Chương 40: Huỳnh Đức Long Chơi Khâm
Ngọc Tiêu
07/11/2023
Ở tầng bên dưới, Yên Đình vừa mới mở cửa căn hộ của mình ra thì đã nghe một âm thanh quen thuộc từ phía sau vọng đến
"Hôm nay em về muộn thế?"
Nhận ra tiếng nói của Huỳnh Đức Long, cô quay lại mỉm cười nhìn anh ta
"Dạ em ghé qua nhà bạn một lúc ạ. Anh chưa ngủ sao?"
Huỳnh Đức Long lắc đầu
"Chưa. Anh cũng mới vừa về tới thôi"
"Vậy anh nghỉ ngơi sớm đi. Em vào nhà nha"
"Ừ em vào đi. Chúc em ngủ ngon"
"Anh cũng ngủ ngon nhé!"
Yên Đình cười cười đáp lại, nói xong cô cũng liền bước vào nhà đóng cửa lại.
Huỳnh Đức Long nhìn theo bóng lưng khuất dần bên trong cánh cửa đó, ánh mắt cũng dần trở nên phức tạp hơn, trong đôi mắt đó như muốn nói lên rằng "chỉ hy vọng người đó không phải là em"
Sau một lúc đứng nhìn cánh cửa trước mặt, Huỳnh Đức Long trở vào nhà cầm chìa khóa đi thẳng xuống hầm xe. Nhưng chiếc xe anh lên hôm nay không phải là chiếc Maybach S thường ngày của mình, mà là chiếc BMW 320i của thuộc hạ.
Ngồi bên trong ghế phụ, ánh mắt anh ta lạnh lẽo nhìn sang Lý Văn Cường
"Mọi thứ đã chuẩn bị thế nào rồi?"
"Dạ tất cả đã sẵn sàng, chỉ chờ anh Long ra lệnh"
Nghe Lý Văn Cường nói, khóe môi Huỳnh Đức Long cũng nhếch lên cao, cả khuôn mặt anh ta lúc này tràn đầy vẻ tự tin và kiêu ngạo
"Làm tốt lắm. Đêm nay phải để cho bọn chó săn mùi đó biết muốn đối phó với Huỳnh Đức Long không phải là chuyện dễ"
Ở phía lực lượng cảnh sát PC04 đêm nay, tất cả mọi người đang dốc toàn lực để đánh một mẻ lớn với tên trùm ma túy Huỳnh Đức Long mà không hề để ý rằng, lúc này có một chiếc xe đang bon bon ngang nhiên chạy trên đường phố lớn, di chuyển về nơi ở cơ mật đã được chuẩn bị trước đó.
Xung quanh nơi đây cũng đã được âm thầm bố trí các tay súng chuyên nghiệp, sẵn sàng chờ đợi ứng chiến theo khẩu lệnh của Huỳnh Đức Long đưa xuống "bước vào nơi này chỉ có thể vào mà không thể ra"
Bên trong phòng làm việc của mình, Huỳnh Đức Long chăm chăm nhìn lên chiếc đồng hồ trước mặt, thời khắc này đã qua mười hai giờ đêm nhưng hai mắt anh vẫn còn sáng rực như những vì sao trên bầu trời.
Đêm nay, không chỉ là một đêm không ngủ của lực lượng cảnh sát PC04 mà còn có cả Huỳnh Đức Long.
Đã qua bao nhiêu năm rồi, anh ta chưa bao giờ có cảm giác căng thẳng như hôm nay. Không phải là anh ta sợ bọn chó săn kia ngửi được mùi, mà điều anh ta đang lo sợ đó là một kết quả mà anh ta không hề mong muốn.
Ba giờ sáng....
Trong căn nhà hoang vắng vẻ khu Bình Hưng Hòa, sau gần một đêm dài vất cả, các trinh sát cuối cùng đã xác định được địa điểm giao dịch của bọn chúng.
Trong lúc tất cả mọi người đang căng thẳng dõi mắt nhìn về những đối tượng đáng nghi đang lãng vãng bên ngoài, thì ở phía sau đột ngột xuất hiện một bóng đen lớn, khiến cho những họng súng ở đây không hẹn trước mà cùng lúc quay lại chỉa thẳng về hướng đó.
