Chương 16: Tỏ rõ thái độ
Thần Vụ Quang
20/01/2015
Nghe xong lời chồng mình nói, dì Ba của Lý Nguy nhìn nhìn xung quanh, sau đó rất hưng phấn nói: “Là anh ta, là anh ta, tuyệt đối đúng là Chu thị trưởng, không ngờ rằng hôm nay chúng ta có thể nhìn thấy Chu thị trưởng!” Nói xong hai người không bận tâm tới Hạ Chân Ngọc, mà nhìn chằm chằm vào hướng mà Chu Cẩn Vũ ở đó.
“Nhanh nhanh gọi hai chị ấy ra đây, nếu không thì tiến vào thuê chung một gian phòng đi, không biết mấy người bọn họ ở phòng nào nữa”. Dì Ba đẩy đẩy chồng của mình, ý bảo ông ta trở về gọi người trong nhà đi ra đây, không thể bỏ qua cơ hội nhìn thấy Chu Cẩn Vũ, nhưng chồng dì Ba lại không để ý.
Hạ Chân Ngọc nghe giọng điệu của chồng dì Ba Lý Nguy khi vừa mới nhận ra Chu Cẩn Vũ, cô còn tưởng rằng bọn họ cùng với Chu Cẩn Vũ có qua lại chứ, kết quả chẳng qua là giống như người hâm mộ trông thấy thần tượng mà thôi, nhìn dáng vẻ của bọn họ là muốn chờ xem Chu Cẩn Vũ tiến vào gian phòng nào rồi mới rời đi. Hạ Chân Ngọc cũng xoay người lại, quả nhiên thấy Chu Cẩn Vũ bị một đám người rất đông đang vây quanh, ngoại trừ hai người ngoài nhìn lạ mặt, còn lại mọi người đều là thuộc hạ của Chu Cẩn Vũ, Đỗ thư ký đang ở đó chỉ là không nhìn thấy Trương trưởng phòng đâu.
Chu Cẩn Vũ mỗi ngày đều phải tham gia những bữa tiệc như vậy không thấy mệt mỏi sao, cho dù khách sạn cao cấp tới đâu nhưng ăn nhiều cũng thấy mệt mỏi chứ. Hạ Chân Ngọc đang nhàm chán suy nghĩ, lại thấy Đỗ thư ký hướng về phía cô nhìn nhìn. Cô liền phát hoảng, thấy Đỗ thư ký nhìn cô cười cười, vì thế cũng thừa dịp người khác không chú ý cô hơi chút gật đầu chào. Sau đó chỉ thấy Đỗ thư ký cùng Chu Cẩn Vũ nói gì đó, Chu Cẩn Vũ vừa nghe vừa xoay đầu lại hướng sang bên này nhìn thoáng qua. Hạ Chân Ngọc bị nhìn thấy liền đổ mồ hôi lạnh toàn thân, vị họ Chu này sẽ không định đến đây chào hỏi chứ.
Sợ cái gì thì cái đó đến, quả nhiên Chu Cẩn Vũ mang theo người đã đi tới, Hạ Chân Ngọc vội vàng cúi đầu, trong lòng còn ôm một tia may mắn, hy vọng Chu Cẩn Vũ chỉ là muốn đi tới gian phòng của anh mà thôi.
“Chân Ngọc, thật trùng hợp, em cũng ở trong này ăn cơm sao?” Giọng nói của Chu Cẩn Vũ mang theo ý cười vang lên ở trên đỉnh đầu của cô.
Hạ Chân Ngọc không cần nhìn cũng biết vẻ mặt hiện tại của hai người ở bên cạnh cô là như thế nào, đơn giản chính là há miệng, trợn mắt, vẻ mặt đông cứng lại. Cô ngẩng đầu lên cười nói: “Đúng vậy, thật trùng hợp ngẫu nhiên”.
“Hai vị này là…….? Chu Cẩn Vũ cũng không có ý định chào hỏi xong rồi đi, ngược lại còn muốn Hạ Chân Ngọc giới thiệu hai người đang thất thần đứng ở bên cạnh cô.
Hạ Chân Ngọc giới thiệu qua loa dì Ba cùng chồng dì Ba của Lý Nguy cho anh, lúc này hai người kia dường như mới trở lại bình thường, nhưng cũng không dám bắt tay với Chu Cẩn Vũ chỉ là cúi đầu, không ngừng nói: “Xin chào Chu thị trưởng, xin chào Chu thị trưởng”. Hoàn toàn không có dáng vẻ khoa trương như ngày thường.
Chu Cẩn Vũ cười cười bảo bọn họ không cần khách sáo, lại thuận miệng hỏi một câu là có phải là bữa tiệc gia đình hay không, kết quả là dì Ba Lý Nguy đem toàn bộ chuyện này nói ra giống như là đang báo cáo công việc. Chu Cẩn Vũ nghe xong nhìn bọn họ nói: “Hóa ra hôm nay là sinh nhật trưởng bối, tình cờ biết được, nếu không chê thì tôi cũng muốn đến gặp cụ bà, được chứ?”
Nhìn đôi vợ chồng kia đã kích động đến mức sắp quỳ xuống trước Chu Cẩn Vũ, trong lòng Hạ Chân Ngọc vốn là rất vui sướng lại vừa cảm thấy mất mặt thay cho bọn họ, đối với Chu Cẩn Vũ lễ phép nói: “Chuyện này chúng tôi làm sao dám đảm đương, Chu thị trưởng chắc hẳn còn có việc quan trọng, chúng tôi sẽ không làm chậm trễ việc của ngài.”
Chu Cẩn Vũ nhìn Hạ Chân Ngọc cười đến chân thành: “Không chậm trễ, hôm nay tôi cũng chỉ là cuộc tụ tập nhỏ với bạn bè mà thôi, bọn họ cũng muốn tham gia chúc mừng sinh nhật cụ bà.” Anh vừa dứt lời, những người bên cạnh đều nói vâng.
Hạ Chân Ngọc đành phải dẫn nhóm người này trở về gian phòng đó, đám người Tống gia đang vừa nói vừa cười bỗng chốc bị nhiều người như vậy tiến vào làm cho sửng sốt, cậu của Lý Nguy còn trách móc một câu: “Haizz, không phải là các người đi nhầm phòng đó chứ?
Dì Ba của Lý Nguy vội vàng quát ông ta dừng lại, rồi cực kỳ đắc ý nói với mọi người: “Hôm nay chúng ta đúng là có thể nở mày nở mặt rồi. Mẹ, mẹ xem Chu thị trưởng cũng đến chúc mừng sinh nhật mẹ.” Bà ta nói giống như là bà ta mời Chu Cẩn Vũ đến.
Những người có mặt ở chỗ này mặc dù có sửng sốt một chút, nhưng lập tức liền “rào rào” một tiếng, tất cả đều đứng lên ngay tức khắc. Dì Hai và chồng dì Hai của Lý Nguy thoáng cái đã xông tới đây, khiêm tốn hướng về phía Chu Cẩn Vũ tự giới thiệu, Hạ Chân Ngọc cảm thấy bọn họ đúng là đang đọc bản lý lịch.
Ông ngoại cùng bà ngoại lại kích động đến mức toàn thân run lên, còn Lý Nguy thì lại có vẻ mặt sùng kính, muốn tiến tới phía trước để lại gần nhưng mà bước chân lại không dám di chuyển. Sau đó vẫn là Đỗ thư ký bảo tất cả mọi người ngồi xuống, để cho Chu Cẩn Vũ nói chuyện.
Mọi người nghe xong tuy rằng đều về đến chỗ ngồi, nhưng cũng không làm như thế nào được để kiềm chế niềm vui sướng, cũng may Bình Bình phản ứng khá nhanh, cầm lấy máy ảnh lên để chụp.
