Chương 10: Đưa Cô Về
Ngọc Tiêu
29/10/2023
Sau khi dùng xong bữa tối, Thế Kiệt lái xe đưa Yên Đình về thẳng khu căn hộ Himlam, nơi mà tổ chuyên án đã đặc biệt sắp xếp cho cô trong khoảng thời gian cô tham gia nhiệm vụ quan trọng lần này.
Và đây cũng chính là nơi ở tạm thời của Thế Kiệt, bởi anh là người chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn tuyệt đối cho cô.
Đứng trước căn hộ mang số E20.12A, Yên Đình chậm rãi cầm chiếc thẻ từ trên tay quét qua hộp số đặt phía trước nhà, rồi quay lại mỉm cười dịu dàng nhìn người đàn ông trước mặt
"Em vào nhà nha"
"Ừ" Thế Kiệt gật đầu, rồi lại ôn nhu nhìn cô
"Anh ở tầng trên, có gì thì gọi anh"
"Em biết rồi. Chúc anh ngủ ngon"
Yên Đình mỉm cười đáp lại anh rồi nhanh chóng bước vào trong, vì cô sợ đứng cùng anh lâu thêm một chút nữa là cô sẽ không nỡ rời xa người đàn ông này.
Hai năm xa cách, hai năm nhớ nhung. Nhưng cô biết hôm nay gặp lại nhiều nhất họ cũng chỉ có thể như thế này mà thôi.
Nhưng khi cánh cửa căn hộ còn chưa kịp khép lại thì giọng nói gấp gáp cùng tiếng bước chân vội vã của Thế Kiệt cùng lúc vang lên.
"Yên Đình"
Cô quay lại nhìn anh
"Dạ sao ạ"
"Anh quên đưa cho em cái này"
Thế Kiệt nói xong liền quỳ một chân xuống đất rồi lấy sợi dây màu trắng trong túi đeo lên cổ chân cô.
Cảm nhận có một vật gì đó lành lạnh đang chạm vào da thịt mình, Yên Đình khó hiểu cúi xuống nhìn anh.
"Anh đeo cái gì cho em thế?"
Thế Kiệt không trả lời ngay mà chờ đến khi cài xong móc khóa anh mới đứng dậy nghiêm túc nhìn cô
"Cái anh vừa đeo cho em là lắc chân bên trong đã được gắn chip định vị, phòng khi em gặp nguy hiểm mọi người sẽ dễ dàng tìm thấy em. Khi nhiệm vụ chưa kết thúc, em tuyệt đối không được tháo nó ra có biết chưa?"
"Dạ, em biết rồi"
"Anh còn dặn dò gì em nữa không?" Nhìn vào ánh mắt như muốn nói gì đó của Thế Kiệt, cô nhìn anh hỏi lại.
Nhưng khi cô vừa dứt lời thì cả người cô bất ngờ rơi vào vòng tay ấm áp của anh, được ngửi thấy mùi hương bạc hà quen thuộc, trái tim Yên Đình như muốn vọt thẳng ra bên ngoài lồng ngực. Cổ họng cô lúc này cũng trở nên khô khóc. Thế mà anh đang ôm cô sao?
Bỗng chốc không khí trong phòng như đang lắng động lại, chỉ còn lại nhịp thở của hai người.
Mấy mươi giây trôi qua, từ trên đỉnh đầu cô Lâm Thế Kiệt mới khàn khàn cất giọng
"Hứa với anh, em không được để mình xảy ra bất kỳ bất trắc gì có được không"
Ở trong lồng ngực anh, Yên Đình ngoãn ngoãn gật đầu.
"Vâng, em sẽ chú ý an toàn. Anh đừng lo"
Ôm cô trong lòng Thế Kiệt cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể Yên Đình có chút bất thường, anh đưa lòng bàn tay đặt nhẹ lên trán cô...
Rồi lặp tức nhíu mày.
"Yên Đình, em sốt rồi"
Nghe ra được giọng nói có phần lo lắng của anh, Yên Đình cảm thấy đáy lòng mình như sắp tan chảy, cô không ngờ chỉ một chút quan tâm nho nhỏ của anh cũng đủ khiến cho cô cảm thấy mãn nguyện như thế này.
Vừa rồi đương nhiên là cô biết mình đang sốt chứ, nhưng bởi vì cô lưu luyến khoảng khắc ngắn ngủi ở bên anh nên cô gắng chống đỡ cơ thể mình cho đến giờ.
Cô cười cười
"Chắc hôm nay mệt mỏi quá nên cơ thể phản ứng lại. Lát nữa em tắm xong, uống viên sủi vào sẽ hết thôi"
"Nếu thấy không ổn thì gọi anh có biết không" Thế Kiệt lo lắng dặn dò.