"Là ai?"
"Bình tĩnh...là tôi" Thế Kiệt nhẹ giọng lên tiếng.
Nghe ra giọng nói của anh, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm thu súng của mình trở lại.
Nhìn thấy Thế Kiệt xuất hiện ở đây, Kỳ Sơn vừa bất ngờ lại vừa lo lắng, anh ta bước đến lên tiếng hỏi anh
"Anh Kiệt, anh đang ốm sao không ở nhà chạy đến đây làm gì?
"Hôm nay anh có một linh cảm Huỳnh Đức Long sẽ có âm mưu gì đó không đơn giản chỉ là một cuộc giao dịch, nên không an tâm muốn đến xem mọi người thế nào"
Nghe Thế Kiệt nói, đôi mày Kỳ Sơn lúc này cũng nhíu chặt lại
"Là âm mưu gì chứ?"
"Anh cũng không rõ nữa, chỉ là cảm thấy giao dịch đêm nay có chút gì đó không được bình thường. Anh không nghĩ Huỳnh Đức Long lại mạo hiểm đến vậy. Thiệt hại đêm qua không hề nhỏ, tại sao đêm nay lại tiếp tục giao dịch chứ"
"Hay là hắn nghĩ thời điểm nguy hiểm nhất chính là thời điểm an toàn nhất, hoặc là số hàng này rất quan trọng, nếu không giao đúng hạn thì khoản bồi thường sẽ lớn hơn khoảng thiệt hại rất nhiều" Kỳ Sơn nghiêm túc đưa ra nhận xét.
Thế Kiệt gật đầu
"Anh cũng từng suy nghĩ đến điều đó. Giờ chỉ hy vọng giao dịch lần này của hắn chỉ đơn giản là vậy, hoàn toàn không có mục đích gì khác"
Thế Kiệt vừa dứt lời thì đã nghe giọng nói của Đức Mạnh vang lên
"Anh Kiệt, bọn chúng đã bắt đầu rồi"
Nghe giọng khẩn trương của anh ta, Thế Kiệt lặp tức cầm ống nhòm tiến sát đến bên cửa sổ. Qua quan sát, anh nhìn thấy những túi bột màu trắng đang được bọn chúng cẩn thận chuyền tay giao dịch, anh nhanh chóng xoay người về phía Kỳ Sơn mạnh mẽ chỉ đạo
"Kỳ Sơn, phát lệnh xuống dưới, thông báo cho các mũi lặp tức áp sát bọn chúng, hôm nay nhất định một con ruồi cũng không được để lọt"
"Dạ chỉ huy" Kỳ Sơn nghiêm túc nhận lệnh.
Năm phút sau, những phát súng chỉ thiên "đùng...đùng...đùng..." vang lên như xé cả bầu trời đêm. Tất cả các đối tượng trong nháy mắt đã nằm gọn trong vòng vây của lực lượng cảnh sát.
Nhìn những khẩu AK đang lạnh lùng chỉa về phía mình, một thuộc hạ của Huỳnh Đức Long bình tĩnh nhìn về Thế Kiệt
"Sếp à, chúng tôi phạm tội gì chứ?"
Thế Kiệt không trả lời nhưng Đức Mạnh lên tiếng
"Bọn mày buôn bán ma túy, vậy có gọi là phạm tội không hả?"
"Buôn bán ma túy?" Hắn ta nói xong liền cười lớn như vừa nghe một câu chuyện cười
"Sếp...sếp có nhầm không vậy? Chúng tôi chỉ mua bán bột mì hợp pháp mà cũng bị ghép vào tội buôn bán ma túy được sao?"
"Buôn bán cái gì thì để bọn tao kiểm tra rồi sẽ biết"
Đức Mạnh nói xong liền phát tay cho vài chiến sĩ bên dưới cùng một chú chó nghiệp vụ tiến lên.