Không hề ngoài ý muốn Đỗ thư ký sắp xếp cho Chu Cẩn Vũ ngồi bên cạnh Hạ Chân Ngọc. Sau khi ngồi xuống Chu Cẩn Vũ thân thiết nói” “Hôm nay tuy là trùng hợp ngẫu nhiên nhưng cũng là duyên phận, nếu không phải là nhìn thấy Hạ Chân Ngọc, cũng không thể đến chúc mừng sinh nhật. Bà, vợ cháu ngoại bà là một người rất được, rất có khả năng. Trong công việc ở thành phố cô ấy là người có trách nhiệm, biểu hiện cực kỳ xuất sắc, tôi rất xem trọng cô ấy”.
Những người có mặt ở đó nghe xong cũng chỉ là gật đầu, anh có nói điều gì khác họ cũng không nói lên lời, Chu Cẩn Vũ còn nói: “Nếu hôm nay là sinh nhật bà, cháu liền kính bà một ly, chúc bà sống lâu trăm tuổi. Chân Ngọc, một ly này, em uống cùng tôi nhé.” Nói xong liền đem ly rượu đó uống cạn, Hạ Chân Ngọc cũng chỉ có thể nghe theo anh uống vào một ly, dù sao thì Chu Cẩn Vũ vì có quan hệ với cô nên mới tới, chủ liền thuận theo khách.
Hai người bọn họ uống xong, những người khác cũng đều lấy chén rượu của mình uống vào. Sau đó Chu Cẩn Vũ nói anh còn có việc liền dẫn người rời đi, đám người bọn anh vừa đi, bên trong gian phòng liền yên tĩnh trở lại, đồng thời tất cả đều quan sát Hạ Chân Ngọc, nhưng ánh mắt đã có sự thay đổi, dì Hai của Lý Nguy thử dò hỏi cô: “Chân Ngọc, cháu quen biết với Chu thị trưởng?”
Hiện tại Hạ Chân Ngọc là thật lòng muốn cảm ơn Chu Cẩn Vũ, mặc kệ mục đích của anh là gì, nhưng cuối cùng cũng giúp cho cô xả giận trước mặt những người ở đây, vì thế cười cười nói: “Cháu sao có thể cùng Chu thị trưởng quen biết chứ! Chỉ có điều là cháu cũng đã có mấy lần đi theo mấy người chủ nhiệm chỗ cháu đi báo cáo công việc ở thành phố nên có gặp qua thôi.”
“Chỉ là gặp qua vài lần hả, nhưng mà thị trưởng rất có ấn tượng với cháu, rất sau sắc nha, khó trách chị gái dì thường xuyên khen cháu công tác xuất sắc đấy, hóa ra thật đúng là giỏi giang như vậy, phải biết rằng có thể để cho Chu thị trưởng lưu lại ấn tượng tốt thật sự là phải tu luyện mấy đời mới may mắn như thế, về sau cháu cần phải tiếp tục cố gắng hơn nữa.” Giọng nói của dì Hai Lý Nguy trở nên gần gũi hơn.
Dì Ba lại không có chuyển biến nhanh như dì Hai, con gái của dì ta lấy chồng cũng không kém, hơn nữa Chu thị trưởng chẳng qua là cảm thấy Hạ Chân Ngọc có khả năng thôi, dù thế nào đi nữa cô chẳng qua cũng chỉ là nhân viên ngoài biên chế, chẳng lẽ còn có thể phát triển được đến đâu? Hoàn toàn một chút cũng không có thể giúp được việc gì đối với con đường làm quan của người nhà bọn họ, thật không biết chị Hai ân cần như vậy làm cái gì.
Lý Nguy và cha mẹ hắn ta cũng cực kỳ cao hứng, đặt biệt là Lý Nguy và cha anh ta, đối với việc Hạ Chân Ngọc có thể được Chu Cẩn Vũ coi trọng như vậy thật sự là cảm thấy phi thường ngạc nhiên mừng rỡ. Mà Tống Quyên lại còn cảm thấy, trước mắt nhiều nhân viên công vụ cùng họ hàng thân thích như vậy, Chu thị trưởng lại đem đến thể diện cho con dâu bà ta, khiến cho chuyện quà tặng đơn giản vừa rồi của nhà bà ta lập tức được gạt bỏ yên ổn. Đây là lần đầu tiên bà ta với tư cách là chị cả lại có thể ở trước mặt cha mẹ và các em mình lại vượt trội hơn như thế, những người nhà Lý gia bọn họ có thể trở thành trung tâm trên bàn tiệc.
Những người khách lại hỏi một chút về chuyện liên quan đến Hạ Chân Ngọc và Chu Cẩn Vũ, nhưng Hạ Chân Ngọc chỉ trả lời “Không rõ ràng lắm”, “Không biết”, mọi người thấy cô quả thực không muốn nói, cũng không lại xoay quanh đề tài này nữa, chỉ là khi mọi người đang tán gẫu thì cửa phòng lại bị mở ra, người đi vào lại là Đỗ thư ký.
Mọi người nhìn thấy anh ta đi vào tuy có chút khó hiểu nhưng tất cả vẫn lại đứng lên, Đỗ thư ký mỉm cười bảo bọn họ ngồi xuống, và nói: “Mọi người nhanh chóng ngồi xuống đi, không cần phải khách khí như thế, Chu thị trưởng bảo tôi đến đây tặng quà sinh nhật cho cụ nhà.” Nói xong liền đưa qua một cái thẻ, dì Ba Lý Nguy vội vàng nhận lấy, cũng không dám ở ngay tại chỗ nhìn xem cái này là cái gì, nhưng mà không ngừng nói lời cảm ơn.”
Đỗ thư ký cười cười, lại quay sang nói với Hạ Chân Ngọc: “Nếu không ngại mọi người trong nhà cô, Chu thị trưởng muốn mời cô sang bên đó, ngài ấy có chút công việc muốn bàn bạc.”
Có kẻ ngốc mới tin tưởng những lý do này, Hạ Chân Ngọc vừa định cự tuyệt, thì những người khác đã gấp đến mức không thể chờ được, thay cô trả lời: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề, chúng tôi không ngại, Chu thị trưởng thật sự quá khách khí, còn tặng quà nữa! Chân Ngọc, cháu mau đi sang đó, công việc là quan trọng hơn.”
Hạ Chân Ngọc thực sự sắp bị áp lực của những người họ hàng thân thích này làm cho tức chết rồi, làm sao lại không chịu động não suy nghĩ một chút như vậy, Chu Cẩn Vũ là một lãnh đạo cấp cao, làm sao có thể có công việc cần thảo luận với cô, nhưng mà cô cũng không có biện pháp nào đành phải đứng dậy đi qua, lúc gần đi cô còn nhỏ giọng nói với Lý Nguy bảo với anh ta hơn nửa giờ nữa thì đi sang bên đó tìm cô.
Lý Nguy có chút không hiểu, nhưng cũng vẫn đồng ý với cô. Sau đó Hạ Chân Ngọc cùng Đỗ thư ký đi ra khỏi phòng, người nhà Tống gia lập tức ồn ào mở ra, tất cả đều vội vã nhìn xem quà tặng của Chu Cẩn Vũ là gì. Chồng của dì Ba Lý Nguy nhìn thấy tấm các liền giật mình nói: “Đây là thẻ quà tặng ở Bác Văn Hiên, thật khó có thể tin được, cái này rất có giá trị”.
Những người có mặt liền hiểu rõ, nghe xong ngẩn cả người ra, bà ngoại Lý Nguy không biết Bác Văn Hiên là cái gì liền tiếp tục truy hỏi đến cùng, chồng của dì Hai Lý Nguy nói: “Mẹ, Bác Văn Hiên là cửa hàng đồ cổ nổi tiếng, tất cả các vật phẩm bên trong đều có giá trị xa xỉ, Chu thị trưởng đưa tặng cái thẻ này là có thể trực tiếp mua đồ ở trong đó nhưng không cần trả tiền. Nhìn đến mặt sau của chiếc thẻ này không có đóng dấu, điều này có nghĩa là chúng ta có thể tùy ý mua đồ.
Tiếp theo ông ta còn nói thêm: "Nhưng cái này cũng có chút khó khăn, tôi nghe thấy lãnh đạo đơn vị chúng tôi nói qua, đồ ở Bác Văn Hiên mấy chục vạn cũng tính là loại kém, Chu thị trưởng tặng quà cũng quá quý trọng, chúng ta không có khả năng nhận nổi đâu."
Tất cả mọi người đều cảm thấy có chút khó xử, cũng không biết làm như thế nào cho phải, dì Ba Lý Nguy lại nhìn thông suốt: “Có cái gì mà khó xử, người ta là Chu thị trưởng, nếu đã tặng quà thì tất nhiên trước khi gửi phải cho là thích hợp thì mới cho người đưa tới, chúng ta cũng không cần ở đây nghĩ đông nghĩ tây, ngược lại bản thân tôi cho rằng như vậy cũng rất tốt, việc này được coi như là chúng ta thiếu người ta nhân tình, về sau nếu có cơ hội có thể hoàn lại cho Chu thị trưởng phần nhân tình này, lúc đó chẳng phải là chúng ta nhân cơ hội này để kết giao không tốt sao.”
Mọi người nghe xong phân tích của bà ta, cảm thấy cũng có mấy phần đạo lý, cũng đã hiểu rõ để có thể có được cơ hội làm cho Chu Cẩn Vũ tặng quà bọn họ giống như vậy gần như là không có, vì thế cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy, mặc kệ nói như thế nào thì hôm nay thật sự là thập phần hãnh diện, rồi lại ồn ào nói là cơm nước xong phải đem mấy tấm ảnh Bình Bình chụp đi rửa ra, mỗi nhà phát mấy tấm thật đẹp để mang đến cơ quan khoe khoang.
Hạ Chân Ngọc đi theo Đỗ thư ký vào gian phòng Chu Cẩn Vũ đang ngồi, đoán chừng bọn họ đã nói xong việc chính, bây giờ chắc là uống rượu nói chuyện phiếm, thấy cả hai đi vào bọn họ đều cười cười, Đỗ thư ký để cho Hạ Chân Ngọc ngồi cạnh bên người Chu Cẩn Vũ, còn anh ta thì trở về chỗ ngồi của mình. Hạ Chân Ngọc ngồi xuống, nhìn thấy bộ đồ ăn cũng đã chuẩn bị tốt cho cô, cô quay đầu nhìn sang thấy Chu Cẩn Vũ đang cười đến sáng lạn, cô liền tức giận nói: “Anh muốn làm cái gì?”
Vẻ mặt của Chu Cẩn Vũ không thay đổi, anh gắp cho Hạ Chân Ngọc chút đồ ăn: “Trước tiên hãy ăn món này đi”.
Hạ Chân Ngọc không để ý đến anh, cô nói: “Tôi không ăn gì cả, mọi người nhà tôi đều đang ở đây, anh cho người gọi tôi đến chỗ anh làm cái gì, lần trước những lời tôi nói anh không có hiểu rõ sao, hay là cố ý chỉnh tôi?”
Chu Cẩn Vũ nghe xong nhìn Hạ Chân Ngọc nói: "Yên tâm đi, bọn họ sẽ không quan tâm em đang làm cái gì, chỉ món quà kia cũng đủ làm cho bọn họ mơ mơ màng màng trong một khoảng thời gian.”
"Anh tặng cái gì? Không đúng, anh đưa cái gì là chuyện của anh, không liên quan tới tôi!" Hạ Chân Ngọc có thể khẳng định cái thẻ vừa rồi Đỗ thư ký đưa qua nhất định không tầm thường.
“ Được, được. Là anh tự nguyện đưa, một chút liên quan tới em cũng không có. Thôi được rồi, nếu em không đói thì ngồi đây cùng với anh một lát”. Chu Cẩn Vũ thoải mái nói.
Hiện tại Hạ Chân Ngọc cảm thấy rất mệt mỏi, những lời này của Chu Cẩn Vũ là có lý lẽ sao, cô cũng không muốn tiếp tục cùng anh nói chuyện, chỉ chờ một lát nữa Lý Nguy tìm đến là cô có thể rời khỏi chỗ này.
Ai ngờ đã qua nửa giờ, vẫn không thấy Lý Nguy đến đây, cô có chút sốt ruột, thấy Chu Cẩn Vũ đang cùng người khác nói chuyện, cô liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Lý Nguy: "Này, Lý Nguy, anh đang ở đâu? Không phải đã nói là anh tới tìm em sao?"
Giọng nói của Lý Nguy có chút khó xử: "Chân Ngọc, em đừng có sốt ruột, anh cũng muốn đi tìm em, nhưng mà mẹ anh và các dì cũng không có cho anh tới làm phiền em và Chu thị trưởng, anh cũng cảm thấy, anh đi qua tìm em thì không được tốt lắm, hai người đang bàn bạc công việc, nếu anh đi qua lại làm cho người ta không vừa ý.”
Hạ Chân Ngọc cho rằng Lý Nguy bị ảnh hưởng của những người họ hàng thân thích thật sự là không có thuốc nào cứu đươc. Cô tắt điện thoại, suy nghĩ một chút rồi nói với Chu Cẩn Vũ: “Tôi đi toilet”.
Chu Cẩn Vũ nhìn cô nói: "Được, anh đi cùng em."
Hạ Chân Ngọc không thể tin, nói: "Tôi đi toilet anh đi theo tôi làm gì?
"Đúng lúc anh cũng muốn đi ra ngoài hít thở không khí, đi thôi." Nói xong liền đứng lên chờ Hạ Chân Ngọc.
Nhìn thấy những người khác đang nhìn cô và Chu Cẩn Vũ, cô đành phải đứng lên cùng Chu Cẩn Vũ đi ra ngoài gian phòng này. Trong lòng thầm mắng Chu Cẩn Vũ nhiều chuyện. Vốn là cô định lấy cớ đi toilet sau đó trực tiếp về nhà, về đến nhà sẽ gửi lại cho Chu Cẩn Vũ một tin nhắn liền xong việc, nhưng mà hiện tại thì không thể thực hiện được rồi.
Từ toilet đi ra thì thấy Chu Cẩn Vũ đang đứng ở chỗ ngoặt, cô đi tới và nói: "Thời gian đã hơi muộn, tôi về nhà trước."
Chu Cẩn Vũ nói: "Em vội vàng làm cái gì, chờ bữa tiệc kết thúc anh sẽ đưa em về."
Hạ Chân Ngọc khéo léo từ chối: "Không dám làm phiền anh, hiện ở bên ngoài còn có rất nhiều người, rất an toàn, chờ tôi đến nhà lại gửi tin nhắn cho anh nhé." Nói xong dĩ nhiên muốn trực tiếp vượt qua Chu Cẩn Vũ để rời đi.
Không nghĩ tới lại bị Chu Cẩn Vũ vươn tay kéo trở về, trực tiếp đem cô đặt ở trên tường, Chu Cẩn Vũ cười đến mức có chút nguy hiểm: "Chân Ngọc, hôm nay anh làm nhiều như vậy cũng không phải là vì chỉ làm cho em theo anh ngồi một chút, chẳng nhẽ ý của anh em còn không rõ sao?"