Yên Đình nở nụ cười dịu dàng nhìn anh
"Dạ em biết rồi. Em không sao đâu. Anh lên nhà đi"
"Ừ" Thế Kiệt gật đầu rồi nặng nề cất bước rời đi.
Và đây cũng chính là nơi ở tạm thời của Thế Kiệt, bởi anh là người chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn tuyệt đối cho cô.
Đứng trước căn hộ mang số E20.12A, Yên Đình chậm rãi cầm chiếc thẻ từ trên tay quét qua hộp số đặt phía trước nhà, rồi quay lại mỉm cười dịu dàng nhìn người đàn ông trước mặt
"Em vào nhà nha"
"Ừ" Thế Kiệt gật đầu, rồi lại ôn nhu nhìn cô
"Anh ở tầng trên, có gì thì gọi anh"
"Em biết rồi. Chúc anh ngủ ngon"
Yên Đình mỉm cười đáp lại anh rồi nhanh chóng bước vào trong, vì cô sợ đứng cùng anh lâu thêm một chút nữa là cô sẽ không nỡ rời xa người đàn ông này.
Hai năm xa cách, hai năm nhớ nhung. Nhưng cô biết hôm nay gặp lại nhiều nhất họ cũng chỉ có thể như thế này mà thôi.
Nhưng khi cánh cửa căn hộ còn chưa kịp khép lại thì giọng nói gấp gáp cùng tiếng bước chân vội vã của Thế Kiệt cùng lúc vang lên.
"Yên Đình"
Cô quay lại nhìn anh
"Dạ sao ạ"
"Anh quên đưa cho em cái này"
Thế Kiệt nói xong liền quỳ một chân xuống đất rồi lấy sợi dây màu trắng trong túi đeo lên cổ chân cô.
Cảm nhận có một vật gì đó lành lạnh đang chạm vào da thịt mình, Yên Đình khó hiểu cúi xuống nhìn anh.
"Anh đeo cái gì cho em thế?"
Thế Kiệt không trả lời ngay mà chờ đến khi cài xong móc khóa anh mới đứng dậy nghiêm túc nhìn cô
"Cái anh vừa đeo cho em là lắc chân bên trong đã được gắn chip định vị, phòng khi em gặp nguy hiểm mọi người sẽ dễ dàng tìm thấy em. Khi nhiệm vụ chưa kết thúc, em tuyệt đối không được tháo nó ra có biết chưa?"
"Dạ, em biết rồi"
"Anh còn dặn dò gì em nữa không?" Nhìn vào ánh mắt như muốn nói gì đó của Thế Kiệt, cô nhìn anh hỏi lại.
Nhưng khi cô vừa dứt lời thì cả người cô bất ngờ rơi vào vòng tay ấm áp của anh, được ngửi thấy mùi hương bạc hà quen thuộc, trái tim Yên Đình như muốn vọt thẳng ra bên ngoài lồng ngực. Cổ họng cô lúc này cũng trở nên khô khóc. Thế mà anh đang ôm cô sao?
Bỗng chốc không khí trong phòng như đang lắng động lại, chỉ còn lại nhịp thở của hai người.
Mấy mươi giây trôi qua, từ trên đỉnh đầu cô Lâm Thế Kiệt mới khàn khàn cất giọng
"Hứa với anh, em không được để mình xảy ra bất kỳ bất trắc gì có được không"
Ở trong lồng ngực anh, Yên Đình ngoãn ngoãn gật đầu.
"Vâng, em sẽ chú ý an toàn. Anh đừng lo"
Ôm cô trong lòng Thế Kiệt cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể Yên Đình có chút bất thường, anh đưa lòng bàn tay đặt nhẹ lên trán cô...
Rồi lặp tức nhíu mày.
"Yên Đình, em sốt rồi"
Nghe ra được giọng nói có phần lo lắng của anh, Yên Đình cảm thấy đáy lòng mình như sắp tan chảy, cô không ngờ chỉ một chút quan tâm nho nhỏ của anh cũng đủ khiến cho cô cảm thấy mãn nguyện như thế này.
Vừa rồi đương nhiên là cô biết mình đang sốt chứ, nhưng bởi vì cô lưu luyến khoảng khắc ngắn ngủi ở bên anh nên cô gắng chống đỡ cơ thể mình cho đến giờ.
Cô cười cười
"Chắc hôm nay mệt mỏi quá nên cơ thể phản ứng lại. Lát nữa em tắm xong, uống viên sủi vào sẽ hết thôi"
"Nếu thấy không ổn thì gọi anh có biết không" Thế Kiệt lo lắng dặn dò.
Yên Đình nở nụ cười dịu dàng nhìn anh
"Dạ em biết rồi. Em không sao đâu. Anh lên nhà đi"
"Ừ" Thế Kiệt gật đầu rồi nặng nề cất bước rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.