, em đừng giận anh, anh xin lỗi em mà.”

Hạ Chân Ngọc nói “Anh dưỡng bệnh cho tốt đi, em sẽ xin nghỉ vài ngày để chăm sóc anh.”

Chu Cẩn Vũ trong lòng sướng phát điên, nhưng trên mặt vẫn phải tỏ ra ốm yếu, nói “Haizzz, đều tại anh không biết giữ gìn sức khỏe, còn liên lụy đến em.”

Hạ Chân Ngọc không nói thêm gì, đút cho Chu Cẩn Vũ ăn, lại dìu anh đến nhà vệ sinh rửa mặt, đợi đến khi Chu Cẩn Vũ nằm lại trên giường, anh nói “Bà xã, em cũng lên đây ngủ đi.”

Hạ Chân Ngọc lắc đầu cự tuyệt “Không được, ở đây không phải còn có giường cho người nhà hay sao.”

Chu Cẩn Vũ có chút buồn phiền, nói “Anh muốn ôm em ngủ không được à? Anh bị bệnh đến mức này rồi, em không thể dỗ dành anh sao?”

Hạ Chân Ngọc có chút bất đắc dĩ nói “Chúng ta đã chia tay rồi, em lại ngủ cùng anh trên một cái giường mà nghe được à!”

Chu Cẩn Vũ khẩn cầu, nói “Chỉ đêm nay thôi, anh chỉ ôm em thôi, anh sẽ không làm bất cứ gì khác.”

Hạ Chân Ngọc nhìn bộ dạng đáng thương của Chu Cẩn Vũ, thở dài lên nằm nhưng không thay quần áo.

Chu Cẩn Vũ vui vẻ nói “Em thay đồ ngủ đi, như vậy sẽ không thoải mái.”

Hạ Chân Ngọc nói “Rốt cuộc anh có ngủ hay không?”

Chu Cẩn Vũ nghe xong liền không dám lên tiếng nữa, tay ôm trên eo Hạ Chân Ngọc, cả người dán lên lưng Hạ Chân Ngọc, nhỏ giọng nói “Bà xã, em để anh sờ một chút nhé, anh cam đoan sẽ không làm gì!”

Nói xong Chu Cẩn Vũ đưa tay qua từ đằng sau lần theo khe áo Hạ Chân Ngọc đi vào dò xét, nắm lấy một bên mềm mại sờ nắn.

Hạ Chân Ngọc lập tức ngồi dậy, đi thẳng xuống giường nằm lên giường dành cho người nhà.

Chu Cẩn Vũ nhắm mắt không nói gì nữa.

Hạ Chân Ngọc có chút khó ngủ, Chu Cẩn Vũ như vậy rốt cuộc là muốn làm gì, cô không thể nào lại đi theo anh, hơn nữa chuyện Phương Hạo Kỳ đề xuất cô cũng muốn cân nhắc, nhưng cô biết rõ chính cô vẫn chưa thể từ bỏ Chu Cẩn Vũ.

Đang nghĩ ngợi, cô chợt nghe Chu Cẩn Vũ sau lưng mình nói “Bà xã, em để anh ngủ chung với em đi, nếu không anh không thể ngủ được.”

Hạ Chân Ngọc xoay người, nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Chu Cẩn Vũ đang đứng nhìn mình liền không làm gì được, nói “Anh có thể cam đoan sẽ không làm bất cứ chuyện gì không?”

Chu Cẩn Vũ vội vàng nói “Anh thề sẽ không làm gì hết.”

Hạ Chân Ngọc đành phải trở về giường lớn nằm cùng anh.

Nhưng chưa đầy một lát sau, Chu Cẩn Vũ lại nhỏ giọng nói “Bà xã, thật ra ở bệnh viện anh càng có cảm giác anh là bệnh nhân, em là bác sĩ hay y tá gì đó vô cùng xinh đẹp.”

Hạ Chân Ngọc căn bản không quan tâm gì đến anh.

Kết quả Chu Cẩn Vũ lại tiếp tục nói “Vừa rồi anh sờ chỗ đó của em, cảm thấy to hơn, vừa trơn vừa mềm, thật muốn cắn một cái.”

Hạ Chân Ngọc tức giận bật dậy, lớn tiếng nói “Anh có thôi đi không, anh bị sốt đến mụ mị đầu óc rồi à?”

Chu Cẩn Vũ lập tức nhắm mắt lại, ôm eo Hạ Chân Ngọc nói “Không nói nữa, không nói nữa, anh đi ngủ thật đây.”

Lúc này Hạ Chân Ngọc cuối cùng mới có thể yên tĩnh đi ngủ.

Ngày hôm sau, Hạ Chân Ngọc dậy khá sớm, thấy Chu Cẩn Vũ vẫn còn ngủ liền đưa tay lên sờ trán anh, cảm giác có chút mát hơn, xem ra không còn sốt nữa.

Vì vậy cô liền ra ngoài hít thở không khí, vừa mở cửa đã thấy y tá, hỏi “Y tá, phiền cô cho tôi hỏi một chút, bệnh của Thị trưởng Chu thế nào rồi? Bao lâu nữa mới có thể xuất viện?”

Y tá thấy có chút kì quái, trong phòng bệnh của Thị trưởng Chu sao lại xuất hiện một cô gái, nhưng nghĩ dù sao cũng có nhân viên bảo an, người này chắc là người nhà, vì vậy liền nói “Thị trưởng Chu hai ngày trước nhập viện liền điều trị nên hạ sốt luôn trong ngày rồi, hiện tại ở đây chỉ để thuận tiện làm kiểm tra toàn diện, ở hay không cũng không ảnh hưởng gì.”

Cô lại bị lừa! Bây giờ Hạ Chân Ngọc thật muốn lập tức trở về phòng bệnh kéo Chu Cẩn Vũ dậy đánh cho anh một trận!

Vì vậy cô nổi giận đùng đùng trở về phòng bệnh, Chu Cẩn Vũ cũng đã tỉnh, nhìn thấy Hạ Chân Ngọc tiến đến vừa cười vừa nói “Sáng sớm em đã đi đâu vậy? Anh tỉnh dậy không thấy em đang định bấm chuông cho người đi tìm em đây này.”

Hạ Chân Ngọc đứng ở cửa ra vào, lạnh giọng nói “Chu Cẩn Vũ, anh cho rằng suốt ngày giở trò xoay tôi như chong chóng như vậy rất thú vị phải không? Bây giờ tôi sẽ nói cho anh biết, tôi chuẩn bị kết hôn rồi, người lớn hai bên cũng đã đính ước với nhau. Cho nên mong anh về sau hãy tự trọng đừng đến quấy rầy tôi nữa!” Nóng xong cô trực tiếp xoay người đi ra ngoài, thiếu chút nữa đâm vào Thư ký Đỗ đang đứng ở cửa, vì vậy tiện thể trừng mắt lườm anh ta một cái mới rời khỏi.

Thư ký Đỗ há hốc mồm nhìn vào trong phòng bệnh, thấy Chu Cẩn Vũ ném thẳng bình hoa xuống đất, nghĩ thầm Thị trưởng Chu đã dùng hết say rượu lại đến khổ nhục kế, kết quả hoàn toàn thất bại thảm hại, sau này chẳng biết còn phải tiếp tục dùng thủ đoạn nào nữa đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hơn Cả Hôn Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook