Chương 34: Lần Nữa Rời Xa Anh
Ngọc Tiêu
07/11/2023
Anh mệt mỏi ngồi dậy chau mày nhìn về phía bà
"Có chuyện gì sao mẹ không vào nhà mà nói. Ở đây là chung cư, mẹ đứng ngoài đó ầm ĩ như thế chẳng lẽ mẹ muốn tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy hết sao?"
Nghe Thế Kiệt nói, bà Lâm mới nhận ra vừa rồi vì quá tức giận khi nhìn thấy cô gái kia mà bà đã quên đi phép lịch sự tối thiểu cần có của mình.
Bà ta bực bội bước vào nhà nhưng ánh mắt chán ghét vẫn không buồn nhìn tới Yên Đình một cái.
Yên Đình lúc này thật sự rất muốn ra về, nhưng vì hiểu cảm nhận của người đàn ông bên trong mà cô đành cắn răng ở lại.
Thế Kiệt sau khi đã ổn định cơ thể, cảm giác không còn choáng đầu nữa anh cũng đứng dậy đi về phía bà Lâm.
Ánh mắt thoáng vẻ không vui, anh nhìn bà khàn khàn cất giọng
"Không phải con đã nói với mẹ, đây là nơi con đang làm việc, có chuyện gì thì gọi con về, ba mẹ đừng tùy tiện đến đây sao?"
"Con tưởng đâu mà thích đến để nhìn thấy cảnh này lắm sao? Mẹ đến để hỏi con rốt cuộc con đã làm gì mà khiến con bé Nhã Thanh hai ngày nay phải nhốt mình trong phòng, không ăn không uống không chịu gặp ai. Có phải tất cả là do cô ta không?" Bà ta vừa nói vừa tức giận đá mắt nhìn về Yên Đình đang rụt rè đứng trước mặt.
Nhìn rõ thái độ của bà đối với Yên Đình, giọng Thế Kiệt cũng trở nên khó chịu hơn
"Chuyện của con và Nhã Thanh hoàn toàn không liên quan gì đến Yên Đình. Mẹ đừng có gay gắt với cô ấy như vậy"
Thế Kiệt nói xong liền quay sang cô gái bên cạnh. Nhìn cô đang cắn chặt môi mình, anh biết hôm nay cô đã chịu nhiều uất ức.
Không muốn để cô tiếp tục đứng đây chịu đựng những lời nói khó nghe của mẹ. Càng không muốn nhìn thấy cô tức giận bỏ ra về.
Anh nhẹ nhàng đặt tay mình lên lưng cô
"Yên Đình, anh đói quá. Có thể xuống bếp nấu chút gì cho anh được không?"
Thế Kiệt cứ tưởng Yên Đình nghe anh nói thế cô sẽ động lòng đi nấu gì đó cho anh, nhưng không ngờ anh chỉ thấy cô ngẩng mặt lên nhìn mình
"Đã có bác gái ở đây rồi, em nghĩ bác sẽ chăm sóc cho anh tốt hơn em. Giờ em còn có việc phải đi. Anh nhớ ăn xong uống thuốc đúng giờ"
Yên Đình nói xong cũng không quên chào người phụ nữ đang đứng trước mặt mình
"Xin phép bác gái, cháu về trước"
Thấy Yên Đình bước đi, Thế Kiệt vội giữ cô tay cô lại. Rồi nặng nề gọi tên cô
"Yên Đình"
Nhưng Yên Đình đã nhanh chóng rút tay mình ra khỏi tay anh, lạnh lùng bước về phía trước.
Vào giây phút này, Thế Kiệt cảm thấy cả người mình như sắp sụp đổ hoàn toàn, tựa như lần đầu tiên anh nghe cô nói lời chia tay.
Cuối cùng bao nhiêu cố gắng của anh chỉ vì sự xuất hiện của bà mà đã trở thành vô nghĩa.
Nhìn vẻ bi thương trên mặt Thế Kiệt lúc này bà Lâm cảm thấy vô cùng chướng mắt. Bà liếc mắt nhìn anh với vẻ thất vọng tột cùng
"Rốt cuộc cô ta có chỗ nào tốt hơn Nhã Thanh mà con chết mê chết mệt nó như vậy hả? Thế Kiệt, con làm mẹ thất vọng về con quá"
"Vậy Yên Đình đã làm gì mẹ mà mẹ lại ghét cô ấy đến như vậy chứ" Thế Kiệt nhìn bà hỏi lại.
"Con còn dám hỏi?" Bà Lâm tức giận nhìn anh cao giọng
"Nếu không có cô ta, có lẽ bây giờ con và Nhã Thanh đã kết hôn, mẹ cũng đã có cháy ẵm bồng rồi"
"Nếu như mẹ muốn có con dâu, muốn có cháu nội thì mẹ tập chấp nhận Yên Đình đi. Bởi vì ngoài cô ấy ra, con sẽ không cưới bất kỳ cô gái nào khác" Thế Kiệt nhìn bà đáp lại một cách vô cùng kiên định.
Nghe câu nói này, bà Lâm tức như muốn vỡ phổi. Bà run rẩy chỉ tay về đứa con trai mình đứt ruột sinh ra
"Con....con đúng là làm mẹ tức chết mà"
Bà thở dốc mấy hơi rồi lại nhìn anh
"Nếu như vậy thì mẹ không cần. Con dâu cũng không cần, cháu nội cũng không cần. Con của mẹ mang nặng đẻ đau nuôi cho tới lớn mà còn như thế này, thì con của người khác sinh ra được tích sự gì hơn"
Nói rồi bà đùng đùng tức giận xách túi ra về, nhưng đến cửa bà cũng không đành lòng mà quay lại.
Giận thì rất giận nhưng dù sao đây cũng là đứa con trai của bà. Tâm của một người mẹ không cho phép bà bỏ mặc anh.
Bà bỏ túi xuống, lạnh lùng nhìn đứa con trai ngang bướng của mình
"Bệnh làm sao? Muốn ăn gì, mẹ nấu"
Thế Kiệt mệt mỏi tựa đầu vào sofa, đôi mắt khẽ nhắm lại, giọng buồn buồn đáp lại
"Mẹ về đi. Con muốn yên tĩnh một lát"
Nhìn thái độ của anh lúc này bà tức giận lẩm bẩm
"Con với cái, đúng là đã có lông có cánh không thể dạy được mà"
Tuy miệng nói vậy nhưng bà ta cũng xuống bếp nấu xong cho anh nồi cháo mới ra về.
"Có chuyện gì sao mẹ không vào nhà mà nói. Ở đây là chung cư, mẹ đứng ngoài đó ầm ĩ như thế chẳng lẽ mẹ muốn tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy hết sao?"
Nghe Thế Kiệt nói, bà Lâm mới nhận ra vừa rồi vì quá tức giận khi nhìn thấy cô gái kia mà bà đã quên đi phép lịch sự tối thiểu cần có của mình.
Bà ta bực bội bước vào nhà nhưng ánh mắt chán ghét vẫn không buồn nhìn tới Yên Đình một cái.
Yên Đình lúc này thật sự rất muốn ra về, nhưng vì hiểu cảm nhận của người đàn ông bên trong mà cô đành cắn răng ở lại.
Thế Kiệt sau khi đã ổn định cơ thể, cảm giác không còn choáng đầu nữa anh cũng đứng dậy đi về phía bà Lâm.
Ánh mắt thoáng vẻ không vui, anh nhìn bà khàn khàn cất giọng
"Không phải con đã nói với mẹ, đây là nơi con đang làm việc, có chuyện gì thì gọi con về, ba mẹ đừng tùy tiện đến đây sao?"
"Con tưởng đâu mà thích đến để nhìn thấy cảnh này lắm sao? Mẹ đến để hỏi con rốt cuộc con đã làm gì mà khiến con bé Nhã Thanh hai ngày nay phải nhốt mình trong phòng, không ăn không uống không chịu gặp ai. Có phải tất cả là do cô ta không?" Bà ta vừa nói vừa tức giận đá mắt nhìn về Yên Đình đang rụt rè đứng trước mặt.
Nhìn rõ thái độ của bà đối với Yên Đình, giọng Thế Kiệt cũng trở nên khó chịu hơn
"Chuyện của con và Nhã Thanh hoàn toàn không liên quan gì đến Yên Đình. Mẹ đừng có gay gắt với cô ấy như vậy"
Thế Kiệt nói xong liền quay sang cô gái bên cạnh. Nhìn cô đang cắn chặt môi mình, anh biết hôm nay cô đã chịu nhiều uất ức.