Hạ Chân Ngọc nghe xong, giọng điệu lạnh lùng nói: "Đâu chỉ có hôm nay, tôi sớm đã biết ý tứ của anh, nhưng mà ý nghĩ của tôi, tôi nghĩ tôi cũng đã bày tỏ thật sự rõ ràng rồi."
Chu Cẩn Vũ nhìn Hạ Chân Ngọc, chậm rãi thu lại nụ cười, Hạ Chân Ngọc chờ phản ứng của anh, ai ngờ hàm dưới của cô đột nhiên bị Chu Cẩn Vũ nâng lên, ngay sau đó môi của anh liền đè ép lên. Hạ Chân Ngọc ngây ngốc trong chốc lát mới phản ứng kịp giãy dụa vùng vẫy, kết quả là hoàn toàn không có sức lực đánh lại Chu Cẩn Vũ, đành phải dùng lực lắc lắc đầu, né tránh nụ hôn của anh, đôi môi cũng khép chặt lại không cho Chu Cẩn Vũ hôn càng sâu.
Kết quả là Chu Cẩn Vũ vẫn rất kiên nhẫn tinh tế tỉ mỉ hôn, Hạ Chân Ngọc thật sự là không nín nhịn được tức giận, dùng hết sức lực toàn thân đẩy Chu Cẩn Vũ ra, miệng mở to ra để thở, ai ngờ vừa hít thở được một ngụm không khí trong lành, Chu Cẩn Vũ liền hôn tựa như hình với bóng theo sát đến đây, lại trực tiếp hôn lên môi cô, Hạ Chân Ngọc cảm giác mình bị miệng lưỡi của Chu Cẩn Vũ gắt gao dây dưa, mặt tựa như phát sốt, trên người cũng không còn có chút khí lực.
Qua một hồi lâu, Chu Cẩn Vũ mới không đành lòng buông Hạ Chân Ngọc ra, đem cô ôm vào trong ngực anh, hôn hôn lên cái trán của cô, giọng nói có chút khàn khàn: "Chân Ngọc, anh biết em đối với anh cũng là có cảm giác, không phải sao? Em yên tâm, nếu chúng ta ở cùng nhau, anh tuyệt đối sẽ không để ảnh hưởng gì đến cuộc hôn nhân của em cũng như là công việc của em, anh cam đoan."
Hạ Chân Ngọc cũng không có nổi giận, cô biết vừa rồi bản thân cô cũng có chút say mê, nhưng chẳng qua cũng chỉ là phản ứng sinh lý bình thường mà thôi, người phụ nữ đối mặt với sự theo đuổi của người đàn ông có phong độ như Chu Cẩn Vũ, đều có chút động tâm, việc này rất có thể thỏa mãn lòng hư vinh của một người phụ nữ.
Nhưng cô thực sự cũng hiểu rõ, bản thân cô không muốn cùng Chu Cẩn Vũ chơi trò chơi tình ái này, từ nhỏ đến lớn trong quan niệm của cô không thể chấp nhận mối quan hệ như thế này, nếu thật sự cùng anh xảy ra chuyện gì, cô không biết phải đối xử với Lý Nguy như thế nào.
Cảm thấy bản thân không phải mềm yếu như vậy, Hạ Chân Ngọc đẩy Chu Cẩn Vũ ra, đứng vững sau đó nói: “Chu Cẩn Vũ, tôi thật sự không thể tiếp nhận được mối quan hệ như thế này, anh có thể buông tha cho tôi được không?”
Chu Cẩn Vũ cười mà không đáp, vòng tay qua hông cô đi trở về phòng, mọi người nhìn thấy bọn thân mật đi vào như thế đều bày ra dáng vẻ không thèm để ý, như là tập mãi thành thói quen hoặc là nói là kết quả này đều nằm trong dự đoán rồi.
Lại ngồi trong chốc lát, Chu Cẩn Vũ đã kết thúc bữa ăn, Hạ Chân Ngọc ngồi trong xe của Chu Cẩn Vũ, tài xế bắt đầu cho xe rời đi chạy về hướng nhà cô. Chu Cẩn Vũ nhìn thấy vẻ mặt nặng nề tâm sự của Hạ Chân Ngọc, anh ôn nhu vỗ về mặt cô và nói: “Chân Ngọc, anh sẽ cho em thời gian để suy nghĩ, anh hứa với em là trước khi em chưa đồng ý, anh sẽ không làm khó dễ em, lại càng không bắt buộc em, em hiểu không?”
Hạ Chân Ngọc nghe xong lời này, hơi chút thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà bởi vì Chu Cẩn Vũ không có buông tay nên cô vẫn cảm thấy bất an, phải làm như thế nào mới có thể để cho Chu Cẩn Vũ buông tha ý nghĩ muốn có cô đây. Cô không dám giống như trước kia cứng rắn cự tuyệt anh như vậy. Hôm nay anh có thể công khai đối mặt với mọi người bên nhà chồng cô, nếu như cô thực sự làm cho anh nổi nóng, ai biết được anh sẽ làm gì chuyện gì nữa.
Đến cửa tiểu khu, Hạ Chân Ngọc gọi điện thoại cho Lý Nguy bảo anh ta xuống dưới nhà đón cô, chờ Lý Nguy đến trước xe, Chu Cẩn Vũ và Hạ Chân Ngọc cùng nhảy xuống xe. Lý Nguy không ngờ rằng Chu Cẩn Vũ lại đích thân đưa vợ anh ta về nhà, sững sờ một chút rồi bắt đầu kích động, lắp ba lắp bắp nói: "Chu, Chu, Chu thị trưởng, ngài chu đáo quá, làm phiền ngài phải đích thân đưa Chân Ngọc trở về."
Chu Cẩn Vũ nhìn Lý Nguy cười có hàm ý khác: "Làm sao có thể phiền toái, đây là trách nhiệm của tôi, tối muộn như vậy làm sao có thể để cho Chân Ngọc một mình tự đi về nhà được, tôi đúng là cực kỳ yêu thích Chân Ngọc."
Hạ Chân Ngọc vội vàng nhìn thoáng qua Lý Nguy, thấy hắn hoàn toàn không nghĩ nhiều đến những lời Chu Cẩn Vũ vừa nói, vẫn đang vừa cười vừa nói lời cảm ơn đối với Chu Cẩn Vũ, cô trừng mắt liếc nhìn Chu Cẩn Vũ một cái không cho anh nói thêm nữa.
Chu Cẩn Vũ nhìn vẻ mặt của Hạ Chân Ngọc, lại nhìn thấy Lý Nguy đang ở trước mặt anh không ngừng cúi đầu nói lời cảm ơn, anh nở nụ cười khinh miệt, cuối cùng cũng không để ý tới hắn ta nữa xoay người lên xe rời đi.
"Lý Nguy, anh không cần xử sự tầm thường như vậy đâu". Trong lòng Hạ Chân Ngọc có chút tức giận.
"Sẽ không đâu, đó là Chu Cẩn Vũ Chu thị trưởng, anh chẳng qua là khách khí một chút thôi, huống hồ người ta còn tự mình đưa em về."
Bất kỳ một người đàn ông nào khi phải đối mặt với nhiều tình huống như hôm nay, ngay cả khi không nghĩ ngợi nhiều, cũng sẽ có những nghi ngờ chứ. Còn Lý Nguy lại cứ cho rằng đây là do Chu Cẩn Vũ coi trọng cô, anh ta còn thật sự cao hứng. Hạ Chân Ngọc vốn đã bị Chu Cẩn Vũ làm cho nội tâm rất rối bời, bây giờ lại nhìn thấy dáng vẻ thoải mái của Lý Nguy như vậy cũng không nói thêm gì nữa, xoay người đi lên nhà.