Nhìn thấy những gói bột trên tay mình bị hung hăng lấy xuống, thuộc hạ của Huỳnh Đức Long chẳng những không sợ hãi mà còn nhếch môi nhìn Đức Mạnh với thái độ vô cùng ngạo nghễ
"Nếu như kiểm tra không phải hàng cấm thì phiền các Sếp tránh ra để chúng tôi giao hàng xong còn về ngủ nữa"
Đức Mạnh cũng không để ý đến thái độ của hắn ta lúc này mà chỉ lạnh lùng bước lên cùng các chiến sĩ PC04 kiểm tra cẩn thận mười ký bột trắng đang bày ra trên mặt đất, nhưng qua nửa giờ đồng hồ họ vẫn không thể phát hiện được gì, ngay cả chó nghiệp vụ cũng không ngửi ra được mùi của ma túy.
Sau gần một giờ đồng hồ căng thẳng, cuối cùng Đức Mạnh đứng lên đi về phía Thế Kiệt nhỏ giọng
"Chỉ huy, toàn bộ chỉ là bột mì. Bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Thế Kiệt không ngờ Huỳnh Đức Long lại cố tình đưa tin giả để chơi khâm bọn họ như vậy.
Anh tức giận đến mức hai hàm răng nghiến chặt vào nhau. Trong lòng đang gầm lên ba chữ "Huỳnh...Đức....Long". Nhưng chỉ tiếc rằng lúc này không có hắn ở đây. Nếu không anh thật sự muốn một phát bóp cò bắn nát cái sọ của hắn.
Nhưng khi bình tĩnh nghĩ lại, tin này là do Yên Đình truyền đến. Nếu nói như vậy chính là Huỳnh Đức Long đang muốn dùng chiêu bài "dụ rắn ra khỏi hang sao?". Vậy là hắn đã bắt đầu có sự nghi ngờ cô.
Nghĩ đến đây sắc mặt Thế Kiệt cũng trở nên tái nhợt đi. Anh nhìn Đức Mạnh chỉ đạo cuối cùng
"Lặp tức thu đội trở về bảo vệ Yên Đình. Nhất định không được để cô ấy xảy ra chuyện"
Thế Kiệt nói xong lặp tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra đường lớn như một cơn gió lốc.
"Hôm nay em về muộn thế?"
Nhận ra tiếng nói của Huỳnh Đức Long, cô quay lại mỉm cười nhìn anh ta
"Dạ em ghé qua nhà bạn một lúc ạ. Anh chưa ngủ sao?"
Huỳnh Đức Long lắc đầu
"Chưa. Anh cũng mới vừa về tới thôi"
"Vậy anh nghỉ ngơi sớm đi. Em vào nhà nha"
"Ừ em vào đi. Chúc em ngủ ngon"
"Anh cũng ngủ ngon nhé!"
Yên Đình cười cười đáp lại, nói xong cô cũng liền bước vào nhà đóng cửa lại.
Huỳnh Đức Long nhìn theo bóng lưng khuất dần bên trong cánh cửa đó, ánh mắt cũng dần trở nên phức tạp hơn, trong đôi mắt đó như muốn nói lên rằng "chỉ hy vọng người đó không phải là em"
Sau một lúc đứng nhìn cánh cửa trước mặt, Huỳnh Đức Long trở vào nhà cầm chìa khóa đi thẳng xuống hầm xe. Nhưng chiếc xe anh lên hôm nay không phải là chiếc Maybach S thường ngày của mình, mà là chiếc BMW 320i của thuộc hạ.
Ngồi bên trong ghế phụ, ánh mắt anh ta lạnh lẽo nhìn sang Lý Văn Cường
"Mọi thứ đã chuẩn bị thế nào rồi?"
