Chương 42: Rơi Vào Bẫy Của Huỳnh Đức Long
Ngọc Tiêu
07/11/2023
Đến khi chiếc xe đã lăn bánh nhưng ánh mắt Yên Đình vẫn lưu luyến nhìn qua gương chiếu hậu dõi theo người phía sau.
Nhìn thấy cảnh này Đình Nam không còn nhịn được mà đôi môi cũng cong lên nụ cười trêu chọc
"Thế này thì gọi là VÀ CON TIM ĐÃ VUI TRỞ LẠI hay LỐI CŨ TA VỀ đây chị?"
"Thằng quỷ, em dám trêu chị" Yên Đình thẹn quá hóa giận, cô quay sang đấm mạnh lên bắp tay Đình Nam một đấm khiến cho anh đau mức phải rên lên thành tiếng.
Anh hít hà mấy cái rồi đưa tay xoa xoa lên cánh tay mình, gương mặt nhăn nhó nhìn sang chị gái
"Chị mà còn ức hiếp em thế này, có tin em sẽ mách với ba mẹ là chị sắp theo chồng bỏ cuộc chơi mà người đó không phải là chàng rể mà ba mẹ mong muốn không?"
Đình Nam vừa dứt lời, Yên Đình lặp tức trừng mắt nhìn anh, thanh âm vì thế mà cũng được đẩy lên cao
"Không được nói"
Trước phản ứng quá mạnh này của cô Đình Nam càng thêm đắc ý, anh cười cười
"Vậy thì như trước đây đi, mua chuộc em. Nhưng bí mật lần này lớn hơn thì giá trị đi cùng cũng phải lớn hơn"
"Em đừng có quá đáng như vậy chứ Đình Nam" Nghe thấy bốn chữ "giá trị đi cùng" này, giọng nói Yên Đình cũng dịu hẳn xuống. Bởi vì xưa nay những món đồ Đình Nam yêu cầu chưa bao giờ mang giá trị thấp. Nếu không phải hai ba tháng lương thì cũng bay trọn hết một tháng lương của cô.
Trước vẻ mặt đáng thương của Yên Đình lúc này, Đình Nam vẫn mỉm cười bình thản nhìn cô
"So với việc chị có người yêu cưng chiều như thế kia thì em thấy cũng đâu có gì gọi là quá đáng chứ"
Yên Đình cảm thấy sắp khóc không thành tiếng với đứa em trai này của mình, nhưng thời điểm này chưa phải là lúc để ba mẹ biết được chuyện của cô và Thế Kiệt, ít gì cũng phải để cô giải quyết xong chuyện với Cảnh Quân rồi mới dám cho ba mẹ hay, vì thế mà cô đành cắn răng chấp nhận sự uy hiếp của thằng quỷ nhỏ này.
Cô liếc mắt nhìn Đình Nam
"Được rồi. Em muốn gì thì nói đi"
Nhìn thấy sự nhẫn nhịn thỏa hiệp của cô, khóe môi Đình Nam cong lên nụ cười thỏa mãn
"Một chiếc laptop Macbook pro của thương hiệu Apple"
Nghe đến cái tên này đôi mắt Yên Đình lặp tức mở to
"Cái gì? Em không nhầm đó chứ Đình Nam. Nó là nửa năm tiền lương của chị đó"
"Tùy chị thôi. Nếu như chị muốn ba mẹ biết chuyện của chị thì chị không cần phải mua nó cho em đâu" Đình Nam nhún nhẹ vai mình, vẻ mặt thản nhiên đáp lại.
Yên Đình không phục nhưng nên đành phải nhún nhường mà thỏa hiệp
"Được rồi. Nhưng tốt nhất em đừng để chị nắm được bí mật gì của em đó. Nếu không em sẽ phá sản với chị là cái chắc"
Trước những lời này của cô, Đình Nam cũng bật cười đáp lại.
"Em là quân nhân gương mẫu thì làm gì có bí mật gì chứ"
"Để xem" Yên Đình không tin cả đời này cô không bắt được phốt gì đó của thằng nhóc quỷ này.
Nhìn thấy nụ cười đã trở lại trên gương mặt cô, Đình Nam cũng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Vừa rồi anh chỉ mới thử một chút nhưng cũng đủ để nhận ra được người đàn ông đó ở trong lòng chị đã nặng như thế nào rồi.