Tác giả tâm sự: Vừa rồi trần trụi vừa nhìn thấy một tấm ảnh ma của nước Mỹ, hiện tại đã hoàn thành xong số chữ theo yêu cầu nhưng ngay cả WC cũng không dám đi, thật sự là tò mò hại chết người mà, phải gửi tới cho bạn bè xem tấm ảnh mới được, tôi phải so xem tôi và cô ấy ai dũng cảm hơn ai (╯^╰〉
“Nhanh nhanh gọi hai chị ấy ra đây, nếu không thì tiến vào thuê chung một gian phòng đi, không biết mấy người bọn họ ở phòng nào nữa”. Dì Ba đẩy đẩy chồng của mình, ý bảo ông ta trở về gọi người trong nhà đi ra đây, không thể bỏ qua cơ hội nhìn thấy Chu Cẩn Vũ, nhưng chồng dì Ba lại không để ý.
Hạ Chân Ngọc nghe giọng điệu của chồng dì Ba Lý Nguy khi vừa mới nhận ra Chu Cẩn Vũ, cô còn tưởng rằng bọn họ cùng với Chu Cẩn Vũ có qua lại chứ, kết quả chẳng qua là giống như người hâm mộ trông thấy thần tượng mà thôi, nhìn dáng vẻ của bọn họ là muốn chờ xem Chu Cẩn Vũ tiến vào gian phòng nào rồi mới rời đi. Hạ Chân Ngọc cũng xoay người lại, quả nhiên thấy Chu Cẩn Vũ bị một đám người rất đông đang vây quanh, ngoại trừ hai người ngoài nhìn lạ mặt, còn lại mọi người đều là thuộc hạ của Chu Cẩn Vũ, Đỗ thư ký đang ở đó chỉ là không nhìn thấy Trương trưởng phòng đâu.
Chu Cẩn Vũ mỗi ngày đều phải tham gia những bữa tiệc như vậy không thấy mệt mỏi sao, cho dù khách sạn cao cấp tới đâu nhưng ăn nhiều cũng thấy mệt mỏi chứ. Hạ Chân Ngọc đang nhàm chán suy nghĩ, lại thấy Đỗ thư ký hướng về phía cô nhìn nhìn. Cô liền phát hoảng, thấy Đỗ thư ký nhìn cô cười cười, vì thế cũng thừa dịp người khác không chú ý cô hơi chút gật đầu chào. Sau đó chỉ thấy Đỗ thư ký cùng Chu Cẩn Vũ nói gì đó, Chu Cẩn Vũ vừa nghe vừa xoay đầu lại hướng sang bên này nhìn thoáng qua. Hạ Chân Ngọc bị nhìn thấy liền đổ mồ hôi lạnh toàn thân, vị họ Chu này sẽ không định đến đây chào hỏi chứ.
Sợ cái gì thì cái đó đến, quả nhiên Chu Cẩn Vũ mang theo người đã đi tới, Hạ Chân Ngọc vội vàng cúi đầu, trong lòng còn ôm một tia may mắn, hy vọng Chu Cẩn Vũ chỉ là muốn đi tới gian phòng của anh mà thôi.
“Chân Ngọc, thật trùng hợp, em cũng ở trong này ăn cơm sao?” Giọng nói của Chu Cẩn Vũ mang theo ý cười vang lên ở trên đỉnh đầu của cô.
Hạ Chân Ngọc không cần nhìn cũng biết vẻ mặt hiện tại của hai người ở bên cạnh cô là như thế nào, đơn giản chính là há miệng, trợn mắt, vẻ mặt đông cứng lại. Cô ngẩng đầu lên cười nói: “Đúng vậy, thật trùng hợp ngẫu nhiên”.
“Hai vị này là…….? Chu Cẩn Vũ cũng không có ý định chào hỏi xong rồi đi, ngược lại còn muốn Hạ Chân Ngọc giới thiệu hai người đang thất thần đứng ở bên cạnh cô.
Hạ Chân Ngọc giới thiệu qua loa dì Ba cùng chồng dì Ba của Lý Nguy cho anh, lúc này hai người kia dường như mới trở lại bình thường, nhưng cũng không dám bắt tay với Chu Cẩn Vũ chỉ là cúi đầu, không ngừng nói: “Xin chào Chu thị trưởng, xin chào Chu thị trưởng”. Hoàn toàn không có dáng vẻ khoa trương như ngày thường.
Chu Cẩn Vũ cười cười bảo bọn họ không cần khách sáo, lại thuận miệng hỏi một câu là có phải là bữa tiệc gia đình hay không, kết quả là dì Ba Lý Nguy đem toàn bộ chuyện này nói ra giống như là đang báo cáo công việc. Chu Cẩn Vũ nghe xong nhìn bọn họ nói: “Hóa ra hôm nay là sinh nhật trưởng bối, tình cờ biết được, nếu không chê thì tôi cũng muốn đến gặp cụ bà, được chứ?”
Nhìn đôi vợ chồng kia đã kích động đến mức sắp quỳ xuống trước Chu Cẩn Vũ, trong lòng Hạ Chân Ngọc vốn là rất vui sướng lại vừa cảm thấy mất mặt thay cho bọn họ, đối với Chu Cẩn Vũ lễ phép nói: “Chuyện này chúng tôi làm sao dám đảm đương, Chu thị trưởng chắc hẳn còn có việc quan trọng, chúng tôi sẽ không làm chậm trễ việc của ngài.”
Chu Cẩn Vũ nhìn Hạ Chân Ngọc cười đến chân thành: “Không chậm trễ, hôm nay tôi cũng chỉ là cuộc tụ tập nhỏ với bạn bè mà thôi, bọn họ cũng muốn tham gia chúc mừng sinh nhật cụ bà.” Anh vừa dứt lời, những người bên cạnh đều nói vâng.
Hạ Chân Ngọc đành phải dẫn nhóm người này trở về gian phòng đó, đám người Tống gia đang vừa nói vừa cười bỗng chốc bị nhiều người như vậy tiến vào làm cho sửng sốt, cậu của Lý Nguy còn trách móc một câu: “Haizz, không phải là các người đi nhầm phòng đó chứ?
Dì Ba của Lý Nguy vội vàng quát ông ta dừng lại, rồi cực kỳ đắc ý nói với mọi người: “Hôm nay chúng ta đúng là có thể nở mày nở mặt rồi. Mẹ, mẹ xem Chu thị trưởng cũng đến chúc mừng sinh nhật mẹ.” Bà ta nói giống như là bà ta mời Chu Cẩn Vũ đến.
Những người có mặt ở chỗ này mặc dù có sửng sốt một chút, nhưng lập tức liền “rào rào” một tiếng, tất cả đều đứng lên ngay tức khắc. Dì Hai và chồng dì Hai của Lý Nguy thoáng cái đã xông tới đây, khiêm tốn hướng về phía Chu Cẩn Vũ tự giới thiệu, Hạ Chân Ngọc cảm thấy bọn họ đúng là đang đọc bản lý lịch.
Ông ngoại cùng bà ngoại lại kích động đến mức toàn thân run lên, còn Lý Nguy thì lại có vẻ mặt sùng kính, muốn tiến tới phía trước để lại gần nhưng mà bước chân lại không dám di chuyển. Sau đó vẫn là Đỗ thư ký bảo tất cả mọi người ngồi xuống, để cho Chu Cẩn Vũ nói chuyện.
Mọi người nghe xong tuy rằng đều về đến chỗ ngồi, nhưng cũng không làm như thế nào được để kiềm chế niềm vui sướng, cũng may Bình Bình phản ứng khá nhanh, cầm lấy máy ảnh lên để chụp.