"Dạ tất cả đã sẵn sàng, chỉ chờ anh Long ra lệnh"
Nghe Lý Văn Cường nói, khóe môi Huỳnh Đức Long cũng nhếch lên cao, cả khuôn mặt anh ta lúc này tràn đầy vẻ tự tin và kiêu ngạo
"Làm tốt lắm. Đêm nay phải để cho bọn chó săn mùi đó biết muốn đối phó với Huỳnh Đức Long không phải là chuyện dễ"
Ở phía lực lượng cảnh sát PC04 đêm nay, tất cả mọi người đang dốc toàn lực để đánh một mẻ lớn với tên trùm ma túy Huỳnh Đức Long mà không hề để ý rằng, lúc này có một chiếc xe đang bon bon ngang nhiên chạy trên đường phố lớn, di chuyển về nơi ở cơ mật đã được chuẩn bị trước đó.
Xung quanh nơi đây cũng đã được âm thầm bố trí các tay súng chuyên nghiệp, sẵn sàng chờ đợi ứng chiến theo khẩu lệnh của Huỳnh Đức Long đưa xuống "bước vào nơi này chỉ có thể vào mà không thể ra"
Bên trong phòng làm việc của mình, Huỳnh Đức Long chăm chăm nhìn lên chiếc đồng hồ trước mặt, thời khắc này đã qua mười hai giờ đêm nhưng hai mắt anh vẫn còn sáng rực như những vì sao trên bầu trời.
Đêm nay, không chỉ là một đêm không ngủ của lực lượng cảnh sát PC04 mà còn có cả Huỳnh Đức Long.
Đã qua bao nhiêu năm rồi, anh ta chưa bao giờ có cảm giác căng thẳng như hôm nay. Không phải là anh ta sợ bọn chó săn kia ngửi được mùi, mà điều anh ta đang lo sợ đó là một kết quả mà anh ta không hề mong muốn.
Ba giờ sáng....
Trong căn nhà hoang vắng vẻ khu Bình Hưng Hòa, sau gần một đêm dài vất cả, các trinh sát cuối cùng đã xác định được địa điểm giao dịch của bọn chúng.
Trong lúc tất cả mọi người đang căng thẳng dõi mắt nhìn về những đối tượng đáng nghi đang lãng vãng bên ngoài, thì ở phía sau đột ngột xuất hiện một bóng đen lớn, khiến cho những họng súng ở đây không hẹn trước mà cùng lúc quay lại chỉa thẳng về hướng đó.
"Là ai?"
"Bình tĩnh...là tôi" Thế Kiệt nhẹ giọng lên tiếng.
Nghe ra giọng nói của anh, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm thu súng của mình trở lại.
Nhìn thấy Thế Kiệt xuất hiện ở đây, Kỳ Sơn vừa bất ngờ lại vừa lo lắng, anh ta bước đến lên tiếng hỏi anh
"Anh Kiệt, anh đang ốm sao không ở nhà chạy đến đây làm gì?
"Hôm nay anh có một linh cảm Huỳnh Đức Long sẽ có âm mưu gì đó không đơn giản chỉ là một cuộc giao dịch, nên không an tâm muốn đến xem mọi người thế nào"
Nghe Thế Kiệt nói, đôi mày Kỳ Sơn lúc này cũng nhíu chặt lại
"Là âm mưu gì chứ?"
"Anh cũng không rõ nữa, chỉ là cảm thấy giao dịch đêm nay có chút gì đó không được bình thường. Anh không nghĩ Huỳnh Đức Long lại mạo hiểm đến vậy. Thiệt hại đêm qua không hề nhỏ, tại sao đêm nay lại tiếp tục giao dịch chứ"
"Hay là hắn nghĩ thời điểm nguy hiểm nhất chính là thời điểm an toàn nhất, hoặc là số hàng này rất quan trọng, nếu không giao đúng hạn thì khoản bồi thường sẽ lớn hơn khoảng thiệt hại rất nhiều" Kỳ Sơn nghiêm túc đưa ra nhận xét.