Không muốn để cô tiếp tục đứng đây chịu đựng những lời nói khó nghe của mẹ. Càng không muốn nhìn thấy cô tức giận bỏ ra về.
Anh nhẹ nhàng đặt tay mình lên lưng cô
"Yên Đình, anh đói quá. Có thể xuống bếp nấu chút gì cho anh được không?"
Thế Kiệt cứ tưởng Yên Đình nghe anh nói thế cô sẽ động lòng đi nấu gì đó cho anh, nhưng không ngờ anh chỉ thấy cô ngẩng mặt lên nhìn mình
"Đã có bác gái ở đây rồi, em nghĩ bác sẽ chăm sóc cho anh tốt hơn em. Giờ em còn có việc phải đi. Anh nhớ ăn xong uống thuốc đúng giờ"
Yên Đình nói xong cũng không quên chào người phụ nữ đang đứng trước mặt mình
"Xin phép bác gái, cháu về trước"
Thấy Yên Đình bước đi, Thế Kiệt vội giữ cô tay cô lại. Rồi nặng nề gọi tên cô
"Yên Đình"
Nhưng Yên Đình đã nhanh chóng rút tay mình ra khỏi tay anh, lạnh lùng bước về phía trước.
Vào giây phút này, Thế Kiệt cảm thấy cả người mình như sắp sụp đổ hoàn toàn, tựa như lần đầu tiên anh nghe cô nói lời chia tay.
Cuối cùng bao nhiêu cố gắng của anh chỉ vì sự xuất hiện của bà mà đã trở thành vô nghĩa.
Nhìn vẻ bi thương trên mặt Thế Kiệt lúc này bà Lâm cảm thấy vô cùng chướng mắt. Bà liếc mắt nhìn anh với vẻ thất vọng tột cùng
"Rốt cuộc cô ta có chỗ nào tốt hơn Nhã Thanh mà con chết mê chết mệt nó như vậy hả? Thế Kiệt, con làm mẹ thất vọng về con quá"
"Vậy Yên Đình đã làm gì mẹ mà mẹ lại ghét cô ấy đến như vậy chứ" Thế Kiệt nhìn bà hỏi lại.
"Con còn dám hỏi?" Bà Lâm tức giận nhìn anh cao giọng
"Nếu không có cô ta, có lẽ bây giờ con và Nhã Thanh đã kết hôn, mẹ cũng đã có cháy ẵm bồng rồi"
"Nếu như mẹ muốn có con dâu, muốn có cháu nội thì mẹ tập chấp nhận Yên Đình đi. Bởi vì ngoài cô ấy ra, con sẽ không cưới bất kỳ cô gái nào khác" Thế Kiệt nhìn bà đáp lại một cách vô cùng kiên định.
Nghe câu nói này, bà Lâm tức như muốn vỡ phổi. Bà run rẩy chỉ tay về đứa con trai mình đứt ruột sinh ra
"Con....con đúng là làm mẹ tức chết mà"
Bà thở dốc mấy hơi rồi lại nhìn anh
"Nếu như vậy thì mẹ không cần. Con dâu cũng không cần, cháu nội cũng không cần. Con của mẹ mang nặng đẻ đau nuôi cho tới lớn mà còn như thế này, thì con của người khác sinh ra được tích sự gì hơn"
Nói rồi bà đùng đùng tức giận xách túi ra về, nhưng đến cửa bà cũng không đành lòng mà quay lại.
Giận thì rất giận nhưng dù sao đây cũng là đứa con trai của bà. Tâm của một người mẹ không cho phép bà bỏ mặc anh.
Bà bỏ túi xuống, lạnh lùng nhìn đứa con trai ngang bướng của mình
"Bệnh làm sao? Muốn ăn gì, mẹ nấu"
Thế Kiệt mệt mỏi tựa đầu vào sofa, đôi mắt khẽ nhắm lại, giọng buồn buồn đáp lại
"Mẹ về đi. Con muốn yên tĩnh một lát"
Nhìn thái độ của anh lúc này bà tức giận lẩm bẩm
"Con với cái, đúng là đã có lông có cánh không thể dạy được mà"
Tuy miệng nói vậy nhưng bà ta cũng xuống bếp nấu xong cho anh nồi cháo mới ra về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.