Không hề ngoài ý muốn Đỗ thư ký sắp xếp cho Chu Cẩn Vũ ngồi bên cạnh Hạ Chân Ngọc. Sau khi ngồi xuống Chu Cẩn Vũ thân thiết nói” “Hôm nay tuy là trùng hợp ngẫu nhiên nhưng cũng là duyên phận, nếu không phải là nhìn thấy Hạ Chân Ngọc, cũng không thể đến chúc mừng sinh nhật. Bà, vợ cháu ngoại bà là một người rất được, rất có khả năng. Trong công việc ở thành phố cô ấy là người có trách nhiệm, biểu hiện cực kỳ xuất sắc, tôi rất xem trọng cô ấy”.
Những người có mặt ở đó nghe xong cũng chỉ là gật đầu, anh có nói điều gì khác họ cũng không nói lên lời, Chu Cẩn Vũ còn nói: “Nếu hôm nay là sinh nhật bà, cháu liền kính bà một ly, chúc bà sống lâu trăm tuổi. Chân Ngọc, một ly này, em uống cùng tôi nhé.” Nói xong liền đem ly rượu đó uống cạn, Hạ Chân Ngọc cũng chỉ có thể nghe theo anh uống vào một ly, dù sao thì Chu Cẩn Vũ vì có quan hệ với cô nên mới tới, chủ liền thuận theo khách.
Hai người bọn họ uống xong, những người khác cũng đều lấy chén rượu của mình uống vào. Sau đó Chu Cẩn Vũ nói anh còn có việc liền dẫn người rời đi, đám người bọn anh vừa đi, bên trong gian phòng liền yên tĩnh trở lại, đồng thời tất cả đều quan sát Hạ Chân Ngọc, nhưng ánh mắt đã có sự thay đổi, dì Hai của Lý Nguy thử dò hỏi cô: “Chân Ngọc, cháu quen biết với Chu thị trưởng?”
Hiện tại Hạ Chân Ngọc là thật lòng muốn cảm ơn Chu Cẩn Vũ, mặc kệ mục đích của anh là gì, nhưng cuối cùng cũng giúp cho cô xả giận trước mặt những người ở đây, vì thế cười cười nói: “Cháu sao có thể cùng Chu thị trưởng quen biết chứ! Chỉ có điều là cháu cũng đã có mấy lần đi theo mấy người chủ nhiệm chỗ cháu đi báo cáo công việc ở thành phố nên có gặp qua thôi.”
“Chỉ là gặp qua vài lần hả, nhưng mà thị trưởng rất có ấn tượng với cháu, rất sau sắc nha, khó trách chị gái dì thường xuyên khen cháu công tác xuất sắc đấy, hóa ra thật đúng là giỏi giang như vậy, phải biết rằng có thể để cho Chu thị trưởng lưu lại ấn tượng tốt thật sự là phải tu luyện mấy đời mới may mắn như thế, về sau cháu cần phải tiếp tục cố gắng hơn nữa.” Giọng nói của dì Hai Lý Nguy trở nên gần gũi hơn.
Dì Ba lại không có chuyển biến nhanh như dì Hai, con gái của dì ta lấy chồng cũng không kém, hơn nữa Chu thị trưởng chẳng qua là cảm thấy Hạ Chân Ngọc có khả năng thôi, dù thế nào đi nữa cô chẳng qua cũng chỉ là nhân viên ngoài biên chế, chẳng lẽ còn có thể phát triển được đến đâu? Hoàn toàn một chút cũng không có thể giúp được việc gì đối với con đường làm quan của người nhà bọn họ, thật không biết chị Hai ân cần như vậy làm cái gì.
Lý Nguy và cha mẹ hắn ta cũng cực kỳ cao hứng, đặt biệt là Lý Nguy và cha anh ta, đối với việc Hạ Chân Ngọc có thể được Chu Cẩn Vũ coi trọng như vậy thật sự là cảm thấy phi thường ngạc nhiên mừng rỡ. Mà Tống Quyên lại còn cảm thấy, trước mắt nhiều nhân viên công vụ cùng họ hàng thân thích như vậy, Chu thị trưởng lại đem đến thể diện cho con dâu bà ta, khiến cho chuyện quà tặng đơn giản vừa rồi của nhà bà ta lập tức được gạt bỏ yên ổn. Đây là lần đầu tiên bà ta với tư cách là chị cả lại có thể ở trước mặt cha mẹ và các em mình lại vượt trội hơn như thế, những người nhà Lý gia bọn họ có thể trở thành trung tâm trên bàn tiệc.
Những người khách lại hỏi một chút về chuyện liên quan đến Hạ Chân Ngọc và Chu Cẩn Vũ, nhưng Hạ Chân Ngọc chỉ trả lời “Không rõ ràng lắm”, “Không biết”, mọi người thấy cô quả thực không muốn nói, cũng không lại xoay quanh đề tài này nữa, chỉ là khi mọi người đang tán gẫu thì cửa phòng lại bị mở ra, người đi vào lại là Đỗ thư ký.
Mọi người nhìn thấy anh ta đi vào tuy có chút khó hiểu nhưng tất cả vẫn lại đứng lên, Đỗ thư ký mỉm cười bảo bọn họ ngồi xuống, và nói: “Mọi người nhanh chóng ngồi xuống đi, không cần phải khách khí như thế, Chu thị trưởng bảo tôi đến đây tặng quà sinh nhật cho cụ nhà.” Nói xong liền đưa qua một cái thẻ, dì Ba Lý Nguy vội vàng nhận lấy, cũng không dám ở ngay tại chỗ nhìn xem cái này là cái gì, nhưng mà không ngừng nói lời cảm ơn.”
Đỗ thư ký cười cười, lại quay sang nói với Hạ Chân Ngọc: “Nếu không ngại mọi người trong nhà cô, Chu thị trưởng muốn mời cô sang bên đó, ngài ấy có chút công việc muốn bàn bạc.”
Có kẻ ngốc mới tin tưởng những lý do này, Hạ Chân Ngọc vừa định cự tuyệt, thì những người khác đã gấp đến mức không thể chờ được, thay cô trả lời: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề, chúng tôi không ngại, Chu thị trưởng thật sự quá khách khí, còn tặng quà nữa! Chân Ngọc, cháu mau đi sang đó, công việc là quan trọng hơn.”
Hạ Chân Ngọc thực sự sắp bị áp lực của những người họ hàng thân thích này làm cho tức chết rồi, làm sao lại không chịu động não suy nghĩ một chút như vậy, Chu Cẩn Vũ là một lãnh đạo cấp cao, làm sao có thể có công việc cần thảo luận với cô, nhưng mà cô cũng không có biện pháp nào đành phải đứng dậy đi qua, lúc gần đi cô còn nhỏ giọng nói với Lý Nguy bảo với anh ta hơn nửa giờ nữa thì đi sang bên đó tìm cô.
Lý Nguy có chút không hiểu, nhưng cũng vẫn đồng ý với cô. Sau đó Hạ Chân Ngọc cùng Đỗ thư ký đi ra khỏi phòng, người nhà Tống gia lập tức ồn ào mở ra, tất cả đều vội vã nhìn xem quà tặng của Chu Cẩn Vũ là gì. Chồng của dì Ba Lý Nguy nhìn thấy tấm các liền giật mình nói: “Đây là thẻ quà tặng ở Bác Văn Hiên, thật khó có thể tin được, cái này rất có giá trị”.
Những người có mặt liền hiểu rõ, nghe xong ngẩn cả người ra, bà ngoại Lý Nguy không biết Bác Văn Hiên là cái gì liền tiếp tục truy hỏi đến cùng, chồng của dì Hai Lý Nguy nói: “Mẹ, Bác Văn Hiên là cửa hàng đồ cổ nổi tiếng, tất cả các vật phẩm bên trong đều có giá trị xa xỉ, Chu thị trưởng đưa tặng cái thẻ này là có thể trực tiếp mua đồ ở trong đó nhưng không cần trả tiền. Nhìn đến mặt sau của chiếc thẻ này không có đóng dấu, điều này có nghĩa là chúng ta có thể tùy ý mua đồ.