Thế Kiệt gật đầu
"Anh cũng từng suy nghĩ đến điều đó. Giờ chỉ hy vọng giao dịch lần này của hắn chỉ đơn giản là vậy, hoàn toàn không có mục đích gì khác"
Thế Kiệt vừa dứt lời thì đã nghe giọng nói của Đức Mạnh vang lên
"Anh Kiệt, bọn chúng đã bắt đầu rồi"
Nghe giọng khẩn trương của anh ta, Thế Kiệt lặp tức cầm ống nhòm tiến sát đến bên cửa sổ. Qua quan sát, anh nhìn thấy những túi bột màu trắng đang được bọn chúng cẩn thận chuyền tay giao dịch, anh nhanh chóng xoay người về phía Kỳ Sơn mạnh mẽ chỉ đạo
"Kỳ Sơn, phát lệnh xuống dưới, thông báo cho các mũi lặp tức áp sát bọn chúng, hôm nay nhất định một con ruồi cũng không được để lọt"
"Dạ chỉ huy" Kỳ Sơn nghiêm túc nhận lệnh.
Năm phút sau, những phát súng chỉ thiên "đùng...đùng...đùng..." vang lên như xé cả bầu trời đêm. Tất cả các đối tượng trong nháy mắt đã nằm gọn trong vòng vây của lực lượng cảnh sát.
Nhìn những khẩu AK đang lạnh lùng chỉa về phía mình, một thuộc hạ của Huỳnh Đức Long bình tĩnh nhìn về Thế Kiệt
"Sếp à, chúng tôi phạm tội gì chứ?"
Thế Kiệt không trả lời nhưng Đức Mạnh lên tiếng
"Bọn mày buôn bán ma túy, vậy có gọi là phạm tội không hả?"
"Buôn bán ma túy?" Hắn ta nói xong liền cười lớn như vừa nghe một câu chuyện cười
"Sếp...sếp có nhầm không vậy? Chúng tôi chỉ mua bán bột mì hợp pháp mà cũng bị ghép vào tội buôn bán ma túy được sao?"
"Buôn bán cái gì thì để bọn tao kiểm tra rồi sẽ biết"
Đức Mạnh nói xong liền phát tay cho vài chiến sĩ bên dưới cùng một chú chó nghiệp vụ tiến lên.
Nhìn thấy những gói bột trên tay mình bị hung hăng lấy xuống, thuộc hạ của Huỳnh Đức Long chẳng những không sợ hãi mà còn nhếch môi nhìn Đức Mạnh với thái độ vô cùng ngạo nghễ
"Nếu như kiểm tra không phải hàng cấm thì phiền các Sếp tránh ra để chúng tôi giao hàng xong còn về ngủ nữa"
Đức Mạnh cũng không để ý đến thái độ của hắn ta lúc này mà chỉ lạnh lùng bước lên cùng các chiến sĩ PC04 kiểm tra cẩn thận mười ký bột trắng đang bày ra trên mặt đất, nhưng qua nửa giờ đồng hồ họ vẫn không thể phát hiện được gì, ngay cả chó nghiệp vụ cũng không ngửi ra được mùi của ma túy.
Sau gần một giờ đồng hồ căng thẳng, cuối cùng Đức Mạnh đứng lên đi về phía Thế Kiệt nhỏ giọng
"Chỉ huy, toàn bộ chỉ là bột mì. Bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Thế Kiệt không ngờ Huỳnh Đức Long lại cố tình đưa tin giả để chơi khâm bọn họ như vậy.
Anh tức giận đến mức hai hàm răng nghiến chặt vào nhau. Trong lòng đang gầm lên ba chữ "Huỳnh...Đức....Long". Nhưng chỉ tiếc rằng lúc này không có hắn ở đây. Nếu không anh thật sự muốn một phát bóp cò bắn nát cái sọ của hắn.
Nhưng khi bình tĩnh nghĩ lại, tin này là do Yên Đình truyền đến. Nếu nói như vậy chính là Huỳnh Đức Long đang muốn dùng chiêu bài "dụ rắn ra khỏi hang sao?". Vậy là hắn đã bắt đầu có sự nghi ngờ cô.
Nghĩ đến đây sắc mặt Thế Kiệt cũng trở nên tái nhợt đi. Anh nhìn Đức Mạnh chỉ đạo cuối cùng
"Lặp tức thu đội trở về bảo vệ Yên Đình. Nhất định không được để cô ấy xảy ra chuyện"
Thế Kiệt nói xong lặp tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra đường lớn như một cơn gió lốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.