Mặc dù người chị chọn không phải là anh Hà Cảnh Quân như ba mẹ mong muốn, nhưng Đình Nam tin rằng tương lai ba mẹ cũng sẽ hài lòng về chàng rể này của mình mà thôi.
Sau hơn hai mươi phút trôi qua, chiếc xe của Đình Nam cuối cùng cũng an toàn rẽ vào con đường chính dẫn thẳng vào sân bay, nhưng ngay lúc này ở trước mặt bất chợt một tiếng "rầm" phát lên, chiếc xe máy vượt đèn đỏ va chạm với xe Đình Nam sau vài giây chao đảo rồi cũng nặng nề ngã xuống mặt đường.
Ngồi bên trong xe, nhìn cú thắng gấp của Đình Nam vừa rồi trái tim Yên Đình như vọt thẳng ra ngoài lồng ngực, may là Đình Nam đang qua chốt đèn nên tốc độ cũng không nhanh, nếu không cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Sau một lúc bình tĩnh trở lại, Yên Đình nhìn ra bên ngoài, thấy người phụ nữ với chiếc bụng bầu cao vượt mặt đang đau đớn nằm dưới mặt đường, hai tay ôm lấy bụng như đang cố gắng bảo vệ cho đứa con chưa chào đời của mình.
Xung quanh là những chiếc quần áo dành cho trẻ sơ sinh đang vương vãi khắp nơi do rơi ra từ chiếc sọt mang theo.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, Yên Đình đoán là cô ấy đang chuyển dạ được gia đình gấp gáp đưa vào bệnh viện. Theo bản năng cô mở vội cửa xe bước xuống đi đến cẩn thận hỏi han rồi nhẹ nhàng đỡ người phụ nữ đó đứng lên.
Ở phía sau, hai chiếc xe do Thế Kiệt sắp xếp nhận được yêu cầu của Đình Nam họ cũng lặp tức tấp vào lề đường chuẩn bị hỗ trợ đưa thai phụ đến bệnh viện để Yên Đình kịp giờ đến sân bay.
Nhưng lúc họ còn chưa kịp xuống xe thì một chiếc xe SUV 7 chỗ từ đâu phóng ra rồi dừng lại ngay trước mặt Yên Đình.
Trong lúc cô còn ngơ ngác chưa hiểu chiếc xe này xuất hiện vì nguyên nhân gì thì cánh cửa bật ra, thai phụ đau đớn khóc lóc thảm thiết vừa rồi lặp tức như hóa thành một người khác, cô ta cùng người đàn ông đi cùng mạnh mẽ khống chế rồi nhấc bổng Yên Đình nhét vào trong xe.
"Thả tôi ra. Các người đang muốn làm gì vậy?"
"Nam...cứu chị"
Yên Đình vùng vẫy không ngừng gào lên. Đến khi một cánh tay cô được giải thoát ra, cô lặp tức chạm lên khẩu súng đang mang trên người, nhưng nó chưa kịp rút ra thì cô đã bị đánh ngất.
Bởi vì diễn biến của cuộc bắt người này diễn ra quá nhanh, Đình Nam và những người theo sau đều không thể nào trở tay kịp. Hiện giờ họ chỉ có thể ráo riết bám theo chiếc xe đó.
Những phát súng "đoàng...đoàng...đoàng..." liên tiếp được các chiến sĩ PC04 nhắm thẳng vào lốp chiếc xe phía trước bắn ra, nhưng cũng hoàn toàn vô nghĩa khi chúng đã nhận ra được ý đồ của những người bám theo.
Cuộc rượt đuổi giữa bốn chiếc ô tô không mấy chốc đã khiến cho khung cảnh rạng sáng hôm nay trở nên vô cùng náo loạn. May mắn vào khung giờ này trên đường vẫn chưa có nhiều người qua lại.
Cuộc rượt đuổi này kéo dài cho đến chốt đèn đỏ thứ hai thì xe của Đình Nam và các chiến sĩ PC04 bị hai chiếc xe tải do thuộc hạ của Huỳnh Đức Long sắp xếp trước đó lao ra cản đầu, trong nháy mắt đã thành công cắt đuôi họ như trong kế hoạch của bọn chúng.
"Chết tiệt" nhìn chiếc xe đưa Yên Đình đi đã mất dạng trong tầm mắt, Đình Nam tức giận đập mạnh tay lên vô lăng trước mặt.
Không để chậm trễ thêm nữa, anh cũng lặp tức móc điện thoại ra gọi điện về nhà.
Nhận được điện thoại của Đình Nam lúc này, Triệu Hựu Đình cảm giác như có chuyện không lành xảy ra, ông lo lắng cất giọng
"Có chuyện gì vậy Đình Nam, con đã đưa chị đến sân bay an toàn chưa?"
"Ba, bọn con trúng kế của Huỳnh Đức Long, chị vừa bị người của hắn bắt đi rồi"
Đình Nam vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng đập bàn đầy tức giận của Triệu Hựu Đình.
"Con đúng là vô dụng mà. Trước đó ba đã căn dặn thế nào. Tại sao vẫn để cho chị xảy ra chuyện như thế hả?"
Triệu Hựu Đình mắng con trai xong cũng liền ngắt máy, sau đó ông lặp tức phát thông báo đến các cục liên quan mở cuộc họp khẩn cấp. Tại đây ông yêu cầu phòng cảnh sát PC04, PC02 phối hợp cùng lực lượng cảnh sát cơ động của thành phố H dốc hết toàn lực, bằng mọi giá phải giải cứu Yên Đình từ trong tay Huỳnh Đức Long trong thời gian ngắn nhất.
Ở bên kia, Thế Kiệt nhận được tin Yên Đình bị bắt đi anh bắt đầu đứng ngồi không yên. Lòng nóng như lửa đốt. Ngồi trong cuộc họp, trực tiếp nghe sự chỉ đạo của bộ trưởng mà anh tự nói với chính mình bất kể như thế nào anh cũng phải tìm được Yên Đình.
Nghĩ đến việc cô đang nằm trong tay tên xảo quyệt Huỳnh Đức Long, ngực anh lại càng thêm đau nhói.
Kết thúc cuộc họp, Thế Kiệt bước lên xe cùng đồng đội lần theo dấu vết của cô, trong lòng lúc này không ngừng thầm nói
"Yên Đình, em nhất định phải cố gắng chịu đựng, chờ anh"
"Chờ anh. Nhất định phải chờ anh đó!!!!"
Nhìn thấy cảnh này Đình Nam không còn nhịn được mà đôi môi cũng cong lên nụ cười trêu chọc
"Thế này thì gọi là VÀ CON TIM ĐÃ VUI TRỞ LẠI hay LỐI CŨ TA VỀ đây chị?"
"Thằng quỷ, em dám trêu chị" Yên Đình thẹn quá hóa giận, cô quay sang đấm mạnh lên bắp tay Đình Nam một đấm khiến cho anh đau mức phải rên lên thành tiếng.
Anh hít hà mấy cái rồi đưa tay xoa xoa lên cánh tay mình, gương mặt nhăn nhó nhìn sang chị gái
"Chị mà còn ức hiếp em thế này, có tin em sẽ mách với ba mẹ là chị sắp theo chồng bỏ cuộc chơi mà người đó không phải là chàng rể mà ba mẹ mong muốn không?"
Đình Nam vừa dứt lời, Yên Đình lặp tức trừng mắt nhìn anh, thanh âm vì thế mà cũng được đẩy lên cao
"Không được nói"
Trước phản ứng quá mạnh này của cô Đình Nam càng thêm đắc ý, anh cười cười
"Vậy thì như trước đây đi, mua chuộc em. Nhưng bí mật lần này lớn hơn thì giá trị đi cùng cũng phải lớn hơn"
"Em đừng có quá đáng như vậy chứ Đình Nam" Nghe thấy bốn chữ "giá trị đi cùng" này, giọng nói Yên Đình cũng dịu hẳn xuống. Bởi vì xưa nay những món đồ Đình Nam yêu cầu chưa bao giờ mang giá trị thấp. Nếu không phải hai ba tháng lương thì cũng bay trọn hết một tháng lương của cô.
Trước vẻ mặt đáng thương của Yên Đình lúc này, Đình Nam vẫn mỉm cười bình thản nhìn cô
"So với việc chị có người yêu cưng chiều như thế kia thì em thấy cũng đâu có gì gọi là quá đáng chứ"
Yên Đình cảm thấy sắp khóc không thành tiếng với đứa em trai này của mình, nhưng thời điểm này chưa phải là lúc để ba mẹ biết được chuyện của cô và Thế Kiệt, ít gì cũng phải để cô giải quyết xong chuyện với Cảnh Quân rồi mới dám cho ba mẹ hay, vì thế mà cô đành cắn răng chấp nhận sự uy hiếp của thằng quỷ nhỏ này.
Cô liếc mắt nhìn Đình Nam
"Được rồi. Em muốn gì thì nói đi"
Nhìn thấy sự nhẫn nhịn thỏa hiệp của cô, khóe môi Đình Nam cong lên nụ cười thỏa mãn
"Một chiếc laptop Macbook pro của thương hiệu Apple"
Nghe đến cái tên này đôi mắt Yên Đình lặp tức mở to
"Cái gì? Em không nhầm đó chứ Đình Nam. Nó là nửa năm tiền lương của chị đó"
"Tùy chị thôi. Nếu như chị muốn ba mẹ biết chuyện của chị thì chị không cần phải mua nó cho em đâu" Đình Nam nhún nhẹ vai mình, vẻ mặt thản nhiên đáp lại.
Yên Đình không phục nhưng nên đành phải nhún nhường mà thỏa hiệp
"Được rồi. Nhưng tốt nhất em đừng để chị nắm được bí mật gì của em đó. Nếu không em sẽ phá sản với chị là cái chắc"
Trước những lời này của cô, Đình Nam cũng bật cười đáp lại.
"Em là quân nhân gương mẫu thì làm gì có bí mật gì chứ"
"Để xem" Yên Đình không tin cả đời này cô không bắt được phốt gì đó của thằng nhóc quỷ này.
Nhìn thấy nụ cười đã trở lại trên gương mặt cô, Đình Nam cũng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Vừa rồi anh chỉ mới thử một chút nhưng cũng đủ để nhận ra được người đàn ông đó ở trong lòng chị đã nặng như thế nào rồi.
Mặc dù người chị chọn không phải là anh Hà Cảnh Quân như ba mẹ mong muốn, nhưng Đình Nam tin rằng tương lai ba mẹ cũng sẽ hài lòng về chàng rể này của mình mà thôi.
Sau hơn hai mươi phút trôi qua, chiếc xe của Đình Nam cuối cùng cũng an toàn rẽ vào con đường chính dẫn thẳng vào sân bay, nhưng ngay lúc này ở trước mặt bất chợt một tiếng "rầm" phát lên, chiếc xe máy vượt đèn đỏ va chạm với xe Đình Nam sau vài giây chao đảo rồi cũng nặng nề ngã xuống mặt đường.
Ngồi bên trong xe, nhìn cú thắng gấp của Đình Nam vừa rồi trái tim Yên Đình như vọt thẳng ra ngoài lồng ngực, may là Đình Nam đang qua chốt đèn nên tốc độ cũng không nhanh, nếu không cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Sau một lúc bình tĩnh trở lại, Yên Đình nhìn ra bên ngoài, thấy người phụ nữ với chiếc bụng bầu cao vượt mặt đang đau đớn nằm dưới mặt đường, hai tay ôm lấy bụng như đang cố gắng bảo vệ cho đứa con chưa chào đời của mình.
Xung quanh là những chiếc quần áo dành cho trẻ sơ sinh đang vương vãi khắp nơi do rơi ra từ chiếc sọt mang theo.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, Yên Đình đoán là cô ấy đang chuyển dạ được gia đình gấp gáp đưa vào bệnh viện. Theo bản năng cô mở vội cửa xe bước xuống đi đến cẩn thận hỏi han rồi nhẹ nhàng đỡ người phụ nữ đó đứng lên.
Ở phía sau, hai chiếc xe do Thế Kiệt sắp xếp nhận được yêu cầu của Đình Nam họ cũng lặp tức tấp vào lề đường chuẩn bị hỗ trợ đưa thai phụ đến bệnh viện để Yên Đình kịp giờ đến sân bay.
Nhưng lúc họ còn chưa kịp xuống xe thì một chiếc xe SUV 7 chỗ từ đâu phóng ra rồi dừng lại ngay trước mặt Yên Đình.