Tiếp theo ông ta còn nói thêm: "Nhưng cái này cũng có chút khó khăn, tôi nghe thấy lãnh đạo đơn vị chúng tôi nói qua, đồ ở Bác Văn Hiên mấy chục vạn cũng tính là loại kém, Chu thị trưởng tặng quà cũng quá quý trọng, chúng ta không có khả năng nhận nổi đâu."
Tất cả mọi người đều cảm thấy có chút khó xử, cũng không biết làm như thế nào cho phải, dì Ba Lý Nguy lại nhìn thông suốt: “Có cái gì mà khó xử, người ta là Chu thị trưởng, nếu đã tặng quà thì tất nhiên trước khi gửi phải cho là thích hợp thì mới cho người đưa tới, chúng ta cũng không cần ở đây nghĩ đông nghĩ tây, ngược lại bản thân tôi cho rằng như vậy cũng rất tốt, việc này được coi như là chúng ta thiếu người ta nhân tình, về sau nếu có cơ hội có thể hoàn lại cho Chu thị trưởng phần nhân tình này, lúc đó chẳng phải là chúng ta nhân cơ hội này để kết giao không tốt sao.”
Mọi người nghe xong phân tích của bà ta, cảm thấy cũng có mấy phần đạo lý, cũng đã hiểu rõ để có thể có được cơ hội làm cho Chu Cẩn Vũ tặng quà bọn họ giống như vậy gần như là không có, vì thế cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy, mặc kệ nói như thế nào thì hôm nay thật sự là thập phần hãnh diện, rồi lại ồn ào nói là cơm nước xong phải đem mấy tấm ảnh Bình Bình chụp đi rửa ra, mỗi nhà phát mấy tấm thật đẹp để mang đến cơ quan khoe khoang.
Hạ Chân Ngọc đi theo Đỗ thư ký vào gian phòng Chu Cẩn Vũ đang ngồi, đoán chừng bọn họ đã nói xong việc chính, bây giờ chắc là uống rượu nói chuyện phiếm, thấy cả hai đi vào bọn họ đều cười cười, Đỗ thư ký để cho Hạ Chân Ngọc ngồi cạnh bên người Chu Cẩn Vũ, còn anh ta thì trở về chỗ ngồi của mình. Hạ Chân Ngọc ngồi xuống, nhìn thấy bộ đồ ăn cũng đã chuẩn bị tốt cho cô, cô quay đầu nhìn sang thấy Chu Cẩn Vũ đang cười đến sáng lạn, cô liền tức giận nói: “Anh muốn làm cái gì?”
Vẻ mặt của Chu Cẩn Vũ không thay đổi, anh gắp cho Hạ Chân Ngọc chút đồ ăn: “Trước tiên hãy ăn món này đi”.
Hạ Chân Ngọc không để ý đến anh, cô nói: “Tôi không ăn gì cả, mọi người nhà tôi đều đang ở đây, anh cho người gọi tôi đến chỗ anh làm cái gì, lần trước những lời tôi nói anh không có hiểu rõ sao, hay là cố ý chỉnh tôi?”
Chu Cẩn Vũ nghe xong nhìn Hạ Chân Ngọc nói: "Yên tâm đi, bọn họ sẽ không quan tâm em đang làm cái gì, chỉ món quà kia cũng đủ làm cho bọn họ mơ mơ màng màng trong một khoảng thời gian.”
"Anh tặng cái gì? Không đúng, anh đưa cái gì là chuyện của anh, không liên quan tới tôi!" Hạ Chân Ngọc có thể khẳng định cái thẻ vừa rồi Đỗ thư ký đưa qua nhất định không tầm thường.
“ Được, được. Là anh tự nguyện đưa, một chút liên quan tới em cũng không có. Thôi được rồi, nếu em không đói thì ngồi đây cùng với anh một lát”. Chu Cẩn Vũ thoải mái nói.
Hiện tại Hạ Chân Ngọc cảm thấy rất mệt mỏi, những lời này của Chu Cẩn Vũ là có lý lẽ sao, cô cũng không muốn tiếp tục cùng anh nói chuyện, chỉ chờ một lát nữa Lý Nguy tìm đến là cô có thể rời khỏi chỗ này.
Ai ngờ đã qua nửa giờ, vẫn không thấy Lý Nguy đến đây, cô có chút sốt ruột, thấy Chu Cẩn Vũ đang cùng người khác nói chuyện, cô liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Lý Nguy: "Này, Lý Nguy, anh đang ở đâu? Không phải đã nói là anh tới tìm em sao?"
Giọng nói của Lý Nguy có chút khó xử: "Chân Ngọc, em đừng có sốt ruột, anh cũng muốn đi tìm em, nhưng mà mẹ anh và các dì cũng không có cho anh tới làm phiền em và Chu thị trưởng, anh cũng cảm thấy, anh đi qua tìm em thì không được tốt lắm, hai người đang bàn bạc công việc, nếu anh đi qua lại làm cho người ta không vừa ý.”
Hạ Chân Ngọc cho rằng Lý Nguy bị ảnh hưởng của những người họ hàng thân thích thật sự là không có thuốc nào cứu đươc. Cô tắt điện thoại, suy nghĩ một chút rồi nói với Chu Cẩn Vũ: “Tôi đi toilet”.
Chu Cẩn Vũ nhìn cô nói: "Được, anh đi cùng em."
Hạ Chân Ngọc không thể tin, nói: "Tôi đi toilet anh đi theo tôi làm gì?
"Đúng lúc anh cũng muốn đi ra ngoài hít thở không khí, đi thôi." Nói xong liền đứng lên chờ Hạ Chân Ngọc.
Nhìn thấy những người khác đang nhìn cô và Chu Cẩn Vũ, cô đành phải đứng lên cùng Chu Cẩn Vũ đi ra ngoài gian phòng này. Trong lòng thầm mắng Chu Cẩn Vũ nhiều chuyện. Vốn là cô định lấy cớ đi toilet sau đó trực tiếp về nhà, về đến nhà sẽ gửi lại cho Chu Cẩn Vũ một tin nhắn liền xong việc, nhưng mà hiện tại thì không thể thực hiện được rồi.
Từ toilet đi ra thì thấy Chu Cẩn Vũ đang đứng ở chỗ ngoặt, cô đi tới và nói: "Thời gian đã hơi muộn, tôi về nhà trước."
Chu Cẩn Vũ nói: "Em vội vàng làm cái gì, chờ bữa tiệc kết thúc anh sẽ đưa em về."
Hạ Chân Ngọc khéo léo từ chối: "Không dám làm phiền anh, hiện ở bên ngoài còn có rất nhiều người, rất an toàn, chờ tôi đến nhà lại gửi tin nhắn cho anh nhé." Nói xong dĩ nhiên muốn trực tiếp vượt qua Chu Cẩn Vũ để rời đi.
Không nghĩ tới lại bị Chu Cẩn Vũ vươn tay kéo trở về, trực tiếp đem cô đặt ở trên tường, Chu Cẩn Vũ cười đến mức có chút nguy hiểm: "Chân Ngọc, hôm nay anh làm nhiều như vậy cũng không phải là vì chỉ làm cho em theo anh ngồi một chút, chẳng nhẽ ý của anh em còn không rõ sao?"
Hạ Chân Ngọc nghe xong, giọng điệu lạnh lùng nói: "Đâu chỉ có hôm nay, tôi sớm đã biết ý tứ của anh, nhưng mà ý nghĩ của tôi, tôi nghĩ tôi cũng đã bày tỏ thật sự rõ ràng rồi."
Chu Cẩn Vũ nhìn Hạ Chân Ngọc, chậm rãi thu lại nụ cười, Hạ Chân Ngọc chờ phản ứng của anh, ai ngờ hàm dưới của cô đột nhiên bị Chu Cẩn Vũ nâng lên, ngay sau đó môi của anh liền đè ép lên. Hạ Chân Ngọc ngây ngốc trong chốc lát mới phản ứng kịp giãy dụa vùng vẫy, kết quả là hoàn toàn không có sức lực đánh lại Chu Cẩn Vũ, đành phải dùng lực lắc lắc đầu, né tránh nụ hôn của anh, đôi môi cũng khép chặt lại không cho Chu Cẩn Vũ hôn càng sâu.
Kết quả là Chu Cẩn Vũ vẫn rất kiên nhẫn tinh tế tỉ mỉ hôn, Hạ Chân Ngọc thật sự là không nín nhịn được tức giận, dùng hết sức lực toàn thân đẩy Chu Cẩn Vũ ra, miệng mở to ra để thở, ai ngờ vừa hít thở được một ngụm không khí trong lành, Chu Cẩn Vũ liền hôn tựa như hình với bóng theo sát đến đây, lại trực tiếp hôn lên môi cô, Hạ Chân Ngọc cảm giác mình bị miệng lưỡi của Chu Cẩn Vũ gắt gao dây dưa, mặt tựa như phát sốt, trên người cũng không còn có chút khí lực.
Qua một hồi lâu, Chu Cẩn Vũ mới không đành lòng buông Hạ Chân Ngọc ra, đem cô ôm vào trong ngực anh, hôn hôn lên cái trán của cô, giọng nói có chút khàn khàn: "Chân Ngọc, anh biết em đối với anh cũng là có cảm giác, không phải sao? Em yên tâm, nếu chúng ta ở cùng nhau, anh tuyệt đối sẽ không để ảnh hưởng gì đến cuộc hôn nhân của em cũng như là công việc của em, anh cam đoan."
Hạ Chân Ngọc cũng không có nổi giận, cô biết vừa rồi bản thân cô cũng có chút say mê, nhưng chẳng qua cũng chỉ là phản ứng sinh lý bình thường mà thôi, người phụ nữ đối mặt với sự theo đuổi của người đàn ông có phong độ như Chu Cẩn Vũ, đều có chút động tâm, việc này rất có thể thỏa mãn lòng hư vinh của một người phụ nữ.
Nhưng cô thực sự cũng hiểu rõ, bản thân cô không muốn cùng Chu Cẩn Vũ chơi trò chơi tình ái này, từ nhỏ đến lớn trong quan niệm của cô không thể chấp nhận mối quan hệ như thế này, nếu thật sự cùng anh xảy ra chuyện gì, cô không biết phải đối xử với Lý Nguy như thế nào.
Cảm thấy bản thân không phải mềm yếu như vậy, Hạ Chân Ngọc đẩy Chu Cẩn Vũ ra, đứng vững sau đó nói: “Chu Cẩn Vũ, tôi thật sự không thể tiếp nhận được mối quan hệ như thế này, anh có thể buông tha cho tôi được không?”
Chu Cẩn Vũ cười mà không đáp, vòng tay qua hông cô đi trở về phòng, mọi người nhìn thấy bọn thân mật đi vào như thế đều bày ra dáng vẻ không thèm để ý, như là tập mãi thành thói quen hoặc là nói là kết quả này đều nằm trong dự đoán rồi.
Lại ngồi trong chốc lát, Chu Cẩn Vũ đã kết thúc bữa ăn, Hạ Chân Ngọc ngồi trong xe của Chu Cẩn Vũ, tài xế bắt đầu cho xe rời đi chạy về hướng nhà cô. Chu Cẩn Vũ nhìn thấy vẻ mặt nặng nề tâm sự của Hạ Chân Ngọc, anh ôn nhu vỗ về mặt cô và nói: “Chân Ngọc, anh sẽ cho em thời gian để suy nghĩ, anh hứa với em là trước khi em chưa đồng ý, anh sẽ không làm khó dễ em, lại càng không bắt buộc em, em hiểu không?”
Hạ Chân Ngọc nghe xong lời này, hơi chút thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà bởi vì Chu Cẩn Vũ không có buông tay nên cô vẫn cảm thấy bất an, phải làm như thế nào mới có thể để cho Chu Cẩn Vũ buông tha ý nghĩ muốn có cô đây. Cô không dám giống như trước kia cứng rắn cự tuyệt anh như vậy. Hôm nay anh có thể công khai đối mặt với mọi người bên nhà chồng cô, nếu như cô thực sự làm cho anh nổi nóng, ai biết được anh sẽ làm gì chuyện gì nữa.
Đến cửa tiểu khu, Hạ Chân Ngọc gọi điện thoại cho Lý Nguy bảo anh ta xuống dưới nhà đón cô, chờ Lý Nguy đến trước xe, Chu Cẩn Vũ và Hạ Chân Ngọc cùng nhảy xuống xe. Lý Nguy không ngờ rằng Chu Cẩn Vũ lại đích thân đưa vợ anh ta về nhà, sững sờ một chút rồi bắt đầu kích động, lắp ba lắp bắp nói: "Chu, Chu, Chu thị trưởng, ngài chu đáo quá, làm phiền ngài phải đích thân đưa Chân Ngọc trở về."
Chu Cẩn Vũ nhìn Lý Nguy cười có hàm ý khác: "Làm sao có thể phiền toái, đây là trách nhiệm của tôi, tối muộn như vậy làm sao có thể để cho Chân Ngọc một mình tự đi về nhà được, tôi đúng là cực kỳ yêu thích Chân Ngọc."
Hạ Chân Ngọc vội vàng nhìn thoáng qua Lý Nguy, thấy hắn hoàn toàn không nghĩ nhiều đến những lời Chu Cẩn Vũ vừa nói, vẫn đang vừa cười vừa nói lời cảm ơn đối với Chu Cẩn Vũ, cô trừng mắt liếc nhìn Chu Cẩn Vũ một cái không cho anh nói thêm nữa.
Chu Cẩn Vũ nhìn vẻ mặt của Hạ Chân Ngọc, lại nhìn thấy Lý Nguy đang ở trước mặt anh không ngừng cúi đầu nói lời cảm ơn, anh nở nụ cười khinh miệt, cuối cùng cũng không để ý tới hắn ta nữa xoay người lên xe rời đi.
"Lý Nguy, anh không cần xử sự tầm thường như vậy đâu". Trong lòng Hạ Chân Ngọc có chút tức giận.
"Sẽ không đâu, đó là Chu Cẩn Vũ Chu thị trưởng, anh chẳng qua là khách khí một chút thôi, huống hồ người ta còn tự mình đưa em về."
Bất kỳ một người đàn ông nào khi phải đối mặt với nhiều tình huống như hôm nay, ngay cả khi không nghĩ ngợi nhiều, cũng sẽ có những nghi ngờ chứ. Còn Lý Nguy lại cứ cho rằng đây là do Chu Cẩn Vũ coi trọng cô, anh ta còn thật sự cao hứng. Hạ Chân Ngọc vốn đã bị Chu Cẩn Vũ làm cho nội tâm rất rối bời, bây giờ lại nhìn thấy dáng vẻ thoải mái của Lý Nguy như vậy cũng không nói thêm gì nữa, xoay người đi lên nhà.
Tác giả tâm sự: Vừa rồi trần trụi vừa nhìn thấy một tấm ảnh ma của nước Mỹ, hiện tại đã hoàn thành xong số chữ theo yêu cầu nhưng ngay cả WC cũng không dám đi, thật sự là tò mò hại chết người mà, phải gửi tới cho bạn bè xem tấm ảnh mới được, tôi phải so xem tôi và cô ấy ai dũng cảm hơn ai (╯^╰〉
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.