Trong lúc cô còn ngơ ngác chưa hiểu chiếc xe này xuất hiện vì nguyên nhân gì thì cánh cửa bật ra, thai phụ đau đớn khóc lóc thảm thiết vừa rồi lặp tức như hóa thành một người khác, cô ta cùng người đàn ông đi cùng mạnh mẽ khống chế rồi nhấc bổng Yên Đình nhét vào trong xe.
"Thả tôi ra. Các người đang muốn làm gì vậy?"
"Nam...cứu chị"
Yên Đình vùng vẫy không ngừng gào lên. Đến khi một cánh tay cô được giải thoát ra, cô lặp tức chạm lên khẩu súng đang mang trên người, nhưng nó chưa kịp rút ra thì cô đã bị đánh ngất.
Bởi vì diễn biến của cuộc bắt người này diễn ra quá nhanh, Đình Nam và những người theo sau đều không thể nào trở tay kịp. Hiện giờ họ chỉ có thể ráo riết bám theo chiếc xe đó.
Những phát súng "đoàng...đoàng...đoàng..." liên tiếp được các chiến sĩ PC04 nhắm thẳng vào lốp chiếc xe phía trước bắn ra, nhưng cũng hoàn toàn vô nghĩa khi chúng đã nhận ra được ý đồ của những người bám theo.
Cuộc rượt đuổi giữa bốn chiếc ô tô không mấy chốc đã khiến cho khung cảnh rạng sáng hôm nay trở nên vô cùng náo loạn. May mắn vào khung giờ này trên đường vẫn chưa có nhiều người qua lại.
Cuộc rượt đuổi này kéo dài cho đến chốt đèn đỏ thứ hai thì xe của Đình Nam và các chiến sĩ PC04 bị hai chiếc xe tải do thuộc hạ của Huỳnh Đức Long sắp xếp trước đó lao ra cản đầu, trong nháy mắt đã thành công cắt đuôi họ như trong kế hoạch của bọn chúng.
"Chết tiệt" nhìn chiếc xe đưa Yên Đình đi đã mất dạng trong tầm mắt, Đình Nam tức giận đập mạnh tay lên vô lăng trước mặt.
Không để chậm trễ thêm nữa, anh cũng lặp tức móc điện thoại ra gọi điện về nhà.
Nhận được điện thoại của Đình Nam lúc này, Triệu Hựu Đình cảm giác như có chuyện không lành xảy ra, ông lo lắng cất giọng
"Có chuyện gì vậy Đình Nam, con đã đưa chị đến sân bay an toàn chưa?"
"Ba, bọn con trúng kế của Huỳnh Đức Long, chị vừa bị người của hắn bắt đi rồi"
Đình Nam vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng đập bàn đầy tức giận của Triệu Hựu Đình.
"Con đúng là vô dụng mà. Trước đó ba đã căn dặn thế nào. Tại sao vẫn để cho chị xảy ra chuyện như thế hả?"
Triệu Hựu Đình mắng con trai xong cũng liền ngắt máy, sau đó ông lặp tức phát thông báo đến các cục liên quan mở cuộc họp khẩn cấp. Tại đây ông yêu cầu phòng cảnh sát PC04, PC02 phối hợp cùng lực lượng cảnh sát cơ động của thành phố H dốc hết toàn lực, bằng mọi giá phải giải cứu Yên Đình từ trong tay Huỳnh Đức Long trong thời gian ngắn nhất.
Ở bên kia, Thế Kiệt nhận được tin Yên Đình bị bắt đi anh bắt đầu đứng ngồi không yên. Lòng nóng như lửa đốt. Ngồi trong cuộc họp, trực tiếp nghe sự chỉ đạo của bộ trưởng mà anh tự nói với chính mình bất kể như thế nào anh cũng phải tìm được Yên Đình.
Nghĩ đến việc cô đang nằm trong tay tên xảo quyệt Huỳnh Đức Long, ngực anh lại càng thêm đau nhói.
Kết thúc cuộc họp, Thế Kiệt bước lên xe cùng đồng đội lần theo dấu vết của cô, trong lòng lúc này không ngừng thầm nói
"Yên Đình, em nhất định phải cố gắng chịu đựng, chờ anh"
"Chờ anh. Nhất định phải chờ anh đó!!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.